|
Những mẩu chuyện hàng ngày Viết qua h́nh thức một
lá thư gửi cho bâng quơ
-
---------------------
-
Lá Thư Mầu Tím
-
---------------------
Dấu Yêu ơi,
Sáng sớm nay, LN thấy trời hừng
nắng, nghĩ rằng, sẽ có một ngày ấm áp. Nhưng nắng chỉ
được một thời gian ngắn, rồi lại bị mây che phủ khiến
bầu trời lại âm u. Trời không sáng sủa, th́ ḷng LN
lại cảm thấy buồn. Nhất là vừa chia tay với người cháu,
đă lâu rồi mới gặp.
Thời gian hai bà cháu gặp nhau rất ngắn ngủi, chưa đầy
2 ngày. Nhưng h́nh ảnh người cháu, có một tâm hồn biết
suy tư ở lớp tuổi 19, phải nói là đặc biệt. LN cho là
đặc biệt, v́ trong trí óc của LN, luôn luôn LN coi Bào
là cậu bé con ,ham chơi vui với bạn bè, và chắc chả
suy nghĩ ǵ ...ngoài vấn đề đi học, đi chơi.
LN đă lầm. Bào đă nói chuyện, gần như tâm sự với LN
nhiều điều làm LN sững sờ. Cậu bé 19 tuổi không c̣n là
cậu bé như LN tưởng nữa. Mà đă là một thanh niên chững
chạc, có suy nghĩ, có ưu tư đến những vấn đề chung
quanh đời sống của con người.
Bào biết nghĩ về người Mẹ đă hy sinh nhiều cho Bào,
cậu con trai duy nhất của Mẹ. Bào cũng biết nhận xét
về cá tính của Mẹ với những điều xấu, tốt. Và, hơn tất
cả, Bào yêu Mẹ. Cho nên, nếu bảo là con người, th́ ai
không có tính xấu.
- Cái tính xấu của Mẹ là Mẹ có quá nhiều tham vọng,
muốn cho Bào cái ǵ cũng biết. Mẹ chịu bỏ tiền cho Bào
học đàn ở lớp tuổi lên 7. Mẹ cũng muốn Bào học cách đi
Ski vào những mùa Đông có tuyết trên núi. Mẹ cũng muốn
Bào học dance cho giỏi ...Nghĩa là cái ǵ mẹ cũng muốn
Bào học .
- Như thế là tốt, sao Bào lại bảo là xấu ?
- Thứ nhất là nhiều thứ Bào không thích. Thứ hai là
Bào không có th́ giờ để học nhiều thứ.
- Có thể Mẹ Bào sợ Bào đi chơi, sẽ ảnh hưởng bạn bè
xấu ?
- Bạn của Bào, người nào Mẹ cũng biết mà. V́ Mẹ muốn
như vậy.
- Không riêng ǵ Mẹ của Bào như vậy đâu. Người Mẹ nào
cũng phải làm thế thôi, để t́m hiểu những người bạn có
liên quan đến đời sống của đứa con .
- Bào không trách Mẹ Nhưng Mẹ muốn nhiều thứ ở Bào, mà
Bào không làm được cho Mẹ vui, Bào áy náy.
- Bào biết 4 năm nay, Bào không học đàn, Mẹ buồn,
nhưng tự nhiên Bào không thích.
- V́ sao?
- Bào chẳng biết .Nhưng bây giờ Bào lại có ư định học
đàn lại.
- Bào thích viết nhạc. Bào viết bằng Anh, Pháp, nhưng
Mẹ cũng hướng dẫn Bào về nhạc VN nữa. Bào đang t́m
hiểu. Bào thấy tiếng Pháp, tiếng Anh dễ viết hơn. Bào
nói được tiếng Việt như bây giờ cũng là công Mẹ nhiều
lắm . V́ Bào không có bạn VN .
- Bào chịu khó đọc tiếng Việt, và sẽ thấy tiếng Việt
phong phú hơn các thứ tiếng trên thế giới. Chỉ một
tiếng Mẹ , mà tiếng Việt có nhiều cách gọi. Mẹ - Má -
Mợ - Ở nhà quê th́ Bu - U -
- Bào bắt đầu thích tiếng Việt, và đang t́m hiểu qua
Ông Ngoại, nhờ ông Ngoại chỉ dẫn.
Và Bào hỏi LN
- Làm sao cho người nghe nhạc hay đọc thơ ḿnh mà có
được sự thông cảm giữa người viết và người đọc.
LN đă trả lời Bào,
- Tất cả là sự chân thật. Khi vui, th́ nói là vui. Khi
buồn th́ bảo là buồn. Tuy nhiên, trong sự vui buồn ấy,
ḿnh phải cho nó có sự sống. Nghĩa là, phải có h́nh
ảnh, và cảm nghĩ của ḿnh lồng vào trong bài thơ, bài
nhạc. Đi đến đâu, đôi mắt cũng giống như cái máy ảnh,
hăy thu hết những ǵ chung quanh ḿnh. Để rồi một lúc
nào đó, như con trâu nằm nhai lại những món ăn mà nó
đă vội vàng nuốt ngấu nghiến khi gặm cỏ ...Bào sẽ ghi
lại những ḍng cảm xúc đó cho người đọc, người nghe...
Và từ đó, người đọc mới cảm thông được nỗi vui buồn
của người viết.
Đến đây, th́ xe bắt đầu nổ máy, và LN phải xuống xe,
nhường lại sự yên tĩnh cho người cháu. Chắc là Bào lại
sẽ có những bài nhạc, bài thơ, ghi lại những cảm nghĩ
trên đường trường .
LN hy vọng một ngày không xa, LN được đọc bằng thơ văn
hay bằng những ḍng nhạc, của Bào, trong chuyến Mỹ du
này .
HONG VU LAN NHI
|