| |
|
Những mẩu chuyện
hàng ngày Viết qua hình thức một lá thư gửi cho bâng quơ
-
---------------------
-
Lá Thư Mầu Tím
-
---------------------
Dấu Yêu ơi,
Nhi vưa từ ngoài vườn vào nhà .Ngoài trời không lạnh
lắm .Nhi ra sau vuờn,chỉ vì,thấy ngoài vườn sáng như
có trăng .Nghĩ đến trăng Thu,thấy lòng vui vui như
gặp lại nguời bạn cũ .Nhi đã ra vườn để tìm trăng
Nhưng,chỉ là ánh sáng từ cuối vuờn dâng lên .Không
thấy trăng đau hết .Dù là nửa vầng trăng khuyết .Có
một chút gì đó làm Nhi nghĩ ngợi.
Nhi nhớ đến LongThượng đã chiều Nhi,Tỷ muốn là có
liền .Rồi Lữ Khách đã post liền bài hát mà Nhi
thích:Tiếng Hát Nửa Vời .Rồi Uyển Diễm,và cuối cùng
là Xuân Hoa.Sao ai cũng cưng Nhi thế,còn Dấu Yêu,có
chiều chuộng Nhi hơn thế không ? hmh thì lại là Les
Feuilles Mortes.Riêng Quế Hương,thì vì không biết,tuy
cùng QH cả,nhưng QHương là Quế Hương đó,với dấu hiệu
nguời đàn bà có con mắt chớp lia lia ,đã cho Nhi cái
khung hình đẹp quá .Lại có cả hinh` Nhi nữa đó .Có
phải hình đó chụp khi họp Hội Ngộ không ha ? Q.Hương
.?..Anh Sơn Khê thì mỗi ngày đều có vào dán thơ rồi
về .Chỉ có hôm nay Nhi mới đuợc nghe tiếng của ảnh .Phạm
Doanh là nguời của muôn phương,như là gió ,nhưng cùng
đền đặn mỗi ngày vào dán thơ lên vách rồi về,không 1
lời .NgocAnh thì vừa đi xa về,cũng vào hỏi thăm .Còn
Anh LTL nữa,Chu Hà nữa,ít ghé Quán quá ĐQ thì còn ít
hơn nữa ...
Nhi xin được gửi nơi đây lòng cám ơn,và hy vọng mọi
người sẽ vào thăm Nhi đều nhé .
Không có trăng, Nhi lại vào nghe nhạc vậy .Tiếc là
không được vừa ngắm trăng,vừa nghe nhạc ,lại vừa nghe
tiếng sóng vỗ bờ khuya nữa ,thì thật tuyệt .
Nhi nhớ lại những ngày thanh bình nơi quê nhà .Những
ngày Ông Diệm mới lên làm Tổng Thống .Đất nước lúc ấy
thật an bình .
Nhi nhớ rất rõ,gia đình ông anh đã ra Long Hải rồi từ
sáng,thế mà buổi chiều tối cùng ngày,đã lại thấy ảnh
về .Hỏi ra,mới biết,anh về lại Saigon để đón Bố Mẹ và
Nhi ra Long Hải nghỉ mát 1 tuần lễ .Và,sau khi sắp
xếp valise xong,mọi nguời đã ngồi yên ổn trong xe
rồi,chiếc xe trực chỉ đường ra Cap ,thì đồng hồ trong
xe chỉ 10 giờ đêm .Lần đầu tiên được nhìn cảnh đường
trường ban đêm,thấy lòng buồn buồn .Nhi đã im
lặng,như ngủ,để thả hồn về những mộng mơ xa vời .Thỉnh
thoảng Nhi cũng phải góp chuyện cho không khí vui hơn
.Đúng nửa đêm,chiếc xe lạo xạo trên đuơng vào khách
sạn .Rất may,gia đình anh tôi đã chọn đuợc 2 phòng
ngay sát bờ biển .Nhi vào giường nằm thì cũng khoảng
1 giò đêm .Nhưng cứ nghe tiếng sóng vỗ bờ,chẳng làm
sao nhắm mắt ngủ được .Thế là trí óc nhi lại bay bổng
về những ngày còn bé ...
Lúc ấy ,Nhi khoảng 6 tuổi .Vì chiến tranh Nhật-Pháp ,mà
bao nhiêu gia đình phải tản cư về những miền xa Hanoi
.Gia đình Nhi chạy về Ninh Bình ở một làng nhỏ gọi là
làng Lưu Phuơng .Đó là quê hưong Nhi .Biết bao gia
đình từ Hanoi cũng chạy về làng của Nhi .Ở đó,Nhi gặp
gia đình Kim Tước ,Thanh Tuớc .Và còn nhiều gia đình
khác nữa ...Mỗi làn đi học trường các soeurs ,Nhi đều
phả đi ra đầu làng,men theo bờ sông,qua chiếc cầu xây
ciment cốt sắt,qua một đoạn đ8ờng dài thật dài,thì
Nhi tới trường các soeurs .Cuộc đời cứ bình thản trôi
qua,nếu không có một ngày ,Nhi được gia đình gọi
vào,nói nhỏ thật nhỏ,dặn dò đủ thứ,là phải im lặng
tuyệt đối .Nếu tụi Việt Minh( thời đó còn gọi Việt
Minh,chưa gọi là Cộng Sản) mà nghe được là nó bắt bỏ
tù .Nghe đến chữ tù ,Nhi tuyệt đối vâng lời .Mặc dù
trong lòng muốn khoe với con bạn thân ngồi cạnh trong
lớp lắm lắm .Nhi được nghỉ ở nhà vài hôm trước .Nhi
cảm thấy sung suớng làm sao !Rồi một buổi sáng ,Bố Mẹ
tôi thì thầm nhỏ to diều gì đó .Và,chỉ có Mẹ dẫn 2 cô
con gái xuống thuyền ,Bố ở trên bờ đứng nhìn cho đến
khi thuyền đã xa ,và Nhi nhìn lại chỉ thấy Bố mờ
dàn,mờ dần cho đến khi hình bóng Bố chỉ còn là một
đốm đen .Nhi chẳng hiểu đi đâu .Nhưng đã dặn không
được hỏi vớ vẩn,không được nói gì nhăng nhít ...nên
Nhi cứ phải ngậm miệng .Nhi không ngồi trong khoang
thuyền,mà chỉ ngồi ở mũi thuyền,để nhìn hoa Lục Bình
Tím trôi trôi ...nhìn những luỹ tre xanh,những làn
sóng bạc...những tia nắng trưa gay gắt,những làn gió
nhẹ buông lơi như tóc nguời thiếu nữ lúc xuân thì ...
Và cảnh miền quê trong buổi chiều nắng tắt ,đẹp làm
sao .Những làn khói uốn éo bay lên từ phía bếp nhà ai
...Gió đùa những khóm tre già kêu xào xạc .Những hàng
cau thẳng tắp ,những gốc dừa ,vươn mình ra ao,thân
nghiêng ngả,khô khan .Và cứ mỗi bên cầu ao,thì gần
như nhà nào cũng thả bè rau muống .Hoa rau muống cũng
tím nhạt,rất đẹp .
Ông lái đò vẫn đẩy thuyền đi ,bằng hai mái chèo .Chiều
đã ngả sang tối .Trăng giữa tháng sáng cả một góc
trời .Thuyền Nhi đi đúng là 1 thuyền trăng .Trăng
chiếu khắp nơi,khắp chốn .Trăng ôm lấy thuyền,ôm lấy
thân mình Nhi,ôm khuôn mặt bầu bĩnh,ôm mái tóc Nhật
Bản ...Nhi nhìn ra xa,những luỹ tre bao bọc xóm làng
cũng được tắm ánh trăng khuya vằng vặc .Càng về
khuya,trăng càng tỏ hơnGiữa cảnh trời mênh mông vô
tận này,nhi chỉ nghe đưọc tiếng má chèo khua đều
xuống mặt nuớc .Tất cả mọi nguời đều im lăng.Không
gian thì im lìm .Và cuối cùng,Nhi cũng phải vào
khoang thuyền để ngủ .Và Nhi đã ngủ trong giấc ngủ
đầy trăng .
Dấu Yêu ơi,Nhi đã kể cho Dấu Yêu nghe những ngày thơ
bé của Nhi ,những ngày thơ đó nhiều nguời bạn đồng
trang lứa họ đã không nhớ .Chỉ có Nhi sao mà nhớ thế
.Kể cho Dấu Yêu nghe,coi như Nhi đã trả xong một món
nợ rồi nhé .
Chúc Dấu yêu ngủ ngon ,và không quên nguời bạn tên
Nhi này .
Rất thương,
HONG VU LAN NHI
------------------- Lá Thư Màu Tím
2 -------------------
Dấu Yêu ơi,
Lá thư trước,đã kể cho Dấu Yêu nghe vụ đi thuyền
trăng,thì lá thư này ,phải kể tiếp ,và đó là lý do
tại sao Nhi thích biển .
Thuyền đi được một ngày,một đêm,thì tới nơi.Nhi thấy
có người ra đón ,và họ còn lo cho 3 Mẹ con Nhi chỗ ở
nữa .Mọi nguời lục tục khiêng mấy valise áo quần .Gia
tài của Mẹ con Nhi chỉ có thế .
Vào nhà người lạ vào lúc tối trời .Ngọn đèn dầu hoa
kỳ(loại đèn này do nguời Hoa Kỳ tặng để dùng dầu cho
họ,Nhi nghe nói thế)leo lắt chiếu mờ mờ ở một góc
phòng ngoài .Gian nhà ngoài dùng để tiếp khách .Ông
chủ nhà ra chỉ phòng cho 3 Mẹ con Nhi và,còn dặn dò
về cách dùng nhà tắm v..v...
Nhi được người chị dìu vào phòng ngủ trước .
Sáng hôm sau,cả nhà đã dậy .Nhi là người dậy sau cùng
.mẹ giới thiệu Nhi với Ông Bà chủ nhà .Nhất là với cô
con gái cùng tuổi với Nhi .Trẻ nhỏ cũng dễ thân thiện
.Thế là Đoá ,tên cô bạn mới dẫn Nhi đi thăm vườn cây
.Nào là ổi ,na (mảng cầu),dâu gia ...Nhi yêu vườn nên
cũng la cà ở đó cho đến khi cô ta đi học .Nhà không
có một cái đồng hồ nào,mà sao Đoá lại biết giờ đi học
? Nhi thắc mắc mà vì mới quen ,không dám hỏi.Sau vài
ngày quen ,trong một lần tình cờ,đứng ở thềm đá trên
bậc lên ,Nhi thấy Đoá ,đang chơi lò cò với Nhi,bỗng
Đoá nhìn vào thềm đá ,rồi hốt hoảng ngừng chơi,nói là
phải đi học .Nhi hỏi ngay :
- Nhi chẳng nhìn thấy đâu có đồng hồ ,mà sao Đoá biết
giờ ?
Đoá vừa lấy tay vạch vạch xuống nền thềm đá ,vừa cắt
nghĩa .
- Khi nào nắng chiếu đến vạch này là 12 giờ .Khi nào
đến vạch này là 1 giờ .Và bây giờ đến vạch này rồi là
2 giờ .Tôi phải đi học kẻo trễ .
Tuy còn nhỏ,nhưng Nhi đã biết tự hỏi ,nếu hôm nào
trời mưa không có nắng thì lấy đâu để biết giờ nhỉ .
3 Mẹ con Nhi ở dưới Cồn Thoi,gần sát bờ biển ,cũng đã
được 2 tuần rồi .Nhi cho biết Nhi thích nhìn sông
nước,nên chiều chiều Đoá đưa Nhi ra bờ đê ,nhìn xa xa
ra biển .Những ngọn sóng nhấp nhô,trắng xoá tung toé
,trông hùng vĩ làm sao .Nhi thường cùng Đoá ,đi lang
thang xuống chân đê ,nhìn cỏ dại,những hoa dại có màu
vàng đẹp ,hay là hoa *** lợn ( xin lỗi,vì ở nhà
quê,nguời ta gọi như thế )Loại hoa này,nhỏ lăn tăn,và
thường mọc ở trong đám *** trâu .Thế mà lại gọi là
hoa *** lợn ,Nhi chẳng sao hiểu nổi .Và cho đến lúc
này,Nhi vẫn chẳng hiểu rõ ngọn nguồn .
Ở phía Cồn Thoi này,mỗi Chủ Nhật đi lễ,thì phải đi
bằng thuyền .Nhà Thờ ở mãi phía bên kia sông .Có lẽ
ảnh hưởng của tuổi thơ,mà bây giờ Nhi là chủ Quán Hẹn
Bên Sông chăng ? những hoa lục bình tím trôi đầy trên
sông ,nhất là những khi nước sông dâng cao ,hoa trôi
man mác chẳng biết sẽ về đâu ? Từ hôm biết có bờ sông
ở phía sau nhà,Nhi thường hay một mình thơ thẩn ven
sông ,trong khi Đoá đi học .Nhi hỏi Đoá ,sao không
đưa Nhi ra chơi bờ sông,mà cứ quanh quẩn ở chân
đê,thì Đoá cho biết,Bu của Đoá sợ Nhi té sông,chết
đuối .Họ đâu có biết Nhi mê nhìn dòng sông nước chảy
,mê nhìn những cụm hoa bèo trôi sông,mê nhìn màu tím
hoa bèo ...
Ở đưọc 3 tuần ,thì một hôm,Mẹ lại cho chị em Nhi
biết,sửa soạn để trở về .Nhi nghe lóm được là người
dẫn đường cho biết đã bị "động" nên không đi được nữa
.Cho đến lúc đó,Nhi mới biết là gia đình Nhi định
vuợt biển đến Hải Phòng,và trở về Hanoi .
So với thời đó,thì bây giờ cũng chẳng khác là bao .Vùng
Việt Minh dóng quân,muốn đi qua,phải giả vờ đi buôn
những vùng lân cận ,có giấy phép của quận xã v.. v...
Một buổi sáng sớm tinh mơ,3 mẹ con nhi lại khăn gói
xuống thuyền ,tuy nước mắt không như mưa ,nhưng Nhi
cũng bùi ngùi ,buồn buồn,khi thuyền từ từ rời bến .Đoá
đứng im lặng trên bờ,trông như pho tượng ,cho đến khi
thuyền xa dần .Ở tuổi nhỏ như thế ,mà Nhi đã có những
lần tiễn đưa,thì hỏi sao,khi càng lớn ,Nhi càng sợ sự
đưa tiễn đến thế nào .Và khi lên Hanoi,ở lứa tuổi
9,10 ,khi nghe bài Biệt Ly của nhạc sĩ Doãn Mẫn ,Nhi
đã buồn đến phát khóc ,khi nhớ lại những lần chia tay
ở bến sông ...
....Biệt ly,sóng trên dòng sông .
Ôi còi tàu như xé đôi lòng ...
Và,Nhi ngừng để còn nghe Khánh Ly hát Biệt Ly nhé .
Chúc Dấu Yêu một đêm ngủ an lành .
Rất thương ,
HONG VU LAN NHI
|
|