|
Những mẩu chuyện
hàng ngày Viết qua h́nh thức một lá thư gửi cho bâng quơ
-
---------------------
-
Lá Thư Mầu Tím
-
---------------------
Dấu Yêu ơi,
Đă lâu lắm LN mới đi tập lại ở Bally. H́nh như cũng có
cái ǵ đó khác lạ. Những người già LN hay gặp thời xưa,
dù không quen biết, h́nh như đă vắng mặt. Có thể v́
lười khi trời lạnh, có thể nhức đầu sổ mũi khi thay
đổi khí hậu, trời đang nắng bỗng mưa to, và có khi lại
đang nằm trong nhà thương, trong viện dưỡng lăo nào đó,
và cuối cùng, LN không dám nghĩ tiếp, là có thể đă an
nghỉ trong một nghĩa trang nào đó rồi! Thực th́, điều
mà ai cũng biết, mà ai cũng né tránh không muốn nhắc
tới, đó là chuyến ra đi cuối cùng về với ḷng đất Mẹ.
Bà chị ruột của LN, là chị Hồng Chi, năm nay đă 82, bị
bệnh Alzheimer nặng, và khi tỉnh khi quên, bây giờ đă
không đi được nữa, bước những bước thật khó khăn, dù
mỗi lần đi đều phải con cái dẫn dắt. Người chị khô đét
v́ không ăn được. Vậy mà, từ con caí đến anh chị em,
và họ hàng, cứ mỗi lần nghe tin chị mệt nhiều, lại
cuống cuồng thuốc men, cầu xin, và thăm viếng. Thường
th́ chị chả nhận ra ai, ngay cả con cái, anh chị em
ruột thịt …
LN biết chị thích ăn sầu riêng, nên đă mua một quả
ngon nhất đưa đến chị. Nh́n chị ăn ngon lành và cười,
nụ cười méo mó thương làm sao, và chị đă ăn hết 2 múi
lớn. Miệng chị lắp bắp muốn nói ǵ đó, mà chị Hồng đă
ghé sát tai, cũng vẫn không nghe được chị muốn nói ǵ.
Cháu Mộng Điệp và Hồng Hương “ thông ngôn “ rằng:
- Mẹ cháu khen ngon lắm và cám ơn các cô đă ghé thăm
và cho quà.
LN trêu hai cô cháu:
- Cô tuy không nghe được, nhưng cũng biết mẹ sẽ nói
với các cô như vậy.
LN chỉ muốn nói rằng, dù người bệnh không c̣n biết ǵ
nữa, nhưng người trong gia đ́nh vẫn muốn níu keó để
được nh́n thấy bóng dáng người thân yêu vẫn c̣n đó.
Không hiểu Dấu Yêu có cùng cảm giác với LN, khi có
người thân mất đi không. LN nhớ rất rơ ràng, khi Bố LN
mất, nỗi buồn tuy đă thấm sâu vào ḷng, thế nhưng
trong 3 ngày quàn xác tại nhà, để nằm trong quan tài,
LN vẫn chưa cảm nghiệm đă mất hẳn, v́ khi ra, vào, LN
vẫn c̣n được nh́n thấy Bố. Cho đến ngày tiễn đưa, nắp
quan tài đóng lại, người nhà đ̣n đă khiêng quan tài ra
khỏi cửa, để lên xe tang …cảm giác mất Bố lại hằn sâu
thêm … Rồi khi từ nhà thờ Ḍng Chúa Cứu Thế tại đường
Kỳ Đồng đến nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi, LN vẫn thấy chưa
mất hẳn. Sau khi đă làm đầy đủ lễ nghi chôn cất, và
quan tài được đặt dưới mộ sâu, và khi từng cánh hoa
vất xuống mộ, và đất đă lấp đầy, LN mới cảm thấy thực
sự mất Bố. Nỗi buồn, nỗi trống vắng xâm chiếm cả tâm
hồn khi họ hàng, quan khách đă ra về, chỉ c̣n lại mẹ
góa con côi trong mũ mấn, aó tang, dù các cháu nội
ngoại khoảng 4,5 tuổi đang nô đùa trên sân cỏ, trong
một buổi xế trưa tháng Năm, năm 1968.
Mỗi lần đi đám tang, mỗi lần đi ra nghĩa trang, LN
không bao giờ không nghĩ đến Thày Me, anh Huỳnh, anh
Giáp, Cha Bảng, và các cháu đă ra đi
Lần đến thăm cuối cùng của anh Hà Công Hoè ở Orange
County, hay anh Phạm Huấn ở Milpitas, LN đều cảm thấy
trên khuôn mặt lặng yên của người ra đi rất thanh thản,
rất hài ḷng, h́nh như nơi bên kia mới là nơi b́nh an,
hạnh phúc.
H́nh như nơi bên kia, con người đă xóa bỏ được hận thù.
Có thể ông Kennedy đang ngồi bàn luận chuyện chính trị,
với ông Ngô Đ́nh Diệm về những ưu, khuyết điểm của các
ông ngày xưa khi c̣n là Tổng Thống. Có thể người đàn
ông đa thê, đă gặp lại các bà vợ trong niềm vui hội
ngộ. Và biết đâu những người bên kia chiến tuyến đang
tâm sự với người bên này chiến tuyến.
Nhiều người cho rằng, chết là hết. LN không tin như
vậy, v́ LN đă nghe biết bao chuyện hồn về báo mộng, dù
cho họ đă chết cách đây cả mấy chục năm. Câu chuyện “
có hồn hay không có hồn” vẫn là đề tài nóng bỏng, mỗi
khi có chuyện lạ xảy ra
Mỗi người đều có một tín ngưỡng riêng, một niềm tin
riêng, nhưng những chuyện xảy ra từ thế giới bên kia,
cho LN có một đức tin mănh liệt là trong con người ta,
có xác, có hồn. Xác là phàm trần th́ ai cũng thấy,
cũng nh́n, cũng tṛ chuyện, đi đứng với nhau được. Hồn
là phần thiêng liêng, người trần mắt thịt chúng ta
không thấy được, chúng ta chỉ nh́n thấy khi xác chúng
ta đă ĺa khỏi hồn
Mới đây, anh Đào Vũ Anh Hùng có sang Cali chơi, và ghé
thăm LN, nhân câu chuyện các bạn đă ra đi, rồi lan man
sang chuyện người chết sống lại, rồi người chết báo
mộng cho người c̣n sống …Anh đă kể nhiều chuyện nghe
thật hấp dẫn đă làm cho LN nghe một cách chăm chú,
thích thú. Anh kể tên các Tướng, Tá đă về báo mộng với
gia đ́nh, khi xác c̣n chưa chôn cất. LN nghe, và định
sẽ viết kể ngay cho Dấu Yêu nghe, nhưng LN đă quên, và
bây giờ th́ không dám kể, v́ đoạn nhớ đoạn không, tên
các Tướng, Tá cũng quên luôn rồi. Thật chán cho LN quá
LN ơi!
HONG VU LAN NHI |