| |
|
|
|
Sáng hôm nay trời không ươm
nắng, Làn sương giăng mờ xám chân trời Lạnh lùng chiếc lá vàng rơi, Theo
cơn gió cuốn chơi vơi dòng đời. HONG VU LAN NHI Gót lãng du liền thời
cất bước Tìm nguồn vui để được yên thân Đầu thu mây trắng
đang vần Nhi Trang vườn mộng lại lần tìm ra Sơn Khê Sáng tinh
mơ tiếng gà thức giấc, Muì hương cau thơm nức ngoài vườn. Hồn
thơ lại thấy vấn vương, Bước chân theo dấu con đường
ảo mơ. HONG VU LAN NHI Trên đường bước vừa đưa mắt
liếc Thấy nàng thơ đã biết ý ngay Vội vàng vén mở đường mây
Mời người đến để tỏ bày tình quê Sơn Khê Đã tự
hỏi, nên về hay ở Ba mươi năm khốn khố lưu đầy. Thân già
mờ mịt tương lai, Chỉ mong ước sẽ có ngày hồi hương. HONG
VU LAN NHI Đường trần vẫn ngàn phương trăm ngã Ngã quê hương
kéo cả tình thương Cho nên cứ lại tìm đường Đất trời
hương sắc vấn vương gửi vào Sơn Khê Nhớ cố hương
lòng đau dạ xót Thương thân mình bèo bọt nổi trôi. Xác tuy sống ở quê người, Hồn
quanh quẩn tận phương trời xa xăm. HONG VU LAN NHI Có những lúc đêm
nằm thấm lạnh Gió ngoài hiên làm trạnh tình trăng Buồn lo thất vọng
băn khoăn Biết đâu âm phủ cung hằng là đâu !? Sơn Khê Có xa cách
mới sầu, mới khổ Nhìn trăng lu, trăng tỏ mà buồn. Mắt mờ dòng
lệ rơi tuôn, Đêm khuya tiếng sáo khơi nguồn nhớ nhung! HONG VU LAN NHI Đưa
tâm tư vào vùng ảo giác Thấy trời xanh mây bạc đương trôi Tưởng
như áo trắng đầy trời Ta cười nhớ lại một thời ngây thơ
Sơn Khê Ngày xưa ấy chỉ mơ với mộng, Ta hồn nhiên vui sống
an bình. Cuộc đời như đóa hoa xinh Tung tăng chim nhỏ, bình minh rạng ngời. HONG
VU LAN NHI Như mây trắng một trời cao rộng Bao nhiêu năm chỉ sống
thảnh thơi Mặc cho thế sự đổi dời Không cần biết đến
chuyện đời ra sao ! Sơn Khê Dòng sông vẫn trôi vào biển cả, Nắng
mênh mông chiếu toả bên trời. Thuyền theo gió chở về xuôi, Bến ngồi
tình tự khúc nhôi chờ thuyền. HONG VU LAN NHI Rồi buổi ấy tình duyên chợt
đến Dứới nắng hồng cánh én vờn mây Thuyền tình lướt sóng
mê say Hải Quân, dòng ấy về xây mộng đầu Sơn Khê Trời biển
rộng biết đâu là bến Người ra đi chẳng hẹn ngày vế Sóng buồn
vỗ ánh trăng khuya Trùng khơi gió lộng lời thề vút bay! HONG VU LAN NHI Cau
từ ấy buồn thay lả ngọn Thả hương bay cho trọn tình trăng Nở
tung hoa trắng đầy cành Chưa hề đơm trái để thành tóc tơ Sơn
Khê Cá trong nước lững lờ bơi lội Chim trên trời lướt vội
tung bay Ngàn trùng cách trở từ đây, Buồn trong khung cửa, sầu ngoài chân mây. HONG
VU LAN NHI Nỗi đoạn trường thường cay nghiệt tiếp Đời
vui đâu cho kiếp hồng nhan Xa xa trong giải mây ngàn Không Quân, bay bướm trông
càng ngất ngây sơn khê Từ thuở cánh chim bay biển rộng, Lướt
trời mây gió lộng ngàn phương. Trên không mờ mịt khói sương Còn vài giọt
nắng tơ vương bóng chiều. HONG VU LAN NHI Dưới đèn khuya thêm nhiều
thổn thức Bút mực còn như giục hồn thơ Nỗi buồn hương
xạ gió đưa Vô duyên ai có đâu chờ đợi ai ! Sơn Khê Buồn
thân phận miệt mài một bóng Lòng héo sầu ngong ngóng hình nhau Mong chim Ô, Thước
bắc cầu Cho duyên tình đẹp một màu thủy chung. HONG VU LAN Nhi Soi bóng
nguyệt hoa lừng hương ngát Sóng tình đưa hồn lạc về đâu ! Trong
làn gió thoảng giang đầu Nửa ôm mộng điệp nửa sầu hồn hoa Sơn
Khê Ngồi độc ẩm chén trà, ly rượu Phận cô đơn đành chịu
buồn riêng Ước gì mọc được cánh tiên Thoát vòng sinh tử về miền
Thiên Cung. HONG VU LAN NHI Đâu ai hiểu nỗi lòng để gởi Thấy bóng
trăng đã rọi đầu cành Thôi đành dạo bước quẩn quanh Sống
trong cõi tục tưởng thành cõi tiên Sơn Khê Phải chăng vì vô duyên bạc
phận, Mà cuộc đời lận đận, lao đao Từ trong tâm vẫn khát khao Ai
người xoa dịu nỗi đau ngút ngàn. HONG VU LAN NHI
|
|
|
|
|
|