|
BÓNG CHIỀU XƯA
Ôi, Người xưa đã
lạc về đâu ! Để người ở lại ngẩn ngơ sầu ? Em
đi nắng cũng thêm vàng úa Bóng tre ngà che khuất tình nhau .
Vắng em thôn xóm buồn
hiu hắt . Có tiếng gà trưa gáy não nùng . Có tiếng võng buồn đưa kẽo
kẹt Tiếng sáo diều lãng đãng không trung .
Từ độ em đi, lòng tan
nát, Anh nhìn đời héo hắt ruột gan. Con đường hai đứa thường
chung lối Giờ chỉ mình anh, thật bẽ bàng.
Kỷ niệm ngày xưa, anh
cất giữ. Nâng niu như vật báu trong đời. Đã có nhiều lần anh tự
nhủ Nhớ làm chi hình bóng của Người .
Em đi, có bao giờ quay lại,
Nhìn con đường cũ, bóng tre xưa ? Có để một phút lòng xao xuyến Nhớ
một thời yêu đã hẹn hò ?
Biết thế mà sao anh cứ buồn . Nhớ
hoài người con gái anh thương. Nhớ câu thề ước, tim băng giá Nhìn
trời, mây tím trải tơ vương.
Hồng Vũ Lan Nhi 1/8/04
|