|
ĐÀ
LẠT TRONG NỖI NHỚ
Tôi
yêu lắm, vùng núi đồi Dalat Có rừng thông thăm thẳm một trời xanh Thung
Lũng Hồng muôn đời không phai nhạt Những con đường, leo dốc chạy
loanh quanh.
Tôi yêu lắm, buối sớm mai gió lạnh, Sương phủ mờ, trên
đỉnh núi Lang Biang... Nắng đến trễ, vì mặt trời thức muộn Nên
người dân sống sung sướng, an nhàn.
Tôi yêu lắm, những thác ngàn vời
vợi Nào Pongour, nào Prenn, nào Gougah Tiếng suối chảy không bao giờ ngưng cạn
Cảnh thiên nhiên, lắt léo khúc đường xa.
Ôi Phố Núi, lên cao rồi xuống
thấp Để Phố Buồn cứ thui thủi thân đơn. Học Viện Giáo
Hoàng, mây chùng khuất lấp Bao quát nhìn Dalat mộng mơ hơn.
Hồ Than Thở,
ngàn năm thông ủ rũ Cam Ly thở dài qua làn gió bâng khuâng. Thơ mộng quá, ôi cao
nguyên lộng gió Giờ chỉ còn trong nỗi nhớ thân thương.
Hồng Vũ Lan Nhi 9/29/04
|