|
GIẬN HỜN
NỮA
H́nh như có một thoáng buồn
rơi Rụng xuống hồn ta chút ngậm ngùi Một chút suy tư, một chút giận
Khiến ḷng cứ măi ngẩn ngơ thôi.
Tại ḿnh hay chỉ tại người
ta Để giờ ḿnh bỗng hết thiết tha, Chẳng muốn nhớ về ngày
tháng cũ Và dặn ḷng thôi chớ xót xa.
Điện thoại từ nay sẽ chẳng
nghe Mặc cho reo ỉnh ỏi chán chê Ai bảo đă làm cho ḿnh giận Đă làm buồn
dâng đến năo nề.
Người ta đến nhà, không mở cửa Không thèm
nh́n mặt, chẳng thèm vui Người ta có van nài, xin lỗi Làm nghiêm, nhất định
sẽ không cười.
Thế rồi nỗi nhớ dâng lên mắt, Giọt lệ
từ đâu rỏ xuống hồn Nghẹn ngào nghe tiếng ḷng nức nở Người
ta ơi, có biết đây buồn ?
Có tiếng chuông cửa reo đính đoong Vội
vă chân không, bước rộn ràng Ḷng bỗng reo vui, t́nh bỗng thắm Ṿng tay ôm chặt
lấy người thương.
Hạnh phúc đang toả khắp phương trời
Rộn ră ḷng ơi, sao quá vui Tim đập như trống làng ngày hội Lệ mừng
tuôn chảy măi không thôi.
Hồng Vũ Lan Nhi 6/7/04
|