|
GIỌT BUỒN RƠI
Từng giọt buồn rơi vào cô quạnh
Chiều dần tàn, giá lạnh, thê lương, Gió về rét mướt hơi sương,
Nằm nghe tiếng dế đêm trường nỉ non.
Kỷ niệm xưa, lúc
còn, lúc mất, Bóng hình ai bằn bặt phương trời. Giờ đây hai đứa
hai nơi, Người trong phòng lạnh, kẻ ngoài chân mây.
Ngày tháng đó, vẫn
đầy nhung nhớ, Giây ân tình cột lỡ đời nhau. Sầu dâng bạc trắng
mái đầu, Trong tim chất chứa nỗi đau không cùng.
Kể từ lúc nghìn
trùng xa cách Là coi như héo hắt một đời. Không than thân, chẳng trách trời,
Chôn vùi cuộc sống vào nơi hoang tàn.
Nỗi nhớ cứ ngập tràn như suối
Bóng hình ai chôn dưới mộ sâu, Thuyền trôi theo ánh trăng sầu, Bến xưa
vẫn đợi, ngàn sau vẫn chờ.
Hồng Vũ Lan Nhi 6/17/04
|