KHÉP MI

Đôi mi khép, lệ sầu rơi lã chã...
Trần gian ơi, sao quạnh quẽ thế này!
Đêm đang xuống, giăng một màu đen tối
Hồn chập chờn, nghe vụt cánh chim bay.

Tim nhức nhối bóp trăm ngàn mảnh vỡ
Óc rối bời, mất hút bóng thân quen.
Tình đã dứt, khi đời không duyên nợ
Lòng chỉ còn là khoảng trống không tên.

Xưa tha thiết cho lòng say mộng ước,
Sợi yêu thương đan thành trái tim hồng.
Lời gắn bó kết tơ tình thắt chặt,
Rượu mơ cay, môi ghé nhấp chén nồng.

Say đắm quá, để giờ thêm lạnh giá
Nỗi đau tê lịm ngất cả tâm hồn
Chân hụt hẫng, thân té nhào, vấp ngã
Ôi chán chường buồn như cảnh hoàng hôn.

Buông tất cả, không còn gì níu kéo.
Cuộc chia ly, nước mắt chẳng cạn nguồn.
Tâm rời rã, xác thận chừng úa héo
Trời giăng sầu, gió bão với mưa tuôn.

HONG VU LAN NHI

06/12/07

 

Nhạc Guitare Trứ Danh