|
|
|
|
LÂU LẮM
RỒI
Lâu lắm rồi, như đã trăm năm Đường xưa
lối cũ, vẫn rêu phong Từ độ người ra đi biền biệt,
Bốn mùa gió lạnh thổi bên song. Lâu lắm rồi, người
chẳng đến đây, Để cùng ngồi ngắm áng mây bay, Để
nghe nhung nhớ luồn trong tóc, Để gửi tình nồng trong đắm say! Lâu
lắm rồi, chẳng có ai trông Nên môi quên thắm, má thôi hồng. Buồn dâng
lên mắt, sầu vô hạn, Năm tháng dài theo nỗi đợi mong. Lâu
lắm rồi, nào thấy ai đâu Vòng tay định mệnh vấn vương sầu.
Ai đã quên rồi câu hẹn ước, Kẻ ở bên trời vẫn nhớ
nhau. Lâu lắm rồi, tưởng đã nhạt phai Tơ tình giăng
mắc kỷ niệm đầy Rót từng nỗi nhớ vào đôi mắt Lòng
đã trào dâng trong ngất ngây. Lâu lắm rồi, trăng gió quên về, Biển
giận, sóng gào thét u mê. Hoàng hôn dần tắt ngoài khơi rộng Là lúc buồn
dâng đến não nề. Hồng Vũ Lan Nhi 7/6/04
|
|
|
|
|
|
|