MONG MANH
 
 
 
Em vẫn nhớ, con đường xưa hò hẹn,
 Khi trời chiều giăng mỏng nét tơ vương.
 Em xoã tóc làm mành, chờ Anh đến
 Từng sợi buồn, kết thành đoá hoa thương.
 
 Trao Anh đó, đoá hoa vừa chớm nở
 Nụ Lan hồng he hé cánh môi xinh.
 Hương toả ngát đầy vòm trời nhung nhớ
 Em giang tay ôm mộng đắm say tình.
 
 Anh đã hẹn, nhưng rồi Anh không đến,
 Mây chiều nay, tím ngắt nỗi đam mê.
 Con thuyền nhỏ lênh đênh ngoài khơi rộng,
 Giữa mênh mông tìm phương hướng quay về .
 
 Con tim nhỏ rung lên ngàn nỗi nhớ
 Sóng vỗ hoài một giọng điệu thân quen.
 Lòng trống vắng nên cửa lòng bỏ ngỏ
 Chờ trăng về chiếu sáng cả vùng đêm.
 
 Em nghe được tiếng chim kêu thảng thốt,
 Vụt bay qua vùng biển vắng mênh mông.
 Chim lẻ bạn, chim buồn quên tiếng hót,
 Sóng vỗ sầu ru theo gió trên không.
 
 Mây lướt thướt bay về vùng đất lạ
 Một góc trời tím ngắt những mộng mơ
 Anh đứng đó, mà sao xa xôi quá
 Cả bầu trời thiếu vắng nét trăng thơ.
 
 
Hồng Vũ Lan Nhi
 6/26/04

Nhạc Guitare Trứ Danh