|
|
|
MỘNG
TÀN Mơ
phai, mộng cũng tàn rồi, Chỉ c̣n đây nỗi ngậm ngùi đắng cay.
Cuộc đời vẫn lắm đổi thay, T́nh người như chén
rượu say vơi đầy. Không lời tiễn biệt chia tay, Mà
xa như cả từng cây số ngàn. Rồi ḷng tan nát, hoang tàn, Em về níu
giấc mộng vàng dở dang. Đành làm chiếc bóng lang thang, Thẩn
thơ, thơ thẩn trên đường cái quan. Xuân qua, Hạ cũng dần sang,
Đông về cho lá úa vàng sắc Thu V́ đâu duyên bỗng hững hờ,
V́ ai Anh đă mịt mờ cách xa. Tim Anh sao dễ nhạt nhoà, Cho t́nh
ḿnh lại phôi pha tháng ngày. Thôi đành cắt đứt từ đây, Tinh
xưa nghĩa cũ hao gầy xác thân. Đă mang lấy kiếp phong trần, Hỉ,
nộ, Ái, Ố cũng ngần ấy thôi. Bây giờ vĩnh biệt nhau rồi,
Và sẽ măi măi ngàn đời cách xa. Hồng Vũ Lan Nhi 5/22/04
|
|
|
|
|