MỘT THOÁNG HƯƠNG XƯA
Có
ai hay chỉ ḿnh tôi
Đêm khuya ra đứng giữa trời, ngắm trăng
Mênh mông,
bát ngát, mênh mang
Ḷng tôi nặng trĩu buồn tràn hồn đau
Không mơ phú qúy sang
giàu
Chỉ hoài t́m kiếm t́nh yêu cuối đời
Tôi đi, đi khắp vùng trời
...
T́m trong sóng nước biển khơi dạt dào
Nhưng nào có thấy ai đâu
?
Rùng ḿnh gió lạnh thấm vào tim côi
Bóng xưa, mất hút trong đời
T́nh nay cũng
chỉ chơi vơi theo ḍng
Vẫn hoài mơ . Vẫn hoài mong
Thiết tha nỗi
nhớ, bềnh bồng nỗi quên
Quên đi vạn nỗi buồn phiền
Và quên luôn
cả cái duyên không về
Một ḿnh ôm mối buồn khuya
Mơ về một thoáng
hương xưa ngậm ngùi
Hồng Vũ Lan Nhi