|
NGƯỜI
EM TÓC DÀI Em mang đến mời ly coca đó, Chiếc ly vàng, sóng sánh
nước nâu non Khi em đến, trời chiều pha ráng đỏ Và đem
theo cả một chuỗi cười ḍn. Tiếng cười đó, như
pha lê trong vắt Rớt xuống hồn cho vụn vỡ tan tành Ḷng hoang vắng,
dù mây trời xanh ngắt, Tóc buông dài, từng giọt nhớ mong manh. Trong
thinh lặng, muôn triệu lời t́nh tứ Đă giao hoà với trời đất
thiên thu Nếu em hiểu, bằng thần giao cách cảm Cuộc đời
này là một thoáng phù du. Cám ơn em, đă v́ đời, mang lại Những
chân t́nh ấp ủ tháng ngày qua Xin ghi nhớ vào mộng mơ huyền thoại Kỷ
niệm này, thời gian sẽ phôi pha. Hồng Vũ Lan Nhi 10/8/04
|