NỖI NHỚ CHO NGƯỜI
-----------------------
Trang Nhật Ký Rời
-----------------------


Mùa Thu, gió se lạnh làm lá cứ uá vàng dần, rồi rơi rụng đầy gốc, đầy lối đi …

Mấy hôm nay, lòng LN không vui, cũng chẳng buồn, chỉ bâng khuâng về những kỷ niệm tháng Mười. Nắng tháng Mười vàng như tơ, nhẹ như mây trời. Gió lạnh tháng Mười lướt nhẹ qua người khiến LN khẽ rùng mình vì hơi lạnh, và một con chim bỗng vụt bay từ khóm cây trong góc vườn.

Có thể vì nước lạnh, cho nên mấy chú cá Koi đã không nhởn nhơ bơi lội như mọi ngày, mà lại lặn sâu xuống đáy hồ.

Computer vẫn trong tình trạng “ ốm đau ” cho nên khi đọc được, khi không đọc được những bài viết của bạn bè. LN đã phải kêu cưú đến Táo Nhớn để chữa bệnh ngoài da này. Và, mừng làm sao, LN đã đọc được bài thơ dí dỏm của Sáu Lòng, của Cao Lynh, của Nhược Thu, và nhất là của Đỗ Quân với bài Nỗi Nhớ Cho Người … Kỷ niệm xưa bỗng hiện về, nhẹ nhàng, lãng đãng … tháng Mười của một năm nào đã xa, Người đi, để cho một người gửi nỗi nhớ vào thơ. Và để cho một người đọc những nỗi nhớ ấy đã bật lên thành những nốt nhạc.

Đỗ Quân ơi, không gì hạnh phúc bằng, trong cái lành lạnh của ban đêm, nghe tiếng hát dịu dàng, nũng nịu của Quỳnh Lan qua dòng nhạc chầm chậm, đưa nỗi nhớ từ bâng khuâng đến day dứt …
 

NỖI NHỚ CHO NGƯỜI

Ngày mai người ra đi
Bỏ lại khung trời nhỏ
Để cho người Cali,
Buồn vương vương màu nhớ
Tháng Mười đã vào Thu
Trời lãng đãng sương mù
Gió về se se lạnh
Lá Thu vàng lối xưa
Bâng khuâng nhìn chiều xuống
Nắng vờn trên lá hoa
Nắng nhạt dần trên vách
Nắng trải dài phố xa..

Nỗi nhớ luồn vào trong gió
Nỗi nhớ tan vào mây trôi
Nỗi nhớ len vào hơi thở
Nỗi nhớ quyện đến bên người
Người đi có vui cảnh lạ
Thời gian rồi cũng chóng qua
Buồn cho một người ở lại
Nhìn chuỗi tháng ngày phôi pha ...

Đã từ lâu, khi nghe bản nhạc này đu tiên, LN thấy có một chữ viết không đúng với nguyên bản, câu: Lá Thu vàng lối xưa, may mắn thay, Quỳnh Lan hát lại đúng, đó là : Lá rơi vàng lối xưa …Vậy phiền ĐQ sửa lại cho đúng nhé .

Chẳng hiểu vì sao, mỗi lần nghe lại bản nhạc này, LN vẫn nhớ đến giọng hát trầm ấm của chính người viết nhạc … và những mẩu chuyện giữa người làm thơ và người viết nhạc lại như đang diễn ra …

Trong lúc LN viết Trang Nhật Ký này, thì tiếng hát Quỳnh Lan vẫn vang lên nhè nhẹ, tha thiết, như có chút gì trách móc, như có cả tiếng thở dài như lời than thở …

Tháng Mười đã vào Thu,
Trời lãng đãng sương mù,
Gió về se se lạnh
Lá rơi vàng lối xưa …

Và hình như có cả lời tâm sự

Nỗi nhớ luồn vào trong gió
Nỗi nhớ tan vào mây trôi,
Nỗi nhớ len vào hơi thở
Nỗi nhớ quyện đến bên người …


Bao giờ cũng vậy, người đi vui cảnh lạ, sẽ ít nhớ về nơi cảnh cũ người xưa, chỉ có người ở lại luôn luôn chịu thiệt thòi vì nơi đâu cũng tràn đầy kỷ niệm.Hình như Thế Lữ cũng đã có những câu thơ cho người ở lại hỏi người đã đi xa, mà LN đã thuộc lòng từ tuổi 13 vì thấy hay quá:

… Rồi có khi nào ngắm bóng mây
Trời Thu đưa lạnh gió heo may
Dừng chân trên bến sông xa vắng
Trạnh nhớ tình tôi trong phút giây.

Và mới đây, trong một Làng, ai ai cũng làm thơ, có hai câu thơ của cô bé Ngô Thị Thoa, đã làm LN thuộc ngay, không cần phải học, dù bây giờ LN đang ở trong tình trạng hay quên, dễ quên, luôn quên . Hai câu thơ đó là

… Người ta vá áo bằng kim
Mẹ ơi con hỏi, vá tim bằng gì ??

Hai câu lục bát thật tuyệt vời!

LN có một cái tật, không biết là dễ ghét hay dễ thương, là cứ thấy trong báo chí có bài thơ nào hay, là hoặc cắt dán, hoặc chép vào quyển vở.

LN nhớ cách đây cũng gần 10 năm, có một người từ VN qua Mỹ chơi, đọc cho LN nghe qua phone một bài thơ đang thịnh hành ở VN:

Tôi cô đơn nhất trên đời
Và mơ có được một người giống tôi,
Buồn này tôi xẻ làm đôi,
Nửa cho bên ấy, nửa tôi bên này.

LN chỉ nghe một lần và thuộc cho đến bây giờ. Chả bù với lúc này, chỉ sau vài tiếng đồng hồ là quên hết những gì vừa xảy ra …

Các bạn ơi, hay quên như vậy là sướng hay khổ ?

HONG VU LAN NHI

Nhạc Guitare Trứ Danh