|
PHƯỢNG BUỒN
Hoa Phượng
ngày xưa đỏ góc trời, Chín mươi ngày nhớ bạn lòng ơi, Sân trường
không một tà áo trắng, Vắng vẻ làm tăng nỗi ngậm ngùi.
Hàng cây Phượng
vĩ buồn hiu hắt, Rụng tả tơi đầy trên lối đi. Có người
con gái yêu hoa Phượng, Ép vào trang vở buổi chia ly.
Màu hoa Phượng đỏ
như màu máu Máu trào từ Tim, chảy xuống hồn, Máu tưới sầu đời
thêm đậm nét, Hoa Phượng ngàn năm lặng lẽ buồn.
Hoa Phượng
đơn côi giữa đất trời, Những chiều mây xám lững lờ trôi, Những
đêm trăng khuyết, mờ hiu hắt Gió thổi vườn khuya lạnh rợn người.
Hôm nay, chợt thấy mầu hoa Phượng, Đời bỗng lùi về năm
tháng xưa. Bao mùa hoa nở bao mùa rụng, Da mồi tóc trắng, tuổi già nua.
Ước
mơ có một cành hoa Phượng, Nhìn xem hoa có nét đổi thay ? Hoa đổi, hay
chính lòng mình đổi, Nỗi sầu như lá úa vun đầy.
Quê hương cách
biệt bao năm tháng, Kỷ niệm ngày thơ vẫn chất chồng. Bất ngờ
nhìn lại màu hoa cũ, Vẫn thấy lòng xao xuyến, đượm nồng.
Hồng Vũ Lan Nhi 4/5/04
|