|
TRỜI VÀO THU
*Tặng Thạch Bích
Trời đang vào thu
Giăng giăng mây mù,
Lòng người trống vắng,
Bóng chiều âm u…
Lá vàng rơi rơi
-Rơi vàng lòng đời-
Bâng khuâng gió lạnh
Se sắt đầy vơi
Thu sầu biệt ly
Mang bóng người đi
Hồn riêng băng giá
Trọn khối tình si!
Người nơi phương trời
Ngăn cách đôi nơi
Nửa hồn phiêu bạt
Theo sóng trùng khơi
Nửa hồn ở lại
Cô đơn lạc lõng
Trời đất mịt mùng
Một mình đối bóng.
Người đi về đâu
Lòng hoang mộ sầu
Thân tàn bóng lẻ
Lạc loài đêm thâu
HONG VU LAN NHI 10/06
NẾU NHƯ
Nếu như chẳng vướng lưới tình
Có đâu thui thủi một mình dưới trăng,
Chuyện xưa chú Cuội, Chị Hằng,
Dệt nên tình đẹp trần gian lưu truyền
Nếu như gặp được phận duyên
Có đâu phải chịu niềm riêng bẽ bàng
Xuân tàn, Hạ đón Thu sang,
Trời mây ảm đạm uá vàng chờ Đông.
Nếu như đời ấm tình nồng
Có đâu phải chịu phòng không lạnh lùng
Mơ ai một thoáng qua hồn,
Tỉ tê tâm sự ngỏ cùng tri âm.
Thôi đành vuốt mặt lặng câm
Đời buồn như một cung trầm vẳng xa!
HONG VU LAN NHI 10/06
TRAO NGƯỜI
Ta một mình lạc lõng
Vay đời chút tình hờ
Cho đêm thôi tiếng khóc
Thương phận mình bơ vơ.
Trăng cài lên gối mộng
Bàng bạc giấc sầu khuya
Một mình ta với bóng
Nhớ về thuở xa xưa
Đường đi hoài không tới
Ta trong mộng rã rời
Người im lìm không nói,
Tình theo sóng ra khơi
Cánh chim bay biền biệt
Mất hút tận chân trời
Lòng sao hoài tha thiết
Nỗi nhớ trao về người.
HONG VU LAN NHI 10/06
ĐUỔI BÓNG
Nhớ nhau gửi vào thơ
Đường trần vẫn khuất mờ
Vẫn đôi bờ ngăn cách,
Ẩn, hiện theo dấu xưa.
Ta chơi trò cút bắt
Kẻ trốn, kẻ đi tim
Tháng năm dài heo hút
Đành lạc dấu chân chim
Cứ như hình đuổi bóng,
Chẳng bao giờ gặp nhau
Trùng dương ngàn vạn sóng,
Xô hoài sẽ tới đâu
Kiếp này đành quay mặt
Mỗi kẻ một hướng đời
Nỗi đau chừng se sắt
Chỉ đầy ắp, không vơi !
HONG VU LAN NHI
SAO ANH BẢO
Sao anh bảo em là người duy nhất
Ngự trong tim làm choáng ngập hồn anh
Cho giông bão ngày đầu tiên gặp gỡ
Như thủy triều dâng ngập nước mông mênh.
Sao anh bảo em là tiên giáng thế
Mắt mơ huyền, đẹp tựa ánh sao sa
Làn da mịn, trắng ngần dòng sữa mẹ
Bàn tay thon mang dấu tích ngọc ngà.
Sao anh bảo, suốt đời anh chỉ biết
Một mình em, và chỉ một mà thôi
Lòng anh mãi tôn thờ và tha thiết
Dành riêng em, cho hết một kiếp người.
Sao anh bảo tình anh không gian dối
Những đam mê cuồng nhiệt vẫn tràn đầy
Bốn ngăn tim, không ngăn nào còn trống,
Đã yêu rồi, yêu đắm đuối, mê say.
Lời anh nói đã bay vào mưa gió
Chỉ còn đây nàng tiên nữ u sầu
Anh xa quá, xa như ngày xưa đó
Tình mê cuồng nay đã lạc về đâu!
HONG VU LAN NHI
Tháng Chín
Em trở lại ......giữa mùa thu vàng úa
Tưởng đã quên theo ngày tháng hững hờ
Nhưng trong quên vẫn có từng nỗi nhớ
Vẫn lặng thầm ...buồn lên cả hồn thơ
Áo em vàng màu tự tình của lá
Vào thu chưa mà gió chợt ngại ngần
Gió nồng nàn thưở yêu đầu gặp gỡ
Để bây giờ lòng mãi nhớ bâng khuâng
Những bước chân âm thầm trời tháng chín
Ta ngóng chờ đài các dáng em sang
Cây tình yêu đâm chồi từng kỷ niệm
Sầu rụng rơi từng chiếc lá thu vàng
Hãy ngủ yên trên thảm tình của lá
Buồn vui nào rồi cũng chợt qua mau
Trong yêu thương muà thu vàng trở lại
Mưa tương tư... tình ái đổi thay màu
Khieu Long
THÁNG MƯỜI
Cây buồn ai mà lá vàng héo úa
Gió đi qua làm mặt lạ hững hờ
Từ đáy tim đã vạn lời nhung nhớ
Mắt trĩu buồn cho lệ nhỏ thành thơ
Tháng Chín qua, tháng Mười thay màu lá
Gió chao nghiêng nhìn cây đứng tần ngần
Nắng không về hong tình say bướm lạ
Người xa người ngày tháng cũng bâng khuâng
Hãy hái đi trái tình yêu đã chín
Lạnh đã về khi trời đổi mùa sang
Bao nhung nhớ gói tròn trong hoài niệm
Nói năng chi khi lòng đã võ vàng
Đêm thinh lặng nghe tự tình của lá
Bước thời gian vun vút lướt trôi mau
Người ra đi chẳng bao giờ quay lại
Kỷ niệm xưa theo năm tháng phai màu
HONG VU LAN NHI
tháng mười
hôm nay, ngày cuối tháng mười
tìm bài thơ có nụ cười của em
mím chi! ừ, mím chi quen
nét môi xinh quá, sao quên cho đành
tháng mười này nữa, bao năm
từ em bắt gặp thơ anh giữa trời
ngẩn ngơ đọc, mím môi cười
để lần hồi nhớ cả lời ẩn ngôn!
không thương mà đắm chi hồn
chẳng yêu sao lại vuông tròn lời nhau
tháng mười, ngày ấy mai sau
giữa hai đầu nối một câu tri tình
tháng mười, cười mím chi mình
nét môi xinh quá, thôi nhìn vẫn ngây
biết mai còn có ngày này
tháng mười, anh nhắc, vào đây mím cười!
Cao Nguyên
Tháng mười một
Trở về đây giữa sắc thu vàng úa
Còn nhớ không sao lá vẫy hững hờ?
Khung trời cũ còn mang đầy bóng nhớ
Thuở tình hồng người mang dệt thành thơ
Tháng mười một vào rừng phong nhặt lá
Trên lối xưa bước những bước ngại ngần
Dấu chân nào thuở mình còn gặp gỡ
Khi trở về hỏi người có bâng khuâng?
Lá đã vàng như mối sầu đã chín
Rơi hắt hiu cuốn theo gió mùa sang
Tình một thuở vẫn còn xanh kỷ niệm
Khi nào phai như sắc lá uá vàng?
Tháng mười một nắng thu vàng nhuộm lá
Đêm chưa sâu, ngày cũng vội qua mau
Giọt mưa Ngâu đang theo mây trở lại
Rơi nhẹ đều cho nỗi nhớ thấm màu
nttn
11/07
HỎI TRỜI
Hỏi Trời Thu
đã tàn chưa,
Mà sao lá úa vàng lùa dưới chân
Bước đi từng bước ngại ngần
Nghe trong gió mướt nỗi buồn chia xa.
Hỏi Trời nắng có nhạt nhòa
Mà sao giải nước Ngân Hà lung linh
Chim Ô bắc chiếc cầu xinh
Ngưu Lang, Chức Nữ, trao tình bên nhau!
Hỏi Trời Tình có phai màu
Mà sao người đã quên câu hẹn thề
Đường xưa, lối cũ quên về
Chờ mong mòn mỏi, sầu tê tái lòng!
Hỏi Trời gió lạnh lùng không
Mà sao buốt giá đêm đông thấm hồn
Phòng không, gối chiếc, cô dơn
Đâu vòng tay ấm, môi hôn ngọt tình...
Hỏi Trời, Trời vẫn lặng thinh
HONG VU LAN NHI
10/06
CHÁN NẢN
Cứ đi mãi rồi có ngày cũng mỏi,
Chân, gối chồn, lê từng buớc
gian nan.
Nhìn thân xác, đã nhiều lần tự
hỏi,
Đến bao giờ mới thoát khỏi trầm
luân ?
Ngày xưa đó, trái tim còn rung
động
Lòng say mê, theo đuổi giấc mơ
đời.
Thời xuân sắc, còn tràn đầy nhựa
sống
Chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện xa
xôi …
Năm tháng cứ xoay quanh ngày vô
tận
Con thiêu thân mê muội chết theo
đèn
Có đôi lúc, bị dày vò, ân hận
Khi một mình, trăn trở giữa đêm
đen
Chỉ phút chốc, tuổi xuân không
còn nữa.
Tim hằn đau trong bóng chiếc đơn
tình.
Thời gian lướt, qua từng ngày
quạnh quẽ,
Đời u hoài khi thiếu ánh bình
minh.
Lòng hối tiếc một thời tươi đẹp
quá!
Chẳng bao giờ lo dành dụm tương
lai.
Đời cuốn hút vào dòng sông
nghiệt ngã,
Không địa bàn nên lạc hướng trần
ai.
HONG VU LAN NHI
09-12-06
TẠ TỪ
Lời tạ từ, lòng nghe buồn da
diết
Những muộn phiền ngày tháng chất
chồng thêm
Em vẫn biết, đời mang nhiều thua
thiệt
Chưa một lần, gặp được chuyện
may hên.
Sao không hiểu những lời em nhắn
gửi?
Thông điệp yêu, ghi trong lúc
giận hờn.
Sao không nói trăm ngàn lần xin
lỗi,
Để em cười, tình bay vút lên
không.
Anh không đến, lòng em sao trống
vắng,
Mới hôm nào, anh còn sát cạnh
bên.
Đang giận dỗi, em cúi đầu im
lặng,
Anh nhìn trời, vầng trăng sớm,
nhô lên!
Thuyền xa bến, mong gì quay trở
lại
Như dòng sông, nước chảy mãi
không ngừng
Một lời hứa, tưởng ngàn đời thắm
mãi..
Cách xa rồi, tim nghẹn, lệ rưng
rưng
Dù có nói triệu lời say đắm,
cũng
Không bằng lần vĩnh biệt, nát
lòng nhau.
Nếu biết trước, tình yêu không
bền vững,
Khép tim hồng, thoát được kiếp
thương đau.
Đành thôi nhé, khi nói lời yêu
cuối,
Vĩnh biệt rồi, ngày tháng xoá
hình nhau.
Con đường cũ, cỏ ngập tràn che
lối,
Bước chân quen, không gõ nhịp
qua cầu.
HONG VU LAN NHI
09/06
NGỦ ĐI
Ngủ đi, mơ dẫn mộng về,
Dù đôi mắt khép, tim tê dại rồi
Ngủ đi, tình sẽ lên ngôi,
Thuyền neo bến đợi, chờ người
sang sông.
Ngủ đi hoa nở ngập lòng,
Hương đêm xoa dịu nỗi buồn giấc
khuya
Ngủ đi, trăn trở giao mùa,
Bước chân quen đã lội bờ tìm
nhau.
Ngủ đi, trăng đã xế đầu,
Bóng xô nghiêng phút nhiệm màu
thời gian.
HONG VU LAN NHI
Thu buồn ai, đổ lá vàng,
Trời giăng mây xám trên tàng cây
khô
Gặp em một buổi tình cờ
Rồi xa bằn bặt, như chưa một lần
Sao dời vật đổi trăm năm
Biển dâu ai lấp, dâu tằm ai chia
Mới quen, đời đã xa lìa,
Đường đi hai ngả, sầu khuya phận
mình.
Không là đệ tử Lưu Linh,
Thì em khói thuốc bồng bềnh mây
bay.
BCN
Tình xưa chôn kín tim này,
Sầu cô lẻ cứ hết đầy lại vơi
Xa nhau vạn nẻo đường đời
Tưởng rằng quên hết chuyện thời
xa xưa ...
Trời thì mưa nắng bất ngờ,
Tiết Thu lạnh lẽo như vừa sang
Đông,
Bỗng dưng ước một tình nồng,
Mơ vòng tay ấm, mà hong giấc sầu
Hoàng hạc xưa vút về đâu,
Trần gian vắng bóng, úa màu đêm
đen.
HONG VU LAN NHI
Lời ru nghe những muộn phiền
Dỗ anh ngủ giữa triền miên giấc
sầu
Ngủ rồi, tình sẽ về đâu
Có còn tìm lại được nhau thuở
nào
Thuyền đò cách bến sông sâu
Kỷ niệm xưa vẫn dạt dào trong
tim
Cho dù ngày tháng khuất chìm
Tình anh trao chỉ một mình em
thôi
Chờ em trắng cả cuộc đời
Kiếp sau anh vẫn một đời chờ em!
BCN
Nỗi buồn cứ chất chồng thêm,
Lệ tràn khoé mắt, sâu lên mấy
tầng
Lá rơi từng chiếc bâng khuâng,
Chờ mong Thu đã bao lần đến, đi
Vẫn tìm một cội tình si,
Vẫn mơ mộng giữ được gì trong
tay.
Bước ai rong ruổi đường dài,
Người đi, đi mãi, miệt mài tháng
năm.
HONG VU LAN NHI
Anh đành ôm mối tình câm
Bao năm rồi vẫn âm thầm theo em
Ngóng hoài từng bước chân quen
Qua con đường cũ, vào thềm nhà
xưa
Chỉ là một giấc mộng hờ
Tiếc thời trai trẻ dại khờ. Đành
thôi.
Nhát gan không dám ngỏ lời
Để bây giờ mãi một đời tương tư.
BCN
09/06
VÀNG
ÁO THU XƯA
Bước đi từng bước, lối xưa quen,
Cây cao bóng cả, gió lùa nghiêng
Mái tóc vờn bay chiều nắng nhạt,
Nỗi buồn mỗi lúc mỗi tăng thêm.
Nhìn lá xanh tươi đổi sắc màu,
Thời gian vùn vụt cuốn trôi mau
Bao mùà lá rụng, bao mùa nhớ
Thu đến mang theo kỷ niệm sầu.
Từ dạo người xa, lối đi xưa,
Hai bờ cỏ dại mọc lưa thưa
Sỏi đá ngẩn ngơ chiều xuống vội
Âm thầm thương xót bóng bơ vơ.
Vạt áo vàng bay luyến nắng chiều
Xa xa đồi núi đứng cô liêu
Hàng cây cúi mặt buồn nhân thế
Sương mờ nhỏ giọt xuống dòng yêu.
Người đi thì cũng đã đi rồi
Kỷ niệm như làn mây trắng trôi
Đôi lúc hằn lên qua tiếc nhớ
Chỉ một lần yêu, khổ một đời...
Vĩnh biệt con đường xưa lá rụng,
Sương thu rơi nhẹ, gió rung
rung,
Hạt sương ướt mắt, hay lệ đổ
Hình bóng thân yêu thoáng ngập
ngừng.
HONG VU LAN NHI
09/06
HỎI THU
Ai gọi mùa Thu tới
Ai đem gió lạnh về,
Lòng sao buồn rười rượi
Hỏi người có lắng nghe ?
Bước thời gian vang vọng
Vào không gian lạnh căm
Nỗi buồn như biển sóng,
Vỗ ru đời trăm năm...
Có vòng tay ấm áp,
Chắc gì mãi trong tay?
Mất, còn nào ai biết
Đi, về nào ai hay ?
Nỗi buồn như lá úa,
Gió cuốn đời đi hoang
Tìm về miền đất hứa
Lòng thôi hết ăn năn.
HONG VU LAN NHI
09/06
|