THỨC GIẤC NỬA KHUYA


Nửa đêm thức giấc nhìn trăng khuyết
Đời lẻ loi buồn đến thế sao ?
Giây tơ trói mãi tình oan nghiệt
Hồn lạc về đâu giữa biển sầu.

Năm tháng phai dần nỗi nhớ quên
Cuộc đời hưng phế, lắm ưu phiền
Tiếng sóng trùng khơi vang vọng mãi
Vỗ hoài một điệp khúc không tên.

Cánh chim bay mỏi ngang trời rộng
Đợi gió xuân về qua nhánh sông
Buồn sâu đáy biển, cao hơn núi
Biền biệt phương nào, ai ngóng trông ?

Xuân này vắng bóng người yêu dấu
Nủa hồn mòn mỏi, nửa hồn đau
Một cõi lòng riêng thao thức nhớ
Đôi bờ ngăn cách bởi sông sâu.

HONG VU LAN NHI

02/23/07

Sầu Tinh