|
THU CÔ
LIÊU Tháng Tám về, hơi sương mờ lăng đăng, Trời trong xanh có thấy
được h́nh nhau? Anh xa quá nơi phương trời tím ngắt Có bao
giờ nghe nỗi sắt se đau ? Buồn vẫn đến, kết thành
hinh hoa sứ Cánh nhung mềm ấp ủ tháng ngày đơn Trang nhật kư chép
ghi đời quá khứ Day dứt về trong bóng nắng hoàng hôn. Sương
đêm lạnh phủ khung trời nhung nhớ Lời tự t́nh vang vọng núi rừng
xa Mảnh trăng non nằm nghiêng chờ hơi thở Tim rộn ràng, ḷng say
đắm thiết tha. Nồng nàn lắm bởi ṿng tay khép kín Mắt
môi Người lăng đăng dưới trời đêm Nâng niu nhé, uơm nụ t́nh mau
chín Đừng giơ tay hái vội trái đào tiên. Những năm tháng
t́m nhau c̣n dài lắm Dù cách xa ngàn sóng vỗ trùng khơi Tơ giăng mắc
kết t́nh thêm thấm đẫm Khi tin yêu đă gửi đến bên Người.
Qua tiếng gió, có nghe ai nhắn nhủ Lời yêu thương bàng bạc
dưới trời Thu Nỗi si mê chất chồng sầu đằng đẵng
Đêm vỗ về ru T́nh giọt sương khuya. Hồng Vũ Lan Nhi 8/1/04
|