|
TIẾNG
ĐÀN XƯA Tiếng đàn văng vẳng buông
lơi, Như lời than thở, như lời nỉ non. Tiếng đàn lúc
nhặt, lúc khoan, Lúc như lên thác, xuống ngàn chơi vơi. Lúc như
tha thiết gọi mời, Nửa như thách thức, nửa thời van xin. Êm
êm dạo khúc nhạc tình, Âm buồn vang vọng giữa thinh không này. Qua
lời gió nhắn cùng mây, Nghe trong thao thức nỗi trầy trụa đau. Cùng
trong một cuộc bể dâu, Người vui hưởng cuộc tình đầu yên
vui. Nguời thì khắc khoải, ngậm ngùi, Nhìn theo cánh nhạn bên
trời lẻ loi. Vẫn dòng nhạc hắt hiu đời, Trong đêm thanh
vắng, ru lời xót xa. Tưởng như tiếng khóc Tỳ bà Hay
hồn âm phủ Bá Nha vọng về, Vang lên từng khúc sầu khuya, Cho hồn
tê dại, não nề, lịm đau. Cung thương, héo hắt u sầu. Cung
nam ai oán, mang mầu biệt ly. Đành chôn chặt mối tình si, Kể từ
khi tiễn người đi, không về. Hồng Vũ Lan Nhi 2/2/04
|