|
TIẾNG
DƯƠNG CẦM
Ôi, nhớ quá tiếng đàn trong chiều vắng, Đã khiến lòng rung nhẹ
những giây tơ. Và cảnh trời sao huyền hoặc như mơ, Mây tím
đã ngả dần vào bóng tối. Người ngồi đó, từng ngón tay
lướt vội Trên phím đàn, thánh thót giọt mưa mau. Hay trầm êm vang
những khúc nhạc sầu, Như gọi mời vùng cô đơn xa thẳm. Người
bên cạnh, ngồi im nghe say đắm, Mắt khép hờ, hồn chất ngất
đam mê. Ngày tháng xa xưa, quay quắt trở về Bao mơ uớc chưa
một lần thực hiện. Tiếng dương cầm đã từ đâu
vang đến, Trong chiều vàng, giữa sa mạc cô đơn. Trong vắng
lặng, như ve vuốt, ru hồn, Làm xao động cả không gian tĩnh mịch.
Làm rộn rã trái tim buồn cô tịch, Cho đam mê đẫn lối
mộng mơ về. Cho tương tư đầy ắp ánh sao khuya, Tha thiết
quá tiếng dương cầm trầm lắng. Ôi nhớ quá bóng hình ai lãng đãng,
Cứ như sương mờ nhạt ở chân mây, Cứ ẩn, hiện
như bóng tối cuối ngày, Để nhung nhớ tăng theo đầy trong trí.
Hồng Vũ Lan Nhi 6/3/04
|