|
T̀M
QUÊN Ừ nhỉ t́nh quá mong manh, Mà
sao ḿnh cứ quẩn quanh với t́nh. Biển đời sóng gió điêu linh Con
thuyền vô định lênh đênh giữa ḍng. Chẳng c̣n chi để nhớ
mong, Từng trang nhật kư đem hong nắng vàng. Này đây h́nh bóng của chàng,
Này đây ánh mắt vô vàn mến thương. Miệng cười quyến
luyến, vấn vương Mong manh như khói như sương bên trời. Này
đây môi ấm của Người, Nụ hôn trói chặt gọi mời thiết tha...
Thôi đành, thôi cũng đành xa Nhủ ḷng quên hết thiết tha gọi
mời Quên luôn ánh mắt, nụ cười, Không c̣n nghe nữa những lời
đắm say! Quên đi kỷ niệm tháng ngày Và quên cả những
ṿng tay ân t́nh. Hôm nay gom chuyện chúng ḿnh, Đốt thành tro bụi những
tàn tích yêu. Hồng Vũ Lan Nhi 2/26/04
|