|
TRONG
EM NỖI NHỚ
Đêm xuống
thấp nhốt hồn trong bóng tối Em một mình lạc lõng bước chân khuya
Sương thấm lạnh đôi vai buồn hấp hối Con đường
này đã ghi dấu tình xưa. Hình bóng đó đã chìm trong hư ảo Kỷ
niệm nào còn dấu tích hoang sơ ? Tình một thưở nồng nàn cơn giông bão,
Vết hằn đau còn ghi mãi đến giờ. Em hỏi gió, thổi
về đâu nỗi nhớ Hồn đi hoang cho đẹp giấc mơ sầu. Em
trân quí từng ánh nhìn, hơi thở Giây tơ lòng đã quấn quít đời nhau.
Em hỏi mây, cuối trời còn xa tắp ? Ôi mênh mông phủ kín cả
đường về. Trong dĩ vãng vẫn tràn đầy ăm ắp Kỷ
niệm xưa còn chất ngất đam mê. Em hỏi trăng, cớ sao buồn
muôn thuở Mãi khuyết, tròn, theo ngày tháng đong đưa. Tròn vành vạnh,
nhớ lưỡi liềm mảnh khảnh Giọt sương đêm ru vũ khúc
mơ hồ. Em hỏi sao,- một vì sao cô độc - Lấp lánh hoài
ngàn tia chiếu long lanh. Ở nơi đó, có bao giờ nghe khóc, Tình ra đi
khi giấc mộng không thành. Em hỏi Anh, sao cứ hoài xa cách ? Như
mây bay, như gió cuốn bên trời . Như trăng mờ, như sao độc lẻ
loi, Như tiếng sóng ngoài khơi tràn muôn lối. Em hỏi Em, có bao
giờ tiếc nuối, Con đường tình, giờ hai lối xa xăm. Ôi
một thuở yêu, một thời để nhớ, Đôi mắt buồn theo ngày
tháng trầm ngâm. Hồng Vũ Lan Nhi 7/1/04
|