|
TRONG TIM DẤU NỖI NGẬM NGÙI
Tình như một chuyến
xe qua, Như tia nắng sớm chói loà bóng cây. Thoảng như làn gió heo may, Như mưa
bong bóng nở đầy trên sân. Tìm trong ánh mắt ngại ngần Nửa như luyến
nhớ, nửa quằn quại quên. Muốn xua tan những muộn phiền, Lại
như muốn giữ cái duyên bẽ bàng.
Trong giá lạnh đón mùa sang, Chưa Xuân
mà đã rộn ràng tiếng chim. Mùa Đông giờ chỉ im lìm, Mà nghe nuối tiếc
hoa tình rụng rơi. Sắc hoa tím cả bầu trời, Hương hoa thơm ngát
bên người Dấu Yêu Mùa đông cây cỏ tiêu điều, Xuân về nẩy lộc,
nở nhiều điều vui. Trong tim dấu nỗi ngậm ngùi Dấu hình bóng cũ
bên đời nổi trôi. Dấu tình vào chốn mù khơi, Dấu từng kỷ niệm
vào nơi ngút ngàn.
Nhớ sao nhớ đến võ vàng, Nhớ xanh xao mặt, nhớ
tràn khối tim. Nhớ khi người đã khuất chìm, Còn nghe xao xác lời tình tự
đau. Nhớ như tằm nhớ nong dâu, Như chim nhớ tổ, như cau nhớ
trầu. Như hình nhớ bóng đêm thâu, Như con tim nhớ tình đầu thiết
tha. Như rằm nhớ ánh trăng ngà, Như sông nhớ bến, đò qua nhớ người.
Hải âu nhớ sóng trùng khơi, Đêm sâu nhớ ánh mặt trời gắt gay.
Tiễn
Người trên bến sông này, Trời thì giông gió, thuyền đầy nhớ nhung. Chia
tay, đau nỗi khôn cùng, Hồn như lạc phách, mịt mùng tháng năm. Hình như
từ thưở Đông sang, Xuân thôi không đến, Hạ tàn tạ theo. Thu hoài ôm ấp
mối sầu, Bốn mùa luân chuyển nỗi đau héo mòn. Vắng Người, nhạt
cả mầu son, Lược thưa biếng chải, gương còn biếng soi. Bóng
Người khuất lấp xa xôi Tình xưa năm tháng ru đời xanh xao. Thôi đành
chấp nhận lòng đau Gửi hồn hoang đến đỉnh sầu thiên thu.
Hồng Vũ Lan Nhi 2/12/04
|