|
TƯỞNG RẰNG ĐĂ
QUÊN
Tưởng
rằng t́nh sẽ quên mau, Nỗi đau âm ỉ tan theo tháng ngày. Để rồi
chân sáo nhảy bay, Vui cùng nắng sớm, đong đầy tin yêu. Ngờ
đâu, ngóng sáng, mong chiều, Phố đông người, ḷng đ́u hiu lạnh buồn.
Khác ǵ ḍng nước trên nguồn, Cô đơn chảy với nỗi hờn
không nguôi. Người đi, th́ đă xa rồi Người ở lại
cứ ngậm ngùi, khổ đau. Dù không trách móc ǵ nhau, Mà nghe như cả trời
sầu héo hon. Mắt khô, không có lệ tuôn, Nghe như ngh́n giọt lệ
buồn rơi nhanh. Không c̣n ai để gọi Anh, Cho nên đời cứ quẩn
quanh héo sầu. HONG VU LAN NHI 5/14/04
|