VIẾT CHO QUÊ HƯƠNG
 
Lá Thư Màu Tím viết còn dang dở,
Bởi chiều qua mưa gió phủ đầy trời.
Mưa bất ngờ, mưa gợi niềm nhung nhớ,
Đã đưa hồn rong ruổi chốn xa xôi.
 
Lang thang đến tận nơi nào xa lắc,
Trở về làng xưa tên gọi Lưu Phương.
Thôn xóm cũ, ôi quê nghèo xơ xác,
Bước trâu đi, lồi lõm vết trên đường.
 
Ôi Hanoi, chỉ còn trong tâm tưởng,
Rồi loanh quanh 36 phố phường,
Nhớ Hàng Chuối, nhớ ngôi nhà rộng lớn
Đã một thời sống giữa những tình thương.
 
Rời miền Bắc, đến miền Trung, xứ Huế,
Dòng Hương Giang, uốn khúc chảy lững lờ
Cầu Trường Tiền đã bắc ngang sông rộng,
Nối đôi bờ và nối cả tình mơ.
 
Sao quên dược ngày di cư vĩ đại.
Bao triệu người bỏ xứ sở ra đi.
Dù biết trước, không có ngày trở lại,
Đành xa thôi, còn biết nói năng gì?
 
Cứ tưởng rồi sẽ chôn vùi thân xác
Ở quê hương, miền đất rộng bao la,
Người miền Nam tính hiền lành, chất phác
Đã mở rộng vòng tay đón người xa.
 
Ai ngờ được, cuộc đời nhiều sóng gió,
Đã có một ngày nổi trận cuồng phong .
Dân ba miền lại một phen ngơ ngác,
Xô đẩy nhau chết thảm dưới dòng sông.
 
Ai gây tội để dân lành mang tội
Bỏ quê hương bỏ đất nước thân yêu,
Bầy chim bỏ xứ, nhìn nhau tủi hận,
Nhận quê người cho hết kiếp phiêu diêu.
 
Hàng năm, cứ mỗi lần tháng Tư đến,
Lòng người xa quê ngồn ngộn hận thù .
Bao năm tháng, tưởng phai mờ tủi nhục,
Đã không quên, còn nhớ rõ, chẳng ngờ.
 
Lá Thư Màu Tím, mãi hoài dang dở,
Tình quê hương âm ỉ đến tận giờ
Người chí khí vẫn nối vòng tay lớn
Góp sức già, vun vào lớp tuổi thơ.
 
HONG VU LAN NHI
4/2/04

Nhạc Guitare Trứ Danh