|
XUÂN BUỒN
Với tôi, Xuân chết đã từ lâu,
Từ lúc tình biệt phương trời sầu. Từ lúc hai người chia hai ngả
... Bụi thời gian khoả lấp hình nhau.
Mùa Xuân bỗng trở thành vô nghĩa.
Còn có chút gì trong trái tim ? Hình bóng ban đầu còn kưu luyến, Hay đã mờ phai,
đã khuất chìm ?
Hoa đã nở bừng theo nắng ấm. Từng đàn chim
én lượn trời xanh. Mây trắng cũng dịu dàng, đằm thắm, Mơ hồ
trong giây phút mong manh.
Người đã ra đi, đi biền biệt Để lại
mùa xuân thiếu nắng hồng , Để người ở lại buồn da diết,
Chôn kín tình ai tận đáy lòng.
Hồng Vũ Lan Nhi 1/23/04
|