Home
Hồng Vũ Lan Nhi
Liên Khúc T́nh Thơ
Trang Thơ
Ngắm Ta
Truyện Ngắn
Trang Nhật Kư Rời
Lá Thư Màu Tím
Truyện Dài
Trang Nối Kết
H́nh Ảnh
Mục Lục Thơ

Con Đương Không Định

Hồng vũ Lan Nhi

 

Chương 2

Mải nghe các cô gái căi nhau ỏm tỏi, khiến cho cả Huy lẫn tôi quên mất hộp bánh vừa mang về, đến khi thấy Tú Quyên, Bạch Mai đang sửa soạn ra về, Huy mới sực nhớ ra, và cầu cứu Quỳnh Châu :
- Ê ê, Quỳnh Châu ơi, mời các cô ở lại ăn bánh đă chứ. Công chúng tôi mua về, bỏ đi uổng phí quá.
Tú Quyên cuời rũ ruợi :
- Ai về hồi nào đâu. Sủa soạn lên pḥng Quỳnh Châu để nghe nhạc, và để chờ hai nuơng Phuợng Trinh và Linh Phuợng đến để chia công tác đấy chứ.
- Anh Huy muốn mời ăn, th́ phải bỏ bánh ra đĩa, phải đi lấy giấy ăn, phải soạn đủ dĩa và th́a nhỏ. ..th́ các công chúa mới ngồi ăn đuợc chứ.

Huy không buồn về câu Quỳnh Châu phán, mà h́nh như c̣n vui vẻ, hăng say làm đúng theo lời chỉ dẫn. Tuy nhiên Huy gặp trở ngại và lúng túng, v́ không biết t́m dĩa muỗng ở đâu.
- Đâu có biết xiên th́a, dĩa muỗng để đâu mà lấy.
Rồi quay lại, thấy tôi đang đứng khoanh tay cuời, nó lại tập sự làm ông phán :
- Này, chủ nhà th́ đi lấy mấy thứ dĩa, th́a đi chứ. Bộ đứng đó mà cuời sao? 
Tôi nh́n Quỳnh Châu, tủm tỉm cuời, nói câu mà Quỳnh Châu hay nói khi nhờ tụi tôi làm việc ǵ, mà tụi tôi không làm đuợc :
- Chẳng đuợc tích sự ǵ cả.

Cuối cùng th́ bánh cũng đuợc bày ra đĩa lớn, và 5 nguời chúng tôi ngồi quanh bàn theo thứ tự Huy, Châu, Mai, Tôi, và Quyên. Các cô cho biết chuơng tŕnh sẽ xôm tụ lắm. Nhiều mục hấp dẫn nữa, nhưng giữ bí mật đến phút cuối. Tú Quyên giơ tay sụyt suỵt :
- Nhớ đừng cho các anh í biết truớc nghe tụi bay.
- Dĩ nhiên.
- Thế có dạ vũ không?
Mọi nguời im bặt. Tôi lên giọng đùa. :
-Thế th́ có ǵ mà hấp dẫn. Phải có khiêu vũ mới hấp dẫn đấy nhé. Cho biết truớc mà liệu.
Nh́n mà tội nghiệp, v́ mặt cô nào cũng nghệt ra.
- Tụi em không biết nhảy.
- Th́ học.
- Anh Phong, anh Huy dạy tụi em nhé.
- Làm sao Huy dạy đuợc. 
- Tại sao vậy. Chê tụi này hở?
- Ai dám chê hở, kín ǵ. Th́ tôi cũng đâu có biết nhảy?
Thế là câu chuyện lại quanh quanh qua vụ nhảy đầm.
Thấy vấn đề có vẻ quan trọng, tôi đề nghi, đừng ai lo hết. Tôi sẽ "tầm thầy dạy vơ" Thiếu Lâm cho. Mấy cô nhao nhao, v́ muốn biết tôi nói thật hay dỡn.
- Ai, Anh?
- Ai vậy?
- Chắc là Anh Phong rồi.
- Yên nào, có im lặng mới nói cho nghe đuợc. Này nhé trong Tứ Quí th́ anh Khanh là nguời nhảy giỏi nhất. Sẽ nhờ anh Khanh nói dùm với nguời bạn tên Tuấn, một cây nhảy đó, chẳng kém vũ sư Ánh Tuyết đâu.
- Phong này, tao nhớ Tuấn có con em gái, cũng nhảy khá lắm đó.
- Sao mày biết?
- Thằng Khanh khen đó.
Nói xong, tôi lôi thằng Huy ra xe, dục nó phóng đến nhà thằng Khanh ngay. Vừa ngồi lên yên sau, th́ tôi thấy bóng 2 nguời đẹp mở cổng đi vào trong sân.
- Anh ạ
- Anh ạ
Tôi nói trống không :
- Mọi nguời đang chờ trong nhà đó.
Và chiếc vespa ra khỏi cổng rồi vút đi, trực chỉ duờng Hai Bà Trưng -Tân Định, trong hẻm chả cá Sơn Hải.

000

Thật may mắn, tụi tôi đă gặp đuợc Khanh. Nó đang cởi trần, ngồi đánh Guitare. Bác Phán trai, hỏi thăm chúng tôi về bài vở thi.
- Làm bài có khá không, các cháu?
- Dạ,
Rồi bác chép miệng thông cảm :
- Học tài thi phận mà. Thằng con trai của bác, và thằng Khanh cũng hy vọng lắm. H́nh như năm nay đề thi không hắc búa lắm.
Rồi bác nói, như nói cho ḿnh nghe :
- Cứ việc ra đề chung quanh bài đă học, việc ǵ phải khó khăn làm chi. Tôi nghiệp tụi học sinh.
Rồi như chợt nhớ ra, sự có mặt của tụi tôi, Bác lên tiếng hỏi, mà như không hỏi :
- Lại rủ nhau đi chơi hả. Ừ, đi cho khuây khoả, nhưng nhớ phải ôn bài cho kỳ vào vấn dáp nữa đấy nhé.
- Thưa Bác, tụi con họp nhau ăn uống ở nhà con thôi. Cô em gái và mấy nguời bạn đang nấu bún riêu, mời nhóm con đến ăn. Thưa Bác, cho khanh ngủ lại đàng con, nếu tụi con chơi khuya nhé.
- Ừ.
Bác Phán hiền lành. Tội nghiệp, từ ngày Bác gái mất, bác buồn ngơ ngẩn cả nguời. Nhưng không v́ thế mà gắt gỏng với con cái. Ngay cả Khanh, chỉ là đứa cháu, v́ đất nuớc chia đôi, Bố Mẹ Khanh không vào Nam kịp mà đành xa đứa con trai mới 13 tuổi. Cũng may, Khanh đuợc gửi đi theo nguời Bác truớc, nếu không, Khanh cũng đă kẹt lại miền Bắc rồi. Tất cả là cái số.

Tôi nh́n căn nhà Bác ở, nhỏ, hẹp, với 2 pḥng ngủ. Bác trai một pḥng nhỏ.Khanh và nguời anh họ, ngủ chung một pḥng lớn hơn pḥng của Bác trai chút xíu. Chính v́ vậy, mà tôi thuờng rủ Khanh đến nhà tôi học, và ngủ lại khi học quá khuya.
Ra đến đuờng, Huy th́ thầm lư do để Khanh hiểu, tại sao chúng tao đến mày bất ngờ.


Chúng tôi về đến nhà, th́ gia đ́nh tôi đang dùng cơm chiều. Các cô đang tíu tít nguời th́ bưng tô canh ra bàn, nguời th́ mang đĩa rau xào, là những món b́nh thuờng của chị Ba thuờng nấu. Ngoài ra, Huy c̣n tinh mắt nh́n thấy đĩa vịt quay, chắc do Phuợng Trinh hay Linh Phuợng mua mang đến, và đĩa rau cải bắp trộn dầu dấm. Tôi đóan già đoán non vịt quay là do hai cô, Trinh hay Phuợng mang đến, v́ truớc khi đến nhà Khanh, tôi có nh́n thấy mỗi cô cầm một cái túi ǵ đó. ..Ủa, mà sao tôi lại chú ư nhiều đến 2 nguời này thế nhỉ. Dieu seul le sait. Chỉ có trời mới biết mà thôi.

Tôi ra nói thầm với Mẹ. Lúc đầu mẹ tôi, lắc đầu, nhưng sau đó, th́ cũng
nghe theo lời bàn của tôi, là mẹ tôi nói với Bố, để chúng tôi học nhảy. Bố th́ chỉ nghe lời Mẹ mà thôi, cho nên cứ muốn ǵ, là anh em chúng tôi nỉ non ỉ ôi với Mẹ truớc. Dù có những lần, Bố cuơng quyết phản đối, nhưng rồi Mẹ tôi đă khéo léo hoà giải. Mọi việc lại tốt đẹp như ư muốn. Hôm nay cũng vậy. Mẹ tôi lên tiếng :
- Ông ơi, lát nữa ông và tôi ngồi ở salon xem tụi nó học nhảy nhé.
Truớc kia, thế nào cũng bị Bố tôi phản đối Nhưng lần này, chắc v́ Ngũ Long dỗ, nên Bố tôi chỉ im lặng, không trả lời. Tôi cảm thấy an ḷng.

Cơm nuớc xong, tôi gọi Quỳnh Châu ra, th́ thầm. Chỉ lát sau, Ngũ Long đă nhanh nhẹn kéo bàn ăn vào góc pḥng, xếp những ghế dọc theo tuờng, và Quỳnh Châu vặn nhạc. Cái Radio nhỏ, vừa đuợc Quỳnh Châu mang từ pḥng nó xuống, tuy nhỏ, nhưng cũng đủ nghe nhịp yếu, nhịp mạnh.
Khanh đứng lên, miệng giảng lư thuyết, và chân buớc tới, buớc lui theo nhịp. Khanh c̣n dặn, nhảy đầm phải biết nghe nhịp yếu, nhịp mạnh th́ mới nhảy đúng điệu đuợc.
- Học điệu nào dễ nhất hả anh Khanh?
- Rumba dễ nhất. V́ Rumba, nhịp 3.
Khanh bắt đầu bằng cách giảng lư thuyết. Dặn ḍ đủ điều. Rồi Khanh đứng lên. Chụm 2 bàn chân vào. Rồi đưa chân phải buớc một buớc. Tiếp theo là chân trái cũng buớc sang cùng phía với chân phải. Mới là một nhịp. Khanh c̣n dặn, cứ mỗi lần chân trái buớc theo chân phải th́ lại phải nhún một cái. Rồi khi chân trái buớc sang phía trái th́ chân phải cũng phải sang theo chân trái, cứ như vậy mà buớc buớc bên trái, 2 buớc bên phải. ..Lúc đầu chưa quen, th́ khó. Sau đó sẽ dễ như ăn cơm suờn í thôi.

Rồi Khanh bắt Ngũ Long xếp hàng ngang, để nh́n và chỉ cho các cô tập buớc. Nào tập buớc và tập đếm theo Anh Khanh nghe.
- Chân phải buớc qua, chân trái sang theo, rồi chân phải buớc 1 buớc nữa. chân trái đứng im tại chỗ, nhún 1 cái.Rồi chân trái buớc sang trái 1 buớc, chân phải buớc sang trái theo. Chân trái buớc 1 buớc nữa, chân phải đứng im, nhún 1 cái. ..
Vừa buớc vừa đếm nhé. Tú Quyên vặn nhạc lên nha. Nào. ..
- Chân phải buớc qua, chân trái buớc theo, đếm 1. Chân phải buớc tiếp, đếm 2, nhún 1 cái. ..Tiếp tục như thế, chân bên trái. ..Huy, cũng đang học ở chỗ góc pḥng. Các cô có vẻ chăm chú đếm và bước theo từng lời nói của Khanh.

Kể th́ Khanh cũng phải kiên nhẫn lắm mới có thể chỉ cặn kẽ cho những nguời chưa biết nhảy tí nào.
- Học chừng nào th́ nhảy căn bản đụơc hả anh Khanh?
Mai thắc mắc, v́ chỉ c̣n hơn tháng nữa là có buổi tiếc rồi. Mai cảm thấy khó quá. Chân buớc, theo lời Anh Khanh th́ đuợc Nhưng khi có nhạc, th́ lại cuống cả lên, buớc sai tùm lum.
Tuy nhiên, cô nào lúc đầu cũng hơi nguợng, có vẻ luống cuống. Nhưng bây giờ lại có vẻ thích rồi.

Khanh dặn về nhà chịu khó tập buớc, tập đếm, th́ hôm có tiệc, sẽ khá lắm. Phuợng Trinh hỏi :
- Anh Khanh có bảo đảm không?
- Nếu chịu khó tập đều, th́ bảo đảm

Chỉ có Linh Phuợng là chẳng hỏi, chẳng nói câu nào.
Thời gian qua đi thật nhanh. Đồng hồ đă chỉ 10 giờ khuya. Tôi muợn chiếc xe La Dalat của Bố để đưa các cô về. Tú Quyên về theo Huy bằng vespa.


Thời gian trôi qua thật nhanh. Không biết tụi Khanh, Long th́ sao, chứ tôi hiện giờ, không thắc mắc ǵ đến ngày có kết quả. V́, tôi nghĩ, có mong th́ cũng chẳng làm ǵ nhanh hơn đuợc. Vả lại, cái vụ học nhảy đầm của Ngũ Long, cũng làm tôi phấn khởi.

Tôi không biết cách chỉ rơ ràng như Khanh, nhưng tôi, có thể d́u các cô đi những buớc vụng về, mà nhiều khi c̣n bị " nguời đẹp " dẫm lên chân, đau điếng. Vậy chứ, khi bị một nàng nào đó, dẫm lên chân, mà khi đuợc hỏi, " Anh có đau không ", th́ mặt tôi lại tuơi lên, miệng cuời toe, lắc đầu. Có khi c̣n nhận lỗi tại ḿnh d́u không khéo.

Quỳnh Châu, th́ dù chân cũng đang buớc tới, buớc lui, buớc ngang, buớc dọc, miệng cũng không quên đếm 1, 2, 3. ..như thày Khanh đă dạy, nhưng đôi mắt cú vọ của nó đă chẳng bỏ sót một hành vi cử chỉ nào của tôi với Phuợng. Nó làm cho tôi mất cả tự nhiên, khi d́u nàng trong tay. Những buớc chân vụng về, không đúng nhịp, đôi lúc đă làm Phuợng ngă chúi vào nguời tôi, và như một phản ứng tự nhiên, tôi ṿng cánh tay để đỡ nàng. Tôi lừ đôi mắt, vờ nghiêm khắc để cảnh cáo cái miệng cuời như nói:Biết rồi đấy nhé. 
Tôi tránh ánh mắt cú vọ của con em gái, nên khi nh́n thấy Phuợng Trinh đang tập một ḿnh, tôi lại mời nàng ra sàn.
- Nào, thử xem cô Trinh nhảy đă nhuyễn hơn tuần qua chưa?

Mùi huơng thơm trinh nguyên của mái tóc huyền buông thả, phả vào mũi, khiến tôi cảm thấy một chút ǵ ngây ngất. Tiếng nhạc Rumba d́u dặt, quyến rũ làm hồn tôi lâng lâng. Bài Nắng Chiều, tôi đă nghe nhiều lần, nhưng chua lần nào tôi cảm thấy t́nh tứ, thơ mộng như lần này.Tự nhiên tôi hát khe khẽ. .."Tôi nhớ truớc đây, dáng Em gầy gầy. Thẹn thùng nh́n tôi, đôi mắt long lanh. .." Tôi đang thả hồn về những ngày xưa. ..Th́ lần này, lại chính tôi, buớc sai, chân tôi bị đụng chân Trinh, làm cho Trinh khựng lại, tôi mất đà, nên hơi ngả về phía nàng. Lần đụng chạm vô t́nh này, làm cho cả Trinh lẫn tôi đều nguợng ngùng. Tôi giả vờ nói to giọng, để chữa thẹn :
- Cô Trinh bị phụ tá Phong dẵm chân, bị thuơng rồi, ngồi xuống ghế nghỉ khoẻ, chờ ông thày Khanh đến chỉ dẫn tiếp.
Nói xong, tôi d́u nàng về chỗ ngồi.
- Trinh uống nuớc không?
- Dạ không.
- Ai uống nuớc, nhờ đi, tôi đi lấy luôn thể.
Có lẽ tiếng nhạc vặn to quá, đă át tiếng nói của tôi, nên chẳng ai thèm trả lời tôi cả.

Ngoài trời, nắng đă nhạt dần. Mọi nguời chắc tập nhảy hoài cũng mệt, nên đă có tiếng than nhẹ :
- Mệt quá rồi. Thày Khanh ơi, cho nghỉ chút xíu đi.
- Khoẻ như con Tú Quyên mà c̣n mệt, th́ trách ǵ con Mai, nhỏ như thỏ. ..không than sao đuợc.
Khanh đúng là nguời có luơng tâm nghề nghiệp. Truớc khi nghỉ, chàng đă nhớ tắt máy, và không quên, xếp gọn mấy băng cassettes, băng nào cho vào vỏ đó, xong xuôi, mới ra ngồi ở ghế gần lối vào cầu thang lên lầu.

Mấy cô học tṛ, lo lắng săn sóc cho ông Thày. Tú Quyên cắt dưa hấu, cho vào đĩa đem tới. Phuợng Trinh mời Thày một ly nuớc chanh đá. Bạch Mai hỏi về vụ làm sao nhảy đẹp. Linh Phuợng khoe với Thày Khanh, đă thuộc ḷng, nhảy mà không phải đếm nữa. Đến lúc này, tôi mới thấy thiếu bóng dáng của Huy. Tôi vội vàng hỏi :
- Ủa, thằng Huy biến đâu rồi Khanh?
- Thằng Phong hôm nay mơ ngủ, các cô ơi.Thằng Huy có đến hôm nay đâu mà biến. Có hồn mày biến th́ có.

Mọi nguời cuời rộ lên, khiến Phong bỗng thấy xấu hổ, như có ai đă đọc đuợc ḷng ḿnh. Và chàng im lặng.

Khanh thấy không khí có vẻ trầm lắng, chàng có ư thay đổi tiết mục :
- Có ai muốn nghe đàn hát không?
Túc th́, cả năm cô gái đều giơ tay, và thay đổi chỗ ngồi, bằng cách xoay ghế ngồi ṿng lại với nhau. Khanh muợn đàn guitare của Phong, rồi so giây, nắn phím, mắt nh́n ra xa, như để t́m hứng khởi, rồi trong một phút bất ngờ, tiếng nhạc đuợc bung ra, khi th́ dồn dập như sóng vỗ bờ, khi lại th́ thầm như tiếng gió thoảng. ...Tiếng đàn dạo như báo truớc một nỗi buồn mênh mang, sâu thẳm. Và lại cũng bất ngờ, một giọng trầm ấm vang lên từ góc pḥng, rồi Phong đi lại gần đám đông, bên cạnh Khanh, cất tiếng hát " Nhắm mắt, cho tôi t́m một thoáng huơng xưa, cho tôi về đuờng cũ nên thơ, cho tôi gặp nguời xưa uớc mơ, hay chỉ là giấc mơ thôi.. .".

Sự ch́m lắng của buổi chiều nắng tắt, quyện với lời nhạc buồn, qua tiếng hát truyền cảm, trầm ấm của Phong, đă làm cho căn pḥng trở nên lặng lẽ. Chỉ c̣n lại tiếng đàn guitare đệm cho tiếng hát thêm năo nề. "... Nghe t́nh đang chết trong tôi, Cho ḷng tiếc nuối, xót thuơng suốt đời. Nhắm mắt, ôi sao nửa hồn bỗng thuơng đau, ôi sao ngàn trùng cách xa nhau, hay ta c̣n hẹn nhau kiếp nào?  Anh ở đâu?  Em ở đâu? -có chăng mưa sầu buồn đen, mắt sâu. nhắm mắt, chỉ thấy một chân trời tím ngắt, chỉ thấy ḷng nhớ nhung chất ngất. ..Và tiếng hát, và nuớc mắt. Đôi khi Em muốn tin, Đôi khi Em muốn tin, ^i những nguời, ôi những nguời khóc lẻ loi, một ḿnh. .."

Tiếng hát đang c̣n trong ngân dài, và tiếng đàn chỉ c̣n là dư âm vang vọng trong nỗi nhớ. ..th́ tiếng vỗ tay, đă vang vang không dứt, trong khung cảnh nủa mờ, nửa tối. ..

Khanh ngung đàn, nh́n mọi nguời, nh́n Phong. Đă từng chơi văn nghệ ở lớp học, ở nhà truờng vào những ngày cuối năm, đă từng nghe Phong hát trong mấy năm trời, kể cả những lần văn nghệ bỏ túi tại nhà bạn, nhưng chưa bao giờ Khanh cảm thấy Phong hát xuất thần như kỳ này. Khanh bỏ đàn xuống ghế bên cạnh, đi lại ôm vai Phong, chỉ với hai câu ngắn, gọn :
- Tuyệt vời !

Dư âm của bài Nửa Hồn Thuơng Đau, mà Phạm Đ́nh Chuơng đă phổ thơ, mà Khanh không nhớ rơ, h́nh như của Cung Trầm Tuởng th́ phải, đă làm cho buổi chiều thêm nhiều ư nghĩa. Tiếng của Tú Quyên vang lên :
- Thế này th́, hôm tiệc mừng của tụi ḿnh, phải có màn Anh Khanh đàn, anh Phong hát, có đồng ư không?
- Chắc chắn rồi.


Khanh rời khỏi nhà Phong, lái xe đi mà không biết đi đâu. Thực tâm, Khanh không muốn về nhà lúc này. Trời chẳng c̣n sớm. Nhưng cũng chưa quá khuỵa. Bây giờ mới có 8 giờ tối. Cứ nghĩ đến bóng dáng thui thủi của bác Phán trai, một ḿnh ra vào trong căn nhà nhỏ, chiều cũng như tối, rồi h́nh ảnh cô đơn ít nói của Thụ, mà Khanh thấy ngao ngán. Có lẽ v́ thế, mà Khanh hay lấy cớ, ít khi ở nhà. Lạ một điều, Bác Phán trai không bao giờ cằn nhằn Khanh những lần về trễ. Có lẽ Bác cũng quen với sự vắng mặt của Khanh trong ngôi nhà này rồi.Bởi v́, sau buổi học, Khanh c̣n đi kèm học, rồi Khanh lại c̣n đến học chung với nhóm Phong. ..Thời gian có mặt ở nhà cũng chẳng là bao ! Nghĩ đến kèm học, Khanh lại như chợt nhớ đến Tùng. À, phải rồi, ḿnh ghé Tùng, nhờ nó dạy nhảy thêm mấy điệu nữa cho Ngũ Long. Rồi lan man, Khanh lại nghĩ đến Thu. Cô bé có chiếc răng khểnh thật dễ thuơng. Thu mới học Đệ Lục, năm nay lên Đệ Ngũ. So với Quỳnh Châu, th́ coi như Thu thua 2 lớp. Nhưng cô bé có vẻ thích ăn chơi nhảy nhót hơn. Chả thế, mà mỗi lần nghe nhạc giật, là cô bé đă biết uốn éo theo, dáng nhảy đẹp mới chết chứ !

Nghĩ đến Tùng, Khanh vội t́m cách quẹo sang đuờng Phan Thanh Giản, quẹo vào duờng Cao Thắng, rẽ vào ngơ hẻm nhà lầu năm tầng, và tới cuối hẻm là căn nhà 2 tầng, có hoa bông giấy leo giàn truớc nhà. Đó là nhà Tùng.

Cô bé Thu chạy ào ra. Áo vàng hoa nhỏ, vai bồng. Quần cùng màu, ngắn duới đầu gối.Tóc phía sau chẻ đôi, thắt hai cái nơ con buớm. Trông tuơi mát, dễ thuơng.
- Thưa Thày, hôm nay đâu có học?
- Không học th́ không đến thăm. ..gia đ́nh đuợc ư !
Khanh định nói "thăm Thu", nhưng lại thôi. Tuổi vô tư, và hay thắc mắc, sợ hiểu lầm th́ phiền. Khanh hỏi Thu,
- Anh Khanh có nhà không bé?
- Ảnh đang ngủ.
- Ngủ giờ này?  Mới hơn 8 giờ thôi mà.
- Để Em lên lầu đánh thức nha.
Khanh cũng vừa dựng xong xe Vespa, và lẽo đẽo theo Thu lên lầu.

Tùng bị đánh thức dậy bất ngờ, vẫn c̣n muốn nằm nuớng, nên, nằm xích lui vào, để chỗ cho Khanh ngồi.
- Bé Thu lấy hộ Anh ly nuớc đi.
- Có ngay. Nhưng các Anh uống nuớc ǵ?
- Có chanh đuờng th́ tốt. Không thôi, nuớc đá lạnh cũng xong.
Cô bé vụt chạy xuống lầu. Khanh vào thẳng vấn đề.
- Chắc mày c̣n nhớ Phong, ở đuờng Phan Đ́nh Phùng. ..
- Nhớ. Nhớ chứ. H́nh như tao có gặp ở đâu một lần.
- Nhớ, th́ tốt. Tao muốn nhờ mày đến nhà nó dậy nhảy cho mấy cô vừa thi đỗ Trung Học, sắp mở tiệc mừng.
- Hôm đó có khiêu vũ?
- Dĩ nhiên, th́ mới cần đến mày.

Tùng như tỉnh ngủ hẳn. Cái tếu trong nguời Tùng bắt đầu hoạt động :
- Đẹp không?
- Ai?
- Mấy cô học tṛ tuơng lai của tao.
- Khỏi chê.
- Có đối tuợng chưa?
- Chưa rơ rệt.
- Đuợc.
- Thế là mày nhận lời.
- Họ đă biết tí nào chưa?
- Tao mới dạy qua loa, chừng tuần nay.
- Có mày cũng đủ rồi.
- Nhưng tới Ngũ Long Công Chúa lựng. Mà ngày lên vơ đài để tỉ thí, lại sắp rồi.
- Bao giờ bắt đầu?
- Mai.
- Xong.

Thế là Khanh hân hoan xuống lầu ra về, ḷng thơ thới, vui vui.Khanh gặp bé Thu đang bưng hai ly nuớc lên lầu, và khi thấy Khanh chạy bay xuống, th́ ngạc nhiên, quay đầu hỏi :
- Anh không ở lại chơi, uống nuớc sao?
Khanh vừa bay xuống lầu vừa đáp :
- Không, Anh phải đi ngay.

Tội nghiệp cô bé chả hiểu ǵ, nhưng vẫn mang hai ly nuớc lên lầu cho ông Anh.

000

Khanh bấm chuông. Quỳnh Châu và Tú Quyên đi ra. Hơi ngạc nhiên khi thấy Khanh trở lại. Khanh nói với vẻ mặt vui :
- Một ḿnh Thày Khanh sợ không dạy kịp, nên đă đi t́m thêm Thày giỏi nữa để dạy cho Ngũ Long biểu diễn trong ngày vui. Cho thiên hạ lé mắt hết chơi.
- Chà, Anh cứ làm như tụi Quyên thông minh lắm.  Học hoài, mà cũng vẫn c̣n loạng quạng. Nhất là khi có nhạc.
- Đừng lo, rồi sẽ quen.
- Em mà nhảy giỏi, sẽ mở Bal mấy lần trong năm cho coi. Này nhé, sinh nhật của Bố, của Mẹ của Anh Phong, của Em, rồi Giáng Sinh. ..
Quỳnh Châu, mỗi lần kể, lại giơ từng ngón tay ra đếm, và cuối cùng, xoè cả bàn tay ra, cuời tít :
- Thế cũng là 5 rồi nhé. Cọng thêm những sinh nhật bạn bè nữa. Coi như mỗi tháng một lần th́ quá xá vui. ..
- Khanh đâu, hai cô?
- Tao đây. Có ǵ vui?
- Tao vừa đến nhờ thằng Tùng, dạy nhóm Ngũ Long nhảy. Mày đồng ư chứ?  Nó là Anh của Thu mà tao kèm học đó.
- Thu có tới 2 Anh nhảy giỏi à?
- Một thôi chứ.
- Tại tao nghe thằng Huy nói là Tuấn, bây giờ lại là Tùng.

Khanh ngẩn nguời suy nghĩ. Một lúc sau, Khanh chợt hiểu. Thằng Huy lộn nguời nọ với nguời kia. Tuấn là ông anh họ của tao, con trai Bác Phán Trác đó. Ông ấy th́ nhảy cũng khá thôi. C̣n anh của Thu là Tùng. Rồi Khanh kể lư do tại sao Khanh ghé Tùng cho Phong nghe. Và, dặn :
- Ngũ Long nhớ chiều mai, khoảng 5, 6 giờ, có thêm Thày Tùng đến dạy đó nha. Tùng là một cây xanh rờn đó. Nhớ thông báo cho mọi nguời biết đến đúng giờ. C̣n Phong, mày nhớ gọi Huy đến học luôn nha.

Tối đó, Khanh trở về nhà đúng 11 giờ đêm.

HONG VU LAN NHI
08282003

 

 

Trở Về Home - Trang Đầu - Trang Trước - Trang Kế Tiếp - Trang Cuối

 

Lan Nhi mong được nhận ư kiến của quư vị qua điện thư hongvulannhi@yahoo.com
...............................................
Copy Rights @ Hong Vu Lan Nhi 2005