Home
Hồng Vũ Lan Nhi
Liên Khúc T́nh Thơ
Trang Thơ
Ngắm Ta
Truyện Ngắn
Trang Nhật Kư Rời
Lá Thư Màu Tím
Truyện Dài
Trang Nối Kết
H́nh Ảnh
Mục Lục Thơ

Con Đương Không Định

Hồng vũ Lan Nhi

 

 

Chương 4

Đ
úng 9 giờ, Tùng đă lo xong nhạc khiêu vũ do Quỳnh Châu nhờ. Mọi nguời đă lục tục kéo vào trong nhà, sau khi Quỳnh Châu loan báo sẽ bắt đầu chuơng tŕnh khiêu vũ vào lúc 9 giờ.

Những hàng ghế xếp chung quanh pḥng,  rải rác ra tới vườn sau.Không ai sắp xếp, thế mà các Cụ đă tự động ngồi ở một góc pḥng khách, nơi xa dàn âm thanh,  cho khỏi điếc tai. Sau khi mọi nguời đă an tọa,  Hoàng Giang Phong, đă giới thiệu Cụ Hoàng Giác Cung, ông Bố của chàng, có mấy lời cảm tạ.

Từ tối đến giờ, Cụ Ông Hoàng Giác Cung, h́nh như chỉ ngồi ở pḥng khách để hàn huyên với bạn cùng lứa tuổi với Cụ. Bây giờ, bất ngờ đuợc mời ra, Cụ cũng hơi lúng túng một chút. Phong đă dẫn Bố lại gần dàn âm thanh,  và Tùng đưa cái micro tận tay cho Cụ. Cứ nh́n cái dáng dấp phong độ,  quan cách của Cụ,  không cần phải khoe khoang thời quan liêu ngày truớc, nguời ta cũng đă nh́n thấy Cụ thuộc loại nguời ăn học, con nhà. Cụ lại có vẻ đạo mạo, chậm chạp trong cách ăn nói và đi đứng. Mọi nguời đứng im, lắng nghe Cụ có vài lời cám ơn.

"...Tôi xin phép đuợc đại diện gia đ́nh của các cô Linh Phuợng, Phuợng Trinh,  Tú Quyên và Bạch Mai,  gửi lời tri ân đến quư khách, các bạn và các con cháu đă hiện diện trong buổi Tiệc Mừng hôm nay của Ngũ Long công Chúa. Thực ra, nếu so với các bằng cấp khác, th́ mảnh bằng Trung Học Phổ Thông, chỉ là hạt cát giữa rừng cát biển bao la. Nhưng, Tiệc Mừng hôm nay,  là một khuyến khích, để Ngũ Long có đà buớc lên. Niềm vui của ngày hôm nay, giống như một chồi nụ nhú ra từ ở một cành cây lớn,  mà nguời trồng tỉa đă vui mừng biết bao, khi nh́n cái nụ he hé đó. Mỗi gia đ́nh chúng tôi đây, cũng chẳng khác gi` nguời chủ vuờn,  bỗng một hôm nào bất chợt đuợc nh́n thấy cái mầm nhú lên từ duới ḷng đất. Ôi,  hạnh phúc biết bao !Chúng tôi xin chia sẻ niềm vui này đến Quư Khách, Quư Bạn và các con cháu. Mong mọi nguời có đuợc một tối thạt vui.Và sau đây là chuơng tŕnh khiêu vũ cho giới trẻ, bắt đầu.

Và bây giờ, tôi xin nhuờng micro lại cho con trai của tôi là Hoàng Giang Phong. .. "

Mọi nguời vỗ tay không dứt.

Phong đă tiếp theo lời của Bố,  xin phép các Cụ, các Bác, đuợc mở đầu chuơng tŕnh khiêu vũ tối nay.

Cũng như đă dặn ḍ từ truớc,  Phong ra Ouvrir Bal,  với Quỳnh Châu. Bài Casablanca. Mở đầu khiêu vũ hôm nay là bài Rumba,  Phong đến giơ tay mời cô em gái và ngạc nhiên thấy cô em đẹp như nàng Tiên, trong bộ áo Xuờng Xám. Phong th́ phần là con trai, phần đă đi nhảy rồi, cho nên không có ǵ nguợng nghịu. Trái lại,  Quỳnh Châu,  đă là gái,  lại lần đầu tiên, ôm một nguời con trai truớc mặt văn vơ bá quan, dù nguời trai đó anh ruột của ḿnh, lại cũng chỉ vừa học nhảy đây thôi,  cho nên, chân tay Châu cứ quíu cả lên. Phong trấn an bằng cách đếm dùm. Chỉ sau đó là Tùng mời Phuợng Trinh,  Khanh mời Linh Phuợng, và Huy mời Bạch Mai. Phong Linh chạy ra mời chị Tú Quyên. Những nguời đứng nh́n ở ngoài, chắc chả ai biết đuợc, những nguời đang nhảy trông có vẻ giỏi nữa,  lại chỉ mới học có gần một tháng. Và,  Ngũ Long đă lấy lại đuợc sự b́nh tĩnh, khi họ nh́n thấy nhau,  nhẹ nhàng đi đi lại lại. ..ở sàn.

Bản nhạc dứt. Châu kéo anh đến chỗ Bích Thu,  Bích Thuỷ giới thiệu :
- Anh Phong là Anh ruột của Quỳnh Châu.
- Và Bích Thu,  tóc ngắn, em gái anh Tùng. Bích Thuỷ tóc dài, em họ anh Tùng. Sở dĩ, đến giờ này mới giới thiệu v́ anh Phong đă không ra ngồi chỗ tụi em. Anh đi đâu vậy?

Phong chỉ cuời không trả lời. Làm sao anh trả lời đuợc khi ở truớc mặt hai nguời đẹp,  mới gặp lần đầu tiên,  rằng, chẳng hiểu sao, anh bị đau bụng quá trời. Đau quặn nguời, khiến anh cứ phải ngồi ở trong"pḥng tắm" hoài.

Bây giờ đến bản Tango Bleu.Phong nh́n Thu :
- Mời cô bản Tango này.
Thu đứng lên, buớc ra, và ôm Phong nhảy. Phong nghĩ thầm, con bé này có vẻ nhảy giỏi và biết điệu.
- Cô Thu có hay đi nhảy không?
- Dạ, ít lắm.
- Tại sao?
- Tại Bố Mẹ không cho.
- Thấy Thu nhảy giỏi th́ đóan là Thu hay đi nhảy. Tùng có dạy cô Thu về những điệu này không?
- Dạ có.
- Và có bị la mắng không?
- Dạ,  khộng. Mà sao anh lại hỏi Thu như vậy?
- Thuờng thuờng, nguời trong nhà, như anh em ruột, hay là vợ chồng,  không thể nào dạy nhau đuợc.
Thu giuơng đôi mắt nai tơ, ngây thơ nh́n Phong như ḍ hỏi
- Tại sao vậy anh?
- V́ Thày dạy, th́ cho ḿnh có quyền "gắt khi học tṛ chậm hiểu". Mà "học tṛ"lại không chấp nhận cái quyền đuợc gắt của Ông Thày. V́ thế mà sinh chuyện.
- C̣n anh th́ sao?
- Tôi không hiểu ư Thu.
- Th́ giữa anh với chi Quỳnh Châu, ai là nguời đuợc gắt?
Phong nh́n nét tinh nghịch trên mặt Thu,  hỏi lại :
- Thu đoán xem ai có quyền đó.
- Chắc là chị Quỳnh Châu.
- Sao đoán thế?
- Tại thấy anh có vẻ chiều chị ấy.
A, con bé này chẳng bé tí nào đâu. Phong nhớ lại có lần Khanh đă kể cho nghe về con em gái của Tùng, nhí nhảnh, tinh nghịch, tự nhiên và dễ thuơng, sau này chắc sẽ làm khổ nhiều chàng trai si t́nh. Bây giờ, nói chuyện với cô bé, Phong thấy nhận xét của Khanh thật đúng. Phong lại nghĩ đến thằng em trai Phong Linh của ḿnh, nó mà gặp con bé này, là sẽ bị vào mê hồn trận cho coi. Bỗng dưng Phong ṭ ṃ.
- Cô Thu là dân Trưng Vuơng phải không?
- Dạ không.
- Vậy?
- Thu học ở Couvent Des Oiseaux.
- Thảo nào.
- Thảo nào nghĩa là ǵ?
- Nghĩa là không ngạc nhiên khi thấy Thu nhảy giỏi, tính t́nh rất tự nhiên. ..
- Cám ơn anh.

Câu chuyện dứt th́ cũng vừa lúc bài Tango hết. Mọi nguời lục tục vào chỗ ngồi. Tứ quí hôm nay, ngoài Ngũ Long, c̣n đuợc Quỳnh Châu giới thiệu mấy cô bạn cùng lớp,  cùng đậu Trung Học Phổ thông kỳ này. Tụi nó không biết nhảy,  nên chỉ ngồi nói chuyện và nh́n mấy con bạn cùng lớp nhảy, mà thầm phục. Rồi,  có lúc nh́n những cặp khác nhảy giỏi đến độ, thằng Phi Phuợng nói nhỏ vào tai con Bạch Vân :
- Cứ như họ luớt trên sàn, chứ không phải là đi nữa.
- Chắc họ nhảy từ khi c̣n bé tí.  Phi Phuợng nhỉ.
- Eh, Bạch Tuyết,  mày có muốn học nhảy không, th́ đến nhà tao?
- Quỳnh Châu ơi, mày dạy tao hả?
- Tao mà dạy ǵ. Có anh Tùng nhảy giỏi lắm. Ḱa mày cứ nh́n nguời mặc áo chemise nâu đậm,  bộ veston màu nâu nhạt là mày biết đó là thứ dữ rồi.
- Cám ơn mày, để tao về suy nghĩ đă nhé.

Bài Tea For Two vừa trổi lên, Huy đă đến chỗ Quỳnh Châu, đang nói chuyện với đám bạn cùng lớp, nghiêng ḿnh chào, ra vẻ điệu nghệ lắm.
- Chachacha, Quỳnh Châu.
Quỳnh Châu ngưng nói chuyện với mấy bạn, ra sàn với Huy. Vừa nhảy,  Huy lại vừa hát khe khẽ :

Tea for Two
And two for tea.
Just me for you.
And you for me. ..

Và Huy đă nh́n Quỳnh Châu với vẻ say đắm. Quỳnh Châu vội lảng tránh bằng cách quay đi chỗ khác. để cho không khí đuợc tự nhiên,  Quỳnh Châu khen Huy :
- Anh Huy nhảy giỏi hơn tụi Châu đó nha.
- Cùng thời gian,  giỏi hơn sao đuợc.
- Không, Châu khen thật đấy. Anh Tùng cũng nói là Anh đi học truờng đàng hoàng, nên nhảy vững hơn.
- Cám ơn Châu. Cũng tại Châu nói sẽ mở boum dài dài, nên,  phải đi học thôi.
- Vậy anh phải cám ơn Châu, nếu sau này anh đuợc khen là nguời nhảy giỏi,  giống như anh Phong, anh Khanh, anh Tùng. ..
- Dù không đuọc khen nhảy giỏi, th́ anh cũng vẫn cám ơn Châu đa lo cho tụi anh khi đang học thi.
- Có ǵ đâu mà anh phải nói cám ơn. Bổn phận của Châu mà.

Câu chuyện lại bị ngắt quăng khi thằng Phi Phuợng và Bạch Vân xin phép ra về. Châu đă quay lại xin lỗi Huy, và tiễn bạn ra cửa.

Tiễn bạn ra tận cổng, Quỳnh Châu mới quay trở vào trong nhà. Tiếng nhạc bập bùng đă lọt ra măi tận cổng. Thiên hạ đang nhẩy. Châu luớt nhanh mắt ra sàn, nhóm Ngũ Long không có đứa nào ngoài đó. Bây giờ th́ Quỳnh Châu, đă thấy tụi nó đang ngồi ở góc
pḥng ăn, gần chỗ cửa ra vuờn.
- Sao lại rút vào đây?  Chúng mày không nhảy à?
- Anh Phong bảo điệu này là BeBop. Tụi ḿnh chưa học.
Quỳnh châu cũng ngồi xuống chiếc ghế gần đó,  và cũng đưa mắt nh́n ra sàn, và góp những nhận xét bàn tán nguời này có dáng nhảy đẹp,  nguời kia nhảy giỏi v.v...
Bích Thuỷ đang nhảy với Khanh. Hai nguời chắc đă có tập duợt với nhau từ lâu rồi, v́ họ nhảy với nhau rất ăn khớp. Thu đang nhảy với anh Phong. Thấy Huy đang đi tới, Quỳnh Châu vẫy vẫy lại gần,  hỏi nhỏ
- Anh đă học điệu BeBop này chưa?
- Có học rồi, nhưng khó lắm. Anh chưa dám mời ai.V́ những nguời quen,  như Phuợng, Châu, Quyên. ..th́ chẳng ai biết điệu này. Mời nguời lạ th́ không dám. ..

Bản nhạc đă dứt. Mọi nguời về chỗ ngồi, mà kêu nóng loạn cả lên. Tùng đáng từ góc pḥng đi tới. Trông thấy cả nhóm quen thuộc,  Tùng cuời xin lỗi ngũ Long, v́ các cô chưa học đến điệu này.
Mọi nguời nhao nhao
- Thuỷ nhảy vừa giỏi, vừa đẹp.
- Thu là em gái anh Tùng có khác, cứ mềm như bún thôi.
- Anh Khanh và Thuỷ, chắc có tập duợt với nhau, nên nhảy đẹp quá.
Thuỷ cải chính ngay
- Anh Khanh nhảy giỏi, đưa giỏi,  nên Thuỷ chí có việc đi theo anh ấy thôi. Anh Khanh đâu có thèm tập cho Thuỷ đâu. Có thể dạy "đào" thi` có.

Cả nhóm lại cuời ồ. Rồi mỗi nguời một tiếng gom vào giống như cái chợ vỡ.

Càng về khuya, nguời ra về đă gần hết, tụi Phong bàn nhau, đúng 12 giờ là giải tán nhé. Mọi nguời đồng ư.

Bây giờ th́ chỉ c̣n lại nhóm Ngũ Long, Tứ Quí vẫn là 4,   dù Anh Long đă về từ lúc mới bắt đầu khiêu vũ. Anh Tùng thay anh Long và có thêm hai chị em Thu, Thuỷ.Vị chi là 10.Chúng tôi vừa nói chuyên, vừa lấy thức ăn ra ăn. Lúc này mới thật sự là ăn. V́ truớc đo, ai cũng ham nói chuyện,  hoặc ham nhảy đầm, c̣n thiết ǵ đến ăn nữa. Thu và Thuỷ tuy lần đầu tiên, gặp nhóm chúng tôi,  nhưng hai cô rất tự nhiên, nên sự thân thiện đến rất nhanh. Anh Phong thấy tụi bạn của Linh đang dọn dẹp bàn ghế, vội gọi vào
- Linh ơi, vào đây ăn và chuyện tṛ đă. Chuyện dọn dẹp tính sau.
Đuợc lời như cởi tấm ḷng. Tụi thằng Linh vội vă ào đến ngay.
Chả là, trong lúc đang khiêu vũ, tụi nó đă nh́n thấy cô bé Thu, và rất "bắt mắt",  nhưng v́ thấy cô ta chơi với bậc đàn anh, nên đành đứng xa mà ngắm thôi.

Không ai hiểu em bằng Anh.V́ thế, Phong đă gọi tụi Linh vào,  để c̣n giới thiệu Thu với nhóm của Linh.

Ba thằng con trai trong tuổi choai choai, đang đứng truớc mặt các ông anh : Tùng, Huy, Khanh. Phong c̣n đang bận ghé vào tai Bích Thu, nói nhỏ điều ǵ đó. H́nh như chỉ có Phong là không coi Linh,  Lợi,  Vũ là con nít. C̣n 3 ông anh kia, và cả các chị Quỳnh Châu, Phuợng Trinh, Linh Phuợng, Tú Quyên,  Bạch Mai đều coi tụi Linh, Lợi, Vũ là những thằng con trai chưa lớn.

Phong quay lại nh́n ba thằng con trai truớc mặt,  rồi chỉ từng đứa, giới thiệu :
- Các Anh và các chị th́ các em biết rồi, duy có 2 nguời khách mới,  là Bích Thu, tóc ngắn,  và Bích Thuỷ, tóv dài là các Em chưa gặp mà thôi. Bích Thu chắc cũng cỡ tuổi các em đó.
Rồi chàng quay sang phía Thu, Thuỷ,  giới thiệu tiếp :
- Phong Linh cao lêu khêu là em trai của Quỳnh Châu.
- Thế Linh là ǵ của Anh?
- Anh Phong và Quỳnh Châu là hai nguời xa lạ,  không giây mơ rễ má ǵ hết,  phải không anh Phong?
Phong chưa kịp nói tiếp,  đă bị mấy cái miệng phản đối, khiến Phong chỉ biết cuời.
- Hoàng Giang Phong đă nói hết đâu mà mọi nguời nhao nhao lên vậy?
Và bây giờ tôi xin giới thiệu tiếp nhé. Cậu em mặc chemíe xanh nhạt là Vũ, một cây hát, một cây guitare,  một cây. ..
Tiếng Tú Quyên tuy khẽ,  nhưng cũng đủ cho mọi nguời cuời thú vị
- Anh Phong ơi, nhiều cây như vậy,  th́ anh giới thiệu là rừng cho rồi. Đỡ mất th́ giờ.
- Cha cha,  Tú Quyên từ lúc này, đă thấy "bắt đầu lớn" rồi nhỉ. Bẻ cả lời Anh nói nữa. Nhưng phải công nhận là thông minh đấy. Cho tám trên muời đó nha.
Lại giọng Quỳnh Châu thêm vào :
- Tú Quyên,  mày đứng lên đi, anh Phong mời mày nhảy điệu Cha Cha đó ḱa.

Thực t́nh mà nói, nếu không có mấy cái miệng lô bô như Châu và Quyên,  thí chắc cuộc họp nào cũng tẻ nhạt.
- Bây giờ, c̣n cậu em út nữa là Lợi. ..
- Anh ơi, em không là cây ǵ đâu. Em chỉ là lá thôi đấy.
- Ừ, th́ lá vàng rơi ngoài hiên vắng, cho tâm hồn thi sĩ tạo nên những vần thơ, để tặng ai đó. ..
Tiếng vỗ tay hoan hô thi sĩ, làm cho căn pḥng náo nhiệt hẳn lên.
Bạch Mai, nh́n quanh, kiếm chỗ để những đĩa bánh ngọt, những thức ăn c̣n lại, và mời mọi nguời ăn cho khỏi đói. và nàng nói rất nhẹ nhàng:
- Bây giờ mới đúng là Ngũ Long khao Tiệc Mừng trong không khí ấm cúng và thân mật này. Lát nữa, xin mỗi nguời có tài đờn, tài hát, tài ngâm thơ, hăy biểu diến tài nghệ của ḿnh cho bà con đuợc nghe nhờ. Từ năy giờ, chỉ thấy phe liền bà lên tiếng, c̣n phe liền ông th́ cứ ngồi trâm ngâm không thôi. Xin phe nam lên tiếng cho vài lời ưu ái trong không gian tĩnh mịch này.

Tiếng vỗ tay tán thuởng đôm đốp kêu to giữa đêm khuya.
- Hoan hô Mai.
- Hoan hô cóc đă mở mệng. ..

Trong khi phía Tứ Quí cứ nguời nọ đẩy nguời kia. Cuối cùng Phong lên tiếng, 
- Đàn th́ các cô đă nghe Khanh đàn rồi. Hát th́ cũng đă nghe tôi hát rồi. Bây giờ,  phe liền bà muốn phe liền ông lên tiếng, th́ chúng tôi cũng lên tiếng,  nhưng hỏi th́ phải có đáp. Nghĩa là,  cứ khi nào phe nam chúng tôi có 1 nguời hát, thi sau đó phe nữ cũng phải đáp lễ.

Rồi Phong quay sang phe đàn ông hỏi :
- Thế nào, các cậu có đồng ư như vậy không?
- Đồng ư
- Đồng đồng ư. Có như vậy mới công bằng.
- Đàn bà vẫn đ̣i nam nữ b́nh quyền mà. Hoan hô Phong.

Phe nữ đă có Tú Quyên đứng lên dàn xếp :
- Đồng ư là nam nữ b́nh quyền về mọi phuơng diện. Nhưng vẫn có những điều mà nam nữ không thế nào b́nh quyền đuợc. Chẳng hạn. ..
- Phe nam đâu có thua điều ǵ. Huy đứng lên hăng hái phát biểu.
- Anh Huy ơi thế mà có đấy. Anh có cá không?  Phe nữ sẽ thua, nếu không chứng minh đuợc.
Huy đang hung hăng định cá,  th́ đă bị Khanh kéo tay lại, bắt ngồi xuống ghế, nhỏ nhẹ
- Khanh tôi hiểu ư Tú Quyên muốn nói về vấn đề sinh con đẻ cái. Nhưng, cũng ngặt,  nếu không có phe nam, th́ phe nữ cũng chẳng làm sao có con đuợc.
- Haa hahhhaa!
- Thằng Khanh đuợc quá.
Mấy thằng choai choai, khoái chí nhưng không dám cuời to. Chúng nó đang tập buớc vào thế giới nguời lớn.
Phong khéo léo gỡ rối cho cả hai bên,  v́ vấn đề đó th́ nói suốt đêm cũng không phân thắng bại.
- Này, Tùng đến vặn nhạc, chúng ta nhảy đầm cho vui. Trong khi đó, ai muốn hát,  muốn ngâm thơ cũng đuợc. Đồng ư không?
- Tụi em thích nhất. Lợi lên tiếng.

Thế là, mọi nguời đều vui.Và, trong thời gian kéo dài thêm một vài giờ đó, Phong rất vui khi thấy mọi nguời đă chuyện tṛ thân mật với nhau hơn. Nhưng Phong quên một điều,  là con trai ngang tuổi với con gái, thuờng thuờng con gái vẫn khôn ngoan hơn. Và duới mắt phụ nữ, con trai hơn vài tuổi,  chỉ có phần nào mới hiểu đuợc những thầm kín trong tâm hồn phụ nữ,  trong cái rắc rối, hay thay đổi mà ngay nhiều nguời đàn ông vẫn c̣n chưa hiểu đuợc. Phong vô t́nh không nh́n đuợc cái nh́n của Thu,  Thuỷ đối với bọn Phong, khác với cái nh́n của Thu, Thuỷ, đối với bọn Linh, Vũ, Lợi. Hai cô Thu, Thuỷ, tuy cùng trang lứa với Linh, Vũ, Lợi, nhưng họ lại xem bọn trẻ này như những nguời em trai mà thôi. Ba tay choai choai này làm sao có thể có đuợc những cái nh́n sắc bén của nguời trai hai muơi. Thời gian, sự học hành,  hiểu biết, tuy chỉ hơn vài năm, nhưng lại xa nhau cả một trời một vực.

Hơn nữa, nguời đàn bà bao giờ cũng đuợc trời cho sự suy nghĩ chín chắn hơn,  ít ra là trong gia đ́nh.Khác ǵ gà mẹ dă luôn ấp ủ, che chở đàn gà con khi gặp diều hâu bay lượn trên không trung. Nh́n thấy đàn gà con xao xác v́ sợ,  hai cánh gà mẹ đă xoè rộng ra để che chở,  bảo vệ. Mặc đù, với tấm thân yếu đuối, nhỏ bé kia, diều hâu nếu có dă tâm, phóng thẳng xuống thân gà mẹ, th́ cả gà mẹ lẫn gà con, sẽ như thế nảo. T́nh mẫu tử đă không dắn đo, suy toán truớc mọi gian nguy.

Nguời đàn ông có thể thành công về mặt xă hội, về phuơng diện chính trị,  kinh tế, nhưng lại rất thiếu sót về mặt hạnh phúc gia đ́nh. Có nhiều nguời chồng, đinh ninh rằng,  đă là vợ chồng rồi,  không cần phải săn đón, không cần phải có những lời thân t́nh, âu yếm. Càn ǵ phải có những lời thuơng nhớ,  khi chỉ vắng nhau có từ sáng đến chiều?  Mà vắng nhau v́ công ăn việc làm, đâu phải để đi chơi? Có những ông chồng, không bao giờ hỏi vợ, khi có những bất thuờng xảy ra trong cuộc sống. Chẳng hạn, nguời vợ không bao giờ ngủ truớc 11 giờ khuya. Không lau nhà, chùi bếp,  th́ cũng dọn dẹp lại những bát chén, ly cốc mà chồng và các con đă để bừa ra sau khi uống. Thế mà tối nay, nguời vợ đă di nằm khoảng 9 giờ. Không dọn dẹp,  lau chùi nhà cửa như mọi khi. Nguời chồng vào nằm bên cạnh, xem báo, nghe radio,  rồi, tắt đèn, đi ngủ. ..

Có những nguời vợ,  đă chỉ biết thở dài,  mặc cho nuớc mắt nhẹ lăn trèn gối, trong sự vô t́nh của nguời chồng.

HONG VU LAN NHI
09162003

 

Trở Về Home - Trang Đầu - Trang Trước - Trang Kế Tiếp - Trang Cuối

 

Lan Nhi mong được nhận ư kiến của quư vị qua điện thư hongvulannhi@yahoo.com
...............................................
Copy Rights @ Hong Vu Lan Nhi 2005