Home
Hồng Vũ Lan Nhi
Liên Khúc T́nh Thơ
Trang Thơ
Ngắm Ta
Truyện Ngắn
Trang Nhật Kư Rời
Lá Thư Màu Tím
Truyện Dài
Trang Nối Kết
H́nh Ảnh
Mục Lục Thơ
 

 

TƯỞNG NHƯ LÀ

Hồng vũ Lan Nhi

Chương 1

Thế là tôi lại phải dọn nhà. Khi nghe tin chủ nhà báo cho biết trước cả ba tháng, tôi vẫn thấy nhởn nhơ, dù chưa biết sẽ phải dọn đến tỉnh nào . Thường th́ chủ nhà chỉ cần báo trước có 30 ngày, theo đúng quy định . Thế mà chủ nhà của tôi đă báo trước cả 90 ngày, thời gian c̣n dài, lo ǵ ?

Tôi nghĩ thế mà cứ thản nhiên vui chơi . bạn bè ghé thăm, tôi cũng có nói vụ sắp don, nhà cho tụi nó biết, và nhờ tụi nó t́m dùm căn nhà nào khang trang, rộng răi, nhất là cân một pḥng gia đ́nh rộng răi để cho vợ chồng tôi họp bạn ăn uống, nhậu nhẹt .

Vợ chồng tôi sang Mỹ muộn lắm. Măi năm 1992 mới theo diện đoàn tụ của người chị chồng lo cho cha mẹ, mà vợ chồng tôi đi theo hầu hạ, cho nên, mới đựợc đi theo. Thằng con trai duy nhất của vợ chồng tôi lúc ấy mới lên 6. Cũng may, gia đ́nh người chị chồng giàu có, nên đă cưu mang bố Mẹ và gia đ́nh tôi trong một thời gian gần 1 năm .

V́ không được đi chính thức, nên vợ chồng tôi không được đi làm như mọi người sống trên đất Mỹ này. Chồng tôi phải đóng tiền hàng năm, mới được cấp giấy đi làm. Tôi th́ không dủ sức khoẻ để đi làm, nên ở nhà lo cho mấy đứa con nít cũng dư sống qua ngày.

Vợ chồng tôi may mắn có cung nô bộc, nên vừa dọn ra ở riêng, đă có người bạn có nhà cho thuê, đă cho vợ chồng tôi thuê với giá phải chăng, nên chúng tôi coi như tạm ổn định, chỉ c̣n kiếm việc làm cho chồng tôi nữa là bớt lo rất nhiều.

Và, một người bạn thân đă đưa chồng tôi vào cùng hăng, làm công việc tay chân . Chồng tôi có việc làm, khiến tôi nhẹ ḷng, và chàng cũng bớt mặc cảm . Con trai tôi cũng được đi học gần nhà, nên mỗi sáng, tôi chịu khó dậy sớm để dẫn con đi học .

Chồng tôi c̣n có nghề dạy nhảy đầm, cho nên, chúng tôi muốn thuê căn nhà nào có pḥng gia đ́nh rộng răi, để có chỗ để máy móc, lại c̣n có chỗ để nhảy nhót nữa . Nhà bạn tôi pḥng khách rộng răi, liền với pḥng ăn, nên mọi sự đều tốt đẹp .

Bạn tôi c̣n nói, cứ ở cho đến khi nào vợ chồng tôi có tiền mua nhà, th́ sẽ bán căn nhà này cho vợ chồng tôi .

Nhờ trời, tuy có ham vui, nhưng vợ chồng tôi cũng biết dành dụm, nên cũng có được hơn 2 chục ngàn nhét túi . Và tôi cứ tưởng, căn nhà này rồi sẽ thuộc về tôi.

Thế nhưng, đời chẳng ai ngờ . Vọ chồng tôi lại phải lo đi kiếm nhà, để dọn ra vào giữa tháng Ba năm 1996. Chỉ v́ vợ chồng người bạn cần bán nhà, họ ưu tiên cho chúng tôi biết, nếu chúng tôi có ư định mua nhà. Vọ chồng tôi bàm qua tính lại, nhưng không đủ khả nằng, đành phải dọn nhà.

Trong lúc vợ chồng tôi đi t́m nhà thuê, th́ t́nh cờ, tôi gặp một anh trong nhóm Kâraoke, nhảy nhót, anh ta có nhà 5 pḥng, muốn cho thuê . Tôi liền đến xem ngay . Và, tôi đă bàn với chồng, căn nhà của anh Quỳnh là căn nhà lư tưởng cho vợ chồng tôi, v́ có pḥng rộng răi, dư sức họp bạn, nhậu nhẹt ...

Thế là trong ṿng 1 tháng, tôi đi xin thùng lớn, và đóng thùng áo quần, mùng mền, rồi nồi niệu xoong chảo ...máy móc, hằm bà làng đủ thứ ...

Và gia đ́nh tôi, gồm 3 mạng, đă dắt díu nhua sang căn nhà khang trang vùng Garden Grove.

Người chủ nhà mới, lại là người bạn quen, qua một người bạn. Ông ta sống độc thân,hiền lành, ít nói, lại là người đồng hương miền Bắc với nhau, nên xem chừnbg cũng dễ chịu. Trước hết tôi là người thích nấu ăn, cho nên đă yêu cầu ông ta tân trang lại cái bếp cho tiện nghi và sạch sẽ. Cái bếp cũ đă quá cũ, và không có ḷ nướng, cái bồn rửa chén bát lại tróc men, trông bẩn thỉu. Người thích làm bếp như tôi, không phải đi làm, suốt ngày ở nhà, th́ việc lau chùi bếp núc, nhà cửa là cái thú riêng của tôi.

Ông ta đă làm theo lời yêu cầu của tôi. Và chịu chơi hơn nữa là giao cho tôi trách nhiệm trông coi thợ đến sửa cái bếp theo ư tôi muốn. Ông ta nói cũng đúng . Ông ta là đàn ông con trai, biết ǵ về bếp núc, mà bảo thợ, cho nên việc giao phó cho tôi quản lư đám thợ cũng là đúng nghĩa thôi.

Tôi không ngờ ông ta đă đập phá cái bếp cũ, để thay thế bằng những tiện nghi của bếp mới. Và, sau một tuần lễ, tôi đă hạnh phúc nấu nướng cho gia đ́nh bằng cái bếp hoàn toàn mới. Và để tỏ ḷng biết ơn, và tôi bàn với chồng, mời ông ta ăn chung, v́ ông chỉ có một ḿnh, nấu nướng chi chi mệt. Chồng tôi cũng thấy phải, nên đồng ư liền.

Thế là từ đấy, trong bữa cơm gia đ́nh, có thêm bóng dáng của người chủ nhà.

V́ hai vợ chồng tôi khắc khẩu, và nhiều khi khắc tâm luôn, nên ông bố chồng tôi hay vẽ bùa nơi chúng tôi ở, để giữ hoà khí, v́ ông sợ chúng tôi xa nhau . Bố chồng tôi khôn ngoan nên đă chống đỡ cho con trai. Có lẽ ông biết con trai ông không ra ǵ, mà lấy được người con gái gia thế như tôi, là một đặc ân của trời đất. Tôi nói thế, không phải để khoe, mà là một sự thật. Nếu không có biến cố năm 75, th́ làm ǵ tôi phải làm vợ Hùng, con người chỉ biết ăn chơi, mà lại không có dáng đẹp trai, hào hùng như tôi từng mơ ước .

Thời đó, các anh chị em tôi đă có gia đ́nh, nên di tản ra nước ngoài hết trơn, chỉ c̣n lại Mẹ tôi, già yếu không muốc ĺa xa quê hương, nên, tôi là Út, lại chưa lập gia đ́nh,đă ở lại với Mẹ. Chỉ sau một năm ở với chế độ mới, Mẹ tôi đổ bệnh , rồ́ ra đi để tôi bơ vơ trong hoàn cảnh khổ sở, đau thương cả vật chất lẫn tinh thần .

Và, Hùng đă đến với tôi, trong hoàn cảnh bi đát đó . Phải nói cho đúng, Hùng là con nhà khá giả lúc bấy giờ . Bố Mẹ chàng là người buôn bán, đă khôn ngoan giấu được vàng, cho nên dù trải qua mấy lần đổi tiền, gia đ́nh chàng vẫn không ảnh hưởng . Có lẽ nhờ bà Mẹ biết lấy ḷng con người đang tập sống trong sung sướng chăng .

Lấy Hùng, chàng vẫn ăn chơi như cũ . mẹ chàng, cung phụng cho hai vợ chồng tôi, nhất là khi tôi mang bầu. Và khi tôi sinh được thằng con trai nối dơi tông đường cho ông bà Nội, th́ tôi như một nàng Công Chúa sống trong ngai vàng. Ở vào thời mà gần như mọi người phải kham khổ, phải ăn bo bo, phải bán đi những thứ xa hoa của ngày xưa để mà sống, như bạn tôi phải bán đi những chiếc áo dài đẹp để lo sự sống c̣n cho gia đ́nh, th́ tôi vẫn cơm ăn ngày 2 bữa, có người làm lo cho thằng Dũng, và tôi chẳng phải làm ǵ, ngoài việc cho con bú .Bà Nội nói là, tôi phải ăn đầy đủ, để nuôi con, v́ thế mà tôi được tẩm bổ.

Tôi chẳng quan tâm đến đời sống , dù biết rằng, được ra nước ngoài là điều mà cả nước ai cũng trông mong . H́nh như bên Nội cũng đang lo giấy tờ, v́ tôi nghe các cụ bàn tán đến việc bán nhà.

Thằng Dũng lớn như thổi, đẹp trai như ông Nội, lại cao ráo giống tôi, nên được Ông Bà Nội cưng chiều lắm .

Mới đó mà đă 5 năm trôi qua . và tôi nhớ, gần đến sinh nhật thứ 6 của Dũng, th́ bố Mẹ chồng tôi, cho biết, năm tới sẽ xuất ngoại Và tên của vợ chồng tôi với Dũng là người đi theo để hầu hạ 2 ông bà già ...Tôi chẳng vui, cũng chẳng buồn . Cuộc sống nơi đây, chẳng có ǵ khổ cho tôi. Tuy có mất tự do, phải đi họp hành lúc ban đầu, nhưng riết rồi cũng quen, và giờ đây lại thấy b́nh thường.

Tôi được Mẹ chồng trao phó công việc đi mua bán những thứ để mang đi làm quà cho các chị bên chồng . Ôi thôi, được mua không phải suy nghĩ đến tiền hết hay c̣n, nên tôi mua toàn thứ hảo hạng. Đó cũng là cái tính hoà phóng của tôi. Trái hẳn với Hùng, và Hùng cũng không giống tính rộng răi của bố mẹ.

Ngày tháng qua đi trong b́nh thường, không chờ đơi, nên đă đến ngày vợ chồng tôi phải theo 2 ông bà đi kư giấy tờ . Thủ tục cuối cùng cũng kéo dài thêm mấy tháng nữa, và, một ngày đẹp trời, tôi cùng gia đ́nh chồng, lên phi trường Tân Sơn Nhất, để hát bài " Saigon ơi vĩnh biệt " .

Sau khi ôm hết mọi người, từ họ hàng, 2 bên, rồi bạn bè, tôi đă thực sự thấy buồn đến năo nề, và tôi đă khóc như ngày đầu tiên tôi nhận lời lấy Hùng.


Mọi thủ tục giấy tờ ở phi trường, rồi cũng qua. Gia đ́nh tôi, gồm Bố Mẹ chồng, hai vợ chồng tôi và cháu Dũng, tất cả là 5 người. Tôi xách ít đồ lặt vặt, cho thằng con trai, c̣n valise và những thùng quà, th́ đă gửi cho hăng máy bay rồi. Cho đến lúc này, ḷng tôi bỗng chùng xuống, tôi quay lại nh́n họ hàng, bạn bè đứng ở phía trong phi trường, mà ḷng như thắt lại. Chỉ mới qua hàng rào sắt bị chận lại bởi các nhân viên phi trường, tôi đă thấy rơ ranh giới khác biệt của kẻ đi, người ở. Tôi nh́n thấy từ xa, những người đưa tiễn đang giơ tay lau những giọt nước mắt tiễn đưa. Đây là những giọt nước mắt buồn hay vui, hay chỉ là những giọt nước mắt thương cho thân phận một kiếp người. Tôi cũng đang sụt sùi trong cảnh chia ly, và đôi lúc, nước mắt đă làm mờ con đường trước mặt. Tôi dắt tay Dũng, và dặn nó không được buông tay tôi, kẻo lạc. Chúng tôi theo đoàn người rồng rắn đi qua một khoảng sân rộng, rồ́ từng người lần lượt bước vào phi cơ. Lúc này, tâm trí tôi c̣n mải lo kiếm chỗ ngồi đă ghi sẵn ở vé. May quá, vợ chồng tôi ngồi vào dăy có 3 ghế. Và ông bà Nội th́ ngồi ngay hàng ghế phía trước. Sau khi đă có chỗ ngồi xong xuôi, đâu vào đấy rồi, tôi bắt đầu lo kiểm soát vé bay, xem khi đi qua thuế quan, họ đă trả lại đầy đủ cho mỗi người không. Tôi luôn luôn là người lo giữ vé cho mọi người. Thằng Dũng được ngồi giữa 2 Bố Mẹ, và xem chừng cậu ta có vẻ buồn ngủ, v́ từ hôm qua đến giờ, thằng bé c̣n mải ham chơi với những đứa cùng lứa tuổi, khi th́ là bạn, khi th́ là anh em họ đến chào tiễn đưa. Tôi dỗ dành nó:
- Con cứ nhắm mắt ngủ đi, khi nào có ăn uống, Mẹ sẽ gọi dậy.
- Dạ, Mẹ nhớ gọi con nha.
- Ừ, nhớ.

Tôi cài dây an toàn cho nó xong xuôi, th́ mắt cu cậu đă nhắm tít lại rồi, và chỉ trong vài phút, đầu nó đă ngả về phía bố, ngủ ngon lành. Tôi th́ không ngủ được. Tâm trí tôi giờ mới được thảnh thơi, và tôi bắt đầu ngồi nhớ lại những ngày cuối cùng ở Saigon với buồn vui lẫn lộn.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi đi máy bay. Và, lần nào cũng thế, dù đi xe đ̣, hay đi máy bay, tôi luôn luôn dành được ngồi nơi cửa sổ, để nh́n ...khu phố dưới kia ...và nh́n những cụm mây trắng, khi th́ đóng từng tảng như tảng băng, khi th́ chỉ là những mảnh mây, mỏng và đục, như những miếng bông g̣n đang lờ lũng bay trên ṿm trời xanh ngắt. Đôi lúc, tôi c̣n nh́n thấy cả những h́nh thù, như con chó, hay là đứa bé đang ôm Mẹ, hay là h́nh ảnh một người đàn bà đang nằm sơng soài, có mớ tóc buông lơi chảy dài che nửa mặt, đẹp làm sao!

Tôi nhớ lại những lần đi Đalat, bằng AIR VN hàng không dân sự. Phi trường Liên Khương Dalat, có những dăy núi, khiến tôi đă nghe được biết bao nhiêu người chết, v́ máy bay đă đâm vào núi khi hạ cánh. Mỗi lần máy bay hạ cánh, tôi lo sợ lắm, chỉ khi nào bánh xe máy bay lăn trên đường dẫn vào phi trường, tôi mới thở phào nhẹ nhơm.

Và cũng chỉ v́ không thích đi máy bay khi trở về Saigon, mà tôi đă có một phen hoảng hồn.

Tôi và Thanh, người bạn thân thiết của tôi, đă cùng quen Hồng Loan, một cô gái Huế đẹp và dễ thương, khi cô nàng vào Saigon nhận nhiệm sở. Không ngờ nhiệm sở của người bạn trẻ, khi ra trường Đại Học Sư Phạm, đă phải đổi đi Di Linh.

Di Linh là một thành phố nhỏ, đúng là đi dăm phút đă về chốn cũ ...cho nên khi chúng tôi báo tin sẽ lên thăm, Hồng Loan mừng lắm. Mà không mừng sao được, khi ở nơi khỉ ho c̣ gáy, mà lại có 2 người bạn phương xa đến thăm !

Kim Thanh và tôi đă ở Di Linh 3 ngày. Và khi trở về, Thanh ở lại vài ngày thêm nữa, chỉ có tôi khăn gói valise, để trở về SaiGon một ḿnh. Có lẽ nghĩ đến trở về bằng máy bay, tôi thấy lo lắng, v́ thế tôi đă không trở lên Đalat, để về bằng hăng Air VietNam, mà lại đi xe đ̣ ngay tại Di Linh. Tôi nghe mấy người hành khách lao xao với nhua, h́nh như có chuyện ǵ, nên mới từ Đalat, tới Di Linh mà xe đ̣ đă ngừng, và dục mọi người hôm nay ăn cơm sớm hơn mọi khi. Nếu tinh ư một chút, th́ tôi đă không về chuyến xe buổi trưa hôm đó, mà cho an toàn, tôi đi chuyến xe ngày mai ...v́ họ chờ hoài mà không thấy xe đ̣ từ Saigon lên.

Nhưng tôi chẳng để ư ǵ, cho nên, khi mọi người ăn uống no nê rồi, th́ xe bắt đầu chuyển bánh. Tôi vẫn ngồi bên phía cửa sổ để nh́n phong cảnh bên đường. Và bỗng dưng, có tiếng súng nổ, tôi chỉ kịp nh́n thấy thằng lơ xe, ngă xuống, và máu chảy lênh láng . Rồi phía có tiếng súng bắn, là một nhóm ba bốn người mặc áo quần đen, đang chạy vào lối ṃn trong rừng. Tôi xanh máu mặt, và khi nh́n thấy ông tài xế đang de xe lại, th́ mọi người trong xe bắt đầu nhốn nháo. De một quăng khá xa, lúc ấy, ông tài xế mới quay đầu xe trở lại, về miền Bảo Lộc. Tụi nó đă bắn trúng b́nh nước xe, cho nên bây giờ phải vào nơi sửa xe để vá b́nh nước ...Và, nếu không có thợ, chắc là hành khách phải ngủ qua đêm ở Bảo Lộc. Tới đây, th́ tôi lo lắng thực sự. Ở Bảo Lộc, họ hàng nội, ngoại của tôi khá đông, nhưng tôi chưa hề đến thăm bao giờ, cho nên, tôi chẳng biết ai nơi đây để ngủ nhờ. Tôi nh́n sang bà ngồi cạnh cầu cứu, nếu bà đi đâu, cho tôi đi theo với. Bà nh́n tôi nhắc nhở,
- Cô cứ yên tâm, ở Bảo Lộc này, tôi quen nhiều lắm, không lo chỗ ở khi ở lại đêm đâu.

Thế là tôi yên tâm về vụ ngủ lại đêm, nếu chẳng may, phải ở lại.

Nhưng trời thương, b́nh nước đă được vá lại, và ông tài xế đă dục mọi người lên xe nhanh để mau kịp về Saigon tối nay.

Tôi trở về nhà được b́nh yên, nhưng đă dấu nhẹm, không dám kể cho mẹ tôi nghe những kinh hoàng đă xảy ra trên đường đi chỉ xém tí nữa thôi, là tôi đă không về được nhà, để nh́n Mẹ, để được xà vào ḷng Mẹ mà khóc v́ vừa thoát nạn...

Bây giờ th́ chính Mẹ bỏ tôi, và đẩy đưa tôi đến hoàn cảnh bây giờ. Tôi liếc nh́n sang Hùng, chàng cũng đang ngủ say sưa . Nh́n lên hàng ghế trên xem chừng Ông Bà Nôi, tôi thấy ai cũng im lặng nhắm mắt. Tất cả đều im lặng, chỉ c̣n nghe được tiếng ầm ́ của máy bay, và thỉnh thoảng, máy bay nhồi lên v́ vừa qua một trou d'air lắc lư tí chút. Tôi nh́n ra ngoài trời qua khung cửa sổ máy bay. Trời đang nắng, những cụm mây trắng, như bông g̣n, lúc dầy, lúc mỏng như đang đứng yên ngoài kia. Tôi có cảm tưởng mây đứng yên, và chỉ có tôi là đang đi trên mây. Tôi ước ao, giá được bước ra ngoài, đạp chân trên đám mây kia, để xem mây mềm như thế nào. Có những chỗ không mây, nắng chói chang hắt vào mặt tôi, làm loé mắt.

Cuộc đời tôi sao mà long đong thế hả trời . Mối t́nh đầu cũng chia xa cách đây mười mấy năm rồi. Tôi sống một ḿnh, không hẳn là tôn thờ mối t́nh tan vỡ đó, mà chỉ v́, chưa gặp được đúng nửa hồn của ḿnh. Tâm hồn lăng mạn của tôi, đă chỉ bay bổng trên ṿm trời xanh ngắt, mà thực tế, tôi lại bị sống g̣ bó trong khuôn khổ nghiêm khắc của ông bố và trong phép tắc lễ giáo của người Mẹ hiền, khiến tôi luôn luôn chao đảo trong 2 thái cực đối nghịch nhau.

Thế rồi, con người luôn sống xa thực tế, lại bị ném vào một thực tế phũ phàng, như từ trên trời rớt xuống ...khiến tôi hụt hẫng. Những ngày đầu, như cơn ác mộng, những bạn bè c̣n kẹt lại đă đi t́m nhau, xem đứa nào thoát ...Mừng cho nó, mà cũng tủi cho ḿnh, thương thân phận long đong của người ở lại rồi sẽ c̣n phái chịu những ǵ đau khổ sẽ xảy ra nữa.

C̣n Mẹ tôi vẫn cảm thấy c̣n nơi nương tựa dù Mẹ đă già, và cuộc sống lúc này cũng khác hẳn với cuộc sống trước tháng tư 75. Chỉ vài tháng qua đi, mà cuộc đời thay đổi hẳn. Và đời tôi đă quay 360 độ, khi Mẹ mất.

Niềm an ủi của tôi bây giờ là Dũng, thằng con trai kháu khỉnh , ngoan ngoăn, dễ dạy của tôi . Và, tôi cũng may mắn được bố mẹ chồng thương yêu như con gái , nên có chuyện ǵ, ông bà cũng bàn bạc, như một cách hỏi ư kiến tôi vây .

Tiếng cô chiêu đăi đă lôi tôi về thực tại . Cô ta nhắc nhở mọi người cài giây an toàn, và cho biết chuyến đi này sẽ ngừng lại ở Thái Lan, trong vài giờ đồng hồ, để hành khách chuyển máy bay khác.
Và, họ đă đến từng dăy ghế, hỏi hành khách muốn uống ǵ. Và mỗi người được một gói chịp một lon nuớc theo chọn lựa.

Tôi là người không học giỏi, lại không có khiếu về sinh ngữ, cho nên, khi nghe phải đổi máy bay, ḷng tôi bắt đầu đánh lô tô. Tôi biết, tôi sẽ là đầu tầu của nhóm 5 người này.

Đến lúc này, tôi mới bắt đầu nh́n những khuôn mặt Á Châu, khởi đi từ phi trường Tan Sơn Nhất, hy vọng, sẽ có người tháo vát, để nhờ cậy. Nhưng niềm hy vọng tiêu tan ngay, khi tôi chỉ thấy được những khuôn mặt lớn tuổi, hoặc lại quá trẻ.

Trời hôm nay nắng đẹp, cho nên máy bay đă đi rất êm. Tôi nh́n ra trời, đă thấy những dăy núi, những con đường ngoằn ngoèo, quanh co, những mái nhà, và, sao giống quê hương của tôi thế, dù tôi biết tôi đă xa quê hương cả gần 2 giờ bay rồi.

Lại một lần nữa, tiếng cô chiêu đăi viên nhắc nhở thắt dây an toàn v́ máy bay sắp hạ cánh. Tôi đánh thức Hùng và Dũng dậy. Và nói với Bố Mẹ chồng sẵn sàng những túi đồ, v́ sắp tới phi trường Thái Lan rồi. Tôi chẳng c̣n trí óc nào mơ mộng nữa. Thực tế là phải đeo cái túi vải vào người Dũng, và nhắc Hùng những túi dồ để trên ngăn của máy bay, phía trên đầu. Tôi lo kiểm soát lại vé bay cho mọi người. Tôi cảm thấy lo lắng, trong vụ chuyển máy bay này . Lần đầu tiên tôi đi ra khỏi nước, lại đi trong trường hợp không phải là đi du lịch, mà là đi theo diện đoàn tụ gia đ́nh. Biết bao nhiêu điều phiền toái sẽ xảy ra đây ? Hùng cũng không phải là người giốt ngoại ngữ, nhưng v́ lười, nên đùn mọi việc cho tôi . Chàng bảo, đi lo giấy tờ, th́ đàn bà con gái dễ trót lọt hơn. Và thế là, tôi đi theo đoàn người xuống máy bay, rồi đi vào trong phi trường. Tôi không c̣n kịp nh́n xem phi trường này có đồ sộ, văn minh hơn phi trường Tân Sơn Nhất không, v́ c̣n mải nh́n theo đoàn người đang hối hả đi phía trước. Tôi dặn Hùng dắt tay Dũng, và canh chừng Bố Mẹ kẻo các cụ đi lạc th́ sẽ gặp rắc rối.

Nhưng, bao lo lắng của tôi đă tan biến mất, khi trong phái đoàn đứng đón ở cửa máy bay, có vài nhân viên tuởng là người Thái, mà lại hỏi chúng tôi bằng tiếng Việt, có phải là người đi theo diện đoàn tụ không, th́ hăy theo họ. Thế là chừng 10 gia đ́nh đă líu díu theo mấy người ân nhân kia. Và họ dẫn chúng tôi đến hăng SouthWest Airline, và lo dùm thủ tục giấy tờ. Tôi thở phào nhẹ nhơm cả ḷng. Lo xong thủ tục giấy tờ, họ cho biết chờ ở trong phi trường chừng vài giờ rồi sẽ lên phi cơ sang Mỹ. Từ đây sang Mỹ, mới là đoạn đường dài. Và, nếu đói, th́ hăy vào nhà hàng, ăn chút hamburger cho đỡ đói. C̣n đồ ăn Thái chưa chắc đă hợp khẩu vị của quí vị v́ cay lắm. Tôi nhờ ông chỉ dùm tiệm bán hamburger, v́ tôi rất sợ đi lạc đường về . Đối với tôi, cái ǵ cũng lạ, và lạ nhất là ngôn ngữ . Phần th́ tiếng Thái, phần tiếng Anh, mà tôi nghe chưa quen ...Bao nhiêu chữ nghĩa học được từ thời trung học, đă chỉ c̣n rơi rớt lại một dúm, mà theo tôi nghĩ, không đủ để giao dịch trong lúc này. Tôi di nhanh cho kịp với Hùng, và nói nhỏ bên tai chàng:
- Sao anh không nói chuyện với mấy ông tốt bụng này ?

Hùng nh́n tôi lắc đầu, và lại lầm lũi đi. Tôi biết chàng đang bực ḿnh v́ không được hút thuốc và uống bia như khi c̣n ở nhà. Chàng hút mỗi ngày một bao thuốc, mà từ khi lên máy bay đến giờ, đă phải nhịn, lại c̣n mệt mỏi v́ không được ăn uống, ngủ no giấc như mọi ngày. Tôi rất phục ông bà Nội, đă luôn luôn biết tự lo cho ḿnh, không để phiền hà đến ai. Ngay cả tôi là dâu, hay Hùng là con trai, mà các cụ cũng tay xách, vai mang, và đi theo đoàn người lên phi cơ, khi có thông báo, chuyến bay đi Caliornia của hăng Southwest Airlỉne. Và, đây là chặng cuối cùng cho cuộc đi doàn tụ của gia đ́nh tôi.

Tôi chào mấy anh tốt bụng, và chúc anh có sức khoẻ để giúp những người có may mắn được ra khỏi nuớc. Và, tôi lại nhắc Hùng xem số ghế ngồi, để lo cho các cụ.

Chẳng hiểu là do may mắn, hay là sự cố ư của người xếp chỗ, mà ông bà Nội lại cũng ngồi hàng ghế trước của vợ chồng tôi. Tôi nhớ lời dặn của mấy anh VN ở Thái, là hành khách sẽ được các chiêu đăi viên lo cho ăn uống đầy đủ. Sau khi đă yên chỗ ngồi cho gia đ́nh tôi rồi, tôi mới cảm thấy đói bụng . Lúc năy, tôi có nhờ mấy anh VN chỉ dùm tiệm hamburgẻ, nhưng c̣n mải nói chuyện, nên vụ đi ăn cũng bỏ qua luôn. Tôi nói ông bà Nội có đói hay khát nước trong lúc này cũng đành chờ thôi, v́ họ sẽ cho ăn tối, mà chưa biết là lúc nào.

H́nh như ông bà Nội đang nôn nao đi gặp con cháu, đă bao năm không gặp, nên ông bà không cảm thấy đói . người cảm thấy đói nhất là thằng Dũng . Nó cứ luôn miệng hỏi bao giờ th́ người ta cho ăn. Tôi phải nói nhỏ với nó, họ đsang sửa soạn, khi nào xong sẽ đem ra cho mọi người ăn .
- Con chịu khó chờ nhé .

Thằng bé thật ngoan. Nó ngả đầu vào vai tôi, và chờ đợi.

Tiếng cô chiêu đăi viên ngọt và ấm quá, cô ta vừa nói vừa làm hiệu khiến tôi vừa nghe vừa đoán, là cô lại chỉ cách mặc áo, lỡ máy bay rớt, và cách khoá giây an toàn, trước khi máy bay cất cánh. Và, c̣n một cô, đi kiểm soát, xem có ai quên không thắt giây an toàn không. Họ cẩn thận ghê đấy chứ. Và, máy bay bắt đầu di chuyển, được kéo ra khỏi chỗ đậu. Tiếng máy nổ kêu to, và bây giờ th́ mắt tôi được nh́n những hàng đèn vàng, nhỏ ở hai bên đường, mà chiếc phi cơ đi qua. Rồi, là tiếng nổ thật to như lấy đà, và chiếc phi cơ chạy nhanh trên phi đạo, tôi nghe được tiếng bánh xe phi cơ gập vào bụng phi cơ, và ḷng tôi lại nôn nao khi máy bay như dốc ngược lên. Tôi rất lo lắng khi không nghe tiếng nổ của máy bay, v́ cứ nghĩ đến lúc nó đâm xuống đất v́ chết máy. Mọi người im lặng. Buổi chiều nơi nào th́ cũng buồn và hiu quạnh , như buổi chiều nay, khi nắng vàng chiếu trên những ngọn cây, và, mây bay lang thang như vàng hơn, không c̣n trắng như bông lúc sáng nay. Tôi lại nh́n ra bầu trời chiều, những con đường ngoằn ngoèo như nhỏ dần rồi mất hút . Chỉ c̣n mây với bầu trời, và bóng chiều như nhạt dần với màu xám của mây.

Tiếng Dũng như reo vui, khi nó kéo đầu tôi xuống nói nhỏ:
- Họ đă bắt đầu cho ḿnh ăn rồi Mẹ ḱa . Nhưng chắc cũng lâu lắm mới đến phiên ḿnh, v́ ḿnh ngồi khoảng giữa ...
- Họ làm nhanh lắm, sẽ đến ḿnh bây giờ đấy . Con kéo cái khay này ra , và chờ họ mang thức ăn đến nhé .

Vừa nói, tôi vừa kéo cái khay gắn ở phía sau ghế trước, mà tôi vừa nh́n thấy ông ở hàng bên cạnh làm.

Họ hỏi ăn cá hay thịt, tôi nhoài người lên phía trước để thông dịch .
- Một gà, một cá. Và nước coca là thông dụng khi ở VN.

Tôi gọi cá cho tôi và thịt gà cho Hùng và Dũng. Họ cho thêm cả khoai tây chiên, tôi sợ không đủ cho hai bố con , nên chỉ ăn khoai chiên và để dành bánh ḿ cá cho hai bố con ...

Lấy Hùng, tạm gọi là duyên số, v́ tôi không yêu, nhưng ở với chàng bằng nghĩa. Tôi vẫn lo lắng cho Hùng, từ ăn uống đến áo quần, nhưng ít khi hai đứa nói chuyện với nhau được suông sẻ . Hai ư tưởng như sẵn sàng đối nghịch nhau, khi bên kia đưa ra một ư kiến nào. Hùng cũng biết như vậy, và chàng vẫn thường nói với bạn bè;
- Cùng một câu nói đó, nếu là ở nơi người khác, th́ tôi chả thèm nói làm ǵ, nhưng nếu là do miệng vợ tôi nói ra, th́ tôi không thể nào nín mà không căi lấy được.

Biết thế, nhưng chưa bao giờ Hùng nhường vợ, dù chỉ 1 câu nói. Riết rồi tôi cũng không buồn v́ cái khắc khẩu ấy nữa, mà tôi chỉ lặng thinh cho xong chuyện.

Mọi người ăn uống đă xong . Hùng và Dũng đă chia nhau miếng bánh ḿ cá của tôi, và bây giờ, sau khi đă vất vào bao rác do cô chiêu đăi viên đi thu, th́ hai bố con, đă bắt đầu lim dim mắt . Tôi cũng cảm thấy buồn ngủ rồi . nhất là trời đêm, lấp lánh những v́ sao, cũng không c̣n sức quyến rũ tôi nữa, v́ tôi đă thấm mệt, và muốn ngủ .

- Mẹ ơi, dậy, dậy, đến nơi rồi .

Tiếng Dũng đánh thức tôi dậy. Nó c̣n lấy tay lắc lắc cái đầu của tôi nữa, khiến tôi có muốn ngủ lại cũng không được.

- Sao con biết là đă tới nơi rồi .
- Bố nói.

Tiếng Hùng ngắn, gọn :

- Họ nhắc cài dây an toàn. Máy bay sắp hạ cánh xuống Los Angeles .

Tôi nh́n ra ngoài trời, nơi khung cứa vuông nhỏ của máy bay . Một chút ǵ hối tiếc trong tôi, v́ tôi đă không được nh́n bầu trời Cali từ lúc đầu. Tôi muốn nh́n nơi tôi sẽ định cư, khi tôi mới đến, bầu trời Cali sẽ đón tiếp tôi bằng ánh nắng vui tươi, hay bằng mây xám ủ dột. Tại tôi có tính lẩm cấm, mà chẳng dám nói ra với ai, dù là người bạn thân như Kim Thanh, v́ sợ nó cười. Từ thời c̣n đi học, tôi hay có tính dị doan, mỗi lần đạp xe đi học, tôi cứ thầm nghĩ trong đầu, nếu tôi gặp đèn đỏ nhiều hơn đèn xanh, th́ ngày hôm đó tôi sẽ gặp xui. Ngược lại, nếu tôi gặp đèn xanh nhiều hơn đèn đỏ, th́ sẽ gặp hên, mà nếu chỉ gặp toàn màu xanh, th́ ngày hôm đó là đại thắng đấy. Mà, có ǵ đại thắng ở cái tuổi học tṛ lớp đệ ngũ, đệ tứ ? Hoa may, ngày hôm đó không phái trá bài, và may mắn hơn nữa là đă muợn được vở khâu của con bạn hàng xóm, đưa lên cho cô giáo Trinh chấm điểm . Cô Trinh, dáng cao ráo, đẹp và hiền lành quá đi, nên những học tṛ lười biếng như tôi mới qua mặt cô dễ dàng như vậy . hay là cô nghĩ, làm thân con gái ai mà chẳng biết may, và thích may vá, chỉ là xấu hay đẹp, nghĩa là vụng về hay xuất sắc mà thôi.

Cũng với ư nghĩ đó, tôi muốn bói xem tôi ở Cali c̣n gặp được may mắn hay không. May quá, trời nắng to, nắng chói chang trên những ngọn cây, và trên những mái nhà, khi máy bay chao lượn một lúc, để rồi đáp xuống an toàn. Máy bay đang chạy trên phi đạo, và, tôi lại sửa soạn đồ đạc , cho Hùng, cho Dũng và cho Ông Bà Nội ....

Máy bay vừa dừng lại, những người trong phi cơ, tuần tự theo hàng ghế phía trên ra trước, phía sau ra sau ...trong trật tự và im lặng .Hùng theo sau Ông bà Nôị, và Dũng , tôi đi sau Hùng ...

Gia đ́nh tôi, đi theo đoàn người qua những đoạn đường, quanh co, tôi chỉ kịp nh́n những mũi tên, mà chẳng hiểu sẽ đưa ḿnh tới đâu . Quanh co mộ đoạn đường dài, th́ tới chỗ khám xét giấy tờ và hành lư
cho những người từ nuớc ngoài vào Mỹ. Ồ, lại c̣n phải khai báo nữa . Tôi nhớ trên máy bay, họ đưa cho mỗi người m6. tờ giấy nhỏ để khai, ôi chao đủ thứ, mệt ơi là mệt.

Qua chặng khai báo, th́ mọi người, chẳng ai bảo ai, cũng vẫn đi nhu trong một đoàn, ra chỗ lấy hành lư. Tôi nhắc Hùng có tất cả 8 thùng. Tôi c̣n đang ngỡ ngàng, v́ phi trường Los Angeles, sao mà đông thế, phi trường vừa đẹp vua8` to rộng, khiến tôi lại càng nắm tay Dũng chặt hơn, và luôn miệng nhắc nhở các cụ, đi sát với tôi và Dũng. H́nh như có tiếng gọi Ba Mẹ rồi là những bước chân chạy nhanh đến.

- Ba, Mẹ.
- Ông Bà Ngoại,

Rồi là những ṿng tay ôm chặt cứng, xen lẫn tiếng khóc, tiếng cười.
Tiếng khóc hay tiếng cười khi đi dón, cùng một nghĩa chan chứa niềm vui mà thôi.

Rồi Hùng giới thiệu các anh chị với tôi. Hùng và tôi cưới nhau khi các anh chị đă đi Mỹ lâu rồi. Chị em dâu chỉ biết nh́n nhau qua ảnh.

Anh Toàn th́ hiền lành, c̣n chị Tuyết th́ nhanh nhẩu, tháo vát và nói luôn miệng ...Tôi thầm nghĩ anh Toàn chắc theo đạo Thờ Bà từ lâu rồi. Anh chị Toàn có tất cả 2 người con, một trai, một gái, hiện giờ đang bắt đầu học đại học. Cậu con trai th́ học y khoa, tương lai ra BS , đẹp mặt cho Bố Me. Cô con gái th́ học dược khoa . Tôi nh́n thấy tương lai, gia đ́nh này sẽ là gia đ́nh giàu có .

Chi Tuyết đă cùng với tôi, lấy những valise ra . Mồi khi những chiếc valise chạy sắp đến, tôi lại cố nh́n xem có phái cúa ḿnh không ? Chị Tuyết chẳng cân hỏi tôi, mà sao chị lấy cái nào cũng y boong . Giá Hùng được một phần của chị tuyết nhỉ . Nhưng tôi lại nghĩ ngay đến anh Toàn . Và thấy hai anh em rể đang ph́ phà điếu thuốc và chuyện tṛ, trông họ nhàn hạ như đang gặp nhau ở nhà. C̣n chuyện lấy valise th́ là bổn phận của hai người đàn bà, có marque Vợ.

Lần đầu tiên chị chồng và em dâu gặp nhau, nhưng lại thân và thông cảm nhau như đă từ muôn kiếp trước. tất cả 8 cái valises đă lấy đủ, chi Tuyết gọi anh Toàn đến thuê cái xe để chở đồ. Tôi nh́n thấy anh cho tiền vào cái lỗ nhỏ, tức th́ cái khoá mở ra, anh kéo chiếc xe ra, rồi khoá lại tự động đóng lại .

- Văn minh thiệt .

Tôi thần nghĩ, và không dám hỏi han điều ǵ, sợ ḿnh bị nghĩ là dân quê lên tỉnh . Mà không quê sao được, khi ở trong nước, tôi đă làm ǵ nh́n được phi trường lớn như thế này, và đông người đến, đi như thế này đâu ? Có lẽ, rồi mỗi ngày, tôi sẽ nh́n thấy tôi, như lạc vào rừng văn minh của một cường quốc ...

Và, chúng tôi theo anh chị đi ra nơi đậu xe . Chao ôi, nơi này cũng mênh mông bể sở . Tôi hỏi anh Toàn:

- Làm sao anh nhớ được nơi đậu xe ?
- Nó có chữ A, B, C đó, để đâu th́ phải nhớ, cô không để ư, có ngày cô không t́m ra được xe nữa th́ nguy lắm . Nó có cả mấy tầng để xe cơ mà.

Với tôi, cái ǵ cũng mới lạ . Các cụ có vẻ mệt, nên không góp chuyện . Và, chiếc xe Van 7 chỗ ngồi, đă đưa chúng tôi qua những con đương xe chạy vùn vụt, và tôi thấy chóng mặt v́ xe đi nhanh quá Chắc chả bao giờ tôi lái được xe, mà lại lái trên xa lộ đầy xe này.

Lúc này, mọi người đă nhắm mắt, thả hồn về quê cũ , chỉ c̣n tôi, sau cơn ngủ thật ngon và dài cả 7,8 tiếng đồng hồ, nên giờ tỉnh như sáo sậu, và tôi vừa nh́n đường xa lộ rộng rài, 4,5 hàng, có vẽ đường cho xe đi, vừa kể chuyện nơi quê nhà cho anh chị Toan Tuyết nghe .

Con đường dài hun hút, đầy xe cộ, trong một buổi sáng trời đầy nắng, đă cho tôi nh́n ṛ cảnh đẹp miền California . Tôi chỉ kể tóm gọn, v́ c̣n muốn nh́n phong cảnh hai bên đường . Nhưng, khi tôi ngưng kể, th́ chi Tuyết lại lên tiếng. Chị nói chuyện, kể về lối sống ở nước người, như lời chỉ báo cho tôi biết về cuộc sống khá phức tạp ở nơi đây, nơi có rất nhiều sắc tộc chen vai thích cánh bon chen. Theo chị th́ người Tàu đă đóng đô ở đây khá lâu rồi, và dân cư đông đảo của họ đă tạo nên tiếng vang khi ai ai cũng ghé China Town đế mua bán, nhất là những người Á Châu.

Chị kể cho tôi nghe những ngày đầu khi mới đặt chân lên xứ Mỹ . Khi c̣n ở trong trại, những người Việt được tụ họp vào trong một trại của lính Mỹ , ngày ngày được nh́n người Việt di qua đi lai, nói cười, thông báo tin tức nghe được về quê hương, và những người thân, th́ ai ai cũng không cảm thấy lạc lơng cô đơn, mà chỉ buồn v́ nhiều người đă chỉ chạy được một ḿnh, bỏ lại cha me, anh em, vợ hay chồng con ...cho nên, cứ nh́n gia đ́nh thiên hạ xum vầy, th́ lại trạnh ḷng nhớ đến gia đ́nh ḿnh...

Bỗng tiếng anh Toàn cắt ngang:

- Cô Hùng vừa chân ướt chân ráo sang đây, em kể chuyện buồn xưa làm chi, sắp đến nhà rồi, có đi ăn phớ ǵ không hay về nhà ăn ...?
- Ôi, nếu kế th́ kế sao cho hết, khi nào em an cư rồi, chi kể chi tiết cho nghe, cũng nhiều cảnh cười ra nước mắt lắm em ạ .
Rồi chị quay qua anh Toàn, vừa cười vừa nói:
- Cám ơn anh đă nhắc nhé. Lâu lâu cũng được một lần lấy le, thôi đi ăn phở anh ạ.

- Đâu là đâu vậy Tuyết ?
- Thưa Ba, đây là vùng San Bernardino ạ, nơi đây xa thành thị, đời sống quê mùa hơn, nhưng lại dễ sống hơn.

Tôi đưa mắt nh́n ra đồi núi , nhưng hơi thất vọng, v́ núi không cao lắm, mà chắng xanh tươi ǵ hết . " Núi trọc" , tôi đặt tên cho núi đó . Và ở đây chắc là nóng, v́ mới khoảng 11 giờ mà đă nóng như thiêu như đốt rồi .

- Xin mời Ba Mẹ và các em xuống xe, vào rửa mặt cho tỉnh ngủ c̣n ăn sáng ...Đây là tiệm phở VN duy nhất ở vùng này . Cũng chỉ mới có thời gain gần đây thôi. Trước kia, tụi con ăn toàn đồ Mỹ hay Mễ.
- Tj́ nấu lấy mà ăn, tiê"ng Mẹ chồng tôi chen vào .
- Dạ , th́ con vẫn nấu cơm VN cho gia đ́nh ăn, nhưng riết rồi cũng lai căng hết, v́ lúc đầu chưa có đồ VN để nấu .

Chi Tuyết kéo ghế mời Ba, mẹ ngồi, Hùng ngồi cạnh anh Toàn và bé Dũng, tôi ngồi bên chị Tuyết. Có lẽ v́ đói, nên tôi ngửi mùi phở cũng thấy thơm. Tôi ghé tai chị Tuyết nói nhỏ .
- Hy vọng là phở ngon, để người ly hương nhớ về phở quê nhà .
- Không, phở Hoà B́nh này ăn được lắm. Dĩ nhiên là không ngon bằng phở trên phía Bolsa đâu . Rồi sẽ có ngày em sẽ được thăm dân cho biết sự t́nh ...
- Tiệm cũng khá đông khách chị nhỉ .
- Ừ, nhưng chỉ sống về 2 ngày cuối tuần thôi . ngày thường cũng vắng lắm . V́ ai ai cũng phải đi làm, và dân Việt ở đây không nhiều.
- Như vậy hôm nay là thứ bảy hay chủ nhật, thưa chị ?
- Hôm nay thứ bảy cô nương ơi, cứ như người mơ ngủ, đi trên mây.

Tôi đi trên mây thật, v́ tôi cũng chẳng cần để ư đến ngày tháng. Một ngày như mọi ngày. Nhưng, tôi lại phải tự bảo tôi, " ...khi c̣n ở trong nước, th́ cuộc sống của mày như nàng công chúa đấy, nhưng bây giờ, sang đến nuớc người rồi, mày phải đi trên đất, phải bon chen, phải lo lắng cho cuộc sống mới này, sẽ vất vả lắm đấy, đừng mơ mộng, đừng ngủ mê, đừng đi trên mây nữa nghe chưa? ..."

- Nghĩ ǵ mà thừ người ra thế kia hả Trinh ?
- Dạ không, tôi chối, tại em đang nghĩ đến được ăn tô phở nghi ngút khói ...

Cùng với lời t6i nói, họ đang bưng những tô phở nghi ngút khói ra kia .
- Cầu được uớc thấy nhé, chi Tuyết trêu tôi .
- Dạ, ước ǵ cứ cầu được ước thấy dài dài cho dỡ khố thân.

Miệng th́ nói vậy nhưng ḷng tôi lại nghĩ khác . Nếu cầu được ước thấy, th́ tôi đă không có mặt trong lúc này, để cùng ăn tô phở với gia đ́nh chị. Nhưng, tôi cũng cám ơn thượng đế, đă cho tôi gặp Bố Mẹ chồng dễ thương, chị chồng dễ thương, chỉ có vai chính là chồng tôi th́ lại chẳng dễ thương chút nào. Âu cũng là cái số .

Chỉ có mấy ngày không được ăn cơm VN, mà sáng nay, tô phở ḅ tái nạm gầu gân, thật là ngon . ai cũng ăn hết, và hết cá nước nữa. nhất là Dũng, tôi cứ tưởng nó sẽ để thừa bánh lại v́ nhiều, mà nó cũng ăn hết, và luôn miệng khen ngon quá, ngon quá.

Anh chi Toàn th́ vui ra mặt, v́ thấy mọi người vui . Nhất là chi đă được gặp lại Bố Mẹ sau thời gian dài xa cách.

Ly nước trà tráng miệng cũng ngon. Dũng th́ được thử ly chè 3 mầu nên khoái lắm. Bác Toàn trêu Dũng :
- Nếu cháu chỉ thích có chè 3 mầu, th́ rẻ quá, bác Toàn khao mỗi ngày cũng được, nếu giống Ba cháu chỉ thuốc lá với rượu, th́ ở xứ Mỹ này, đắt lắm, chịu không nổi đâu. Nhất là Whisky, cointreau ...

Chi Tuyết nhân cơ hội ùa vào :
- Hùng ơi, nếu vậy, Hùng cai quách rượu và thuốc lá cho rồi. Hút th́ hại phổi, mà uống rượu manh th́ cháy gan, đàng nào cũng không tốt.

Tôi vui lắm, và mong Hùng sẽ biết nghĩ mà chừa những thứ có hại cho sức khoẻ. Cái thân ốm nhách thế kia, được cái lại chẳng bao giờm đau ốm. Có khi cả nhà lây nhau cảm cúm, mà Hùng th́ laịu chẳng sao , v́ thệ Hùng được thể, lên giọng :
- Thuốc lá và rượu tốt cho sức khoẻ như thế dó, vậy mà gia đ́nh cứ khuyên tôi chưa bỏ. Ba mẹ tôi im lặng, tôi cũng im lặng, trả lời làm ǵ với con người căi cối căi chầy .

Mọi người lại lên xe, để về nhà. Bước ra ngoài, nóng đến rát da, và may quá, chỉ chừng 15 phút lái xe, chiếc van đă đậu lên săn nền ciment, và tôi ngạc nhiên nh́n cánh cửa garage tự động kéo lên. Tôi lại thầm nghĩ
- Văn minh thiệt.

Mọi người đă xuống xe, và thay nhau khiêng 8 thùng đồ vào nhà, không kể những túi lặt vặt mà mỗi người mang theo tay ...nh́n đống đồ xếp cao ngheu. mà tôi phục tài đóng thùng cúa tôi.

Những ngày đầu sống ở nơi khỉ ho c̣ gáy này, tôi chán nản vô cùng. Những ư nghĩ đẹp mà tôi hằng mơ mộng, vẽ vời, bởi những h́nh ảnh, của gia đ́nh, và bè bạn tả, và gửi anh về khi tôi c̣n đang ở VN, sao mà nuớc Mỹ sang trọng, đẹp đẽ đến thế. Tôi cứ nghĩ là trước bất cứ một nhà nào, cũng có vườn cỏ xanh mướt, và hoa đủ màu lúc nào cũng thắm tươi như trong ảnh mà mọi người đă ở Mỹ gửi về cho những người bị kẹt lại ở quê nhà. Nhất là chị Loan, người chị dâu rất dễ thương của tôi đă thư về cho tôi biết, Virginia đẹp như Dalat, thơ mộng như Dalat, và cũng có núi đồi, trông mờ mờ xa khi trời sương mù đẹp như Dalat...

Hơn nữa khí hậu nơi vùng chị đang ở đây lại giống khí hậu Dalat quá chừng, khiến chị đă viết cho tôi trong một lá thư :" nếu Trinh mê thích Dalat, th́ Trinh nên sang ở miền Đông này". Tôi cũng đă trả lời thư chị và cho biết, là tôi phải ở California thôi, v́ bên chồng bảo lănh, và mấy anh em của Hùng đều ở California cả . Tôi không c̣n cách lựa chọn nào khác. Vả lại , mấy con bạn ở Cali, tụi nó c̣n gọi Caliornia là Thiên Đường hạ giới, v́ khí hậu ôn hoà, cuộc sống dễ chịu, và nhất là thành phố Little Saigon, chẳng khác ǵ phố Catinat, hay Nguyễn Huệ của Saigon xa xưa ...

Tôi ở nơi đây, nắng làm cỏ cháy, và nhà cửa thưa thớt, mỗi nhà cách nhau cả khu đất rộng mênh mông, cho nên dù ở nhà cả tuần, tôi vẫn chưa được hân hạnh nh́n thấy người hàng xóm ở hai bên cạnh nhà. Tôi cũng ham vườn tược lắm . Cũng thích cỏ cây, mê nữa là khác, nhưng trời nắng và nóng quá, khiến chẳng ai muốn re khỏi nhà.

Mấy ngày đầu, chị Tuyết c̣n lái xe ṿng ṿng cho gia đ́nh tôi đi thăm dân cho biết sự t́nh vùng Chino này. Anh chị cho biết, nơi đây, khi anh chị mới sang, nhà cửa đất đai, rẻ rề, v́ Chino là nơi trước đây nuôi ḅ nuôi heo ...

À, ra thế . V́ nuôi ḅ nuôi heo cần phải có đất rộng. Nh́n căn nhà chị ở, to lớn rộng răi, với đất đai mênh mông, chẳng khác ǵ một trang trại. Ngày đầu, v́ mệt mỏi, nên sau khi ở tiệm phở về, phái đoàn mới từ VN qua, đă vào giường êm nệm ấm, mà ngủ bù mấy ngày ngủ ngồi trên máy bay ...

Căn nhà hai tầng 5 pḥng, có pḥng gia đ́nh, có pḥng bếp rộng răi, ngăn nắp ...và một pḥng ngủ dưới nhà, đây đủ nhà tắm ...chị Tuyết đă đành cho hai Bố Mẹ. " Để các cụ khỏi phải leo lầu, mệt lắm ..."

Trên lầu 4 pḥng ngủ . Hai vợ chồng tôi 1 pḥng, vợ chồng anh chị Hùng 1 pḥng. Và Dũng cũng được ngủ pḥng riêng, nhưng tôi chắc chắn, Dũng sẽ không bao giờ dám ngủ một ḿnh , v́ sợ ma. Tại nó cũng chưa bao giờ được ngủ một ḿnh ...

Pḥng ngủ của vợ chồng tôi có cửa sổ nh́n ra dăy núi xa xa ...trông cũng thơ mộng ...Tôi xin một cái giuờng nhỏ để cho Dũng ngủ chung pḥng với vợ chồng tôi. Cu cậu yên chí khi biết được ngủ chung pḥng với Mẹ , cho nên vừa đặt lưng xuống là đă ngủ liền . Hùng cũng đang lim dim, và các cụ tôi đóan đă ngủ từ lâu rồi ...

Tôi cũng mỏi mệt, và cho dù chẳng có việc ǵ làm, sau buổi chiều ngồi kể chuyện quê hương, và ăn bữa cơm đầu tiên trên đất Mỹ với gia đ́nh, tôi cũng đă thấm mệt và muốn đi nằm. Nhưng từ khi lên pḥng, tôi cứ mải vừa lo tháo valise, lại vừa suy nghĩ vẩn vơ, nên bao giờ tôi cũng là người ngủ sau cùng.

Tiếng chim hót lảnh lót ngoài cửa số, đă làm tôi thức giấc. Ồ, lâu quá rồi, dễ chừng cũng hơn 20 năm, tiếng chim hót, đă làm tôi nhớ lại thời bé tí xíu ...

Tôi nh́n ra ngoài trời, nắng đă lên, và cũng đă mang theo cái nóng về đây, khiến tôi vùng dậy mở toang cửa sổ trên lầu cho thoáng mát. Tôi đi xuống dưới nhà, gặp ngay 2 cụ đang ngồi uống cà phê, và ăn bánh ḿ bơ, với jambon .

Tôi ngỏ ư muốn để tôi lo bữa ăn trong ngày cho gia đ́nh, nhưng chị Tuyết đă gạt phắt đi, và bảo :

- Trinh cứ nghỉ ngơi cho lại sức trong tuần đầu đi. Sau đó th́ việc nấu nướng sẽ là việc của Trinh đấy.
- Dạ .

Anh chị Hùng Tuyết, mỗi sáng, khoảng 9 giờ, phải đi ra tiệm, và măi 8 giờ tối mới về nhà. Anh chị có tiệm Furniture, rất to lớn, và buôn bán với dân không có tiền nhiều, thật dễ dàng. Tiệm cũng có trên 15 năm rồi, cho nên khách quen ai cũng đến tiệm ủng hộ. Hơn nữa, anh Hùng th́ lại hiền lành, chị Tuyết, th́ lại quá ư là mồm mép, xă giao giỏi, cho nên anh chị làm ăn rất thành công và phát tài, phát lộc ...

Thời gian qua thật nhanh . Thấm thoát tôi ở nước Mỹ đă được 3 tháng . Những ngày đầu, anh Toàn lo tiệm, để chị Tuyết đưa gia đ́nh tị nạn đi làm giấy tờ. Đến những văn pḥng cúa sở di trú, tôi mới thấy chị Tuyết quả là người lanh lợi. Chị hỏi ư kiến người này, nhờ người khác nói dùm , khiến chỉ nội trong 2 ngày, mọi chuyện về giấy tờ coi như xong. Tôi thở phào nhẹ nhơm, khi được biết, tuần sau, cả nhà, từ bố mẹ đến vợ chồng tôi đều phải đi học Anh văn ESL, chỉ có Dũng là được đến trường học. Tôi lo lắng nhiều cho nó, v́ đốí với Dũng, từ cách sống đến ngôn ngữ, nó hoàn toàn khác biệt với nếp sống cũ của nó. Tôi sợ nó bị lạc lơng giữa đám trẻ con Mỹ. Tôi nói với Hùng về lo lắng của tôi, th́ Hùng gạt đi:

- Cô cứ khéo lo chuyện con ḅ trắng răng. Chỉ trong vài tuần đầu th́ nó lạc lơng thật, nhưng sau đó, nó sẽ b́nh thường như những đứa trẻ khác, có khi lại nói tiếng Anh giỏi hơn bố mẹ bây giờ đấy.

Tôi cũng chỉ hy vọng có thế. Cho nên, mỗi khi đón con đi học về, trên đường nhựa vắng bóng xe cộ, và dĩ nhiên là vắng cả bóng người, tôi đă nhiều lần hỏi han về những thời gian Dũng ở trường . Nó kể cho tôi nghe là ở trường cũng có mấy đứa con nít Việt Nam, nhưng chúng nó nói tiếng anh giỏi như tré con Mỹ. Và khi biết được, ở trường, nó cũng có bạn, không bị lạc lơng như tôi nghĩ, tôi thấy yên tâm phần nào. Tôi nghĩ, trong hoàn cảnh lấy chồng mà không hề có sự yêu thương như tôi, th́ tất cả t́nh yêu thương của tôi dành hết cho Dũng cũng là điều đúng thôi. Nói dại, nếu Dũng có mệnh hệ nào, chắc tôi sống không nổi. C̣n nếu là Hùng, th́ tôi tuy cũng buồn, nhưng Dũng sẽ là nguồn an ủi lớn lao của tôi.

Mỗi lần tôi có ư nghĩ không tốt đẹp về Dũng, tôi lại thầm xin lỗi chàng.

Chúng tôi vẫn tối tối đi học, sau bữa cơm chiều. Ban ngày, tôi lo cơm nước, và thu dọn nhà cửa. Tôi đă ra vườn đào xới mảnh đất nhỏ để trồng những cây rau thơm, mà chị Tuyết vừa xin được ở nhà người bạn. Luống rau dấp cá th́ tươi tốt nhất. Vài cây ớt, vài cây xả, và 2 cây cà chua trái tṛn nhỏ, mà chị mua ở nơi bán cây gọi là nursery. Tôi không thích loại cà chua này, nên vẫn nhắc chị mua hay xin loại cây cà chua lớn, để nấu canh chua cá hay nấu bún riêu ...

Nhắc đến bún riêu, tôi lại nhớ, tôi đă nấu 3 lần, mà lần nào cả nhà cũng ăn no nê, c̣n khen ngon quá xá. Tôi c̣n nấu bún mọc, cũng ngon không kém nhà hàng nấu. Chị Tuyết c̣n bảo, khi nào sinh nhật anh Toàn, chị sẽ mời các bạn đến thưởng thức món bún riêu ốc của tôi.

Anh Toàn th́ cứ luôn miệng, khen tôi nấu ăn ngon. lắm hôm tôi chỉ kho thịt băm xả với mắm tôm, ăn với dưa leo, mà cả nhà cũng ăn rồi khen ngon rối rít. V́ thế, cứ tháng một lần, anh Toàn chị Tuyết, cho chúng tôi xuống phố Bolsa, để mua đủ các thứ như gị sống, thịt gà, thịt heo, tht ḅ ...và đủ thứ cần thiết trong một tháng, cho nên cái xe đẩy đầy có ngọn. Tôi luôn luôn phải nhớ đến bún và bánh phở khô, rồi, nấm đông cô, mục nhĩ ...v́ thiếu những thứ đó, coi như cuối tuần cả nhà không được ăn những món ngon kiểu nhà hàng.

Hùng đă liên lạc được với mấy người bạn cũ trên phía Bolsa, và chàng đang nhờ bạn bè xin dùm công việc .

- Làm ǵ tao cũng làm, miễn là có tiền nuôi gia đ́nh .

V́ thế, sau mấy tháng ở chung với gia đ́nh chồng, tôi đă dành dụm được tí tiền, món tiền mà chính phủ cho những người lương thấp, có con nhỏ ...Tôi c̣n được lănh Welfare, tiền giống như tiền mă, những người trong chùa thường hay cúng, v́ thế tôi tiêu thoải mái trong việc đi chợ. Anh chị Toàn Tuyết c̣n cho chúng tôi mấy ngàn nhét túi, khi vừa chân ướt chân ráo bước vào đất Hoa Kỳ nầy.

Thú thực, tôi không cảm thấy thú vị ǵ khi ở nơi buồn tẻ này. Nhưng không c̣n cách nào hơn, khi vợ chồng tôi chưa có công ăn việc làm . Tối đi học, vào mùa hè đă vậy, vào mùa mưa gió, lạnh lẽo, sao mà nản đến thế. Trong khi đó, anh chị tôi ở bên Virginia gọi phone hỏi thăm cuộc sống của tôi ở Cali, và khuyên vợ chồng tôi nên cố gắng học anh văn cho giỏi, rồi học lấy một cái nghề chuyên môn. Tôi ầm ừ cho qua ngày, chứ ḷng tôi c̣n thiết tha ǵ đến học hành nữa, khi mà nỗi thất vọng đă ứ lên đến cổ. Tôi nh́n Dũng và nói thầm :

- Tất cả chỉ v́ con thôi Dũng ạ.

Mà không chán sao được, khi nh́n núi th́ trọc, đồng cỏ th́ cháy, và nóng c̣n hơn ở Saigon nữa. Tôi nh́n thành phố, chỉ thấy bụi bặm, không có ǵ lôi cuốn tôi cả. Tôi có nhiều bạn, mà v́ đă đánh mất cuốn ghi địa chỉ, số phone, khi ở bên Thái Lan, nên tôi đành bó tay, hy vọng lên phía Bolsa, tôi sẽ gặp bạn bè.

Cuộc sống chán nản cứ lặng lẽ trôi qua, th́, một buổi sáng chủ Nhật, bạn của Hùng ghé chơi, theo lời chỉ dẫn của anh Toàn, và người bạn tên Khánh cho biết, sở anh đang lấy thêm người vào, và anh đă nói với nguời leader Việt nam, cho Hùng vào làm assembler. Tôi thấy Hùng mặt sáng rỡ, và tôi th́ vui trong ḷng đến độ dù không biết làm assembler là làm cái ǵ mà cũng không cần hỏi, miễn là Hùng có việc trên phía Bolsa, và tôi sẽ được di chuyển đến nơi hy vọng sẽ vui hơn.
Bolsa sẽ có đông người Việt hơn, và tôi cũng hy vọng sẽ liên lạc được với mấy người bạn. Tôi sống bằng hy vọng, và niềm hy vọng cứ như bông hoa, mỗi ngày mỗi nở to ra , cho đến khi Hùng theo Khánh lên ở tạm nhà Khánh dể đi làm thử.

Những ngày không có Hùng, tôi vẫn làm tṛn bổn phận người con dâu ngoan . Sáng đưa con đi học, chiều đón về, và tối tối đi học với bố mẹ chồng, do chi Tuyết đưa đi đón về .

Hùng ngày nào cũng gọi về, báo cáo công việc ở sở, và Hùng cho tôi biết, công việc nhẹ nhàng, giá tôi có đi làm cũng được . Nhưng tôi không đi làm được, v́ kẹt Dũng, ai đưa , ai đón, và nó chưa đủ tuổi ở nhà một ḿnh theo luật định. Cái vui nhất là sau cả tháng vợ chồng xa nhau, th́ một buổi tối, Hùng báo tin, đă có người bạn cho ở share 2 pḥng với vợ chồng họ, v́ họ không có con, mà nhà tới 4 pḥng . Người bạn cho biết chỉ lấy giá 500 đồng 1 tháng, bao luôn cả điện nước, nên đầu tháng tới sẽ dọn vào.

Ngồi tính nhẩm, vợ chồng tôi đă ở Mỹ được 7 tháng. Nhờ anh chi Toàn Tuyết, chúng tôi đă biết lái xe, và đă lấy bằng, nhưng chưa đủ tiền mua xe ...

Bây giờ, chồng tôi đă có việc làm, lương cũng khá, nên tôi sẽ phải lo đến vụ mua xe cho chàng. Chả lẽ cứ nhờ vả bạn bè măi, bắt họ đến đón đi đưa về mỗi ngày ? Chính tôi cũng thấy phiền phức, cho nên, trong một lần nói chuyện với anh chị Linh Loan, anh chị tôi ngỏ ư cho tôi 5 ngàn để mua chiếc xe cũ. Thế là tôi nhờ anh chị Toàn tuyết để ư dùm. Mọi chuyện tốt đẹp cứ thế mà tiến triển, khi chị Tuyết bảo tôi gọi cho Hùng, báo tin cho chàng biết, chủ Nhật này,anh chị Toàn Tuyết sẽ đưa chiếc xe camry lên cho Hùng lái thử. Chiếc xe đáng giá 7,000 ngàn, th́ anh chị Toàn đă bù thêm 2,000 nữa cho đủ. Chiếc xe thật tốt do người bạn của anh chị để lại cho với giá đặc biệt. Nỗi vui cứ theo nhau kéo đến, khiến tôi chỉ c̣n biết cám ơn Chúa mà thôi.

Ngày dọn lên phía Bolsa ở với Hùng đă đến. Tôi lại cảm thấy bịn rịn nơi tôi đă ở trong 7 tháng trời. Tôi nh́n ngọn núi trọc, lúc này lại thấy dễ thương, và đồng cỏ cháy, lại thấy nó đẹp v́ toàn một màu vàng ...Tôi, nh́n từ mảnh vườn, từng nơi chốn tôi đă ở, con đường tôi đă đi qua mỗi ngày để đưa và đón con. Tôi nh́n bố mẹ chồng, thấy nét mặt buồn buồn của ông bà, mà tôi cũng xót xa. Làm thế nào được bố mẹ ơi, tôi thầm nghĩ như vậy. Và nắm tay mẹ chồng tôi thật chặt. Tôi tự hứa

- Khi nào con có đủ khả năng sống một ḿnh trong một căn nhà, con sẽ đón bố mẹ về ở chung với chúng con.

Và khi chị Tuyết lái chiếc xe Camry màu trắng chở bố mẹ và tôi, đi khỏi con đường quen thuộc, th́ ḷng tôi bỗng dưng chùng xuống, tôi quay lại nh́n khu phố vưa đi qua, và nh́n xe anh Toàn chở cháu Dũng đang đi phía sau.

Suốt trên con đường ra xa lộ, tôi i8m lặng không nói . Chị Tuyết nói chung với giọng đều đều:

- Hôm nay, anh chị lái xe này đưa lên chú Hùng lái, và ngày mai, anh chị Tiến sẽ lên đó làm giấy tờ bán xe ...Luôn thể, anh chị lên xem nơi cô chú ở, để sẽ đưa giường tủ, và những cần thiết lên cho cô chú. Đừng mua ǵ nhé, cần ǵ, cứ cho chị biết trước ...

Tôi dạ thật nhỏ và nghẹn ngào trong nước mắt. Tôi tuy cực về Hùng, nhưng lại được đền bù về gia đ́nh chồng, ai ai cũng tốt với tôi, dù anh chị Luyến, không giàu như anh chị Toàn, không rộng răi như anh chị Toàn, những đối xử với tôi cũng rất dễ thương . Có thể v́
anh chị không có con, nên buồn không giao thiệp với ai. Tôi rất thương gia đ́nh chồng, cho nên, đôi khi Hùng khắc khẩu, nói với tôi những lời kém đẹp, tôi cũng bỏ qua.

Xa lộ hôm nay không đông xe, v́ là cuối tuần . Tôi quên mất là chỉ có chủ Nhật anh Toàn mới đi chơi được, v́ tiệm nghỉ ngày chủ Nhật. Theo với lời chỉ dẫn, chị Tuyết đă exit vào con đường Euclid, rồi đi ṿng vèo nhiều đoạn, xe ngừng ngay trước cửa căn nhà trông rất khang trang, có vườn cỏ xanh tươi, trông đẹp mắt. Không cần phải bấm chuông, Hùng và vợ chồng người bạn đă mở cửa đón tiếp phái đoàn Chino .

Mọi người hàng một đi vào như rước dâu, và nơi pḥng khách, rông răi, trung bày bộ salon da đen, bộ bàn ăn 6 ghế kê theo h́nh chữ L, song song với phía bếp, khuất sau bức tường ngăn chia pḥng khách, đưa vào lối pḥng ngủ, và pḥng tắm . Mọi người đi vào nh́n 2 pḥng ngủ của tôi và của Dũng . Anh chị Toàn đo đạc bề rộng, bề dài, để lo cho vợ chồng tôi bộ giuờng ngủ, và cả bộ giuờng ngủ trong pḥng cháu Dũng . Tôi nhơng nhẽo với chị Tuyết :

- Hai bác nhớ cho cháu Dũng cái bàn học nữa nhé ...

Rồi, mọi người đi ra xem bếp, xem vươn, nơi nào cũng sạch sẽ, ngăn nắp, nhất là phía bên hông nhà, đă có sẵn vườn rau thơm ...

Tôi là người sẽ nấu nuớng những bữa ăn nơi đây, cho nên việc quan sát đầu tiên là tôi nh́n cái bếp, với sự thoáng mát, rộng răi, ngăn nắp là tôi an tâm rồi.

Nói chuyện với chủ nhà một hồi, anh chị Toàn Tuyết mời mọi người đi ăn tiệm . Chị c̣n nhắc Hùng mời cả vợ chồng người bạn tên Khánh cùng đi ăn chung cho vui.

Bữa ăn đầu tiên trong sự xum họp vui vẻ giữa gia đ́nh và bạn bè làm tôi cảm thấy sung sướng . Tôi nh́n anh chị Toàn Tuyết với con mắt biết ơn .

Chiếc xe của vợ chồng tôi được để trong garage, và chắc là tuần sau mọi thủ tục giấy tờ xong, th́ Hùng mới được bạn bè hướng dẫn lái từ từ ở đuờng trong trước, rồi sau đó mới ra tới xa lộ sau.

Trên đường về lại Chino, tôi đă nh́n cảnh đêm với nỗi vui trong ḷng .

Có lẽ tôi là người sung sướng nhất trong vụ dọn nhà. Chỉ vài cái túi xách của vợ chồng tôi từ khi rời VN đến giờ, cộng thêm ít bộ áo quần mới mà chị Tuyết đă dẫn lên Macy's mua sắm cho vợ chồng con cái chúng tôi.

V́ thế, chỉ sau vài ngày dọn nhà, tôi đă dọn dẹp, và tŕnh bày xong pḥng của vợ chồng tôi, và của Dũng . Chị Tuyết thật dễ thương, đă nhớ cho Dũng bộ giường ngủ đẹp, với cái bàn học trông thật xinh xắn, gọn gàng . Chị chọn đồ rất hợp với gôut của tôi, cho nên, tôi chẳng cần phải đi lựa làm chi cho mất th́ giờ . Ngày dọn nhà, tôi cứ viê.c dồn mấy cái túi xách lên chiếc xe Van màu xanh của chị Tuyết, là xong. Chị c̣n chu đáo lo cho tôi mấy cái nồi niêu xoong chảo...c̣n khá mới để nấu nướng. Và chia cho chúng tôi ít bát đĩa xiên th́a, đũa ... Tôi đă tự nhủ ḷng, phải hết sức tằn tiện, v́ mới chỉ có Hùng đi làm mà thôi.

Từ hôm dọn lên đây, tôi cũng lại chỉ ở nhà một ḿnh. Vợ chồng anh chị Dương th́ đi làm từ sáng đến chiều mới về. Dũng đi học gần nhà, chỉ cách có một dăy phố, nên tôi không cần phải đón đưa. Đứng ở sân trước của nhà, tôi có thể nh́n xéo sang trường Dũng học. Cuộc sống của tôi bây giờ đă tạm yên ổn. Hùng đi làm, lănh lương mỗi tuần, cho nên cứ thứ sáu, là Hùng lại đưa check cho tôi xem, trước khi chàng đi bỏ vào nhà băng. Biết được sự tế nhị của chồng, tôi bảo Hùng cứ việc deposit ngay khi chàng đi về, khỏi phải đưa tôi nh́n, rồi sau dó chàng mới đi bỏ vào băng . Tôi tin chàng, vả lại, c̣n cả trăm thứ phải lo, nào trả tiền nhà, tiền ăn, tiền xăng nhớt, tiền bảo hiểm xe ... Tôi cứ như là thư kư của chàng, v́ tôi phải kư check lo trang trải mọi thứ. Chàng gần như không quan tâm đến một chuyện ǵ, ngoài chuyện ăn và nhậu bia.

Tôi vẫn để tâm t́m một việc ǵ làm ở nhà để phụ giúp với ngân quỹ gia đ́nh. Lương của Hùng, chỉ vừa vặn chi tiêu, do tôi tằn tiện tối đa. Nếu không có lương trợ cấp của chính phủ, chưa chắc tôi đă để dành được vài trăm mỗi tháng. Có những việc bất ngờ xảy ra, mà tôi bắt buộc phải chi tiêu, như sinh nhật bạn bè, hoặc con cái của bạn ...Hùng c̣n bia và thuốc lá ...đôi khi c̣n mua những chai rượu cả mấy chục đồng. Tôi lo, nhưng không bao giờ ngăn cản hay muốn Hùng cai thuốc, cai bia. Vài trăm gọi là để dành, thực ra, để chi tiêu vào những việc bất thường xảy ra như tôi vừa kể.

Những ngày mới dọn đến đây, tuần nào anh chị Toàn Tuyết cũng đưa bố mẹ xuống thăm chúng tôi. Và ăn uống vui chơi đến chiều mới về. Mỗi lần xuống, chị cũng đem theo khi th́ thùng xoài, khi bao gạo, khi mua tôm cua, hay gà tươi mang về nấu nướng ăn uống với nhau. Tôi biết chị tế nhị không phiền đến tôi trong vụ chi tiêu ngoại lệ. Chị c̣n hay mua áo quần mới mang đến cho gia đ́nh tôi, ngoài những tháng sinh nhật. Hùng được cái ăn mặc lúc nào cũng chỉnh tề, sạch sẽ. Sáng nào trước khi đi làm, chàng cũng tắm và mỗi ngày thay một bộ khác nhau. Phải nói rằng, trong nhà tôi bây giờ, mọi đồ đạc đều do anh chị Toàn Tuyết mua cho. Cái TV 25 inches mới tinh cũng do anh chị cho hôm dọn nhà. Bộ máy Stereo với hai chiếc loa to, anh chị mới mua, rất ít dùng, đă cho Hùng, v́ biết trong tương lai, Hùng sẽ dạy nhảy đầm lấy tiền phụ thêm cho gia đ́nh.

Thế rồi, trong một câu chuyện xoay qua chuyện làm ăn, tôi ngỏ ư muốn kiếm thêm tiền trong khi ở nhà ...và hỏi chị Tuyết ở đây có dịch vụ nào cho những người ở nhà không, th́, chị Tuyết vỗ trán cái đét, rồi bảo tôi:

- Trinh ơi, chị nghĩ ra rồi, em xem chung quanh đây, có ai Việt Nam, vợ chồng họ đi làm, mà có con nhỏ, em coi cho họ, mỗi tuần có vài trăm tiêu ...

- Ở đây gần trường, để em xem dịch vụ đó nhé. Em cũng thích trẻ con lắm. Ngày xưa, em vẫn thường coi con các ông anh, và chăm sóc rất cẩn thận.

- Coi cho Việt Nam thôi, v́ em không có licence. Ở Mỹ, th́ cái ǵ cũng phải có licence mới được. Ngay cả việc nuôi chó trong nhà, cũng phải có licence.

Tuy công việc chưa đâu vào đâu, nhưng ḷng tôi cũng rộn ràng vui sướng, khi nghĩ đến ḿnh cũng không phải là người ăn bám chồng.

Thực t́nh mà nói, nếu tôi không ở nhà lo cơm nước, giặt giũ áo quần, và khi Dũng đi học về, phải có người lớn ở nhà, để trông coi đứa trẻ chưa tới 13 tuổi, không được phép ở nhà một ḿnh, th́ tôi cũng đâu là người ăn bám chồng. Chồng tôi và ngay cả gia đ́nh chồng cũng chẳng ai nói tôi câu nào, mà chỉ là do tôi nghĩ ra mà thôi.

Tôi như cô bé bán sữa trong truyện ngụ ngôn của La Fontaine : Perrette et au pot au lait. Cô bé đội trên đầu b́nh sữa đem đi bán. Trên đường đi, cô ta đă vẽ ra bao nhiêu là chuyện thần tiên như nuôi 1 con gà mái, nó đẻ trứng, rồi trứng nở thành bầy gà con. Gà con lớn, cô bán đi mua con heo ...và ḍng tư tưởng mơ mộng cứ vẽ ra lớn thêm măi cho đến khi cô mua được con ḅ vắt sữa ...Cô vui mừng qua', nhẩy cẫng lên, quên là trên đầu đang đội b́nh sữa, thế là b́nh sữa đổ, rơi xuống đất vỡ tan ...cô ngồi khóc, v́ không có tiền mang về cho mẹ cô trong ngày hôm ấy ...

Tôi cũng đang mơ mộng, cũng đang vẽ ra trong đầu, nếu tôi trong coi 1 đứa, rồi 2 đứa rồi 3 đứa ...và tiền của tôi sẽ là tiền để dành. Gia đ́nh tôi sẽ khấm khá, sẽ ...sẽ...sẽ...

Và tôi đă đưa giấc mộng êm đềm, đẹp tuyệt vời đó, vào giấc ngủ thần tiên.

Ngày tháng cứ lặng lẽ trôi đi trong hững hờ. Và công việc hàng ngày của tôi như cái máy, đều đều đều đều ...Mỗi sáng, tôi dâỵ thật sớm để lo cho Hùng và Dũng ăn sáng, làm thức ăn để bố đưa đi làm và con đem đi học. Rồi vào pḥng Dũng đánh thức thằng bé dậy, xem chừng thằng bé đánh răng rửa mặt có đến nơi đến chốn không ? Và lo mặc áo quần cho nó. Tôi chỉ bận cho đến khi bố con Dũng ra khỏi nhà, th́ lúc ấy, tôi lại trở về với thế giới riêng của tôi...

Trong ngày, tôi lo dọn pḥng ngủ cho Dũng, cho tôi, đem áo quần dơ ra máy giặt, nghĩ đến bữa cơm chiều sẽ ăn ǵ, để lấy thức ăn đông lạnh ra để ở sink, cho tan đá ...Và, khoảng 3 giờ hơn, Dũng về, Dũng ngủ trưa vài tiếng, và thức dậy khi Hùng đi làm về ...Cả nhà lại sinh hoạt vui với tiếng TV mở to của Dũng, với h́nh ảnh Hùng ngồi hút thuốc, uống bia nơi phía ngoài garage, và tôi th́ lo nấu nướng cho bữa cơm chiều.

Tôi đă quen với cảnh ở nhà lủi thủi một ḿnh, khi th́ nghe nhạc, khi th́ ra vườn dào xới, tưới cây, nh́n trời đất mà nghĩ đến những ngày tháng cũ. Tôi đang tưới cây ngoài vườn, th́ có tiếng điện thoại reo vang...Tôi đoán lại chị Tuyết, hay bố mẹ chồng tôi gọi hỏi thăm ...Và nếu ở xa, th́ lại chỉ có anh chị tôi ở bên Virginia vẫn gọi nói chuyện với tôi đều đều ...Tôi vẫn chưa t́m ra được con bạn xưa nào. Chúng nó đi từ 75, và tôi định bụng, khi nào đời sống của tôi bên này yên ổn, tôi sẽ viết thư về cho Sâm, người bạn tâm t́nh thân thiết nhất của tôi ở Thị Nghè để hỏi thăm và luôn thể xin địa chỉ, số phone của các bạn TV bên Mỹ này.

Tôi nghĩ đến Sâm luôn, nhất là những khi buồn, nhưng sao tôi lại lười viết thư thế. Từ khi sang đây, tôi chỉ gửi cho Sâm có 2 lần, một lần khi mới đến, và tả cho Sâm nghe cảnh núi trọc, đồng không ruộng cháy, và cái nóng nung người ở Chino. Tôi cũng không quên cho bạn biết nỗi thất vọng trong tôi to lớn đến thế nào ...khi bước vào nơi gọi là Thiên Đường trần gian. Và một lần, khi tôi báo tin cho Sâm biết Hùng đă đi làm, và tôi sẽ dọn đi đến nơi ở mới mà chưa biết sẽ ở thành phố nào. Và hẹn với Sâm, khi nào " định cư " xong, tôi sẽ thông báo tin tức ...Tuy nhiên, tôi cũng cho Sâm số phone của anh chị Linh Loan bên miền Đông, và số phone của anh chị Toàn Tuyết là nơi tôi đang ở. Ờ nhỉ, sao tôi không hỏi Sâm về số phone của các bạn, hay địa chỉ mà tụi bạn vẫn thường liên lạc với Sâm. Càng nghĩ, lại càng thấy ḿnh ngu. Và, tôi định là sẽ viết thư cho Sâm, trước khi làm cơm chiều.

Tôi đi thật nhanh vào phía bếp bắt điện thoại

- Alô,
- Alô, dạ thưa làm ơn cho tôi gặp bà Hùng ạ .
- Dạ thưa chính tôi đây ạ. Xin cho tôi biết người đang gọi là ai, được không ạ ?

Có tiếng cười the thé bên kia, và giọng nói to hơn,

- Con khỉ ạ, tao là Thu Thuỷ đây,
- Thu Thuỷ, trong nhóm con Thiều phải không ?
- Ừ, đúng rồi. Mày bậy quá Trinh ạ, sang đây cả gần năm rồi, mà không liên lạc với tụi tao.
- Thế sao mày biết tao ở đây .
- Th́ tao viết thư cho con Sâm, nó hồi âm, rồi hỏi tao đă gặp mày chưa. Tao phải thư về, hỏi nó có số phone cúa mày không, th́ cho tao. Và tao ở vùng Virginia, cùng vùng với anh chị Linh Loan, nên mới có phone của mày đây.

- Mày biết không, tao vô ư đánh mất quyển điện thoại từ khi ở Thái Lan, nên đành chịu chết. Khi viết thư về cho Sâm, tao cũng lú không hỏi nó số phone của nhóm bạn bên này. Lỗi tại tao, lỗi tại tao mọi đàng ...

- Tao đă báo cho nhóm bạn cùng lớp 3C, 2C của bọn ḿnh bên này rồi, tụi nó sẽ gọi hỏi thăm mày đấy. Tao cũng gọi cho mấy đứa bên Cali, tụi nó sẽ liên lạc với mày. Mày là con đoảng vị từ xưa, mà đến giờ này vẫn không thay đổi.

Rồi nó hỏi thăm chuyện gia đ́nh. Tôi kể cho nó nghe mọi diễn tiến ...và không thể nào không cho nó biết, tôi đang vui lắm, khi có tin của các bạn ...Sau hơn mọt tiếng dồng hồ tâm sự, chúng tôi mới ngưng để Thuỷ c̣n đi đón con.

Tôi bỏ điện thoại xuống mà trong ḷng vẫn c̣n lâng lâng sung sướng. Tôi là đứa rất quí bạn bè, và cứ tưởng tượng đến lúc, tôi được gặp lại bạn cũ, ḷng tôi nao nức biết bao ! .

Và, từ khi biết sẽ có các bạn gọi phone đến, tôi đâm ra chờ đợi. Và vụ đi ra ngoài vườn mỗi lúc rảnh rang, tôi lại đổi thành ngồi ở nhà nấu chè, nấu xôi ...Tôi sợ khi bạn gọi đến mà tôi bỏ lỡ cơ hội không nghe. Ôi, sao mà ḷng tôi nôn nóng đến thế này ?

Tôi như con trâu nằm nhai lại những mẩu chuyện mà tôi vừa nói với Thuỷ sáng nay. Và tôi lại tự trách ḿnh, sao không hỏi Thuỷ số phone của các bạn bên Cali, để ḿnh gọi cho nó, và, tôi định gọi lại cho Thuỷ, mới nhớ ra, là đă quên không hỏi số phone của nó. Ôi, sao tôi đoảng vị thế nhỉ. Và càng tự trách ḿnh bao nhiêu, lại càng thấy ḿnh ngu bấy nhiêu. Và để cho ḿnh không thể ngu hơn, tôi đă đi kiếm mấy tờ giấy trắng để sẵn chỗ điện thoại, và ghi rơ : Nhớ hỏi các bạn số phone. Và tôi nghĩ khi nào đi chợ, tôi sẽ mua 1 quyển sổ nhỏ để ghi số phone của mọi người. Cũng tại tôi được cưng chiều, bởi v́ anh chị tôi, cũng như gia đ́nh chồng, dặn tôi, đừng gọi cho họ, tốn tiền v́ Long Distance, hăy để họ gọi lại cho tôi mà thôi.

Và, chưa bao giờ tôi thấy yêu đời như lúc này .

c̣n tiếp

HONG VU LAN NHI

(040904)

TƯỞNG NHƯ LÀ (tt)

Suốt từ trưa đến giờ, tôi cứ đi ra đi vào, ḷng nôn nao chờ đợi. Chỉ v́ mới hôm qua đây, con bạn cùng lớp 3C đă gọi, và hẹn sẽ đến thăm vào lúc trưa, khoảng từ 12 đến 1 giờ . Thực t́nh mà nói, ấy là chỉ mới nói chuyện với nhau qua điện thoại, mà tôi đă mừng như bắt được vàng, huống chi là lát nữa đây, tôi c̣n được gặp mặt bạn nữa . Tôi đang h́nh dung ra con Châu tṛn, tức là con Phạm Thị Minh Châu, để phân biệt với con Châu trắng là Nguyễn Thị Châu, và Châu đen là Nguyễn Thị Minh Châu. Trong lớp dạo đó th́ tên Châu và tên Dung nhiều lắm. Trùng tên, trùng đệm và trùng cả họ nữa . Chẳng hạn chỉ nội tên Nguyễn Thị Kim Dung, mà sổ gọi tên đă phải thêm chữ A, B, C, ở đàng sau. Lại c̣n tên Ngọc Lan cũng vậy . Chỉ có tên tôi là ít trùng, Phạm Nguyễn Băng Trinh. Cái tên dài tḥong đó, ít ai có. Mẹ tôi kể lại rằng, lẽ ra, không có tôi trên cơi đời này, v́ khi sinh người anh trước tôi 2 năm, th́ Mẹ bị một cơn sốt nóng lạnh rất nặng. Phải mời Ông Thày Lang giỏi nhất vùng đến bắt mạch và cho toa. Bố tôi cũng biết về thuốc, sau khi đọc các tên thuốc, có một vị nếu uống vào th́ không thể sinh đẻ được nữa. Bố tôi đă lẳng lặng bỏ vị đó ra. Lúc ấy, Bố Mẹ tôi đă có 4 trai 2 gái rồi đó, chứ đâu phải hiếm muộn ǵ.

Và 1 năm sau đó, tôi ra đời, làm cô bé Út với tên Phạm Nguyễn Băng Trinh . Chẳng hiểu có phải v́ Bố tôi lót chữ "Băng" với tên không, mà cuộc đời tôi quả là có lạnh giá. Tên tôi cạnh tên Nguyễn Thị Băng Tâm, và nó cũng lấy chồng rất muộn, sau biến cố 75...

Tôi đang miên man nhớ lại một mảnh đời quá khứ, th́ có tiếng chuông cửa. Tôi muốn chạy bay ra để nh́n mặt bạn, nhưng đồng thời cũng muốn ḱm hăm nỗi vui như muốn ào ra như nước vỡ bờ. Tôi chỉ đi nhanh ra cửa. Tôi thở một cái thật mạnh, trước khi xoay quả nắm. Tôi hé mắt nh́n qua khe cửa, định làm một cú bất ngờ, nhưng người đứng ngoài, không phải là con bạn tôi mong đợi, mà là hai bà Mỹ, lớn tuổi, hỏi tôi có biết English không, tôi lắc đầu " No English ", v́ chị Tuyết đă dặn, đối với những người Mỹ xa lạ , cứ nói câu " No En glish" là nó chán nản đi ngay , v́ họ chỉ đến giảng đạo mà thôi. Giảng đạo, mà lại không hiểu tiếng Anh, th́ c̣n giảng làm ǵ cho phí lời, phí công.

Tôi như cái bánh xe đạp vừa bơm căng, bây giờ lại x́u v́ chờ đợi. Tôi đang định vào gọi phone hỏi xem nó đă đi chưa, nhưng chưa kịp quay số, th́ lần này lại có tiếng chuông cửa . Tôi đi thủng thẳng, chẳng có ǵ vôi, v́ lại sợ mấy bà Mỹ vừa rồi quay trở lại. Tôi vừa xoay quả đấm, th́ tiếng con bạn oang oang :

- Xin lỗi mày nhé v́ tao c̣n phải đi đón con B́nh, con Hoạt nên đến trễ 15 phút .

- Eh Trinh, sao mày đứng như trời trồng vậy ?

Tôi lặng người v́ cảm động . Những con bạn cùng lớp ngày xưa, đă bao nhiêu chục năm chưa gặp lại nhau. Cái bằng Tú đơn, đă là cái gạch chia cách những con bạn thi trượt, v́ hoàn cảnh, phải ra đời kiếm sống. Ngay ở Saigon, chúng tôi cũng chả gặp nhau, thế mà giờ đây, chúng nó đang lắng xăng ngoài bàn ăn, bày ra bàn những món mà tụi nó khệ nệ mang đến, như là bánh cuốn, gị, chè, và gỏi cuốn , và
bánh khúc ...

Tôi chạy lại ôm từng đứa, và cho biết, tụi nó không thay đổi nhiều, nên sau ba mươi năm không gặp, tôi vẫn nhận ra.

- Trinh ơi, mày cũng thế, chả thay đổi dù tuổi tác có chồng lên, nhưng chúng ḿnh vẫn nhận ra nhau, là được rồi.

Tôi như một tội nhân bị ba vị quan toà thay phiên nhau hỏi tội. Tôi lại có dịp ôn lại những ngày tháng cũ để kể cho bạn bè nghe những tháng ngày gian chuân của tôi khi ở lại ...

- Chỉ có Sâm là biết rơ hoàn cảnh của tao khi kẹt lại.
- Lớp chúng ḿnh kẹt lại cũng nhiều, con Vân, con Sâm, con Hồng, con Thiều, con Nghệ, con Quyến, con Chúc...vậy chúng mày có họp mặt bao giờ không ...
- Lúc đầu sợ lắm, chẳng dám ra khỏi nhà, ngoại trừ đi họp. Nhưng sau đó, th́ tụi tao đă phải bán những chiếc áo dài đẹp để mua gạo và thức ăn . Rồi c̣n, ra chợ trời đường Nguyễn Thông, để buôn đi bán lại kiếm tiền sống, và c̣n lo tiền đi chui nữa ...Con Vân Khanh th́ bán thuốc lá trước cửa nhà . Đầu tóc nó bạc trắng, v́ trước kia, chồng nó làm ngoại giao, chỉ ở ngoại quốc, khi bị kẹt lại, tội nghiệp nó lắm mày ơi...

- Thôi, quên chuyện cũ đi, tụi tao muốn biết hiện giờ vợ chồng mày sống thế nào ? Con Châu hỏi tôi :

- Hùing đă có việc assembler cùng sở với người bạn . C̣n tao, th́ họ nói, ở nhà trông con, và giữ trẻ lấy tiền . Nhưng tao chả quen ai .

- Ờ, coi tré cũng thích, nhưng cũng phaỉo thích con nít mới được, tai chúng bé quá ...nói đâu có hiểu .

- Tụi mày biết ai, giới thiệu cho tao nhé .

- Trông coi con nít, th́ phải chung quanh khu nhà mày ở thôi, tụi tao đâu có ở vùng này ? Hay là mày đăng báo .

Tôi lại được mở rộng sự hiểu biết thêm. Tôi chẳng bao giờ nghĩ đến đăng báo. Thế là 4 đứa ngồi quây quần nơi bàn ăn, để chung vui với nhau. Lần này tôi đă nhớ bắt tụi nó ghi tên, tên chồng, và số điện thoại, để c̣n liên lạc với nhau.

Ăn th́ ít, mà nói th́ nhiều. Chỉ mới có 4 cái miệng đàn bà, mà gần như không đứa nào chịu im lặng nghe người khác nói. Rồi v́ không nghe được rơ, nên cứ hỏi đi, hỏi lại, càng làm cho không khí thêm ồn ào. Rồi chúng nó hẹn một ngày trong tuần tới, tụi nó sẽ lại đến thăm.

Và, trong 2 giờ gặp gỡ, sao mà nhanh thế . Chúng nó đă sửa soạn ra về . Tôi nh́n đồng hồ, c̣n cả 1 giờ đồng hồ nữa, Dũng mới về . Và, khi các bạn về hết rồi, tôi lại lo nấu nướng cho gia đ́nh .

Kể từ hôm có cú điện thoại bất ngờ của Thu Thuỷ đến giờ, ḷng tôi bỗng thấy ngày nào cũng là ngày dễ thương . Mà không dễ thương sao được, khi tụi bạn cứ như là thay phiên nhau đến thăm gia đ́nh tôi . Đứa th́ trưa trưa ngả chiều, sau khi đi làm về khoảng 2 giờ, đứa th́ tới vào những ngày cuối tuần. Người mà không ghé thăm th́ điện thoại mỗi ngày là con Châu tṛn. Quả thật, càng ngày nó lại càng tṛn hơn. Nó có tiệm liquor, lại thêm văn pḥng bảo hiểm, cho nên tiền bạc rủng rỉnh, và ḷng nó th́ lại c̣n rộng bao la như biển Thái B́nh. Nó hay ghé, v́ văn pḥng của nó lúc nào cũng có người túc trực. Và luôn tiện khi đi bỏ tiền vào nhà băng. Tôi ở góc đường Edinger và Slater, cũng chẳng xa văn pḥng bảo hiểm của nó là bao. Vả lại đúng như lời cụ nào đă nói, mà quên mất tên tác giả rồi, là " Đướng đi không khó v́ ngăn sông cách núi, mà khó v́ ḷng người ngại núi e sông ".

Nếu người nào đó không muốn đến, th́ dù có gần nhau, cũng không ghé. Rồi chính nó đăng báo t́m người gửi trẻ nhỏ trong ṿng khu tôi ở. Một sáng đẹp trời, điện thoại nhà tôi reng. Tôi nghĩ nhanh, laị nhóm bạn của tôi chứ c̣n ai vào đây nữa. Tôi chạy vội ra nghe điện thoai.

- Alô, dạ tôi muốn gặp bà Hùng.
- Thưa tôi đây ạ

Trí óc tôi quay cuồng, v́ không phải là giọng của những người bạn thường xuyên gọi phone cho tôi trong khoảng một tháng nay. Tôi nhận ra tiếng mỗi đứa. Lạ nhỉ ? Ai ?

- Thưa Bà, tôi đọc báo, thấy bà muốn giữ trẻ, trong vùng Slater + Edinger . Tôi đang ở không xa bà, vậy, xin bà cái hẹn chiều nay, khoảng 5 giờ, sau khi đi làm về, tôi sẽ ghé thăm bà.

- Dạ , hẹn gặp bà chiều nay, và sẽ nói chuyện nhiều .

Tôi thắc mắc, v́ tôi có biết làm thế nào để đăng báo đâu, lại nữa, ai là người làm cho tôi công việc này ? Tôi đoán là chỉ mấy đứa bạn đă đến thăm tôi, và tôi đoán là B́nh, v́ chính B́nh bảo tôi đăng báo. Nếu tôi không bận lo kho nồi cá, th́ tôi đă gọi để hỏi, và cám ơn con B́nh rồi.

Thật là may mắn, Châu đă gọi lại:

- Đă có ai gọi cho mày về vụ giữ trẻ chưa ?
- Sao mày biết ?
- Th́ tao đăng báo vài hôm rồi, hy vọng sẽ có người ở vùng mày, cần có người trông trẻ con dùm.
- Một người vừa gọi đến, và hẹn sẽ gặp tao lúc 5 giờ chiều nay.
- Mày nhớ là trông coi ngày 8 tiếng, th́ họ trả chừng 20 đồng một ngày tiền mặt đó nhe. Như vậy, từ thứ hai đến thứ sáu là 5 ngày, vị chi là 100 đồng 1 tuần. Một tháng 400, nếu mày coi chừng 3 đứa, th́ mỗi tháng cũng có 1200, ngon lắm đó mày. Nhưng đồ ăn trẻ nít là do họ mang lại, mày nhớ nhé.
- Nhớ. Nhớ. mày làm tao như con nít dại khờ không bằng.
Tôi cười vui và trả lời trêu chọc nó. Rồi giọng tôi bỗng dưng trầm xuống :
- Cám ơn mày đă lo chu đáo cho tao.
- Dạo tao mới sang đây, người Mỹ chẳng quen thuộc ǵ ḿnh, cũng đă giúp dân tỵ nạn tận t́nh, v́ thế, mày không cần phải nói cám ơn tao.

- Như vậy là họ thực hiện đúng t́nh nhân loại lá lành đùm lá rách.
Những người Mỹ họ đầy ḷng nhân ái, tận t́nh chỉ dẫn và giúp đỡ dân Việt mới tị nạn qua, c̣n ngu ngơ lắm ...

- Và bây giờ th́ mày đang là người Mỹ giúp dân Việt mới tị nạn qua ...
- Tao da vàng mũi tẹt chính cống, Mỹ hồi nào ?
- Th́ mày đă là công dân Mỹ, chả là người Mỹ, th́ là người ǵ ?
- Ừ nhỉ, thế mà chả bao giờ tao nghĩ tao là người Mỹ . Tao vẫn nghĩ tao là người Việt nam ...ăn cà ghém mắm tôm, rau muống ...
- Đất nước này, người ta gọi là Hợp Chủng Quốc thật đúng, mày nhỉ. Bao nhiêu là con dân của các quốc gia trên thế giới tụ lại ...

Dũng đă đi học về, tôi xin phép ngưng để c̣n lo cho con, và sửa soạn áo quần tươm tất, gọn ghẽ để đón bà khách lúc 5 giờ. Giờ đó th́ chồng tôi cũng đă đi làm về rồi, Hùng sẽ lo cho Dũng, và tôi lo tiếp đón bà khách. Tôi lại sống tâm trạng cô bé Perrette , vẽ vời trong đầu bao nhiêu là mơ ước nhỏ bé, mà tôi chưa thực hiện được, như là gửi tiền về giúp mấy con bạn khốn khổ bên VN, mà tụi nó không bao giờ có cơ hội đi dược, v́ không có người bảo lănh. Đó mới chỉ là một trong những ước mơ của tôi thôi.

Tôi lo tắm cho Dũng, và nhắc nhở nó chờ bố về ăn cơm, nếu tôi có khách .

- Bạn của Mẹ đến chơi hả Mẹ .
- Không phải bạn, mà là người sẽ nhờ Mẹ trông coi con nhỏ của bà ta.
- nếu thế, con cũng chơi với nó giúp Mẹ được rồi mẹ nhỉ .
- Như vậy càng tốt. Con Mẹ giỏi quá.

Tôi ôm con, và hôn lên má, lên đầu vừa gội shampoo thơm của nó. Ḷng tôi dạt dào sung sướng, hạnh phúc. Và tôi nghĩ, hạnh phúc dễ t́m là thế, mà mọi người cứ t́m măi đẩu đâu, xa xôi chi cho diệu vợi ...Tôi nhớ đến lời của cụ Nguyễn Công Trứ mà ngày xưa đà phải học thuộc ḷng :

Tri túc, tiện túc, đăi túc, hà thời túc .
Tri nhàn, tiện nhàn, đăi nhàn hà thời nhàn ...

Đúng thật, hạnh phúc là ở ḿnh . Ḿnh cho ḿnh đầy đủ là tự nhiên thấy đầy đủ. Ḿnh cho ḿnh nhàn hạ sung sướng, là tự nhiên thấy cuộc sống thoải mái. Tôi đang mơ mộng về những đồng tiền tôi sẽ kiếm được, và tôi vui với ư nghĩ đó.

Quanh quẩn vừa lo dọn dẹp nhà cửa, bữa cơm chiều, và những ư nghĩ vun vặt đem lại niềm vui, th́ đă gần 5 giờ. T6i thấy Hùng đang tung tăng buớc lên thềm nhà, miệng huưt sáo, và tay cầm cái sa)'c lunh đang đong đưa có vẻ vui lắm.

- Chào em, sao hôm nay lại sửa soạn đón tiếp tui cẩn thận thế ?
- Sao anh lạc quan vậy ? Bộ anh nghĩ Trinh sửa soạn để đón anh hả ...?
- Không đón tui th́ đón ai ở trong cái nhà này ?
- À há, rồi lát nữa sẽ biết. À, mà sao hôm nay anh cũng có vẻ ǵ vui vui ?
- Vui v́ tui tưởng em sửa soạn đẹp để đón tui đi làm về .
- Từ xưa đến giờ, anh đâu cần biết nh́n tui sửa soạn hay không sửa soạn.
- Rồi, coi như huề .
- Nhưng anh chưa trả lời cau Trinh hỏi anh ...
- A, th́ cũng để lát nữa sẽ biết.

Thôi, trả lời kiểu giống Trinh th́ khỏi cần biết, vào đi tắm cho rồi. Ăn mặc đàng hoàng tí nha, v́ Trinh có khách đấy . Họ hẹn 5 giờ.


Người đàn bà đến gặp tôi chiều qua, c̣n rất trẻ. Chỉ chừng 27, 28 tuổi là nhiều. Khuôn mặt thanh tú, dáng dấp nhanh nhẹn, nhưng trông lại rất hiền. Tôi nhớ lại lúc bà ta đến, đồng hồ treo tường vừa gơ đúng 5 tiếng. Chiếc váy đen trên đầu gối một tí, làm nền cho chiếc áo chemise màu vàng hoàng yến, có điểm những cánh Lan tím nhỏ, trông thanh lịch, trang nhă làm sao. Tôi có cảm t́nh ngay, v́ tôi cũng rất thích hai màu tím và vàng.

- Thưa Bà, em là Diễm Trang, người đă hẹn với Bà chiều nay, lúc 5 giờ .
Tôi nh́n người trước mặt, áo quần trang nhă, ăn nói thanh lịch, bỗng thấy như gần gũi, tôi lên tiếng :

- Chào cô Diễm Trang, cho phép tôi gọi thế nhé cho thân t́nh, v́ cô c̣n trẻ quá, lại đẹp nữa. Và hăy coi tôi như người chị ,được không ?

Trang vâng dạ, và đồng ư ngay:

- Thực ra, em cũng thấy chị cũng hăy c̣n trẻ, và đẹp lắm. Mà gọi bằng bà, thấy già nua quá.
- Bước đầu xă giao là thế, bây giờ, chúng ḿnh thành người quen rồi .
- Dạ thưa chị, em có tất cả 3 cháu, hai trai đầu, 4 tuổi và 2 tuổi và út là gái, mới được 8 tháng. Nếu được chị trông coi luôn cho, th́ em rất là yên tâm. Nh́n chị, em biết là em đă may mắn được gặp chị.
Rồi Diễm Trang đi vào vấn đề ngay:
- Thưa chị, chị cho em biết mỗi tuần em đưa chị bao nhiêu .
- Thú thật với Trang, đấy là lần đầu tiên tôi làm công chuyện này. Trang có biết là tôi mới từ Việt nam qua chưa được 1 năm không ?. Ở nhà trông cháu Dũng, bạn bè khuyên nên trông coi thêm, lấy tiền phụ thêm vào quỹ gia đ́nh. Vậy Trang đă từng gửi trẻ rồi, Trang tính chuyện đó cho tôi nhé.
- Thưa chị, nếu thế, mỗi ngày em đưa chị 80.00. Trọn tuần 5 ngày là 400. Thức ăn các cháu bé em lo. Chỉ xin chị trông coi cẩn thận cho em thôi.
- Sao Trang đưa cho tôi nhiều thế ?
- Chị đừng nghĩ ngợi nha, chị em ḿnh c̣n bề lâu bề dài mà.

Tôi nh́n Trang, bằng con mắt cám ơn. Tôi thật không ngờ, tôi lại may mắn đến thế. Dù thời đi học có giốt toán cách mấy, tôi cũng tính nhanh ra là mỗi tháng tôi có 1,600 đồng. Số tiền quả là to tát đối với tôi. Nếu tính ra tiền Việt Nam, th́ ôi thôi, chắc tôi phải lấy bao tải ra chứa tiền ...

Câu chuyện chỉ xảy ra trong khoảng nửa giờ, thế mà đời tôi bỗng thay đổi, khiến ḷng tôi cứ rộn lên v́ vui sướng.

Khi chiếc xe Lexus 400 màu đen vút đi, tôi chạy nhanh vào nhà gọi Hùng, gọi Dũng rối rít. Tôi mở miệng định khoe, th́ Dũng đă lên tiếng :

- Mẹ ơi, thế là con có tới 3 em bé để chơi đùa với chúng hả Mẹ ?
- Con thích em lắm hả Dũng ?
- Con thích em, nhất là thích em trai, v́ có nó chơi đỡ buồn.
- Th́ bây giờ con có em trai 4 tuổi rồi đó. Mẹ dặn này, chơi với em, không được đánh em, không được bẻ tay chân em nhé. Em không phải là búp bế nghe không ?
- Cũng không được cưỡi lên lưng em như con đă từng cuỡi lưng bố nghe chưa ?
- Thưa bố vâng .

Hùng dăn con, và rảo bước đến bên tôi, ôm vai vợ , hôn lên chiếc má đă lâu rồi Hùng quên làm cử chỉ đó, và giơ lên trước mắt tôi tấm check lương của Hùng. Tôi, đang vui, nên cầm check của Hùng bỏ vào ví, mà không nh́n đến số tiền hôm nay đă nhiều hơn so với những tuần trước.

- Anh mới được tăng lương, thêm vài chục bạc, nhưng vui v́ biết việc làm của ḿnh được cấp trên chú ư. Họ c̣n đề nghị cho anh làm việc khác, và trong thời gian tập việc, là 3 tháng, anh sẽ ăn lương của assembler, nhưng sau dó lương anh sẽ khá hơn nữa. Anh hy vọng, tương lai chúng ḿnh sẽ tươi sáng hơn.

Bữa cơm chiều hôm đó, sao mà hạnh phúc thế. Và mặc dù chỉ có đĩa cá kho, với rau muống luộc, mà cả Hùng lẫn tôi đều có cảm tưởng là đang ăn bữa cơm rất thịnh soạn và ngon miệng, hợp khẩu vị ...Tôi mời cả anh chị Dương ra ăn cơm chia vui với chúng tôi . Anh chị Dương, cho biết, anh chị đă mua căn nhà to hơn phía trên núi, và nếu chúng tôi có khả năng, anh chị để lại cho vợ chồng tôi thuê, với giá 1,300 đồng cho căn nhà bốn pḥng ngủ ở vùng Fountain Valley này. Gia đ́nh tôi thuê luôn như vậy, tiện hơn là khi anh chị dọn ra, lại phải cho share thêm 2 người nữa. Vậy anh chị c̣n nhiều thời gian để suy nghĩ. C̣n nếu sau này, anh chị muốn mua căn nhà này, th́ chúng tôi sẽ để giá đặc biệt cho.

Hôm nay là ngày hên nhất trong đời tôi, biết bao nỗi vui cùng đến một lúc và đang dâng trào trong tôi, khiến tôi giống như người vừa uống mấy ly rượu mạnh: ngất ngây, lâng lâng khó tả.

Như thường lệ, sau bữa cơm chiều, Hùng bấm cửa garage lên cho thoáng mát, ngồi nhâm nhi bia, hút thuốc lá, và nh́n người qua lại. Tôi dọn dẹp, rửa chén bát xong đâu đó, rồi mở TV xem vài chương tŕnh đại khái như I Love Lucy, hay show của Carol Bernett ...vừa để giải trí, vừa để nghe cho quen tiếng Mỹ, mà từ hôm dọn đến vùng Fountain Valley này, tôi đă chẳng đến trường lần nào.

Tôi lại cũng chẳng giao thiệp với Mỹ, nên tính tôi vốn dĩ lười học, giờ lại càng lười hơn. Từ hôm biết ḿnh sẽ chỉ ở nhà trông trẻ nít, th́ tôi lại càng thấy sự đi học đối với tôi diệu vợi làm sao! Tôi nhớ mới tối qua đây, khi anh Linh từ Virginia gọi sang hỏi thăm, tôi báo tin vui, th́ xem chừng ông anh tôi lại có vẻ không vui. Anh cằn nhằn :

- Cô c̣n trong tuổi trẻ mà không chịu học vài năm thôi, rồi đi làm có phải tương lai tươi đẹp hơn không ? Ở nhà coi trẻ cũng tốt, nhưng tương lai chỉ ở múc đó, không tiến xa được .
- Với ạnh, anh cứ nghĩ em c̣n trẻ, c̣n con nít nữa là đàng khác, nhưng anh quên rằng, em đă 40 tuổi rồi. Cháu Dũng mới 7 tuổi, không ở nhà một ḿnh được. Hùng đi làm lương không cao, em phải làm thêm để phụ voà quỹ gia đ́nh. Hơn nữa, anh văn em không giỏi, phải học ESL một thời gian dài, rồi học nghề, với em thời gian quá lâu như vậy không hợp với gia đ́nh em lúc này.

Có lẽ thấy tôi quyết liệt, anh Linh bỗng dịu giọng :

- Th́ anh chỉ muốn tương lai đời cô khấm khá hơn, đỡ vất vả hơn thôi, c̣n vẫn là tuỳ cô quyết định, v́ không ai hiểu rơ hoàn cảnh gia đ́nh của ḿnh bằng ḿnh.
- Em cám ơn anh, th́ em cũng chỉ tŕnh bày để anh hiểu hoàn cảnh gia đ́nh của em mà thôi. Sức khoẻ của anh lúc này ra sao rồi ? Vẫn uống thuốc cao máu đều đấy chứ ạ . Chị Linh dạo này chắc vẫn đi bộ mỗi sáng chứ ạ.
- Anh chị vẫn b́nh thường, về sức khoẻ th́ chỉ đau nhức những hôm trở trời, như đang nắng, lại lạnh, đang lạnh, lại nóng ...
- Oh, tưởng thế nào, bệnh đau nhức nhu anh vừa kể, th́ em đây cũng
bị hoài, nhất là khi đứng rửa chén bát,chỗ thắt lưng đau lắm . Mà không dám kêu ca ǵ cả . V́ lại sợ, mọi người nghĩ ḿnh lười biếng, chỉ đau lưng khi đứng rửa chén bát thôi.

Tôi cũng không quên báo tin là hai anh Hữu và Ngân bên Canada, có gọi sang Cali mấy lần hỏi thăm vợ chồng cô Út.

Trước khi cúp điện thoại, anh cũng chúc tôi vui trong hoàn cảnh mới. Tôi chỉ biết cám ơn anh chị v́ hiện tôi đang vui .

Sau khi nói chuyện với anh Linh xong, tôi đă gọi phone thăm bố Mẹ, thăm anh chị Tuyết-Toàn, ở Chino để báo tin vui. Gia đ́nh bên chồng đă chia niềm vui đó với tôi, và chúc tôi có thêm vài đứa trẻ nữa, dể hy vọng có tiền mua nhà. Và hẹn cuối tuần này sẽ ghé chúng tôi mời đi ăn khao nhà hàng ...

Hai vợ chồng tôi đă bàn tính về vụ thuê lại căn nhà này, với giá thuê là 1,300 đồng một tháng. Tôi có cảm tưởng, mọi chuyền xảy ra trong đời tôi lúc này, như có bàn tay màu nhiệm của đấng mà tôi đă đặt hết niềm tin là Chúa KiTô.

Tôi nhớ lại những ǵ mới xảy ra trong tuần qua, mà thấy ngạc nhiên đến sững sờ . Sau khi nói chuyện về vụ coi 3 bé cho Diễm Trang, tôi đă bàn với chồng, mời họp các bạn đến nhà ăn uống, hát ḥ, vào chiều thứ Bảy và luôn thể ra mắt anh chồng khó thương của tôi, th́ Hùng đồng ư ngay. Ǵ chứ nói về ăn chơi là chàng bằng ḷng liền. Thế là, tôi gọi điện thoại cho các bạn, và nhờ Châu tṛn, mời dùm những con bạn mà tôi chưa biết điện thoại của chúng nó. Như con Quang, con Lợi, con Ngọc ...c̣n nhiều nữa mà tôi chưa có dịp liên lạc.

Thế là tôi gọi điện thoại mời bố mẹ chồng và anh chị Toàn Tuyết, và một số bạn thân của chị và của gia đ́nh ...ngồi nhẩm tính, cũng chừng 30 người. Tôi sẽ đặt chả gị bánh cuốn, xôi ṿ, và mua ít trái cây. Chị Tuyết cho biết sẽ đặt con heo sữa để ăn mừng tôi đă có việc ... Các bạn cũng gọi đến, hỏi tôi kê khai món ăn, và mỗi đứa nhận một món, khiến tôi chỉ cần nấu nồi bún mọc là xong.

Hai hôm nay, tôi lo sửa soạn nhà cửa, Hùng lo đem máy hát và mấy cái loa lớn ra kê ở pḥng khách, để thiên hạ hát Karaokê, và Hùng không quên dọn một bàn ở phía sau vườn cho dân nhậu, v́ có nhiều ông c̣n hút thuốc lá nữa.

Mới trưa thứ Sáu, các bạn đă gọi phone hỏi thăm đường đến nhà tôi. Địa điểm nơi tôi ở rất dễ đến, v́ cứ đi thẳng Newhope về phía Warner, gặp Slater quẹo trái, tới sân trường, quẹo mặt, là nhà tôi nằm ở phía trái ...

Và, buổi trưa thứ Bảy, người đến sớm nhất là anh chị Tuyết, và bố mẹ chồng của tôi. Chị gọi Hùng ra khiêng phụ với chị con heo, và ít trái cây, như nho, quít ...Chị c̣n mang đến 2 két bia, để chiều cậu em trai nhậu nhẹt. Chị cho biết Anh Toàn sẽ đến sau, khi đă đóng cửa tiệm . Trễ nhưng cuối tuần, chương tŕnh của chúng tôi c̣n dài v́ mở đầu là ăn uống, chuyện tṛ, rồi sau đó là hát, cuối cùng, c̣n có khiêu vũ nữa.

Trong nhà, mỗi lúc, mỗi đông người hơn, và tiếng nói cười càng rộn ràng hơn . Tôi biết ḿnh đang lăng xăng v́ vui . Tôi nh́n Hùng, mặt chàng cũng tươi như hoa ...Dũng hôm nay cũng được mặc áo chemise mới do bác Tuyết mua cho. Các bạn đă đến dần dần. Các món ăn được bày ra trên bàn ăn gần bếp. Tôi nh́n thấy Hùng đang lui cui cho CD vào máy, để chị tuyết hát. Chị Tuyết nhảy giỏi lắm, và hát cũng hay không kém . Gia đ́nh chồng tôi, th́ ai ai cũng nhảy giỏi, v́ bố mẹ chồng tôi cũng là cây nhảy từ dạo xa xưa . Mẹ chồng tôi kể rằng, ngày c̣n trẻ, đi nhảy với bố mày, tao không bỏ sót một bài nào mà không nhảy. Có thế mới vui. Cho đến lúc này, tuy các cụ đă ngoài 70, nhưng các cụ hăy c̣n hăng say nhẩy lắm, nhất là cụ ông. Mẹ chồng tôi, th́ chỉ nhảy những điệu nhẹ như tango, rumba, mà thôi. Bà nói, bà ghét nhất điệu Slow, cho nên bà gọi điệu này là điệu Nghỉ Xả Hơi.

Mọi người đă đến đông đủ. Đúng 7 giờ, chúng tôi khai mạc. Hùng thay mặt gia đ́nh, nói lên lư do nào có buổi họp mặt hôm nay, và chàng cũng cho biết, nhà này sẽ là Quán Bên Đường, ai muốn dừng chân, ghé vào, vợ chồng chúng tôi đều hoan hỉ chào đón, không phân biệt là ngày thường hay cuối tuần. V́ Băng Trinh vợ tôi, lúc nào cũng ở nhà. Lư do th́ giản dị thôi. Vợ chồng tôi sang đây trễ hơn các bạn, nhưng cũng may mắn, tôi đă có việc, do người bạn giới thiệu, và Trinh, cũng sẽ bắt đầu từ thứ hai đầu tuần, sẽ coi 3 đứa trẻ . V́ thế, hôm nay coi như buổi họp mật đầu tiên của chúng tôi, và hy vọng sẽ họp ở đây mỗi cuối tuần. Và bây giờ xin mời bà con hăy thưởng thức món bún mọc do Băng Trinh nấu ...cùng các món mà quí vị đă mang đến...

Mọi người vỗ tay hoan hô, sau lời tuyên bố khai mạc của Hùng . Mỗi người lấy đĩa giấy, khăn ăn, xiên th́a đă để săn bên cạnh nơi để thức ăn. Con heo quay to được để ở góc bàn, với xôi ṿ, bánh cuốn, chả gị, gỏi sứa tôm thịt, và hai đĩa Bê thui cho dân nhậu. Nuớc lọc và nuớc ngọt để ngay cạnh tủ lạnh.

Trong lúc ăn uống, nhạc được để nhẹ giống như không khí nhà hàng . Tôi nh́n thấy bạn tôi có các cặp vợ chồng của Hoạt, B́nh, Quang, Lợi, Châu tṛn,Hương, Hiến...và có hai kẻ độc thân là Thanh và Tố. Ngoài gia đ́nh anh chị Toàn Tuyết, hai cụ , c̣n có bạn cùng sở với Hùng cũng chừng 3 cặp ... H́nh như có thêm Lâm, mà chồng tôi giới thiệu là anh ta độc thân tại chỗ ...

Trước lạ sau quen, nên ai ai cũng hỏi thăm , nói chuyện thật vui . Và chừng gần 8 giờ, th́ vụ hát ḥ bắt đầu, khởi xướng là chị Tuyết, hát tặng mọi người bài Tóc Mây. Và, lần lượt mỗi người hát cho nhau nghe một hai bản ...Đến khi tiếng hát tuyệt vời của Thanh cất lên trong bài Hoa Soan Bên Thềm Cũ của Tuấn Khanh trong điệu Rumba, th́ Bố Mẹ chồng tôi đă khai mạc khiêu vũ. Và rồi tiếp theo là vợ chồng tôi, vợ chồng Hương ...Và, sau đó, ai hát cứ hát, ai nhẩy cứ nhảy ...không khí vui nhộn, kéo dài đến nửa khuya mới dứt. Anh Toàn, đến khoảng 9 giờ, và cũng không bỏ sót bài nào mà không nhảy khi th́ với chị Tuyết, lúc với tôi, khi th́ với Mẹ vợ ...và mọi người cứ việc mời nhau nhảy. Bạn tôi đa số lại không biết nhảy. Chỉ có Tố và Kim, nhảy với Hùng, và Lâm ...có khi nhảy với Bố chồng tôi nữa. Ông Cụ thật vui khi được nhảy với những người giỏi như Thanh, và Tố. Chẳng biết ai nói, mà vợ chồng anh Mạnh chi Hiền, đă đến nói với tôi là muốn Hùng dạy hai vợ chồng chị nhảy.

- Chị thấy vợ chồng Toàn Tuyết và vợ chồng em, nhảy đẹp quá. Chị hỏi Tuyết, th́ Tuyết cho biết, Hùng có mở lớp dậy nhảy tại nhà ...
- Vâng, em sẽ nói với Hùng, và tụi em sẽ nói chuyện với anh chị vào tối mai nhé.

Anh chị Mạnh là bạn của anh chị Toàn Tuyết .

Và, Thanh hát xong, ra ngồi nghỉ ở sofa, cạnh tôi. Hai đứa nhắc lại chuyện thời đi học nhờ ở Gia Long, rồi chuyện gia đ́nh, và Thanh cho biết, Thanh đă ly dị vài năm nay, và đang sống một ḿnh. Rồi chúng tôi nói sang chuyện nhà cửa, Thanh lại cũng cho biết, Thanh đang muốn t́m một chỗ ở đàng hoàng. Tôi cho biết, căn nhà này 4 pḥng, gia đ́nh tôi dùng 2 pḥng, nếu Thanh muốn, dọn vào ở chung với tôi, trả tiền pḥng giống như Thanh đang trả tiền thuê hiện giờ là 300 dồng một tháng Và thế là Thanh đồng ư đến ở chung với vợ chồng tôi. Thanh đi làm, cuộc sống yên ổn, chỉ buồn v́ chỉ có một ḿnh. Đến ở chung với vợ chồng tôi cũng vui. Thanh hát hay, nhảy giỏi, và cũng có thể lai rai bia, nên cũng hợp với Hùng.

Một vài cặp đă ra về, v́ không quen thức khuya. Một số nghỉ mệt v́ ăn cũng nhiều, mà nhảy cũng nhiều. Hai chiếc quạt đứng quay liên tục. Thế mà có nhiều người c̣n đổ mồ hôi, ướt cả mảnh lưng áo phía sau ...

Một vài ông đă rút về phía sau vườn để nhậu bia, và hút thuốc lá. Hai két bia chị Tuyết mang tới, không đủ cho dân nghiền, khiến Hùng lại phải đi mua thêm hai két nữa.

Tôi lâng lâng như người đi trên mây. Đă lâu lắm rồi, tôi mới được hưởng không khí ăn chơi vui nhộn như tối nay. Thời ở Saigon, Hùng vẫn họp bạn bè nhảy đầm và nhậu nhẹt. Cghỉ vài tháng trước khi đi sang Mỹ, là gia đ́nh tôi phải lo giấu tờ, lo mua đố kỷ niệm mang đi, nên đă ngưng không tổ chức ăn chơi nữa. Rồi sang đây gần 1 năm, vợ chồng tôi c̣n phải lo kiếm sống, nên ...tối nay, tôi thực sự vui trong ḷng. Có thể tại tôi có việc làm, có tiền, và cũng có thể tại tôi gặp lại các bạn bè cũ ...và có thể cũng tại cả hai lư do vừa nêu ra ...Tối nay, tôi ăn rất ít, mà chỉ uống nước, mà cũng không cảm thấy đói. Nồi bún mọc được mọi người chiếu cố nhiều nhất, v́ là món có nước. Bạn bè c̣n khen tôi nấu ngon. Tôi nói đùa :

- Như vậy có nghĩa là, nếu có họp mặt là có bún mọc nha, chịu không ?
- Chịu, chịu ...
- chịu ...

Có đứa đang ặn không kịp nói đă giơ tay biểu đồng t́nh. Cuộc vui nào rồi cũng phải chấm dứt...Vợ chồng tôi tiễn bạn bè ra về, và người khách cuối cùng là anh chị Toàn Tuyết,ra khỏi nhà, kim đồng hồ chỉ 1 giờ đêm. Hùng chỉ kịp đem những bao rác ra đổ thùng rác phía sau. Trong khi tôi thu dọn lại những món ăn dư , cho vào những hộp nylon, cất trong tủ lạnh rồi đi ngủ, mai dậy sẽ dọn tiếp. Tôi đă thấm mệt, và Hùng chắc cũng vậy . Chỉ có Dũng là vào giường ngủ từ lúc 10 giờ , v́ nó cũng không quen thức khuya.

Lần đầu tiên, hai vợ chồng tôi đồng ư với nhau trong hoà b́nh về vụ:

- Cuộc họp mặt hôm nay vui thật sự.

Và tôi đă ch́m vào giấc ngủ với toàn là mộng đẹp.

HONG VU LAN NHI
(041604)

Trở Về Home - Trang Đầu - Trang Trước - Trang Kế Tiếp - Trang Cuối

Lan Nhi mong được nhận ư kiến của quư vị qua điện thư hongvulannhi@yahoo.com
...............................................
Copy Rights @ Hong Vu Lan Nhi 2005