Home
Hồng Vũ Lan Nhi
Liên Khúc T́nh Thơ
Trang Thơ
Ngắm Ta
Truyện Ngắn
Trang Nhật Kư Rời
Lá Thư Màu Tím
Truyện Dài
Trang Nối Kết
H́nh Ảnh
Mục Lục Thơ
 

 

TƯỞNG NHƯ LÀ

Hồng vũ Lan Nhi

 

 

Chương 10

 

Con người ngả về ham vui, ăn chơi, nên Hùng đề nghị với tôi, trước khi dọn sang nhà mới, ḿnh làm một bữa tiệc tiễn đưa ...từ giă thành phố Fountain Valley, bước vào thành phố Westminster. Tôi nói đùa với Hùng, rồi khi dọn về nhà mới, ḿnh lại có bữa tiệc mừng nơi ở mới, nghĩa là bốn mùa ăn chơi, mùa nào cũng có mặt ḿnh.

- Tuy nhiên, nói ǵ th́ nói, định ǵ th́ định, anh cũng phải gọi cho anh chị Dương để nói ḿnh không đủ khả năng tính chuyện nhà cửa, nên anh chị hăy lo việc để bảng bán.
- Gọi làm ǵ, hôm nay thứ năm rồi, để thứ Bảy gọi th́ hơn, cho rộng răi th́ giờ nói chuyện.
- Anh là người chuyên môn bàn rùn. Cũng được. Vậy hôm đó, anh nói đấy nhé.
- Anh nói cũng được, nhưng em ăn nói khéo hơn anh, em nói th́ hay hơn.
- Đến việc, th́ nịnh cũng giỏi lắm.
- Anh nịnh vợ anh chứ anh có nịnh vợ người đâu mà ngại.

Tôi lườm nguưt chồng, rồi ôm gối quay mặt vào phía trong nhắm mắt.
- Nè em,
- ??
- Anh ngạc nhiên thấy lần đầu tiên, hai vợ chồng ḿnh nói chuyện trong âu yếm, hoà b́nh ...
- Tại anh không say sưa.
- Lại nữa ...
- Th́ không say, anh ăn nói cũng dễ nghe hơn.

Tất cả lại ch́m trong yên lặng. Tôi luôn là người theo đuổi ư nghĩ riêng của ḿnh. Có thể nói là một mơ ước không bào giờ thành.

Trinh th́ đă nói lên được những ǵ từ trước nàng đă nghĩ về Hùng.
Trinh đâu có cấm đoán Hùng uống bia rượu. Chỉ yêu cầu Hùng uống cho có chừng mực. Mỗi ngày 2 hay 3 lon, là cứ đều đặn như vậy, th́ trí óc của Hùng c̣n sáng suốt, c̣n biết điều phải trái. Uống nhiều quá, Hùng xỉn say, không c̣n điều khiển lư trí nữa, trông Hùng thật nản. Hơn nữa, sức khoẻ cũng là điều quan trọng. Hùng là chủ gia đ́nh, nếu chàng đau ốm, không khí trong gia đ́nh sẽ mất vui, và khổ cho cả vợ lẫn con. Nhất là Dũng c̣n quá trẻ, chưa lên Đại Học, thời gian học xong cho ra được một nghề cũng c̣n là một thời gian dài, tương lai vẫn c̣n mịt mù sương khói. Chỉ khi nào Dũng thi ra trường, mặc chiếc áo thụng, đầu đội cái mũ vuông, như là mũ của Luật Sư ngày xưa thời Saigon, th́ bấy giờ, tôi mới thấy ḷng yên ổn. Tôi có một con trai, nên kỳ vọng vào Dũng nhiều thứ. Nào là đàn giỏi, nào là hát hay, và nhảy đầm được như Hùng, th́ tôi măn nguyện. V́ ngoài bằng cấp mà Dũng phải có, tôi c̣n muốn Dũng có thêm những tài vặt, để thành công trên đường đời.

Tôi nghĩ đến tôi, đến thời trẻ của ḿnh, trong đám đông, bất cứ là trai hay gái, mà có tài vặt, dễ nổi hơn. Một Trang đánh dương cầm giỏi. Một Long hát hay. Một Cơ đệm guitar cho Hồng mai hát, tiếng hát lúc trầm buồn, lúc vút cao, đă làm cho nhiều người ngẩn ngơ. Hồng Mai lại học giỏi, là năm cuối của Marie Curie, và là con nhà giàu, sẽ du học Pháp Quốc sau khi xong Tú Tài. Hồng Mai không đẹp, nhưng duyên dáng, cũng dư sức thu hút các bạn cùng trang lứa.
Hay là như Michelle Kim Anh, có dáng người đẹp, và nhảy đầm giỏi, cho nên, khi nào các trường có dạ vũ, là các chàng thay nhau mời đón Kim Anh. Trong khi đó, có nhiều bạn bè khác, đẹp cũng có, con nhà giàu cũng có, mà chỉ là cái bóng mờ, ch́m khuất bên cạnh những người bạn ăn nói duyên dáng ... Có nhiều đứa c̣n nhút nhát đến thương hại. Nếu có chàng trai nào đến mời nhảy một bản, th́ dúm người lại, không dám đứng lên nhảy, và cũng không dám từ chối, cứ nhùng nhằng, khiến những người khác, nh́n thấy thế, không dám đến mời nhảy đầm nữa. Trong đám đông cũng rất khó trong cách giao tế. Nếu ngổ ngáo quá giống như con Tuyết Ngựa - nó bị gọi thế là v́ nó luôn cột tóc queue de cheval, tóc cột cao lên, giống như đuôi con ngựa - Phải nói là con trai hiền lành rất sợ Tuyết, v́ nó ăn nói thẳng thừng chẳng nể nang ǵ ai. Các chàng trai cũng cùng phe, lại không ưa, v́ có bao giờ có hai vua trong một nước ?? Ai cũng muốn trong đám đông, ḿnh là rốn của vũ trụ.

Tôi th́ hát không biết, đàn cũng không xong, nhưng trời thương cho cái miệng kể chuyện duyên dáng ...vẻ mặt hiền lành, và nhảy không giỏi như Kim Anh, nhưng cũng thuộc loại khá, nên mỗi lần họp mặt trong đám đông, tôi cũng không đến nỗi đụt.

Tôi thực sự muốn Dũng là người nổi trong đám đông, về cách giao tế, về cách ăn chơi, và bằng cấp th́ cũng chẳng thua ai. Hùng đă nhiều lần bảo tôi :

- Em đ̣i hỏi quá nhiều trong một người.
- Đó chỉ là mơ ước. Thiếu ǵ người trong xă hội đă được như vậy. Không nhiều, nhưng không phải là không có.

Đêm càng về khuya, càng lặng lẽ. Những mơ ước trong đầu, đă dẫn tôi ch́m vào giấc ngủ lúc nào không hay.


Từ khi tôi gọi cho anh chị Dương, báo tin để anh chị lo vụ bán nhà, th́ anh chị hẹn sáng thứ Bảy sẽ ghé thăm chúng tôi. Tôi cũng cám ơn anh chị đă có ḷng tốt, ưu ái đặc biệt cho chúng tôi, nhưng vợ chồng tôi không đủ khả năng mua nhà trong lúc này. Tôi rất tiếc đă không mua được căn nhà mà gia đ́nh tôi đă nương náu trong mấy năm qua. Biết bao là kỷ niệm của những ngày mới bước chân hội nhập vào xứ sở văn minh này. Ai cũng bảo được sống trên đất Mỹ, một đại cường quốc trên thế giới, là một may mắn. Đối với tôi, điều may mắn nhất không là được có một đời sống vật chất khá đầy đủ, mà là tương lai sáng ngời của Dũng. Dũng sẽ học thành tài, có một nghề mà Dũng đă chọn v́ ưa thích. Ngoài ra, Dũng cũng đă có được mấy năm học đàn Violin. Tôi cũng đang khuyến khích Dũng học hát, v́ Hùng có giọng hát rất hay, trầm ấm, nhưng v́ cứ bia rượu hoài, nên Hùng đă không c̣n hăng say, thích thú hát ḥ, chỉ trừ trong những lúc họp bạn. Hùng thích hát song ca với Thanh. Dũng đă thừa hưởng được giọng hát cúa bố, mà tôi đă nghe được khi Dũng hát theo nhạc trẻ trong radio. Dũng chỉ nghe nhạc ngoại quốc, không nghe v́ không hiểu ǵ về nhạc Việt. Có lần, Dũng cũng chiều tôi, nghe nhạc quê hương, nhưng nó đă thẳng thắn phê b́nh :

- Nhạc Việt Nam sao mà buồn quá, con không thích nghe đâu. Nhạc trẻ của tụi con, vui và thực tế hơn nhiều.

Tôi biết thế, nhưng vẫn cố gắng hướng dẫn Dũng hiểu được những ǵ đẹp của quê hương, và nhất là lời Việt, t́nh tứ, thơ mộng lắm. Tôi thông cảm với Dũng, v́ khi nó rời xa Việt nam, nó mới có sáu tuổi, làm sao nó nh́n thấy được những vẻ đe,p của đất nuớc như tôi. Nhất là tôi đă sống mấy chục năm, với bao kỷ niệm vui buồn của tuổi trẻ. Nghĩ thế, tôi lại càng thương Dũng nhiều hơn.

Cũng như, nếu phải rời bỏ căn nhà này, th́ người buồn nhất sẽ là tôi. Bởi tôi đă để lại đây bao nhiêu là kỷ niệm vui buồn của những tháng ngày qua. Dũng th́ c̣n trẻ, ở đâu cũng thế thôi. Với Hùng th́ nơi nào cũng được, miễn là có chỗ cho chàng ngồi nhâm nhi bia mỗi khi đi làm về, và cuối tuần có nơi họp bạn, vui chơi.

Anh chi Dương đă cho người đến đo đạc, và định giá căn nhà. Anh chị cũng nhờ vợ chồng tôi, trông coi nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng để khách tới xem nhà. Khách đây là những người đi mua nhà do người địa ốc dẫn đến. Anh chị cũng muốn gia đ́nh tôi ở đây cho đến khi nhà bán xong.

Trong thời gian anh chi Dương bán nhà, Thanh và tôi đă rất ít nấu nướng. Tôi muốn giữ cho căn nhà lúc nào cũng sạch sẽ, đẹp đẽ ...
Ngoài vườn, cứ cách ngày một lần, tôi tưới nước cho cây cỏ xanh tươi. Thế mà tôi lại sắp sửa rời bỏ nơi đầy kỷ niệm này, để ra đi. Căn nhà mà nguời địa ốc định giá, đă cao hơn giá mà anh chị Dương định bán cho tôi cả mấy chục ngàn. Có như thế, tôi mới biết được ḷng tốt của anh chị Dương đă dành cho vợ chồng tôi.

Trong tuần, người đến xem nhà cũng nhiều, cuối tuần th́ lại càng đông hơn, và ai cũng tỏ ra thích ngôi nhà khang trang thuộc thành phố Fountain Vally này. Anh Long, người listing và cũng hy vọng sẽ bán luôn đưọc căn nhà này, cho biết, người khách của anh đă bắt anh đưa lại xem căn nhà này đến 2 lần rồi, và họ cũng đă đi ṿng ṿng quanh khu phố để xem xét, và có vẻ sẽ mua full prize, v́ họ sợ mất ngôi nhà mà họ thích. Rồi anh kể cho tôi nghe những vui buồn trong nghề mua bán nhà. Nhiều khi cũng gay go lắm, v́ có nhiều người rất khó tính, lại chỉ thích mua rẻ. Xem chán chê, suy tính chán chê, c̣ kè vài ngàn, đến khi quyết định, th́ người ta đă mua mất rồi. Nhưng đă gọi là tính nết trời cho, th́ không sao sửa đổi được. V́ thế, ông bà này có ư định mua nhà cá năm nay rồi, xem không biết bao nhiêu là nhà thuộc mọi thành phố cúa vùng Orange County này, mà đến giờ này vẫn chưa mua được.

- Ông bà đó có đến xem nhà này không ?
- Có, tôi đưa ông bà đến xem ngay khi tôi vưa list xong. Mà chưa thấy nói ǵ với tôi. Có thể cho là đắt quá, v́ giá nhà mỗi ngày mỗi tăng.

Anh Long vẫn tiếp tục kể, trái lại cũng có những khách hàng rất dễ tính. Họ gọi tôi, cho biết những điều kiện họ thích, và nhờ tôi t́m dùm, khi nào kiếm được nhà loại họ thích th́ gọi. Như vậy, đỡ mất th́ giờ cho cả đôi bên.

Rồi anh cũng kể tiếp, có nhiều chuyện mua bán tưởng đă xong 100%, khi giá nhà đă xong xuôi, vợ chồng trẻ mua nhà lần đầu, đă đưa bên nội, bên ngoại đi xem, cuối cùng không mua nữa, v́ bị chê, nào là nhà hướng tây, vừa nóng, vừa làm ăn không khấm khá, nào là số nhà cộng lại thành số bù, không hên. Nào là vào nhà mà bếp phía đàng trước, không sang trọng... Rồi họ phán một câu xanh rờn:

- Thiếu ǵ nhà đẹp hơn, không mua, lại mua nhà hướng tây, số bù ...

Vợ chồng trẻ liền nghe theo, bỏ nhà để chờ căn nhà đẹp hơn. Vừa bỏ xong, tôi có người khách khác mua liền, mới ở sau 2 năm, bây giờ giá nhà đó đă tăng lên hơn trăm ngàn rồi.

Tôi nghĩ đến tôi, nếu có tiền mua căn nhà này, tôi cũng đă nh́n thấy lời mấy chục ngàn rồi. Và trong tương lai, sẽ c̣n tăng nhiều hơn nữa. Cái khó bó cái khôn, tôi biết, mà không làm ǵ khác hơn được.

Tôi đă nhờ các bạn xin thùng không, loại thùng cứng, để tôi đóng thùng dần dần. Kể từ lúc Thanh và tôi đến nhà của Anh Quỳnh, xem nhà, và cho anh biết những ǵ cần sửa chữa, v́ căn nhà 5 pḥng này, Anh đă cho mấy thanh niên độc thân thuê. Đàn ông, có người ngăn nắp, sạch sẽ, nhưng đa số là ở bẩn, cho nên khi họ dọn ra, th́ căn nhà trông giống như căn nhà bỏ hoang đă lâu, đầy rác rưởi và màng nhện giăng khắp phía.

Tôi nghĩ, căn nhà này, nếu sứa theo ư tôi, chắc chắn sẽ đẹp hơn bây giờ nhiều lắm.

Từ ngoài bước vào, bên phải là cái garage hai xe, rẽ bên trái, đi qua một cửa sổ kính to, rộng, mới quẹo vào cửa chính. Nơi đây là pḥng khách, không rộng lắm,quẹo phía tay trái là 3 pḥng ngủ nhỏ, với 2 pḥng vệ sinh. Đi thẳng vào phía sau pḥng khách là buớc vào phần nhà bếp, rộng răi, với pḥng ăn, và pḥng gia đ́nh to lớn thoáng mát. Đi thêm chút nữa, là 2 pḥng ngủ mới xây thêm. Coi như 2 pḥng này đều là mater bedroom , v́ mỗi pḥng ngủ đều có pḥng vệ sinh riêng . Nhưng có một pḥng rộng lớn nhất, cửa sổ nh́n ra vườn hông, vườn sau, thật thơ mộng, dù cái vườn lúc này toàn có cháy và cây không người tưới bón nên chết khô. Vài cây lớn như hồng ḍn, chanh, lá úa vàng, cằn cỗi.

Tôi nói với Thanh, pḥng rộng nhất, là của vợ chồng tôi, pḥng thứ hai là cúa Thanh . Cháu Dũng lấy một pḥng ngủ bên phía 3 pḥng ngủ nhỏ.

- Thế là tôi giữ lại hai pḥng, một cho tôi, và một cho bạn bè trọ qua đêm. Tôi cũng phải sơn lại nhà, và sửa chữa lại, vậy các cô cho tôi ư kiến, nên sửa như thế nào nhé.

Thanh nhanh nhẩu góp ư :

- Trinh và tôi đều là những người thích nâu nướng, nên cũng thích nhà bếp rộng răi, thoáng khí. Bếp này rất thoáng mát, và tiện nhất là có cửa thông ra garage, rất tiện cho việc đổ rác. Và anh phải bỏ hết dàn tủ quá cũ kỹ này, thay bằng dàn tủ mới, và sơn lại màu ivory là căn nhà sẽ lột xác đẹp ngay.
- Tôi không có khiếu thẩm mỹ về nhà cửa, lại đi làm xa, không có th́ giờ trông coi, phiền Trinh trông coi dùm khi thợ đang sửa được không. Nhất là Trinh muốn sửa theo lối nào, th́ bảo thợ làm đúng ư,
được không Trinh?
- Ồ được quá. Như vậy, coi như ḿnh được ở nhà mới, Thanh nhỉ.
- Bao giờ Anh Quỳnh bắt đầu ? Trinh hỏi
- Tôi đă có nhóm thợ quen, chỉ cần gọi phone là họ đến làm liền. Thanh và Trinh có rảnh không, tôi gọi ngay bây giờ nhé.
- Bây giờ là trưa thứ Bảy, Trinh không chắc ǵ họ có nhà. Anh thử gọi, nếu họ đến ngay tụi Trinh sẽ chờ.

Rồi Trinh lại thắc mắc:

- Không biết sửa như vậy, có lâu không anh Quỳnh nhỉ ?
- Nếu họ bắt tay làm liền, chắc chừng nửa tháng là cùng.
- H́nh như nhà anh chị Doanh bán, đă có người trả tới giá rồi. V́ thế mà Trinh lo lắng thôi.
- Từ lúc nhận lời bán, đến khi giao nhà cũng c̣n phải thời gian lâu lắm, chắc chắn nhà sẽ sửa xong, Trinh đừng lo.
- Khi nào có thợ sửa nhà, anh cứ gọi Trinh, bây giờ th́ tụi Trinh về. Chiều nay, nếu rảnh, anh ghé chơi, họp bạn vào buổi tối, v́ lúc ấy, chẳng c̣n đến xem nhà nữa.
- Rồi, chiều tôi sẽ đến.
- Trinh sẽ gọi Tố, và rủ thêm Anh Lâm nữa, nhảy nhót cho vui.
- OK

Chúng tôi ra về, và thấy ḷng hồ hởi v́ vui. So với nhà Fountain Valley, th́ nhà này pḥng khách, pḥng ăn, và bếp rộng răi thoáng mát hơn nhiều. Chắc chắn Hùng sẽ thích, v́ có chỗ cho hơn mười cặp quay cuồng theo điệu nhạc chacha, bebop ...

Và tôi vui hơn cả, v́ đă có nơi ở yên ổn.

Sáng nay thức giấc, tôi thấy tay chân mỏi nhừ. Dù biết c̣n rất nhiều công việc đang chờ đợi tôi, tôi vẫn muốn nằm nướng cho giăn gân giăn cốt. Trí óc tôi như người ngủ mê, bỗng bị tiếng động mạnh nào đó đánh thức, nên hăy c̣n lơ mơ chưa tỉnh hẳn.

Tôi vén màn, qua cửa sổ, nh́n mảnh vườn phía bên hông, cây hồng ḍn cằn cỗi c̣n vài chiếc lá cho tôi h́nh ảnh cô đơn giữa buổi sáng chớm thu, có gió se se lạnh vào đầu tháng Tám. Cảnh vườn sáng nay đă cho tôi cái nh́n khác lạ với mọi ngày. Bên hông vườn, không c̣n là những bụi rau thơm lá xanh tươi tốt mà tôi đă trồng, đă tưới bón. Tôi bỗng thấy nhớ cây bạc hà, tàu lá to, xanh tươi, và thân tṛn mũm mĩm dễ thương. Cây này đă nhiều lần bị tôi cắt thân tṛn mũm mĩm, đem vào nhà, tước cái vỏ, và nấu canh cá ... Tôi nhớ nó, không hiểu nó có nhớ tôi không nhỉ. Có thể, nó chỉ nhớ đến tôi, khi không có ai tưới bón cho nó thêm tươi tốt. Và h́nh ảnh cây bạc hà héo rũ, làm cho tôi xót xa, như khi tôi bị người thân lăng quên tôi vậy.

Ư nghĩ khác lạ ấy khiến tôi đưa mắt nh́n căn pḥng tôi đang nằm. Pḥng ngủ này rộng răi thoáng mát hơn, có cửa sổ nhỏ nh́n ra vườn phía bên hông, và có thêm của sổ lớn nh́n ra mảnh vườn rộng phía sau nhà. Nắng sáng hắt vào pḥng, theo với làn gió nhẹ, khiến tôi thấy ḷng không hẳn vui, cũng không hẳn buồn, có chút ǵ đó bâng khuâng, có chút ǵ đó luyến tiếc...

Tôi chợt nhớ ra, tôi đă dọn nhà, và sáng nay là sáng đầu tiên, tôi thức giấc ở một thành phố khác, mang tên Westminster, chứ không c̣n là nơi quen thuộc của thành phố Fountain Valley nữa.

Tôi vào nhà tắm, nh́n cái ǵ cũng khác lạ, từ bồn tắm dến cái sink rửa mặt, và cả mầu sơn c̣n nguyên mùi mới ...Tất cả đều mới.

Tôi nh́n tôi trong gương, qua đôi mắt đen láy kia, có ǵ mới lạ không ? Tôi chỉ nh́n thấy sự mệt mỏi hiện ra trong khuôn mặt. Có thể gần tháng nay, tôi đă làm việc nhiều hơn b́nh thường, ngoài vụ trông coi mấy đứa bé.

Căn nhà này, thực ra, không có ǵ lạ lẫm đối với tôi, v́ rằng, anh Quỳnh đă cho tôi toàn quyền sửa sang căn nhà theo ư muốn của tôi. Từ dàn tủ bếp, đến mầu sơn tường phía trong căn nhà, và ngay cả những pḥng tắm cũ kỹ, tôi cũng được chọn những kiểu vừa ư để nhóm thợ quen của anh lắp cho đúng ư. Các cửa sổ to, nhỏ trong nhà, tôi đă chọn kiểu gọi là French Style, trông đẹp mắt. Và, các pḥng ngủ, thảm mới màu nâu nhạt, được thay thế thảm cũ vừa bạc mầu vừa hôi. Phía pḥng ăn và pḥng khách, tôi chọn gạch men, loại vuông to, có những đường màu hồng nhạt mờ ảo, trông thật thơ mộng. Tôi nghĩ, đa số các nhà chọn gạch màu trắng, trông sạch sẽ, rộng răi căn pḥng, nhưng đối với riêng tôi, lại thấy lạnh lẽo. Trong khi màu hồng nhạt thật nhạt, có những đường gân không hàng lối kẻ đậm hơn, làm cho căn pḥng trở nên ấm cúng. Trái lại, trong pḥng tắm, tôi lại chọn gạch màu trắng, để pḥng nhỏ trông được rộng thêm hơn, và nhất là tôi nh́n được rơ những vết bẩn do bụi thời gian, hay những đốm nước văng ra. Trong khi, đa số các nhà, họ lại chọn gạch màu đậm. H́nh như trong tôi, luôn có sự khác biệt với mọi người.

Anh Liêm, bạn thân của anh Quỳnh đảm trách phần remodel lại căn nhà theo ư tôi. Tôi không thể ngờ, anh Quỳnh đă bỏ ra một số tiền khá lớn mấy chục ngàn để sửa nhà . Anh Quỳnh không bao giờ nhắc đến tiền sửa nhà, mà chỉ dặn tôi, muốn ǵ, cứ việc nói với anh Liêm, và khi đi chọn mua gạch hay mua tủ cabinet, trên đường đi, anh Liêm đă cho tôi biết số tiền mấy chục ngàn Quỳnh bỏ ra ...

- Tôi cho Quỳnh hay, với số tiền mấy chục ngàn này, đă làm giá tri căn nhà tăng lên rất nhiều. Nhất là trong thời buổi này, nhà cửa không đủ để cung ứng cho người mua.

Và, sau khi mọi công chuyện đă hoàn tất, anh Quỳnh là người đầu tiên khen căn nhà. Anh nói:

- Tôi có cảm tưởng, tôi đă dọn vào căn nhà mới.

Rồi anh nh́n anh Liêm, và tôi nói tiếp :

- Tôi cũng xin cám ơn bạn Liêm, đă sốt sắng giúp tôi trong thời gian ngắn nhất, mặc dù, anh có nhiều công việc xây cất, to lớn hơn vụ sửa căn nhà với số tiền khiêm nhượng . Và tôi cũng xin đặc biệt cám ơn cô Trinh, tuy bận nhiều việc, cũng đă bỏ th́ giờ để lo cho căn nhà thêm ấm cúng, thơ mộng ...

Ban ngày, tôi vừa trông coi mấy đứa bé, vừa đóng thùng những áo quần, đồ dùng từ pḥng ngủ, đến bát chén, nồi niêu của nhà bếp. Hùng chỉ có bổn phận lo đóng thùng bộ giàn máy hát của anh mà thôi. Tôi cũng bảo cách cho Dũng tập đóng thùng những sách vở, đồ dùng của Dũng vào thùng, c̣n áo quần, mền mùng, cũng vẫn một tay tôi phụ giúp.

Chỉ có một điều may mắn, là tôi không phải trả lại nhà theo hạn định, cho nên tôi thu dọn kiểu kiến tha lâu cũng đầy tổ, hoặc như chim cơng rác về làm tổ, cho nên, cứ hai ngày cuối tuần, tôi thu dọn phần nhà bếp trước, rồi đến, pḥng khách, pḥng ăn, và sau cùng là những pḥng ngủ.

Khi nhà sửa sắp xong, tôi liền gọi phone báo tin cho anh Dương biết, chừng non tháng nữa là tôi sẽ dọn nhà. Anh chị Dương đă làm tôi nghẹn ngào, khi anh chị cho biết, đă không lấy tiền nhà tháng cuối, gọi là món quà, để vợ chồng tôi dọn sang nhà mới. Anh chị Dương dặn tôi, đừng phải dọn nhà vội vàng, mà hăy từ từ, v́ tuy nhà đă bán, nhưng vẫn phải chờ thủ tục giấy tờ.

Và, để đáp lại ḷng tốt của anh chị Dương, sau khi dọn nhà xong, tôi đă gọi 1 người Mễ đến clean từ trong ra ngoài nhà, tốn hết 150.00, nhưng khi nh́n căn nhà sạch sẽ, tôi rất măn nguyện, và anh chị Dương cũng hài ḷng.

Mọi khi, Thanh là người hay dậy sớm, ra nấu nuớng ở bếp, v́ Thanh nói, đi làm dậy sớm quen rồi, cuối tuần cũng cứ đến giờ đó là dây, nàng không giống tôi, có thể nằm nướng đưọc . Thế mà, sáng nay, tôi ra nhà ngoài, không thấy bóng dáng Thanh đâu, khẽ mở cửa, sau khi tôi gơ mấy tiếng, th́ thấy Thanh đang lui cui ngồi thu dọn pḥng

- Tao hy vọng đây là nơi ở cuối cùng cho đến khi dọn vào nhà già. Mồi lần dọn nhà mệt quá .
- Tao cũng mong vậy. Mày chỉ có một ḿnh, tao có thêm tới hai người phải lo nữa, mệt không tưởng tượng được.
- Mày ngủ được không ?
- Tao mệt quá, nên sáng nay dậy trễ, v́ muốn nằm nướng .

Rồi tôi giơ tay, đá chân làm vài cử động thể thao cho khoẻ người. 

Sáng nay, trời nắng đẹp, có gió về se lạnh, làm tôi nhớ đến mùa Thu nơi miền Bắc xa xăm. Thưở đó, tôi cũng hăy c̣n nhỏ lắm, mà sao tôi đă biết buồn khi gió Thu về, khi nh́n nắng nhạt màu bao trùm các ngọn cây, và nhất là nghe tiếng sáo diều vi vu theo cơn gió...Tôi mê nghe tiếng chuông chiều, từ ngôi chùa xa xa vọng lại. Buồn làm sao! Có lẽ v́ thế, mà khi đọc chuyện Hồn Bướm Mơ Tiên của nhà văn Khái Hưng, tôi đă đọc say mê trong lứa tuổi 13, và trong suốt thời gian đó, tôi đă đọc hết các chuyện của nhóm Tự Lực Văn Đoàn. Đọc chuyện, cũng là cái thú của tôi, cái thú thương vay khóc mướn, khi nhân vật chính bị t́nh phụ, hay gặp hoàn cảnh thương tâm.

Tôi đặt nồi cơm điện, và lấy gị lụa có sẵn, mời mọi người ăn. Tôi nhờ Hùng ra tiệm Đường Sơn mua con gà x́ dầu ...Bữa cơm đầu tiên tại vùng Westminster, gồm có Hùng, Trinh, Dũng, Thanh và anh Quỳnh. Tôi nhắc Hùng gọi phone cho Lâm, mời chàng dến chung vui luôn thể. Phải rồi, Hùng chia vui là đúng, v́ mọi nặng nhọc, vất vả của mấy hôm dọn nhà đă đè trên đôi vai rắn chắc, trên đôi tay khoẻ mạnh để khiêng những tủ lạnh, giường, bàn ăn... Lâm không cho tôi thuê người, lấy cớ đồ nặng không có là bao, thuê tụi chuyên môn dọn nhà phí tiền.

Dọn nhà kỳ này, tôi lại càng thấy Lâm là người đàn ông xốc vác, chịu khó. Gần như pḥng ngủ nào cũng có bàn tay tháo, ráp của Lâm. Ở Fountain Valley th́ tháo, đến Westminster th́ ráp. Hùng là thợ phụ hạng A, Thanh và tôi là thợ phụ hạng B. Tuy thế, nhóm thợ phụ hạng B cũng được việc lắm đấy chứ chơi sao. Này nhé, tụi tôi biết đỡ những thanh giường khi Lâm tháo, biết đưa cho Lâm cái ḱm, cái búa để Lâm khi th́ tháo, khi th́ ráp ...

Về nhà này, Lâm h́nh như có nhàn hạ hơn một tí, v́ giường trong pḥng cháu Dũng, đă có anh Quỳnh lắp dùm.

Hùng đă mua gà x́ dầu mang về, và cũng biết bỏ gà ra đĩa, trông cho thanh lịch, không c̣n lười biếng để nguyên con gà trong hộp, bày ở giữa bàn, kệ ai muốn ăn th́ ăn, c̣n chàng, chỉ cần có lon bia là xong bữa cơm rồi.

V́ sửa soạn dọn nhà, nên Thanh và tôi đều không nấu nướng ǵ. Cứ gị với chả, hay là gà, vịt mua ở tiệm Tàu là xong. Chưa bao giờ tôi lại thấy cuộc sống nhàn hạ đến thế.

Anh Quỳnh đă mở hết cửa sổ từ pḥng ăn, pḥng khách, đến cửa sổ nơi bếp chỗ rửa chén, nên nhà rất thoáng mát. Hùng không ăn, mà chỉ uống 2 lon bia xong, th́ đang ngồi lui cui gắn giàn máy hát ở góc pḥng, nơi đó tạm gọi là pḥng gia đ́nh có sàn gạch, rộng răi, sẽ là nơi tụ họp nhảy đầm, hát ḥ ... Pḥng đó, là nơi Thanh và vợ chồng tôi, muốn từ pḥng ngủ đi ra bếp, hay ra pḥng khách, đều phải đi qua sàn rộng đó.

- Anh Hùng ráp máy xong chưa ? Tụi ḿnh khai trương cái sàn này trong ṿng một giờ nữa, có kịp không anh Hùng ?
- Dư sức qua cầu.

Thế là, không ai bảo ai, cũng tự động ăn cho nhanh, rồi thu dọn chén bát ra sink.

Tôi đứng ở chỗ rửa chén bát, và qua khung cửa số, tôi nh́n thấy nắng chiều đang hắt chéo qua song. Tầm mắt của tôi phóng ra xa hơn nữa, để nh́n cho được cây Phượng tím của nhà ai đó, thân cây rất to và cao, đang đu đưa theo làn gió thoảng.

- Nếu mỗi chiều, sau bữa ăn, tụi ḿnh tập thể thao cho giăn gân giăn cốt, cũng được lắm nhỉ.

Lâm nói, chưa ai kịp phát biểu ư kiến, đă tự cười, rồi thêm :

- Cuối tuần nào cũng mở party nhé.
- OK, miễn là anh Lâm lo làm sao cho không khí vui nhộn là OK liền.

Rồi Lâm lại lẩm nhẩm tính ...

- Hùng, Trinh, Thanh, Tố, anh Quỳnh thêm Lâm nữa là vừa đủ 3 cặp.
- Sau đó, càng thêm đông người càng quí.


Từ khi dọn về Westminster đến giờ, ngày vui cứ liên tiếp, khiến cho tôi không c̣n th́ giờ để nhớ về căn nhà cũ, nơi tôi đă vừa dọn đi được mấy ngày.

Mới đó, mà chiều nay đă thứ tư rồi. Nếu Tuấn không đến, tôi đă không nghĩ hôm nay là ngày thứ tư, ngày hẹn ḥ nhậu nhẹt hằng tuần của nhóm Tuấn, Lâm, Hùng. Tuấn đến sớm, để chơi với các con, và tay c̣n xách thêm gói ǵ to lắm.

- Chị Hùng ơi, Trang dặn em mang gói này đến chị.

Tôi mở ra, một khay gỏi mít, và hộp vịt Bắc Kinh.

Trang thật tế nhị, khi có vài ḍng chữ viết vội : " Em mua mấy thứ này để chị khỏi phải nấu nướng, v́ chị mới dọn nhà, bận nhiều việc khác. Em, Trang ".

Tôi lấy bia cho Tuấn lai rai với gói mục sợi, từ Việt nam gửi qua.

Tuấn khen nhà này rộng tăi mát mẻ, có sàn rộng cho con nít chạy, nhất là thoáng mát quá.

Tôi cũng đồng ư với Tuấn, chỉ có một điều là không có pḥng riêng cho tụi nhỏ, như bên Fountain Valley. Được cái pḥng ngủ ở đây rộng gấp rưỡi nhà cũ, cho nên, dù tôi để hai giường nhỏ của Tùng, Tú, pḥng ngủ của tôi vẫn c̣n rộng răi lắm. Tuyết đă không c̣n ngủ giường nôi nữa, mà ngủ trên giường của tôi.

Tôi đưa Tuấn đi xem nhà, xem nơi ngủ của tụi nhỏ, và Tuấn rất vừa ḷng.

- Thưa chị, nơi ngủ của tụi nhỏ thế này cũng đẹp lắm rồi. Vợ chồng em cứ cám ơn Trời Phật đă cho tụi em gặp được chị.
- Gặp nhau cũng là cái duyên đấy, chú Tuấn ạ.
- Vâng, đúng thế đấy chị nhỉ. Cũng như chả bao giờ Trang đọc báo t́m người, mà cô ấy chỉ nhờ bạn bè, gia đ́nh giới thiệu người quen biết thôi. Thế mà lần đó, cô ấy lại đọc báo.
- Tôi cũng có biết ǵ đâu. Do một con bạn nó đăng báo lúc nào, chẳng cho tôi biết, cho đến khi Trang gọi đến ...
- Càng nói, càng thấy duyên gặp gỡ lạ kỳ, chị nhỉ.

Tôi bảo Tuấn cứ tự nhiên, muốn nghe nhạc hay xem TV tuỳ ư nhé. Tôi tắm cho bé Tuyết, và cũng không quên đặt nồi cơm điện.

- Chú Tuấn coi dùm hai đứa bé, để tôi tắm cho bé Tuyết nhé.
- Dạ vâng, chị cứ yên chí làm công việc của chị nhé.

Tôi nh́n đồng hồ, hơn 3 giờ rồi, Hùng cũng sắp về. Tùng, Tú là do một tay Hùng tắm. Tôi chỉ lo cho bé Tuyết mà thôi.

Phải nói, thời gian đi mau lẹ thật. Tụi nhỏ đă lớn, đă đi học. Cũng may, nhà tôi ở, rất gần trường tiểu học, và Trang cũng ở cùng thành phố Fountain Valley, cho nên, đối với việc trông coi mấy đứa bé, không có ǵ phiền phức. Tôi vẫn đi bộ ra trường đón Tùng, Tú, và lo cho tụi nó ngủ nghỉ, ăn uống như khi chưa đi học.

Tôi cứ tưởng ḍng đời sẽ trôi lặng lẽ măi, nào ngờ, anh chị Dương bán nhà. Tôi phải lo t́m nhà, cho đến khi có được nhà của anh Quỳnh, nhưng lại ở thành phố khác. Tôi lo vụ nhà cửa, cũng không có th́ giờ nghĩ đến vụ mấy đứa bé. Ngay cả khi lo sửa sang nhà cưẩ ở Westminster, tôi vẫn chỉ yên tâm về vụ nhà cửa mà thôi. Tôi đă quên đi vụ trông coi mấy đứa bé, cho đến khi dọn sang nhà mới ...

Từ khi dọn về vùng Westminster này, tôi càng nh́n thấy có những bất tiện xảy ra. Tôi không có xe đưa đón, mỗi chiều, Trang đă phải nhờ người em họ đón dùm, đưa về nhà tôi. Và chiều chiều, Trang vẫn đến nhà tôi dón tụi nhỏ như thương lệ

Và tôi biết, thời gian trông coi tụi bé, sẽ không c̣n nữa, v́ tôi không có xe đi dón tụi nó, nên chắc chắn sẽ gặp nhiều phiền toái. Tôi biết là Trang Tuấn quí mến tôi, nhưng, trong hoàn cảnh này, họ cũng không biết phải tính thế nào cho hợp lư. Từ khi biết tin anh chị Dương bán nhà, tôi đă nói chuyện về việc trông coi tụi bé với Trang. Không cần nói, Trang cũng biết là tôi không có xe để đưa đón tụi nó, trừ khi tôi lại thuê được căn nhà ở gần trường như nhà của anh chị Dương.

Và tôi đă dọn đến thành phố khác, thành phố Westminster. Thời gian vừa qua, Trang đă vẫn dành cho tôi nửa buổi trông nom, số tiền hàng tháng vẫn không cắt xén. Chính điều đó làm cho tôi suy nghĩ, và thấy có điều ǵ đó không ổn trong ḷng. Mỗi lần gặp Trang, tôi vừa cất tiếng định nói về điều không ổn trong tôi, th́ Trang lại gạt đi, nói sang chuyện khác. Tôi muốn có sự công bằng giữa Trang và tôi. Làm việc ít, th́ lănh lương ít. Và, tôi đă phải dùng đến chính sách doạ Trang :

- Nếu Trang không đưa chị một nửa số tiền hàng tháng th́ chi không trông coi tụi nó nữa đâu.
- Th́ thôi, tháng tới em sẽ đưa chị một nửa thôi.
- Thế mới công bằng.

Nói là nửa, nhưng cuối cùng Trang cũng đưa tôi hơn phân nửa số tiền lương hàng tháng. Chỉ v́, c̣n lại một ḿnh Tuyết là chưa đi học.
Sang năm, Tuyết sẽ đi học kindergarten, và chắc chắn, không thể nào thuê người đi dón, rồi đưa đến tôi, như cả tháng nay Trang đă từng làm như vậy.

Từ khi dọn về đường Coletta, bạn bè ghé thường xuyên hơn, v́ nhà rất gần khu phố Bolsa. Các bạn chung quanh khu vực Little Saigon, đi mua bán, hay đi chợ, đều có th́ giờ tạt ngang chuyện tṛ ít phút. Nhất là Minh Châu và B́nh, Hoạt, th́ gần như tuần nào cũng ghé ...

Có các bạn ghé thăm, ḷng tôi cũng vui vui, nhưng niềm vui h́nh như không trọn vẹn, v́ tôi vẫn thấy lấn cấn vụ mấy đứa bé. Tôi đă nói dứt khoát với Trang, ḷng tôi áy náy lắm, khi thấy có sự phiền toái xảy ra. Tôi cám ơn ḷng tốt của Trang Tuấn đă dành cho tôi, và cũng mong Trang hiểu, trong ḷng tôi không cảm thấy vui, khi công việc ḿnh làm, mà c̣n rắc rối đến người khác.

- Trang nên t́m người nào đó, có thể lái xe đưa đón tụi nhỏ, và lo cho tụi bé ngủ nghỉ, ăn uống như chị đă lo cho tụi nó ... Phần chị, chị sẽ đăng báo, và nhận trông coi những đứa trẻ chưa đi học ...

Trang bắt đầu yện lặng suy nghĩ, và Trang cho biết nàng rất buồn, khi phải làm theo lời của tôi đề nghị.

- Có lẽ chả c̣n cách nào khác, v́ trường ở Fountain Valley là trường tốt. Trong tuần, nếu có chuyện ǵ nhờ vả, chị vẫn sẵn ḷng trông coi giúp tụi em chứ ?
- Rất sẵn ḷng, và c̣n vui vẻ nữa là khác.
- Em biết, anh Tuấn cũng buồn lắm khi biết tin này.

Chỉ v́ chuyện nhà cửa, mới có sự đổi thay không ngờ. Như thế là bắt đầu từ tháng 10, tôi không c̣n phải lo lắng về vụ mấy đứa bé nữa. Tôi biết là tôi sẽ nhớ tụi nhỏ, nhất là bé Tuyết, đứa con gái dễ thương xinh xắn, mà tôi đă trông coi từ lúc bé Tuyết mới có 9 tháng. Tôi không có con gái, nên tôi yêu bé Tuyết lắm, tôi coi bé Tuyết như là đứa con gái của tôi vậy. Càng lớn, Tuyết càng xinh xắn, dễ thương. Anh Quỳnh, mỗi khi đi làm về, cũng t́m cách chơi với Tuyết. Có lẽ anh Quỳnh cũng giống tôi, chỉ có một con trai duy nhất, năm nay cũng đă lớn tuổi rồi mà chưa chịu lập gia đ́nh. H́nh như anh rất thèm có cháu nội. Tôi thông cảm với anh.

H́nh như anh Quỳnh và tôi có nhiều điểm giống nhau, nên chúng tôi thường hay tâm sự với nhau. Chuyện ǵ tôi cũng kể cho anh nghe.
Như chuyện tới tháng 10 này, tôi không c̣n trông mấy đứa bé nữa, và sẽ nghỉ một thời gian dưỡng sức đă, rồi sau đó mới tính.

Trong khi đó, anh cũng tâm sự với tôi lư do nào mà vợ chồng anh xa nhau. Và nỗi khổ tâm của anh là bà ấy, vẫn chỉ sống một ḿnh, không lấy ai.

- Giá bà ấy lấy chồng, hay bồ chính thức với người nào, th́ dễ cho tôi quá.
- V́ thế mà anh không lấy ai?
- Cũng không hẳn là thế. V́ bà ấy muốn ly dị mà. Tôi đi tù về, th́ vừa bị mất tự do, lại vừa mất vợ.
- Vợ anh không nói lư do?
- Không, v́ thế lúc ấy, tôi chán nản lắm, nhưng đă quyết phải lo vượt biên, ở lại với tụi nó c̣n khổ hơn.
- Và anh vuợt biên năm nào ?
- Năm 85 . 10 năm sau ngày mất nước.
- Anh học lại để ra kỹ sư, Trinh phục anh can đảm, giỏi, và kiên nhẫn học trong lứa tuối đă lớn.
- Chỉ có thế đế lo cho ḿnh có được đời sống yên ổn, v́ ḿnh đă bị trễ cả 10 năm rồi.
- Trinh c̣n trễ hơn anh nhiều, và tương lai th́ mờ mịt sương khói.

Và anh cho biết, thời gian đi học cũng vất vả lắm, v́ lúc ấy, anh chả quen ai ở khu vực dưới này, các bạn thân, họ hàng, và con trai anh đều ở miền Bắc Cali. Sau khi liên lạc được với bạn bè, họ khuyên anh nên lên trên đó, xin Welfare, rồi đi học. Anh đă làm theo lời khuyên của bạn bè, và anh đă học ngày học đêm, cho xong. Cũng nhờ ngày xưa anh là người học giỏi, và là người thích học, nên anh học rất nhanh. Rồi sau khi có bằng kỹ sư, anh nộp dơn vào làm việc cho chính phủ, và được nhận. Thế là anh lại chuyển xuống miền Nam Cali này. Và làm việc từ năm 88 đến nay.

Càng nghe anh tâm sự, tôi lại càng phục anh, và biết rơ anh hơn về tính t́nh đứng đắn của anh. Phải công nhận là anh Quỳnh cao ráo, đẹp trai, hiền lành, ít nói ... cho nên anh được các bà quí nể, và theo đuổi anh. Anh rất mê nhảy đầm, và thuộc loại nhảy đầm, vừa giỏi, vừa có dáng đẹp. Anh đi nhảy đầm từ 89 đến nay, mà chưa bị bà nào " hớp hồn ", khiến anh phải đưa em về dinh. Có phải con chim đă bị đạn, nên sợ cả cành cây cong không ?

Trước đây, mỗi khi đi làm về sớm, anh hay có thói quen ngủ bù. Dần dà, anh ra chơi với bé Tuyết, rồi nói đủ các thứ chuyện xảy ra trong ngày, từ chuyện nơi sở làm cúa anh, đến những chuyện lạ bốn phương ở T.V, ở báo chí ... T́nh thân giữa anh và tôi, mỗi ngày mỗi thân thiết hơn, thông cảm nhau hơn.

Kể từ khi, tôi không c̣n phải trông coi mấy đứa con của Trang Tuấn nữa, th́ anh chỉ ngủ chút xíu, rồi ra phụ bếp với tôi, quanh quẩn ra vào, tṛ chuyện cùng với mấy người bạn của tôi đến thăm. Ai ai cũng khen anh hiền quá, chỉ cười cười khi có ai trên anh điều ǵ. Minh Châu cứ nhất định sẽ t́m người làm mối cho anh, để được chiếc áo mát, nhất định không thèm lấy đầu heo, ăn chán ngấy. Anh cũng chỉ cười. Tôi biết anh rất khó tính trong việc chon người bạn đời. Điều tiên quyết của anh là phải đẹp, và trẻ. Ngoài ra, c̣n phải con tông nhà ṇi, và tính t́nh dễ thương ... Anh cũng có đủ điều kiện để chọn đúng ư muốn của ḿnh. Nhưng, nói ǵ th́ nói, tất cả cũng tuỳ thuộc vào duyên trời. V́ thế, dù có nhiều bà cũng làm cho con tim của anh xao động, và anh cũng đă có nhiều lần đến nhà chơi, và để t́m hiểu nhau, rồi cũng chả đi đến đâu.


Những ngày tháng của tôi lúc này thật trống rỗng. Căn nhà rộng 5 pḥng của anh Quỳnh như càng rộng hơn khi tôi cứ một ḿnh ra vào, hết nghe nhạc, lại mở T.V xem chương tŕnh Thuư Nga Paris, trốn cái nắng gắt ban trưa đang đổ xuống ngoài vườn, làm cây cối héo rũ, khô khấc.

Tôi đă bắt đầu quen với không khí lặng lẽ này. Chả bù với những ngày đầu, khi Trang Tuấn đến chơi và cho biết, từ mai, các cháu sẽ không đến đây nữa ...tôi thấy ḷng bùi ngùi khó tả. Tôi ôm hôn từng đứa, Tùng, rồi Tú, c̣n bé Diễm Tuyết, th́ tôi ôm nó vào ḷng, hôn khắp mặt mũi, và như chẳng muốn rời h́nh ảnh thân thương đó. Tôi nói với Diễm Trang:

- Nhớ cho tụi nó ghé thăm chị khi nào các em rảnh rỗi nhé.
- Dạ vâng. Giá căn nhà này cũng ở vùng Fountain Valley chị nhỉ.
- Th́ c̣n ǵ để nói nữa. Tuy nhiên, có thế mới là cảnh đời. Có xum họp, có chia ly, có mừng vui, có nuớc mắt ...

Tuấn im lặng không nói câu nào, cho đến khi thấy cảnh chia ly có vẻ năo ḷng, bèn cất tiếng xin đưa các cháu về kẻo tối. Tôi tiễn chân gia đ́nh Tuấn ra tận xe, vẫn cái xe Lexus 400 màu đen, mấy năm trước, Diễm Trang đă đến gặp tôi lần đầu, tại nhà ở vùng Fountain Valley.

Đă mấy năm qua rồi. Biết bao buồn vui xảy ra trong chặng đời ngắn ngủi đó. Tôi đă rời bỏ quê hương thân yêu, lưu lạc đến nơi xa lạ đất khách quê người, để rồi, gian chuân vẫn cứ c̣n bám lấy mảnh đời rong rêu của tôi, cho đến hôm nay, ngồi nhớ lại mà thấy thương thân ḿnh ghê gớm. Tôi cũng không quên những vất vả, cực nhọc của Hùng, của những ngày đầu đến đất Mỹ. Rồi khi bạn bè giới thiệu cho công việc, Hùng cũng vẫn phải dậy sớm đi làm lấy tiền nuôi vợ con. Tôi chỉ biết đóng góp sức ḿnh bằng cách lo thức ăn cho chồng mang đi làm, ngoài những bữa cơm chính hàng ngày, để Hùng có được miếng ăn ngon, sau những giờ làm việc mệt nhọc. Tôi cũng chẳng ngờ, có ngày, tôi lại có công việc ở nhà, vừa lo cho gia đ́nh, lại vừa kiếm được tiền, đóng góp vào quỹ gia đ́nh. Niềm vui chưa được bao lâu, th́ chuân chuyên lại xảy ra cho tôi. Với kinh nghiệm sống trên đất Mỹ mà tôi đă thu góp được, tôi sẽ đăng báo t́m những trẻ nhó để trông coi tại nhà. Tôi cũng biết trước, không ai trả cho tôi nhiều như Trang Tuấn đă trả cho tôi.

Hiện giờ, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian ngắn. Không biết có phải v́ tôi c̣n muốn giữ h́nh ảnh đẹp của bé Tuyết trong tâm tưởng, mà chưa chấp nhận một h́nh bóng khác thay thế vào, hay tôi muốn cho tâm hồn được lắng đọng sau những làn sóng nhẹ lăn tăn trên mặt hồ.

Mấy hôm nay, tôi đă t́m cho ḿnh được một lối thoát để tâm trí không bị h́nh ảnh của bé Tuyết chi phối, bằng cách, buổi sáng sớm, khi mọi người trong nhà đi làm, và Dũng đi học, tôi đội mũ, và đi ra ngoài đường bách bộ chừng 45 phút. Tôi đă đi theo con đường phía trong để nh́n những vườn đầy hoa đẹp của các nhà lối xóm, quanh co ra cái park của góc Hazard với Magnolia, đi một ṿng chung quanh park, rồi lại theo con đường cũ, trở về nhà. Buổi trưa, tôi chỉ ăn ít rau, với trái cây, để th́ giờ gọi điện thoại nói chuyện gần, xa với bạn bè. Minh Châu là đứa bạn tôi hay phiền nhiễu nó nhiều nhất, v́ nó rảnh rang. Chỉ khi nào cô con gái Bác Sĩ Nhăn Khoa đi làm việc trong nhà thương 1 ngày trong tuần, th́ ngày đó nó mới bận tiếp khách thay cho con gái mà thôi.

Rồi khi nắng đă ngả về phía tây bên hông nhà, th́ tôi ra vườn, đào xới mảnh đất hoang, ư muốn trồng ít cây rau thơm, và nhất là, tôi sẽ trồng hoa, để từ pḥng ngủ của tôi nh́n ra phía hông, hay phía sau vườn, đều có hoa đẹp ngả nghiêng theo gió trời.

Chiều nay, trong lúc tôi đang đào xới mảnh vườn bên hông nhà, th́ anh Quỳnh đứng đó từ bao giờ tôi không biết, lên tiếng hỏi:

- Trinh định trồng hoa phải không ?

Tôi quay lại nh́n anh, chiếc chemise trắng ủi thẳng nếp, và chiếc quần tây đen, tay c̣n đang xách cái sắc lunch, trông anh có cái ǵ đó thân quen, gần gũi ... Tôi ngừng tay đào xới đất, trả lời câu hỏi của anh:

- Không anh. Trinh định trồng ít luống rau thơm, như rau răm, bạc hà, ớt, và húng để ăn phở ...
- Trinh có hạt giống chưa, hay là xin cây con trồng ngay ?
- Ở nhà cũ, Trinh đă trồng mấy thứ đó, khi nào xới thành luống, bón phân xong đâu đó, Trinh sẽ đến đó xin lại vài cây nhỏ mang về trồng.
- Khỏi phải xin, để tôi mang về từ vườn bà chị tôi, những thứ đó, gần như nhà Việt nam nào cũng trồng.
- Thế mà ở chợ, họ vẫn bán rau thơm đắt như tôm tươi.
- Trồng cho vui, nhất là pḥng xa khi nấu những món bất ngờ ... Thực ra, mua ở chợ rẻ hơn nhiều.
- Sao anh Quỳnh biết Trinh ở vườn sau ?
- Thấy cửa trước không khóa, biết là Trinh ở nhà, nh́n vào bếp không thấy Trinh đâu, th́ đoán đang ở vườn.

Rồi anh Quỳnh vừa đi vào nhà, vừa nói ǵ đó, tôi nghe không rơ, nhưng cũng không cần hỏi lại. Tôi lại lấy giây tưới, và tưới đẫm đất vừa mới đào xong. Sau công việc vườn tược, tôi đi vào bếp nấu nướng bữa cơm chiều.

Bữa cơm chiều nay chỉ vỏn vẹn hai món, thịt ḅ xào cải xanh, và gà kho gừng ăn vói rau salade. Món nào tôi làm, cũng đều được anh Quỳnh khen ngon. Tôi cho anh Quỳnh chỉ khen v́ tâm lư mà thôi. Mặc dù tôi thích nấu ăn, và việc bếp núc là bổn phận của tôi, nhưng được người ăn khen, cũng đủ làm cho ḷng tôi vui sướng. Cuối tuần, tôi lại nhàn, v́ Thanh hay bày vẽ món ăn như Spaghetti, thịt gà hầm rượu, hay khoai tây chiên ăn với món beefteck ... Thanh có bệnh yên chí, nên cứ nhất định, thịt ḅ hay thịt gà mua ở chợ Mỹ mới tươi và ngon, cho dù giá cả có đắt hơn. Tôi cứ gọi Thanh là "người vọng ngoại", ngay cả những bản nhạc ngoại quốc, Thanh chỉ cần nghe vài lần là thuộc liền, trong khi nhạc Việt, Thanh hát cả hai chục lần, vẫn không làm sao nhớ lời được. Ấy thế mà ở trong sở Thanh làm, có một người Mỹ để ḷng yêu mến Thanh, mà Thanh lại từ chối, v́ Thanh nói, Thanh không hợp với người ngoại quốc.

- Cái ǵ bồ cũng khen của Mỹ vừa tốt, vừa ngon, mà người ngoại quốc bồ lại chê, th́ tôi gọi bồ là "người vọng ngoại" không đúng rồi.
- Ừ há, tôi vẫn biết người ngoại quốc họ chiều chuộng, săn sóc, và có khả năng về tài chánh để lo cho ḿnh có một đời sống an b́nh, nhưng tôi nghĩ, cả ngày cứ phải nói tiếng "Anh", không được nói tiếng "Em", th́ chán quá. Ở sở nói tiếng Mỹ hết 8 tiếng rồi, về nhà nói nữa, chắc tôi điên quá mà chết bồ ơi.

Hùng chuyên môn đâm ba chẻ củ :

- Nói tiếng Anh trơn tru th́ sợ mỏi miệng, mà nói theo kiểu ít học, th́ lại mỏi tay.

Rồi Hùng đọc thật nhanh, giọng Mỹ hẳn hoi:

- I van you, I xin you, you tha for me.

Trong bữa cơm, có những câu chuyện không đầu không đuôi như vậy, mà vui, khiến cho anh Quỳnh cứ ngồi cười góp cũng đủ mỏi miệng rồi.

Cơm nước xong, chúng tôi mang theo mỗi ngựi một ghế, ra vườn ngồi cho mát. Nh́n vườn tược cỏ cháy, cây cối khô héo, mọi người lại đề nghị anh Quỳnh bỏ tiền ra làm vườn đẹp, để bà con thưởng thức ...
Anh Quỳnh xin khất một thời gian, để lấy lại sức đă, v́ anh vừa bỏ ra mấy chục ngàn sửa nhà kỳ rồi. Tôi thông cảm, và hứa sẽ giúp anh làm cái vườn, không hy vọng đẹp, nhưng ít ra cũng cỏ xanh, cây tươi tốt, chứ không giống sa mạc Sahara như bây giờ.

HONG VU LAN NHI

07212004

 

Trở Về Home - Trang Đầu - Trang Trước - Trang Kế Tiếp - Trang Cuối

 

 

Lan Nhi mong được nhận ư kiến của quư vị qua điện thư hongvulannhi@yahoo.com
...............................................
Copy Rights @ Hong Vu Lan Nhi 2005