Home
Hồng Vũ Lan Nhi
Liên Khúc T́nh Thơ
Trang Thơ
Ngắm Ta
Truyện Ngắn
Trang Nhật Kư Rời
Lá Thư Màu Tím
Truyện Dài
Trang Nối Kết
H́nh Ảnh
Mục Lục Thơ

 

TƯỞNG NHƯ LÀ

Hồng vũ Lan Nhi

 

 

Chương 11

 

Cuộc sống của tôi bây giờ thật nhàn hạ, có chút ǵ yên ổn, v́ tôi không có điều ǵ để lo lắng, bận tâm. Trong lúc mọi người trong nhà đi làm, đi học, tôi một ḿnh ở nhà, đi bộ một ṿng quanh Park, rồi trở về, lo thu dọn nhà cửa, quét tước vườn sau cho gọn gàng, và tưới nước cho những cây hồng ḍn, chanh và mận, mà có lẽ đă lâu lắm, chúng đă bị bỏ quên.

Nh́n vườn gần như bỏ hoang, tôi cũng thấy chán nản. Ư tưởng lúc chưa dọn đến, là tôi sẽ làm cho ngôi vườn sau trở nên xanh tốt, cũng bị chao đảo, v́ những cơn nắng cháy, nóng đến muốn thiêu đốt cả vùng trời này luôn. Tôi ngồi thừ người trên cái ghế dài, nh́n ra vườn, như đang sắp xếp chương tŕnh làm đẹp khu vườn trong một vài ngày nữa. Nếu anh Quỳnh chịu bỏ tiền thuê thợ, tôi sẽ là người đứng trông coi và hướng dẫn nhóm thợ. Tôi sẽ bảo họ lấy hết những đống đất cao, gồ ghề nơi phía hông pḥng ngủ của tôi, đổ lên phía trên cao, đă được đóng khung, nơi đă trồng mấy cây ăn trái. Tôi hy vọng, nếu tôi chịu tưới bón thường xuyên, những cây này sẽ cho trái ăn, và bóng mát, để những lúc tôi lười biếng c̣n muốn nằm nướng, nh́n ra ngoài trời, sẽ thấy những ngọn lá đong đưa theo gió sớm, và sẽ thổi vào pḥng một chút gió mát ban mai ...

Tôi sẽ bảo thợ đào đất vườn, lấy hết cả những gốc rễ của cỏ khô cháy, rồi sẽ báo họ xây bồn chung quanh tường, dổ phân bón vào đó, rồi tôi sẽ trồng những cây hoa của bốn mùa. Nơi góc cúa hai tường giáp nhau, tôi sẽ nhờ họ xếp những cục đá, chồng chất lên nhau, và tôi sẽ t́m một bức tượng để nơi đó cho đẹp, như vườn cúa những nhà quư tộc thời xưa ở bên Pháp, mà tôi chỉ được nh́n qua tranh ảnh. Tôi vẫn thích nh́n những ngôi vườn rộng, để những tượng người cao như người thật, bằng đá cẩm thách màu trắng. Những chậu hoa to có những chùm hoa tím rũ xuống, dưới ánh nắng, đẹp làm sao, thơ mộng làm sao! Và tôi sẽ đặt loại đèn ngoài vườn, to cao, có bóng tṛn mờ mờ như những công viên của Pháp. Tôi c̣n muốn để hai chiếc ghế đá, cho những buổi chiêù mọi người ra ngồi nh́n cảnh chiều về trong ánh nắng nhạt nhoà ...

H́nh như đó chỉ là điều tôi đang mơ mộng, v́ thực tế, anh Quỳnh chưa có ư định sửa vườn. Đang trong đà mơ mộng về ngôi vườn nên thơ của những nhà quư tộc, tôi lấy chiếc mũ rơm đội lên đầu, lấy găng đeo vào tay, và xăm xăm ra vườn. Những ǵ tôi nghĩ tôi sẽ bảo thợ làm, th́ bây giờ, người thợ đó là tôi. Chiếc xẻng cầm trong tay, tôi đă xúc gọn những tảng đất khô, những miếng ciment lẫn lộn trong đất, và tôi chạy vào nhà, lấy những túi plastic đi chợ, đổ đất vào đó. Mồ hôi bắt đầu rin, ra từ lưng áo, và mặt tôi đang nhễ nhại mồ hôi. Tôi làm việc hăng say hơn, khi so sánh công việc đổ mồ hôi này, có ích hơn là đi jogging mỗi sáng ngoài công viên. Ừ, từ nay, tôi sẽ ra vườn sớm, sẽ nhất định làm cho xong phía hông vườn, như tôi đă hoạch định.

Khi ánh nắng chiếu nghiêng về phía sau vườn, th́ tôi đă xếp theo chiều ngang được một dăy 10 bao đất rồi. Mảnh vuờn nhỏ, tôi dự định làm vườn rau, băy giờ đă được đổi sang phía sau cùng sát với hông phía ngang của căn nhà. Nơi đó, có thể là khuất nắng, và có lối đi nhỏ ra phía trước, và cũng là nơi để chứa những mảnh ván cũ, không dùng đến, và cũng là nơi để những thùng rác.

Nh́n đồng hồ đă gần 3 giờ, tôi cố gắng làm cho xong, trước khi tôi dùng ṿi tưới nước cho đẫm những nơi vưa được đào xới . Nước tưới lên mảnh đất khô cằn, làm cho tôi nh́n có cảm tưởng miếng đất màu mỡ, đang chờ chủ vườn ra trồng trọt.

Tôi đứng say sưa ngắm công tŕnh của những giờ vất vả, đổ mồ hôi. Trong óc tôi c̣n đang xoay xoay những ư nghĩ làm ǵ cho những ngày kế tiếp, th́ một giọng trầm ấm bất ngờ vabng lên bên tai:

- Trinh ...

Tôi quay lại, bắt gặp ánh mắt nh́n chan chứa t́nh cảm, và ḷng tôi bỗng như chùng xuống, lắng đọng trong khống khí ngột ngạt, rồi bỗng như oà vỡ những tiếng reo vui ... trong ḷng, như những làn sóng ngoài khơi đang ào ạt đổ vào nhau tung toé...

- Anh Quỳnh về rôi, là đă đến giờ Trinh phải vào bếp nấu nướng.
- Trinh làm từ bao giờ mà đă được ngần đó bao đất rồi ?
- H́nh như từ lúc gần trưa.
- Sao không chờ đến cuối tuần, tôi cùng làm với ...
- Được đến đâu, hay đến đó, đất cỏ khô c̣n nhiều lắm, lo ǵ. Có điều, Trinh cần anh làm ǵ, th́ chịu khó làm dùm Trinh nha , không được từ chối nghe.
- Trinh đừng nói thế. Tôi cám ơn Trinh chả hết, có đâu dám từ chối.

Tôi vừa nói chuyện, vừa bỏ chiếc mũ rơm vào cái ghế gần đó, và không quên tháo đôi găng làm vườn, rũ cho sạch đất cát, rồi mang vào nhà, để sau phía garage.

Thế là tôi bỏ vụ đi jogging ở chung quanh park, mà ở nhà lo đào xới mảnh vườn hoang nắng cháy. Mấy ngày qua đi thật nhanh. Thời gian qua đi trong lặng lẽ. Tôi vẫn đầu đội mũ rơm, tay mang găng, và ra vườn để xúc đất cho vào những túi nhỏ. Tôi không thể ngờ, mới chỉ có mấy ngày, những túi nhỏ đă được xếp cao thành tầng, và tôi đếm ước chừng được 50 túi rồi. Tôi nghĩ đến mỗi thứ năm, ngày đổ rác, tôi sẽ cùng với Quỳnh cho túi đất vào thùng rác lớn và tư từ rồi cũng sẽ đổ hết. Nghĩ th́ giản đơn như vậy, thực ra, mọi việc đều không dễ dàng như ư nghĩ. Mỗi tuần, túi đất chỉ đổ được 10 bao, trong khi mỗi ngày, tôi có thể xúc đất vào bao từ 15 đến 20 bao. Nh́n những bao đất chồng cao lên như núi, tôi đă bàn với Quỳnh, có lẽ mỗi tối, Quỳnh sẽ chở trên xe chừng 20 bao đem đi đổ ở thùng rác lớn, nơi các công sở.

Nh́n Quỳnh chuyên chở những bao đất từ phía sau nhà ra xe, mà tội nghiệp. Dáng lui cui, im lặng như một bóng ma, lặng lẽ đi ra, đi vào cho đến khi những bao đất được xếp đầy cóp của cái xe Honda cũ của Quỳnh. Rồi Quỳnh chờ đến khuya, khoảng nửa đêm, mới bắt đầu đi đổ.

- Trinh đi cùng, phụ với tôi một tay nhé. Đi một ḿnh cũng buồn nữa.
- Chờ Trinh lau xong sàn bếp đă nhé.

Và, trong khi chờ đợi tôi lau sàn, Quỳnh và tôi bàn xem nơi sở nào gần nhà nhất, có thùng rác to, và cần nhất là nơi vắng vẻ, để đổ hàng ... Tôi liên tưởng đến những chuyến đổ hàng Mỹ, song suốt, th́ mọi người đều vui vẻ. Chẳng may bị động, th́ người nào cũng nhanh chân trốn cho khỏi bị Quân cảnh bắt về tội buôn hàng lậu. Tôi nhớ đến Kim Phương, thời đi học, th́ nó đi đứng điệu rơi điệu rụng. Có lẽ v́ đôi guốc cao nghễu nghện khiến nó không đi nhanh được. Và từ đó, nó mang tên do bạn bè đặt: Phượng điệu.

Rồi sau khi đỗ Tú Tài II xong, mỗi đứa tản đi mỗi nơi, lo kiếm sống, tôi cũng quên dần cái tên Phượng điệu, nếu tôi không gặp lại Phượng ở xứ Mỹ rộng lớn này. Tôi gặp lại Phượng và ngạc nhiên không thấy cô nàng đi lối " rước kiệu " nữa . Hỏi ra mới biết, khi c̣n ở Saigon, Phượng là đứa chuyên môn đi đổ hàng Mỹ, rồi nàng kể:

- Nhiều lần đổ hàng được bằng yên, duy lần đó, Xe hàng vừa đến, chưa kịp tháo hàng hoá, th́ được tin có bóng dáng Quân Cảnh đi cùng phía. Thế là tụi tao bỏ của chạy lấy người.

Kỳ này đi đổ hàng, không phải là hàng lậu, nhưng cũng phải đến nơi vắng vẻ, nếu có xe Cảnh Sát, chắc tụi nó lại tưởng là dân buôn bán x́ ke, hay dân thuộc loại chỉ làm những điều trong bóng tối ...

- Có thể đi được chưa?
- Anh đă xếp những bao đất vào đầy xe chưa?
- Rồi.

Thế là tôi vào pḥng lấy chiếc áo len khoác lên người. Tôi nh́n Hùng, đang say ngủ, và khép cửa pḥng thật nhẹ, rồi ra đi.

Ngoài đường, khu xóm tôi ở, vắng hoe, không một bóng người. Ra đường chính, thỉnh thoảng mới có xe đi ngược chiều. Trăng khuya giăi mênh mông khắp nơi. Tôi rùng ḿnh v́ sương lạnh.

- Trinh lạnh hả ?
- Tại sương đêm xuống nhiều quá. Trăng đẹp thế này mà thiên hạ ngủ hết, phí quá.
- Nếu ḿnh không phải đi đổ đất, th́ ḿnh cũng đă ngủ rồi.
- Anh định đi đổ chỗ nào đây ?
- Ghé chợ Ralph, góc Brookhurts và Mc Fadden có thùng rác lớn lắm.
- Trinh hồi hộp quá, cứ như đang làm chuyện phi pháp.

Cả hai cùng im lặng. Tôi tự hỏi, đêm hôm khuya khoắt, dước ánh trăng thơ mộng, tôi, một người có chồng, đi ra ngoài với một người đàn ông đă ly dị vợ, liệu có là một hành đông phi pháp không ? Tôi liếc nh́n sang Quỳnh, nét mặt chàng vẫn nh́n thẳng trong khi lái xe. Tôi không biết trong đầu óc chàng lúc này đang nghĩ ngợi ǵ ? Bất ngờ chàng lên tiếng, mà không quay qua nh́n tôi:

- Nh́n thẳng trước mặt, Trinh đă thấy cái bảng chữ Ralph to lớn đàng kia không ?
- Trinh đă thấy rồi, nơi đây trống trải quá, Trinh sợ ...Lần đầu tiên ...
- Ḿnh có làm điều ǵ phi pháp đâu mà sợ ? Cùng lắm, lỡ gặp cảnh sát, th́ nói thật ḿnh đi đổ đất ...

Quỳnh lái xe thẳng vào chỗ đậu xe gần ngay cạnh thùng rác lớn. Quỳnh và tôi làm theo lói dây chuyền. Chàng mở cóp xe, tôi lấy bao đất chuyền tay chàng, và Quỳnh chạy đi vất thật nhanh vào thùng lớn. Cứ thế, cũng phải mất cả gần 1 giờ đồng hồ mới vất hết 20 bao đất. Sau khi vất xong bao cuối cùng, tôi vội vào trong xe ngồi chờ Quỳnh. Nh́n khu parking lot rộng mênh mông, không một bóng xe nào đậu, ngoài xe Quỳnh. Tôi vẫn đưa mắt ra ngoài đường cái, nh́n đèn pha của xe nào đó đang đi tới, mà thầm cầu mong không phái là xe cảnh sát ...

Quỳnh đă vào xe, nổ máy, rồi lao vút nhanh trong đêm tối. Tôi vào nhà, rửa tay, thau áo quần, và chào Quỳnh đi ngủ. Trời đă khuya lắm rồi.

Không thể ngờ rằng, Quỳnh và tôi đă phải mất bao nhiêu đêm đi đổ đất, mà vẫn chưa xong. Gần như là một hẹn ḥ ngầm, mỗi khi cơm nước xong, ngồi chuyện văn với mọi người, cho đến khi Hùng và Thanh phải đi ngủ để mai c̣n đi làm, th́ tôi lại lau nhà, dọn dẹp chén bát, để rồi sau đó, tôi lại khoác áo lạnh, cùng Quỳnh ra đi, sau khi chàng đă xếp xong 20 bao đất.

Trện con đường đêm hôm khuya khoắt, có những lần, Quỳnh và tôi chẳng nói ǵ, chỉ im lặng nghe những ḍng nhạc khuya phát ra từ cái cassette trong xe. Những bản nhạc tiền chiến cũng xưa cũ như chủ nhân chiếc xe của nó, đă gợi cho tôi biết bao kỷ niệm của thời xa xưa. Có nhiều khi, lại là một cassette toàn những bài nhạc nhẩy đầm, được thu theo lối nhạc tour, nghe thật hào hứng, chẳng hạn như bài Tango Bleu. Quỳnh là người ít nói, nhưng trong những lần chỉ có tôi với chàng, h́nh như Quỳnh lại là người kể lể tâm t́nh với tôi nhiều nhất.
Những câu chuyện chẳng có bắt đầu, cũng chẳng có kết thúc.

- Từ khi dọn đến nhà này, chưa thấy Hùng và Trinh mở party.
- Bạn bè cũng réo lắm đấy, nhưng Trinh muốn làm xong vườn đă. Ít ra, mảnh vườn đàng trước, làm cho sạch sẽ cỏ, và trồng thêm mấy cây trông cho mát mắt. Trinh cũng muốn mua thêm gạch để xếp dọc theo phía drive way, khoảng 2 gang tay, cho thêm rộng, có thể đậu 2 xe, mà vẫn có chỗ đi thoải mái vào trong nhà.
- Lát nữa về nhà, Trinh chỉ cho tôi đoạn nào Trinh muốn làm rộng ra nhé. Tôi đổ ciment lấy được mà, miễn là không phải là một khoảng cimenh quá to, để phải thuê những dụng cụ ngoài Home Depot.
- Trinh lại biết thêm anh Quỳnh có thêm tài.
- Anh có thể đóng gỗ được nữa không ?
- Để làm ǵ ?
- V́ Cụ Nội muốn sửa thêm tí cổng phía trước nhà. Trinh có gọi mấy ông thợ Việt Nam, họ đ̣i 500 đồng. Trinh c̣n muốn gọi thêm mấy người nữa để khảo giá, và cũng để xem người nào có ư kiến hay ...
- Thôi, Trinh để tôi làm cho.

Rồi Quỳnh hỏi lư do nào cụ Nội muốn sửa phía trước nhà. Tôi cho biết, cụ Ông là người biết xem địa lư, và cụ rất quan tâm về hướng nhà ở của tụi Trinh. Ông nói, nếu không đúng hướng, vợ chồng Trinh có thể bó nhau.

- Quan trọng thế cơ à ?
- Quan trọng với các cụ thôi. Thực ra, quan trọng là cái tâm t́nh c̣n nghĩ về nhau không. Về cách cư xử thường ngày với nhau. Giữ được hồn nhau mới là điều đáng nói.
- Tôi mới biết vợ chồng Trinh đây thôi, nhưng tôi có cảm tưởng, hai người là hai thế giới khác nhau.
- Mà phải sống chung trong một mái nhà, mới là điều khổ tâm.
- Trinh được gia đ́nh chồng yêu nể lắm.
- Đó cũng là điều vô h́nh ràng buộc Trinh với gia đ́nh chồng. Thực ra, Hùng cũng không phải là người kém tài đâu, chỉ v́ Hùng được nuông chiều, mà không được dạy dỗ đến nơi đến chốn, lại thêm tính đàn đúm từ khi c̣n trẻ, tập tành uống bia rượu, hút thuốc thành quen, và bây giờ th́ thành nghiện mất rồi, không tài nào chừa được nữa đâu.
- Trinh có biết Hùng nhiều trước khi lấy Hùng không ?

Tôi im lặng. Câu hỏi của Quỳnh đă lại đưa tôi về những tháng ngày buồn khổ cũ. Tôi lại nh́n thấy tôi trong quăng đời sống trong nhung lụa, rồi ngày chia tan mối t́nh đầu, rồi những ngày các anh chị đi di tản ra nước ngoài, và tôi ở lại với mẹ già sau ngày 30 tháng Tư ... Và, lư do nào đă khiến tôi lấy Hùng ...

- Xin lỗi Trinh, tôi vô t́nh hỏi thôi.
- Không, có ǵ đâu mà anh phải xin lỗi, chỉ v́ chính bản thân Trinh câu hỏi đó cũng đă từng lởn vởn ở trong óc hoài, mỗi khi Trinh nh́n Hùng xỉn say.
- Sau khi tỉnh rượu, Hùng có biết Hùng đă làm buồn Trinh không ?
- Nếu Hùng biết, th́ mọi chuyện đă đổi khác. Hùng vẫn cho ḿnh có quyền uống bia rượu, hút thuốc ...

Tôi nói với Quỳnh tôi sẽ kể cho Quỳnh nghe nỗi buồn của tôi, nỗi buồn mà dù muốn quên, tôi cũng không quên được, và chính nỗi buồn ấy đă làm ḷng tôi lạnh tanh, khi nghĩ về Hùng.

Quỳnh im lặng quay qua nh́n tôi trong nét mặt chờ đợi.

Cả một khoảng thời gian đă tưởng ch́m trong đáy cuộc đời, bỗng dưng được khơi lại trong một đêm thanh vắng, chỉ có hai người, mà người ngồi nghe, lại là người rất thông cảm với nỗi khổ tâm của tôi. Hơn thế nữa, Quỳnh lại là người chia sẻ với tôi những cảm nghĩ cô đơn, khi tôi đang sống giữa một đám đông người. Tôi đă nh́n thấy đôi mắt Quỳnh hướng về tôi, mỗi khi Hùng la đà trong bia rượu, hay những khi Hùng ngồi lặng yên hút thuốc ngoài garage, mắt mơ màng thả hồn theo làn khói bay vương toá trên không trung. Phải nói rằng, ánh mắt ấy đă an ủi tôi rất nhiều, dù chỉ là một thoáng mong manh như tơ trời, như ngọn gió thu hiu hắt ngoài song. Quỳnh có ngờ đâu, ngọn gió nhẹ lướt qua ấy, lại có đủ sức mạnh tạo nên những làn sóng lăn tăn nơi mặt hồ.

Những lần t́nh cờ có Lâm, có Tố đến chơi vào những ngày thường, hay cuối tuần, cuộc họp mặt bất ngờ, bao giớ cũng được những điệu nhạc chát chùng hấp dẫn, đưa đến nhảy đầm, và bao giờ tôi cũng t́m thấy sự ấm áp trong ṿng tay cúa Quỳnh, như khi xưa, tôi được Hoàng ôm trong những điệu Rumba, Slow vậy. Càng nh́n Quỳnh, tôi càng thấy Quỳnh giống cố nhân cúa tôi dễ sợ. Giống từ khổ người cao ráo, đến khuôn mặt đẹp trai, và nhất là cái miệng cười, có hàm răng nhỏ, đều trắng muốt. Hoàng cũng thường lo lắng, săn sóc tôi giống như Quỳnh bây giờ. Chỉ khác một điều, ngày xưa, gia đ́nh tôi quá nghiêm khắc, nên mỗi khi Hoàng và tôi gặp nhau, trước mặt cha mẹ chỉ đưa mắt nh́n, đâu có được tự do nắm tay, vỗ vai nhau như bây giờ. Tuy vậy, tôi lại buồn cười khi so sánh, h́nh như con người tôi, luôn có sự " lễ giáo " bao che bởi gia đ́nh . Ngày xưa th́ dưới quyền của Bố mẹ, bây giờ th́ v́ chồng con.


Đêm nay trăng tṛn và sáng lắm, sáng đến lạnh người, thứ ánh sáng mà tôi trông như những tia sáng liêu trai, ma quái, khiến tôi rùng ḿnh.

- Trinh lạnh ?
- Dạ không.
- Sao rùng ḿnh ?
- Nh́n ánh trăng sáng lạnh trông ma quái, nên Trinh sợ.
- Trinh sợ ma không ?
- Trinh sợ lắm, cứ nghĩ nếu gặp ma, chắc ngất đi mà chết. C̣n Anh ?
- Tôi chẳng sợ ma. Mà lại sợ người.
- V́ sao Anh sợ người ?
- V́ người mới làm ḿnh khổ.
- Như vậy là anh không sợ ma, mà sợ khổ, nhất là khổ v́ t́nh ?
- Trinh nói đúng. Tôi đă khổ rồi, và không muốn khổ thêm nữa.
- V́ thế mà Anh nhất định ở độc thân ?
- Gọi là nhất định cũng không đúng. Hiện giờ tôi chả nghĩ ǵ đến chuyện lập gia đ́nh.

Rồi Quỳnh kể cho tôi nghe những mối t́nh đă đi qua đời chàng. Cũng chỉ v́ chàng ham đi nhảy đầm, mà đă gặp nhiều người. Nhưng so với chàng, họ quá trẻ, có người thua chàng cả hai chục tuổi. Chàng lại không thích có bồ trẻ quá như vậy. Trong đám quen ấy, có một người ngày xưa chàng đă thích, nhưng v́ nàng chỉ thua có một lớp, mà lại học khác ban, nên với tính t́nh nhút nhát của Quỳnh, chàng không dám đến làm quen.

Thế rồi đỗ xong tú tài II, nàng lên xe hoa đi về nhà chồng. Tôi chỉ mới thích thích, nên nỗi buồn cũng nhè nhẹ thôi. Cuộc đời cứ thế trôi đi, cho đến khi tôi gặp nàng ở xứ Mỹ này, trong một party nhà người bạn. Nàng đă ly dị từ lâu. Và tôi cũng là người độc thân. Hai đứa ngồi nhắc chuyện ngày xưa, thời đi học, và nàng cho biết, thời đó nàng cũng thích tôi, nhưng chả thấy tôi nói ǵ ...

Và nàng cho biết, nàng có 4 con. Hai trai, hai gái, đứa nào cũng lớn và có gia đ́nh hết rồi. Từ sau đó, tôi và nàng mỗi cuối tuần đêu đi nghe nhạc, nhẩy đầm với nhau. Thời gian đó thật hạnh phúc. T́nh yêu mỗi ngày mỗi tăng nhanh. Tôi và nàng đă nghĩ đến ngày sống chung bên nhau. Các con của nàng, đều quí mến tôi, và gần như coi tôi là ông bố thứ hai của chúng. Tôi có duy nhất một thằng con trai, mà nó cũng quí mến bà bồ của tôi lắm. Vấn đề gia đ́nh, coi như chúng tôi không bị ngăn chận cả về 2 phiá Nội, Ngoại ...


Nếu cuộc đời cứ êm trôi như ḍng nước, không bị gió băo cuộc đời gây nổi sóng, th́ chắc, đời sống cũng tẻ nhạt lắm. V́ thế, mối t́nh của Quỳnh tưởng sẽ êm chèo mát mái, sè cùng nhau hưởng hạnh phúc cuối đời, th́ bỗng giông gió đă làm mặt nuớc nổi sóng trên ḍng sông tưởng là lặng yên. Chỉ v́ một hiểu lầm nhỏ, mà v́ Thu Cúc, tên nàng, đă nổi ghen, và nhất định đ̣i cắt đứt không thèm gặp mặt, không thèm nghe lời giải thích của Quỳnh. Câu chuyện không có ǵ, mà hoá ra to. Lời của Quỳnh trầm, nhỏ, như lời thủ thỉ của gió trong một khu rừng vắng, chỉ có nắng và mây trời. Tôi nghe mà như nghe tiếng của một thời nào xa lắc vọng về, bởi chuyện của Quỳnh cũng giống như chuyện tôi ngày xưa...

Một chiều cuối tuần, hai người đi ăn, và đi nhảy đầm. Ở Majestic, t́nh cờ Quỳnh gặp người bạn gái cũ, sau khi giới thiệu hai người đàn bà với nhau, th́ chính Thu Cúc dục Quỳnh hăy mời bạn gái nhảy với Quỳnh bài Rumba. Lâu ngày không gặp nhau, khi nhảy là cơ hội để hỏi và trả lời những điều muốn biết giữa hai người. Chẳng hiểu Thu Cúc nghĩ ngợi ǵ, mà sau đó, nàng im lặng, và không nhảy với tôi bài nào trong suốt mấy tiếng đồng hồ của đêm đó. Và khi ra xe, nàng đay nghiến tôi là người đă không coi nàng ra ǵ, bỏ nàng ngồi một ḿnh để nhảy với bồ cũ ...Cứ mỗi lần tôi định mở miệng giải thích, th́ nàng lại át giọng, và cứ thế, lời nói càng ngày càng nặng nề hơn, mặt nàng đanh lai. Trước khi xuống xe, nàng nói như hét vào tai:

- Tôi không bao giờ thèm gặp lại anh nữa đâu. Đừng có ḥng.

Và nàng đă đóng ầm cửa xe rồi quay quả đi vào nhà. Quỳnh cho biết, chàng đă để cho ḷng nàng lắng dịu và đến tối hôm sau, chàng mới gọi để hỏi thăm, và muốn giải thích . Nhưng nàng đă không nghe chàng nói, c̣n kết án :
- Anh để tôi ngồi một ḿnh rồi nhảy du dương với bồ cũ .
- Tai sao Cúc lại dục anh nhảy với người ta ?
- Tôi muốn thử anh thôi. Tôi nghĩ anh phải từ chối người ta để nhảy với tôi mới đúng lư.
- Nếu em đừng nói như bắt buộc anh, th́ anh đă mời em bài đó rồi.
- Hứ, cám ơn lời nói đăi bôi.

Rồi nàng cúp điện thoại cái rụp, khiến tôi ngỡ ngàng . Và hành động này đă khiến tự ái cúa Quỳnh bị va chạm mạnh.

Chuyện t́nh cắt đứt từ đó . Dù sau này, chừng 2 tuần lễ, nàng có gọi cho chàng, chàng vẫn nói chuyện b́nh thường, nhưng t́nh cảm th́ coi như đă chết, sau 3 tháng hạnh phúc. thỜi gian quá ngắn để rễ t́nh mọc sâu vào vườn hoa t́nh ái. Tôi an ủi chàng bằng câu nói vô thưởng vô phạt:

- Khi yêu, ai chả ghen , dù bất cứ ở lứa tuổi nào.
- Tôi hiểu thế, tuy nhiên, cũng đừng nóng nảy quá mà có những lời không đẹp.
- Nếu Thu Cúc là lửa, th́ anh hăy là nước làm cho lửa tắt.
- Tôi chỉ cần Thu Cúc nghe lời giải thích cúa tôi đă. Mà nàng không thèm nghe.
- Con trai có tự ái cao, tự ái con gái c̣n cao hơn nữa. Anh có biết vậy không ?
- Người nào gây ra lỗi, người đó phải biết lỗi.
- Dù là đàn bà gây ra ?
- Trong trường hợp tôi, Trinh nghĩ sao ?

Tôi im lặng. Câu chuyện giữa tôi và Hùng cũng là do tự ái của tôi mà ra. Hôm ấy, tôi có hẹn phải đi bác sĩ lúc 1 giờ, tôi nhờ Hùng coi dùm mấy đứa trẻ bằng cách lấy 1 ngày nghỉ. Hùng không hiểu được ư tôi, nên đă cằn nhằn :

- Sao không hẹn vào sau 3 giờ là giờ tôi đi làm về, đỡ phiền phức cho tôi không ?
- 1 giờ là giờ tụi trẻ ngủ, anh chỉ canh chừng khi tụi nó dậy, hy vọng Trinh đă về tới nhà.

Và tôi đi bác sĩ về khoảng 2 giờ 30, thấy Hùng để bé Tuyết ḅ lê dưới sàn nhà, trong khi 2 thằng anh đang ngồi xem T.V . Hùng th́ tay đang cầm lon bia.

Nh́n cảnh tượng đó, tôi có nói Hùng :

- Nḥ anh trông tụi nó mà anh cũng không làm tṛn phận sự.
- Tụi nhỏ vẫn chơi, có ǵ nguy hiểm đâu.
- Bé Tuyết đang ḅ dưới sàn, gần chỗ máy hát, lỡ nó kéo giây dợ ǵ đó, máy dổ, đè vào người, vào đầu nó ...
- Nếu cô thấy tôi vô tích sự, th́ ly dị đi. Tôi sẽ kư liền . Giữa cô và bia rượu, tôi chọn rượu, chứ không chọn cô đâu. Bỏ vợ được, không bỏ bia rượu được, cô đă biết rồi mà.

Tôi lặng câm nh́n Hùng, ḷng tôi đă lạnh, càng lạnh tanh hơn. H́nh như ở khoé mắt có ḍng nước mắt lạnh lùng chảy. Tôi ôn bé Tuyết vào nhà tắm, rửa ráy, thay áo quần cho bé.

Câu chuyện cũ như ghim vào sâu vào ḷng tôi toé máu, khiến chẳng bao giờ tôi quên được. Và cũng từ đó, tôi không bao giờ nói ǵ đến rượu bia, thuốc lá của Hùng. Trong ḷng tôi, Hùng như đă chết.

Trong khi ấy, Quỳnh lại là người lo lắng, săn sóc, và để ư chia sẻ với tôi, về mọi phương diện. Tôi thấy ḿnh gần gũi với Quỳnh hơn, và h́nh như tôi đă tâm sự nhiều với Quỳnh khá nhiều, nhất là những đêm đi đổ đất.

Mỗi ngày, sự thân thiện mồi tăng nhiều hơn, nên tôi đă đi Costco với Quỳnh, mà không phải với Lâm nữa. Ḷng tôi có xao động mỗi khi ánh mắt của Quỳnh lặng lẽ hướng về phái tôi. câu chuyện tôi giận Hùng đến tím gan tím ruôt, tôi chỉ kể cho Thanh là người bán gái thân nhất cúa tôi, và Quỳnh là người chủ nhà, và là bạn trai thân nhất của tôi trong lúc này. Tôi có thể gọi Quỳnh là bạn trai được không nhỉ. Tôi đâm ra thắc mắc. Có ǵ mà không được. Bạn phái nữ th́ gọi là bạn gái. Bạn phái nam th́ gói là bạn trai, chỉ là danh từ để phân biệt trai hay gái mà thôi. Lâm cũng là bạn trai của tôi vậy nhưng trong thâm tâm cúa tôi, trong ư nghĩ sâu thẳm của tâm hồn, tôi chưa bao giờ nghĩ đến hai chữ bạn trai vớ Lâm cả. Dù ngày xưa, tôi đă cùng với Lâm đi chợ, đi Costco, đi mua những vật dụng cần thiết, mà chỉ có hai đứa, vào sáng, trưa hay chiều tối ...

H́nh như cảm t́nh của tôi đối với Lâm và Quỳnh, có ǵ khác biệt mà tôi không cần t́m hiểu.

Trong những lần họp bạn, tôi vẫn t́m cách đến gần quỳnh, nhắc nhở, món này ngon, món kia ăn được. và nhất là những lần, họp mặt mà không có Quỳnh, v́ chàng bận đi ăn cưới, hay đi họp bạn cùng lớp Chu văn An của chàng, là tôi đă để dành phần cho chàng những món ăn ngon mà chàng thích. Với Lâm, tôi cũng mời, cũng nói cho Lâm biết món này ngon, món kia cay ... nhưng không bao giờ có tà ư để dành phần cho chàng Lâm. Ngay cả với Hùng, tôi cũng không săn sóc đặc biệt như Quỳnh.

Đă nhiều lần tôi tự hỏi, tại Quỳnh giống cố nhân cúa tôi, hay tại sự gần gũi giữa hai tâm hồn cô đơn, lại t́m thấy những sự giao hoà về tâm hồn, lại được sống chung trong một căn nhà, như một điều kiện ắt có và đủ cho người đàn bà có chồng mà cũng như không.

Lần đầu tiên đi với Quỳnh ra phố, tôi cũng hơi ngại. Sau đó, chồng tôi và mọi người như đồng loă với Quỳnh và tôi, nên đà coi như một sự hiển nhiên, khi Quỳnh đưa tôi đi mua vật dụng ở Costco, hay đôi khi tôi nhờ chàng mua tem, mua thức ăn mang về cho gia đ́nh.
H́nh như bạn bè cũng coi vụ tôi đi với Quỳnh bây giờ chẳng khác ǵ tôi đi với Lâm ngày xưa ...


Đối với mọi ngưới, nhất là những bạn bè thân thiết, thường hay đến họp mặt tại nhà tôi, th́ sự tôi đi ra phố với Lâm ngày trước, hay với Quỳnh ngày nay, cũng chẳng có ǵ khác nhau. Bởi tôi là người đàn bà có chồng. Hơn nữa, Lâm hay Quỳnh, đều là những người thân trong gia đ́nh. Lâm là bạn cùng sở của Hùng, và Quỳnh là chủ nhà của vợ chồng tôi. Chính v́ thế, mà sự thân mật giữa tôi với Lâm, hay giữa tôi với Quỳnh đều được coi là sự tự nhiên.

Tuy vậy, không phải ai cũng có ư nghĩ ngay thẳng trong sự thân thiện giữa người đàn ông và người đàn bà, dù người ấy đă có chồng. Quyền, người bạn cùng sở của Hùng và Lâm đă chẳng có tà ư nghi ngờ chuyện tôi và Lâm là ǵ. Đâu phải tôi không có sự bén nhậy khi nh́n tia mắt của Quyền, nhất là vài câu nói xa xôi, nửa đùa nửa thật của Quyền đă cố làm ra vẻ tự nhiên. Tôi biết mà tôi vờ. Vả lại, Quyền cũng không phải là người đến chơi thường xuyên nhà tôi. H́nh như Quyền mới chỉ đến 2 lần trong dịp nào đó mà tôi đă không để ư đến, nên quên luôn rồi.

Thanh là người gần tôi nhất, tính t́nh lại thẳng như đàn ông, nên Thanh chẳng quan tâm đến chuyện vụn vặt bên ngoài. Lời ong tiếng ve, nếu có, vẫn chưa thấu tai tôi. Với tôi, chuyện bên lề không quan trọng bằng chuyện chính trong tâm tưởng của tôi lúc này, v́ chỉ có tôi mới biết được rơ ràng, tôi đối với Lâm và Quỳnh không giống nhau. Cảm t́nh đặc biệt này, tôi văn c̣n lẫn lộn Quỳnh với cố nhân của tôi.

Có một điều lạ lùng, rất nhiều cặp vợ chồng tôi quen, thí họ lại cũng thân với Quỳnh. V́ thế, có rất nhiều đám cưới, Quỳnh và vợ chồng tôi cùng đi. Những lần đi chung với nhau như vậy, chồng tôi thích nhất, v́ rằng, chàng không phải lái xe, th́ chàng có thể uống thả dàn bia rượu của nhà hàng. Và lần nào chàng cũng mang tâm trạng ngà ngà đi về. Tôi rất bực ḿnh về vụ Hùng uống rượu đến ngà say, nhưng vẫn tảng lờ coi như không, v́ tôi đă ḷng nhủ ḷng, không bao giờ nhắc đến những thứ bia rượu, thuốc là, v́ đó là những thứ cần thiết đối với Hùng, chàng đă chẳng tuyên bố trước mặt tôi như vậy là ǵ?. Chính v́ thế, mỗi khi đến phầm dạ vũ, th́ Hùng đă chẳng thể nào đi vững để ra nhảy đầm, mà lại nhờ Quỳnh "đưa vợ tôi ra piste dùm." Thú thực, những lần nhảy với Quỳnh trong đám cưới, khi nh́n Hùng ngồi thẫn thờ bên ly rượu, ḷng tôi chỉ thấy chán chường. Khó mà dùng ngôn từ nào tả cho đúng tâm trạng tôi lúc đó. Tôi bước những bước nhẹ nhàng bên Quỳnh, mà tâm trí tôi như bay bổng măi tận phương trời nào xa thật xa. Nơi xa xôi đó, chỉ có tiếng cười vui của tuổi đôi tám, tuy chưa biết yêu, nhưng ḷng vẫn xôn xao, vui thích khi có người theo đuổi ḿnh. Cứ mỗi buổi trưa tan trường, khi tôi dắt chiếc Velo Solex ra tới cổng, th́ đă thấy bóng dáng cao cao, chăm chăm nh́n tôi nở nụ cười. Và bao giờ th́ tôi cũng giả vờ nghiêm mặt nh́n thẳng, rồi tôi lên xe, đạp lấy đà, trước khi cho máy nổ. Ḷng tôi cũng hồi hộp theo với tiếng nổ máy xe. V́ rằng, nếu tay trái cầm guidon không vững, để tay phải kéo cái cần cho máy nổ, th́ sẽ bị té lăn cù xuống đất. Tôi cứ sợ h́nh ảnh nằm lăn quay ra đường, rồi sách vở, nón guốc, rơi tùm lum , tung toé, lại trước mắt một chàng trai đang ái mộ ḿnh ... th́ hẳn là không đẹp mắt tí nào. Và nếu có sự đó xảy ra, chắc tôi cũng độn thổ mà chết đứng như Từ Hải giữa chốn ba quân. May quá, chưa bao giờ tôi bị làm tṛ cười cho thiên hạ...

Bỗng Quỳnh khựng lại v́ tôi đang chúi đầu vào người chàng.

- Sao vậy ?

Tôi cười chữa thẹn, và nói nhỏ bên tai Quỳnh: " Tại đang mơ mộng ". Tiếng Quỳnh dí dỏm bên tai tôi : " về trần đi, kẻo chân trái tôi đă bị thương rồi đấy ".

Khi trở về bàn, tôi đề nghị đi về, v́ đă gần 11 giờ . Hùng cũng đồng ư, và tụi tôi 3 đứa kéo nhau ra xe. Trời đêm nay nhiều sao quá. Tôi ngửa mặt nh́n sao lấp lánh trên bầu trời, và lại ước được thấy cánh sao băng, như mọi người thường nói, khi nh́n được sao đổi ngôi, ḿnh ước ǵ là được đó. Sao xẹt rất nhanh, chỉ trong một sát na, nên lời uớc chắc không bao giờ tṛn vẹn, v́ chưa kịp uớc hết câu. Và tôi, nếu được nh́n sao đổi ngôi, th́ tôi ước điều gỉ ? Chắc là tôi ước có được hạnh phúc trong t́nh yêu.


Cả mấy tháng nay, vợ chồng tôi chưa mở tiệc họp bạn, có lẽ v́ vụ vườn tược chưa xong. Mới chỉ lo phía sau vườn, mà cả tôi lẫn Quỳnh đều vất vá, mệt mỏi rồi. Một vài con bạn thường dến chơi nhà, đà la tôi sao lại cứ thích vác ngà voi. Tôi cười, cho biết, tại ḿnh muốn đẹp. Vả lại, bản tính trời cho tôi, thích cây cối, vườn tược. Tôi cũng thích nấu nướng, nhưng từ khi có Thanh ở chung đến giờ, tôi đă thấy lười nấu nướng, và lại thích ra vườn nhiều hơn. Nếu không bị bắt buộc lo bữa cơm chiều cho gia đ́nh, chắc là tôi đă lo xong mảnh vườn phía sau rồi. Bây giờ, những đất dư, đă hết, tôi không c̣n phải lo cho vào bao để đêm đêm tôi cùng Quỳnh đi t́m chỗ đổ. Tôi lo xong phần đất trồng rau thơm phía hông nhà. bây giờ, đến lần Quỳnh lo cào xới cỏ khô, và cỏ dại mọc từng đám, lởm chởm giữa những vùng đất khô, không hàng lối. Trước đây, Quỳnh thường làm vườn vào 2 ngày cuối tuần. Tôi cũng giúp Quỳnh cào xới, hoặc cho cỏ vào túi nylon đi chợ. Tuần nào, thùng rác cũng đầy bao cỏ. Nh́n mảnh vườn sau bây giờ khang trang sạch sẽ hơn ngày trước nhiều lắm.

Hùng và Thanh, chẳng bao giờ bước chân ra vườn. Mấy đứa bạn của tôi cũng thế. Chắc họ nghĩ sao Quỳnh không mượn mấy thằng Mễ về làm cho vài buổi là xong, hà tiện tiền bạc làm chi cho mệt xác thân. Và, chúng cứ lải nhải sao không phải nhà của tôi, mà tôi lại bỏ công sức vào đó làm chi.

Thực th́, Hùng chẳng bao giờ nhắc đế;n vụ tôi ra vườn . Có lẽ Hùng biết tôi thích vườn tược. Ở nhà Fountain Valley cũng vây, tôi đă bỏ công ra làm vườn rau, cũng đào đào xới xơí, trồng trồng, tưới tưới ... Hết phía sau, lại mua vài cây về trồng phía trước, cho hoa nở đẹp vườn. Những cây hoa tôi trồng, bây giờ chuyển nhà, có mang theo được đâu. Và anh chị dương cũng chẳng bao giờ cùng tôi ra vườn để đào xới như Quỳnh bây giờ.

Hôm nay, tôi thấy Quỳnh ở nhà, đang lo dọn vườn tược phía trước, ngạc nhiên tôi đứng trong nhà hỏi vọng ra:

- Ủa, sao lại ở nhà, anh đau hả ?

Quỳnh dừng cuốc, nh́n tôi như muốn hỏi, tôi đă nói ǵ. Tôi nhắc lại :

- Anh ở nhà v́ đau, sao lại ra vườn làm chi vậy ?

Tiếng Quỳnh trả lời nhỏ quá, khiến tôi phải bước tới gần chàng để nghe cho rơ.

- Anh nói ǵ thế, Trinh chả nghe được ǵ cả.

Chàng nh́n tôi cười,

- Tôi đâu có đau. Tôi lấy vacation 1 tuần để ở nhà lo cho xong mảnh vườn đàng truớc.
- Chà, giỏi quá, chắc là có chuyện ǵ vui ?
- Chỉ tại Trinh nói không mở Bal, v́ chưa xong vườn.
- À, th́ ra vậy. Cuối tuần này Trinh sẽ gọi các bạn tới họp nhé.
- Tuỳ Trinh.

Nắng buổi sáng thật đẹp và trong, đến nỗi ngẩng nh́n trời, tôi c̣n nh́n rơ được cả từng mảng vân mây xanh đang đứng yên giữa bầu trời. Một vài con bướm lượn quanh khóm hoa vàng, và vài con chim nhỏ đang chui vào cây đào đang có trái xanh ...chẳng hiểu chúng chui vào đám cây rậm rạp là để tránh nắng, hay để t́m những trái đào chín để ăn ?

Quỳnh đă đào xới xong những đám cỏ dại tốt tươi, trong khi cây đào ăn trái lá khô héo v́ thiếu nước. Tôi bàn với Quỳnh, đi mua gạch đỏ, tôi sẽ xếp lối đi ṿng cung từ phía vỉa hè đường đi vào. Và cả vỉa hè phía ngoài đường để người từ trong xe bước ra, không phỉa dẫm lên cỏ. Mùa hè đă vậy, mùa đông sương xuống nhiều, người ta dẫm lên cỏ, phần hại giày, phần uớt gấu quần ... Tôi c̣n muốn Quỳnh làm cái giàn phía trước, vừa là để cho bụi hoa vàng leo, vừa là để lối vào trông cho đẹp.

Tôi bàn điều ǵ, Quỳnh cũng làm theo. Nhất là khi mọi người đến nhà, ai ai cũng khen vườn đẹp làm tăng giá trị căn nhà, th́ Quỳnh lại càng thấy ư kiến của tôi là đúng. Quỳnh và tôi nói đủ thứ chuyện, mà tôi gọi là chuyện không đầu không đuôi, v́ cứ gặp chuyện ǵ là nói chuyện đó.

Tôi đă cam ? thấy đói bụng, và hỏi Quỳnh đă muốn ngừng tay ăn uống chưa. H́nh như Quỳnh cũng đă cảm thấy mệt, nên chàng ngưng tay liền. Tôi vào trước, hâm lại nồi thịt kho, và rửa rau salade, ăn với nước thịt. Cơm nguội cũng phải hâm nóng, cho nên, khi Quỳnh vào rửa tay xong, th́ cũng là lúc mọi thứ hâm đă đủ nóng.

Quỳnh đă lấy 2 bát, 2 đũa, và c̣n lấy thêm đĩa lót dưới bát, và nh́n tôi cười, và nói:

- Tôi nhớ lấy đĩa lót, kẻo lại bị Trinh la ...
- Ai dám la anh hồi nào đâu mà cứ đổ oan cho Trinh không hà.
- Th́ Trinh la Hùng đă không lấy đĩa lót. Và ai không lấy đĩa lót, cũng đều bị la.
- Ah, hôm nay Anh Quỳnh lại nói theo điệu tam đoạn luận cúa triết học.

Và, bữa cơm trưa chỉ có 2 người. Tôi nh́n ra ngoài trời nắng, và thấy trời hôm nay h́nh như vui hơn, và ở trong nhà h́nh như mát hơn.

- Trinh uống ǵ ?

Câu hỏi của Quỳnh chỉ là b́nh thường, nhưng tôi nghe thấy câu hỏi thật nhẹ, và ấm, làm cho ḷng tôi reo vui. Bởi v́, cũng câu hỏi tương tự tôi đă nghe, của bao nhiêu năm trước. Mỗi lần Hoàng và tôi đi ăn tiệm, th́ câu đầu tiên chàng hỏi, sau khi vừa an toạ là :

- Trinh uống ǵ ?

Rồi sau khi đă xem xong tờ thực đơn, th́ câu hỏi thứ hai là:

- Trinh ăn ǵ ?

Và chàng lấy đũa, lấy th́a, lau sạch sẽ, để trước mặt tôi. Trưa nay, Quỳnh cũng đă sắp bát đũa, và hỏi tôi câu : Trinh uống ǵ, đă làm tôi nghĩ đến Hoàng. Tôi sợ lỡ Quỳnh lại hỏi tôi, "Trinh ăn ǵ," nên tôi đă vội mời Quỳnh ăn cơm cho nóng.

Từ hôm dọn đến nhà này, th́ bữa cơm nào cũng có Thanh, Quỳnh ăn chung vớí gia đ́nh tôi. Những câu chuyện bên lề đă làm cho bữa cơm vui vẻ, tràn ngập tiếng cười. Nhưng trưa nay, bữa cơm trưa đầu tiên chỉ có Quỳnh và tôi, cho tôi cảm giác ấm cúng, thân thiết.

HONG VU LAN NHI
08122004

Trở Về Home - Trang Đầu - Trang Trước - Trang Kế Tiếp - Trang Cuối

 

 

Lan Nhi mong được nhận ư kiến của quư vị qua điện thư hongvulannhi@yahoo.com
...............................................
Copy Rights @ Hong Vu Lan Nhi 2005