TƯỞNG NHƯ LÀ
Hồng vũ Lan Nhi
Chương 12
Mấy
hôm nay, ngày nào Quỳnh và tôi cũng ngồi ăn cơm chung, sau khi đă lo làm mấy tiếng
đồng hồ ngoài vườn. Có những buổi sáng, Quỳnh rủ tôi đi Home Depot
mua gạch. Tôi đă không quên mua 1 vỉ hoa tím trồng chung quanh chậu cây. Hoa tím sẽ mọc
dài và rủ xuống, thật đẹp. Ở nhà cũ, tôi đă được nh́n ngắm
chậu hoa tím rịm, rủ xuống trông thơ mộng làm sao!
Quỳnh c̣n mua thêm ít gỗ
để chàng đóng giàn hoa trước cửa nhà. Tôi không ngờ Quỳnh lại giỏi
đến độ có thể làm cả thợ mộc lẫn thợ nề. Trông dáng dấp
Quỳnh, có dáng thư sinh, chứ không có dáng thô kệch lao động. Tôi nh́n Quỳnh khác
lạ với mọi ngày trong chiếc quần jean cũ, áo chemise hoa nâu, và đi dôi giày bata.
Trông chàng hôm nay có vẻ phong sương hơn. Nhất là khi thấy chàng thoan thoắt khuôn
gạch, và gỗ, th́ không bao giờ tôi lại nghĩ được rằng, người
này đă có phong cách nhảy đầm rất đẹp, dưới ánh đèn mờ của
vũ trường.
Trước khi đi Home Depot, Quỳnh nhờ tôi xỏ dùm sợi
chỉ, để chàng đính cái nút khuy đă gần đứt rơi ra ngoài. Tôi vừa xỏ
dùm, vừa gợi ư mà tôi muốn khuyên chàng từ lâu :
- Sao anh cứ lui cui một ḿnh
hoài vậy. Rước một bà nào về dinh để bà ta hầu hạ cơm nước,
và tṛ chuyện có vui không ? - T́m hoài đấy chứ, có ai đâu. - Để Trinh giới
thiệu bạn Trinh nhé. - Những người đă đến đây, có ai một ḿnh đâu.
Những người một ḿnh, th́ lại thành bạn mất rồi. - Yên chí, sẽ có
thêm hai người mới nữa, đừng lo. - Ở đâu ?
Tôi nhớ cách đây
2 tuần, trong một dịp dự đám cưới con người bạn thân, tôi đă
gặp lại một số bạn cũ. Có đứa đă 30 năm chưa gặp. Có đứa
từ khi rời mái trường Trưng Vương cho đến nay, tôi mới gặp lại,
và nh́n nó khác lạ đến độ tôi nhận không ra. Có thể Như Lan không cùng lớp,
mà chỉ cùng đệ mà thôi. Chẳng hạn tôi đệ Tứ B1, th́ Như Lan đệ
Tứ B2 ... gặp lại nhau nơi đất khách quê người, lại trong lứa tuổi
chẳng c̣n trẻ trung ǵ, nên mừng mừng tủi tủi tay bắt mặt vui. Ôi thôi, nhà
trai nhà gái muốn nói ǵ làm ǵ, tụi tôi đâu cần nghe, mà chỉ quay ngang nh́n ngược
hỏi thăm nhau, rồi lấy bút ghi chép địa chỉ, và hứa hẹn sẽ gọi
cho nhau. Trong đám bạn gặp tại đám cưới tối đó, tôi được
biết chỉ có 2 c̣n hiện đang độc thân, đó là Như Lan, và Tố Nga. Hai đứa
đều đẹp, nhưng ở Nga có nét ưa nh́n hơn Lan. Chồng Lan chết trong trại
tù cải tạo, và Lan vượt biên, rồi được người em gái bảo lănh
vào Mỹ. Hai đứa con của Lan đă khôn lớn, đă có gia đ́nh. Bây giờ Lan cũng
muốn t́m người đàng hoàng, cùng có sở thích không giống hẳn nhau, nhưng đừng
đối ngược nhau, để tâm tính trong cuộc đời c̣n lại. Lan cho biết,
nàng cũng đă gặp nhiều người, cuối cùng, chả đi đến đâu.
Chắc là chưa gặp duyên số thôi.
Trong trường hợp của Nga, th́ hơi
khác. Hai vợ chồng sang đây từ năm 75, Chịu khó đi làm, không bao giờ bỏ
làm Over Time, nên tiền tiêu rủng rỉnh. Chỉ tội một điều là không có con. Và
Nga đă sẵn ḷng hy sinh ly dị chồng, để chồng Nga lấy người khác
trẻ trung hơn, để có con nối dơi tông đường.
Tôi nh́n Nga, bỗng nghĩ
đến Quỳnh. Hai người này mà ráp vào nhau là hạnh phúc đầm ấm, v́ Nga cũng
thích nhảy đầm, thích họp bạn. Nga lại không có con, nên tránh được cảnh
con yêu con ghét. Tôi đă dự định rồi, sẽ mời Lan và Nga đến họp mặt
tại nhà Coletta cho vui. Tôi sẽ nói cho Quỳnh biết rơ ư tôi, về người mà tôi sẽ
giới thiệu cho Quỳnh. C̣n Nga th́ tôi giả vờ im lặng.
Tôi đă bắt đầu
nói sơ qua về Nga, với Quỳnh. Quỳnh chỉ im lặng nghe, thỉnh thoảng lắm,
mới chêm vào một câu hỏi ngắn gọn ...
Bỗng tôi như người tỉnh
ngủ, v́ sao tôi lại không gọi Nga vào những ngày thường, nhất là những buổi
trưa, như trưa nay. Ư nghĩ đó đă khiến tôi phải vội vàng cầm ống
phone để gọi cho nàng.
Có lẽ bây giờ mới là lúc tôi tỉnh ngủ hẳn,
v́ tôi quên luôn hôm nay là ngày thường, ai cũng phải đi làm để mưu sinh, cho nên
gọi Nga vào giờ làm việc, th́ làm sao nàng có nhà ??
Bữa cơm trưa nay, tôi đă
nói nhiều về hai người bạn độc thân của tôi, và xem chừng Quỳnh
cũng hồ hởi muốn gặp Nga và Lan.
Chuyện vườn tược
coi như tạm xong, khi Quỳnh cùng tôi đă xếp xong những viên gạch đỏ cuối
cùng. Nh́n lại công tŕnh ḿnh làm, tôi nói với Quỳnh:
- Trinh cũng đâu có đến
nỗi tệ, phải không ? Những ai đậu xe bên lề đường, mỗi lần
bước xuống những viên gạch đỏ, phải cám ơn Trinh. - Chỉ cám ơn
Trinh thôi sao?
Trinh cười, nụ cười ḍn tan, và nh́n Quỳnh đang thu dọn
những đống cỏ khô mà mấy hôm nay tôi đă cào ra để xếp những viên
gạch đỏ
- Chỉ có Trinh xếp chỗ lề đường thôi, anh đâu
có xếp viên gạch nào đâu. - Tôi không xếp, nhưng tôi chuyền cả đống
gạch đến tận nơi để Trinh xếp, công nào nặng hơn ?
Ừ,
Quỳnh nói cũng đúng. Khi tôi cào xong đống cỏ khô, và san bằng đất, th́
Quỳnh đă chuyển gạch đến bên tôi, và tôi chỉ có việc cong lưng xếp
những viên gạch cho thẳng hàng ngay lối. Những khi Quỳnh thấy đống gạch
c̣n nhiều, chàng đă lẳng lặng vào nhà lấy ra hai chai nước Arrow Head, một cho
chàng và một cho tôi, và c̣n dục tôi ngưng tay, nghỉ ngơi cho đỡ mệt. Chàng c̣n
nói đùa:
- Ông chủ nhà này có tính tiền giờ đâu mà ngại. Ổng khoán trắng
cho tụi ḿnh mà.
Rồi hai đứa đứng gi8ũa nắng trưa, vừa uống
nước, vừa nói chuyện vẩn vơ. Tôi nói ư định của tôi sẽ mở boum
vào cuối tuần này, v́ thế, tôi muốn làm cho xong vườn trước.
- Ah ha,
thế là Trinh nhất định cho người đến "xem mắt" tôi đấy hả -
Để cho anh xem mắt hai người đẹp th́ có. Chỉ sợ khi gặp tụi
nó rồi, anh Quỳnh sẽ phải nịnh Trinh, o bế Trinh nhiều hơn nữa đó. -
Để xem. Bộ Trinh cứ tưởng hễ đẹp mọi chuyện dễ dàng xong
xuoi sao ?. Tâm t́nh hợp nhau mới là điều quan trọng. Trinh không nhớ chuyện hôn
nhân giữa Hoàng tử Charles và Công Nương Diana à. Diana vừa trẻ, vừa đẹp,
không nắm được t́nh yêu của chồng, để rồi đành chịu thua một
người già hơn, xấu hơn, đến nỗi phải chết thảm ... - À há,
thế mới biết chuyện t́nh yêu khó hiểu thật. - Th́ ngay như chuyện của
gia đ́nh Trinh đó, có ai hiểu đâu . và không chừng vai chính trong câu chuyện cũng không
hiểu nữa...
Tiếng Quỳnh như trầm xuống, chàng nói như một lời
tâm sự, tuy nhỏ nhưng vẫn đủ cho Trinh nghe:
- Tôi cũng không hiểu được
Hùng đă nghĩ ǵ, khi có được một người vợ tuyệt vời như
Trinh.
Rồi chàng buột miệng: - Tôi mà ...
Trinh nghe, mà thấy ḷng xốn xang,
như có ngàn con kiến đang ḅ quanh người. Một cảm giác nhột nhạt, vui vui
... Trinh liếc nh́n Quỳnh thật nhanh, rồi lại nh́n ra mảnh trời mênh mông xanh nhạt
dưới ánh nắng gắt ban trưa. Mồ hôi đang thấm dần vào áo phía sau lưng,
và mặt mũi Trinh lúc này cũng đầy mồ hôi. Trinh mở chai nước và ngẩng
đâu tu một hơi. Nưóc lạnh thấm dần vào trong cơ thể, chạy dài từ
cổ họng xuống bụng, nước chảy đến đâu, tôi cảm thấy đến
đó. H́nh như niềm vui cũng như ḍng nước, đang tràn làn trong con người
tôi, khiến tôi cảm thấy như sắp bị ngộp. Mặc dù, đứng giữa
trời, những làn gió nhẹ vẫn phất phơ làm ngả nghiêng những ngọn cây mềm,
và làm cho tóc tôi cũng bay bay.
Tôi nhớ có lần, sau khi ăn cơm chiều xong, mọi
người mang ghế ra vườn sau ngồi hóng gió. Hôm ấy có cả Lâm và Tố. Không
biết ai đă khai mào trước, h́nh như là tôi, nói về chuyện cô giáo Mỹ Mary Kay
Letourneau đă yêu thằng học tṛ 12 tuổi, và đă có con với nó. Cô ta đă có chồng,
có con, và không hiểu động lực nào đă khiến cô để con tim ḿnh say đắm
như vậy. Và thằng học tṛ kia, có ǵ hấp dẫn đến độ cô giáo đă
bỏ chồng, bỏ con để say mê một t́nh yêu ngang trái ...
Lâm có vẻ gay gắt
và chê bai hành động của cô giáo là quyến rũ một đứa con nít, đáng tuổi
con cái ḿnh là điều vô luân. Điều đáng chê trách là đă có con với nó, làm hại
cả một đời nó. Quỳnh ngồi yên lặng không nói ǵ. Tố đă lên tiếng
và cũng đồng ư với Lâm, cho rằng, t́nh yêu của cô giáo không gọi được
là t́nh yêu, v́ nó chỉ là bốc đồng trong giây phút. Sự cách biệt về tuổi tác
quá xa, lại cách biệt về học lực, và thể xác, dù cứ gọi là t́nh yêu đi
chăng nữa, th́ cũng chẳng tồn tại lâu dài được.
Hùng, không đi
thẳng vào vấn đề, mà chàng đà kể câu chuyện của chính bản thân chàng:
-
Khi ấy, chàng là đứa con trai đang lớn, dáng to cao và khoẻ mạnh. Chàng hay đi
đánh banh với thằng Vinh, và sau khi đánh banh xong, thường hay về nhà nó ăn uống,
v́ nó có bà chị nấu nướng rất giỏi. Khi th́ được ăn bún riêu, khi
th́ bát chè đậu xanh, đậu đen. Ăn xong, hai thằng chúng tôi thường cởi
trần, mặc chỉ độc chiếc quần đùi rồi nằm lăn ra sập ngủ
như chết. Rồi sau đó, lai đi tắm piscine ở hồ Cộng Hoà. Những tháng
hè của năm chàng 14 tuổi thật là đẹp, và vô tư. Nhà tôi ở không xa nhà thằng
vinh là bao, nên tôi thường hay đến nhà nó ăn dầm nằm dề. Chị Hoa của
nó đă có một con, và người chồng là lính Hải Quân thường xa nhà.
Những
hôm tụi tôi đi la cà trong xóm, về khuya, tôi thường xin phép Mẹ tôi để được
ngủ lại nhà thằng Vinh, để sáng hôm sau, chúng tôi đi đánh banh sớm ở Phan
Đ́nh Phùng rồi về tắm piscine ở hồ Cộng Hoà.
Một đêm, tôi đang
ngủ say sưa, th́ chị Hoa ra đánh thức tôi dậy, và chị bảo muốn nhờ
tôi một việc . t^i mắt nhắm, mắt mở theo chị và khi vào tới giường
của chị tôi vẫn chưa biết chị sẽ nhờ tôi cái ǵ. Và rồi, chuyện
ǵ xảy ra, hẳn các bạn đă đoán ra. Tôi là một thằng ngu ngơ, sung sức,
khoẻ mạnh, và chị Hoa là người khát t́nh. Có thể v́ chị đang trong lứa
tuổi cũng sung sức như tôi, mà chồng chị lại hay vắng nhà, hay chi cũng
muốn thử cúa lạ, tôi không biết, nhưng từ sau đêm đó, tôi như người
biết một điều bí mật, lạ lùng, và tôi đâm ra say mê chị. Tôi không c̣n hồn
nhiên như trước. Tôi đă biết nh́n theo dáng chị đi, biết nh́n vào đôi g̣
bồng đảo để mà thèm thuồng, và nhất là mong cho đêm mau tới, để
tôi được ôm chị, được chị dạy bảo những điều tôi
chưa hề biết, và ở nhà trường cũng chẳng có Cô hay Thầy giáo nào dậy
học tṛ.
Tôi vẫn chỉ là một thằng nhóc con đi với Vinh trong lúc ban ngày. Vinh
và tôi đi khắp nơi, dá banh, tắm piscine, đi xe đạp đến thăm bạn
ở vùng Bà Chiểu, nhưng khi nắng chiều đă nhạt dần trên những con đường,
th́ tôi không c̣n muốn đi đâu xa nữa. Tôi chỉ muốn mau về khu xóm của tôi, để
rồi, khi thằng Vinh ngủ say như chết, th́ tôi lại lần ṃ vào với chị
Hoa.
Tôi đang say men chiến thắng, th́ chồng chị Hoa về. Có chồng,
chị đối với tôi dửng dưng như một thằng bé con chưa biết ǵ.
Chị sai tôi và Vinh làm những chuyện trong nhà, như vác dùm cái thang, khiêng hộ thùng nước.
Trong khi đó, tôi ghét cay ghét đắng người chồng của chị. Có lẽ tôi đă
ghen với người chồng của chị, cho nên, tôi về nhà, khồng thèm sang nhà Vinh
ngủ nữa.
Tôi về nhà, Mẹ nh́n tôi lo lắng, v́ sợ tôi v́ cứ đá banh ngoài
nắng mà thành ốm đau, xanh xao. Chỉ mới có một tuần Mẹ không gặp tôi,
mà thấy tôi thay đổi, đến nỗi Mẹ khuyên tôi nên giữ ǵn sức khoẻ
để c̣n đi học v́ sắp đến ngày khai giảng rồi. Tôi c̣n ḷng dạ nào
để học với hành. H́nh ảnh chị Hoa cứ chờn vờn trước mặt
tôi. Nhất là lúc tôi cứ nghĩ chị ôm người chồng của chị mà tôi như
điên lên. Thằng Vinh chả biết ǵ về những việc xảy ra giữa tôi và chị
Hoa, cho nên, mỗi lần sang nhà rủ tôi đi chơi, nó lại rủ tôi về ngủ chung
với nó trên chiếc sập ngoài pḥng khách. Tôi lấy cớ có việc bận để ở
nhà. Anh chồng chị Hoa về nhà khoảng chừng 1 tuần, rồi lại ra đi. Tôi
gặp chị Hoa và anh Trung trên đường, anh trung c̣n xoa đầu tôi, và cho biết,
ngày mai anh đi theo tàu ra khơi ... Tôi mừng như mở cờ trong bụng, mà vẻ ngoài
làm ra vẻ dửng dưng. Chị Hoa nh́n tôi và nhắn khéo
- Ngày mai sang rủ Vinh đi
đá banh nhé.
Và tôi như người mộng du, bước những bước chân
vui sang hẻm bên cạnh, và rủ Vinh đi tắm piscine chiều hôm đó. Tôi khao Vinh một
chầu bánh cuốn xe, rồi đạp xe đạp về đường Lê Văn Duyệt,
quẹo vào đường Thánh Mẫu, để về nhà Vinh. Chị Hoa vẫn làm vẻ
mặt lạnh lùng với tôi, và c̣n la hai đứa không về nhà ăn cơm, ăn quà ngoài
đường chi cho tốn tiền. Cũng tại thằng Vinh no bụng, nên vui miệng
khoe với chị Hoa.
Đêm nay trăng sáng, chị bắc ghế ra vườn ngồi
cho đỡ nóng. Trong nhà hầm như một ḷ than, khiến cả hai đứa tôi tuy vừa
tắm ở hồ Chi Lăng xong, đă vẫn thấy nóng, và cởi trần cho mát.
-
Hôm nay tụi bay đi chơi đâu ? - Tụi em đi tắm ở hồ Chi Lăng cho
gần . Hồ Cộng Hoà rộng lớn hơn nhưng xa quá.
Vinh lanh chanh trả lời
chị, c̣n tôi, cứ im lặng cho đến khi Vinh rủ tôi vào nhà ngủ. Chiếc quạt
trần xoay tít, mới đủ làm cho căn nhà bớt nóng. ban ngày đi chơi, đá banh,
tắm ở hồ, và bơi bao nhiêu ṿng, nên cứ đặt ḿnh xuống là tụi tôi ngủ
như chết.
Chị lại ra gọi tôi vào. Tuồng cũ lại diễn ra ...
Tôi
vẫn đi học. Tuổi mỗi ngày mỗi tăng, và khi anh Trung chết v́ chiến tranh,
th́ gia đ́nh chị dọn đi đâu, tôi không biết nữa. Vinh đi lính nhảy dù, và
chúng tôi cũng bặt tin nhau từ đó. Tôi đă đỗ xong Tú Tài toàn phần, và đi
lính Thủ Đức. Đối với những người bạn cùng cỡ tuổi, tôi
là đứa ăn chơi trác táng, bồ bịch tùm lum...
- Bồ tùm lum mà không có con rơi
là giỏi đó mày.
Hùng chỉ cười. Biết nói sao bây giờ. Và chàng kết luận:
-
Tôi đă kể cho các bạn nghe chuyện đời tôi, để các bạn hiểu được
rằng, những đứa tré có vóc dáng to lớn, khoẻ mạnh, thường bị các
bà bắt. Thằng bé 12 tuổi, khi đă được nếm mùi vị ái t́nh rồi, th́
tôi dám chắc, nó cũng say mê cô giáo Mary Kay của nó như tôi mê chị Hoa vậy. - Sau đó,
tại sao mày không bồ với chị nữa ? - Có lần tôi đang đứng chờ
người bạn ở đường Tô Hiến Thành, th́ chị Hoa đi qua, chị cười
với tôi, măi tôi mới nh́n ra, và thấy sao chị xồ xề thế, già nữa ... và h́nh
ảnh chị Hoa của những năm tháng cũ đă chết, khi tôi nh́n lại chị
bây giờ. Chả ǵ cũng 10 năm qua rồi. Có lẽ chồng chết, chị phải
làm lụng vất vả, cho nên trông da dẻ chị nhăn nheo, và già hơn tuổi nhiều.
Từ sau lần gặp đó, h́nh ảnh thần tượng bị xụp đổ...
Nhờ
có vụ Hùng kể chuyện, tôi càng hiểu rơ hơn về cái rắc rối của cuộc
đời. Tôi không bao giờ ngờ lại có những người đàn bà bạo gan bạo
phổi đến thế. Tôi cứ nghĩ dù là người lăng mạn đến bao nhiêu
đi nữa, th́ tôi vẫn nghĩ chỉ là lăng mạn trong tư tưởng mà thôi. Thật
không ngờ. Bây giờ th́ tôi hiểu lư do tại sao Hùng ăn chơi, và chàng đă có con riêng
trước khi lấy tôi, điều đó cũng chẳng có ǵ là lạ lùng nữa. Tôi chỉ
thắc mắc, tại sao Hùng không cho tôi biết chuyện này, mà dấu kín như chẳng
có chuyện ǵ xảy ra trong đời Hùng. Ngay cả gia đ́nh Hùng, Ông Bà Nội thương
tôi là thế, mà cũng chẳng bao giờ kể cho tôi nghe. Hay là hai Cụ sợ tôi ghen rồi
bỏ Hùng? Chắc gia đ́nh Hùng, và ngay cả Hùng, cũng đều không biết tôi đă
nghe được chuyện này từ phía quen gia đ́nh bên Nội.
Quỳnh từ trong
nhà bước ra, và hỏi tôi, nghĩ ǵ mà thừ người ra thế. Tôi chỉ cười
mà không trả lời. Rồi chàng giơ 2 ngón tay ra hiệu đă 2 giờ rồi, hăy vào ăn
cơm.
Tới lúc này tôi mới cảm thấy đói. Quỳnh chờ tôi rửa tay xong,
mới đưa cho tôi một ổ bánh ḿ thịt, mà chàng đă đi mua ở tiệm gần
nhà.
- Sao trưa nay sang thế? - Lâu lâu cũng phải sang một lần.
Tôi vặn
nhạc, và ra ngồi ở bàn ăn. Tôi vui vui khi nghĩ đến cuối tuần tôi sẽ
mở boum. Và nhất định là sẽ có hai người đẹp Như Lan và Tố Nga.
Mấy hôm nay tôi mải mê lo vườn tược,
nên Thanh hoàn toàn lo vụ cơm nước. Được cái ai cũng dễ ăn, trừ
Thanh, nên Thanh phải lo nấu lấy cho hợp khẩu vị. Khó điều ǵ là khổ
điều đó. Thanh không bao giờ ăn thức ăn nguội lạnh lấy từ trong
tủ lạnh ra. V́ thế, Thanh rất ghét nấu nhiều, ăn không hết, đổ đi
th́ sợ tội, mà để lại, th́ ăn không c̣n ngon nữa. Như hôm nay chẳng hạn,
tô canh rau đay nấu mướp c̣n lại từ hôm qua, tôi đă hâm nóng lại, mà Thanh vẫn
phải kho một nồi gà có gừng làm tăng gia vị, v́ Thanh sẽ không ăn món canh rau
đay hâm lại.
Tới bữa cơm, mọi người đều ăn uống
ngon lành. Thật đúng với câu: cơm nóng canh sốt thật là ngon ghê. Quỳnh là người
đang phải ăn kiêng những đồ nhiều mỡ, gặp Thanh cũng là dân sợ
mập, nên Thanh nấu cơm vừa ngon, vừa ít mỡ, Quỳnh cứ khen hoài. Hùng th́ ăn
cầm hơi, v́ từ khi đi làm về, cứ t́ t́ uống bia, hút thuốc, cho nên đă
không c̣n muốn ăn nữa. Bàn cơm có 5 người 3 đàn ông, 2 đàn bà, mà phe đàn
bà trở thành nói nhiều, v́ Dũng với Quỳnh là dân ít nói. Hùng th́ nói nhiều nhưng
thiếu người gợi chuyện. Khi nào có Lâm đến, th́ câu chuyện mới nổ
như bắp rang.
Nhân thể có đông đủ mọi người trong nhà, tôi hỏi
Hùng máy móc đă sẵn sàng để cuối tuần này mở boum không. Hùng giơ cả hai
tay lên trời, rồi lại ngồi xuống và nốt miếng cơm cuối cùng, chỉ
kịp đặt chén không xuống bàn là đi nhanh ra ngay dàn máy, vặn một CD có tiếng
hát Khánh Hà trong bài Tóc Mây. Hùng hănh diện kỳ này dàn máy làm cho tiếng hát ấm hơn nhiều,
với bất cứ giọng của ai. Hùng rủ Thanh ra hát song ca với chàng, rồi bảo
Thanh cũng là cách tập hát trước cho buổi tŕnh diễn cuối tuần này.
Giọng
Thanh trầm, và mạnh, khiến Thanh hát bài Con Đường Tôi về của Lê Tín Hương
rất có hồn và hay. Quỳnh ngồi nghe Thanh hát, và nh́n tôi rửa chén bát. Khi Thanh hát xong bài,
th́ Quỳnh đứng lên ghé sát tai tôi nói nhỏ :
- Lát nữa tôi đi Quốc Dương.
Tôi
gật gật cái đầu. Tôi biết mỗi tuần, ít ra Quỳnh cũng phải đi
đến những BallRoom VN, như Paris, Quốc Dương, hoặc Đỗ Đ́nh...
một lần. Và trong ngày thường, Quỳnh trở về muộn nhất là 10 giờ,
để mai c̣n đi làm sớm lắm ... Trong khi đó, tôi c̣n đang rửa nồi niêu, lau
sàn gạch rộng cho cả phần nhà tôi thuê, rồi lau chùi bếp, và dọn lai chiếc
tủ lạnh được gọn gàng.
Hùng th́ đă ngủ từ lâu. Trong nhà thật
im lặng, ngoài những ḍng nhạc khuya, mà tôi vặn thật nhỏ để vừa làm
việc vừa nghe. Khi Quỳnh đi chơi về, vẫn thấy tôi c̣n đang thu dọn,
th́ ngạc nhiên lắm, và hỏi tôi sao không đi ngủ cho sớm dể ngày mai thu dọn
... Rồi Quỳnh kể những ǵ xảy ra nơi BallRoom cho tôi nghe.
Qua những câu
chuyện Quỳnh kể, tôi hiểu rằng, ra ngoài, Quỳnh là người được
các bà săn đón, v́ nhảy giỏi, lại cao ráo đẹp trai, và nhất là đang độc
thân, cái " mác " độc thân mới hấp dẫn các bà. Đă có lần tôi nhắc Quỳnh
mời một vài bà về nhà chơi, để tôi chọn lựa dùm cho, th́ Quỳnh lắc
đầu gạt ngay đi, cho rằng, những người đó chỉ là để nhảy
đầm ở những nơi BallRoom thôi. Mà cũng đúng thế thật, v́ tôi chỉ toàn
thấy Quỳnh đi một ḿnh đến đó, chưa bao giờ hẹn ai đi cùng. Từ
khi tôi dọn nhà đến bây giờ cũng là mấy tháng rồi, tôi chưa thấy có người
đàn bà nào đến t́m Quỳnh. Chả lẽ Quỳnh sống như người tu hành
? Ngoài những lần đi nhảy đầm khuya một ḿnh, Quỳnh chưa bao giờ
đi đâu qua đêm. Chỉ có một lần, chàng đi San José ăn cưới người
cháu, vào mấy ngày cuối tuần. Quỳnh đi với bạn trưa thứ Sáu và trở
về nhà vào tối chủ Nhật. Lần đầu tiên không có Quỳnh hiện diện
trong mấy ngày cuối tuần, không riêng ǵ tôi cảm thấy trống vắng, mà cả Thanh
lẫn Hùng cũng thấy thiếu thiếu cái ǵ đó. V́ chưa bao giờ vắng mặt
Quỳnh trong những bữa cơm chiều, nhất là trong buổi họp mặt có khiêu
vũ. Lần vắng mặt đó, Quỳnh được nhắc nhở khá nhiều, v́
các bạn tôi thiếu kép khiêu vũ.
Trong các bạn, Lâm là người hay đến nhà
tôi nhất, chẳng kể là có họp hay không. Cứ lúc nào buồn buồn là Lâm ghé vào, có
khi chuyện văn xuông, có khi ở lại dùng cơm với tụi tôi, nói đủ thứ chuyện,
rồi đến khuya mới ra về. Sự có mặt thường xuyên của Lâm, hay vắng
mặt, tôi không cảm thấy thiếu.
Tôi nhớ vào một buổi trưa thứ
sáu, Quỳnh đi làm về lúc 12 giờ, tôi hơi lạ, v́ mọi khi Quỳnh về khoảng
3 giờ, có khi 5 giờ. Tôi buột miệng hỏi, được biết Quỳnh đang
chờ xe bạn đến đón đi San José ăn cưới người cháu. H́nh như
tôi đă bực tức trong ḷng, v́ sao chuyện ǵ Quỳnh cũng kể với tôi, mà chuyện
đi xa này Quỳnh không nói ǵ hết. nếu Quỳnh cho tôi biết, tôi đă không họp bạn
vào ngày mai thứ bảy. Có khiêu vũ mà thiếu Quỳnh coi như có hai chân mà thiếu mất
một. Và tôi bực tức, gay gắt với Quỳnh:
- Sao anh không cho Trinh biết, Trinh
khỏi họp bạn ngày mai. - Ủa, có tôi hay không, ảnh hưởng ǵ đến vụ
họp bạn của Trinh ?
Tôi bỗng cảm thấy ḿnh vô lư. Phải rồi, Quỳnh
chỉ là người bạn, đúng hơn là một người chủ nhà, tại sao tôi
lại muốn biết cả về mọi hành động của Quỳnh. Quyền hành đó,
chỉ là của người vợ hay là người bồ của Quỳnh mà thôi. Tôi nh́n
Quỳnh giá lả :
- Tại anh nhảy giỏi, Trinh muốn các bạn có kép giỏi
d́u đi trong tiếng nhạc. - Tôi cũng đâu muốn đi xa thế. Tại v́ bắt
buộc thôi.
Tôi chúc Quỳnh đi chơi vui vẻ, rồi đi vào pḥng ngủ. Thật
là vắng lặng quá trong một buổi trưa cuối tuần. Tôi vặn nhạc, và ngồi
vào chiếc computer check thư từ của bạn bè ở xa. Nh́n chiếc computer này, tôi lại
nhớ đến anh chị Toàn Tuyết, anh chị đă lo cho tôi đủ chuyện. Chị
Tuyết hỏi tôi có muốn một chiếc computer không, v́ con gái chị mua cái mới, nếu
tôi thích, chị sẽ bảo cháu đưa xuống nhà và dạy cách dùng. Bỏ tiền ra
mua th́ chả bao giờ tôi nghĩ tới, có được một cái trong nhà cũng tiện.
Và chị đă cùng với con gái chở xuống cho tôi ngay ngày sau đó. Cháu đă chỉ cho
tôi cách dùng, tôi lấy quyển vở ghi ghi chép chép v́ đây là điều quá mới lạ
đối với tôi. Cũng hên là Thanh lại rất thông thạo về computer, v́ Thanh phải
xử dụng computer ở sở mỗi ngày. Ghi chép và tỏ ra hiểu biết như vậy
lúc đó, chứ khi Thày ra về rồi, th́ mọi điều vừa học được
lại theo Thày, khiến tôi luống cuống chả biết phải bấm ǵ trước,
bấm ǵ sau. Thật đúng là vạn sự khởi đầu nan. Bây giờ tôi đă rành
rẽ hơn sau 3 tháng có computer. Nhất là tôi vào được Việt báo online để
đọc văn thơ của mọi người. Tôi thích thơ văn, thích đàn ca xuớng
hát, nhưng lại chẳng giói thứ ǵ. Mỗi lần nghe Thanh hát, tôi lại hỏi Trời
sao không cho tôi một giọng hát như Thanh . Mỗi lần nh́n một người đẹp,
tôi cũng hỏi Trời sao không cho tôi một nhan sắc diễm lệ như vậy? Cũng
như khi nh́n một người có dáng thanh thoát mảnh mai, có một thân h́nh đẹp, hấp
dẫn, tôi lại cũng hỏi Trời. Chắc ông Trời cũng bực ḿnh với tôi
lắm, v́ tôi hay đ̣i hỏi nhiêù thứ. Cái ǵ tốt lành tôi đều muốn có hết
cho ḿnh, muốn vơ hết vào cho cái tôi đáng ghét này.
Nghĩ sâu xa hơn, th́ Trời
cũng đă cho tôi nhiều thứ lắm rồi, nhất là cho tôi có được một
cuộc sống yên ổn ngày hôm nay. Tôi đă nghe nhiều người bảo tôi, ở cái
đất Mỹ đầy bon chen này, mà tôi được ở nhà, không phải đi làm
dâu thiên hạ, là sung sướng lắm rồi. Đi làm cực khổ lắm, chẳng sướng
đâu. Ngay cả làm cho riêng ḿnh như anh chị Toàn Tuyết, anh chị kể cũng nhiều
điều bực ḿnh và lo lắng, chưa kể có nhiều lúc c̣n gặp rắc rối ...
Chưa
có ai gửi thư cho tôi, nên tôi lại tắt computer và ra nhà ngoài. Quỳnh đă đi rồi.
Sự yên lặng quá trong lúc này, làm cho tôi cảm thấy trống vắng. Tôi sửa soạn
bữa cơm chiều, và mong chiều nay có nhiêu bạn đến chơi ...
Tiếng
nhạc từ trong pḥng ngủ của tôi vọng ra, nghe xa xôi như từ vùng hẻo lánh nào
vọng về. Lần đầu tiên tôi thấy bóng dáng Hùng bước vào nhà làm cho tôi thấy
bớt trống trải.
Hôm
nay đă là ngày thứ Sáu rồi. Tôi đă mời gọi một số bạn đến nhà
tôi vào tối thứ Bảy này, ai cũng vui vẻ nhận lời, và con hồ hởi nữa
là khác, v́ bảo rằng lâu quá, tôi không tổ chức rồi. Mà lạ nhỉ, nếu tôi không
tổ chức, th́ sao các bạn không ai tổ chức tại nhà ḿnh nhỉ. Nếu nói về
địa điểm, th́ nhiều đứa c̣n có nhà to rộng, gần biển, hoặc
chót vót trên núi...mà nhà nào cũng cả mấy ngàn square feet. Tôi nhớ đến lời Minh
Châu thường nói: Đất lành chim đậu. Rồi nó phân tích, không phải v́ nhà cao cửa
rộng mà khi gia chủ mời là họ phải đến đâu. Nghĩ như vậy là
lầm to. Tất cả chỉ là do sự hiếu khách của chú nhà, cũng như cách đối
xử của gia chủ với mọi người. Tại sao có nhiều đứa tổ
chức, mời mọc bạn bè đến mà tụi bạn không đến ?. Chỉ v́ ở
nơi đó không có chân t́nh, mà chỉ là xă giao bề ngoài. Họ mời ḿnh đến để
khoe sự giàu sang, khoe chức tước, khoe con cái thành tài ... chứ đâu phải mời
ḿnh đến để chia sẻ niềm vui.
C̣n mày, mày rủ tụi tao đến
để cùng chung vui, hát ḥ, nhảy nhót trong những tháng ngày buồn nơi đất khách
quê người. Nhà mày ở như là chỗ trú chân của mọi người. Ai đi chợ,
muốn ghé thăm mày th́ ghé, không cần hẹn ḥ, không cần báo trước. Trong nhà mày, có
ǵ ăn nấy, và tụi tao nhiều khi con ghé đưa cho mày mấy cái bánh mua ở chợ.
Tất cả chúng ḿnh đối với nhau chỉ là thân t́nh...
Tôi nghe Châu phân tích mà mát
cả ruột. Nghĩ cũng đúng thôi. Bất cứ tôi ở nhà nào, hễ tổ chức
họp mặt ăn uống, chỉ cần mời một tiếng là họ đến liền,
không quản ngại ǵ hết...
Tôi nh́n thấy Quỳnh vừa đi đâu về, chờ
cho chàng đi vào trong nhà, tôi mới lên tiếng hỏi :
- Thứ Bảy này, anh Quỳnh
có bận việc ǵ không ? - Có chuyện ǵ không, mà nhin mặt có vẻ " khẩn trương
" quá vậy ?
Tôi không trả lời vội, mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị:
-
Trinh hỏi Anh, th́ anh cứ trả lời Trinh đi đă.
Quỳnh nh́n tôi đăm
đăm, và trả lời thật nhỏ giọng:
- Thứ bảy này th́ tôi không bận
ǵ cả. Mà sao ... - Chẳng có sao trăng ǵ trong giữa trưa nắng gắt này.
Tôi
thấy ḿnh vô lư. Cái vô lư của vô lư, chỉ vị tôi vừa nhớ lại câu chuyện Quỳnh
đi San José mà không cho tôi biết trước, để tôi không mở boum vào ngày hôm sau,
là thứ Bảy ...
Có mợ th́ chợ cũng đông . Không có mợ, chợ cũng
chả bỏ không buổi nào.
Ca dao tục ngữ của Việt nam ḿnh sao mà đúng
thế. Không có Quỳnh, mọi người vẫn cười vui, nhảy nhót, măi đến
nửa đêm mới tan hàng. Tôi phải dặn Hùng uống ít bia, để c̣n mời các bạn
nhảy, làm cho không khí thêm vui nhộn. Tôi cũng đang vui, đang cười nói với đám
bạn, bỗng nhạc chuyển sang điệu Rumba, ḷng tôi bỗng chùng xuống. Nghe điệu
Rumba này, tôi lại chợt nhớ đến Quỳnh. Giá có Quỳnh ở đây, chắc
chắn Quỳnh sẽ đến mời tôi nhảy, v́ chàng biết tôi thích Rumba. Bỗng dưng,
hơi thở tôi như nghẹn lại, tôi thấy giận Quỳnh ghê gớm. Tôi vội
chạy ra bàn ăn lấy ly nuớc uống cho xuôi cơn giận, v́ tôi biết, điều
tôi giận Quỳnh là vô lư. Chàng có là chồng hay bồ của tôi đâu mà tôi có quyền giận
chàng ? Biết là vô lư, thế mà khi gặp lại Quỳnh chiều thứ hai trong bữa cơm,
tôi cũng ít nói, ít cười, tôi muốn chàng phải biết là tôi giận, dù tôi sẽ chẳng
bao giờ dám nói thẳng ra điều vô lư tôi đă làm. Tôi chỉ mong chàng hỏi về vụ
họp mặt hôm thứ Bảy để tôi tuôn ra những lời ấm ức chất chứa
từ mấy hôm nay. Tôi có dự mưu, nhưng Quỳnh th́ vô tư, nên khi tôi đang rửa
chén, th́ Quỳnh hỏi Hùng về vụ tối thứ Bảy. Tôi định lên tiếng
th́ Hùng đă trả lời:
- Th́ cũng như mọi khi có anh ở nhà vậy. - Tôi
phải đi ăn cưới người cháu, nên đă mất một tối vui. - Trong
đám cưới, thế nào chả có mục khiêu vũ. Hùng hỏi - Tôi không nhảy, v́
toàn là tụi trẻ ...
Ḷng tôi bỗng dưng dịu hẳn đi khi biết Quỳnh
không nhảy trong đám cưới. Câu chuyện xảy ra đă lâu, mỗi khi nghĩ lại
tôi vẫn thấy có ǵ ấm ức trong ḷng. Thật là vô lư.
Biết ḿnh vô lư, nên tôi
đă lại cười thật ḍn, làm ra vẻ từ năy đến giờ chỉ là trêu
chọc Quỳnh mà thôi. Tôi vẫn vờ làm mặt nghiêm, nhắc Quỳnh:
- Bộ anh
Quỳnh không nhớ là mục đích Trinh làm cho xong mảnh vuờn trước là để
mở boum cuối tuần này sao ? - Có. V́ thế, tôi đă xin nghỉ một tuần để
làm cho xong. - Vậy sao lúc năy anh hỏi Trinh vẻ mặt có ǵ khẩn trương vậy
- Tại tôi thấy mặt Trinh nghiêm quá . - Bây giờ anh hiểu rồi phải không ?
Anh đi đâu th́ đi, chiều mai 5 giờ phải có mặt ở nhà rồi đó, anh đừng
quên đấy nhé.
Quỳnh mỉm cười, nụ cười hiền và dễ thương
:
- Ngày mai tôi cứ ỏ nhà cho chắc ăn, khỏi phải nhớ ...mà lỡ quên th́
lại khổ v́ phải nh́n bộ mặt nghiêm nghị như hôm nay ...
Tôi cười
vui thích. Tiếng cười ḍn dă reo vui, làm cho khuôn mặt thêm rạng rỡ, khác với khuôn
mặt nghiêm nghị vừa qua.
Tôi chờ cho mọi người ăn cơm xong, Hùng
và Quỳnh ra ngồi ở cái bàn nhỏ ngoài garage, là tôi nhờ Thanh rửa dùm chén bát, rồi
gọi phone nhắc nhở 2 cô bạn mới Lan và Nga, nhớ ngày mai đúng 6 giờ tại
nhà Coletta. Nếu có đi lạc, th́ nhớ ghi số điện thoại gọi hỏi đường
nhé.
Tôi yên ḷng phụ Thanh rửa chén, và chờ đợi ngày mai.
Sáng nay, một buổi sáng thứ Bảy, trời nắng đẹp, cái
nắng dịu của bầu trời chớm vào Thu, khiến tôi cảm thấy thoải mái,
dễ chịu. Tôi đang thu dọn ghế, và xoay lại mấy chậu cây, th́ Thanh từ
trong pḥng ngủ buớc ra. Lúc này nh́n Thanh, tôi thấy Thanh tươi mát, t6i nháy mắt như
muốn hỏi. Thanh chỉ mỉm cười, nụ cười có vẻ khó hiểu, nhưng
lại đột ngột hỏi tôi:
- Chiều nay bồ cho người ta ăn những
món ǵ đây ?
Ôi chu choa, tôi quên luôn vụ ăn uống.
- Thanh ơi, làm sao bây giờ
? - Thôi th́ tao lại cúng cô hồn cho mày nồi bún riêu là nhanh nhất. Mày gọi phone đến
đặt mấy món Gỏi mít, bánh bèo, bánh cuốn...thế là đủ rồi. Nhờ anh
chàng chồng đưa mày đi chợ mua ít nho, h́nh như chợ Bolsa đang on sale nho xanh,
vác một thùng về đây là xong. Bây giờ tao đi mua đồ về nấu bún riêu đây.
Mày lo phần mày đi.
Tôi bắt đầu cuống, v́ chỉ sợ người ta
không nhận đặt lấy ngay. May quá, nhà hang Liên Huế đă nhận, và tôi sẽ đến
lấy thức ăn lúc 3 giờ chiều nay. C̣n bánh cuốn và trái cây th́ tôi gọi Hùng đưa
tôi đến chợ Bolsa mua thùng nho, và ghé Thanh Sơn mua 15 lbs bánh cuốn thanh tŕ, với vài
cây gị lụa.
Tôi cũng thầm cám ơn Thanh đă hỏi tôi lúc sáng sớm nay, nếu
không, tôi sẽ chẳng biết xoay trở ra sao khi khách đến. Chưa bao giờ tôi tổ
chức họp mặt mà lại quên vụ thức ăn thức uống như lần này.
Về nước uống cũng dễ thôi, cứ việc mua chừng 10 chai nước ngọt
loại lớn, là xong.
Có bánh cuốn, gị lụa và vài chai nước ngọt mang về
nhà, tôi cảm thấy yên tâm. Thanh vẫn chưa đi chợ về. Dù Thanh không nấu kịp,
tôi cũng không có chút ǵ lo lắng, v́ với mấy món tôi mua, cũng đủ cho mọi người
no bụng. Vừa nhắc đến Thanh th́ Thanh về. Tôi biết thân phận, đă lấy
mấy bó rau đem ra rửa cho sạch, rồi thái nhỏ, để ăn với bún riêu.
Thanh c̣n nhớ mua Tía tô, Kinh giới, để ăn với bún riêu nữa. Tôi biết lát nữa
đây, món bún riêu của Thanh sẽ được mọi người chiếu cố nhiều
nhất.
Hùng đang soạn lại mấy cái CD nhảy đầm. Hùng cũng đang
chọn mấy CD có những bài Thanh thích hát. Và có cả bài mà Hùng và Thanh hát chung nữa. Tôi cứ
nhắc chừng Hùng giờ đi lấy thức ăn, sợ Hùng quên.
Từ sáng sớm,
Quỳnh ra tưới vườn trước, vườn sau, cắt vài cành khô của những
cây ăn trái, và sau đó, th́ tôi không thấy bóng dáng Quỳnh đâu nữa.
Tôi dọn
đĩa giấy, xiên th́a, cùng giấy ăn đủ màu ra một góc bàn. Hiện giờ
trên bàn chỉ có hai đĩa bánh cuốn, để 2 góc với 2 đĩa gị lụa để
cạnh đĩa bánh cuốn.
Hùng đă đi lấy thức ăn, hy vọng mọi
chuyện đều tốt đẹp.
000000
Chị Tuyết và hai Cụ Nội đă tới. Bao giờ chị cũng mang 2 khay
một gà, một vịt đến. Thế là có thêm hai khay nữa, bày trên bàn ăn. Và chị
gọi Hùng để mang hai két bia vào.
- Thưa chị, Hùng đi lấy thức ăn
chưa về ạ. Để Em khênh bia vào vậy.
Chị Tuyết khoát tay nói:
-
Thôi thôi, không cần. Khi nào Hùng về, bảo nó khiêng bia vào nhé. - Dạ
Tôi đến
nói chuyện với bố mẹ chồng, và hỏi các cụ có đói th́ dùng trước.
Mẹ chồng tôi lúc này trông xó vẻ gày di. Cụ cho biết, ít lâu nay trong người không
được khoẻ, hay thức giấc đêm, và khó ngủ lại. Từ khi cụ ở
nhà già, cứ vài ba tuần, Hùng hay tôi cùng cháu Dũng đến thăm các cụ. V́ cụ ông
vẫn lái đuợc xe, nên nhiều khi gọi điện thoại hỏi thăm, mà hai cụ
không có nhà. Biết các cụ khoẻ mạnh, c̣n đi chơi được là tụi tôi vui
rồi.
Hùng đi lấy thức ăn đă về. Tôi chạy vội lại đỡ
thức ăn trên tay chàng, và nói cho chàng biết chị Tuyết có mang bia đến. Hùng cũng
chỉ hỏi thăm bố mẹ vài ba câu, rồi vội vàng t́m chị Tuyết về vụ
bia. Tôi nh́n bố mẹ chồng và thấy hai cụ lắc đầu nh́n theo thằng con
trai yêu quí.
Khi nắng chiều nhạt dần trên ngọn cây, ấy là lúc các bạn lục
tục kéo nhau đến. Ai mang món ǵ, cứ việc để trên chiếc bàn phủ khăn
trắng.
Các bạn của tôi, chiều nay cũng đến khá đúng giờ. Chưa
tới 6 giờ, mọi người đă đến gần như đông đủ. Nhà ồn
ào thêm v́ có tiếng của Lâm. Quỳnh cũng đă xuất hiện. À, th́ ra Quỳnh đi
cắt tóc. Lúc này, Quỳnh cũng đă áo quần chỉnh tề, để đón khách.
Tôi
cứ đi ra đi vào v́ chưa thấy hai cô bạn đến. Lâm hỏi tôi:
- Làm ǵ
mà trông Trinh như gà mắc đẻ vậy ? - Trinh có hai người bạn mới, lát
nữa, anh Quỳnh và anh Lâm phải tiếp đón dùm nhe.
Rồi tôi nheo mắt trêu Lâm:
-
Hai người đẹp độc thân đấy. - Nghe mà ham. Chỉ sợ với không
tới thôi. - Th́ anh Lâm cứ với. Tới hay không th́ biết liền hà. - Để
xem.
Một chiếc xe màu trắng đang trờ tới. Tôi chạy nhanh ra, chỉ cho
bạn chỗ đậu. Tôi nói nhanh với Lâm, một trong hai người đẹp đă
tới. Tố Nga đậu xe bên kia đường. Chậm răi xuống xe. Chậm răi khoá
cửa xe. Chậm răi đi sang đường, tay ôm bó hồng vàng.
- Có bị lạc
đường không hả Tố Nga ? - Không, mày chỉ đường giỏi quá mà. Tao
vẫn thường xuống khu này mua bán.
Tôi đỡ bó hoa trên tay Nga, và giới thiệu
với Lâm : - Đây là Tố Nga, người đẹp của lớp Trinh ngày xưa, và
bây giờ hăy c̣n đẹp.
Rồi tôi quay qua phía Lâm :
- Đây là anh Lâm, người
hùng trong binh chủng nhảy dù của một thời oanh liệt ...
Hai người đều
khẽ cúi đầu chào nhau, rồi cả ba cùng chậm răi bước vào nhà.
Tôi đi trước, cốt để cho Lâm có cơ hội nói chuyện,
nhưng Tố Nga lại níu tay tôi hỏi nhỏ :
- Có đông không, và có nhiều người
lạ không Trinh ? - Không, toàn là những người bạn quen mà. Mày vào nhà sẽ biết.
Tôi
mới mở cửa chính, đă nghe tiếng ồn ào của nhóm bạn bên trong. Tôi dẫn
Nga vào phía pḥng ăn, nối liền với bếp, trong khi Lâm đến chỗ để
các thứ nuớc ngọt lấy ly, rồi tới gần Nga hỏi nàng muốn uống loại
nào. Nga nhỏ nhẹ xin ly nước ngọt Seven Up. H́nh như họ đang trêu nhau chuyện
ǵ đó, tôi chỉ thấy tiếng cười của Châu, của B́nh và tiếng cải chính
của Tố. Thấy tôi buớc vào, mọi người đều quay lại nh́n, và bỗng
nhiều tiếng lao nhao :
- Eh, con Nga phải không ? - Tao đây, đứa nào đó. -
Nhiều đứa lắm, này nhé con Châu, con B́nh, con Hoạt, con Bảo ... - Bảo Everest
ngày xưa phải không ? - Bây giờ nó hết Everest rồi, mà chỉ c̣n là sa mạc Sahara
thôi.
Tiếng lao nhao của tiếng cười, tiếng nói, tiếng hỏi han nhau,
đă ồn ào như cái chợ vỡ.
Tố Nga cho biết từ khi rời mái trường
Trưng Vương, th́ ít khi gặp lại bạn bè, v́ nó thường theo chồng đi
ở các tỉnh. Nga kéo người Bảo lại, và nh́n chăm chú người bạn ngày
xưa to, cao mà tụi nó thương trêu là Bảo Đại, lại thêm bộ ngực lớn
như Marilyn Monroe, mà cả trường đều gọi là Bảo Everest. Bảo có bộ
ngực to, nổi tiếng đến độ, khi học nhờ trường Gia Long, các
học sinh Gia Long nhiều người đă ở lại nh́n xem lời đồn đại
có đúng không, và cũng gọi Bảo là Bảo Everest. Bảo không xấu hổ về bộ
ngực lớn của ḿnh, mà c̣n hănh diện nữa là khác... thế mà bây giờ, Nga nói đùa
:
- Tao không phân biệt được đâu là phía trước đâu là phía sau.
Rồi
Nga nói nhỏ với Bảo:
- Bảo ơi, sao lại thay đổi đến thế
được nhỉ. Lạ quá.
H́nh như có tiếng của B́nh trong đám đông:
-
Không riêng ǵ Nga lạ đâu, mà ai ai biết Bảo ngày xưa, bây giờ nh́n Bảo, cũng
lạ lùng quá sức tưởng tượng như vậy.
Tôi kéo Nga ra phía góc pḥng gia
đ́nh, để giới thiệu với các bạn Bố Mẹ chồng tôi, và ngược
lại để các cụ biết đến các bạn cúa tôi. Sau đó, tôi dẫn Nga đi
ra phiá bếp giới thiệu với Thanh, đang lo đun nóng nồi bún riêu.
- Đây
là Nga, người đẹp của Trưng Vương, và đây là Thanh, người đa
tài, vừa nấu bếp giỏi, vừa hát hạy lại vừa nhảy đầm giỏi
như mày vậy. Lát nữa mày ăn tô bún riêu, sẽ thấy lời tao nói là đúng.
Tố
c̣n đang tranh căi về vấn đề ǵ đó, nên tôi chỉ cho Nga, người đang
đứng giữa con Hoạt và Anh Quỳnh kia là Tố, người em gái có giọng nói ngọt
như đường phèn. Và cuối cùng, tôi đi nhanh lại phia" Quỳnh, kéo tay Quỳnh
về phía Tố Nga, và giới thiệu :
- Đây là anh Quỳnh, chủ nhà cúa tao, và cũng
là người độc thân, thích nhảy đầm, và nhảy rất giỏi, rất đep.,
rất nhuyễn , rất ...
Quỳnh nh́n cả tôi lẫn Nga, rồi cười cười
nhỏ nhẹ cải chính :
- Cô Trinh giới thiệu e rằng vẫn chưa đủ,
v́ nhiều chữ rất như vậy, mà cô Trinh c̣n quên một chữ nữa ... - Chữ
ǵ, anh kể ra cho Nga và Trinh nghe. - Rất nhát nữa mới đúng.
Tố Nga chỉ
cười cười nh́n Quỳnh, rồi nh́n tôi. Tôi bảo với Quỳnh :
- Tố
Nga là một cây nhảy đầm đó nha. Tối nay, cặp Quỳnh - Nga sẽ biểu
diễn cho mọi người xem đấy nhé.
Chúng tôi c̣n đang định trêu chọc
nhau, th́ có tiếng chuông cửa đính đoong. Tố chạy đến bên tôi :
- Có người
muốn hỏi chị ḱa.
Tôi đi ra phía cửa chính, và rất vui khi nh́n thấy Như
Lan nhă nhặn trong chiếc áo hở cổ, màu nâu đậm có những hoa giây mờ mờ
màu nâu nhạt. Trông Lan hiền hiền với nụ cười thật tươi. Lan đưa
cho tôi cái bánh Flan do tay Lan làm, v́ thế, mà Lan đến hơi trễ. Tôi nói to với mọi
người như một báo tin có một người vừa đến, và bánh Flan là do chính
tay Như Lan làm. Tố Nga đến đỡ hộp bánh Flan đưa cho Tố đang đứng
ở góc bàn sửa lại bó hoa hồng vàng mà Tố vừa cắm vào b́nh.
Tiệc
ăn đă bắt đầu khi tôi lấy đĩa, và gắp mỗi thứ một ít, đem
đến cho Bố Mẹ chồng tôi đang ngồi ở ghế Sa Lông, xem Video của Paris
by Night.
Các bạn đến dự tiệc, mỗi người mang theo một món, khiến
cho bàn để thức ăn, không c̣n chỗ trống.
Tôi thấy Quỳnh, Lâm, Nga đang
đứng nói chuyện, chưa chịu nhập tiệc, nên tôi dẫn Như Lan đến
giới thiệu luôn :
- Người nói tiếng miền Nam là anh Lâm, tiếu lâm một
cây. Người nói tiếng Bắc Kỳ cũ là anh Quỳnh, rất mê nhảy đầm,
và thuộc loại nhảy giỏi. Như Lan không nhảy giỏi như Thanh, như Tố
Nga, nhưng ai đi tới đâu, Như Lan theo tới đó ... - Người mà đi theo
được, là người nhảy giỏi lắm, Lâm tôi xin bái phục.
Lâm th́ lém
lỉnh như thế, trong khi Quỳnh chỉ im lặng cười cười.
Tôi
dục mọi người nhập tiệc, và cho biết, trong lúc ăn uống, ai muốn
hát cho nhau nghe, xin cứ tự nhiên.
Chị Tuyết luôn luôn là người hát mở đầu, và chị thường
hát liên tục hai, ba bài rồi nhường cho ai hát th́ hát. Sau đó chị chờ anh Toàn đến
để rồi lại say sưa nhảy đầm. Chị thuộc loại người
ăn chơi, nhưng cũng không quên ăn làm. Chơi xả láng và làm cũng hết ga. Tôi
cứ nghĩ, cùng một cha mẹ sinh ra, mà sao Hùng chỉ giống chị Tuyết có một
nửa là ăn chơi, c̣n vụ ăn làm th́ h́nh như Hùng không " hẩu " lắm.
Không
khí đă bắt đầu được hâm nóng bởi bài Đến Bến Saigon của
nhạc sĩ Văn Phụng. Không biết có phải tựa đề đúng thế, hay là
tôi lại tự đặt tựa cho ông v́ nghe qua mấy lời hát. Điệu Pasodoble bao
giờ cũng vui v́ chỉ đi qua đi lại theo nhịp, cho nên ai đó đă gọi điệu
này là điệu đi chợ.
Hùng tươi cười mời tôi, và c̣n điệu
làm như tây đầm thực thụ, một tay để ngang bụng, một tay xoè ra,
người hơi cúi gập xuống... Tôi đứng lên theo tay đón của Hùng, và hai đứa
tôi đă có những bước lả lướt trên sàn, không chỉ đi qua đi lại,
mà tôi c̣n quay nhiều ṿng dưới bàn tay của Hùng. Sau đó, tôi thấy Quỳnh mời
Thanh. Tới gần nửa bài, tôi mới thấy Lâm mời Tố. Và tôi đi vào nửa chừng
để Hùng mời Tố Nga. Tôi dục mọi người hăy ra sàn tập thể thao. Rồi
vợ chồng Long Hương, dĩ nhiên là không thiếu bóng của anh chị Toàn Tuyết.
Tôi ra mời bố chồng nhảy với tôi, và hai bố con đă thật vui vẻ trong
điệu đi chợ này.
Dung và Bảo th́ ngồi nh́n thiên hạ nhảy. Tụi B́nh,
Hoạt, Châu, không biết nhảy, nên tụm đầu nói chuyện. Khánh và Tường, th́
ngồi hú hí với nhau, phần Tường nhảy không giỏi, lại c̣n có tính ghen tương
nên không muốn Khánh nhảy với ai cả. Dung rất thân với Khánh, đă nhiều lần
bảo Khánh không nên ngồi ôm nhau như con nít trong chốn đông người, trông kỳ
lắm. Thực ra, Khánh nhảy rất khá, và cũng thích nhảy đầm lắm, chỉ
kẹt v́ Tường ghen quá, mà đành ngồi nh́n thiên hạ múa may quay cuồng.
Tôi
bầu Lan là người hát Rumba và Tango hay nhất trong nhóm Karaoke này. V́ thế, Lan đă hát
bài Tango Cho Em để tặng tôi và mời mọi người ra sàn nhảy trong điệu
Tango. Cứ như là ca sĩ thứ thiệt, và làm như chúng tôi đang ở trong không khí
vũ trường Majestic vậy. Lan có mang bồ theo. Nàng lại chỉ hát, để cho bồ
nhảy với các bạn cho vui. Quỳnh ra mời tôi. Tôi đă nh́n thấy Tố Nga nhảy
với Lâm, và Như Lan đang theo sát những bước nhảy bay bướm cúa Hùng. Tôi
hỏi Quỳnh về hai cô bạn mới là Tố Nga và Như Lan. Quỳnh trả lời
rất khéo bằng những câu thơ Nguyễn Du trong Kim Vân Kiều
- Mỗi người
một vẻ, muời phân vẹn mười. - Xuân Lan, Thu Cúc mặn mà cả hai.
Kể
cũng lạ, Quỳnh từ đệ Tam, đă là học sinh xuất sắc về Toán,
đậu Tú Tài toàn phần cũng ban Toán, thế mà lại thích văn chương và thuộc
thơ Kiều, thơ Tản Đà, thơ Chinh Phụ Ngâm và rất nhiều những tác phẩm
văn chương khác. Tôi vẫn muốn biết, Quỳnh thấy người nào " hớp
hồn " chàng hơn, cho nên lại hỏi:
- Cụ nguyễn Du viết tiếp rằng:
Kiều càng sắc sảo mặn mà, So bề tài sắc, lại là phần hơn ... Vậy,
ai là Thuư Vân, ai là Thuư Kiều ?
Quỳnh chưa kịp trả lời câu hỏi của
tôi, th́ bản nhạc đă hết. Tôi thấy không khí vui nhộn, nên càng vui vẻ trong ḷng.
Tôi chạy lại nói chuyện với đám B́nh, Châu một lúc, quay sang Khánh và Tường
và dục họ ra nhảy bản Rumba này. Tường đứng lên mời Khánh. Tôi kéo Anh
Mạnh với chị Hiền ra nhảy. Và Bảo đến mời bố chồng tôi. Cụ
ông rất chịu chơi, và nhảy đầm hăy c̣n phong độ lắm. Tôi nghĩ đến
tuổi 72, chắc ǵ Hùng đă c̣n được như Cụ Ông. Có lẽ tại Cụ không
uống rượu, hút thuốc, và ăn uống thật điều độ.
Thỉnh
thoảng tôi phải nhắc chừng Hùng đi mời những người bạn không nhảy
giỏi, nên ít người mời. Trong bất cứ cuộc họp mặt nào ở nhà tôi,
tôi chỉ nhảy với Hùng chừng 3 bài là tối đa. Chỉ v́ đào dư, mà kép thiếu,
cho nên, tôi phải nhường để Hùng nhảy với mọi người khác. Riêng phần
Bố Chồng tôi, v́ già cả, nên đă " bị " các bạn tôi như là Tố, Dung, Bảo,
và tôi mời nhảy lu bù. Cụ Bà chân đau, nên lần này không ra sàn với cụ Ông trong
điệu Rumba được.
Tôi nghỉ mệt, ra bếp lấy một tô bún riêu
nhỏ ngồi ăn. Chợt nhớ ra, tôi chạy vội đến bên Mẹ Chồng hỏi
Cụ c̣n muốn ăn thêm món nào nữa không ?. Tôi kể món nào Cụ cũng lắc đầu,
vs` cuối cùng cho biết " Mẹ no lắm rồi ". Thế là tôi lại ra ngồi vừa
ăn, vừa nh́n thiên hạ múa may.
Tố Nga, có vẻ sắc sảo, và diện theo lối
trẻ trung. Tai và tay đeo đồ trang sức lóng lánh. Quần tây trắng bó sát đùi,
áo mỏng bỏ trong quần, màu cam có rơi nhẹ nhàng những bông hoa Cúc vàng. Mắt vẽ
đậm, mặt thoa phấn trắng, môi kẻ viền đậm hơn màu son ... và chỉ
phơn phớt một lớp phấn hồng nơi hai g̣ má.
Như Lan, trái lại nhă
nhặn hơn trong cách chưng diện. Cổ chỉ đeo một sợi giây có cây Thánh Gia
bằng Emeraude nạm kim cương nhỏ, và tay th́ một chiếc nhẫn Emeraude xanh biếc.
Trông Như Lan trang nhă, lịch sự, và có dáng mệnh phụ phu nhân.
Theo tôi nghĩ, Quỳnh
sẽ thích Như Lan hơn, để xem tôi đoán có đúng không . Nhóm B́nh, Châu bây giờ mới
ngưng nói chuyện để nghe Thanh hát hai bài là Hoa Tím Ngày Xưa, tôi không biết tên tác giả
và Tóc Mây,của Nguyễn Thế Mỹ .
Mọi người đă ngưng nhảy, và
ngồi nghe nhạc nghỉ xả hơi. Bây giờ mới đến lần các ca sĩ vườn
nhà. Tố hát bài Đêm Tàn Bến Ngự, của Dương Thiệu Tước, h́nh nhu Tố
thuộc bài này nhất. Tố Nga cũng giúp vui bài Phôi Pha của Trinh Công Sơn. Giọng nàng
khá hay, và xem chừng cũng là cây Karaoke, v́ hát rất đúng nhịp. Khánh th́ hết Chim Đa
Đa, {tôi không biết tên tác giả) lại đến Niệm Khúc Cuối cúa Ngô Thuỵ Miên.
Dung cho biết, nàng đă cố gắng tập hát hoài ở nhà bài Phôi Pha, th́ Nga lại hát mất
rồi. Mọi người lại vỗ tay yêu cầu Dung hát lại bài này. Bài này thuộc
loại khó hát. Bảo cũng nhất định bắt Hùng t́m cho được một bài
nhạc Tây, hay Mỹ, để nàng giúp vui văn nghệ, nhưng hỏi bài nào th́ nàng cũng
lắc, v́ không thuộc. Cuối cùng th́ bảo hát bài Tennessee Waltz.
Rồi th́ người
ăn, người uống, nói cười và có nhiều tiếng suỵt suỵt đ̣i im
lặng để người khác nghe hát.
Ăn xong, ai hát cứ hát, ai nhảy đầm
cứ việc ra sàn, đi theo tiếng nhạc, và mọi người vui chơi cho đến
khi chia tay trong lưu luyến.
Mọi người lần luợt ra về. Thanh c̣n mải
lo dọn dẹp thức ăn, tôi và Hùng cùng Quỳnh đưa tiễn bạn bè ra tận
xe, nếu đậu gần nhà, hoặc chúc lái xe cẩn thận, nếu bạn đă đậu
xe xa quá. Mọi người chia tay và c̣n hẹn ngày tái ngộ.
Lâm là người ra về
cuối cùng. Khi bóng xe Lâm mất hút ở cuối đường, tụi tôi mới quay vào
nhà lo thu dọn chiến trường.
Từ sau hôm họp mặt tại nhà tôi, Tố Nga thường xuyên liên lạc
với tôi hơn. Có khi Nga gọi từ sở, nói dăm ba câu, hẹn ḥ cuối tuần đến
đón đi ăn đi chơi, hay là khi về nhà, sau mọi công chuyện, lúc lên giường
nằm chờ giấc ngủ ...
Nga có nhiều điều để nói, nhiều chuyện
để tâm sự, v́ Nga là người đi ra ngoài nhiều.
Nga cũng là người
thích ăn diện, thích vui chơi, cho nên, Nga có nhiều nhóm bạn. Nga nói đùa, Nga cứ
như là một nhân vật quan trọng, v́ nhóm nào đi đâu, làm ǵ cũng ới Nga. Tụi
xoa mạt chược th́ réo Nga vào ngày thứ Bảy. Nhóm ăn uống, họp bạn th́
hẹn Nga vào nagỳ Chủ Nhật. Nhóm đi tắc tắc x́nh th́ luôn là gọi Nga vào tối
thứ Sáu, hẹn ḥ tại Majestic, hay đôi khi đổi chỗ đến Quốc Dương,
Đỗ Đ́nh hay có nơi nào mới mở là tụi nó đi thử không khí có vui nhộn
hay không...Và Nga nói Nga phải ghi ra như một thời khoá biểu, v́ có tí tuổi rồi
nên cũng hay quên. Rồi Nga than thở:
- Ù, sao những buồn phiền th́ không quên cho
ḿnh nhờ. - Không quên, nhưng cũng lắng xuống nhiều đấy chứ. Tao nghĩ,
đời ḿnh như bát nước trong là tuổi thơ ngây, rồi những chuyện xảy
ra trong cuộc sống là những buồn vui như nắm bột, được đổ
vào bát nuớc trong, rồi đời khuấy loạn lên ... nếu không có những lúc lắng
dịu xuống, những bột ch́m xuống đáy bát, để cho mính c̣n nh́n thấy đuợc
làn nước, tuy không trong như thuở đầu, cũng không đến nỗi, đục
như khi c̣n đang lẫn lộn giữa nước với bột, th́ làm sao ḿnh sống?
Đầu
giây bên kia bỗng im lặng, làm tôi nghĩ Nga đang ch́m dần vào giấc ngủ. Tôi đă
định bỏ điện thoại xuống, th́ bỗng có tiếng thở dài, và theo đó
là tiếng nói thật nhỏ : - Nghe mày ví cuộc đời giống như bát nuớc trong
khuấy bột ... tao thấy đúng quá. Tao nhớ lại những ngày c̣n đi học ở
Trưng Vương, thời c̣n học nhờ Gia Long đó, mấy chàng của các trường
khác đến bán báo cho trường ḿnh, và trong một lần nào đó, có một chàng làm quen
bằng cách dúi cho tao tờ báo ... - Có để lại mấy câu thơ t́nh không ? - Không,
chẳng để lại dấu vết ǵ. Tao vẫn nhớ chàng chỉ nh́n tao mỉm cười,
và đôi mắt th́ đẹp quá mày ạ. - Sau này có gặp lại chàng không ? - Không, tao
không biết hỏi ai, đành chờ tới sang năm, hy vọng chàng đến bán báo nữa,
nhưng bặt vô âm tín. - Mày không nhớ hôm ấy là trường nào đến bán báo sao? -
Có chứ, nhưng đâu có dám hỏi ai. Và rồi sau đó cũng quên, v́ có nhiều chàng làm
đuôi quá. Nhưng mày ạ, có nhiều lúc, chợt nhớ lại tuổi học tṛ, tao vẫn
bị đôi mắt ấy ám ảnh, đôi mắt đẹp quá. - Tiếc nhỉ. Mà thôi
ngủ đi nàng, khuya rồi đó.
Rồi trong một lần khác, Nga lại tâm t́nh:
-
Có nhiều người hỏi tao, sao vẫn cô đơn, v́ họ thấy tao nhiều bạn. -
Nhiều bạn mới cô đơn. Nếu chỉ có một người thôi, mới là hết
cô đơn đó. - Mày nói đúng quá. Mày với tao cứ như là bá nha với Tử Kỳ.
Mà tao hỏi nhé, mày th́ sao? - Sao là sao cái ǵ ? - Hạnh phúc ? - Mày thấy sao ? - Tao chỉ
mới gặp lại mày và Hùng 1 lần, nhưng có cảm tưởng mày hạnh phúc, v́ Hùng
có vẻ ngoài đẹp, lại nhảy giỏi, khoẻ mạnh và ... c̣n sức đi làm
nuôi mày. C̣n đ̣i hỏi ǵ hon*?
Rồi tôi nghe bên kia trở ḿnh với tiếng thở
dài:
- Tao cũng chỉ mong có một hạnh phúc như mày thôi.
Tôi nghe Nga nói, và lẩm
bẩm nhắc lại cho ḿnh nghe, như chưa bao giờ tôi nghe ai nói vói tôi một câu như
vậy.
- Tao cũng chỉ mong có một hạnh phúc như mày thôi
Ah, th́ ra, cái cuộc
sống hiện tôi đang có, lại vẫn có kẻ đang mơ uớc được giống
như tôi. Tôi bỗng im bặt, không muốn làm vỡ điều mơ uớc vưa chợt
loé lên trong Nga . Nga đâu biết, tôi đă chịu đựng Hùng đến quên cả ḿnh,
quên cả những điều mà Hùng đă làm cho tâm hồn tôi bị vỡ thành muôn mảnh.
Tối hôm đó, có lẽ v́ Hùng nhớ sự nhắc chừng cúa tôi, hăy mời đều
mọi người nhảy cho không khí không bị loăng, cho nên Hùng đă nhảy nhiều với
Nga, với Lan.
Ừ, nh́n vẻ ngoài của Hùng có được mắt tôi, lại thêm
cùng sở thích là khiêu vũ, th́ tôi mới chịu lấy Hùng. Và hơn nữa, bố mẹ
Hùng lại rất là ưu đăi tôi... và nói tóm lại cũng là cái số.
Tôi không cải
chính, mà nói lảng sang chuyện khác
- Đẹp và trẻ trung như mày, lại c̣n son
trẻ, thiếu ǵ người muốn kết thân với mày. Kén vừa vừa thôi cô nương.
Khó quá, chỉ ở một ḿnh thôi đó...
Đó là câu tôi thường nói với mọi
người bạn lớn tuổi mà c̣n độc thân như Thanh, như Tố và bây giờ
lại thêm Nga và Lan.
Chẳng hiểu v́ tôi vui, hay v́ Nga và Lan, mà dạo này tuần nào tôi
cũng mở boum. Tôi chọn ngày thứ Năm để đa số các bạn không vướng
bận. Và tôi dặn bạn bè, chắc chắn là thứ năm mỗi tuần từ 7 giờ
đến 12 giờ, khi nào Hùng và tôi bân công chuyện, th́ tôi sẽ gọi điện thoại
thông báo.
Và từ đó, t́nh quen biết giữa mọi người mỗi ngày mỗi
thân thương hơn. Quỳnh đă bắt đầu nói chuyện vui với Nga và Lan. C̣n
khi khiêu vũ, th́ Quỳnh đă rất vất vả, v́ chỉ cần mỗi người
một bản, là Quỳnh đă đủ mệt rồi. Được cái, Quỳnh thích
nhảy đầm, nên sự mệt nhọc ở Quỳnh đă tan đi rất nhanh. Quỳnh
nhảy Rumba với tôi hoặc Lan, Tango với Thanh, bebop với Nga, và Châch với Tố, Paso
với Bảo ... Hùng và Lâm cũng thay nhau mời người này người khác. Cặp Long
Huơng, th́ nhảy cũng nhảy, nhưng Long lại hợp với Hùng về bia, cho nên
khi nào Long và Hùng cũng lẻn ra phía Garage ngồi hút, và uống bia ...cho đă cơn nghiền,
rồi lại trở vào nhảy đầm tiếp . Tôi biết nhưng giả vờ không
biết. Chỉ nói đùa với Long, cốt cho cả Hùng nghe đuợc :
- Cứ uống
đi, uống cho mau chết sớm để Hương c̣n đi lấy chồng khác.
Lan
ca sĩ th́ vẫn hát dẫn buớc đi của mọi người theo tiếng nhạc
lời ca. Và bồ cúa lan là Dũng, cũng mời khắp mọi người nhảy, cho
nên không khí vui nhộn lắm. Đôi lúc, Thanh c̣n làm kép nhảy Bebop với tôi nữa. Những
cặp như Khánh Dương, hoặc Mạnh mă th́ chỉ nhảy với nhau thôi.
Tôi
đă thấy Quỳnh và Nga ngưng nhảy, ra bàn ăn lấy trái cây ăn và uống nước.
Hai người h́nh như đang bàn về vấn đề ǵ đó, v́ tôi thấy Nga nói, và
Quỳbnh th́ cứ đứng im lặng lắng tai nghe.
Tôi đang nhảy với Lâm,
mà đôi mắt tôi sao chẳng bỏ sót cử chỉ nào của Quỳnh. Quỳnh d́u Nga Rumba
đi cách nào, đưa Lan Tango lả lướt ra sao ... Chỉ có khi Quỳnh nhảy bất
cứ điệu nào với Thanh và Tố, là tôi vui vẻ đến chuyện tṛ với Nga
và Lan. Tôi cứ nghĩ, Quỳnh sẽ thích Lan là người đàn bà mềm mỏng, hiền
lành. Thế nhưng, tôi lại thấy Quỳnh hay nói chuyện với Nga hơn. Chàng cũng
nhảy với Nga nhiều hơn. Tôi thấy có ǵ ấm ức trong ḷng. Chả lẽ tôi bực
tức v́ ḿnh đoán sai. Chả lẽ tôi thích Quỳnh kết thân với Lan hơn Nga. V́ tôi
biết, Nga có nhiều người theo duổi hơn Lan. Tôi cũng biết tính Quỳnh thích
một người vợ ở trong nhà nhiều hơn là đi ra ngoài. Đă có lần tôi bảo
với Quỳnh, bà này nhảy giỏi sẽ hợp với Quỳnh, th́ Quỳnh cho biết,
nếu tôi gặp được người hợp ư, th́ dù người ấy không thích khiêu
vũ, tôi cũng sẽ ở nhà.
Tôi muốn bản nhạc chóng hết, để tôi
ra nghe xem họ nói chuyện ǵ. Tôi hỏi Lâm có khát nuớc không ra uống, th́ Lâm lại vô t́nh,
xong bản nhạc này sẽ ra ăn tí trái cây. Tôi nghe Lâm nói mà thấy buồn cả ruột.
Nhưng họ đă lại vào nhảy tiếp, dáng điệu hai người có vẻ vui
trong điệu Cha cha.
Tôi cảm thấy không vui, và ra ngoài bàn ăn ngồi uống nước
một ḿnh. Trước kia, cứ thấy tôi ngồi một ḿnh, thế nào Quỳnh cũng
t́m cách lân la đến chỗ tôi ngồi, dù chỉ là xẹt qua, hỏi vài câu vu vơ. Tố
nay, tôi ngồi ở đây một ḿnh khá lâu, uống gần hết ly nước Seven Up, mà
Quỳnh vẫn c̣n say sưa lả lướt trên sàn với các bạn của tôi. Ủa,
sao tôi lại nghèn nghẹn như có cái ǵ vừa chắn ngang nơi cổ họng. Tôi tức
bực đứng lên và ngửa cổ uống một hơi ly nuớc ngọt vừa rót.
Tôi dọn lại thùng rác và thay cái túi lớn mới cho mọi người vất bỏ thức
ăn dư và đĩa, th́a. Tôi t́m cách không nhảy với ai, dù là cả với Hùng, cho đến
khi mọi người ra về.
Những bữa cơm chiều của gia đ́nh Colletta, thỉnh thoảng
lại có thêm Lan hoặc Nga. Thường th́ Nga hay đến hơn, vào những chiều ngày
thường, sau buổi đi làm về, Nga không có mục ǵ cho hết một buổi chiều,
th́ lại ghé nhà tôi.
Có lẽ v́ hay ghé hơn, nên Quỳnh và Nga có vẻ thân thiết hơn
Lan. Nga lại có vẻ bạo dạn hơn Lan, và nhất là có vẻ được Quỳnh
săn đón hơn. Tôi nh́n thấy vậy, không biết là đúng hay sai. Thật ra, Quỳnh
cũng thuộc loại người khó hiểu. Kín đáo, ít nói, ty rằng, đối với
tôi, Quỳnh đă là người tâm sự nhiều rồi đó. Chính những điều
kín đáo, ít nói đó, đă làm tôi quí mến Quỳnh hơn.
Chiều nay, Nga sẽ ghé
ăn cơm với chúng tôi. Nga từ sở đă gọi điện thoại cho tôi trưa
nay. Cho nên, tôi đă lo cơm nước chu đáo hơn. Tôi chỉ thích ăn rau và Cá, trong
khi Hùng lại rất thích thịt ḅ. Hùng có thể ăn steak mỗi ngày không chán. Thanh đă
biết ư Hùng, nên mỗi tuần cho ăn steak một lần vào chiều thứ Sáu. Thanh và
tôi thường đi vào Costco để mua những miếng thịt ḅ ngon. Tôi vẫn chủ
trương, tiêu hết nhiều, ăn hết mấy, cho nên Thanh và tôi cùng đồng quan
điểm về ăn ngon. Thanh c̣n cho rằng, những món ăn c̣n dư, để lại
hôm sau, th́ không thể nào ngon được. Về điểm này, tôi khác Thanh, và tôi vẫn
cảm thấy ăn ngon khi hâm nóng lại vào ngày hôm sau.
Nga đến, thường cũng
hay mua món ǵ đó đem đến. Tôi cho Nga biết, thỉnh thoảng mua đem lại góp
ăn chung th́ tôi đồng ư, nhưng nếu mỗi lần đến, mỗi lần mua
th́ phí đi. Nhiều khi thêm người chỉ là thêm đũa, thêm bát mà thôi. Tôi nhắc lại
cho Nga nghe câu nhật tụng cúa tôi :
- Tiêu hết nhiều, ăn hết mấy.
Nga
cười, và cho là đúng lắm. Nga kể trong bữa cơm, có khi về nhà, nấu nướng
xong, không muốn ăn, v́ phần th́ mệt, phần th́ chỉ có một ḿnh, thấy hiu quạnh
và buồn quá ...Sau này, Nga không nấu lấy nữa, mà đi mua thức ăn Food To Go. được
vài ngày, thấy không ăn được, lại đành nấu một ngày ăn hai ngày. Nga
tâm sự, chính v́ thế mà Nga có ư định muốn t́m kiếm một người.
Tôi
vẫn cố gắng tao không khí thân mật cho Quỳnh với Nga, Hoặc Quỳnh với
Lan. Những chiều thứ Năm là ngày của nhóm, Nga và Lan lại không về nhà tôi ngay,
mà lại về nhà ḿnh để c̣n tắm rửa, thay áo quần, phấn son lại tí chút.
Tôi nh́n thấy Quỳnh vui ra mặt. Có khi mới chiều thứ tư là chàng đă
hỏi tôi, có những ai đến, ai gọi phone không đến ?? Tôi trêu Quỳnh cả
với Lan, và cả với Nga. Quỳnh không cải chính, mà chỉ mỉm cười. Lúc này
tôi lại thấy ghét cái tính kín đáo, ít nói của Quỳnh. Quỳnh thích Nga hay Lan, có ảnh
hưởng ǵ đến tôi đâu ? Tôi chả vẫn cầu mong cho Quỳnh gặp được
một người tốt, biết lo lắng và săn sóc chàng là ǵ ? Hơn nữa, cứ
nh́n thấy người nào có sắc diện trên trung b́nh, là tôi đă cố gắng làm quen,
hỏi cho biết gia cảnh và gia thế, để mang về nhà giới thiệu cho Quỳnh.
Quỳnh cũng có cái kiêu của chàng, v́ thế, Quỳnh rất ít bạn mới, đôi khi
chỉ liên lạc v́ xă giao. Bạn học cũ, và bạn cùng sở ngày xưa của chàng,
th́ chàng liên lạc thường xuyên.
Tôi thường để ư, Quỳnh hay nhảy
bản đầu tiên với Thanh, rồi với tôi, và từ đó, mới tới mọi
người. Tôi cứ nghĩ đó là do chàng biết giữ ư tứ. C̣n Quỳnh với Nga
hay với Lan, th́ tôi c̣n đang tự t́m hiểu. Tôi bảo chàng ít bạn, mà nhiều lúc tôi
lại bực bội v́ chàng đă hẹn ḥ với bạn đi nhảy đầm măi nơi
xa, mà bỏ cuộc họp mặt ở nhà. Có nhiều khi tôi lại thấy thường
chàng, khi đă v́ tôi, mà ở lại nhảy một vài bản với Nga hay Lan, rồi mới
lại ra đi trong vội vàng. Những lúc như thế, tôi lại thấy ít ra ḿnh cũng
có " quyền hành" với chàng một tí. Mà sao, trí óc tôi cứ quay quay về Quỳnh, về
Nga, về Lan. Tôi có mâu thuẫn không, khi thấy mấy người đó b́nh thường
với nhau, th́ tôi lại níu kéo cho họ xích lại gần nhau . Thế mà khi thấy Quỳnh
và Nga có vẻ thân nhau, trong ḷng tôi lại thấy có sự bực dọc.
Tôi nhớ có
lần, khi ăn cơm chiều xong, Quỳnh không ngồi lại nói chuyện vớí Thanh
và vợ chồng tôi như mọi khi. Quỳnh vào nhà, gọi phone, nói rất nhỏ, và tắm
rửa, sửa soạn ra đi. Tôi đă giả vờ t́m đủ cách đế giáp mặt
Quỳnh, xem chàng có nói là chàng đi đâu, với ai không. Chàng chí hỏi tôi những câu vu vơ,
và khi nh́n đồng hồ treo tường chỉ 9 giờ, th́ tôi thấy chàng vội vàng
ra đứng trước cửa nhà. Cái bản tính ṭ ṃ của tôi nổi dây, tôi rất muốn
biết Quỳnh đi vơi ai. Bạn trai hay gái. Và người đó tôi có quen không ? Nhưng,
cái bả tính tự ái của tôi lại nổi lên, bắt tôi không được "hèn" như
thế. Quỳnh đi với ai, làm ǵ, nếú không nói cho ḿnh biết, th́ ḿnh coi như pha. Rồi
tôi lại tự mắng tôi, việc ǵ đến ḿnh mà cứ thắc mắc về người
ta hoài ? Người ta đi đâu th́ kệ người ta, người ta làm ǵ cũng kệ
người ta ...
Tôi vặn TV xem cho ḷng bớt bồn chồn. Và tôi định bụng,
khoảng 10 giờ, là tôi sẽ lau nhà, sẽ chùi rửa sink, và lau cái nhà tắm ngoài cho sạch
sẽ. Những bạn bè đến chơi, hay sau những buổi họp mặt, tôi bao giờ
cũng vất vả lau chùi, v́ cả nhà tôi, không kể Thanh, th́ toàn là đàn ông con trai. Quỳnh
là chủ nhà, th́ cũng lại đàn ông độc thân. Thanh th́ nấu bếp, làm ǵ cũng
được, nhưng không chùi cầu tiêu nhà tắm cho ai, ngoài cầu tiêu nhà tắm của
Thanh.
Dạo này tôi thấy Nga ít gọi phone tâm sự với tôi vào những ngày thường.
Tôi định gọi cho Nga, với ư định kiểm soát xem nó có nhà không. Nhưng tôi lại
gạt ngay ư tưởng mà tôi cho là không chính đáng. Tôi nh́n đồng hồ, cũng hơn
11 giờ rồi. Chắc Quưnh cũng sắp về, v́ mai chàng c̣n phải đi làm sớm.
Ah, sao lúc nào tôi cũng nghĩ về Quỳnh nhỉ. Tại sao ?. Đâu có phải v́ Quỳnh
là chủ nhà mà tôi phải lo lắng cho Quỳnh đến thế đâu. Cũng chẳng
phải Quỳnh là người bạn thông cảm với tôi về mọi phương diện.
Đă gọi là bạn, th́ như Lâm đó, tôi cũng đă có nhiều kỷ niệm tay đôi
với Lâm, tôi c̣n được Lâm đưa đi ra ngoài nhiếu hơn, mà tôi đối
với Lâm có giống như tâm trạng của tôi lúc này đâu . Tôi không dám nghĩ là ḿnh ghen,
mà cứ quanh quẩn với những lư do nào đó, không đúng, không chính xác.
Sau khi lau
chùi kỳ cọ sink, nhà tắm cầu tiêu ngoài nhà, tôi đi vào pḥng, muốn dỗ cho ḿnh một
giấc ngủ, không có h́nh bóng của Quỳnh.
Lần đầu tiên, tôi bỏ không
lau nhà tối nay.
Đă nhiều lần, Quỳnh đi xa, không hề nói
cho tôi biết, làm cho tôi tức giận, v́ nghĩ chàng không coi tôi là thân thiết như người
trong gia đ́nh. Ở trong một nhà, mà giá có bạn bè nào hỏi Quỳnh đi đâu, tôi trả
lời không biết th́ quê quá. Mà tôi không biết thật. Quỳnh có bao giờ nói chàng đi
đâu cho tôi nghe bao giờ. Tôi giận lắm, nhưng chỉ để trong ḷng, cằn nhằn
chàng lại càng thấy vô lư hơn.
Tôi nhớ cách đây 6, 7 tháng ǵ đó, khi tôi mới
dọn đến căn nhà này, nhà cửa c̣n đang bề bộn v́ tôi c̣n nhiều đồ
dùng chưa sắp vào tủ. Quỳnh vẫn đi làm như thường lệ. Sáng sớm
tinh mơ đi làm và khoảng 3,4 giờ chiều đă về tới nhà. Sự đều
đặn đi về của Quỳnh như chiếc đồng hồ, khiến tôi thành
thói quen, cứ nh́n thấy bóng dáng Quỳnh cầm cái túi ăn, đi về, là tôi biết đă
đến giờ tôi nấu cơm.
Một hôm, tôi vẫn cứ chờ cái đồng
hồ Quỳnh về, để nấu ăn. Tôi c̣n mải lo thu dọn trong pḥng, không biết
là đă gần 6 giờ chiều rồi, mà bếp vẫn nguội tanh. Hùng hôm nay cũng về
trễ v́ làm Over Time. Khi ánh nắng chiều nhạt dần trên mảnh vườn phía hông
nhà, tôi giật ḿnh nh́n đồng hồ, rồi vôị vàng vo gao, thổi cơm. Thanh đă
lấy vacation 1 tuần đi Hawaii với bạn từ sáng qua.
Bữa cơm chiều
đă dọn ra bàn. Quỳnh chưa về. Dũng đói quá đ̣i ăn trước. Hùng đang
ngồi hút thuốc, uống bia ở garage. Về ăn uống th́ Hùng không khó, v́ chàng có ăn
cơm nhiềù đâu. Chỉ miếng thịt ḅ, với bánh ḿ, hay cơm cũng xong. Tôi cho
biết anh Quỳnh chưa về, Hùng có cớ đó để ngồi uống thêm bia. Tôi
vào lo cho Dũng ăn, và chuyện tṛ với con. Đă hai hôm nay, tôi không nói chuyện với
Dũng, phần v́ Dũng đang lo học, phần tôi c̣n mải lo tức bực những
chuyện đâu đâu ...
Hùng cho biết đă 8 giờ rồi, đành ăn cơm thôi,
và để phần lại cho Quỳnh. Hai vợ chồng ngồi ăn, mà cả tôi lẫn
Hùng đều thắc mắc về chuyện Quỳnh về trễ hôm nay.
- Lần
đầu tiên cái đồnh hồ thân quen của tơi đứt giây cót.
Tôi nghĩ
thế về Quỳnh. Hùng và tôi đă ăn cơm xong. Tôi cũng đă rửa chén bát xong.
Rồi tôi lau chùi sàn nhà cũng xong. 12 giờ đúng, tôi sửa soạn đi ngủ, Quỳnh
vẫn chưa về. Với Hùng, sự vắng mặt của Quỳnh có làm Hùng thắc mắc,
nhưng rồi sau đó, Hùng lại quên ngay. Chỉ có tôi, đă thắc mắc, lại càng
thắc mắc hơn, khi mỗi giờ qua đi , và ḷng tôi cũng bồn chồn khi có một
thoáng nghĩ trong đầu
- Hay là Quỳnh bị tai nạn xe cộ ?
Ư nghĩ
đó làm tôi lay Hùng dậy, và nói với Hùng, nếu lỡ Quỳnh bị tai nạn th́ sao đây.
Hùng cằn nhằn đáp :
- Th́ c̣n có cách nào hơn là chờ xem có ai gọi phone báo tin
hay không. Thôi, ngủ đi, mai anh c̣n phải đi làm.
Tôi lại hối hận, chỉ
v́ sự lo lắng về Quỳnh thái quá, mà tôi đă làm phiền đến chồng. Cũng
may là Hùng không thắc mắc là tại sao tôi lại lo lắng nhiều đến Quỳnh
thế, có lẽ Hùng đă biết tính tôi hay thương người và cho đáo với mọi
người.
Cả đêm đó, tôi ngủ trong chập chờn. Chỉ một tiếng
động ở ngoài nhà là tôi lại chạy ra xem có động tĩnh ǵ. Đến gần
sáng, tôi mệt quá, ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy th́ Hùng đă đi làm, Dũng đă
đi học, và tôi ngồi thẫn thờ chờ tin không hay xảy đến cho Quỳnh.
Tôi
đang định ra vườn tưới cây, th́ có điện thoại reng. Tôi hồi hộp
bắt điện thoại, v́ nghĩ ở đâu đó, Quỳnh gọi về báo tin. Nhưng
không , người gọi là một giọng đàn ông trẻ, hỏi tôi đây có phải là
nhà Quỳnh không, và khi tôi xác nhận là đúng, th́ ông ta cho biết, ông ta là người làm cung
sở với Quỳnh, báo tin cho gia đ́nh biết, Quỳnh đang nằm ở nhà thương
thuộc thành phố nào, số pḥng bao nhiêu . Tôi sốt ruột, buột miệng :
- Thưa
ông, ông Quỳnh bị tái nạn ra sao ? - Ông Quỳnh không bị tai nạn, mà bị mệt
tim, ông đă vào nhà thương tối qua.
Tôi cám ơn, rồi lo tính xem có ai rảnh rỗi
giờ này, đưa tôi đi thăm Quỳnh. Tôi gọi Kim, và may quá, Kim đưọc ở
nhà hôm nay v́ nhức đầu.
- Nhức đầu, vây, mày có lái được xe không.
- Được. - Đến ngay tao rồi đi ngay nhé.
Kim và tôi vô nhà thương,
t́m măi mới thấy đựợc số pḥng, và khi nh́n chàng mặc áo quần nhà thương,
và đang vô nuớc biển, thay v́ mừng rỡ, cám ơn rối rít như nguời ta, trái
lại, chàng nhăn mặt, và c̣n la nhẹ là đến làm ǵ. Tôi nói nỗi lo lắng của
Hùng và tôi cho chàng nghe, th́ chàng im lặng, và cứ một mực đuổi hai đứa tôi
đi về.
Tôi ra về, ḷng cũng nhẹ nhơm v́ biết được lư do nào Quỳnh
vào nhà thương. Th́ ra, trong lúc làm việc, chàng cảm thấy khó thở, và trong người
khó chịu, nên chàng đă xin phép ông xếp cho về sớm, và chàng đă lái xe đến BS
gia đ́nh của chàng, và được BS cấp tốc gọi xe cứu thương đến
chở Quỳnh vào nhà thương ngay.
Trưa hôm sau, Quỳnh đă lái xe về. Nhân cơ
hội có chuyện không may xảy ra, tôi nói klên ư nghĩ của tôi với Quỳnh, là mọi
người trong gia đ́nh nếu có chuyện ǵ không may xảy ra, nên gọi về cho gia đ́nh
biết tin ... Một vài lần sau đó, Quỳnh đi San José hay Las Vegas, chàng có cho Hùng và tôi
hay.
Thế sao lần này, 11 giờ ra máy bay, mà bây giờ mới cho tôi biết . - Trinh
ở nhà nhé, tôi đi sang vùng Virginia, 5 ngày. - Anh nói trước, Trinh đă mua quà nhờ anh
đem sang dùm cho anh chị Linh của Trinh rồi. Con người ǵ mà kín đáo quá thế.
Quỳnh
lặng im. Miệng tôi nói, tai tôi nghe thấy có chút ǵ như trách móc, hờn giận. Tôi nh́n
Quỳnh và chúc Quỳnh thượng lộ b́nh an. Xe người bạn đă đến đón
Quỳnh đi.
HONG VU LAN NHI 09032004
(C̣n Tiếp)
Trở Về Home - Trang Đầu - Trang Trước - Trang Kế Tiếp - Trang Cuối
|