Home
Hồng Vũ Lan Nhi
Liên Khúc T́nh Thơ
Trang Thơ
Ngắm Ta
Truyện Ngắn
Trang Nhật Kư Rời
Lá Thư Màu Tím
Truyện Dài
Trang Nối Kết
H́nh Ảnh
Mục Lục Thơ
 

 

TƯỞNG NHƯ LÀ

Hồng vũ Lan Nhi

Chương 2

T
uy ham vui chơi, tôi vẫn không quên bổn phận, cho nên, sáng nay, cũng như mọi sáng ngày thường trong tuần, tôi đă dậy sớm lo cho hai bố con ăn sáng, sau đó bố đi làm, con đi học . Tôi không quên để sắc lunch ngay cạnh chùm ch́a khoá xe, để Hùng đem theo đi làm, và c̣n đeo túi lunch cho Dũng, nhắc nhớ nó phải ăn hết những thứ đem đi.
Sáng nay, tôi c̣n một nhiệm vụ mới, lo cho 3 đứa trẻ con nhà người ta nữa.

Tôi thu dọn bàn ăn sạch sẽ, và định đi vào pḥng xem lại chỗ ngủ của ba đứa trong pḥng ra sao . Cái giường nôi được kê vào góc pḥng, và hai bộ nệm độc thân được kê theo h́nh chữ nhật ở pḥng trống, bên cạnh pḥng ngủ của tôi.

Phải công nhận, Diễm Trang nuôi con rất cẩn thận . Tôi nhớ lại chiều qua, trong lúc vợ chồng tôi đang xem TV, th́ Trang gọi đến, cho biết vợ chồng Trang muốn đến thăm vợ chồng tôi. Chắc là chồng Trang muốn đến xem nơi ăn chốn ở của con cái. Cũng đúng thôi.

Tôi xoay lại b́nh bông nơi pḥng khách, v́ tối thứ bảy, chiếc b́nh hoa to, đă phải khiêng vào pḥng trống để lấy chỗ kê ghế chung quanh tường cho mọi người ngồi. May quá, pḥng khách và pḥng ăn dính liền nhau, nên, mọi người ngồi chung quanh, vẫn có thể nh́n được người hát, hay nh́n mọi người nhảy đầm.

Tiếng chuông cửa kính coong vang lên . Dũng chạy ra mở cửa .

- Dạ thưa hai Bác.
- Dũng gọi bằng cô chú thôi nhé. Phải không thưa chị ?
- Cô chú cho phép, từ nay con gọi cô chú thôi . Con vào mời bố ra có khach' nhé
- Trang chỉ tôi giới thiệu với chồng :
- Anh ơi, đây là chị Hùng, và chi ơi, đây là anh Ngô Khắc Tuấn, chồng em .
- Mời anh chị ngồi chơi .
- Chị lại gọi anh chị rồi, chúng em là em mà .
- Th́ buổi sơ giao phải vậy đă . Bây giờ th́ mời cô chú ngồi chơi, đâ được chửa

Mọi người đều cười vang . Tôi nh́n Tuấn Trang rồi buột miệng,

- Ủa, các cháu đâu ?
- Dạ thưa chị, cuối tuần nào, tụi em cũng gửi bên Nội, bên Ngoại, mỗi bên một buổi chiều cho đồng đều, để tụi em có th́ giờ đi ăn, đi chơi với nhau . Chúng em làm việc suốt tuần, chỉ được nghỉ có ngày chủ nhật .
- Đời sống ở bên này, vất vả, bận rộn quá . Tôi thấy như anh Hùng, sáng sớm đă ra đi và chiều mới trở về .
- Dạ,

Trong lúc tôi pha trà mạn sen mời khách, th́ Hùng từ ngoài vườn bước vào.
- Tôi vội giới thiệu:
- Anh Hùng, chồng tôi, và...

Trang đă nhanh nhẩu tiếp lời :
- Thưa anh Hùng, em là trang, đă gặp chị hôm trước, và đây là Tuấn, chồng em .
- Mời ngồi, mời ngồi.

Câu chuyện lại xoay quanh vụ đi làm vất vả ở xứ văn minh này . Tiếng Hùng trần ấm vang lên:
- Th́ ở quê nhà lúc này, cũng có nhàn hạ ǵ hơn đâu . Dă thế, vất vả mà c̣n không được hưởng. Rồi Hùng kể cho Tuấn, Trang nghe những chuyện đau thương nơi quê nhà, mà người dân Việt ḿnh, tuy ấm ức, tức giận, mà chỉ đành chửi thầm, không dám to tiếng ...

Rồi Hùng hạ giọng
- Cứ tưởng tượng, người trí thức, hiểu biết, bị kẻ ngu giốt dạy dỗ, cầm đầu, th́ c̣n bức tranh nào khôi hài hơn ? Mà thôi chuyện của nuớc CS th́ kể hoài không hết .

Tôi mời mỗi người ly trà sen, ly trà nhỏ, khói bốc nghi ngút, mùi thơm của sen toả nhẹ
- Chị ơi, trà sen thơm quá.
- Trà của VN đấy .
- Tiếc quá, chiều thứ bảy cô chú không đến dự được, vui lắm .
- Chúng em cũng tiếc lắm chứ, nhưng măi 7 giờ, chúng em mới về nhà, mà c̣n các cháu nữa ...
- Thôi, để lần khác, chị sẽ tổ chức vào chủ nhật nhé ...

Tuấn nh́n đồng hồ, rồi nh́n Trang :
- A, chị ơi, chúng em có mua một cái giường nhỏ cho cháu Tuyết, để cháu nằm ngủ trưa và chúng em mang đến chị, chị có thấy phiền không ?
- Nếu vậy, tốt quá . Tôi cũng đang nghĩ đến điều đó . Tôi mới xin được hai bộ nệm đơn, cho hai cháu trai, đă kê ở pḥng bên, mời cô chú vào xem pḥng các cháu ...

Mọi người đứng dậy đi theo hành lang, vào căn pḥng đầu tiên bên trái ...Tôi mở cửa, hai chiếc nệm kê theo h́nh chữ nhật , được trải khăn phủ giuờng màu xanh đàng hoàng, sạch sẽ .

- Đó là của chị Tuyết, chị của anh Hùng cho đấy . Bộ nệm mới tinh . Bây giờ có giường nôi của bé Tuyết nữa là đầy đủ rồi .

Tuấn chạy ra xe, ́ ạch khiêng vào một thùng, Hùng vội chạy ra phụ một tay . Và, chiếc giường nôi được tháo lắp theo giấy chỉ. Tuấn có vẻ thành thạo, tôi khen :

- Nh́n Tuấn lắp giường, tôi có cảm tưởng, Tuấn làm tiệm Furniture .
- Th́ cái này là cái thứ hai rồi. Cái đầu lắp ở nhà, cũng lúng túng lắm đó chị .

Và, căn pḥng trẻ nít, bỗng đẹp hơn, với khăn trải màu hồng ...và Trang không quên mang vào, nào thùng tă của Bé, nào gị, nào ruốc cho Tùng và Tú,

- V́ tụi nó chỉ ăn mấy thứ thôi chị ạ . Em mang đến trước, để mai khỏi quên. À, anh ơi, c̣n thùng đồ chơi của tụi nó, em để sau cóp xe đó, anh chịu khó khiêng vào dùm em nhe cưng...

Và Tuấn cứ thế mà làm theo lời nhơng nhẽo dễ thương của vợ .

 

ooo



Đúng như Trang nói, sáng nay, tôi nh́n thấy Trang, bồng bé Tuyết, tay dắt Tú, và Tùng th́ lẽo đẽo di sau Mẹ. Tôi chạy ra đón bé Tuyết, và dắt tay Tùng vào nhà. Trang chỉ kịp đưa tôi tờ giấy đă ghi sẵn giờ giấc cho bé bú b́nh, giao Tùng, Tú, bé Tuyết cho tôi, rồi ra đi. Chiếc Lexus 400 màu đen lại vút đi, trong nắng mai.

Tôi hỏi Tùng muốn chơi game, hay muốn nghe nhạc thiếu nhi ...

- Con muốn xem TV bà ơi .

Thế là tôi vặn TV cho hai anh em Tùng Tú coi. Tụi nó ngoan, ngồi yên xem con nít trong phim nhảy múa.

Bé Tuyết đang tập đi, nên thích nhoài người xuống sàn, ḅ , rồi vịn vào thành ghế, đứng lên . Trông coi con nít vào tuổi này mệt lắm, v́ cứ phải đưa mắt trông coi thường xuyên . Những dao kéo trong nhà, những b́nh thuỷ tinh đều phải dấu đi hết.

Tôi loay hoay đặt nồi cơm điện, rồi nh́n đồng hồ xem đă tới 10 giờ chưa, th́ cho bé Tuyết bú b́nh . Nhanh thật, thế mà đă 10 giờ . Tôi lo hâm lại sữa cho nóng, và thử trên đầu ngón tay cho sữa vừa đủ ắm, rồi bồng Tuyết, nằm trong ṿng tay cho bé bú b́nh . Ôm bé Tuyết trong ṿng tay, một cảm giác lâng lâng dậy trong ḷng . Tôi không có con gái, mà nào có kiêng cữ ǵ , chỉ v́ Trời không cho đó thôi . Mà nghĩ cho cùng, ông Trời cũng c̣n thương tôi nhiều lắm . Không cho tôi cách này, cũng cho tôi cách khác . mà cách khác đó là bây giờ, tuy không sinh, nhưng tôi cũng có bé gái để bồng bế trên tay . nh́n khuôn mặt thiên thần của bé, nh́n bé trong lúc bú sữa, mà tay c̣n nghịch ngón chân cái của ḿnh, ôi sao mà dễ thương thế . Tôi nh́n bé không chớp mắt, và bỗng dưng cảm tạ Thiên Chúa đă cho tôi hưởng niềm vui này .

Nh́n bé, nh́n hai thằng con trai Tùng và Tú, tôi lan man nghĩ đến hạnh phúc mà Tuấn Trang đă cho nhau . Nh́n ánh mắt, nghe họ nói, tôi bỗng nghĩ chắc họ yêu nhau lắm . Yêu nhạu rồi c̣n được lấy nhau, đưọc có với nhau những đứa con kháu khỉnh này, thật là hạnh phúc biết bao! . Nghĩ đến hạnh phúc của Tuấn Trang, tôi trạnh ḷng nghĩ về mối t́nh của Hoàng và tôi, của bao nhiêu năm trước.

H́nh ảnh xưa, tưởng đă ch́m theo năm tháng, bỗng dưng trở lại trong tôi, như cuốn phim cũ, được từ từ quay lại trong trí nhớ.

Năm ấy, tôi đúng 21 tuổi, vừa thi Tú Tài 2 Ban C, và đang chờ kết quả. Tôi không đẹp, cũng không xấu, nhưng có duyên, và dáng người cao cao, trông sang trọng, (mà các bạn vẫn khen thế), tóc dài xoă lưng ...Tôi giản dị, không ăn diện theo thời như Bảo Kim, không làm dáng, làm điệu như Khánh Vân, và không biết liếc mắt đưa t́nh như Hoàng Anh. Có lẽ v́ thế mà trời thương, cho tôi gặp Hoàng trong một bất ngờ : làm mối .

Số là tôi, có con bạn nhà giàu lắm, có mấy cô con gái cũng xinh xinh, mà lại chỉ kén Bác Sĩ, Dược Sĩ mà thôi, ngoài hai thứ đó, sẽ bất thành phu phụ .

Phía bà chị tôi, lại có một anh bạn cùng nghề, khi đỗ xong bằng Dược Sĩ, anh ta chỉ muốn lấy vợ nhà giàu để nhà vợ mở cho một dược pḥng. V́ anh ta vào Nam chỉ có một ḿnh, vừa học vừa kèm trẻ, để có tiền ăn học. Trong hoàn cảnh anh ta như vậy, vươn lên để trở thành Dược Sĩ, cũng là điều đáng khen.

Thấy hoàn cảnh hai người có điểm tương đồng, hai chị em tôi có ư giới thiệu, hy vọng họ sẽ hợp nhau.

Giờ hẹn là 5 giờ. Anh Đức, bạn chị tôi, đă đến sớm từ 4 giờ, cùng với hai người bạn.

Và, khoảng 4:30, chúng tôi lên chiếc xe 2 cheveaux, mà dân Saigon thường gọi là xe con cóc, của người bạn tên Hoàng, bạn của Đức. Họ nói chuyện với nhau, về nghề nghiệp, về những đặc tính của ông Thày ... Tôi là kẻ vừa thi Tú Tài 2 xong , chưa biết đỗ trượt, nên chỉ im lặng nghe, suy nghĩ vẩn vơ ...

Tới nhà bạn, được bố mẹ bạn, hai bác Lăng, đón tiếp vui vẻ. Tôi gặp Minh, cũng vừa thi xong, nhưng Minh thi ban A, chúng tôi đấu hót thật vui, về những chuyện bên lề trương thi, trong khi mấy "người nhớn" , nói chuyện với "người nhớn".

Trong lúc hai đứa đang hăng say chuyện tṛ, th́ thấy phía "người nhớn" đứng lên, và hai phe chủ khách, chào nhau , vui vẻ cho đến tận cổng.

Cánh cổng sắt vừa khép lại, th́ anh chàng Đức, giơ tay nh́n đồng hồ, ra vẻ khẩn trương, rồi xin cáo biệt mọi người v́ " moi có chuyện bận lắm". Cuối cùng, th́ chàng Hoàng, xin phép được mời chị Trúc và cô Trinh, đi uống nước. Và chàng lái xe lên phía Catinat, đậu ở lề đường Bonard, và chúng tôi đi bộ đến Givral...

Tôi vẫn là kẻ lạc lơng trong câu chuyện, v́ họ nhắc đến tên những người bạn ở trường Dược, hay Truờng Thuốc, th́ làm sao tôi biết được. Những người bạn gái của chị Trúc, có đến nhà, hoặc đến pharmacie Thái B́nh th́ tôi mới biết mà thôi. V́ thế, trí óc tôi lại đi hoang đến những bến bờ xa xôi ...

Tôi chỉ uống một ly nuớc cam vắt, trong khi mọi người gọi ly dâu, ly kem ...

Khi ra về, tôi đi như cái máy, leo lên chiếc xe 2 cheveaux, của Hoàng, nh́n ra phía đường. Bỗng có tiếng hỏi phía trên :

- Đề Triết, cô Trinh làm câu thứ mấy ?
- Dạ câu thứ 3 .
- C̣n Pháp Văn ?
- Cũng đề 3,
- Lư Hoá ?
- Dạ cũng đề 3 .
- Vậy th́ chắc kỳ 3 cô mới đậu .

Tôi đang mơ mộng , bỗng nghe câu nói ở miệng người lạ tôi nhíu mắt nh́n lên phía trên, th́ qua chiếc kính hậu, tôi thấy Hoàng đang cười thích thú, v́ câu trêu chọc tôi vừa rồi. Tôi nghiêm mặt, và lừ mắt nh́n chàng một cái, rồi lặng lẽ nh́n ra ng̣ai đương phố. Thực ra, bề ngoài như mặt nước hồ lặng lẽ, nhưng trong ḷng tôi đang tức bực lắm. Hắn lại dám cả gan nói với ḿnh như vậy.

Chiếc xe 2 cheveaux đâ đậu ngay trước cửa chợ Thái B́nh. Hai chị em tôi xuống, và Hoàng xin phép về . Tôi đi được nửa đựng, bỗng có ư ṭ ṃ, muốn quay lại nh́n, vờ kéo tà áo phớt hồng, và nhủ thầm, nếu hắn nh́n theo, là chết với Ta . Và khi tôi quay nh́n lai, th́ hắn đang ngơ ngẩn nh́n theo.

- Rồi, để Ta trị tội .

Tôi nghĩ thế, và thấy vui trong ḷng.

Từ đó, chàng thương đến thăm chị em tôi, sau khi đi làm về, với 2,3 người bạn khác . Có khi đi làm sớm, Hoàng cũng ghé, và tôi mới được biết, Hoàng là y sĩ Trung Uư . Lúc này, chiếc 2 cheveaux đă bán, và thay thế là chiếc Vauxhall đỏ .

Chiếc xe đỏ đó, đă đưa tôi đi chơi khắp phố phường, vào những chiều cuối tuần. Có khi chúng tôi c̣n đi chung với chị Trúc, và Châu Minh, lên ăn đầu cá Biên Hoà, hay ăn nem Thủ Đức, và dĩ nhiên, không thể không ghé Quán Con Nai Vàng, trên đường đi Thủ Đức. Bọn tôi chỉ đi Vũng Tàu có hai lần, một lần ra Bà Rịa, khai trương Dược Pḥng của Anh Đức, và một lần đi Vũng Tàu, nhân ngày dự Sinh Nhật cô bạn rất thân của tôi đă lấy chồng làm Chỉ Huy Phó Truyền Tin Vũng Tàu ...

Có những buổi trưa thứ Bảy, Hoàng, Phuơng Minh và tôi sang rạp ciné Thanh B́nh gần nhà để xem phim th́ ít, mà để được ngồi máy lạnh, nghe chương tŕnh tân nhạc giúp vui của Trần văn Trạch th́ nhiều. Gọi Trần Văn Trạch là quái kiệt cũng đúng, v́ từ cách ăn mặc, tóc để dài, đến cái mô tô mà ông dùng làm phương tiện di chuyển, cũng khác người . Xe màu den, to, và nổ ầm ầm như máy bay, lúc sắp cất cánh ...

Nhóm chúng tôi c̣n đi tắm pícine ở hồ tắm Chi Lăng, Cộng Hoà ...Và từ tối thứ sáu trở đi, cho đến hết chủ Nhật, bọn chúng tôi 6 đứa, thành 3 cặp, thường rủ nhau đi nhảy đầm ở những Arc En Ciel, Đồng Khánh phía chợ Lớn, hoặc ở pḥng trà nhỏ như La Cigale ở Đinh Tiên Hoàng, hoặc nơi lịch sự như Baccara, hoặc nơi gần b8` sông như Mỹ Phụng ...Có thể nói là nhóm tôi đi gần như hết những pḥng trà nổi tiếng của Saigon hoa lệ, ḥn ngọc của Viễn Đông . Những ngày mưa, những tháng nắng, chúng tôi ríu rít như chim liền cánh, cây liền cành, cho nên, trong những lúc ngồi ở bờ sông Saigon, nh́n ḍng nước trôi lững lờ, Hoàng đă vẽ ra một tương lai sáng lan...hai đứa tôi có sinh nht cùng tháng, chỉ cách nhau đúng 1 tuần lễ . Ngày sinh của Hoàng là 19, và của tôi là 26, cho nên, Hoàng dự định, ngày chạm ngơ là ngày mà chàng bị chết đứng như Từ Hải, khi gặp tôi lần đầu trong màu áo hồng, và chàng đă cố t́nh trêu tôi, để được nh́n bộ mặt hờn giận . Rồi ngày ăn hỏi là ngày sinh nhật của chàng, và ngày cưới sẽ là ngày sinh nhật của tôi vào năm sau...

Tôi đổ tội cho chàng, chính v́ lời nói của chàng linh thiêng, nên năm đó tôi đă trượt cả hai kỳ luôn . Và chàng đă đề nghị sẽ đến học với tôi, vào năm tới . Nhưng chàng chỉ kèm tôi được Lư Hoá Vạn Vật, chứ khôntg thể kèm Triết, hay Pháp Văn được, và tôi đă v́ chàng, từ bỏ Ban C mà đi vào ban A. Tuy đi chơi dữ nhu vậy, nhưng cứ 3 ngày một tuần, chàng đến kèm tôi học . Khi dạy học, chàng là ông thày nghiêm khắc, đă bắt tôi học thuộc, và chàng khảo bài thực sự , không thể lơ mơ đuợc. Triết th́ tôi học tư tại trường Văn Học của Thày Trần Bích Lan. V́ thế, tôi lười không muốn trở lại trường Trưng Vương để học lại với những người mới đậu Tú Tài I. Chỉ v́ đến trường, g̣ bó th́ giờ hơn nhiều .

Nhưng ḍng đời không suông sẻ như chúng tôi mơ ước. Phía chàng gặp sự chống đối mănh liệt, v́ tôi là Công Giáo. Gia đ́nh chàng chắc chắn không cho chàng theo đạo Và gia đ́nh tôi, Bố Mẹ tôi cương quyết, nếu ai cưới tôi, mà không theo Đạo, th́ chắc chắn cũng không gả. Hai đứa tôi ở giữa chết cứng. Những tháng ngày sau đó, chàng vẫn đến, vẫn kèm tôi học, nhưng bầu trời không c̣n trong xanh như trước, mà đă có những đám mây mờ che lấp. Có nhiều khi, tôi đọc những trang Vạn Vật, mà tôi thực sự chả hiểu ǵ . Những ḍng chữ cứ nhảy múa trước mắt, khiến tôi đâm nản ḷng , và không thiết ǵ đến học . Chàng là người luôn khuyến khích, và nhắc nhu" tôi, những chuyện đó hăy bỏ qua một bên, lo học cho đỗ đă, rồi tính sau. Miệng chàng nói thế, nhưng ánh mắt chàng nh́n tôi buồn bă làm sao. Tôi nh́n chàng và mím môi, không muốn bật tiếng khóc trước mặt chàng. H́nh như cả hai đều hiểu rằng, chúng tôi đang đóng kịch. bề ngoài giả vờ vui, như không có chuyện ǵ, nhưng trong ḷng, th́ là cả một trời giông băo.

Chàng cho tôi biết, v́ tính ngày chung sống bên nhau, nên chàng đă làm pḥng mạch chung với người bạn ở phía g̣ vấp, và chàng đă xin đi dạy học ở Truờng Gia Long để, lấy tiền đó cho hai đứa sinh sống . Tiền luơng quân đội, chàng sẽ đưa hết cho gia đ́nh. Tôi không ngờ chàng đă tính đủ chuyện như vậy Chàng thật là người biết lo xa, biết tính toán. Nhưng biết thế, lại càng buồn hơn, v́ tôi linh cảm, trong tương lai huy hoàng của đời chàng, đă không có h́nh bóng tôi trong đó. Rồi ngày tháng sẽ qua đi, chàng sẽ dần dà quên tôi. Nghĩ dến đó, tôi đă thấy nghẹn ngào trong ḷng.

Ngày thi đă đến. Chàng lo giấy tờ thi cho tôi. Và, năm ấy, gia đ́nh tôi đă thực vui, khi nghe tin tôi đỗ. Chàng đến báo tin, và chia vui với tôi. Bố Mẹ tôi cám ơn chàng. Tôi cám ơn chàng đă săn sóc, lo lắng cho tôi trong những ngày qua. Và chàng đă đến xin phép Bố mẹ tôi để được khao tôi ăn nhà hàng. Chàng đưa tôi đến nhà hàng Tàu Chéong Nam. Chéong Nam, tuy là nhà hàng Tàu, món ăn Tàu, nhưng cách tŕnh bày nhà hàng không có chút ǵ là Tàu, mà c̣n có vẻ một nhà hang Tây, loại sang. Chúng tôi ngồi đối diện nhau.

- Anh có cảm tưởng ḿnh gặp nhau lần đầu, v́ Trinh mặc áo màu hồng .
- Lần đầu và lần cuối, cùng một màu áo.
- Đỗ rồi, Trinh muốn học ngành ǵ ?
- Chắc là Trinh ghi dánh vào Luật .
- Anh thích người đàn bà đi dạy học, để có th́ giờ săn sóc con cái.

Và chàng ngỏ ư muốn tôi học Đại Học Sư Phạm, v́ theo chàng, nghề dạy học sẽ hợp với vai tṛ người vợ hơn. Và chàng cũng cho biết chàng rất thích đông con, để cho mỗi đứa học một nghề ...Tôi không c̣n ḷng dạ nào để nghĩ xa hơn, và khi ông anh tôi rủ lên Dalat chơi, tôi đă đi theo liền, mà quên không ghi danh ở Đại Học Sư Phạm. Khi tôi trở về, th́ đă quá hạn nộp đơn. Vụ này, chàng buồn tôi không ít, và cho rằng tôi đă không thực sự nghĩ đến sự chung sống giữa hai đứa.

Tôi ghi danh Luật, theo đúng ư muốn của mẹ tôi, v́ thấy tôi ăn nói lưu loát, duyên dáng, và thông minh, nên kỳ vọng vào cô Út sẽ là một nữ Luật Sư tài giỏi ...

H́nh như ông Trời đă đóng dấu hai chữ " dở dang " trong cuộc đời tôi, cho nên, chuyện ǵ rồi cũng dang dở. Tôi học luật được một năm, chẳng hiểu sao lại đỗ năm thứ nhất, th́ v́ thấy cuộc t́nh cứ mỗi ngày mỗi đi vào ngơ bí, tôi nhờ cô bạn thân ở Huế, ghi danh dùm vào Đại Học Sư Phạm ở Huế . Và tôi xin phép Bố Mẹ ra Huế học. Mẹ tôi chắc cũng hiểu là tôi buồn, cho nên, bằng ḷng cho tôi ra Huế, với điều kiện, tôi phải nội trú trong nhà các Sơ . Và tôi bay ra Huế, trước ngày thi một tuần. Tôi có nói chuyện với Hoàng, và chàng nh́n tôi thật lâu, giọng buồn bă:

- Tại sao Trinh ra Huế ?
- Để thi đại Học Sư Phạm .
- Ở đây không thi, phải ra măi Huế mới thi được sao?

Tôi chỉ biết im lặng thay câu trả lời .

- Có phải Trinh muốn xa anh không ?
- ??
- Trinh muốn chối bỏ t́nh yêu của anh với Trinh, phải không ?
Tôi nh́n chàng, lệ phủ mờ mắt, khiến khuôn mặt chàng lúc này, mờ ảo, lúc đậm lúc nhạt, lúc gần lúc xa . Tôi không giữ được tiếng nấc, và bỗng dưng vỡ oà theo tiếng ḷng :
- Lư do nào th́ anh đă biết rồi, anh cần ǵ phải hỏi, phải cay chua, phải..phải..

Bất ngờ chàng nắm tay tôi, bóp mạnh :

- Lư do nào cũng không mạnh bằng lư do trong tâm hồn . Ḷng ḿnh muốn đổi thay, th́ có muôn ngàn lư do để nói .
- Anh lại ghen rồi phải không ? . Sao anh không tin rằng, Trinh chỉ yêu một ḿnh anh thôi, những người khác, Trinh chỉ coi là bạn . Sao anh không biết vậy ?

Thấy tôi nói như muốn hét lên, trong khổ sở, chàng vẫn nắm tay tôi, và hỏi với giọng nhẹ hơn:
- Nói đi, tại sao Trinh bỏ Saigon ? Huế có ǵ hấp dẫn hơn Saigon không ?
- Với Trinh bây giờ, chẳng nơi nào hấp dẫn. Nhưng Trinh muốn đi xa Saigon một thời gian.
- Như vậy là Trinh muốn xa anh .
- Muốn hay không, cũng chẳng được . Trinh linh tính rằng, rồi Trinh sẽ cô đơn, sẽ một ḿnh. Số Trinh là vậy.

Và tôi ra Huế . Tôi lang thang bên bờ sông Hương, nh́n chiều về trong lặng lẽ, nh́n những con thuyền xuôi ngược theo ḍng, mà tôi nghĩ đến con người cũng đang xuôi ngược trong cuộc đời . Và đời tôi, như cánh bèo kia, trôi hoài, trôi hoài mà không biết sẽ đi dâu .

Tôi ghé nhà Nam Sâm, xem có thư Saigon không ? Thế nào cũng có thư của chị Trúc, và tôi quặn ḷng khi nghĩ, không có thư của Hoàng . Thật là mâu thuẫn, tôi muốn xa Hoàng, tôi muốn trả Hoàng về với gia đ́nh, và tôi, tôi cũng không thể bỏ gia đ́nh để đi theo tiếng gọi của t́nh yêu như Hoàng đă đề nghị :

- Chúng ḿnh cứ làm hôn thú trước đi, rồi mọi chuyện sẽ tính từ từ
- Anh sẽ xin đổi xuống lục tỉnh, như Cần Thơ, Long Xuyên, hai đứa ḿnh sẽ ở dưới đó, khi nào có con, hai đứa sẽ đem con về xin lỗi gia đ́nh ...

Hai điều mà Hoàng đề nghị, tôi dù yêu chàng tha thiết, cũng không thể nào chấp nhận được. Tôi trả lời chàng :

- Trinh không cảm thấy hai điều anh đưa ra là ổn thoả . Tự nhiên làm giá thú, rồi v́ duyên số không lấy nhau được, lại ra toà ly dị, anh có thấy vấn đề phiền toái không ?

Lại nữa, Trinh bỏ nhà trốn đi theo anh, thế c̣n danh dự gia đ́nh . Trinh chưa báo hiếu Bố Mẹ đă làm điều điếm nhục gia phong . Hơn nữa, chẳng may, sau này anh thay ḷng đổi dạ, bỏ Trinh bơ vo8, tiếng thế gian sẽ chẳng tha: nào là cho đáng đời, bỏ nhà theo trai, bây giờ trai bỏ, đáng kiếp ...Và, với Mẹ trinh, Cụ sẽ buồn đến thế nào khi cụ có cô con gái hư hỏng với hai tiếng " Theo Trai "...

Cứ nghĩ thế mà tôi đă không dám làm theo lời đề nghị của Hoàng .

- Như vậy là Trinh yêu gia đ́nh hơn yêu anh .

Có thể là như thế. và anh cứ nghĩ như thế đi để chúng ḿnh dễ dàng dứt khoát với nhau .

Tôi đă chọn cách dứt khoát bằng cách xa Saigon, xa anh, xa những con dường kỷ niệm ...Rồi thời gian sẽ giúp chúng ḿnh quên nhau. Anh sẽ lấy vợ . Trinh sẽ lấy chồng . Con cái sẽ ràng buộc cuộc sống gia đ́nh ...

- Bà ơi cho con đi tè .

Tôi giật ḿnh tỉnh cơn mê . Dĩ văng hiện về đă lôi cuốn trí óc tôi . Bé Tuyết nằm trên tay tôi đă ngủ từ bao giờ . Tôi vội vàng ôm bé đặt vào giường, rồi dẫn Tùng vào pḥng tắm .

Tôi lấy 2 chén c8m cho Tùng và Tú, và cắt tvài lát gị, cho 1 gắp ruốc để chúng ăn với cơm . Tùng biết ăn lấy một ḿnh, tôi phải đút cơm cho Tú .

Tôi dặn 2 bé, ăn xong phải vào giường ngủ nhé . Tú Dạ thật ngoan. Thật là may mắn, hai đứa con trai rất ngoan và rất dễ bảo .
Trong lúc ngồi đút cơm cho Tú, tôi nh́n ra ngoài vựn, ánh nắng ban trưa chói chan trên những ngọn cây . Một và́ con chim sà xuống ngọn cây, rồi vụt bay đi ... Trong nhà im lặng như tờ, và tôi bỗng thấy buồn kinh khủng .


Trưa nay, trời oi nồng, trong nhà im phăng phắc, v́ tụi nhỏ đă ngủ. Chiếc quạt trần để số nhỏ, thoảng hơi gió, v́ ngoài trời nắng và nóng đến khó chịu. B́nh thường, th́ cứ những lúc tâm không yên, ḷng xao động như lúc này, tôi hay vặn nhạc, để t́m sự thư thái cho tâm hồn. Thế mà trưa nay, tôi lại chỉ đi ra đi vào, lo giặt giũ áo quần, cùng chăn mền. Tôi sợ tiếng nhạc sẽ dánh thức tụi nhỏ dậy, và khi con nít ngủ không đúng cữ, nó hay bẳn gắt, khó chịu lắm.

Tôi mở tủ lạnh, đang tần ngần không biết sẽ nấu ǵ cho bữa cơm chiều nay, th́ Dũng về. Ủa, đă 3 giờ chiều rồi sao. Thời gian đi nhanh thật. Tôi vội vàng vo gạo thổi cơm, và kho thịt băm, ăn với dưa chuột. Kho thịt kiểu này là nhanh nhất, và lại dề ăn . Tôi nghĩ đến khi tụi nhỏ dậy, tôi sẽ phải coi chúng mà chẳng nấu nướng ǵ được. Nếu cần, tôi sẽ tráng mấy quả trứng nữa là xong . Trứng tráng th́ Dũng thích lắm. Nó có thể ăn cả tuần, mà không chán. Tôi dạy cho Dũng biết lấy bát, so đũa, cho nên, Dũng đang giơ tay đếm xem có những ai ăn cơm chiều nay. Bố này, Mẹ này, con này, hai em Tùng, Tú này. Và nó cất cao giọng hỏi :

- Em bé không ăn cơm được, phải không Mẹ ?
- Ừ, Em bé chỉ uống sữa thôi.

Như vậy vi chi là 5 người.

Tụi bé đă thức giấc. Tôi nghe tiếng bé Tuyết bí bô trong pḥng, và tiếng thằng Tùng gọi tôi:

- Bà ơi, em bé dậy rồi.
- Hai con ra chơi với anh Dũng, nhưng không được đánh nhau nghe chưa ?
- Dạ
- Dạ

Tôi lại lo hâm nóng sữa cho Tuyết, và lo dọn cơm cho mấy đứa bé cùng ăn. Thường th́ Hùng đi làm về lúc 4 giờ, hôm nay đă 4:30 rồi, mà chưa thấy về. Có Hùng, tôi cũng nhờ chàng trông coi Tùng để tôi lo đút cơm cho Tú. Tôi trộn thịt băm với cơm nóng cho Tùng và Tú . Không hiểu, v́ đói, hay v́ món ăn lạ miệng, mà cả hai đứa ăn rất ngon. Mỗi lần đút xong th́a cơm, th́ Tú chạy ra chỗ bàn ăn, có Dũng và Tùng ngồi, rồi khi nhai xong, lại chạy vào, há miệng to, để tôi đút cơm nữa ...

Hùng đă về, với két bia trong tay. Th́ ra, chàng lo mua đồ nhậu. Bữa cơm nào mà không có bia, th́ hôm đó Hùng ăn cơm không ngon, dù có là cơm gà cá gỏi. Tôi nhờ Hùng tắm cho Tùng và Tú, để tôi lo dọn thức ăn ra bàn ăn.

Bây giờ, mọi người ngồi quây quần bên bàn cơm .Dũng và tôi ngồi hai đầu, ba thằng con trai ngồi giữa. Bé Tuyết ngồi ghế an toàn, cạnh tôi. Lần đầu tiên, trong bữa cơm gia đ́nh, lại đông nhân số đến thế. Dù là cơm chỉ có thịt băm kho, dưa chuột, và đĩa trứng tráng...

Tùng và Dũng đă dễ dàng quen nhau, rồi thân nhau, và đang khoe nhau những món đồ chơi, th́ Trang mở cửa bước vào.

- Anh chị ạ . Chị ơi, các cháu có quấy chị không ? Có phá phach nhiều không ??
- Các chaú ngoan lắm, và hôm nay ăn cơm với thịt băm, mà ăn đến chén thứ hai rồi đó.

- Trang ăn thử thịt băm nhé, chỉ một bát cơm nhỏ thôi.
- Hay là anh chị nấu cơm tháng cho tụi em nhé . Tuấn và em sẽ đên đây ăn, rồi đón các cháu luôn.
- Nghe cũng êm tai đấy nhỉ .
- Để em gọi cell phone cho anh Tuấn,
- Thôi để hôm khác, v́ hôm nay chị chỉ có thịt băm với trứng.
- Không sao đâu chị. Anh Tuấn dễ ăn lắm. Chị đừng ngại.
- Ngày mai chị nấu nồi bún mọc, mời Tuấn và Trang đến thưởng thức tài nấu bún mọc bà Trinh nhé.
- Dạ .

Trang cũng ngồi ăn thịt băm với dưa leo trong lúc chờ Tú ăn xong bát cơm đầy. Trang cho biết, v́ Trang không giỏi bếp núc, nên thường mua gị, mua ruốc cho con ăn, nên chúng nó quen ăn mấy thứ đó thôi. Hy vọng ở với chị, các cháu sẽ biết ăm thêm nhiều món khác . Anh Tuấn thích tất cả các loại bún như bún riêu, bún mọc, bún bung, bún giả cầy ... cho nên mỗi cuối tuần, bên nội và bên ngoại thường nấu các loại bún mà anh Tuấn thích, và buổi tối th́ chúng em thường đi ăn tiệm Mỹ. Trang cứ ngạc nhiên, sao Mẹ giỏi nấu nướng, mà Trang lại lại chẳng thích vào bếp tí nào. Trang kể, mỗi lần nhà có giỗ, Trang chỉ được giao trách nhiệm, lo bát chén, bày bàn ...Trang thích bày biện, thích làm đẹp nhà cửa, v́ thế ở nhà Trang bây giờ, tuy không thích nấu nướng, Trang đă mua nhiều loại bát đĩa đẹp, xiên th́a bằng bạc, để chỉ bày trong tủ chén bát cho đẹp mắt thôi.

Trang rất vui, khi nh́n thấy con thơm tho sach sẽ. Nh́n Tùng ngồi bàn ăn với Dũng, Trang cảm thấy ḿnh đă may mắn gặp được chị Hùng. Và khi Tùng ăn xong miếng cuối cùng, Trang nhắc nhở con, chào bà Hùng, chào anh Dũng và xin phép về, sợ Tưấn chờ ở nhà.

Mấy đứa bé, líu ríu đi theo Mẹ, trông dễ thương quá. Tùng c̣n giơ tay vầy, và chào Dũng.

Thế là một ngày đầu coi em, đă chấm dứt, tôi thấy vui vui, v́ một ḿnh ở nhà, cũng chẳng biết làm ǵ cho hết ngày.

Như thông lệ, Hùng sau bữa com chiều, sẽ he hé mở cửa garage, rồi ra đó ngồi " nhả khói" . C̣n tôi, ăn xong lo thu dọn, rửa chén, và hỏi Dũng về bài vở ở trường ....


HONG VU LAN NHI

(042104)

Trở Về Home - Trang Đầu - Trang Trước - Trang Kế Tiếp - Trang Cuối

Lan Nhi mong được nhận ư kiến của quư vị qua điện thư hongvulannhi@yahoo.com
...............................................
Copy Rights @ Hong Vu Lan Nhi 2005