TƯỞNG NHƯ LÀ
Hồng vũ Lan Nhi
Chương 5
S au 2 ngày
cuối tuần ồn ào náo nhiệt, cuộc sống của tôi lại trở về b́nh thường.
Đầu tuần, khoảng 8 giờ, Diễm Trang đă đến giao Tùng, Tú và bé Tuyết
cho tôi, rồi đi làm. Bé Tuyết c̣n đang ngủ gà ngủ gật trong tay bồng của
người mẹ trẻ. Nh́n vậy, tôi thấy thương bé làm sao. Tôi vội đặt
bé vào trong nôi, cho bé ngủ tiếp. Nh́n bé ngủ, giấc ngủ thiên thần, với đôi
m6i hơi trễ xuống, xinh ơi là xinh. Tôi lan man nghĩ đến sau này, cô bé cũng làm
điêu đứng bao trái tim, giống Mẹ. Rồi đời bé sẽ ra sao ? Vui, buồn,
sướng, khổ ? Sẽ may mắn như Mẹ Trang của bé, gặp, rôi yêu và lấy
được người yêu, và sống trong hạnh phúc ...hay lại giống số phận
người nuôi bé là tôi, cũng gặp được người yêu, cũng yêu, nhưng
rồi chia tay, để măi măi là ngh́n trùng xa cách. Để vài chục năm sau, nghĩ về
nhau, mà thấy ḷng lạnh giá như băng.
- Thưa bà, con muốn uống sữa .
Tôi
cho Tùng và Tú ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, rồi rót cho mỗi đứa một ly sữa
tươi .
- Các con có muốn ăn bánh ḿ không, bà làm. - Dạ có . - Con ăn cái bánh
con cua cơ. - Rồi. Tùng ăn bánh ḿ c̣n Tú ăn bánh con cua nhe.
Tôi lấy 2 lát bánh ḿ
nhỏ cho vào toaster, trong lúc lấy gị cắt mỏng kẹp vào bánh ḿ cho Tùng. Tôi mỉm cười
khi nghe Tú gọi là bánh con cua. Chỉ v́, một hôm, ngồi nh́n cái bánh croissant, có hai càng gấp
vào, trông giống con cua, tôi đưa ra nhận xét đó, mọi người đều thấy
giống, và từ đó, mỗi lần đi Costco, Lầm đều hỏi:
- Có cần
mua bánh con cua không.
Tôi chẳng hiểu Tú đă nhập tâm từ bao giờ .
Trong
lúc 2 đứa bé ăn sáng, tôi vặn nhạc nhè nhẹ, ḍng nhạc mênh mang như sương
như khói lan toả trong căn pḥng. Tôi nh́n ra phía vườn trước, cây hoa leo vàng mà tôi
trồng trong chậu lớn, đang nở những cánh nhỏ mỏng manh, phô sắc cùng
nắng sớm. Hoa vàng không thơm như hoa Dạ Lư Hương, lại có mùi hơi ngai ngái.
Hoa nào cũng có mùi riêng biệt của từng loại, cũng như mùi da thịt của
từng người. Tôi nhớ đến chị Nhă Trúc, chị say mê nói về mùi thơm
đặc biệt của người chồng ly dị cúa chị. Chị bảo:
-
Mùi thơm toả từ mùi mồ hôi trong từng chân lông toát ra, đặc biệt đến
nỗi, tao mê cái mùi thơm ấy, mà không có từ hăng nước hoa nào, không có từ một
loại hoa thơm nào, mà có lẽ chỉ có một ḿnh ổng có mà thôi.
Nhớ đến
chị, tôi lại nhớ đến nỗi đam mê chồng của chị, mê đến
nỗi, hễ biết được ai là nhân t́nh của ổng, chị lại t́m ṃ đến,
không phải để đánh ghen, mà để chỉ cho họ những ǵ mà chồng chị
thích, để cô ta chiều. Và, chị cũng thường ṭ ṃ hỏi họ lư do nào mà mê
ổng. Th́ đa số đều nói đến mùi da thịt đặc biệt của ổng.
Chị tâm sự với tôi:
- Trời đă cho ông sinh ra trong một gia đ́nh giàu
có, sang trọng lại được hưởng nhiều đặc ân của tạo hoá,
như là thân h́nh to cao, phong cách hoà hoa, tính t́nh phóng khoáng và nhất là có giọng hát trầm ấm
ru hồn. Thêm vào đó, nhảy đầm th́ vừa đẹp vừa giỏi ...
- Em
thấy đó, như vậy chị không mê sao được.
Rồi chị chép miệng
như luyến tiếc thời hoa mộng. Đôi mắt đẹp của chị nh́n vào
cơi xa xăm, và chị kể cho tôi nghe, như nói với riêng ḿnh :
- Chị cũng là con
một gia d́nh quyền quí, nhà có mấy cô con gái cũng đều đẹp. V́ cả bố
lẫn mẹ chị đẹp lắm, đẹp nhất thời bấy giờ cơ mà.
Nhưng ông trời lại khoác vào người chị cái áo nghệ sĩ. Cho chị biết
mơ mộng, thích hát hỏng, ngâm thơ ...cho chị có một nhan sắc chim sa cá lặn,
nhưng cũng không quên cài cho chị cái mác cô đơn trọn kiếp. V́ thế, dù có nhiều
người theo, gia đ́nh bắt lấy chồng, người chồng cũng môn đăng
hộ đối, nhưng chỉ ba năm sau, chị đà phá tung cánh cửa hôn nhân đi
theo một người mà chị nghĩ, nếu không có hắn, chị không thể nào sống
được. Chị với hắn cứ già nhân ngăi non vợ chồng cho đến khi
di cư vào Nam, th́ anh chị chính thức lấy nhau.
Thời gian này mới là thời
gian đau khổ của chị. Chị đi làm, đẻ con, ( 3 trai 2 gái ), và anh th́ mèo mỡ
tùm lum . Anh không thèm đi ngang về tắt như người ta đâu, mà đi bồ đàng
hoàng trước mắt chị. Có điều, anh không bỏ nhà đêm nào. Cứ ăn chơi
đến mấy giờ sáng, rồi cũng ḅ về nhà. Mà lạ ghê, chị cứ âm thầm
chịu đựng, và chiều chuộng săn sóc, như là săn sóc người chồng
thuỷ chung của ḿnh vậy. Chị buồn quá, đi hát cho qua th́ giờ. Một tối,
đang hát trên sân khấu, chị nh́n xuống đám khán giả, thấy anh dang ngồi âu yếm
cô bồ tré. Chưa bao giờ tim chị nhói đau đến thế :
Anh nỡ lạnh
lùng đến thế sao ? Tim em tan nát tự hôm nào. Giờ đây đă nát càng thêm nát ... Muốn
nói mà sao vẫn nghẹn ngào .
Sao anh không nói một lời ǵ, Dù chỉ một lời
không đáng chi ...
Đêm đó, khán giả vỗ tay, reo ḥ, và hô bis bis hoài, v́ khen chi hát
hay quá. Chị cũng biết chị hát hay nữa, v́ chị hát bằng con tim rướm máu
của ḿnh mà.
Trong khi, anh th́ cứ hết bỏ cô này, có cô khác. Vợ cả là chị,
lại không ghen, mà chỉ các cô bồ ghen nhau, rồi t́m đến mách chị.
Sự
chịu đựng như chiếc giây thung, cứ kéo giăn măi ra, rồi cũng có ngày không thung
lại được. Anh chị đă xa nhau trong ôn hoà. Đường ai nấy đi, hồn
ai nấy giữ, nhưng em thấy đó, cho dù lúc này chị đă trong lứa tuổi thất
thặp cổ lai hy, mà vẫn c̣n nhiều ong buớm vờn quanh, mà "sao cô đơn" vẫn
chiếu mạng không buông tha, nên chị vẫn sống một ḿnh, lấy thú ca, ngâm làm tiêu
khiển cho qua th́ giờ ...
Tôi phải công nhận, chị vẫn giữ được
nét trẻ trung, và vẫn đẹp. Tôi ngắm chị không chán mắt. Tôi mê tính t́nh của
chị hơn nữa . Chị tốt với bạn bè, và tôi chỉ nghe chị khen bạn
bè, mà chưa nghe chị nói xấu một người nào. Tôi có nói với chị như vậy,
th́ chị cười , rồi nói :
- Ừ, chị chỉ t́m cái đẹp của mỗi
người để nhắc đến . xấu th́ ai chả có, quên cái xấu đi mà sống.
Tôi
quí chị về cái đức tính độ lượng, và chân t́nh với bạn bè...
Hai
đứa bé đă ăn xong, và đang chơi xếp chữ. Tôi đứng thần người
truớc tủ lạnh, v́ đang nghĩ đến món ăn chiều nay, sẽ là thịt
hay cá.
Trong nhà, yên lặng như tờ, v́ 3 đứa
bé đă ngủ. Tôi lấy thịt băm, kho đầy một nồi, rồi luộc rau
cải bắp với trứng, thế là xong bữa cơm chiều. Tôi định vặn
nhạc, lại thôi, để 3 đứa bé ngủ cho yên giấc.
Tôi gọi điện
thoại cho Châu, hỏi thăm tin tức các bạn, v́ từ hai tuần trước hôm dọn
nhà, cho đến hôm nay, dễ chừng cũng 3 tuần rồi, tôi không liên lạc với
ai, ngoài Thanh, về vụ dọn nhà.
Châu đang bận rộn khách hàng, tôi cáo từ,
hẹn lần khác. Vừa lúc ấy, có tiếng phone reng. Th́ ra là của Thanh. Thanh cho biết,
trong tuần này, Thanh sẽ dọn từ từ ... Áo quần, sẽ được Thanh chở
thành nhiều chuyến, đem dần đến, treo lên mắc áo cho gọn gàng.
Tôi chơi
thân với Thanh từ thưở c̣n bé tí teo ...cho nên biết rơ tính cẩn thận, gọn
gàng của cô nàng. Thanh hiện đang sống một ḿnh, sau khi đă ly dị. V́ thế, chuyện
dọn về ở chung với nhau, là điều tất nhiên phải xảy ra.
Hôm nay
đầu tuần, Thanh hẹn sẽ đem áo quần đến tối nay. Giường
tủ, và một vài thùng nặng như T.V, máy hát, th́ Thanh đă thuê một chuyến xe chuyên
chở một lần, là xong.
Tiếng chuông cửa vang lên, tôi cứ đinh ninh là Thanh,
th́ hóa ra Hùng và Lâm, hôm nay đă về sớm hơn thường lệ. Lâm bao giờ cũng
bô bô cái miệng trước tiên :
- Gái té giếng ơi, tụi này được về
sớm, v́ sở bị tắt điện . Cũng sớm hơn ngày thường chừng
nửa giờ chứ mấy. - Có đi làm, mới thấy thời giờ là vàng bạc.
Trinh ở nhà, nên ngày nào cũng giống ngày nào. Cũng may có 3 đứa bé, trông coi vừa
có tiền, lại vừa cho qua th́ giờ. - Cho anh Lâm ăn cơm với nha . - Anh Lâm xui
quá, tối nay, cơm chỉ có rau luộc với trứng, và thịt kho thôi. - Anh Lâm không
xui đâu Trinh ơi, v́ thịt băm là món anh mê từ bé. Cứ thịt băm với cơm
trắng là xong một bữa cơm.
Tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Lần này chắc chắn là Thanh chứ không ai khác. Lâm vội chạy ra mở cửa. Và tiếng
Lâm reo lên : - Chào Thanh. Quán cơm xă hội lại có thêm một người nữa đây
Trinh ơi.
- Thanh xin chào cả nhà. Vừa ở sở ra, mệt quá. - May cho bồ,
là có thợ phụ ngồi đây, nên cần mang thứ ǵ vào trước, th́ xin chủ nhân
cho biết.
Rồi không cần chờ phản ứng của Hùng và Lâm, tôi lên cao giọng
:
- Hai ông làm ơn ra khiêng mấy thùng áo quần, giày đép của Thanh vào pḥng cho cô ta
dùm với.
Thanh ra mở cửa xe, và chỉ trong một loáng, những túi giày, những
thùng áo quần, đă được đem vô pḥng.
Tôi quên luôn mấy đứa bé, cho
đến khi tiếng bé Tuyết khóc ré lên, tôi mới vội vàng chạy vào.
Thay tă, cho
uống sữa xong xuôi, tôi mới đưa Tuyết cho Thanh bồng dùm, và tôi lo cho 2 đứa
bé ăn cơm. Luôn thể, tôi mời mọi người ngồi vào bàn ăn và dùng bữa
cơm tối bất ngờ.
- Bà ơi, cho con thêm thịt nữa .
Tôi xúc thêm một
th́a xúp đầy thịt, và hỏi Tùng , Tú có muốn uống nước không .
Bỗng
Lâm cất cao giọng :
- Sao tụi nó lại gọi Trinh bằng "bà" ? Là Bác chứ ... -
Thực ra, tụi nó hay gọi bà Nội, bà Ngoại ...cho nên Diễm Trang cũng muốn tụi
nó gọi bằng bà cho dễ gọi.
Tụi con nít thời bây giờ, làm sao nó phân biệt
được Ông, Bà, Bác, Thím ...Cho nên dùng chữ nào dễ nhất để chúng gọi là
được.
Lại chuông cửa nữa. Lần này là Diễm Trang đến đón
con.
- Tùng, Tú ơi, Mẹ con đă đến đón rồi đó.
Trang ào vào như
cơn gió lốc. Dục Tùng Tú sửa soạn về, và bồng Tuyết ra xe. - Mai gặp
các cháu nhé !
Tôi quay vào, và ra phia' bàn ăn ngồi góp chuyện với Lâm, Thanh .
Tụi nhỏ đă ra về, trong nhà lúc này chỉ
c̣n 4 người lớn: Thanh, Lâm, Hùng và tôi. Câu chuyện lúc này chỉ quanh quẩn vụ dọn
nhà. Phần tôi, dọn nhà coi như xong. Bây giờ đến lần Thanh.
- Thanh ơi,
cuối tuần này dọn hả, có cần Lâm phụ không ? - Anh Lâm ạ, được
vậy th́ con ǵ bằng.
Tôi háy mắt nh́n Lâm, và chen vào:
- Thanh đừng ngại.
Chuyên viên vác ngà voi đấy. Không người này th́ cũng người khác thôi.
Rồi
tôi bắt chước giọng quảng cáo trong Radio :
- Khiêng đâu cũng vậy, khiêng
dùm đây, đây cám ơn. - Này em gái, lắm miệng vừa thôi nha.
Lúc này Hùng mới
lên tiếng
- Đấy, có ở gần, mới cảm thông được sức chịu
đựng của thằng này như thế nào nhé. V́ thế, chỉ có bia rượu mới
giúp cho cho tôi đủ can đảm mà chịu đựng. - Anh nói c̣n thiếu. Thuốc
lá nữa. Thuốc lá giúp anh đốt cháy những lời khuyên hữu ích mà anh không muốn
nghe. - Haha, anh đă nói thuốc lá chữa bệnh ho lao mà Trinh. - V́ thế, Trinh để
anh tự do hút thuốc bổ, hy vọng thuốc bổ sẽ biến anh thành ḿnh hạc
thân khỉ.
H́nh như Lâm hiểu được sự tức bực trong tôi, cho nên,
Lâm đă gỡ rối cho Hùng, bằng cách lảng sang chuyện khác.
- Từ nhà cũ
của Thanh đến đây có xa không ? - Không xa lắm. Thanh ở con đường Garry,
gần South Coast Plaza. - Chỗ đó cũng tốt lắm đấy . - Thanh ở đó
cũng 3 năm rồi. Kỳ này họ bán nhà, nên Thanh phải dọn thôi. - Thanh có nhiều
đồ nặng không ? - Th́ 1 bộ giường ngủ, với bàn phấn, T.V, máy hát,
và computer. - Nếu chỉ có thế, Lâm và Hùng đến dọn cho, khỏi phải thuê
người. C̣n nếu Hùng lười, th́ Lâm có 1 người bạn, họ cũng khoẻ
mạnh như Lâm, cho họ vài chục, họ sẽ cùng Lâm dọn cho. Cùng lắm, cả 3
người dọn th́ nhẹ nhàng rồi. - Vậy xe chở th́ sao ? - Nó có xe truck . -
Vậy tất cả Thanh nhờ anh Lâm nhé. - Okie Dokie
Thế là mọi chuyện đuợc
bàn xong trong t́nh cờ, trước khi chia tay.
ooooo000ooooo
Phải công nhận Lâm
là người tốt bụng với bạn bè. Từ hôm nói chuyện với Thanh xong, th́ vào
chiều thứ Sáu, Lâm đă cùng với người bạn đến nhà Thanh để dọn
nhà.
Thứ Sáu nào Thanh cũng được về sớm. 2 giờ trưa là Thanh đă
có mặt ở nhà rồi. Thật là thuận tiện cho việc dọn nhà.
Hùng va Lâm
đi làm về khoảng 3 giờ. Và họ đă hẹn nhau đến thẳng nhà Thanh. Hùng
thuộc loại gày yếu, Lâm đă không tin tưởng khi phụ khiêng những T,V máy hát,
cho nên đă khéo léo, cho rằng nếu Hùng lười dọn nhà th́ đă có người bạn
khác. Thật ra, sau vụ dọn từ pḥng này qua pḥng khác, Lâm đă biết tài khiêng vác của
Hùng rồi.
Mọi người đều đến giúp Thanh, chỉ có tôi, v́ phải
trông coi Tùng, Tú nên đă không phải tham gia vào vụ dọn nhà.
Tôi nh́n đồng hồ,
đă 5 giờ rồi, mà vẫn chưa thấy bóng dáng xe nào về. Quái lạ, sao tôi cũng
nôn nao như khi tôi dọn nhà vậy. Hôm nay, bọn Lâm, Hùng chỉ khiêng đồ nặng,
những áo quần và những đồ nhẹ, th́ Lâm, Hùng đă giúp cho một chuyến tối
thứ tư rồi. Thanh cũng chuyển từ từ bằng xe của nàng mấy hôm nay.
Ừ, sao mà Thanh cũng nhiều thứ lặt vặt ghê. Áo quần của Thanh th́ khỏi
nói, nhiều vô kể, v́ Thanh thuộc loại ăn diện theo đúng mốt. Hơn nữa
Thanh lại đi làm sở, những người đi làm, h́nh như ai cũng diện. Nhất
là Thanh lại là người thích nhảy đầm, và lại là người nhảy giỏi.
Thanh hứa hẹn, khi nào dọn nhà xong, sẽ mở Boum tại nhà, và Thanh sẽ mời người
bạn nhảy giỏi đến. Thanh khen anh chàng này nhảy đầm đă giỏi, lại
có dáng đẹp nữa.
Đối với tôi, kể từ khi biết Hùng đến
giờ, tôi chưa thấy ai nhảy giỏi, và có dáng đẹp như Hùng. Bảo Hùng là người
gầy cũng không đúng, mà phải nói là người xương xương, cao ráo, và khuôn
mặt cũng gọi tạm là đẹp trai. Chả thế mà có nhiều cô mê mệt v́ chàng.
Và có cô đă có con với chàng rồi đó. Tôi khô muốn nghĩ đến chuyện Hùng có
con, nhưng một đôi lần, ư tuởng đó như tiềm ẩn trong trí năo, cớ cơ
hội là mở tung ra. Và, tôi rất vui mừng, khi tôi đă quên được tên người
yêu cũ của Hùng.
Tôi lấy cơm cho Tùng, Tú ăn với thịt băm. Tụi nó
mê thịt băm của tôi làm, khiến cho Diễm Trang vui, v́ trước kia, tụi nó chỉ
biết ăn gị, và uống sữa mà thôi.
Tôi đang bồng ngửa Diễm Tuyết,
để cô nàng bú b́nh, tay đang khua khua trong không khí, hoặc đang chộp lấy ngón chân
cái đùa dỡn . Theo kinh nghiệm của các cụ, th́ những đứa bé mút ngón tay cái,
là yêu bố. Diễm Tuyết, không những mút ngón tay cái, mà c̣n thích nắm lấy ngón chân cái
nữa . Những khi nằm chơi một ḿnh, cô bé c̣n kéo ngón chân cái đưa lên miệng
...
Xe chở đồ nặng đă về. Tôi nh́n đồng hồ, và thấy kim đồng
hồ chỉ đúng 6 giờ.
Tiếng Lâm từ ngoài vọng to vào nhà :
- Trinh ơi,
mở dùm 2 cạnh cửa ra với.
Và, Hùng đang cầm những thanh giường
vác vào nhà. Rồi là người bạn của Lâm khiêng cái đầu giường. Lâm đang
cho cái T.V vào cái dolly đẩy vào nhà. Vừa đi vừa réo Thanh : - Thanh ơi, vào pḥng xem
trước, định T.V để đâu, máy hát để đâu, th́ chỉ cho tụi
này khiêng vào nhé. - Sao về muộn vậy. - Tại phải đợi anh Phùng. Anh ấy
bị lạc đường một tí, nên đến trễ. Vai chính lạc, nên mọi vai
phụ đều phái chờ.
Tôi bắt mấy đứa bé ngồi yên ở bàn ăn,
để mọi người khiêng đồ. Tụi nó đă ăn cơm xong, tôi đang bóc
cam cho tụi nó ăn tráng miệng.
Trong lúc mọi người khiêng đồ, tôi bày
bát đũa , và hâm lại nồi thịt băm . Bữa cơm cũng khá thịnh soạn
với thịt băm, cá kho, với rau cải luộc cho mọi người ăn tạm
đỡ đói.
Diễm Trang, chỉ kịp chào mọi người, và hẹn Thanh ngày
mai thứ Bảy, sẽ đến thăm pḥng mới, rồi ra về với các con.
Tất
cả, chỉ thu vén vào trong một pḥng, mà cũng mất nhiều th́ giờ. V́, đôi khi,
đồ đạc định chỗ này, không vừa, lại phải chuyển chỗ khác.
Chỉ nguyên cái tủ đựng CD của Thanh, mà Hùng đi ra đi vào cũng mấy lượt
mới xong.
Và khi gọi là tạm xong, th́ kim đồng hồ cũng đă chỉ gần
8 giờ.
Tôi yêu cầu mọi người rửa mặt, rửa tay, và ăn cơm kẻo
khuya rồi.
Lần đầu tiên tôi lấy bia ra mời anh Phùng, trước con mắt
ngạc nhiên của Hùng và Lâm.
HONG VU LAN NHI
(052504)
Trở Về Home - Trang Đầu - Trang Trước - Trang Kế Tiếp - Trang Cuối
|