TƯỞNG NHƯ LÀ
Hồng vũ Lan Nhi
Chương 6
H ai ngày cuối
tuần, tôi chẳng đi đâu, v́ Thanh c̣n đang lo dọn pḥng. Từ sáng, Lâm cũng đă
ghé, để giúp Thanh cắm giây điện cho T.V, Computer ... Thanh cũng thuộc loại
đàn bà giỏi, đảm đang. Tuy nhiên về computer, Thanh lại có vẻ chậm hiểu.
Có thể tại Thanh không thích.
- Tại thằng em trai, nó mua cái mới rồi thải
cái cũ cho Thanh đấy, nếu là bỏ tiền mua, th́ chả bao giờ.
Thực
ra Thanh cũng không có th́ giờ rảnh rỗi. Trong tuần, đi làm ngày 8 tiếng, trong 5
ngày. Thứ Bảy, có khi c̣n phải làm over time nữa. Cuối tuần th́ hoặc họp bạn,
hoặc đi nhảy đầm. Từ khi quen Hoàng, người rất mê nhảy đầm,
và nhảy giỏi và có dáng đẹp, Thanh c̣n đi nhảy với Hoàng vào 2 ngày thứ Ba và
thứ Năm trong tuần nữa.
V́ thế, computer chỉ là để cho có với người
ta mà thôi.
Đúng hẹn, chiều thứ Bảy, gia đ́nh Trang-Tuấn ghé thăm . Trang
mang đến một chậu Lan, gọi là " Tân Pḥng ", v́ chị Thanh chỉ dọn vào có một
pḥng. Em gọi như vậy có đúng không chị Trinh ?
- Đúng quá rồi, nghe lại
có vẻ Nho nhe nữa. " Tân pḥng ", Hai chữ thật dễ thương.
Suốt từ
sáng đến giờ, Thanh không ngơi tay. Lúc này, trông Thanh có vẻ mệt .
- Thanh ơi,
ngừng tay nghỉ chút đi, tiện thể có Trang Tuấn đến thăm.
Thế
là cả bọn lại kéo nhau ra ngồi nơi pḥng ăn để nghe, và để kể
chuyện vui. Và chuyện làm cho cười nghiêng cười ngả, cười ḅ ra sàn nhà,
lại chỉ là những chuyện tiếu lâm mà thôi.
Trang và Tuấn xin phép về, v́ hai
vợ chồng cùng đi làm, nên các cháu đang gửi nơi Ngoai.
Thanh nh́n đồng
hồ, thấy đă 5 giờ hơn rồi, bèn đề nghị mời mọi người
đi ăn tiệm. Tôi là người đồng ư nhất, v́ cả ngày nay, tôi không nấu
nướng ǵ cả. Tôi hỏi trống không :
- Định ăn ở đâu bây giờ
? Hai anh Lâm và Hùng thích ăn món ǵ, tiệm nào th́ lên tiếng đi. - Phe đàn ông chúng tôi, không
có ư kiến . Các bà cho ăn ở đâu, th́ chúng tôi ăn ở đó. Các bà có công nhận là
chúng tôi " thờ bà " một cách ngu si , sợ sệt không nào ? - Các ông chỉ làm ra vẻ sợ
hăi thôi, đâu có sợ thật. Nếu sợ thật, th́ anh Hùng đă cai rượu, cai thuốc
lá lâu rồi. - Aha , Trinh ta vẫn có giọng chua cay ta. - Sao anh Lâm lại bảo là Trinh
chua cay. Trinh chỉ nói mà nghe cho vui thôi. - Này, mọi người đi tắm táp cho sạch
sẽ, rồi sửa soạn, đúng 6:30 là đi ăn đấy nghe.
Lời của
Thanh như một mệnh lệnh, nên ai đấy đều yên lặng, kẻ đi tắm,
người lo nhồi son phấn ...
Tôi vào pḥng Dũng, nói cho nó biết, để sửa
soạn đi ăn. Tôi kéo cánh cửa tủ áo quần của Dũng, chọn cho nó một
bộ quần nâu, áo T- Shirt màu trắng có h́nh trái tim ...
- Mẹ ơi, con không thích mặc
áo này đâu, con nít quá, c̣n mặc áo chemíe tay ngắn, có sọc nâu này cơ.
Tôi sững
sờ nh́n Dũng . Nó đă lớn, và cao hẳn lên. Dáng người giống Bố, và tôi ngạc
nhiên nh́n mái tóc cắt hơi vuông, theo lối người lớn bây giờ. Truớc đây,
đi đâu, tôi đều chọn áo quần cho nó mặc. Và đưa bộ nào, nó vui thích
mặc bộ đó. Không hề có ư kiến như hôm nay, lúc này .
Tôi bỗng thấy ḷng
chùng xuống, khi nghĩ đến con chim tuy c̣n bé nhỏ, sống trong ṿng tay che chở của
bố Mẹ, nhưng đă bắt đầu tập bay. Mỗi ngày, chim sẽ bay được
xa hơn. Và khi đủ lông đủ cánh, tức là đă tới tuổi khôn lớn, hiểu
biết ...con chim đă không c̣n thuộc vào ṿng tay che chở của Bố Mẹ nữa. Chim
sẽ bay ra đời, thành công hay thất bại, được nhiều người yêu
thương, hay bị nhiều người ghét bỏ ... đều do ḿnh.
C̣n bé, nếu
chăm chỉ học hành, dùi mài kinh sử, trau dồi đức tính ...th́ cuộc sống
sẽ thành công hơn , và sẽ chiếm được ḷng thương yêu chân t́nh của
bạn bè, và của những người sống chung quanh .
Trái lại nếu đứa
trẻ đó có tính kiêu ngạo, cho ḿnh là cái rốn vũ trụ, ăn nói hỗn láo ...không
biết kính kẻ trên, nhường kẻ dưới, th́ sẽ thất bại.
Tôi
biết Dũng là đứa con ngoan, lễ phép, học giỏi và chăm chỉ, nên tôi cũng
yên tâm phần nào. Tuy nhiên không phải v́ thế mà tôi lơ là trong việc coi sóc con cái.
Trong
Radio, có riêng một giờ chương tŕnh cho các bậc cha mẹ làm sao biết cách coi sóc,
dạy dỗ con cái. Tôi có một con trai duy nhất, nên tôi rất âu lo, và quan tâm đến
con cái rất nhiều.
Dũng bây giờ hăy c̣n nhỏ, ngoan ngoăn, chăm học, nếu
đem so sánh với những đứa trẻ khác. Nhưng, đường đời c̣n
dài, làm sao biết trước được.
Tiếng Dũng làm tôi trở về thực tại :
- Mẹ làm
ǵ mà hôm nay nh́n con như lâu quá không gặp con vậy ? - Ừ, lâu quá rồi Mẹ không nh́n
thấy con. Và, Mẹ cảm thấy con h́nh như có ǵ khác lạ. - Có ǵ lạ đâu Mẹ.
Tụi bạn con c̣n có nhiều cái lạ hơn con đó. - Chẳng hạn ... - Quần
áo nó mặc rộng thùng th́nh, tóc th́ pha màu vàng, màu đỏ ..
Tôi nh́n Dũng thảng thốt
: - Dũng , con không được bắt chước tụi nó nha. Mẹ chỉ thích nh́n
con trong bộ áo quần học sinh hiền ḥa, với dáng ngây thơ dễ thương. Con
mà giống tụi nó là Mẹ buồn lắm đó. - Th́ con chỉ nói cái lạ của tụi
nó thôi mà. - Ừ, con của Mẹ ngoan lắm.
Tôi đến gần Dũng, xoa nhẹ
đầu con, như muốn níu kéo lại những nét hồn nhiên,ngây thơ mà tôi biết
rồi nó sẽ không c̣n với Dũng theo năm tháng nữa.
- Dũng này, Bố vẫn
đưa con đi học Violin đấy chứ. - Dạ, thứ bảy nào Bố cũng
đưa con đi. - Con chịu khó học cho giỏi, đánh cho hay nha. Đó là cái mộng
mà đời Mẹ không thực hiện được, nên muốn con thực hiện dùm
Mẹ . - Dạ .
Chả hiểu Dũng có hiểu được lời nói của
tôi hay không, mà nó cũng cứ vâng dạ thật ngoan ngoăn.
- Thôi, Mẹ con ḿnh ra ngoài xem
các bác đă sửa soạn xong chưa .
Hai Mẹ con ra tới pḥng khách, thấy mọi
người đă sửa soạn xong và ngồi chờ.
- Xong chưa, đi thôi chứ.
- Xong từ khuya rồi, mọi người chờ hai Mẹ con của cô thôi. Làm ǵ mà lâu
vậy , anh lại tưởng cô và con sửa soạn đi dự tiệc cưới ...
Tôi
cảm thấy ḿnh như có lỗi với mọi người, nên đă giă lả, cười
nói với từng người cho qua chuyện. Tôi choàng tay ôm vai Thanh : - Quyết định
tiệm nào chưa. - À, đến tiệm La Miranda, ở góc đường Westminster và
Brookhurs.
Rồi Thanh dục mọi người ra xe. - Tất cả ngồi xe Thanh
nhé. Mau lên, đói rồi . Đến đó c̣n phải chờ nữa đấy ...
Tôi
ngồi phía trước với Thanh, và ba đực rựa ngồi ghế sau.
La Miranda
là nhà hàng tŕnh bày theo lối tây phương. Những ngọn đèn mờ toả nhẹ ánh
sáng xuống những chiếc bàn vuông xếp sẵn đĩa,giao, xiên, th́a, với khăn
ăn đỏ, trông thật thơ mộng. Những người bồi bàn nam nữ đều
mặc áo giống nhau. Phái nam và phái nữ chỉ khác nhau là quần và Jupe thôi, c̣n th́ cùng màu
xanh đậm, v áo chemise trắng, thắt nơ xanh. Lần đầu tiên tôi đến nơi
này. Không khí ấm cúng dưới ngọn đèn mờ, làm tôi có cảm t́nh liền, dù chưa
biết thức ăn nấu có ngon miệng hay không.
Trong lúc chờ đợi gọi
thức ăn, tôi lơ đă nh́n những bức tranh treo tường, tranh nào cũng có nền
xanh và trắng, khiến tôi cảm thấy chủ nhân đă khéo hài hoà màu sắc.
Mọi
người đă gọi những món ḿnh thích. Đến phiên tôi, tôi gọi một phần
cá 8 món, và giúp Dũng gọi 1 phần cơm thịt ḅ xào đặc biệt.
Nh́n chung
quanh, tôi thấy có những gia đ́nh đi 6,7 người, đang ăn uống, nói cười
nhẹ nhàng . Có vài cặp ngồi châu đầu vào nhau, tâm t́nh rất khẽ, khẽ đến
nỗi, tôi chỉ nh́n thấy đôi môi mấp máy, rồi nh́n thấy miệng cô gái mỉm
cười, và đôi mắt họ nh́n nhau thật say đắm ...
Tôi bỗng nhớ
lại thưở thanh xuân của tôi. Tôi cũng đă có những lần cùng người yêu
vào nhà hàng Brodard ngồi nghe nhạc, ăn kem dâu, và châu đầu thủ thỉ nhỏ to.
Cũng nhiếu lần, tôi cùng đi với các bạn trai của " Chị Tôi ", vào ăn ở
nhà hàng tàu Chéong Nam, hay nhà hàng Tây Continental, để được nh́n người qua lại
qua khung cửa. Nhưng tôi nhớ nhất, là lần đầu tiên bước vào nhà hàng sang
trọng gọi là Khách Sạn Caravelle, ở đường Tự Do.
Đó là vào đêm
Giáng Sinh . Anh Tuyền, người đang tha thiết xin đôi bàn tay của Chị Hồng,
đă mời mấy chị em chúng tôi, gồm Chị Hồng, Phương và tôi đi ăn
Réveillon tại nhà hàng Caravelle. Anh Tuyền đă đặt sẵn từ trước, và cho
biết có nhảy đầm nữa. Anh Tuyền cũng mời thêm anh Thuần, là bạn
của nhóm tôi, mà anh cũng quen biết qua những lần gặp ở nhà tôi. Thuần cao
ráo đẹp trai, và lại nhảy giỏi. Trong khi đó, anh cũng mang theo người bạn
tên Trọng, để cho đủ 3 cặp.
Sau khi đi lễ đêm từ Câu Lạc
Bộ Phục Hưng ra, chiếc xe Mercedes màu đen của anh Tuyền đă đưa chúng
tôi ṿng vèo từ đường Nguyễn Thông, ra Phan Thanh Giản, đến Duy Tân, rồi
quẹo phải đường Catinat, và thẳng tới Caravelle. Người gác cổng,
mặc bộ đồ giống như lính nhà vua bên Anh, chỉ khác là không đội mũ
lông dài, đă đón chúng tôi, rồi lái xe xuống dưới hầm nhà hàng. Chúng tôi, quần
là áo lượt, choàng thâm áo lạnh, rồi đong đưa cái ví màu đen, cùng màu với
giày và áo manteau, đi vào thang máy. Nơi đây, cũng có người đứng chờ sẵn,
để hỏi người khách muốn lên lầu nào, th́ họ bấm số lầu đó.
Bọn chúng tôi đă lên tầng trên cùng, là tầng nhà hàng, có ăn, uống rượu và nhảy
đầm.
Trong ánh đèn mờ ảo, huyền diệu, người bồi trong bộ
complet thẳng nếp, quần đen, áo veston đỏ ,với nơ thắt màu đỏ,
đă hỏi tên, rồi dẫn chúng tôi đến bàn đă đặt sẵn, với tên :
Phạm Quang Tuyền, 6 người .
Đàn ông th́ tự kéo lấy ghế ngồi, riêng
phụ nữ chúng tôi, th́ mỗi người, đều có người bồi kéo ghế cho
chúng tôi ngồi . Xong đâu đó, họ đến mỗi người, 1 tay để phía
sau, 1 tay cầm chai rượu, rót cho chúng tôi mỗi người ly rượu vang đỏ.
H́nh như sự chờ đợi là một cách thức của dân sang trọng hay sao, mà sau
khi đưa quyển thực đơn ra, cả nửa tiếng sau, họ mới đến
hỏi chúng tôi đă sẵn sàng gọi thức ăn chưa.
Anh Tuyền là người
đă từng du học bên Tây, về VN, anh có cơ sở lớn, làm ăn chung với những
người ngoại quốc, nên anh rất thành thạo trong việc giao tế. Anh xếp
chỗ rất khéo . Chị Hồng ngời đầu bàn, coi như hôm nay là vai chính, Anh ngồi
bên tay phải, đến tôi, Thuần, Phương, Trọng.
Đây là câu chuyện "nhà
quê" của tôi, mà không bao giờ tôi quên . Khi anh Tuyền hỏi mọi người gọi ǵ,
th́ theo lời dạy dỗ của Mẹ tôi, khi đi ăn với bạn, mà họ là người
mời, theo phép lịch sự th́ nên để họ gọi dùm. V́ lỡ ḿnh gọi món đắt
tiền quá, sẽ phiền cho chủ nhân, nhiều khi họ không định khao tới số
tiền cao mức đó. C̣n khi ḿnh muốn gọi lấy, th́ nên gọi món với giá tiền
trung b́nh mà thôi. Ở đây, đèn th́ mờ mờ, món Tây tôi cũng chả rành rẽ cho lắm,
nên nhớ lời Mẹ dặn, tôi nói :
- Anh gọi dùm Em .
Và Phương cũng
lại bắt chước tôi. Ngồi chờ cả tiếng, để được nh́n
thấy 2, 3 đĩa trắng mang ra với xiên th́a. Ly th́ có tới mấy loại cao thấp
khác nhau. Anh Tuyền, đă mời chị Hồng ra sàn nhảy, Thuần mời tôi, và Trọng
nhảy với Phương. Nơi đây, sàn nhảy rộng, đẹp, đông người
ngoại quốc nhưng không chen chúc như ở những nơi Đồng Khánh, Baccara ...
Tôi thấy những người ngoại quốc gặp nhau vui vẻ, chúc nhau Merry Christmas,
làm tôi thắc mắc, không biết họ có nhớ nhà không nhỉ. Tôi đóan là có, v́ thấy
họ uống rượu mạnh rất nhiều. Th́ uống rượu tiêu sầu mà. các
Cụ Nho nhà ḿnh chả nói thế sao !
Sau bản Tango, ai nấy về chỗ ngồi,
th́ người hâu bàn, đem ra một quả chanh, cắt tỉa rất công phu và đẹp.
Rồi là chút muối tiêu. Trên đĩa ăn cúa tôi chỉ có vậy . Phương và tôi liếc
mắt nh́n nhau như muốn hỏi . măi sau, một người mới đem ra một tô
to, múc cho anh Tuyền, tôi và Phương, mỗi người 2 th́a , tôi dương mắt nh́n,
thấy món ǵ mà đen đen, lại có những cục tṛn tṛn nho nhỏ ... Các người
khác, th́ nào là thịt ḅ hầm rượu vang, bouillabaisse ...ăn với bánh ḿ, trông ngon làm
sao . Tôi cứ tưởng, món của tôi sẽ c̣n đem ra cái ǵ nữa . Nhưng anh Tuyền
đă vui vẻ mời mọi người bắt đầu, và tôi lại nh́n Phương,
và nh́n xem anh Tuyền ăn như thế nào . Anh vắt chanh vào cái tṛn tṛn đen đen đó,
rồi trộn với tiêu, ăn với bánh ḿ . Tôi thất vọng, và nghĩ ḿnh sẽ đói,
v́ ăn thế này, th́ no sao được. Nhất là sẽ không có ǵ là ngon miệng cả
. Phương và tôi, ngồi khẩy từng viên tṛn, cho vào miệng cho có lệ, và ăn bánh
ḿ không. Bù lại, đêm đó, chúng tôi thay nhau nhảy đầm rất vui, cho đến
3 giờ sáng.
Sau này, khi ra đời, tôi kể lại món ăn tṛn tṛn đen đen đó,
mới biết rằng, đó là món đắt tiền nhất, v́ là món trứng cá Cavia. Ôi,
nhà quê đến mức đó là cùng.
Thức
ăn đă bắt đầu mang ra. Mỗi người đều ăn uống ngon lành,
v́ tương đối món ăn ở nhà hàng này cũng khá ngon. Món cá 8 món, quá nhiều, so với
1 người ăn như tôi, nên tôi đă chia sẻ với mọi người. Phần cơm
chiên đặc biệt của Dũng, đă phải chia sẻ với bố, v́ Dũng ăn
không hết, dù sức trai đang trong tuổi mới lớn... Lâm th́ vui v́ tô phở gầu
gân, hôm nay ngon lắm. Có lẽ v́ đói, và cũng v́ làm việc lao động cả ngày, mà
buổi trưa, chỉ có khúc bánh ḿ. Thanh th́ mệt, nên vốn ăn ít, lúc này c̣n ăn ít hơn
...
Ăn uống xong, mọi người muốn ra về ngay, v́ mai c̣n phải đi
làm. Chỉ có tôi là nhàn hạ so với mọi người. Ngay cả Dũng cũng phải
đi ngủ sớm để ngay mai đi học.
Chiếc xe của Thanh lại phom
phom trên đường đưa mọi người về nhà tôi, để sau đó, mỗi
người lái xe về nhà ḿnh.
Đây là tối đầu tiên Thanh ngủ ở nhà tôi.
Và, sau khi chúc mọi người ngủ ngon, ai nấy đều về pḥng riêng của ḿnh.
oooooOOOooooo
Gần như một thông lệ, cứ đến ngày thứ tư, là tôi nấu một
nồi to, để ăn lai rai cả ngày, như bún riêu hay bún mọc. Hoặc là cơm với
nồi canh cá chua. Những ngày thường khác, th́ tôi nấu cơm như mọi lần,
quanh quẩn cũng chỉ cá, thịt kho, hoặc đậu nhồi thịt xốt cà chua,
hay đậu nấu canh cà chua ... Thanh ăn cơm với gia đ́nh tôi. Thanh không thích ăn
thịt nhiều, mà chỉ thích ăn rau, đậu. Thanh cũng là người nội trợ
đảm đang, nên cuối tuần, Thanh hay nấu nướng. Các bạn của tôi, từ
hôm có Thanh đến ở đây, lại cũng ghé nhiều hơn. Phần vui, phần có
người nói chuyện lâu hơn, v́ thường thương, gia đ́nh anh chị Toàn Tuyết
hay đưa bố Mẹ Hùng xuống ở chơi đây đến chiều mới về.
Chị Tuyết c̣n hỏi tôi, sao dạo này không thấy tổ chức nhảy nhót ǵ nữa.
Và chị đề nghị hai tuần nữa, nhân dịp sinh nhật của mẹ vào tháng
8, con cái chung nhau tổ chức sinh nhật cho Mẹ tại nhà các em. Tôi vui vẻ nhận lời
liền. Vụ dọn nhà của tôi, và của Thanh cũng đă xong. Ừ, cũng là dịp
vui đón tiếp bạn Thanh về ở đây nữa. Thanh và tôi ngồi đếm số
đào, kép, và đang tính làm sao cho đào, kép không quá chênh lệch.
- Được rồi.
Lần này ta mời thêm một kép vừa cao ráo đẹp trai, lại vừa nhẩy giỏi.
Chàng này lại thích nhẩy nữa, nên sẽ mời mọi người chứ không để
đào ngồi ế như kỳ trước đâu.
Tôi biết Thanh nhiều bạn,
cả bạn gái lẫn bạn trai nhưng v́ không ở chung, nên chưa quen. Từ nay, tôi sẽ
biết hết những người bạn của Thanh. Và nếu thấy ai " được
" là tôi sẽ xúi Thanh lấy cho rồi. Ở một ḿnh nhiều lúc cũng buồn, tuy biết
rằng, có khi ở hai ḿnh c̣n mất vui nhiều hơn.
Cuộc sống vẫn b́nh thường.
Ngày tháng vẫn lặng lẽ trôi qua. Tôi đă bắt đầu gọi phone mời mọi
người đến ngày thứ bảy tuần tới, đến dự tiệc có dạ
vũ, tại nhà tôi để mừng sinh nhật Bà mẹ chồng, và để luôn thể
mừng Thanh đă dọn vào ở chung với gia đ́nh tôi.
Mọi người đều
mừng vui, v́ đă lâu rồi, nhà tôi bận nhiều chuyện, đă không có họp bạn,
ăn uống, nhảy nhót ǵ.
Diễm Trang đến đón con, tôi cũng mời luôn,
và hy vọng lần này có sự hiện diện của hai em, cho mẹ Hùng mừng. Bà Cụ
tính t́nh trẻ trung, và cũng thích nhảy lắm. Nếu không bị cái lưng đau, khiến
người Cụ như kḥm xuống, v́ thế mà Cụ không nhảy nhót ǵ được.
Nh́n người ta nhảy, Cụ nói Cụ thèm nhảy quá đi, mà không nhảy nổi, v́
đầu gối bị mổ, yếu hẳn hơn trước nhiều.
Tuy vậy,
lần này sinh nhật này của Cụ, chắc chắn là Cụ phải nhảy bản đầu
tiên với Cụ Ông rồi. Nh́n Cụ Bà nh́n say sưa Cụ Ông, tôi biết Bà hăy c̣n thương
Cụ Ông nhiều lắm. Đôi lúc, tôi c̣n nghe thấy câu hờn mát, giận lẫy Cụ
Ông nữa. Mà cũng tội nghiệp cụ Ông, cứ quanh quẩn ở nhà với cụ
bà, mà vẫn không yên thân . Có lẽ cụ mặc cảm v́ đau chân, không đi đâu được,
mà cứ ghen bóng ghen gió ...
Tôi thấy thương cả hai Cụ. Thương cho người
có tính ghen, và thương cả cho người bị ghen, mà chẳng có ǵ. Cũng tại,
ngày c̣n trẻ, cụ Ông cũng bay bướm lắm. Nhưng hồi trẻ, bà cũng đẹp
lắm, nên chẳng thèm ghen chi cho mệt. Về già, mới sinh ra lắm chuyện, dù so với
sắc đẹp của những người cũng cỡ Cụ, th́ Cụ là người
trẻ hơn, sắc đẹp vẫn hơn nhiều người. Thế mà chỉ v́ cái
chân đau, mà đâm ra ghen tương khó chịu.
Tôi nghĩ đến tôi, bây giờ
th́ tôi không ghen Hùng tí nào, nhưng biết đâu, khi về già, tôi lại giống Mẹ chồng,
nổi cơn ghen, th́ buồn cười lắm nhỉ. Tôi chép miệng, coi như chuyện
đời có nhiều khi không hiểu nổi.
- Biết ra sao ngày sau ...
Từ ngày có Thanh
về ở chung với vợ chồng tôi, th́ người vui nhất vẫn là tôi. Bởi
v́, Thanh là người hay làm, không chịu ngồi yên, cho nên Thanh đă giúp tôi rất nhiều.
Ngay cả vụ họp bạn vào cuối tuần này. Thanh đă bàn tính đặt món ǵ, bao
nhiêu món, sao cho không dư nhiều .
- Mấy lần trước, kỳ nào cũng dư
quá, đến nỗi, phần gói cho bạn bè mang về, phần để lại ăn mấy
ngày sau mới hết.
Thức ăn để trong tủ lanh vài ngày sau mới ăn
hết, làm sao ngon và bổ cho được. Thanh ăn ít, nên chủ trương, ăn ngon
và có chất bổ. V́ thế Thanh bàn:
- Tao nấu cho mày nồi bún riêu, mày nấu xôi,
và chè. Đặt thêm ở ngoài gỏi mít tôm thịt, chả gị, bánh cuốn ... C̣n th́ bạn
bè ai mang ǵ đến, đều để chung vào đó. Những món chính ḿbnh đă có rồi.
Mọi
chuyện cứ thế mà tiến hành. Tôi ở nhà gọi đặt mấy món, và Hùng sẽ
đến lấy khoảng 4 giờ. Phần tôi, ngâm đỗ và gạo từ hôm trước,
và chờ đến sáng thứ Bảy, tôi mới đồ xôi. Chè, th́ chắc tôi nấu chè
đậu đen, có ai muốn ăn xôi đậu xanh với chè đậu đen th́ cũng
đúng. Chiều thứ Năm, các bạn gọi đến hỏi về thức ăn. Minh
Châu đề nghị mua hoa để tặng Sinh Nhật Cụ. Hoạt và B́nh th́ mang nước
ngọt. Vợ chồng Tuấn, Trang th́ mang rượu, bia ... Chị Tuyết gọi điện
thoại cho tôi, và khẳng định :
- Trinh cứ đặt món ăn dùm chị, và
để chị lo trang trải mọi thứ mua. Các em không cần phải chi bất cứ
món ǵ trong ngày hôm đó. Anh chi bao thầu luôn.
Thế là coi như vợ chồng tôi có công,
và anh chị Toàn Tuyết có của.
Coi như tạm xong phần ăn uống. Thanh hứa
sẽ mang chàng Quỳnh đến. Tôi hy vọng bữa tiệc lần này sẽ vui nhộn
nhất từ xưa đến nay.
Riêng tôi, tôi cùng đi với Thanh đến Macy's
mua cho mẹ Chồng một áo khoác ngoài. Tháng Tám mùa Thu, trời cũng se se lạnh rồi.
Và bà lại thích diện nữa, dù dạo này chẳng đi đâu ngoài xuống thăm thằng
cháu Nội.
Mọi sự coi như đă xong, xếp đặt đâu vào đấy,
chỉ c̣n chờ ngày họp bạn vào tối thứ Bảy này nữa thôi.
Kể cũng
vui, cứ mỗi chiều đi làm về, tắm rửa, thay áo quần mặc nhà xong, Thanh
lại cùng tôi bàn về vụ dạ vũ sắp tới. Thanh bắt Hùng mua thêm mấy đĩa
nhạc nhảy đầm của ngoaị quốc cho xôm tṛ :
- Này ông Hùng, Ông chỉ có
mấy cái đĩa cứ quanh quẩn mấy bài hát đó, nghe chán lắm rồi đấy.
Ông phải mua thêm CD nhạc giật gân đi chứ? - Yên chí, kỳ này đă có thêm mấy
CD với nhạc Tour, tha hồ mà nhảy. - Ông bạn Quỳnh của tôi, khó tính lắm
đấy. - Ông ấy khó tính, kệ ông ấy chứ, thằng Hùng này mà c̣n ngán ai ? - Không
phải ư tôi nói thế. Tại ông ta là người thích nhảy đầm, cho nên, cần nhạc
đánh cho đúng điệu, với những bản hay.
Rồi Thanh lảng sang chuyện
khác.
- Eh, tối nay thứ Sáu rồi đó, nhanh ghê chưa. - Để sáng thứ
Bảy, Trinh nhờ anh Lâm thu dọn nhà cửa cho sạch sẽ dùm. Thanh nhớ trông coi ông
thợ Lâm dùm nhé. - Ǵ chứ trông coi thợ là nghề của tao, yên chí đi.
Nói là nhờ
Lâm, thực ra, sàn nhà tôi đă lau mỗi ngày, sạch sè cho tụi con nít nhà Trang chơi. Nhiều
khi bé Tuyết c̣n ḅ dưới sàn nhà. Chính những cái sạch sẽ quá đáng của tôi,
đă bị Hùng cho là lẩm cẩm. Đêm nào có bạn bè, th́ tôi thức để lau nhà,
lau sink cho tới 1,2 giờ đêm. Nếu hôm nào chí có mấy người trong gia đ́nh, th́
tôi cũng loay hoay đến 12 giờ đêm mới leo lên giường được. Tôi
cũng biết, sạch sẽ quá, chỉ làm khổ những người chung quanh.
Tôi
nhớ đến vợ chồng Quang Hiện Hiển cũng sạch sẽ quá đáng, đến
nỗi, không đêm nào đi ngủ trước 2 giờ sáng. Người chồng kế rằng,
- Tôi đi làm sớm lắm, 7 giờ đă có mặt ở sở. Tôi thức dậy
lúc 6 giờ, pha ly cà phê uống cho tỉnh ngủ, rồi đi làm. Trong khi đó, vợ tôi
mới ngủ được vài tiếng đồng hồ. V́ thế, mà hai đứa như
mặt trăng, mặt trời, khó mà thông cảm nhau.
Hai đứa tôi cũng vậy.
Và
chàng kết luận, :
- Cả tuần, tôi chẳng được nh́n thấy mặt
vợ, trừ 2 ngày cuối tuần, th́ nàng lại cứ lo rửa chén bát, lau sink, lau nhà ...không
c̣n th́ giờ để cho nhau nữa.
Tôi cũng lạ lùng cho tôi, con người rất
thích những thơ mộng, những săn sóc chiều chuộng, lo lắng cho nhau, mà sao tôi
lại cứ dành th́ giờ cho sàn nhà, cho bếp, cho tủ lạnh, và cứ phải dọn
dẹp nhà cửa cho gọn gàng, đâu vào đấy, rồi tôi mới đi ngủ được.
Tôi có mâu thuẫn với chính tôi không ? Hay là trong tận cùng tâm hồn, tôi c̣n đang mong chờ
một h́nh ảnh xa xôi nào chưa xuất hiện.
Lâm vẫn thường xuyên đưa
tôi đi chợ, đi mua bán trong Costco. Tôi với Lâm đă có những buổi nói chuyện
tay đôi, dưới ánh trăng mờ khuất, và, tôi biết, Lâm cũng nhạy cảm,
và đă hiểu tôi rất nhiều. Có lẽ tại Lâm nh́n thấy cuộc sồng hàng ngày
của Hùng và tôi, như một cặp vợ chồng già, chỉ c̣n biết đến con
cháu và bạn bè. Thú thực, giữa hai đứa chúng tôi, đă không c̣n chuyện ǵ để
tâm t́nh, ngoài chuyện tương lai của Dũng, và chuyện dành dụm tiền nong cho những
ngày sau. Hùng là người nghiện bia ruợu, về đến nhà là phải có chai bia lạnh
để uống. Sau đó, ra garage ngồi vừa uống bia vừa hút thuốc. Về
đến nhà, Hùng chỉ biết có bia và thuốc lá, hai thứ đó coi như người
bạn đời, không thể thiếu vắng được.
Tôi nhớ đến
lời một người bạn, khi tôi ngỏ ư muốn Hùng cai thuốc, cai bia. Người
bạn đă nửa đùa nửa thật bảo tôi:
- Mày đừng bắt nó cai, nhất
là đừng bắt nó chọn lưa, mày hay bia thuốc. Chắc chắn nó sẽ nói là nó
muốn cả hai. Và nếu bắt buộc nó phải chọn lựa, th́ dĩ nhiên nó chọn
bia rượu. Mày lúc ấy chỉ c̣n biết đấm ngực mà chết thôi.
Lời
người bạn quả là thâm thuư. Nếu họ yêu ḿnh, th́ họ sẽ chọn ḿnh. Nếu
họ yêu bia rượu, họ sẽ chọn bia rượu. Và tôi cũng đă bắt chước
những người vợ hiền, không bắt chồng phải chọn lựa cai hay không
cai. Hoặc là tôi sẽ ly dị nếu người chồng không chừa bỏ.
Có lẽ
v́ thế, mà Hùng và tôi, tuy khắc khẩu, mà vẫn nằm trong một quỹ đạo.
HONG
VU LAN NHI 0061004
Trở Về Home - Trang Đầu - Trang Trước - Trang Kế Tiếp - Trang Cuối
|