TƯỞNG NHƯ LÀ
Hồng vũ Lan Nhi
Chương 7
S áng nay, một
buổi sáng thứ Bảy trời nắng đẹp. Trong nhà, không khí mát mẻ đến
nỗi không cần vặn quạt, mà ai ai cũng có cảm tưởng nhà có mở máy lạnh.
Hùng
đưa Dũng đi học đàn từ lúc 8 giờ. Lâm hẹn đến lúc 10 giờ
để phụ với Thanh lo chăng đèn kết hoa sao cho đẹp mắt. Tôi th́ từ
sáng sớm đă dậy sớm hơn mọi khi, để lo đồ xôi. Mỗi mẻ
xôi, cũng mất cả 2 tiếng đồng hồ, cho nên, tôi nhẩm tính, đến khoảng
trưa là xong phần xôi đậu xanh. Trong khi đó, tôi nấu thêm nồi chè đậu đen
nữa là coi như xong phận sự Thanh giao phó. Những cây giả khá cao, được
rửa sạch sẽ, và cho vào góc trông cũng dễ thương. Lâm đă kê xong bàn, theo đúng
ư của Thanh, và trải khăn trắng bằng giấy. Các ghế nhựa được
lau cho hết bụi. Thanh đă " điều khiển " Lâm đúng mức, khiến Lâm kêu Thanh
đă " xài " chàng hết lực. Tôi trải xôi trên mấy khay to, cho nguội, sau đó, sẽ
dồn vào 3 khay nhôm, để trên bàn. Tôi chạy nhanh ra vuờn hái ít lá măng vào rải chung
quanh mép bàn, và lấy mấy bông ngoài vườn, chải tơi ra, từng cánh nhỏ, rắc
lẫn lộn với màu lá măng xanh cho đẹp mắt. Tôi vẫn thích phần tŕnh diễn
đẹp mắt hàng xóm như vậy, cho nên, trong nhà, lúc nào cũng có hoa tươi, của
vườn cắt vào . Như hoa loa ken màu vàng, hoa lyly màu trắng, hoa hồng, v.v... Cùng lắm,
th́ đă có b́nh hoa giả đủ màu để giữa bàn ăn. Mỗi lần nh́n tôi " vẽ
vời " như vậy Hùng lại cho tôi là khéo bày tṛ.
- Em làm chi cho mệt cái xác thân vậy
? - Làm cho đẹp. - Ai mà để ư đến. - Ḿnh làm cho ḿnh, cân ǵ ai để
ư hay không để ư.
Hùng và tôi, h́nh như khắc nhau mọi điểm. Hùng không cần
đẹp, mà chỉ cần vui. Ăn uống thế nào cũng được, miễn là
có bia cho chàng là xong. Trong khi tôi lại tỉ mỉ đủ thứ. Phần nhiều, áo chemise,
quần tây, cravatte của Hùng là do tôi đi mua về. Áo nào cravatte nấy, màu sắc hợp
với nhau rất hài hoà. Thực ra, về ăn mặc, Hùng cũng không phải là người
không biết thẩm mỹ, nhưng chàng bận đi làm. Tôi ở nhà, theo bạn bè đi shopping,
thấy có ǵ họ bán hạ giá là mua liền. Tôi rất hợp với Nordstrom về áo quần
và nước hoa. Chỉ có Nordstrom mới bán thứ nuớc hoa của Pháp mà tôi dùng cả
mấy chục năm qua, mà không muốn thay đổi. Đó là Calèche. Đôi khi tôi dùng Chanel
# 5, là để nhớ về kỷ niệm ấu thơ, từ thời là nữ sinh học
lớp đệ Thất Đồng Khánh. Cái thời xa xưa đó, là do anh Linh tôi cho, và dùng
loại Chanel # 5 măi đến năm học đệ Nhị. Mặc dù sau đó, có rất
nhiều loại nuớc hoa khác, mùi cũng dễ chịu, do các bạn trai tặng khi sinh nhật
hoặc vào dịp Giáng Sinh. Ồ, nhận quà th́ vui, nhưng ḿnh cũng phải nát óc nghĩ
đến món quà nào để mừng lại họ vào dịp sinh nhật hoặc Giáng Sinh.
Tôi nhớ có lần, tôi cùng cô bạn gái đi phố ở đường Nguyễn
Huệ, vào tiệm Sin Wa, tôi nh́n thấy chai nước hoa h́nh không hẳn tṛn, cũng không
là vuông, mà hài hoà giữa tṛn và vuông, với cái tên thật lạ( đối với tôi thôi).
Tôi xin được lấy ra xem. Dĩ nhiên, nào có được mở ra xem, hay là có chai
để ḿnh thử như ở bên Mỹ này đâu, cho nên, tôi chỉ hít hà phía ngoài, và thấy
mùi thơm thật dễ chịu, tôi liền mua về. Cô bạn cản thế nào cũng
không nghe, v́ tôi có tính, đă mê rồi th́ có trời cản.
- Mày tưởng rẻ tiền
sao mà dám mua thử. Lỡ không đúng ư, làm sao trả ? - Th́ cứ mua, rồi nếu không
đúng ư th́ lần sau không mua nữa.
Nhưng, tôi mê Calèche từ đó. Và v́ Calèche là loại
đắt tiền, nên tôi chỉ có thể dùng nó vào những khi đi chơi quan trọng,
như đi với bồ chẳng hạn. Ngoài ra, tôi cũng dùng những thứ nuớc hoa
khác, do bạn bè, anh chị em cho ... Ngay bây giờ cũng thế, tôi chỉ dùng nó khi nào có những
tiệc quan trọng, v́ mùi thơm c̣n ở măi với tôi cho đến khi tôi về nhà, vào giường
ngủ, và sáng hôm sau, c̣n ngửi thấy mùi thơm đó trên gối ... Hiện giờ tôi cũng
thích Chanel # 19, mùi nước hoa cũng nhẹ nhàng dễ chịu, không nặng như Chanel
CoCo, với tôi, mùi đó hơi nặng. Chẳng hiểu sao, tôi vẫn thích nước hoa
Pháp hơn là nước hoa Mỹ. Phải chăng tôi sống v́ kỷ niệm, cho nên nước
hoa Pháp đă có trong đầu óc tôi từ thời c̣n bé. Chị Hồng th́ lại thích Jicky.
- Này em gái té giếng, làm ǵ mà đứng thừ người ra thế.
Tôi cười
giă lả, và không biết tôi nhớ về thuở xa xưa đó trong bao lâu. Chắc là phải
lâu th́ giờ, nên Lâm mới chú ư đến.
Hùng đă đón Dũng về từ nơi
học đàn. Tôi nhắc Hùng nhớ 4 giờ đến các nơi đă có địa chỉ
và điện thoại cho họ trước khi đến lấy thức ăn. Tôi bảo
Dũng ăn qua loa rồi đi ngủ, lấy sức cho chiều nay ra chúc sinh nhật bà
Nội. Mấy hôm trước, tôi đă bảo Dũng làm cái ǵ đó, do chính tay Dũng làm
để biếu Bà Nội. Tôi thực sự không biết nó đă làm chưa.
- Dũng
ơi, con có quà tặng Bà Nội rồi chứ ? - Dạ. - Nói qua cho Mẹ nghe đi. -
Không được, Me. Con muốn làm surprise cho bà Nội và Mẹ luôn.
Tôi cũng thấy
hồi hộp v́ không biết đó là món quà ǵ.
Hùng đă treo thêm đèn nhỏ, giống
mùa Giáng Sinh chung quanh pḥng. Nhà mỗi lúc một náo nhiệt hơn, v́ anh chị Toàn Tuyết
đă xuống, với hai Cụ. Các Cụ ngồi hiền lành trong góc sofa, nh́n con cái, bạn
bè lo lắng ngày vui cho Cụ Bà. Người hy sinh nhiều nhất là anh Toàn. Anh có tiệm
Furniture, và thường chỉ ghé đến nhà tôi lúc tối, sau khi đóng cửa tiệm,
nhưng hôm nay Anh đă nhờ một người coi dùm anh nửa buổi chiều, để
Anh có thể tham dự trọn buổi sinh nhật của bà Mẹ vợ.
Anh Toàn và Hùng
khiêng con heo sữa vào để giữa bàn. 2 khay xôi của tôi để 2 đầu bàn. Chưa
tới 4 giờ nên Hùng vẫn c̣n ra vào thong thả, lo những thùng rác, và những bao rác để
chung quanh pḥng.
Lâm đă chào các Cụ và xin phép về để thay áo quần.
- Phải
diện đẹp hôm nay nghe anh Lâm. - Phải tắm gội sạch sẽ, phải xức
nước bông nữa đó...
Tôi và Thanh mỗi người một câu làm cho Lâm đă
ra xe rồi mà c̣n ngoái cổ nói vọng vào câu ǵ đó, mà chúng tôi nghe không rơ.
Có chị Tuyết
và anh Toàn rồi, Thanh và tôi xin phép vào tắm rửa, làm đẹp. Chị Tuyết lại
trêu :
- Nhớ diện đẹp vào nhé. - Và tắm kỹ hơn mọi ngày nha. -
Chị Tuyết ơi, chị nhớ nhắc dùm em anh Hùng đi lấy đồ lúc 4 giờ
nhé chị. Có ai đến, chi tiếp dùm em nữa nhé. - Ừ, đi lo làm đẹp đi.
Tôi
vào pḥng, khép cửa lại và có cảm tưởng như mảnh đời ngoài kia, khác với
mảnh đời của tôi trong này. Mảnh đời này, có buớm hoa rực rỡ, có
trăng sao lấp lánh, có mộng mơ đầy ắp trong tâm hồn của riêng tôi. Tôi
như đứa bé lạc vào vườn đầy hoa thơm cây trái, mà không biết phải
làm ǵ, hái hoa trước, hay hái trái trước ...
Tiếng nuớc ào ào, chảy từng
tia từ hoa sen xuống đầu, xuống mặt, xuống thân thể, cho tôi một cảm
giác lâng lâng. Tôi quên hiện tại. Quên Hùng. Quên Dũng. Quên Bố mẹ chồng và anh chị
Toàn đang chờ đợi tôi ngoài kia, nếu không có tiếng đập cửa pḥng gấp
rút với tiếng Thanh vọng vào, th́ chắc tôi đă quên hết mọi điều đang
xảy ra quanh tôi.
- Có bút ch́ đen vẽ mắt không ? - Có, ở bàn phấn, trong ngăn
kéo nhỏ đó.
Và tôi cũng vội vàng lau khô người, và trang điểm, mặc
áo quần đẹp.
Theo đúng giờ mời là 6 giờ, họp mặt ăn uống, đến
8 giờ là bắt đầu Dạ Vũ, cho đến khuya. Nhưng v́ sợ mọi người
cứ đến trễ, nên tôi đă mời sớm hơn 1 giờ đồng hồ. Tôi
nhớ nhiều người đi dự đám cưới mà đến nơi khi mọi
người đă bắt đầu ăn. Tôi th́ tuy không hẳn là đúng giờ, nhưng
chậm trễ năm, mười phút là điều b́nh thường.
Hùng đă mang đủ
mấy món đặt đem về bày ở bàn dài. Gỏi mít tôm thịt ăn với bánh đa,
chả gị, bánh cuốn, và nồi bún riêu Thanh nấu rất nhanh, đang âm ỉ với lửa
nhỏ trong bếp.
Lâm đă trở lại. Cái miệng lại bô bô với mọi người.
Mẹ chồng tôi quí Lâm lắm, v́ Lâm hay nói chuyện và trêu Cụ.
- Cậu Lâm có bồ
chưa? - Dạ thưa Cụ chưa ạ. - Để tôi làm mai nhá. - Dạ, c̣n ǵ bằng,
mà ai đó, thưa Cụ ? - Cô Thanh đó.
Cả mọi người có mặt đều
cười ồ. Ai cũng biết, Lâm cũng có cảm t́nh với Thanh, nhưng Lâm không phải
là mẫu người của Thanh. Tuy nhiên, mọi chuyện t́nh cảm chỉ trong thầm
lặng, nên Lâm đổi sang t́nh bạn cũng không khó, và cũng không có ǵ gọi là ngượng
ngùng khi giáp mặt Thanh. Chỉ riêng có Cụ Bà, là không biết nên mới có ư làm mối Lâm cho
Thanh mà thôi. Cụ cũng quí Thanh như con gái vậy . Thanh không khéo léo, nhưng nhiệt t́nh.
Sẵn sàng giúp đỡ khi ai cần nhờ vả điều ǵ trong khả năng của
Thanh. Và cũng v́ thẳng tính, nên khi không làm được việc người khác nhờ,
Thanh từ chối ngay. Nói thẳng lư do tại sao không làm, chứ không t́m cách viện lư khác
cho đẹp. Ai hiểu, th́ quí Thanh, ai không hiểu, th́ bảo Thanh kiêu.
Thanh lúc nào cũng
thích mặc quần tây hơn áo đầm. Tối nay, Thanh mặc chiếc áo chemise mỏng,
màu tím đậm, tay và cổ đều có ren chung quanh, thật nổi. Thanh nói nhỏ với
tôi:
- Chàng Quỳnh hẹn 6 giờ có mặt. Chàng đó, đúng hẹn lắm. - Để
hôm nay tao xem "mắt" chàng Quỳnh ra sao. - Đẹp trai, cao ráo, nhảy giỏi, nhưng
không hào hoa. - Mỗi người hào hoa một cách. - Tao chưa thấy cách nào cả. Nhưng
chơi với Quỳnh th́ dễ chịu. Làm bạn th́ tốt. - Ít ra có một khía cạnh
tốt - V́ thế mà tui tao chơi với nhau mấy năm rồi. Rất thân, nhưng chỉ
là bạn. Tao thích như vậy hơn.
Có tiếng chuông cửa đính đoong. Thanh vội
đi nhanh ra phía cửa. Tố buớc vào, nhẹ nhàng, thong thả, chiếc khăn màu tím
nhạt hờ hững khoác trên vai, làm nền đẹp, và thơ mộng cho chiếc áo hoa
cùng màu. Tố đến chào Cụ Bà, và khen Cụ vài câu, nói vài chuyện b́nh thường
...với Cụ Ông.
- Lát nữa là thế nào Bác cũng phải nhảy với con bài Chacha
đó nhé. - Rất hân hạnh .
Cụ Ông mặt lúc nào cũng tươi như hoa,
và ăn mặc chải chuốt vẫn như thời c̣n trai trẻ. Tố mang bánh choux bày
ra đĩa, rồi đặt bên cạnh đĩa xôi đậu xanh.
Lúc này, chuông cửa
kêu đính đoong liên hồi, khiến Hùng mở toang hai cánh cửa cho tiện khách khứa
ra vào.
- Có sợ ruồi vào nhà không hả Hùng . - Thưa Mẹ, cũng đành thôi, v́
giờ này là giờ khách đến.
Anh Mạnh chị Hiền đă đến, với
thố rượu nếp do chị làm.
- Trinh ơi, rượu nếp để đâu
đây, em ? - Chị để dùm em vào tủ lạnh, lát nữa, em sẽ mang ra khi ăn
dessert.
Rồi là B́nh, Hoạt, Thu ...từng cặp, từng cặp bước vào. Nhà
mỗi lúc một náo nhiệt hơn.
Tôi gọi Dũng ra chào các Bác. Hôm nay tôi nh́n Dũng
với ánh mắt lạ. Nó to cao, đẹp trai, và ăn mặc gọn gàng với áo chemise
trắng, dài tay. Trông nó đă là thanh niên rồi, thanh niên mới lớn, khoẻ mạnh, đầy
nhưa sống ... Chả ǵ Dũng 16 tuổi rồi. Tuổi chập chững bước
vào đời. Tôi nhớ lại tôi thưở 16, đă là nữ sinh Trưng Vương lớp
đệ Tứ, và đă có những chàng trai theo đàng sau, dù chỉ là đi theo, chả nói
ǵ ...
- Này Trinh ơi, thằng Dũng đẹp trai quá. - Bao nhiêu tuổi rồi -
Dạ thưa bác, cháu 16.
Mọi người cứ tíu tít về Dũng. Chỉ v́, hôm
nay sinh nhật bà Nội, tôi mới cho phép Dũng ra nơi mà tôi gọi là không đúng chỗ
của Dũng. Nó lại ăn mặc chỉnh tề, quần tây, áo chemise, nên trông lớn
hẳn ra. Tôi là mẹ, vẫn nh́n con hàng ngày, mà c̣n thấy sự khác lạ nơi Dũng,
huống chi các bạn tôi, chỉ thỉnh thoảng thấy nó xuất hiện thoáng chốc
chỉ để lấy thức ăn mang vào pḥng ...
Tôi mừng v́ con lớn, mà cũng
lo v́ những ǵ sẽ xảy đến với Dũng mà tôi không biết được, dù
tôi cũng đă trông coi kỹ lưỡng, chu đáo. Làm sao tôi kiểm soát được
hết những người bạn trong lớp của Dũng. Tôi cũng không cho phép Dũng
mang bạn về, v́ tuổi c̣n nhỏ. Bây giờ nh́n Dũng trong dáng vóc thanh niên tràn đầy
sức sống, tôi sẽ cho phép Dũng mang bạn về, người bạn nào mà Dũng
hợp, để tôi hiểu thêm về cuộc sống ở trường của Dũng.
Tôi không nhớ rơ, h́nh như tục ngữ Pháp có câu : hăy nói cho tôi biết về người
bạn của bạn, tôi sẽ biết bạn là ai. Tôi hy vọng là Dũng sẽ chọn
bạn tốt để giao thiệp.
Tôi đang suy nghĩ về Dũng, th́ Thanh đến
trước mặt tôi với người khách lạ
- Trinh ơi, đây là anh Quỳnh,
bạn của Thanh, một cây nhảy đầm, và nhẩy đẹp nhất của vùng
Orange County này đó - Cám ơn Thanh đă quá khen, tôi thật không dám nhận lời khen đó
đâu. - Dạ chào anh. Trinh thấy Thanh nhắc về anh hoài, nay mới được
nh́n tận dung nhan.
Quỳnh chỉ nh́n tôi cười. Nụ cười thật tươi.
Tôi nhắc anh Quỳnh cứ tự nhiên, và Thanh lammờn tiếp anh Quỳnh hộ. Thanh c̣n
kéo Quỳnh sang giới thiệu với Hùng đang loay hoay nơi giàn máy
- Anh Hùng đây,
chủ nhà, chồng của Băng Trinh. Và đây anh Quỳnh. Hai anh đều là người
nhảy giỏi nhất đêm nay.
Hai người bắt tay nhau . Hùng xin phép được
lo bộ giàn máy cho xong, kẻo không lại rầy rà to, với co Thanh này đây.
- Chỉ
khéo đổ oan. Sợ Trinh la thí cứ nói đại cho rồi, c̣n ṿng vo tam quốc ... -
Th́ cũng đúng thôi.
Hùng vưa thử giàn máy, vừa trả lời Thanh. Và, từ đó,
cho đến lúc nhảy đầm, tôi không có dịp nói chuyện với Quỳnh nữa.
Quỳnh ít nói, và trông dáng ngoài có vẻ hiền.
Hôm nay, h́nh như mọi người đến
khá đúng giờ . Trừ có Minh Châu, v́ bận trông coi tiệm cho con đi họp, nên đă
nói trước sẽ đến trễ khoảng 7 giờ.
Mỗi người mang đến
một món, nên thức ăn , nuớc uống đă quá nhiều, so với mấy lần trước
. Có lẽ tại tôi nói để mừng sinh nhật Cụ Bà, cho nên ngoài phần thức
ăn mang đến, nhiều người bạn c̣n mang quà tặng sinh nhật cụ bà, như
một thỏi son, một hộp phấn hồng, một cái để ch́a khoá, hay một
cái ví nhỏ để tiền cắc ... Tất cả , đă ưu ái tặng Cụ với
tấm ḷng thương mến. Cụ Ông dẫn cụ Bà đến gần micro, cầm ống
nói đỡ bàn tay run run v́ bệnh cũng có, mà v́ cảm động cũng có, để
cụ Bà nói những lời cám ơn . Lời đa^ù tiên, dàng cho ông chồng yêu quí, đă mấy
chục năm luôn bên cạnh, như chim liền cánh, cây liền cành. Ông bố chồng tôi
đă điệu nghệ đứng lên hôn đôi má nhăn nheo v́ thời gian, rồi tặng
bà một doá hồng nhung, dang c̣n hàm tiếu, và ông nói là tượng trưng cho t́nh yêu nồng
nàn của ông đối với bà. Mọi người có mặt đă cảm động,
và bỗng nhiên vỗ tay vang trời, hoài không dứt.
Những lời sau đó, là cho các
con ở xa, đă không về được. Và bây giờ là gia đ́nh Toàn Tuyết, đă cưu
mang gia đ́nh từ khi ở VN đến giờ, dù bây giờ, ông bà đă được
chính phủ cấp cho nhà già. Và cuối cùng là gia đ́nh Hùng Trinh. Và đặc biệt cho người
con dâu mà bố mẹ đă chọn. Dũng đă làm cho mọi người ngạc nhiên, là
nó đă đàn violon tặng Bà Nội nhân dịp sinh nhật, và tặng Bố Mẹ, các bác,
một bài Sonatine dễ thương. Tôi sững sờ v́ cảm động, món quà sinh nhật
tặng bà Nội quá bất ngờ và quí giá. Mọi người im lặng nghe đàn . Ông Bà
Nội chắc cảm động lắm, v́ đă móc tiền cho đứa cháu Nội 20 đồng,
gọi là thưởng.
Tôi vui mừng, và thấy bơ công cho sự hy sinh, chắt chiu cho
con đi học đàn. Tôi cứ tiếc, giá tôi có tiền mua đàn piano, tôi sẽ cho Dũng
học piano nữa. Tôi vẫn mê tiếng dương cầm, v́ nó trang nhă, quí phái. Dưới
ánh trăng mờ, trong một khung cảnh thơ mộng, tiếng đàn dương cầm
văng vẳng, réo rắt, thánh thót ... ơi, mê làm sao. Nào là Clair de lune, nào là Rêverie de Shumann,
nào là Ave Maria, nào là Symphonie Inacheveé ... nhiều nhiều lắm. Về Violin, tôi lại mù tịt.
Thế mà tôi lại cho con học Violin. Kể ra th́ đời cũng lắm éo le, mâu thuẫn.
Cứ
sau mỗi lần cám ơn các con, th́ gia đ́nh đó lại biếu Mẹ một món quà. Anh
chị Toàn Tuyết, đă biếu Cụ tiền mặt, để cụ tiêu thoải mái,
ngoài tiền già mà hàng tháng hai cụ có. Gia đ́nh tôi, tặng cụ áo lạnh, màu nâu đỏ,
rất đẹp. Các bạn th́ cũng đến chúc, và tặng những món quà xinh xinh ...
Sau đó, th́ mọi người đứng quây quần chung quanh hát đồng ca bài Happy Birthday,
thật rộn ră, khiến Cụ Bà rưng rưng mắt lệ nhoà.
Sau phần ăn
uống , và sau phần hát chúc mừng sinh nhật Mẹ chồng tôi, th́ phần dạ vũ
bắt đầu.
Mở đầu là bài Hoa Soan Bên Thềm Cũ của Tuấn Khanh
với nhịp điệu Rumba. Hai cụ d́u nhau ra sàn, mở đầu cho buổi khiêu vũ
đêm nay. Sau đó, lần lượt là anh chị Toàn- Tuyết, Hùng-Trinh, Lâm-Tố, Quỳnh-
Thanh ... Mọi người đều hăng say nhảy nhót, nên không khí rất nhộn nhịp.
Tiếp đó là Bài Tango Cho Em , do Lan hát. Lan hát Tango rất hay, đúng nhịp và có t́nh cảm,
khiến người nhảy có thêm hào hứng. Và, niềm vui cứ thế mà gia tăng không
ngừng .
Chương tŕnh nhạc hôm nay xôm tṛ, khiến
mọi người nhảy không biết mệt. Những người không biết nhảy
đầm nhảy tây ǵ, th́ ngồi một góc châu đầu nói chuyện, và nh́n những người
bạn của ḿnh đang quay cuồng trên sàn. Không khí hôm nay vui nhộn, không hiểu v́ có Quỳnh
là ngựi hăng say nhảy , đă mời mỗi người một bản, hay v́ chương
tŕnh mà Thanh và tôi đă lo thật chu đáo, theo lối nhạc Tour, giống như ở vũ
trường.
Thực ra, đó chỉ là " đi một ngày đàng học một sàng
khôn" mà thôi. Cách đây mấy tháng, Thanh, Hùng và tôi, có dự một buổi dạ vũ do trường
Albert Sarraut tổ chức. Cách điều khiển chương tŕnh của họ rất hạy
và vui nhộn. Tuy ăn uống theo lối ngồi bàn tṛn như tiệc cưới, của
một nhà hàng Tàu, nhưng họ đă chỉ tuyên bố lư do đă có buổi họp mặt
này một cách ngắn gọn, rồi vào chương tŕnh vừa ăn, vừa nhảy đầm.
Tôi ngạc nhiên thấy họ đă nhảy đầm theo đúng không khí vũ trường.
Nghiă là từ điệu Slow, rồi Boston, Rumba, Tango, Chacha, Bebop, và Valse th́ ít hơn, v́ đa
số là những người lớn tuổi. Tôi ghé tai Thanh nói nhỏ: - Chương tŕnh
hay quá. Hát và nhảy đầm y chang vũ trường. - Tụi ḿnh cũng nên bắt chước
như thế, đỡ nhàm chán cho người nghe hát và dân thể thao chân. V́ đa số
ca sĩ tài tử, chỉ thích hát những bài buồn, nên nhiều khi có tới 2,3 bài Slow, hay
Boston liền nhau, chán dễ sợ. - Để tao hỏi Hồng Phượng, nó trong ban
tổ chức mà.
Sau khi nói chuyện với Hồnbg Phượng, nó cho biết, ban tổ
chức yêu cầu, các ca sĩ hát bài ǵ, cho Ban tổ chức biết trước, rồi tuỳ
theo bài thuộc về điệu ǵ, họ sẽ lần lượt mời các ca sĩ ấy
lên sân khấu hát, đúng theo nhịp điệu đó.
Tối nay, Thanh đă bắt
chước tổ chức đúng như vậy, và yêu cầu các bạn cho Thanh biết sẽ
hát những bài nào, để Thanh xếp chương tŕnh. Mọi người ai cũng vui
và hồ hởi, v́ không khí vui quá. Chả thế mà Bố Mẹ chồng tôi, cũng đă nhảy
quá chừng. Nhất là Cụ Ông, theo lời "yêu cầu" của Tố, đă ra mời Tố
bài Chacha.
Là chủ nhà, tôi lăng xăng nơi các bạn không nhảy đầm, góp tiếng
cười vui với bọn nó, rồi lại đi sang phía mấy ca sĩ tài tử đang
cùng Hùng chọn bài. Hùng lúc này hăy c̣n sáng suốt, chưa bị ma men quật, nên trông hăy c̣n phong
độ lắm. Vả lại, dân nhậu hôm nay, không có Tuấn, v́ Tuấn đă cùng Trang
ở nhà mẹ chồng lo cho cụ Ông tối nay khó ở. Trang th́ tiếc đă không đến
được để ...lả lướt với anh Hùng . C̣n Tuấn th́ lại tiếc
đă không được nhậu với Hùng và nhóm bạn . Tôi biết Tuấn không thích nhảy
bằng nhậu Cũng dễ hiểu thôi, v́ Tuấn không nhảy giỏi. Vợ chồng
Trang chỉ có 1 điểm không giống nhau thôi. Ấy là tôi nghĩ như vậy C̣n bên trong
th́ Que sera, sera ...
Tôi nh́n ra sàn nhảy, thấp thoáng bóng Hùng, bóng Quỳnh, bóng Lâm đang
bước tới buớc lui, nhạt nhoà như sương ... Từ lúc Thanh giới thiệu
người bạn tên Quỳnh đến giờ, tôi chưa có dịp nói chuyện lại
ngoài vài câu xă giao lúc đầu.
Tôi đang đứng phía gần bếp, định dọn
dẹp lại những món ăn, th́ Quỳnh đến
- Xin mời ...bản Rumba. -
Anh cứ gọi Trinh cho thân mật. - Thanh nói là Trinh thích Rumba, nên bây giờ mới dám mời
Trinh. - Cám ơn Anh.
Lúc này, tôi cảm thấy, ḿnh đúng là đang trong ṿng tay kẻ
lạ. Một chút ǵ đó làm ḷng tôi mềm lại, khi tôi nh́n khuôn mặt của Quỳnh thật
gần. Trời ơi, sao mà giống cố nhân thế. Cả một vùng trời dĩ văng
như đang trước mặt.
Hoàng đó, tôi cũng đă từng nhảy với
chàng, trong ṿng tay thân thương, ấm cúng, của điệu nhạc Rumba này. Và bài Nắng
Chiều của Lê Trọng Nguyễn tối nay, qua giọng hát ngọt ngào của Kim Lan, đă
dẫn tôi về vùng trời đầy kỷ niệm.
.. Anh nhớ năm xưa dáng
em gầy gầy Thẹn thùng, nh́n anh em nói mến anh, Mây lướt thướt trôi, khi
nắng vuơng thềm ...
Ḷng tôi xao động thật sự. Bởi v́, tôi đă nhảy
bản đầu tiên trong đời, với Hoàng, qua bài Nắng Chiều, điệu Rumba.
Quỳnh
ít nói. Tôi lặng câm. Và hai người như hai cái bóng âm thầm, lặng lẽ ... sát bên nhau,
cùng d́u nhau buớc theo tiếng nhạc. Cho đến khi tiếng hát ngân dài, rồi dứt,
tiếng vỗ tay ào ào, th́ bên tai tôi, tiếng nói cám ơn thật nhỏ : - Cám ơn Trinh.
Tôi
vẫn lặng câm. Miệng tôi như đóng băng, nhưng tim tôi th́ xôn xao, bởi h́nh bóng
cũ. Khi bóng Quỳnh lẩn vào đám bạn bên kia phía bàn ăn, tôi vội vàng chạy vào
pḥng ngủ của tôi, đứng trước gương, nh́n xem mặt ḿnh hôm nay đỏ
như thế nào, v́ tôi có cảm tưởng như mọi người đă đọc dược
ư nghĩ thầm kín của tôi. Và ḱa, h́nh như đôi mắt tối nay long lanh hơn, sâu thẳm
hơn, tươi vui hơn . bất giác, tôi lấy bút ch́ đen vẽ mắt, tô thêm một
đường đen dưới mi. Đó chỉ là cử chỉ vô thức, khi trong ḷng đang
có nhiều điều ngổn ngang trăm mối.
Màu áo vàng đậm tối nay, ôm gọn
thân h́nh tṛn trịa của tôi, khiến tôi mỉm cười nhớ đến câu hát trong
bài Nắng Chiều ;" Anh nhớ năm xưa dáng em gầy gầy", và Hoàng đă thầm th́
nho nhỏ bên tai tôi: Anh nhớ năm xưa dáng em tṛn tṛn ... Tôi đă giả vờ xịu
mặt, làm ra vẻ hờn dỗi, để được chàng mi lên chiết trán dô bướng
bỉnh ... T́nh xưa đẹp là thế, thơ mộng là thế ...nhưng rồi cũng
ngút ngàn đến thế.
HONG VU LAN NHI
061304
Trở Về Home - Trang Đầu - Trang Trước - Trang Kế Tiếp - Trang Cuối
|