TƯỞNG NHƯ LÀ
Hồng vũ Lan Nhi
Chương 9
M ỗi lần
bạn bè gặp nhau, nhắc lại những kỷ niệm của thời cắp sách, sao
tôi cảm thấy tâm hồn ḿnh lúc ấy dễ thương thế, ngây thơ nữa, v́
nh́n đời toàn bằng lăng kính màu hồng. Hơn nữa, tôi cũng nghĩ mọi chuyện
xảy ra trong đời đều dễ dàng, không có ǵ rắc rối quanh co. Yêu th́ bảo
rằng yêu. Thích th́ nói ḿnh thích, không yêu, không thích, th́ nói thẳng, và những ǵ trái tai gai mắt
th́ dẹp bỏ, như bỏ một tờ báo cũ vào thùng rác vậy. Có ǵ đâu mà phải
suy nghĩ, đắn đo...
Rồi khi lớn lên, nh́n những người bạn khổ
v́ yêu, trông thân người xác xơ, tiều tuỵ, th́ tôi lại nghĩ, cuộc đời
sao mà rắc rối thế. Bộ chỉ có người yêu đó là nguời duy nhất trên
cơi đời này sao! Thiếu ǵ người c̣n tài giỏi, đẹp trai, hơn người
đó nhiều.
Rồi, khi nh́n thấy những người bạn đau khổ v́ chồng
không thuỷ chung, hay ăn chơi cờ bạc, hút sách ...hoặc lại đau khổ v́ gia
đ́nh chồng hành hạ ... th́ tôi lại càng thấy tư tưởng dẹp bỏ trong
ư nghĩ của tôi là đúng. Tôi có nói với các bạn về ư nghĩ của tôi, mà tụi
nó không chịu theo. Tôi cho là tại tụi nó " yếu ". Có ǵ mà khó đâu nhỉ. Không hợp
với chồng th́ xin ly dị. Không hợp với gia đ́nh chồng th́ không đến thăm
thường xuyên ...
- Nếu là tao, tao sẽ làm thế. - Nói th́ dễ, nghĩ th́
dễ, nhưng hành động không dễ đâu mày ơi. Nó c̣n nhiều thứ giây mơ rễ
má lắm, mà nhiều khi ḿnh không chặt được. - Tại tụi mày không muốn
chặt, hay không dám chặt th́ cũng thế thôi. - Nếu mọi chuyện đều dễ
như mày nói, th́ làm ǵ có chiến tranh.
Những câu chuyện đại loại bạn
bè đà nói với tôi, khi gặp nhau, mà đến bây giờ, lúc này đây, tôi mới thực
sự thấm thía. Và tôi lại nhớ đến câu tục ngữ ca dao, lời người
xưa sao mà tâm lư thế, xác thực thế, và cũng thấm thía thế
- Đoạn
trường ai có qua cầu mới hay.
Chỉ một câu thế thôi, nghe th́ giản dị,
nhưng đă tóm gọn cả cuộc đời ḿnh. Tôi lẩm nhẩm đọc : Đoạn
trường ai có qua cầu mới hay, như kinh nhật tụng.
Những ǵ trước
kia tôi nghĩ, những ǵ trước kia tôi khuyên bạn bè, đều không có tí giá trị ǵ.
Bởi tôi chưa qua đoạn trường đó, và cũng tại tôi chưa bước
qua chiếc cầu kinh nghiệm về cuộc sống. Tôi nhớ lại câu chuyện tiếu
lâm, nói về cái nghèo, của một chú bé nhà giàu. Một cô giáo tiểu học, đă ra một
đề luận : hăy tả một gia đ́nh nghèo khó.
Sau đó, cô giáo nhận được
một bài luận rất dễ thương tả về gia đ́nh nghèo. Bài luận như
thế này : " Gia đ́nh em nghèo lắm. Bố em nghèo. Mẹ Em nghèo. Anh chị em của em nghèo.
Anh bồi nghèo. Chú tài xế nghèo. Chị bếp nghèo ..." Tôi lúc trẻ tuổi, cũng giống
như chú bé sống trong cảnh giàu sang, không thông cảm được sự nghèo túng của
những người nghèo chung quanh. Cuộc đời không dề dàng, xuôi đuột, thẳng
tắp như tôi đă nghĩ. Bởi tôi chưa va chạm vào cuộc sống lứa đôi.
Tôi cũng chưa phải sống với gia đ́nh nào khác, ngoài gia đ́nh nhà ḿnh, có sự
chăm lo, săn sóc của bố mẹ, của anh chị em. Tôi chưa bị ai làm mếch
ḷng, v́ dù tôi có làm điều ǵ sai chướng, th́ gia đ́nh cũng chín bỏ làm mười,
v́ cô gái út khờ dại ...
Bây giờ, tôi đă thông cảm với bạn bè trong hoàn cảnh
mà tôi đă trải qua. Có những điều ḿnh không muốn làm, mà vẫn phải làm. Tuy
nhiên, tôi cũng phải công nhận, số tôi hăy c̣n tốt hơn các bạn, khi gia đ́nh
chồng lại quư mến, yêu thương tôi, thật đúng là " nâng như nâng trứng "
vậy. V́ thế, nếu một đôi khi tôi có làm điều ǵ sai chướng, th́ gia đ́nh
chồng cũng đổ cho tại Hùng. Hùng nhiều khi cũng tức tôi lắm, mà đành
chịu, v́ đâu phải lỗi tại tôi.
- Anh cũng chẳng hiểu v́ sao, gia đ́nh
anh lại thương em đến thế.
Hùng nói với tôi như vậy, và thực
tâm, tôi cũng chẳng hiểu v́ sao, chỉ biết là ḿnh được quí mến, và tôi
cũng tỏ ra sao cho xứng đáng với sự quí mến, yêu thương đó.
Hôm
nay là ngày Father's Day, lại cũng là ngày Hùng được nghỉ, tôi đă bàn với Hùng,
cho con xuống thăm ông bà Nội, và anh chị Toàn Tuyết, nhân ngày Lễ Cha. Tôi đă có
2 gói quà tặng cho Bố chồng, và anh Toàn. Quà của Hùng, th́ mẹ con tôi đă đưa
và chúc Hùng từ sáng sớm. Một chiếc áo chemise sọc, màu xanh nhạt, và chiếc cravate
xọc chéo, pha màu xanh, vàng, tím nhạt quyện vào nhau, rất đẹp mắt. Tôi cũng
không quên mua cho con trai cưng của tôi cái áo chemise xọc giống bố. Lần đầu
tiên Dũng có được áo chemise màu, chắc nó mặc sẽ đẹp lắm. Tôi đề
nghị hai cha con mặc aó mới đi chơi hôm nay. Tôi không đi được, v́ c̣n phải
trông coi mấy đứa nhỏ.
Lần đầu tiên, kể từ khi sang Mỹ, Dũng
đă đi ra ngoài mà không có tôi bên cạnh. Tôi muốn đọc được tư tưởng
của nó, đă nghĩ ǵ, khi vắng bóng tôi. Hay là những vui chơi xa lạ bên ngoài, đă
làm cho nó không thấy thiếu tôi là một trống rỗng to lớn trong tâm tư nó. Th́, những
ngày thường, Dũng đi học cũng đến hơn 2 giờ mới về . Nó
ăn uống qua loa, rồi lại vào pḥng đón cửa, học hành, chơi dỡn ǵ, đến
7 giờ tối, ra ăn cơm chung với bố mẹ... hỏi han chuyện trường
lớp bạn bè của tí chút, rồi nó cũng lại vào pḥng làm bài vở, học hành, ...
Một ngày như mọi ngày, cứ thế tiếp tục. Có thể Dũng đă quen với
môi trường đó, và thấy không cần thiết có sự hiện diện của tôi chăng
?. Một ngày nào đó, con tôi không cần tôi nữa. Mới chỉ nghĩ thế, tôi đă
thấy xót xa cả ḷng. Cơn buồn bỗng đâu lại kéo ập đến. Tôi mở
tủ đựng CD, lấy cái CD với tựa đề Biệt Ly tôi đă mua cách đây
vài hôm, khi đi Phước Lộc Thọ với Thanh. CD có những bài thật xưa, mà với
Thanh, th́ cũ quá rồi, mua làm chi. Thế mà với tôi, th́ lại cả một vùng trời
kỷ niệm . Mặc dù Thanh cản, tôi cũng cứ mua. Bởi tôi nh́n thấy tên của
các ca sĩ thân quen, như Hà Thanh, Khánh Ly, Duy Quang, Thanh Thuư ...và những bài như Hải Ngoại
Thương Ca, Đêm Giă Từ, Chiều Biên Khu, và Trăm Nhớ Ngàn Thương ...
Tụi
trẻ đang ngủ trong pḥng cúa tụi nó. Mọi khi, tôi tránh không làm ồn, khi tụi nó
ngú. Nhưng trưa nay, nỗi bụn đang giăng trong tâm hồn tôi, tôi khép cửa pḥng tụi
nó, và cho CD vào máy. Tôi ra nằm trên sofa, chờ đợi những tiếng hát quen, và những
ḍng nhạc xưa, dẫn hồn tôi trở về những ngày tháng cũ ...
Vũ Khanh
đă hát bài Trở Về Mái Nhà Xưa. Thực ra, tôi chỉ muống nghe bài này qua tiếng
kèn đồng Trompette mà thôi, v́ nó năo nuột vô cùng. Tôi đă nghe tiếng trompette từ trong
gia đ́nh, do ông anh thứ Tám của tôi thổi, và tôi đă mê tiếng kèn đó từ thưở
c̣n rất nhỏ...
Tiếng hát trầm của Giao Linh đang nhẹ nhàng, th́ tiếp
theo đó bỗng cả một trời Huế hiện ra với tiếng hát Hà Thanh, cao vút,
trong thanh qua bài Hải Ngoại Thương Ca của Nguyễn Văn Đông. Tôi nhớ đến
thời Saigon, nghe tiếng hát Hà Thanh, và nghe tin Hà Thanh đă lập gia đ́nh, và đang ở
Saigon.
Trời ơi, tiếng hát liêu trai Thanh Thuư của thời xa xưa, với một
trong những bài tủ của Thanh Thuư là Đêm Giă Từ. Tôi không nhớ bài này của tác giả
nào, mà chỉ nhớ những lần Thanh Thuư trong bộ áo dài trắng, v́ mẹ Thanh Thuư mới
mất, công thêm mớ tóc dài phủ dáng người mảnh khảnh, trông ma quái làm sao, Thanh
Thuư đă đứng trên bục của Quán Anh Vũ, của Quán Pôle Nord, phía Catinat, và của
những Vũ Trường Saigon. Giọng Huế khàn khàn, ngọng ngọng nghe lại hay
hay. Với Hà Thanh, nếu người nào đó không biết Hà Thanh là người Huế, th́
khi nghe Hà Thanh hát, tưởng là người Bắc kỳ hát. Thanh Thuư th́ không, rơ ràng là người
của miền Trung, xứ dân gầy ... Tôi nhớ Thanh Thuư hay hát bài TiỄn Em thơ Cung trầm
Tưởng, do Phạm Duy phổ nhạc. Giọng hát Thanh Thuư rất hợp với những
điệu nhạc chậm, buồn như Slow, Boston, và Rumba. Và bài Đêm Giă Từ là một
trong những điệu nhạc buồn ...Tôi nghe loáng thoáng câu được câu không :
"...
Mưa buốt lạnh trong đêm, đứng trên thềm ga vắng, hắt hiu ngọn đèn
vàng, em tiễn Anh ... Biệt ly sầu vời vợi, có ǵ vui . ... Mưa giá lạnh tim em,
nói sao bằng thương nhớ, có chăng là lệ nhoà trên nét mi. Mưa gió lùa qua song, giữa
khi ḿnh lưu luyến ...
Ánh sáng cây đèn úa bên ven đường, c̣n đó chăng là
bóng em và bóng đêm ....Anh nói ǵ bên Em, biết bao điều thương nhớ, cũng không
bằng một lần, Em tiễn Anh . Anh bước vào toa trong, mắt không rời ga vắng,
trời mưa chỉ làm buồn chúng ḿnh thêm ..."
Lời câu được câu không, khác
ǵ kỷ niệm ngày xưa hiện về, lúc đậm đà thắm thiết, lúc nhạt
nhoà hững hờ ...Điêu, Boston đă d́u tôi về những ngày cuối tuần, đi với
Hoàng ở La Cigale, ở Baccarra, ở Mỹ Phụng ...
Tôi đang say sưa thả hồn
về những ngày tháng cũ, th́ Tú bước ra, mặt c̣n ngái ngủ, ôm gối đứng
gần bên tôi.
- Em Tuyết dậy chưa con ?
Tú không nói, chỉ nh́n tôi lắc đầu.
Tôi tắt nhạc, và vào pḥng tụi nhỏ. Mới chỉ có Tú thức dậy bé Tuyết
và Tùng vẫn c̣n say sưa giấc điệp.
- Con muốn ăn ǵ ? Uống sữa nhé.
Thế là Tú ngồi uống 1 ly sữa đầy. Tôi cắt táo cho nó, để vào đĩa
bên cạnh. Ăn xong rồi chơi xếp h́nh nhé.
Tôi cũng sửa soạn thức
ăn cho hai anh em Tuyết Tùng, khi tụi nó thức dậy. Và thay một CD hoà tấu nhạc
tiền chiến, cho thanh âm toả nhẹ cả gian pḥng.
Tôi nh́n đồng hồ. 4
giờ chiều rồi. Chắc là bố con Dũng đang vui chơi với gia đ́nh Nội.
Một thoáng thất vọng, khi tôi thấy cả Hùng lẫn Dũng, không ai nhớ gọi
phone vế cho tôi. Có một chút buồn tủi dấy lên trong ḷng, và ư tưởng, sẽ bị
con bỏ rơi, càng ăn sâu vào tư tưởng của người mẹ cô đơn.
Tôi lắc đầu xua đuổi ư nghĩ đen tối vừa loé lên trong tâm tư, và hy
vọng, con tôi sẽ không bỏ rơi tôi như tôi đă vừa nghĩ.
Diễm Trang đă đến
đón tụi nhỏ về từ lúc 6 giờ. Căn nhà chỉ c̣n ḿnh tôi trong lúc này. Vắng
lặng đến lạnh người. Thanh đi ăn với bạn, và hẹn c̣n đi
nhảy đầm, nên sẽ về khuya. Tôi mở tiếp CD đang nghe dở. Tôi vẫn
nằm dài trên Sofa, và không mở đèn. Chỉ có chút ánh sáng le lói từ nơi máy hát hắt
sáng ra mà thôi. Những bài hát xưa cũ, đă nhắc tôi nhớ đến thời đi
dạy học. Tôi đi dạy học sau khi chia tay với Hoàng. Ḷng tôi lúc ấy lạnh tanh,
không h́nh bóng nào khác có thể chen lấn vào được. Nhưng dáng dấp và vẻ ngoài
của tôi, lại là một cô giáo " chịu chơi". Các bạn cùng dạy học với tôi,
chúng nó có tác phong mô phạm hơn. Không hiểu có phải v́ tôi không giống các cô giáo nghiêm trang,
mà có đứa học tṛ " mê " tôi kinh khủng. Tên tṛ đó là Hồng. Nó hay đứng trước
cửa lớp nghe tôi giảng về Đoạn Trường Tân Thanh, đoạn mà Kim Kiều
gặp nhau, tại tư pḥng của Kim Trọng, nhân ngày bố mẹ Kiều đi vắng
xa.
Với quan niệm cũ, có nhiều khe khắt, th́ sự việc 1 ngưới con
gái trong gia đ́nh lễ giáo, không được phép đến thăm người con trai,
hơn nữa lại tại nơi chàng ở trọ. Kiều v́ thế, mang tiếng quá lăng
mạn, không sống trong khuôn khổ lễ giáo. Nói chi đến quan niệm cổ, ngay cả
thời tôi đang sống, các bạn tôi cũng cho Kiều thuộc loại hư thân mất
nết, dám một ḿnh sang thăm con trai vào đêm hôm khuya khoắt. Chỉ có tôi là bênh Kiều,
bênh hành động mà mọi người cho lẳng lơ không đứng đắn.
Hành
động sang nhà con trai trong đêm hôm khuya khoắt là không được, không đúng với
lễ giáo, danh dự của gia đ́nh nho phong. Cũng phải nói Kiều lăng mạn thật,
và dám sống cho t́nh yêu đang dâng trào trong ḷng ḿnh. Trở về nhà, biết được
bố mẹ chưa về, Kiều lại :
- Cửa ngoài vội rủ rèm the, Xăm
xăm băng lối vườn khuya một ḿnh.
Tuy nhiên, bên cạnh cái không đúng đó,
Kiều đă giữ cho ḿnh được cái giá trị tinh thần, khi chàng Kim có vẻ lả
lơi, nửa chiều như tỉnh, nửa chiều như say.
- Nàng rằng Hồng
diệp xích thằng, Một lời cũng đă tiếng rằng tương tri. Đừng
điều nguyệt nọ hoa kia, Ngoài ra ai lại tiếc ǵ với ai.
Dù sao, Kim Kiều
cũng đă có thề thốt với nhau, sẽ nên duyên vợ chồng. Vậy th́, xét cho
cùng, Kiều có đáng liệt vào hạng gái hư thân mất nết hay không. Tôi cho rằng
không.
Hồng đứng ngoài nghe, và đồng ư với cô giáo quá. Hồng không học
lớp tôi dạy, và mới học lớp đệ Ngũ thôi, chưa học đến
chuyện Kim vân Kiều. RỒi Ḥng đă đến làm quen, rồi tâm sự với tôi, nó
buồn chuyện gia đ́nh, v́ Bố th́ lấy vợ khác. Sau đó, Mẹ cũng lấy
chồng khác. Nó chỉ có các em cùng cha khác mẹ, hay cùng mẹ khác cha mà thôi. Hiện giờ
nó sống với bà Ngoại. Tôi biết Hồng cô đơn, thiếu t́nh gia đ́nh, thiếu
t́nh cha mẹ, cho nên, cũng giúp Hồng có được t́nh thương, ít ra là của người
Mẹ. Chính sự săn sóc, khuyên nhủ mỗi khi Hồng buồn, càng làm cho Hồng thương
yêu tôi như thuơng người Mẹ ruột của Hồng vậy... Cho đến năm
Hồng sang lớp đệ Tam, đệ Nhị, th́ Hồng đă học trường khác,
và tôi không gặp lại Hồng nữa, cho đến khi mất nước ... Bây giờ
Hồng ở đâu, trong nước hay ngoài nước, đă có mấy con rồi ...tôi chỉ
tự hỏi ḿnh như vậy, mà không làm sao t́m ra được Hồng...
Tai tôi lại
đang vừa nghe được bài Trăm Nhớ Ngàn Thương, của Lam Phuơng, do
ai đó hát, mà tôi không nhận ra giọng ca sĩ ... Sở dĩ tôi nhớ bài này, là v́, thời
đó, bài này rất hợp với tâm trạng xa người yêu của tôi. Cái cassette đă
bị tôi dùng đến tàn hơi kiệt sức luôn, v́ cứ nghe đi nghe lại bài này.
Cái đầu đề tự nó đă nói lên được tâm trạng yêu đến mức
nào : Trăm Nhớ Ngàn Thương .
H́nh ảnh tôi đứng trên bục giảng bài,
cũng như h́nh ảnh tôi đứng hát trước bao nhiêu cặp mắt học tṛ thật
khác nhau. Tôi đứng trên bục giảng bài, đúng cương vị một giáo sư,
tôi chẳng hề nao núng, sợ sệt. Nhưng cũng cái bục đó, với những cặp
mắt học tṛ ngước nh́n lên, khi tôi hát, trong dịp Tết, th́ ḷng tôi như đánh
lô tô, và tôi biết ḿnh đang run v́ sợ. Tôi có bao giờ hát, mà lại hát trước các học
tṛ. Chỉ v́ những ngày giáp Tết, thường ở trong lớp, các học sinh thường
xin học ít, và có chương tŕnh văn nghệ bỏ túi. Học tṛ hát. Học tṛ kể
chuyện vui. Và sau cùng, cá lớp đồng thanh yêu cầu cô giáo hát. Từ chối thế
nào cũng không xong. Tôi c̣n cho biết, tôi chỉ thu6.c có một bài duy nhất, mà là bài hát buồn,
không hợp với không khí vui nhộn của Tết. Tụi học tṛ cũng không tha, và tôi
đành đứng trên bục, ḷng run sợ, hát bài Trăm Nhớ Ngàn Thương.
- Mất
anh rồi, xa anh rồi hoa đă tàn, nhụỵ đă phai, chiều hôm nay, trời thanh vắng
anh đi về, về với ai ?? Một người đi, một người sầu, nh́n
hoa úa buồn về mau, bước chân ṃn, t́m dư âm hè phố cũ. Ḷng c̣n thương,
t́nh c̣n nồng mà đêm nhớ, ngày chờ mong ...
H́nh như tôi đă hát với cả
nỗi ḷng của tôi, cho nên cả lớp im phăng phắc, như khi tôi giảng bài, và cho
đến câu cuối cùng, th́ cả lớp thở phào, vỗ tay hoài không dứt, c̣n khen cô
hát hay nữa chứ.
- Thưa cô, bài hát buồn quá, và lại rất hợp với giọng
ca của cô. - Các em có tin lần đầu tiên tôi đứng hát trước đám đông
không. - Cô không thích hát sao, cô ? - Thích chứ, nhưng chỉ nghêu ngao một ḿnh ở nhà
mà thôi.
Sau đó, tôi trả lại không khí Tết cho học tṛ, và tụi nó hát những
bài về Xuân.
Tiếng phone reng vang lên, đă cắt đứt luồng tư tuởng
nhớ về dĩ văng của tôi .
- Allo - Trinh hả, anh Lâm đây. Hùng có nhà không ? -
Dạ không anh Lâm ơi. Anh Hùng cùng cháu Dũng về Nội từ sáng, giờ vẫn chưa
về. Anh có cần ǵ hỏi Hùng không, Trinh sẽ nhắn lại khi anh Hùng về. - Không,
không, chả có việc ǵ cả đâu. Tưởng Hùng có nhà th́ anh ghé chơi. - Trinh c̣n mấy
đứa bé không ? - Dạ không, tụi nó về từ lúc 6 giờ cơ. - Đang nghe
nhạc buồn hả - Dạ - Có đi Costco vào chiều mai hay mốt không ? - Ngày nào
anh rảnh th́ cho Trinh đi - OK, chiều thứ ba nhé.
Tôi vừa bỏ phone xuống,
th́ ngoài garage, tiếng đóng cửa xe, tiếng léo nhéo của hai bố con.
Dùng ào chạy
vào ôm tôi, và hôn hai má của mẹ : - Mẹ ở nhà một ḿnh có buồn không ? - Một
ḿnh th́ buồn chứ. - Con gọi phone về, sao mẹ không có nhà ? - Mẹ ỏ nhà cả
ngày, đâu có đi đâu.
Hùng đă khênh ít thức ăn của bên Nội gửi về
cho tôi, tiếp lời con :
- Con nó gọi 1 lần, anh gọi 1 lần, đều không
có ai bắt phone cả. - Có thể lúc ấy em đang ở trong pḥng tắm cho tụi bé. -
Anh cũng đoán thế.
Rồi Dũng liến láu kể, sau khi gọi phone cho mẹ
không được, th́ bác Toàn đưa cả nhà đi lên núi ăn cơm Tây. Ai cũng nhắc
tiếc quá không có mẹ.
Hùng nhắc lời hỏi thăm của bố mẹ và anh
chị Toàn Tuyết cho tôi nghe. Và nhắc nhở, mấy món gửi về, c̣n nóng lắm, ăn
bây giờ mới ngon. Tôi không đói lắm, nhưng cũng ăn cho vui ḷng Hùng, dù bây giờ
đă hơn 7 giờ tối rồi.
Diễm Trang đă đến đón tụi
nhỏ về từ lúc 6 giờ. Căn nhà chỉ c̣n ḿnh tôi trong lúc này. Vắng lặng đến
lạnh người. Thanh đi ăn với bạn, và hẹn c̣n đi nhảy đầm,
nên sẽ về khuya. Tôi mở tiếp CD đang nghe dở. Tôi vẫn nằm dài trên Sofa, và
không mở đèn. Chỉ có chút ánh sáng le lói từ nơi máy hát hắt sáng ra mà thôi. Những
bài hát xưa cũ, đă nhắc tôi nhớ đến thời đi dạy học. Tôi đi
dạy học sau khi chia tay với Hoàng. Ḷng tôi lúc ấy lạnh tanh, không h́nh bóng nào khác có thể
chen lấn vào được. Nhưng dáng dấp và vẻ ngoài của tôi, lại là một
cô giáo " chịu chơi". Các bạn cùng dạy học với tôi, chúng nó có tác phong mô phạm
hơn. Không hiểu có phải v́ tôi không giống các cô giáo nghiêm trang, mà có đứa học
tṛ " mê " tôi kinh khủng. Tên tṛ đó là Hồng. Nó hay đứng trước cửa lớp
nghe tôi giảng về Đoạn Trường Tân Thanh, đoạn mà Kim Kiều gặp nhau,
tại tư pḥng của Kim Trọng, nhân ngày bố mẹ Kiều đi vắng xa.
Với
quan niệm cũ, có nhiều khe khắt, th́ sự việc 1 ngưới con gái trong gia đ́nh
lễ giáo, không được phép đến thăm người con trai, hơn nữa lại
tại nơi chàng ở trọ. Kiều v́ thế, mang tiếng quá lăng mạn, không sống
trong khuôn khổ lễ giáo. Nói chi đến quan niệm cổ, ngay cả thời tôi đang
sống, các bạn tôi cũng cho Kiều thuộc loại hư thân mất nết, dám một
ḿnh sang thăm con trai vào đêm hôm khuya khoắt. Chỉ có tôi là bênh Kiều, bênh hành động
mà mọi người cho lẳng lơ không đứng đắn.
Hành động sang
nhà con trai trong đêm hôm khuya khoắt là không được, không đúng với lễ giáo,
danh dự của gia đ́nh nho phong. Cũng phải nói Kiều lăng mạn thật, và dám sống
cho t́nh yêu đang dâng trào trong ḷng ḿnh. Trở về nhà, biết được bố mẹ
chưa về, Kiều lại :
- Cửa ngoài vội rủ rèm the, Xăm xăm băng
lối vườn khuya một ḿnh.
Tuy nhiên, bên cạnh cái không đúng đó, Kiều đă
giữ cho ḿnh được cái giá trị tinh thần, khi chàng Kim có vẻ lả lơi, nửa
chiều như tỉnh, nửa chiều như say.
- Nàng rằng Hồng diệp xích thằng, Một
lời cũng đă tiếng rằng tương tri. Đừng điều nguyệt nọ
hoa kia, Ngoài ra ai lại tiếc ǵ với ai.
Dù sao, Kim Kiều cũng đă có thề
thốt với nhau, sẽ nên duyên vợ chồng. Vậy th́, xét cho cùng, Kiều có đáng liệt
vào hạng gái hư thân mất nết hay không. Tôi cho rằng không.
Hồng đứng
ngoài nghe, và đồng ư với cô giáo quá. Hồng không học lớp tôi dạy, và mới học
lớp đệ Ngũ thôi, chưa học đến chuyện Kim vân Kiều. RỒi Ḥng
đă đến làm quen, rồi tâm sự với tôi, nó buồn chuyện gia đ́nh, v́ Bố
th́ lấy vợ khác. Sau đó, Mẹ cũng lấy chồng khác. Nó chỉ có các em cùng cha khác
mẹ, hay cùng mẹ khác cha mà thôi. Hiện giờ nó sống với bà Ngoại. Tôi biết
Hồng cô đơn, thiếu t́nh gia đ́nh, thiếu t́nh cha mẹ, cho nên, cũng giúp Hồng
có được t́nh thương, ít ra là của người Mẹ. Chính sự săn sóc,
khuyên nhủ mỗi khi Hồng buồn, càng làm cho Hồng thương yêu tôi như thuơng
người Mẹ ruột của Hồng vậy... Cho đến năm Hồng sang lớp
đệ Tam, đệ Nhị, th́ Hồng đă học trường khác, và tôi không gặp
lại Hồng nữa, cho đến khi mất nước ... Bây giờ Hồng ở đâu,
trong nước hay ngoài nước, đă có mấy con rồi ...tôi chỉ tự hỏi ḿnh
như vậy, mà không làm sao t́m ra được Hồng...
Tai tôi lại đang vừa
nghe được bài Trăm Nhớ Ngàn Thương, của Lam Phuơng, do ai đó hát, mà
tôi không nhận ra giọng ca sĩ ... Sở dĩ tôi nhớ bài này, là v́, thời đó, bài
này rất hợp với tâm trạng xa người yêu của tôi. Cái cassette đă bị tôi
dùng đến tàn hơi kiệt sức luôn, v́ cứ nghe đi nghe lại bài này. Cái đầu
đề tự nó đă nói lên được tâm trạng yêu đến mức nào : Trăm
Nhớ Ngàn Thương .
H́nh ảnh tôi đứng trên bục giảng bài, cũng như
h́nh ảnh tôi đứng hát trước bao nhiêu cặp mắt học tṛ thật khác nhau.
Tôi đứng trên bục giảng bài, đúng cương vị một giáo sư, tôi chẳng
hề nao núng, sợ sệt. Nhưng cũng cái bục đó, với những cặp mắt
học tṛ ngước nh́n lên, khi tôi hát, trong dịp Tết, th́ ḷng tôi như đánh lô tô, và
tôi biết ḿnh đang run v́ sợ. Tôi có bao giờ hát, mà lại hát trước các học tṛ.
Chỉ v́ những ngày giáp Tết, thường ở trong lớp, các học sinh thường
xin học ít, và có chương tŕnh văn nghệ bỏ túi. Học tṛ hát. Học tṛ kể
chuyện vui. Và sau cùng, cá lớp đồng thanh yêu cầu cô giáo hát. Từ chối thế
nào cũng không xong. Tôi c̣n cho biết, tôi chỉ thu6.c có một bài duy nhất, mà là bài hát buồn,
không hợp với không khí vui nhộn của Tết. Tụi học tṛ cũng không tha, và tôi
đành đứng trên bục, ḷng run sợ, hát bài Trăm Nhớ Ngàn Thương.
- Mất
anh rồi, xa anh rồi hoa đă tàn, nhụỵ đă phai, chiều hôm nay, trời thanh vắng
anh đi về, về với ai ?? Một người đi, một người sầu, nh́n
hoa úa buồn về mau, bước chân ṃn, t́m dư âm hè phố cũ. Ḷng c̣n thương,
t́nh c̣n nồng mà đêm nhớ, ngày chờ mong ...
H́nh như tôi đă hát với cả
nỗi ḷng của tôi, cho nên cả lớp im phăng phắc, như khi tôi giảng bài, và cho
đến câu cuối cùng, th́ cả lớp thở phào, vỗ tay hoài không dứt, c̣n khen cô
hát hay nữa chứ.
- Thưa cô, bài hát buồn quá, và lại rất hợp với giọng
ca của cô. - Các em có tin lần đầu tiên tôi đứng hát trước đám đông
không. - Cô không thích hát sao, cô ? - Thích chứ, nhưng chỉ nghêu ngao một ḿnh ở nhà
mà thôi.
Sau đó, tôi trả lại không khí Tết cho học tṛ, và tụi nó hát những
bài về Xuân.
Tiếng phone reng vang lên, đă cắt đứt luồng tư tuởng
nhớ về dĩ văng của tôi .
- Allo - Trinh hả, anh Lâm đây. Hùng có nhà không ? -
Dạ không anh Lâm ơi. Anh Hùng cùng cháu Dũng về Nội từ sáng, giờ vẫn chưa
về. Anh có cần ǵ hỏi Hùng không, Trinh sẽ nhắn lại khi anh Hùng về. - Không,
không, chả có việc ǵ cả đâu. Tưởng Hùng có nhà th́ anh ghé chơi. - Trinh c̣n mấy
đứa bé không ? - Dạ không, tụi nó về từ lúc 6 giờ cơ. - Đang nghe
nhạc buồn hả - Dạ - Có đi Costco vào chiều mai hay mốt không ? - Ngày nào
anh rảnh th́ cho Trinh đi - OK, chiều thứ ba nhé.
Tôi vừa bỏ phone xuống,
th́ ngoài garage, tiếng đóng cửa xe, tiếng léo nhéo của hai bố con.
Dùng ào chạy
vào ôm tôi, và hôn hai má của mẹ : - Mẹ ở nhà một ḿnh có buồn không ? - Một
ḿnh th́ buồn chứ. - Con gọi phone về, sao mẹ không có nhà ? - Mẹ ỏ nhà cả
ngày, đâu có đi đâu.
Hùng đă khênh ít thức ăn của bên Nội gửi về
cho tôi, tiếp lời con :
- Con nó gọi 1 lần, anh gọi 1 lần, đều không
có ai bắt phone cả. - Có thể lúc ấy em đang ở trong pḥng tắm cho tụi bé. -
Anh cũng đoán thế.
Rồi Dũng liến láu kể, sau khi gọi phone cho mẹ
không được, th́ bác Toàn đưa cả nhà đi lên núi ăn cơm Tây. Ai cũng nhắc
tiếc quá không có mẹ.
Hùng nhắc lời hỏi thăm của bố mẹ và anh
chị Toàn Tuyết cho tôi nghe. Và nhắc nhở, mấy món gửi về, c̣n nóng lắm, ăn
bây giờ mới ngon. Tôi không đói lắm, nhưng cũng ăn cho vui ḷng Hùng, dù bây giờ
đă hơn 7 giờ tối rồi.
Thanh cho biết, chuyện thuê nhà, Thanh đă
nói với Quỳnh, và chàng vui lắm khi có gia đ́nh ḿnh đến ở. Chàng hẹn, khi nào
giải quyết xong vụ những người thuê nhà, Quỳnh sẽ nói chuyện thẳng
với Hùng. Tôi thấy yên tâm phần nào chuyện nhà cửa. Ít ra, tôi không cần phải đọc
báo t́m kiếm, đi xem như nhiều người bạn đă kể cho tôi nghe. Đi xem
nhà mệt lắm, nhà vừa ư, th́ tiên thuê cao. Nhà xấu cũ, th́ ḿnh lại không ở được.
Tôi
chưa được xem nhà của Quỳnh, chỉ nghe nhà 5 phong ngủ, tôi cũng h́nh dung
ra pḥng khách, pḥng ăn, và nhà bếp rộng răi, sáng sủa. Dĩ nhiên là nhà nào cũng có mảnh
vườn, to nhỏ là tuỳ đất rộng hay hẹp mà thôi.
Tôi bàn với Hùng,
hăy gọi phone trả lời cho anh chị Dương sớm, để họ c̣n lo chuyện
bán nhà. Hùng nói chàng không có ư kiến, nhưng :
- Ḿnh đă hẹn thứ Bảy, th́ để
thứ Bảy trả lời, cần chi mà gấp gáp ! - Trả lời sớm cho họ
tính toán, đâu phải, treo bảng là nhà bán ngay được đâu. Ḿnh đă quyết định
không mua rồi mà .Anh chị Dương là người tốt bụng, ḿnh ở năm năm
trời, mà anh chị không tăng tiền nhà. Đó là cái ơn mà em luôn luôn mang, không bao giờ
quên.
- À, c̣n vụ chị Tuyết đề nghị cho ḿnh muợn thêm vài chục ngàn
mua nhà, rồi trả dần,th́ sao, có tính không ? - Em đă nói không rồi mà. Anh nghĩ coi,
mua nhà, tiền nhà cao, tiền thuế đất, thuế nhà, tiền bảo hiểm, rồi
tiền nước, tiền điện, gas ... làm sao ḿnh có thể dành dụm để trả
dần cho anh chị Toàn Tuyết được. Anh gọi phone cám ơn anh chị ấy
dùm em nhé.
- Vụ nhà cửa, anh để tuỳ em.
Tuỳ em , hai tiếng này tôi
đă nghe quen từ hồi làm vợ Hùng. Cái ǵ cũng tuỳ em, để rồi tự một
ḿnh tôi xoay trở, vun vén, Hùng chỉ cần yên thân hút thuốc, uống bia rượu, thế
là chàng măn nguyện rồi. Tôi không dám ví ḿnh với bà Tú Xương, quanh năm buôn bán ở
ven sông, nuôi nổi 5 con với một chồng. May phước, tôi chỉ có một mụn
con trai duy nhất, mà cũng c̣n nhiều lo lắng, hơn nữa, Hùng cũng không đến
nỗi là người ăn bám vợ. Hùng đă đi làm nuôi nổi vợ con ở cái xứ
Mỹ đầy khó khăn này.
Trước kia, cứ bảo Việt Nam, là nước
trọng bằng cấp. V́ thế, mà ông Tú Xương đă phải cố gắng học
hành để cứ mỗi 3 năm, lại lều chơng đi thi. Nhưng số phận hẩm
hiu, ông cứ trượt hoài. Tội nghiệp bà Tú, cố gắng nuôi chồng ăn học,
hy vọng " vơng anh đi trước, vơng nàng đi sau", nhưng rồi mộng không thành, đă
tan theo mây khói ...
Ở cái xứ Mỹ văn minh nhất thế giới này, người
có bằng cấp sẽ dễ dàng kiếm việc, và người không bằng cấp chỉ
làm việc lao động, nuôi cho gia đ́nh được no ấm, là mừng rồi, c̣n
mong đ̣i hỏi ǵ đến luơng cao!
Trừ phi, người nào đó có thực
tài, th́ cũng giàu có chẳng kém ai. Mà nói về vụ tài năng đặc biệt, th́ Nuớc
Việt ta cũng có khác ǵ nuớc Mỹ. Từ ngày xa xưa, các cụ đă chẳng nói: Nhất
nghệ tinh, nhất thân vinh," là ǵ đó.
Có nói ǵ dài ḍng cho lắm, tôi cũng vẫn tin
vào số mệnh trời đă ban cho mỗi người khi sinh ra, đă mang tiếng khóc ban
đầu oe oe ...
Tụi bé đang ngủ trưa . Tôi cũng đang nói chuyện phone
với Châu, và cũng cho Châu biết, vụ tôi sắp dọn nhà. Tôi kể cho Châu nghe những
nỗi lo lắng của tôi, nó cũng khuyên tôi,
- Ở nuớc Mỹ, đă giàu th́ giàu
hẳn, đă nghèo, th́ nghèo hẳn, hai hạng người này sướng nhất.C̣n cứ
dở dở ương như tao, lại khổ. Nghèo th́ có chính phủ giúp dỡ, từ tiền
ăn, đến ốm đau ...Con cái đi học có học bổng, nhiều thứ không
phải trả tiền. C̣n cỡ làng nhàng như tao, th́ không đủ giàu để chi như
tỷ phú, mà cũng không đủ nghèo, để được chính phủ giúp đỡ.
Mày không mua nhà là giải pháp tốt, để khi thằng Dũng lên Đại Học có tiền
học bổng, chính phủ giúp ...
Nghe Châu nói, tôi lại thấy ḷng phấn khởi.
Châu gọi báo tin cho các bạn, th́ ngày hôm sau, các bạn gọi tôi ơi ới, để hỏi
vụ bao giờ dọn nhà .
- Ít ra cũng phải vài tháng nữa. - Khi nào dọn sang
nhà mới, phải ăn tân gia đấy nhé. - Khỉ ạ, tao thuê nhà, đâu có mua nhà mà
khao tân gia. - Không cần biết, cứ dọn nhà mới là phải khao tân gia rồi. -
may giỏi chữ nho mà . tân là mới, gia là nhà. Vậy tân gia là nhà mới, có câu nào xác định
là nhà mua nhà thuê đâu . - Dạo này mày cũng bẻm mép lắm Kim ạ. - Th́ cùng phải
đ̣i quyền sống chứ. - Mày đă thông báo hết cho mấy đứa như Quang,
Lợi, B́nh, Hoạt, rồi hả Kim ? - Rồi. yên chí.
Câu chuyện giữa tôi và Kim
đành phải chấm dứt ngang xương, v́ tôi lại có phone.
- Alô, - Trinh hả. -
Dạ - Quỳnh đây.
Một tiếng chim hót vút lên trời cao, rồi âm thanh toả
ra mênh mang giữa bầu trời trua nắng. Những hạt nắng lung linh lấp lánh chiếu
sáng, khiến tôi nh́n bầu trời thấy đẹp hơn. H́nh như trong ḷng tôi cũng
có tiếng suối róc rách nhẹ êm, đang chảy ...
- Alô, Trinh có nghe rơ không ? Tôi gọi
từ sở , măi phía trên cả vùng Los Angeles nữa, nên nghe hơi khó hả. - Dạ không.
Trinh nghe rơ lắm. - Tôi gọi vào giờ ăn trưa đó.
Mọi khi, trong đám
đồng, Quỳnh là người được tiếng hiền lành, ít nói, trong khi tôi lại
là người nói nhiều . Tôi đối đáp với Lâm, có thua Lâm câu nào đâu. Thế mà
hôm nay, các giây thàn kinh trong tôi như bị tê liệt hết. Tôi không biết phải nói ǵ với
Quỳnh, khi bất ngờ chàng gọi phone.
- Tôi nghe Thanh nói, chủ nhà bán nhà hả -
Dạ . - Và Trinh đang t́m nhà, Thanh có hỏi tôi vụ nhà cho thuê . Tôi sẽ thu xếp, để
những người thuê nhà, dọn đi hết, lúc ấy, tôi sẽ nói chuyện với
Trinh và Hùng nhé . - Dạ . Có phải chờ lâu không anh Quỳnh ? - nếu tháng này tôi thông
báo, th́ tháng sau là họ dọn ra thôi. Lúc ấy, tôi sẽ mời gia đ́nh Trinh đến
xem nhà, và quyết định nhé . - Trinh cần 3 pḥng ngủ đó . - Như vậy tôi
giữ lại 2 pḥng cho tôi, tốt quá. Bây giờ tôi phải vào làm việc rồi . Có ǵ minh
sẽ nói chuyện sau nhé. - Dạ - Bye Trinh. - Bye anh.
Tôi nghe tiếng phone cúp. Tôi
như người đang trong bóng tối, bước vào vùng sáng mênh mông. Như vậy tuy
chưa xem nhà, tuy Quỳnh chưa nói giá cả, tôi coi như chuyện nhà đă yên ổn rồi.
HONG VU LAN NHI
Trở Về Home - Trang Đầu - Trang Trước - Trang Kế Tiếp - Trang Cuối
|