CÕI TRỐNG
Trời nắng cháy, đốt tình
Ta khô cạn.
Dòng thác kia, không đủ tưới cho dời.
Như con suối, róc rách
từ hang núi,
Len theo từng khe đá chảy về xuôi.
Nước chảy đá
mòn, phủ xanh rêu thẫm,
Soi dòng trong, tìm lại bóng của mình.
Năm tháng đã, làm
mắt mờ chân chậm,
Cả một đời tan tác với điêu linh.
Như
viên đá cuội, nằm nghe nước chảy
Lướt qua thân, về lại một
vùng sâu.
Ta, cát bụi, trở về thân cát bụi
Dấu chân hoang, trong tăm tối
u sầu.
Như cỏ dại, mọc bên triền núi đá,
Chịu đựng nắng
mưa, sương gió đất trời.
Hy vọng gì, một bước chân xa lạ
Vẫn theo mùa, hoa nở ngát hương rơi.
Trăng vằng vặc, toả giữa
trời lộng gió .
Soi không gian, trong lặng lẽ bao la.
Hồn Ta đó, không then cài
cửa ngõ
Mặc con Tim réo gọi tiếng vang xa.
Hồng Vũ Lan Nhi
4/27/04