| |
|
Con Đường Không Định
Hồng vũ Lan Nhi
Chương
1
Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu
rồi, tôi đă thầm nhủ với chính ḿnh : -- Này, Hoàng Giang Phong, mày nhớ nhé. Mày đă
56 tuổi. Cái tuổi về chiều. Cái tuổi của huởng thụ
, sau bao nhiêu năm
làm ăn vất vả, cực nhọc. ..Thế nhưng
, lúc này, mày lại đang là kẻ không
gia đ́nh, không nhà cửa. Mày đă bị vợ đuổi ra khỏi nhà. Mày đang ở
thuê một căn pḥng nhỏ tại thành phố Garden Grove này. Hăy cố gắng giữ ǵn
đừng bê tha, đừng trác táng nhé. ..
Tôi tuy uống bia như hũ ch́m, nhưng không
bao giờ bị say. Có điều, càng uống
, lại càng cảm thấy buồn khổ
, v́
những nỗi đau trong ḷng mà không thể nói ra đuợc.
Tôi đă nhiều đêm
suy nghĩ. Suy nghĩ hoài mà vẫn không t́m ra đuợc lư do tại sao nguời vợ đầu
ấp tay gối trong 30 năm , lại bỏ tôi. Tại sao Bích Thuỷ đuổi tôi, mà không
cho tôi biết lư do. Ừ, lư do th́ nhiều lắm. Nhưng
, ít ra, nàng cũng phải nói cho tôi
biết v́ sao chứ. Quan ṭa có kết tội phạm nhân
, cũng phải kể những điều
mà tội nhân đă phạm. Tôi đâu phải là cái thằng đàn ông không kiếm ra tiền
ở cái đất Mỹ này ? Cũng chẳng phải tôi đă không mua cho năng nhà cao, xe đẹp
, để nàng phải thua kém bạn bè. Căn nhà mà Bích Thủy cùng 4 đứa con tôi đang
sống bây giờ tại Fountain Valley, 2 tầng lầu,
4 pḥng ngủ, rộng tới 2800 Sqft , đâu phải ít tiền ? Cái Lexus 400 màu đen mà nàng đang lái bây giờ, cũng mới mua
cách đây 2 năm. Vậy th́ nàng muốn ǵ ?Thật t́nh tôi không hiểu nàng muốn ǵ. Đàn
bà thật khó hiểu. Có lẽ Bích Thủy của tôi lại c̣n khó hiểu hơn. ..
Thế
mà chúng tôi cũng đă xa nhau đuợc 9 tháng rồi. Tôi nhớ nhất cái ngày tôi xách vài bộ
áo quần ra khỏi nhà, sau một trận căi vă. Lúc đầu chỉ là b́nh thuờng như
mọi khi. ..Một cái khăn tắm để không ngay ngắn. Áo quần vất bừa
băi trên giuờng , bắt nàng phải thu dọn hoài. Nàng vừa thu dọn
, vừa la mắng
nhè nhẹ vừa đủ cho tôi nghe. ..Tôi c̣n vui mừng hớn hở ra đi
, v́ nghĩ đuợc
một đêm bù khú với thằng bạn thân cũng đang sống cu ki một ḿnh ở
cái nhà housing ở đuờng Warner. Nhưng
, khi tôi trở về nhà sau khi đi làm về, th́
Bích Thủy đă nghiêm mặt, gằn giọng : --Tôi muốn Anh hăy dọn ra khỏi nhà tôi
ngay lập tức. A, nàng đang gây chiến bằng cách xưng Tôi với tôi, điều
mà từ truớc đến giờ chưa hề xảy ra. V́ tự ái
, tôi lên lầu lấy
cái valise nhỏ , xếp vài bộ áo quần cần thiết, và những dụng cụ như
cạo râu , khăn mặt, bàn chải đánh răng. ..rồi ra đi
, với cơn tức
giận , đang ào ạt nổi dậy trong tôi. Tôi lại chỉ biết đến nhà Tuấn
, thằng bạn thân của tôi mà thôi. Tôi chặc luỡi
, th́ cứ đến đâu hay đến
đó. Rồi cuời khẩy khi nghĩ đến hiện tại
, ḿnh là kẻ vô gia cư.
Tuấn đă t́m cho tôi đuợc căn apt 1 pḥng ngủ này tại thành phố
Garden Grove. Trong khi tôi ở sở, Tuấn đă mua dùm tôi cái giuờng 1 nguời, nệm
, và khăn
trải giuờng v.v...Nh́n căn pḥng thiếu đồ đạc, thiếu sự tŕnh bày
thẩm mỹ, bất giác tôi thở dài. H́nh bóng Bích Thủy lờ mờ hiện ra, rồi
cứ mỗi lúc mỗi rơ dần. ..
Tôi nhớ lại tôi, nhớ lại cái thời của
mấy chục năm về truớc. Tôi, Hoàng Giang Phong
, cũng là một thằng cao ráo đẹp
trai, có giọng nói trầm , có giọng hát ấm. Biết đàn Guitare, và khiêu vũ khá giỏi. Lúc ấy tôi đang học lớp dệ Nhất Khoa Học Thực Nghiệm Chu Văn
An. Tuơng lai sáng lạn huy hoàng, của một sinh viên truờng thuốc. Tôi sẽ là một
Bác sĩ giống như ông bác ruột, của tôi. Nếu không mắc kẹt vào lứa tuổi
động viên, bố mẹ tôi c̣n dự định cho tôi du học Mỹ Quốc nữa. Tôi là trai lớn trong một gia đ́nh có 2 trai 1 gái. Hoàng Quỳnh Châu, cô em gái út rất liến
láu , đang học đệ Tứ truờng Trưng Vuơng
, gần sở thú. Nó bắt tôi
chiều chuộng nó đủ thứ với nhiều lư do. .. -- Nó kể ra, nào là gái Út trong
gia đ́nh có 2 ông anh , mà tính con gái lại thích nhơng nhẽo. ..nào là anh trai phải chiều em
gái. ..nào là , h́nh như anh Phong có thích chút chút bạn cùng lớp của nó
, nên. ..
Thực ra, Anh trai chiều em gái, lại là em gái
duy nhất trong gia đ́nh , th́ cũng đúng thôi. Có điều
, con bé này tinh thật. Nó làm tôi
cũng hơi xấu hổ một tí , một tí thôi. Như nguời ăn vụng, nh́n quanh
không thấy một ai, tuởng sẽ chẳng ai biết, bất ngờ có nguời bắt
gặp tại trận. C̣n ǵ quê cho bằng !
Mấy cô bạn của nó vẫn thuờng
dến chơi nhà , tôi thấy có Phuợng
Trinh , Tú Quyên , Bạch Mai, Linh Phuợng. ..Cô nào cũng
xinh xinh và dễ thuơng ở lứa tuổi đôi tám. Có lẽ tôi để ư đến
Linh Phuợng v́ nàng có đôi mắt tṛn to, đen láy
, và nụ cuời thật tuơi, thật
hồn nhiên. Tôi thích cái hồn nhiên của Phuợng. Thích cái không kiểu cách như các cô gái
đẹp khác. Và nhất là Phuợng hiền lành
, ít nói. Chả bù con em gái của tôi , nó như
chim Yến ríu rít suốt ngày. Nhưng tôi cũng mới chỉ để ư đến Phuợng
thôi. Có thể tại một hôm, tôi hỏi con em gái Quỳnh Châu của tôi về Phuợng, về
tuổi tác, về nhà ở của nàng. ..th́ con em gái đanh dá của tôi đă hứ một
tiếng thật dài, rồi mặt nó vênh lên : - Bộ hỏi khơi khơi như vậy
là xong sao ?Phải vài chầu bánh tôm, vài chầu thịt ḅ khô, vài chầu kem
, vài chầu. .. -Sao
mày đ̣i nhiều "chầu" thế ? Tôi vội cắt ngang, không để cho đối
phuơng hăm dọa miền đất nuớc thanh b́nh là túi tiền của ḿnh, mà lại
dồn kẻ địch vào góc rừng âm
u , đánh vào túi tiền của địch thủ
: -Này , coi chừng, tao cũng bắt thằng Gia Huy phải bao vài chầu ciné
, vài chầu
phở Paster , vài chầu Givral , vài chầu Brodard...
Đối phuơng chắc cảm
thấy thua, nên vội khoát khoát tay , miệng chu dài ra : - thôi, thôi, đủ rồi. Anh c̣n đ̣i
hỏi nhiều hơn Em nữa. - a ha, có đứa xót túi tiền cho nguời dưng khác
họ , chẳng nọ th́ kia a ha. .. Mặt nó lúc nào cũng vênh vênh như vậy
, dù thua hay
thắng. Tôi nghĩ mà tội nghiệp cho thằng bạn thân Gia Huy của tôi. Truớc
khi rút lui có trật tự , nó c̣n lôi trong cặp ra
, vất vào ḷng tôi , mấy gói ô mai me chua chua
ngọt ngọt , và phán : -Này đó, của mấy con bạn em gửi cho Anh. .. Tôi cũng
chẳng chịu thua : -thôi đừng xạo
, mày !Của thằng Gia Huy cho, mày ăn không
hết , vất cho tao, c̣n đổ hô cho mấy cô bạn. ..
Quỳnh Châu hóm hỉnh cuời
, Vẫn cái giọng hứ dài , rồi mặt vênh lên, ra khỏi pḥng tôi.
Anh em chúng tôi vẫn
thuờng nói chuyện với nhau như vậy đó. Thằng em giữa Hoàng Phong Linh, th́ chỉ
là cái gạch nối , thêm thắt bên này
, xúi bẩy bên kia, để cuời mà thôi. Tội cứ
bảo Linh là trọng tài giữa tôi và Quỳnh Châu trong những vụ đấu khẩu
vui vui, về bạn nó và bạn tôi mà thôi.
OOO
Trong lớp
, có 4 đứa thuờng
đến nhà tôi để học chung. Chỉ v́, Bố Mẹ tôi rất dễ tính
, lại
xuề xoà với bạn của các con. Nhà Bố Mẹ tôi
ở , lại khá rộng , nằm
trên đuờng Phan Đ́nh Phùng. Có cây cao bóng mát, khiến cho mảnh vuờn phía truớc nhà
lúc nào cũng xum xuê nở hoa thơm ngát. Cây Ngọc Lan góc vuờn tỏa huơng ngào ngạt. Những cây hoa nhài trắng nằm ép ḿnh duới khung cửa sổ
, cũng theo gió nhẹ
đưa huơng. Những viên gạch đỏ đuợc xếp theo viền chung quanh
vuờn, làm thành lối đi. Chậu hoa Mai Tứ Quí, để ở giữa vuờn, sáng nào
cũng đuợc Mẹ tôi chăm sóc tuới bón
, bắt sâu. ..để bù lại , cây Mai
cũng cho những bông vàng khoe sắc duới nắng bốn mùa.
. Rồi tôi lại c̣n đuợc
nh́n những nụ đo đỏ , mà tôi thực t́nh không nhớ rơ là nụ, truớc khi nở
hoa hay là hột sau khi đă nở hoa rồi. Tôi có đế ư ǵ đến hoa với trái. Vi
thế, vuờn đàng sau, tôi chỉ biết là rất rộng
, Mẹ tôi và chị nguời
làm đă trồng những rau thơm, tía tô, húng, ớt. ..hoặc mấy cây leo như muớp
đắng, muớp huơng. C̣n chung quanh vuờn, như làm hàng rào, Bố tôi đă trồng những
cây ăn trái như dừa xiêm, vú sữa, bao bọc bức tuờng
, chắc là để chặn
kẻ gian manh tà ư. ..
Pḥng tôi ở trên lầu, nh́n ra vuờn sau. Cho nên, khi các bạn tôi
đến, chỉ cần mở cánh cửa bên cạnh vuờn, qua nhà để xe, leo cầu
thang, là lên thẳng pḥng tôi.
Xét cho cùng,
4 đứa tụi tôi cũng lạ. Tính t́nh chẳng
đứa nào giống đứa nào.
Gia Huy th́ hiền lành
, nhưng lại rất đa
t́nh. Mộng Long th́ nhát như cáy ngày , có lẽ v́ thế mà học lại rất giỏi. Cả
ngày chỉ chúi đầu vào sách vở th́ không giỏi sao đuợc ? Trái lại
, thằng
Thế Khanh th́ khỏi nói. Mồm mép lúc nào cũng như cái tôm cái tép
, ăn nói th́ dẻo kẹo , hèn chi chả có lắm cô mê !C̣n tôi, Hoàng Giang Phong th́ ở giữa
, không quá nhút nhát như thằng
Long, lại cũng không ăn nói khéo léo như thằng Khanh
, nên không duợc có số đào
hoa như hắn. Và, cũng chẳng đuợc tiếng hiền lành như thằng Huy.
Đối với Bố
Mẹ tôi, chỉ cần nh́n thấy 4 thằng con trai cao ráo, khoẻ mạnh, tạm gọi
là đẹp trai, mà lại chịu khó học hành, th́ các cụ c̣n có niềm vui nào to hơn thế
nữa đâu. Cho nên, bất kỳ nh́n thấy đứa nào trong nhà, các cụ đều khen
không tiếc lời. Cái thằng Khanh là đuợc ḷng các cụ nhất, v́ nó khéo nói lắm. Các cụ c̣n mê huống chi là các cô nữ sinh thơ ngây. Tuy nhiên, nó lại tỏ ra rất đứng
đắn và dễ thuơng với mấy cô bạn của Quỳnh Châu. Tôi cũng không biết, đó
là ḷng thành của nó hay lại đ̣n phép
, kiểu -nếu ta chạy đuổi theo bóng ái t́nh, th́
ái t́nh chạy. C̣n như ta chạy, th́ nó duổi theo... " Tôi cũng chẳng dư th́ giờ
để mà nghĩ ngợi, t́m hiểu vớ vẩn
, chuyện không phải của ḿnh. Tôi
học làm sao cho đỗ cái Tú 2 , để khỏi phải đi lính mà thôi. Mà ở tuổi
chúng tôi trong thời chiến tranh th́ tâm trạng của trai thời loạn, đứa nào chả
nghĩ như vây. Câu hát trên đầu môi đầu mép mọi nguời lúc ây, nghe tuy châm biếm, nhưng
lại rất thực tế
Rớt Tú Tài Anh đi hạ sĩ
Có lẽ v́ thế
mà 4 đứa chúng tôi đă cố gắng dùi mài kinh sử đề chờ kịp khoa. ..
Tội
nghiệp Bố Mẹ tôi quá đi.Các cụ lo lắng cho những sĩ tử tuơng lai
hơi nhiều.Mẹ tôi đă bảo chị nguời làm nấu chè, là món tôi thích
, khi th́ chè
đậu xanh, khi th́ đậu đen
, để rồi trưa nào, chi Ba cũng khệ nệ
bưng lên cả chục bát chè với câu nói không thay đổi : - Các Cụ nói để
mời các cậu dùng cho mát ruột để học.
Cũng phải công nhận
, đang
buồn ngủ, có bát chè đậu xanh hay đậu đen lạnh mà ăn, th́ c̣n ǵ bằng. Thế nên, nếu có gặp Mẹ tôi, chúng nó cũng biết nói cám ơn
, khiến Mẹ tôi
cuời khoái chí.
- Các cậu học xong, khi nào thành tài, đừng quên chúng tôi nhé.
Cả
bằng ấy cái miệng nhao nhao lên phản đối. Không khí vui nhộn trong chốc lát
cũng làm cho cơn buồn ngủ qua đi dễ dàng. Chúng tôi nghỉ giái trí trong khoảng
1 giờ.Đứa nghe nhạc cassette , hoặc b́nh luận về tin tức thời sự
nóng bỏng vừa nghe đuợc ở
Radio. Tôi mang đàn Guitare đánh vài bản nhạc
t́nh. Bài "Bao Giờ Biết Tuơng Tư "H́nh ảnh Phuợng lại thoáng qua trong trí tôi với
đôi mắt tṛn đen, với nụ cuời tuơi. ..Lại cái thằng Khanh lên tiếng
: - Cần ǵ phải hỏi nũa, Bây Giờ Biết Tuơng Tư rồi đó. Rồi
nhát như cáy ngày cũng lại phụ họa : - Ai vậy mày ? - Nàng áo vàng đó. Rồi
tất cả tụi nó đồng cất tiếng đọc thơ Nguyên Sa " Áo nàng vàng, ta
về yêu hoa cúc. .." Tôi cuời to, v́ biết tụi nó đă đoán lầm. Chẳng là, cách
đây chừng tuần lễ, khi t́nh cờ bọn tôi xuống vuờn chơi, nghỉ giải
lao, cũng như hôm nay, th́ bọn bạn của Quỳnh Châu đến. Chúng nó vừa thi xong
th́ phải. V́ tôi nghe đuợc mẹ tôi nói : -Nếu Ngũ Long Công Chúa mà đỗ hết
kỳ này , Bác đây sẽ tổ chức một tiệc lớn để ăn khao. -Con
sẽ là dân thu dọn bàn ăn, Châu muốn sai làm ǵ cũng đuợc - Miền là đừng
làm biếng. Quỳnh Châu hóm hỉnh đáp lại và nh́n Gia Huy với ánh mắt tŕu mến.
Trong khi đó , Phuợng Trinh, nguời con gái mặc áo vàng đang loay hoay lấy bánh ngọt
để mời chúng tôi. V́ lẽ đó tôi mới đến bên Phuợng
Trinh , cám ơn sự
lo lắng chu đáo , và hỏi chuyện nàng. Hai đứa tôi nói chuyện cũng khá lâu với
nhau. Từ đó tụi bạn đă tuởng là tôi yêu Phuợng
Trinh. Nếu ông Trời cho
phép thần thông tốc đạt, để tôi chạy như bay đến nhà Linh Phuợng, hỏi
nàng tại sao trưa nay không đến để tôi mong, và có chút nhớ nhớ rồi đó
!
Rồi chúng tôi lên pḥng, để tiếp tục sách vở
Hôm nay, cuối tuần, Khanh và Long, bận việc
không đến nhà tôi học như mọi khi.Long có thể bận chuyện nhà, nhưng Khanh
th́ tôi đoán lại có "em nào mới" chăng ? Thực th́ Khanh cũng chẳng bao giờ dấu
những chuyện về em này em nọ. Nhưng hắn chỉ kể, sau khi đi chơi về
rồi, mới thành thật khai báo mà thôi.Tôi quí cái tính rất dễ thuơng của Khanh, là không
khi nào mở miệng chê phụ nữ, nhất là những nguời đă từng một thời
có dính líu -dù là một chút-t́nh cảm với hắn. Hắn lại c̣n luôn luôn nhận lỗi
về ḿnh. Chẳng bao giờ tôi quên câu tuyên bố bất hủ của Khanh, trong lúc vui chuyện
" Ai bỏ Ta th́ bỏ, Ta chả bỏ ai " Thật vậy
, Khanh không giận cô gái nào cả. Nhiều khi, chính tôi lại giận dùm, thế mới buồn cuời. Chỉ v́ có một lần
, Khanh bỏ hẹn với tụi tôi, th́ cũng chỉ là đi đàn đúm thôi, để
giữ lời hẹn với một cô bạn gái đă quen từ lâu. Giữ lời hẹn
với bạn gái , là điều quá tốt, nếu sau đó, Khanh không thở ra khi chúng tôi túm
vào trêu hắn. - Có ǵ đâu , nàng buồn, cần có nguời đưa đi đây đó
cho khuây khoả thôi. - Thế khi vui, không có mày chứ ǵ ? - Ừ, bạn bè thôi mà. - Bạn
ǵ kỳ vậy ? Lợi dụng mày th́ có. - Cái đó là không có tao rồi. Mỗi đứa
xía vào một câu, mà Khanh cũng tỉnh bơ, coi như tụi tôi đang nói chuyện về
nguời nào đó vắng mặt.
Thiếu 2 thằng bạn, tôi cũng cảm thấy
trống vắng , như khi thiếu tiếng líu lo của con em gái đanh đá của tôi vây.
Gia Huy, th́ chẳng vắng mặt bao giờ. Thừa cơ hội không có những buổi học
chung, nó lại t́m cớ rủ Quỳnh Châu đi mua dùm cái này
, ngắm hộ cái kia, lấy cớ, nhà
không có em gái , mà chỉ có mấy bà chị lớn đă lấy chồng, con cái đùm đề, nên
không tiện nhờ vả. Dù nó có đánh bóng câu chuyện đến đâu đi nữa, th́
với tôi, cùng là con trai cả, tôi thừa biết ư nó chứ. Qua mặt tôi thế nào đuợc
!
Tuy vậy, chiều nay tôi lại thầm cám ơn nó đă không có mặt lúc này. Tôi chẳng
hiểu là tôi nhớ cái liến láu của Quỳnh Châu, hay nhớ đến những liên hệ
với cô em gái, trong lúc chiều về trong trống vắng, lặng lẽ như chiều
nay. Tôi mâu thuẫn trong ư nghĩ.Phần sợ sự im lặng, đồng thời lại
cũng thích đuợc một ḿnh để tự do suy nghĩ. Tôi thấy ḷng nhớ nhung
điều ǵ đó, không rơ rệt. Có lúc tôi nhớ đến màu áo vàng, mà tụi nó đă trêu
tuần truớc. Tôi cũng h́nh dung ra đuợc khuôn mặt hơi tṛn của Phuợng Trinh, với
làn da mịn trắng, có gân xanh. Những câu nói dễ thuơng, nhưng có chút giữ kẽ, chứ
không hồn nhiên như Linh Phuợng. Thế rồi, tôi lại nhớ đến nguời con
gái có đôi mắt to tṛn đen láy. H́nh như tôi nghĩ đến Phuợng, với nỗi
vui nhè nhẹ trong ḷng. Tôi gạt ngay ư nghĩ thiên vị giữa Phuợng Trinh và Linh Phuợng, bằng
cách, nghĩ đến Bạch Mai. Nhưng, với Bạch Mai
, ư nghĩ của tôi hoàn toàn dừng
lại ở cuơng vị nguời em gái dễ thuơng, chẳng khác ǵ t́nh cảm của
nguời anh.
Tôi định xuống duới nhà
, lại thôi , v́ cảm thấy h́nh như
trong nhà đang bao phủ một sự lặng lẽ đến lạnh nguời. Bố Mẹ
tôi đến thăm nguời bác dau , với Gia Huy và Quỳnh Châu, từ khoảng xế trưa, mà
bây giờ đă hơn 4 giờ, vẫn chưa về. Hoàng Phong Linh th́ cũng đi chơi
từ sáng. Tôi vặn nhạc nghe cho đỡ trống vắng
, và ngạc nhiên thấy ḿnh
đă ở nhà cả một ngày Chủ Nhật. Bỗng nhiên, trong ḷng nổi lên sự ao uớc, gia'
có sự hiện diện thật bất ngờ của Linh Phuợng lúc này. Hay là
, nàng gọi
điện thoại hỏi thăm về Quỳnh Châu. ..Nếu đuợc nghe tiếng nói
của Phuợng lúc này, ḷng tôi chắc hẳn sẽ vui mừng lắm.
Với ư nghĩ
đó, tôi biết t́nh cảm của tôi đang nghiêng về phía Linh Phuợng nhiều hơn
Phuợng Trinh. Nếu có ai, cắc cớ hỏi tôi v́ sao, lại có sự thiên lệch như
vậy, tôi cũng đành chịu thua, mà không thể cắt nghĩa đuợc. A, lúc này tôi
mới nhớ đến phần triết học
, mà tôi đă học qua. Câu nói của Pascal
" le coeur a des raisons, que la raison ne connait pas " thật đúng là con tim có những lư lẽ riêng của
nó, mà lư trí không thể hiểu được. Chí lư thay!
Ư nghĩ của tôi lại chạy
qua phần Quỳnh Châu và Gia Huy. Tôi cũng chẳng hiểu, Gia Huy đă để ư đến
em gái tôi từ bao giờ. Tôi mang máng nhớ lại
, những buổi tối , theo lệnh của
Bố tôi , Quỳnh Châu đă đều đặn bưng lên pḥng 4 ly cà phê đen đặc, do
Bố tôi tự tay pha, để chúng tôi thức mà học. Phần Gia Huy, th́ mỗi lần
đến học chung, nó đều mang, khi th́ ô mai mơ chua ngọt, khi th́ bánh đậu xanh
Hải Duơng , hay bánh khảo. ..bảo là thuởng công cho Quỳnh Châu đă "vất vả"
mang cà phê lên cho các ông anh. Nói là các ông anh, mà lại chỉ có một ông anh thuởng thôi, th́ cũng
đáng nghi lắm nhỉ.
Với tôi, th́ cô em gái lư lắc, và có vẻ hơi hơi dữ
một tí đó, mà gặp đuợc một nguời hiền lành, dễ thuơng như Gia
Huy th́ cũng đuợc rồi. H́nh như cứ nguời phe hiền, th́ lại thích đánh
đu với nguời phe đối nghịch.
Ư nghĩ đó của tôi chẳng biết có
đúng không. Nhưng tôi nhận xét phần đông là như vậy. Bố tôi chả hiền
lành hơn Mẹ tôi là ǵ ? Và có như vậy th́ gia đ́nh mới hạnh phúc. Nói như thế, là
tôi biết, nếu Gia Huy và Quỳnh Châu lấy nhau, chúng nó sẽ hạnh phúc. Gia đ́nh Huy thuộc
thành phần xuất nhập cảng vải, phân phôi vái cho toàn chợ B́nh Tây. Hai gia đ́nh có
thông gia với nhau, cũng môn đăng hộ đối. C̣n tôi ? Thật không giống truờng
hợp của Bố Mẹ hay của Huy, Châu. Phuợng th́ ít nói, hiền lành thật, nhưng
tôi có nhiều lời nhiều điều như Khanh đâu. Chả lẽ tôi và Phuợng lại
ngoại lệ của trời ? H́nh như Mẹ tôi cũng thích Phuợng
, cho nên, bà hay nhắc
tên Phuợng với tôi. Nào là : -Phuợng nó hiền lành, ngoan ngoăn đấy chứ. Lại
cũng đảm đang nữa. Lấy nó làm vợ
, là không phải lo ǵ, ngoài việc lo kiếm
tiền. -Gia đ́nh của nó cũng thuộc loại danh giá. -Phuợng mà xong Tú Tài toàn
phần , th́ cậu cũng là sinh viên truờng thuốc năm thứ Tư, phải không ? Tuy
không trả lời Mẹ, nhưng tôi lại phục sự nhận xét rất xác đáng của
bà. Tôi tự nhủ, để Phuợng học xong Tú Tài
, lúc ấy cũng chưa muộn. Đi
đâu mà vội ?
ooo
Trời Saigon vào giữa tháng Sáu, nóng như thiêu
như đốt.Trong pḥng, quạt trần quay tít như chong chóng
, cộng thêm cái quạt nhỏ
để duới bàn học, cũng quay đi quay lại không ngừng
, mà 4 đứa chúng
tôi vẫn phải vật lộn với cái nóng nung nguời. Nóng đến độ
, đứa
nào cũng phải cởi trần , chỉ mặc độc nhất cái quần đùi mà thôi. Mồ hôi vẫn rịn ra ở trán, rồi từng giọt lăn từ thái duơng, chảy
xuống má, xuống cằm. Trưa nay, trời lại không có gió, càng làm cho không khí thêm oi nồng, khó
chịu. Nh́n mấy bát chè đậu xanh
, chị Ba vừa đem lên , bọn tôi chẳng đứa
nào nghĩ đến ăn. - Nóng quá. Nóng quá. Miệng than, tay Huy mở toang cửa sổ
nh́n ra vuờn, và c̣n mở thêm cánh cửa lớn thông ra phía balcon, để đón chút gió trời
!H́nh như Huy cảm thấy dễ chịu hơn, nên rủ mọi nguời, ra ngồi nh́n
nắng gắt ban trưa , chờ gió. Hắn kéo ghế ra ngồi
, bưng một chén chè, vừa
đợi gió, vừa ăn. Tôi cũng bắt chuớc
, mang một cái ghế đẩu ra
ngồi cạnh. Tôi hỏi vọng vào pḥng, - Khanh ơi, mày học thuộc đến bài
nào rồi, th́ "giảng" to lên cho tụi tao nghe nhờ với. Nóng quá, không muốn cầm đến
quyển sách nữa. - Chắc nó đang học đến bài Tim có mấy ngăn ? Cả
bọn cuời ồ tán thuởng câu nói có duyên của Long. Long đuợc thể tiến luôn
sang Huy , vừa nh́n Huy , vừa trêu : - Tao biết Tim thằng Huy chỉ có một ngăn thôi
à. Mọi nguời nh́n Huy cuời. Huy không tha, háy háy cái mắt sang phía Long : - Tụi bây
không biết Tim thằng Long là Tim đặc như kẹo mạch nha sao. - H́nh như là
Tim sắt nữa ấy chứ. Phong chêm vào. Thế là cả bọn lại cuời ré lên. Chúng tôi cứ trêu chọc nhau như vậy, mà chẳng đứa nào để tâm giận. Tôi gọi Long và Khanh ra đây tán gẫu cho qua cái nóng ban trưa này. Long đáp lời gọi
sông núi của tôi. Nó kéo ghế ngồi đối diện với Huy. C̣n lại một chỗ
ở phía sau lưng tôi, chắc nó dành cho Khanh. Khanh uể oải đứng lên, vuơn vai, định
đi ra chỗ tụi Huy, chẳng hiểu nghĩ sao, nó lại nằm xuống giường
gần đấy. Lấy hai tay làm gối, rồi mở mắt tháo láo nh́n chiếc quạt
trần đang quay tít như con vụ. Con vụ ! Hai tiếng đó gợi nhớ trong Khanh
đến tuổi thơ khi ở Hà Nội. Nhà ở Cao Đắc Minh, gần chùa Giám. Khanh
thuờng cùng với bé Lan, con bà Phán Thân, bên cạnh nhà, hết chơi đi trốn đi t́m
lại đổi sang chơi đáo, chơi quay con vụ. Bé Lan phục hắn lắm v́ hắn
biết cách quay sợi dây đều quanh con vụ, rồi khéo léo tung con vụ ra xa, nuơng
theo chiều quay của con vụ, mà rút sợi dây về, làm sao cho con vụ vẫn quay tít trên
cái đinh to , như khi bé Lan co một chân xoay nguời, làm áo đầm xoè ra như cánh buớm.Con
vụ càng quay lâu bao nhiêu, th́ Khanh càng đuợc phục là tài giỏi bấy nhiêu.
Gọi
là bé Lan, thực ra, Lan chỉ thua Khanh có 2 tuổi. Lan lên
8. Khanh vừa chẵn 10. Khuôn mặt
của Lan tṛn, da trắng, đôi mắt tinh nghịch, long lanh trong sáng. ..Lan lại không biết
yểu điệu thục nữ, mà bảo giống như một thằng con trai, th́ cũng
tội nghiệp. Phải nói là Lan không dịu hiền như con gái th́ dúng hơn.Chơi với
Lan, Khanh thấy thoải mái dễ chịu. Nhưng Lan cũng c̣n sót lại đức tính con
gái ở chỗ hay giận hờn. Hôm nào Lan rủ Khanh chơi quay con vụ
, mà Khanh lắc
đầu từ chối , là Lan quay phắt đi, rồi hứ, rồi nguưt, rồi. ..không thèm
chơi với Khanh nữa. ..
Khanh bỗng nghĩ đến Quỳnh Châu. H́nh ảnh
Lan khi bé, và h́nh ảnh Quỳnh Châu bây giờ, có ǵ đó liên hệ với nhau không ? Có phải
v́ h́nh ảnh của tuổi thơ, mà khi thoạt gặp Quỳnh Châu
, lần đầu Khanh
theo Phong về nhà, đă làm Khanh có cảm t́nh ngay với Quỳnh Châu không ? Cũng mái tóc ngắn, cũng
đôi mắt láo liên, tinh nghịch , và nhất là đôi môi hơi dầy, trông "khiêu khích " làm sao
, có cái ǵ đó thân quen trong Khanh. Và cảm t́nh của Khanh cứ tăng theo với những
lần đến học chung tại nhà Phong. Khanh đang có sự rộn ră trong ḷng, mỗi
lần buớc đến gần chiếc cổng sắt đen ở duờng Phan Đ́nh
Phùng, rồi đuợc nh́n thấy khuôn mặt dễ thuơng đi ra mở cổng cho Khanh...Nhất
là lúc Quỳnh Châu mặc bộ áo màu hồng, quần ngắn tới nửa ống chân, có ren
túm lại, bó sát đôi chân thon dài, trong khi cái áo trên th́ rộng xoè ra như cánh của con công. Tay
áo th́ sát tới nách Tôi ngắm mà thấy ḷng chùng xuống v́...nàng đẹp quá
!. Khanh đang
thầm nhớ trộm yêu như vậy
, th́ khám phá ra , thằng bạn đang học chung với
Khanh, cũng cùng tâm trạng. Chẳng hiểu nó có nh́n thấy vẻ si mê dại khờ của
Khanh không, mà nó đi một buớc đánh gục địch thủ. Nó mua những hộp
bánh Bisquit tây ở tiệm bánh nổi tiếng Thái Thạch trên đuờng Catinat biếu Bố
Mẹ nàng. Rồi thỉnh thoảng lại mời cả nhà đi uống nuớc ở Givral. Hai Bác không đi, th́ đă có Phong Linh, Quỳnh Châu, đôi khi thêm nguời bạn của Quỳnh
Châu nữa. Khanh biết thân phận ḿnh, làm sao sánh đuợc với Huy, con nhà buôn bán lớn
có tiếng ở thành phố Saigon này. Thế là Khanh, đành âm thầm rút lui bằng cách đóng
vai nguời anh, như Giang Phong với cô em gái Quỳnh Châu.
Hôm nay, không phải là ngày hẹn nhau
học chung , nhưng Khanh lại muốn ghé Phan Đ́nh Phùng, muốn nh́n lại cổng sắt
đen, muốn nh́n lại dáng dấp của bé Lan ngày thơ. Nguời ra mở cổng
, không
phải là Quỳnh Châu, mà là chị Ba, nguời giúp việc. Nh́n thấy Khanh, chị đi nhanh
ra cổng, rồi ríu rít hỏi thăm sao cả tuần nay không thấy "cậu" lại học
?Khanh cuời vui , cho biết bận việc, và cũng mệt nữa.
Hai bác cũng tỏ
lộ sự vui mừng, đón Khanh ở cửa ra vào, và cũng như chị Ba, thắc mắc
về sự vắng mặt cả tuần của Khanh.Khanh vui, v́ vẫn t́m lại đuọc
sự thuơng mến như trong gia đ́nh. Hai Bác đă thuơng Khanh hơn, khi biết hoàn
cảnh của Khanh. Không mồ côi, nhưng đă phải tự lập sống một ḿnh
, và đă xa Bố Mẹ ngay từ thuở mới 15 tuổi đầu. Với tuổi đó, nếu
không có sự cắt đôi đất nuớc, th́ Khanh cũng là đứa con trai sống trong
sự giàu có của Bố Mẹ với mấy trăm mẫu ruộng thẳng cánh c̣ bay của
làng Phủ Lư.
Tuy Quê Nội tại Phủ Lư, nhưng gia đ́nh Khanh lại sống ở
Hà Nội. Phủ Lư chỉ c̣n lờ mờ trong trí nhớ non nớt của Khanh.
Khanh
vào Saigon với gia đ́nh Bác Phán Trác. Theo dự định, Bố Mẹ Khanh sẽ vào sau, v́
c̣n muốn dàn xếp vài câu chuyện. Gia đ́nh bác là Công Chức, nên Bác đuợc đi bằng
tàu bay truớc. Nhưng rồi, v́ lẽ ǵ Khanh không rơ, gia đ́nh Khanh đă kẹt lại. Khanh
vẫn đuợc 2 bác cho đi học ở truờng CVA, với 2 anh Tuấn và Trụ. Sớm
biết hoàn cảnh không may mắn của ḿnh, Khanh đă đi kèm trẻ, để lấy
tiền tiêu vặt.Khanh học đệ Ngũ, th́ kèm học tṛ đệ Lục. Và cứ
dạy kèm như thế, cho đến bây giờ...Tôi không mộng học Bác Sĩ như Phong, cũng
không dám nghĩ đến những ǵ quá xa vời
, ngoài tầm tay với.Tôi cố học, để
thi vào Không Quân, hoặc Hải Quân , để lo cuộc sống. Có lẽ cũng nhờ kèm
tṛ duới ḿnh một lớp , mà tôi lại đâm ra giỏi.
Rồi cũng tại phải
ra đời sớm , mà Khanh có vẻ lanh lợi hơn các bạn cũng lớp. Biết nhuờng
nhịn, chiều chuộng kẻ khác v.v...V́ thế, Bác Gái có ǵ ngon, cũng để dành riêng
cho Khanh , v́ cái mồm cái miệmg của Khanh đă đon đả, chào mời, và biết cách
nói chuyện , với những nguời lớn tuổi. Ấy thế, mà Khanh lại thua Huy. Nếu
so sánh giữa Khanh và Huy, th́ Khanh làm sao, lọt vào đuợc gia đ́nh nho phong, nền nếp
này. Gia đ́nh Phong không giàu nứt đố đổ vách, nhưng có một cuộc sống
sung túc, yên hoà của một mái ấm hạnh phúc toả đầy. Khanh thèm cái hạnh phúc
gia đ́nh, thèm có đuợc nguới vợ yêu thuơng lo săn sóc chồng con. ..Quỳnh
Châu là h́nh ảnh đằm thắm đó. Mỗi tối, Quỳnh Châu vẫn bưng lên một
khay 4 ly cà phê cho các anh uống, có sức thức mà học. Ḷng Khanh th́ rộn ràng, nhưng vẻ
ngoài th́ lạnh lùng, nghiêm nghị như một ông anh thứ thiệt Không biết Quỳnh
Châu, có đọc đuợc nỗi xao xuyến trong tâm hồn Khanh
, hay ánh mắt lưu luyến
của Khanh nh́n theo bóng dáng Quỳnh Châu, ra khỏi pḥng học của bọn Khanh, mà buớc
chân chim, tung tăng nhảy nhót trên nền gạch hoa ?
Hơn nữa, trời cho Khanh có
vẻ dáng bề ngoài trông có vẻ ăn chơi. Và rồi hoàn cảnh đưa đẩy
, khiến Khanh có cuộc sống phóng túng sớm. Khanh nhớ đến Tùng, là anh trai của
gia đ́nh mà Khanh đến kèm Thu học. Chính Tùng đă dạy Khanh nhảy đầm
, đă
rủ Khanh đi học Guitare , và cũng đă mở đuờng dẫn lối cho Khanh biết
"tán gái" trong khi đang học lớp đệ Tam CVA. Đổ lỗi cho Khanh th́ cũng có
chút oan. Nhiều khi cũng tại các cô gái nữa chứ. Một con én, sao làm nổi mùa Xuân
? Nếu các cô không nhận lời đi lang thang với con trai chúng tôi, th́ làm sao con trai chúng tôi
có cơ hội cầm tay, hôn má. ..
Khanh thân với Phong từ hồi học đuợc
nửa năm đệ Tam , và cũng đă truyền nghề lại cho Phong
, truyền những
ǵ Khanh đă học đuợc ở Tùng. V́ thế, ngay cả đối với Phong, Khanh cũng
vẫn là nguời ăn chơi, trác táng, hết cô này đến cô khác. ..nói ǵ đến các
Cụ đă nh́n Khanh không thể là nguời chồng tốt đuợc. Khanh nghĩ Quỳnh
Châu lấy Gia Huy là đúng nhất.
Từ khi, biết ḿnh là kẻ bại trần, dù chưa một
lần xuất quân , Khanh đă đóng trọn vai tṛ nguời anh.Những lần có sự xuất
hiện của Quỳnh Châu , Khanh cứ phải giả vờ chúi mũi vào quyển sách, bất
cứ là sách ǵ , hay là vờ nói với bất cứ ai về một chuyện ǵ đó, chẳng
đầu, chẳng đuôi, để khỏi phải nh́n khuôn mặt xinh xinh dễ yêu, tuởng
là gần gũi , mà lại cũng vời vợi xa cách muôn trùng. Hơn nữa, Khanh cũng không
muốn mất đi một t́nh thuơng mến của gia đ́nh Phong, và mất đi một
t́nh bạn thân quư với Gia Huy. Tuần vừa qua, vắng mặt
, không phải v́ ốm đau
hay bận việc, như Khanh đă nói với Phong, mà chính là Khanh muốn đo luờng ḷng
ḿnh với t́nh cảm mà chàng đă dành cho Quỳnh Châu. Chàng muốn quên, và tập quên. Buồn
thay cho t́nh đời ! V́ thế, sau khi dạy kèm học Thu xong, thấy trời hăy c̣n sớm, chàng
đă ghé Phan Đ́nh Phùng bất ngờ là v́ thế. Chàng chỉ tiếc đă không gặp Quỳnh
Châu, để xem ḷng ḿnh c̣n xốn xang nhiều không. Hy vọng với thiện chí "quên" của
chàng, mọi việc sẽ tốt đẹp. Khanh không muốn Phong nh́n ḿnh với ánh mắt
khác. Ánh mắt thuơng hại chẳng hạn
, th́ chắc chàng sẽ tủi thân và buồn
phiền lắm. Trong đời, chưa bao giờ chàng bị ai coi thuờng, dù chỉ là ánh
nh́n , hay là nụ cuời khảy bâng quơ khó chịu. Hàn sĩ đâu phải là điều
xấu hổ hay là một điều nhục nhă.Với chàng, chỉ có xấu hổ hay nhục
nhă khi nào làm việc ǵ trái với luơng tâm mà thôi.Hơn nữa, chàng chỉ có một ḿnh. Không
có ǵ để tiến thân hơn là cái bằng cấp trong xă hội chỉ biết đ̣i
hỏi cái mảnh giấy , tuy vô tri nhưng lại đầy quyền lực. V́ thế, t́nh
cảm của chàng lúc này cũng phải cố gạt sang một bên. Có một cuộc sống
vững, là có thể thực hiện đuợc phần nào điều mơ uớc trong đời. Nếu không, mọi uớc mơ sẽ trở thành vô vọng
, có khi c̣n dấn ḿnh xuống
bùn sâu, mà không thể nào ngóc đău lên đuợc.
Nghĩ ǵ xa xôi, cái thực tế nhất, là
giữa Huy và Khanh , hai đứa cùng đang học thi để thành Tú ông, chưa biết ai
đỗ ai truợt , nhưng Gia Huy chỉ hơn chàng về mặt có gia đ́nh hỗ trợ
, mà tự nhiên bất chiến bỗng dưng thành. Nếu Bố Mẹ chàng không kẹt lại
ở Bắc, hay nếu không có ngày 20 tháng 7 chia đôi đất nuớc,
, th́ chàng chưa chắc
đă thua Huy.
Nghĩ ngợi lan man măi, Khanh đă dến cổng sắt đen lúc nào không
hay. Trong lúc c̣n đang loay hoay với chiếc vespa màu xám cũ, th́ đă có tiếng cánh cửa
sắt mở , rồi một bóng hồng tuơi cuời, ríu rít như chim non : - À há, Kẻ
biếng học , hôm nay mới có mặt. - Vậy có phải phạt không ? Và ai có quyền
tha đây ? - Quỳnh Châu nè. Tôi nh́n vào đôi mắt tinh nghịch của cô bé Lan ngày xưa, và
nhủ thầm, Tim ơi, thôi đừng xao xuyến nhé. Và Khanh bỗng thấy ḷng thanh thản, nhẹ
nhàng, như vừa trút bỏ đuợc một gánh nặng đă đè trên vai từ lâu.
OOO
Chuyện
đời thật lắm bất ngờ xảy ra. Tại sao nhiều nguời không tin vào
số mệnh nhỉ ? Không hẳn là một trăm phần trăm chuyện tôi và Phuợng
sẽ thành vợ thành chồng , nhưng nếu không có ngày ăn khao Ngũ Long Công Chúa thi đỗ
Trung Học Phổ Thông, th́ liệu đời tôi có cu ki ở lứa tuổi 56 này không nhỉ
?
Bố Mẹ tôi thật vui mừng, khi nghe tin Quỳnh Châu đỗ. Chưa bao giờ
Mẹ tôi lên pḥng chúng tôi học , vậy mà trưa nay, khi Quỳnh Châu đi xem bảng về, rồi
cái miệng như cái loa, ầm ĩ báo tin vui
, th́ Mẹ tôi đă lật đật đi nhanh
lên pḥng tôi hớn hở : - Phong ơi, em con đỗ rồi đó. Rồi bà vui mừng
nói trong hy vọng - Mong là vài tháng nữa
, tôi sẽ có tin vui của các anh nhé. - Thưa Bác, chúng
con xin chia vui với hai Bác. Thằng Khanh luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Mẹ
tôi cuời. Khuôn mặt của bà rạng rỡ, tuơi sáng. Tôi chạy lại ôm Mẹ. Mẹ
là nguời hạnh phúc nhất trên đời nhé. Có Ngũ Long Công Chúa
, rồi lại có Tứ
Quí , mẹ biết vậy không ? Mẹ tôi gật gật đầu, rồi đi nhanh xuống
lầu.
Gia Huy nhanh chân theo mẹ tôi xuống nhà
, dĩ nhiên là để gặp Quỳnh
Châu. Chỉ c̣n lại ba đứa. Tôi liếc nh́n sang Long, rồi Khanh
, đứa nào tôi cũng
thấy đang chăm chú đọc sách. Tôi vuơn vai, vẹo ḿnh, rồi đề nghị
xuống nhà nghỉ giải lao trong khoảng 1 tiếng đồng hồ.
Tuy mừng
với tin Quỳnh Châu đỗ , nhưng tôi lại rất nóng ḷng muốn biết tin tức
về Phuợng của tôi. " Phuợng của tôi" nghe sao mà t́nh tứ thế
!. Tôi lẩm bẩm
một ḿnh với ư nghĩ vui vui. Bao giờ th́ Phuợng là của tôi nhỉ ? Mà liệu Phuợng
có là của tôi không ? Tôi cuời thầm về ư nghĩ trẻ con của ḿnh
Tôi rất
muốn hỏi Quỳnh Châu , nhưng lại ngại mọi nguời nghi ngờ này nọ, nên
lại thôi. Đúng là có tật giật ḿnh. Và tôi đành câm miệng. Loay hoay măi, tôi mới dám
đánh liều hỏi một câu bâng quơ : - Mẹ hứa khi nào Ngũ Long Công Chúa đỗ, th́
Mẹ sẽ khao lớn , phải vậy không Mẹ ? - Ừ, Mẹ hứa thế, nhưng
hiện giờ mới chỉ biết có Quỳnh Châu, mẹ có hỏi em con, nhưng nó cho biết
tụi kia tên vần khác, thi ở truờng khác, hiện giờ chưa biết rơ. Th́ đành
chờ vậy.
Mẹ đă trả lời, nhưng câu hỏi trong ḷng tôi vẫn chưa
được sáng tỏ. Tôi chỉ muốn biết về Linh Phụơng thôi. Nếu tôi
biết nàng thi ở truờng nào, chắc chắn tôi sẽ xách xe chạy đến truờng
đó ngay bây giờ. Tôi tự trách ḿnh đă vô ư không hỏi Phuợng về số báo danh của
nàng. Tôi biết ḿnh sẽ không tập trung tư tuởng để học đuợc tối
nay , mà sẽ c̣n không ngủ đuợc, nếu tôi chưa biết đích xác về cuộc
thi đỗ, truợt của nàng. Tối nay, Gia Huy không ngủ lại
, lấy cớ phải
về để báo tin cho ông bô bà bô biết. Tôi biết thừa
, là nó vui quá, không học đuợc. Long th́ đang im lặng chứng minh một bài toán hắc búa ở bàn cuối pḥng.Khanh th́
sách để trên đùi, nhưng mắt th́ lại lang thang ở ngoài trời. Tôi cũng chẳng
khác ǵ Khanh.Ḷng tôi cũng đang bồn chồn rối ren, khi nh́n thời gian chậm chạp
trôi qua. Tôi hỏi Khanh cốt phá tan cái không khí im lặng này. - Tao đố mày, áo vàng có đỗ
không ? - Mày đừng lo, chắc chắn đỗ. - Sao mày dám quả quyết thế
? - Gia đ́nh mày đang hên mà. - Ủa, gia đ́nh tao hên, th́ ăn giải ǵ đến nàng
áo vàng ? - Rồi cũng thuộc về gia đ́nh mày thôi. - Th́ ra thế. Tôi định
cải chính, lại thôi. V́ nếu không , sao tự nhiên lại hỏi về nàng. Tôi thật rắc
rối tơ.
Từ đó chúng tôi im lặng.
Lạ ghê, nhóm 4 đứa tôi dang học hăng
hái là thế, mà chỉ v́ cái vui dang trong t́nh trạng chờ dợi của mọi nguời nói
chung và của Ngũ Long Công Chúa nói riêng, mà hai hôm nay, chúng tôi trở nên uể oải. Huy th́ vắng
mặt từ hôm qua. Long không có ǵ thay đổi. Khanh th́ cũng chỉ đến học buổi
sáng , chiều th́ phải đi kèm học dàng nhà Thu.Sinh hoạt của Khanh vẫn là b́nh thuờng, nhưng
sao tôi lại thấy như có ǵ khác. Chỉ c̣n lại ḿnh tôi là sống trong sự chờ
đợi nôn nao, bồn chồn. ..Quỳnh Châu cũng ít khi có nhà. Tôi biết nó đến
nhà mấy cô bạn thân trong nhóm Ngũ Long, để chờ tin tức. Cứ mỗi lần
có tiếng chuông cổng reng, tôi lại hồi hộp
, tuởng Quỳnh Châu về. Chạy
vội xuống nhà, ngó ra cổng, nhưng chỉ là những nguời tôi không mong, không cần
sự hiện diện của họ , khi th́ nguời đưa thư, khi th́ chị Ba đi
đâu về. ..Bóng Quỳnh Châu vẫn mịt mờ suơng khói.
Tôi ra vuờn sau, làm
vài cử động thể thao cho giăn gân cốt, và cũng để kéo dài thời gian trong
sự đợi chờ. Mấy cây ăn trái lớn thấy rơ. Ồ, góc vuờn phía trái Bố
tôi trồng cây ổi từ bao giờ, mà cây lá xum xuê quá. Hoa muớp vàng nở bên hàng dậu
thưa , giây leo quấn quanh giàn, dang tḥng ḷng vài trái xanh,
non. Mẹ tôi đang lom khom tuới gốc
cây Mai. Chị Ba cũng đang ngồi nhổ cỏ cho bụi rau thơm. Gia đ́nh tôi ở
căn nhà này đă lâu rồi, mà hôm nay tôi trông thấy cái ǵ cũng như mới. Mới từ
trong vuờn vào đến nhà. Và nếu Linh Phuợng có đến ngay lúc này, th́ liệu tôi
có nh́n thấy nàng là nguời mới không nhỉ. Nguời mới
, ồ, biết đâu đấy. Và nàng cũng là nguời mới thật
, v́ nàng đă đỗ bằng Trung Học Đệ
Nhất Cấp. Bây giờ là cô Phuợng có bằng cấp, không c̣n là cô Phuợng tay trơn
của mấy tuần truớc. Rồi tôi nữa, chỉ c̣n vài tháng nữa thôi, tôi sẽ là
sinh viên truờng thuốc, hay lại phải đi lính uưnh nhau như bao chàng trai thế hệ. ..Tôi lại vẽ cho ḿnh một tuơng lai ngắn
, không phải 7 năm như muốn trở
thành một Bác Sĩ , hay 5 năm như là duợc sĩ. Phe con trai chúng tôi, thật tâm mà nói
, thích
Y khoa hơn Duợc Khoa, v́ tôi bị ấn tuợng khi nghe mấy cô gọi Duợc sĩ là
nguời bán ve chai. Cũng đúnh thôi. Chỉ cần Bác sĩ viết "lá thư t́nh" tức
là cái toa, rồi đưa đến duợc pḥng để duợc sĩ "đọc thư
t́nh" rồi theo đó mà lấy thuốc, thế là xong phận sự. Kể như vậy th́
cũng không có ǵ hồ hởi. Khám bệnh, nhất là
, khám bệnh cho nữ giới , chắc
là nhiều hấp dẫn hơn. Nghĩ thế, Phong bật cuời ra tiếng
, và tự hỏi, có
phải v́ thế mà đàn ông con trai thích học y khoa chăng ??
Tuơng lai gần mà
tôi muốn nhắc đến, là học ra cử nhân Luật hay cử nhân Văn Khoa. Mà nếu
có tài ăn nói như thằng Khanh, th́ học làm thầy căi, tức là trở thành Luật Sư.Tôi
không bao giờ thích làm nghề căi cọ này. Thời gian có khi c̣n dài hơn là học Y khoa nữa. Ôi, nghĩ sớm làm ǵ cho tổn thọ Chưa đỗ ông nghè đă đe hàng tổng. Hăy
cứ đỗ cho xong cái Tú kép này đi đă
, rồi hăy mộng xa vời.
Sau hai ngày bỏ bê học hành, hôm nay 4 dứa
chúng tôi, đă lấy lại đuợc hứng khởi đă mất. Căn pḥng ch́m trong yên
lặng , v́ đứa nào cũng đang mải mê ngồi học. H́nh như chỉ có tôi là
hơi chia trí một tí. Tôi nghe rơ tiếng quạt trần quay. Nghe rơ đuợc cả tiếng
gió lao xao ngoài hiên, rồi nghe đuợc cả tiếng chuông reng ngoài của. Và, ḷng tôi vụt
oà vỡ niềm sung suớng, khi tiếng Quỳnh Châu léo nhéo từ ngoài lối đi vào : -Bố
ơi. Mẹ ơi. Ngũ Long chúng con giỏi chưa, không có đứa nào truợt cả. Tôi
nghe rơ đuợc cả tiếng dép đi vội ra pḥng khách của Bố.Và h́nh dung bóng dáng
Mẹ tôi hiền lành đi sau lưng chồng. Không đợi ai phải lên báo thành tích
vẻ vang đó, tôi chạy nhào xuống cầu thang, tới chỗ Quỳnh Châu đang mở
tủ lạnh lấy nuớc uống : - Chúc mừng Ngũ Long đại thắng. Mặt
Quỳnh Châu lại có dịp vênh lên, nhưng hôm nay, lần đầu tiên, tôi thấy cái vênh
váo đó của em gái thật đẹp. - Cám ơn ông Anh dễ thuơng của Em. Em cũng
chúc truớc ngày đại thắng của Tứ Quí các anh nha. - Tứ Quí xin chúc mừng
sự thành công vẻ vang của Ngũ
Long. Và cám ơn lời chúc của Quỳnh Châu. Đó
cũng là điều mong mỏi của nhóm Tứ Quí đấy. Tiếng Khanh ở phía
cầu thang vọng vào. Cá hai anh em chúng tôi đều quay lại một luợt, th́ đă
thấy Long, Huy, Khanh đang lố nhố
, mỗi đứa một góc. Rồi th́, không hẹn
mà ḥ, ngoài cổng, đă có những bóng hồng tha thuớt với những tiếng ríu rít như
đàn chim non nh́n thấy chim mẹ mang mồi về.
Ḷng tôi rộn lên v́ vui, dù chưa
kịp nh́n thấy Linh Phuợng đang đứng ở góc nào. Quỳnh Châu chạy ra đón
tiếp các bạn , rồi cùng phụ với Ngũ
Long, mang những hộp bánh ngọt mua
ở Nguyễn Văn Đắc vô bày ở bàn ăn trong nhà. Thế là, bỗng dưng, nhà rộn
lên những tiếng nói cuời , khác hẳn với 2 ngày đă trôi qua trong im lặng nặng
nề.
Trong câu chuyện vui, Mẹ tôi đă nhắc lại lời hứa tổ chức
khao Ngũ Long đậu Trung Học , và ngày tháng để tùy các cô chọn lựa. Tôi ít
khi ăn bánh ngọt, vậy mà hôm nay đă ăn hết hai cái choux à la crème
, do Phuợng Trinh
và Bạch Mai mời. Và uống ly trà do cô em gái Quỳnh Châu đưa để ăn với
bánh nhân đậu xanh do Linh Phuợng vừa trao. Tú Quyên th́ cứ lăng xăng lấy bánh
từ hộp xếp ra đĩa. Ngũ Long tha hồ thay nhau kể những vui, buồn trong
ngày thi , và sự hồi hộp khi đi nghe kết quả. Biết đuợc các bạn ḿnh
đă đỗ, th́ ḷng những cô chưa có nghe tên
, run run như thế nào. Những lo âu truớc
đây, giờ lại trở thành chuyện vui, kể như kể chuyện vui cuời của
ai ai đó. Huy, Long và Khanh th́ cứ vừa ăn vừa nghe, và không quên góp những mẩu chuyện
để pha thêm mắm muối, khiến cho câu chuyện lúc nào cũng nở như pháo rang.Mẹ
tôi lại c̣n dúi cho Khanh cái bánh nhân đậu xanh, rồi rót thêm trà cho nó nữa. Bố tôi th́
cứ luôn miệng, - Hôm nay vui quá bà nhỉ. Và tôi nh́n đuợc sự rạng rỡ
trong ánh nh́n thân thuơng của mẹ khi nguưt yêu chồng.
ooo
Càng gần ngày thi, ḷng
tôi càng hồi hộp. Sau ngày thi của Trung Hoc Phổ Thông, sẽ là ngày thi của Tú Tài
1. Và
sau đó là Tú Tài 2. Quỳnh Châu lúc này lo lắng cho chúng tôi nhiều hơn, v́ bây giờ, nó đă
rảnh rang, có thừa th́ giờ để vui chơi, họp bạn. Các cô trong nhóm Ngũ Long, cũng
hay đến chơi, và thuờng xuyên nấu nuớng
, làm bánh trái, để chúng tôi đuợc
"tẩm bổ" nhiều hơn. T́nh thân giữa Ngũ Long và Tứ Quí có vẻ gắn bó, vui
vẻ hơn xưa. Tôi đă có dịp hỏi Linh Phuợng về ngày khao đỗ, định
bao giờ chưa, th́ đuợc nàng thổ lộ cho biết, cả nhóm, đă đồng ư
chờ ngày các anh thi xong. Tôi bỗng thấy ḷng chùng xuống v́ cảm động. Mỗi
tối, ngoài ly cà phê đặc, thỉnh thoảng Quỳnh Châu c̣n cho tụi tôi ăn những
bát cháo gà nóng, rắc chút tiêu , có hành ng̣ thơm phức. Có khi là cháo cá v́ nhà Phuợng Trinh có nguời
anh thích đi câu ở những nơi xa. Không th́ lại bánh ḿ Micheau nóng ở Bưu Điện
, quết mayonnaise với tỏi. ..Chúng tôi đuợc ăn ngon, nên kháo nhau, giá Ngũ Long thi sớm
hơn mấy tháng truớc th́ đỡ cho tụi tôi biết là bao!
Nhưng rồi ngày
thi cũng đă đến. Tôi xin phép Bố Mẹ để Khanh đuợc đến ngủ
lại trong 3 ngày thi. Bố Mẹ tôi bằng ḷng ngay. Truớc ngày thi một ngày
, Mẹ tôi
đă ngỏ ư đó với Khanh. Lúc đầu Khanh hơi ngần ngại, nhưng tôi cũng
nói thẳng rằng, xe Vespa của mày cũ quá, lỡ xảy ra chuyện ǵ trong ngày hôm ấy, thi
làm sao. Nghe vậy, Khanh đành bằng ḷng, và cám ơn Bố Mẹ tôi, và cũng không quên quay
sang Quỳnh Châu và tôi, với ánh nh́n biết ơn. Trong 3 ngày thi, Quỳnh Châu đă tỏ
ra săn sóc đặc biệt cho 2 đứa tôi. Và thuờng nhắc nhở chúng tôi đừng
thức khuya quá , ngày mai mệt, sẽ không đủ sáng suốt làm bài v..v...Chúng tôi chỉ thi
trong 3 buổi sáng, c̣n cả buổi chiều tới khuya để ôn bài vở.Chiều chiều
, tự tay Quỳnh Châu pha những ly nuớc chanh chua ngọt thật khéo
, có đá mát ruợi , để chúng tôi uống cho khoẻ. Quỳnh Châu bảo : - Uống măi cà phê, sẽ mệt
tim lắm đó. Không tốt đâu. - Không có cà phê, không thức đuợc, th́ cũng đành
chịu vậy thôi. Quỳnh Châu vùng vằng đi ra, lẩm bẩm : - Anh Phong th́ lúc nào
cũng buớng.
Ba ngày thi đă xong.Khanh xin phép đuợc trở về nhà, ngủ lấy
lại sức. Tôi cũng vậy. Ngày cuối cùng thi xong, tôi về nhà liền, vào pḥng nằm
ngủ say như chết. Tôi c̣n dặn Quỳnh Châu và chi Ba, đừng gọi tôi dậy, bất
cứ v́ lư do ǵ. Tôi cần ngủ. Tôi đoán Huy và Long cũng vậy. Mong rằng, mọi điều
sẽ tốt đẹp đến với chúng tôi.
Không c̣n phải lo lắng cho thi củ, tôi cảm
thấy thoải mái trong ḷng.Mỗi sáng thức dậy, tôi thuờng ra vuờn sau, nh́n nắng
buổi sáng lung linh trên những ṿm cây.Tôi lại yêu thích cái vắng lặng của buổi
sáng mà chỉ có mấy hôm nay tôi mới để
ư , và cảm nhận.Nắng đang lên. Nắng
vàng, đẹp quá. Không khí trong lành của sáng sớm đă làm cho tôi cảm thấy yêu đời
và yêu nguời, cho nên tôi nh́n cây cỏ cũng thấy nó có hồn. Chậu Mai vàng đang khoe
lá non. Những chiếc lá nhỏ, màu hơi hơi đỏ. Cành ẻo lả đang đong
đưa theo gió.
Bỗng tôi nghe có tiếng nhạc văng vẳng. H́nh như tiếng
nhạc đang réo rắt trong nhà. Tôi lắng tai nghe. Một bản nhạc nhẹ và buồn. Nỗi buồn không quay quắt khổ đau, nhưng cứ từ từ thấm nhẹ
vào ḷng nguời. Rêverie de Shumann. Ồ, bài này là bài tôi thích lắm. Phải gọi là mê mới
đúng. Tôi nhớ lại ngày tôi học Anh văn ở Hội Việt Mỹ đuờng
Mạc Đĩnh Chi. Cứ cách vài tháng, nhà truờng lại tổ chức ngoài trời, cho
tŕnh chiếu về âm nhạc loại cổ điển, nói về đời sống của
những nhạc sư như Mozard ,
Beethoven. v..v...Kỳ này là Shubert và Shumann. Kỳ tổ chức
nào th́ cũng có mặt tôi. Dù không học về đàn duơng cầm
, nhưng tôi vẫn mê
nghe những ḍng nhạc tuyệt vời của họ. Tôi c̣n nhớ, lúc ấy tôi c̣n nhỏ, chừng
15, đang c̣n phải đạp xe đạp đi học ở Chu Văn An, cách xa nhà cả
gần tiếng đồng hồ. Và tối đó, tôi đă một ḿnh với con ngựa sắt, đạp
tới đuờng Mạc Đĩnh Chi, và không kịp dựng xe, tôi ngồi lên yên xe, và say
sưa nh́n lên màn ảnh nhỏ ở giữa trời. Shubert với bài
Ave Maria. Và tôi đuợc
biết tại sao có bài đó. Họ kể rằng, Shubert là nghệ sĩ nghèo, dù lúc ấy
nhạc của ông đă đuợc nhiều nguời biết đến
, nhất là trong giới
vuơng giả. Một hôm, trong cung điện nhà vua cho mời nhạc sĩ đến đánh
đàn cho giới quư phái vọng tộc thuởng thức. Ông đă phải đi thuê loại
áo cho đúng với phong cách vuơng giả. V́ là áo thuê, nên có bấm cái số thuê ở cổ
áo. Nguời nhạc sĩ đă vô t́nh quên không xé đi, vẫn để nguyên cái số đó, và
mặc đến nơi cung điện
, do tài xế của nhà vua đến đón. Trong khung
cảnh trang nghiêm , một nguời giới thiệu tên ông:shubert. Mọi nguời vỗ tay
, rền vang cả một căn pḥng rộng mênh mông. Ông ngồi vào đàn. Quên đất trời. Quên mọi nguời đang hiện diện nơi đây. Ông đă ru hồn vào những bản
nhạc do ông soạn , và đă làm cho những nguời có mặt tối đó, phải say mê
nhạc của ông. Trong lúc ngừng để giải lao, mọi nguời xúm quanh ông để
chuyện tṛ. T́nh cờ, mấy bà quư phái đă nh́n thấy cái số thuê áo của ông, và cuời
chế diễu ông, khiến ông vừa xấu hổ, vừa buồn cho thân phận ḿnh. Ông lặng
lẽ rời cung điện.
Ông đi bộ
, một ḿnh trên con đuờng khuya , lạnh
vắng và không một bóng nguời. Bao trùm ông là một khối đen, trên nền trời không
sao. Trong bóng tối mông mênh đó, ông nh́n ra xa thật xa, xa tít chân trời..có một ánh đèn
nhỏ thật là nhỏ, như một đốm sáng mà thôi. Và ông cứ nh́n theo đốm
sáng đó mà đi đến. Đi măi.Đi hoài.Đi trong cô đơn và lạnh lẽo. Cái
lạnh của suơng khuya , và của cả t́nh đời.Qua không biết là bao nhiêu đồng
ruộng bát ngát. ..Đốm lửa đó cứ to dần, to dần
, và khi đến nơi, ông
mới biết, giữa đồng không mông quạnh này, tụi mục đồng đă dựng
lên một cái lều nhỏ bằng tre, và ở giữa, một ảnh Đức Mẹ Maria
với ngọn nến , để trong một cái chai, đă cắt bằng để che gió. Ông quỳ xuống, làm dấu Thánh Giá, và trong cơn xúc động khôn cùng, bài AVE MARIA đă thành
h́nh , những nốt nhạc đă thay lời ngợi khen Mẹ
Maria. Cho đến bây giờ, mỗi
lần nghe ai đánh đàn, hoặc hát bài này, bất cứ ở đâu, trong nhà thờ
, hay một
nơi chốn đông nguời. ..tôi vẫn cảm thấy ḷng tôi xúc đông vô bờ. Trái
lại, Shumann, th́ tôi lại không nhớ ǵ về nguời nhạc sư này, mà chỉ bị
mê hoặc v́ những ḍng nhạc tuyệt vời say đắm
, trong bài Rêverie của ông mà
thôi. Sáng nay, t́nh cờ tôi lại đuợc nghe những ḍng nhạc này vào một lúc không
ngờ. Trong nhà, không có ai, ngoài tôi. Hay là ở hàng xóm vọng
sang. Tôi có nghe những tiếng lao
xao trong nhà. Và h́nh như có cả tiếng nói tiếng cuời khúc khích nhè nhẹ ở đâu
đây. Tôi nghi ngờ cái thính giác của tôi, nhưng cũng buớc vào nhà. Th́ ra, tai tôi đă
nghe đúng. Quỳnh Châu và các bạn đang bàn tán, chí choé ǵ ở trong pḥng ngủ của Quỳnh
Châu.Và các cô đă vặn máy hát trong pḥng tôi, để nghe nhờ. Tôi lên tiếng gọi. Quỳnh
Châu, Tú Quyên và Bạch Mai đều ùa ra phía hành lang, và ồ một tiếng ngạc nhiên : -
Tụi chúng em tuởng anh không có nhà. - Nên đă vặn ầm nhạc lên phải không ? -
Ầm đâu. Tú Quyến cả chính. Và tiếp : - Tại nhạc của Anh hay quá, nên
mải mê nghe, không biết là. .. - Nhạc nào của Anh. Của ông Shumann đấy chứ.
Tôi cảm thấy ḿnh rất tự nhiên truớc mặt cô em gái và Tú Quyên, Bạch Mai.Nhưng
sao tôi lại không tự nhiên đuợc truớc mặt Phuợng Trinh và Linh Phuợng ? Cũng
lạ.
Tôi cho Quỳnh Châu biết là tôi sẽ đi ăn trưa với bạn. Rồi
tôi, thay áo quần, dến chỗ hẹn với mấy thằng bạn ở Quán Chùa La Pagode.
Trong lúc chờ đợi kết quả cuộc thi, tôi hay lang thang ngoài phố
với bạn bè, khi th́ ở Quán Chùa La Pagode, khi th́ ở Givral.Chúng tôi thích ngồi ở Quán
Chùa hơn, v́ đuợc ngồi ở ngoài vỉa hè, tha hồ ngắm kẻ qua, nguời lại. Nhất là những chiều cuối tuần, nam thanh nữ tú
, từng đôi, hay từng đoàn
dát d́u nhau đi dạo mát. Đôi khi nh́n thấy những thằng bạn quen, đi với
"đào", chúng tôi chỉ cuời mỉm
, háy mắt , ra chiều thông cảm. Cũng có khi háy mắt
là một lời đe dọa ngầm, nếu chẳng may bạn ta lại đi với nguời
con gái lạ mặt nào đó. ..Và, nhiều khi, chỉ là một vài ly chanh đuờng, hay vài
chai bia nhỏ, mà tụi tôi ngồi hết cả buổi chiều.
Thuờng th́, chỉ
bọn con trai đi với nhau, chúng tôi mới ngồi ở đó mà thôi. Nếu đi với
cô gái nào, th́ dĩ nhiên, chúng tôi cũng biết điệu
, vào ngồi ở Givral , trông lịch
sự hơn. Givral, tụi tôi gọi bằng cái tên rất ư là b́nh dân, chẳng thơ mộng
tí nào : quán lồng kính. Đúng vậy. V́ chung quanh tiệm, là những cửa kính đuợc
lau chùi bóng loáng để những nguời ngồi trong đó, vừa ăn uống, vừa
đuợc ngám nh́n thế giới bên ngoài qua cửa kính bịt bùng như cái lồng. Hai thế
giới chỉ cách nhau bằng miếng kính dầy
, thế mà lại khác nhau hoàn toàn.
Thế
giới bên ngoài, khi th́ mưa gió , lạnh lẽo, khi th́ nóng nực, bụi bặm, khó chịu. Có những nguời đi chậm rải như tản bộ với vẻ của khách nhàn
du, mặt th́ thảnh thơi, b́nh thản. Có nguời lại vội vàng, hấp tấp như
đang có chuyện ǵ cấp bách lắm
, khiến nét mặt nhăn nhó, đăm chiêu. ..
Trong
khi, thế giới bên trong, th́ mùa nào, khách trong quán, cũng vẫn thấy ḷng nhẹ nhàng
, thoẩi
mái. Nếu là mùa Đông, đă có máy suởi ấm. Nếu là mùa hè, đă có những hơi mát
tỏa ra từ máy lạnh. Một ly kem dâu
, một ly cà phê đen, ró từng giọt trong ly
trắng đục, và dầy. Thế là hai đứa có thể ngồi tâm sự hàng giờ
bên nhau. Đôi khi, để cho không khí đuợc thơ mộng hơn
, chàng trai c̣n bỏ tiền
vào máy nhạc, chọn bản nhạc nào hay,
ư nghĩa để tặng nàng, rồi bấm
nút, đĩa nhạc rơi xuống, và quay thành từng ṿng tṛn, âm thanh nhẹ nhàng phát ra. ..khi
th́ giọng trầm ấm của Frank
Sinatra , có khi Elvis Presley , hay Dalida...với những bản
thịnh hành như Bambino - Aimes Moi -It's Now or Never -Feeling -Smoked In your Eyes -Les Feuilles Mortes. ..Ôi, nhiều lắm, kể sao cho hết !
Chúng tôi chia tay nhau sớm hơn mọi ngày, v́ Khanh
phải đi kèm học cho Thu. Long th́ về nhà v́ có gia đ́nh nguời em họ từ Dalat
về chơi. Chỉ có Huy là theo tôi về nhà. Huy chở tôi bằng chiếc vespa mới. Truớc
khi về nhà, chúng tôi c̣n chạy ṿng ra tiệm bánh Nguyễn Văn Đắc mua ít bánh ngọt. Tôi thích nhất là bánh ḿ chiên tôm. Họ cắt bánh ḿ thành lát mỏng
, rồi quết tôm giă
nhuyễn, h́nh như có hành tây cắt hạt lựu nữa, rồi nêm nếm pha chế đủ
vị với tiêu, rồi cho vào chảo lớn, đổ nhiều dầu cho thật sôi, rồi
cho bánh ḿ quết tôm vào chiên. Dầu thật sôi, nên bánh ḿ mỏng, tôm quết cũng mỏng
nữa, thành ra dễ chín, dễ vàng, ngon hết sảy. Tôi không biết tôi nói vậy có đúng
không ? Tôi chỉ nói theo cách tôi nh́n thấy cái bánh, và theo sự tuởng tuợng của tôi mà
thôi. Ấy thế mà khi tôi tả theo cách vừa tả đó
, Quỳnh châu đă làm cho chúng
tôi ăn vài lần trong lúc đang học đêm. Nửa đêm là lúc buồn ngủ nhất, lại
đói bụng nữa, nếu có bánh ḿ hay xôi lạp xuờng mà ăn, th́ c̣n ǵ quư bằng !Tuyệt
cú mèo ! Có lẽ Huy với tôi cùng ư nghĩ, nên khi tôi vừa đề nghị
, là Huy O.K liền.
Chúng tôi buớc vào nhà.Huy chưa kịp dựng xe
, tôi chưa kịp mang bánh vào, đă
nghe thấy những tiếng ồn ào như chợ vỡ. Th́ ra các cô đang bàn tán xôn xao, về
ngày ăn khao sắp tới. Nào là mua bánh ngọt ở đâu vừa ngon, vừa rẻ. Nào
là đặt ai nấu xôi ṿ. Nhờ chị ba đặt dùm bánh hoa hồng, bánh bẻ có nhân
cà cuống. ..Thịt quay chợ cũ. Chả gị thím Lục. Vịt
quay. Gà quay ở tiệm
Tàu chợ Lớn.Gà rút xuơng nhồi thịt ở tiệm Nguyên Huơng Tân Định. ..Rồi
xúp măng tây nấu cua ai nấu ngon, th́ nhờ.v..v...Đại khái là thêm món nọ, bỏ món
kia. ..mà chẳng ai chịu nghe ư kiến của ai. Huy chỉ nghe câu đuợc câu chăng, cũng
cứ vào phe với Quỳnh Châu : - Phải đấy
, bỏ món vịt quay gà quay đi, v́
có heo quay rồi. Quỳnh Châu th́ cuời tít mắt, nhưng đă bị phản đối
um xùm. - Gớm , chưa ǵ đă vác lên vai rồi. Ít nữa, chắc đội lên đầu. - Quyên, mày nói nguợc. Bây giờ đội lên đầu. Ít nữa vác xuống vai... -
Đến lúc nào th́ không đội , không vác.
.hả tụi bay ? Bạch Mai đụơc
dịp, làm cho cả bọn nhốn nháo nói cuời, ầm ĩ cả nhà. - Eh, thức uống
th́ sao ?Tú Quyên hỏi giật đùng đùng - Tạm thông qua với nuớc cam bột pha
và ít nuớc lon hộp. Quỳnh Châu kết thúc phần nuớc uống.
Tạm xong
phần ăn uống, các cô quay sang phần thiệp mời. Ai sẽ đánh máy chữ ? Và
định mời bao nhiêu nguời ? Chia theo từng nhóm quen với gia đ́nh, để mỗi
cô có phận sự dem thiệp đi mời, và có quyền mời bạn riêng của ḿnh nữa. Bọn Tứ Quí chúng tôi dĩ nhiên là chắc chắn đuợc mời, lại c̣n đuợc
kèm thêm câu : - Ai muốn "bắn sẻ" kỳ này
, phải đến, cơ hội ngàn năm, v́
sẽ có rất nhiều nguời đẹp Trưng Vuơng trong đại hội này. HONG VU LAN NHI 08252003
Trở Về Home - Trang Đầu - Trang Trước - Trang Kế Tiếp - Trang Cuối
|
|
|
|