| |
|
Con Đương Không Định
Hồng vũ Lan Nhi
Chương
3
Ngày
tiệc mừng gần đến rồi. Ngũ Long bận tíu tít. Mỗi lần các cô đến
họp ở nhà Quỳnh Châu, náo động, ồn ào cả buổi trưa, không để cho
hai Bác ngủ.Bác gái c̣n ra bàn thêm ư kiến với bọn trẻ nữa. Xem chừng Bác gái cũng
hồi hộp chờ đợi ngày vui như tụi trẻ vậy. Bác cũng thắc mắc
nhiều thứ. Và cứ nhớ đuợc điều ǵ, Bác lại cũng hỏi ngay. -
Đă in thiệp mời xong chưa ? - Đă đặt xong các món ăn chưa ? - Quần
áo các cô th́ sao ?
Nhắc đến áo quần, có lẽ nguời lo chu đáo nhất về
phuơng diện này là Bác Phát, Mẹ của
Trinh. Bác là nguời đàn bà ăn diện, dù bác
đă ở lứa tuổi ngoài 60. Mỗi lần gặp chúng tôi, mặt mày xơ xác v́ lo, không
có chút điểm trang, là y như Bác lại mắng yêu : - Con gái như cái hoa đang dộ
nở đẹp. Nhưng không phải v́ thế mà để mặt mày xơ xác thế kia, trông
chẳng giống ai. Ra ngoài cũng phải thoa chút phấn hồng, đánh tí son nhạt cho
môi không xám ngoắt v..v...
Phuợng Trinh kể là, mỗi lần, có đám cuới, có tiệc
tùng, là Mẹ Trinh lại bắt đi may một cái áo dài mới. Tại Mẹ Trinh quen với
mấy tiệm vải lớn ở trên đuờng Catinat, cho nên, có hàng mới về, là họ
gọi báo cho biết. Có lẽ Bác Phát lo cho con gái lấy chồng hơn là lo cho con ăn học. Chả thế mà cũng đă lâu, trong một lần đến thăm Mẹ của Quỳnh
Châu, chả biết hai bà Mẹ đă tâm sự ǵ, chỉ thấy Bác Phát chép miêng : - Con gái
chỉ có một thời thôi. Học cho lắm mà không có chồng th́ cũng lo lắm bác ơi. Tôi th́ chỉ mong sao cho nó yên một bề là tôi yên tâm. Có chết cũng nhắm mắt đuợc. Th́ cũng như Bác với tôi ngày xưa, Bố Mẹ cứ đến tuổi, có nguời
hỏi là gả. Rồi ḿnh cũng sống hạnh phúc trong mái ấm gia đ́nh.
Quỳnh
Châu, nghe đuợc, tự hỏi, nếu Bác Phát trai không là Bác Sĩ, th́ liệu Bố Mẹ
của Bác gái có gả không nhỉ. Câu hỏi không có lời đáp trả. Tiếng nói của
Bạch Mai, cắt đứt sự suy nghĩ của Quỳnh Châu. - Châu ơi, trưa mai, tụi
ḿnh đi phố nhé. Xem có kiểu nào mới không ? - Mày định mặc gi ? - Tao định
may áo đầm dài, hở nách, hở cổ, kiểu giản dị thôi. Nhưng sẽ là màu
đen, để tao choàng khăn mỏng cho điệu. Rồi Mai hỏi lại Châu : -
C̣n mày ? - Chưa biết. Có thể là Xuờng Xám. Gấm Thuợng Hải hoa đen, vàng. ..chẳng
hạn. - May quá có Bác nhắc, không th́ con cũng quên mất. Mấy đứa kia đâu hả
Châu, sao chưa đến. - Tụi nó bận đến 4 giờ, miền sao có mặt đúng
5 giờ để gặp Thày dạy mới tên Tùng là đuợc. - Phải có anh Khanh nữa
chứ. - Dĩ nhiên. cả anh Phong cũng phải ở nhà để phụ bọn ḿnh
đấy. Chúng ḿnh tới 5 đứa cơ mà. Phe đàn ông như vậy mới có
3. -
Mấy hôm nay, tao không thấy chàng Huy ? Sao Anh ấy không đến học luôn thể. - Tao
cũng chẳng biết. Cho đến lúc này, Quỳnh Châu mới nghĩ đến sự
vắng mặt của Huy. - Ừ nhỉ, nếu không có sự nhắc nhở của mày, th́
tao cũng đă quên luôn chàng Huy rồi. Để lát nữa tao hỏi Anh Phong hay Anh Khanh vậy. và cả anh Long nữa. - Tao hỏi thật mày nhecháng Huy mết mày lắm, ai cũng biết, nhưng
tao thấy mày tỉnh như ruồi. Nghĩa là sao ? - Chẳng sao cả. Tao coi anh Huy cũng
như anh Long, anh Phong.
Lúc này hai nguời bạn gái bỗng ngồi bên nhau, th́ thầm tâm
sự.
Theo với thời
gian mong đợi, ngày vui đă đến. Phần trang hoàng nhà cửa, treo những giấy
màu trên trần nhà, lắp nhừng ngọn đèn nhỏ lấp lánh như sao sa chung quanh vuờn, và nhất là khiêng những ghế ngồi, mà nhóm Ngũ Long đă đi muợn đuợc, xếp ra sân v..v...Ngũ Long đă giao cho Tứ Quí.
Từ sáng sớm, Khanh và Phong đă
thay nhau leo trèo, để dán những giây màu, từ góc này sang góc khác, chéo nhau và đóng đinh
giây đèn nhỏ chung quanh tuờng. Cứ làm xong đến đâu, th́ hai chàng ngừng tay ngắm
lại, xem có chỗ nào không vừa ư c̣n sửa ngay. Phong lẩm bẩm với Khanh : - Con
gái thật khó hiểu và hay thay đổi ư kiến, làm bọn con trai chúng ḿnh chẳng sao đoán
ư kịp. - V́ thế mới nhiều chuyện xảy ra. Cứ bảo con Tim ngủ yên
là khoẻ. - Chẳng khoẻ đâu. Như lúc này, có ai là chính thức của tụi ḿnh
đâu, mà cũng bị "nhờ vả" vô điều kiện. - Đừng than, mày ! tao nghĩ, nếu
bọn ḿnh có việc ǵ cần đến bàn tay khéo léo của đàn bà, th́ chắc họ cũng
chẳng từ nan đâu. -Làm đi mày, nói nhiều, mà không xong là. ..bị khiển trách đầy. Phong và Khanh cùng nh́n theo th́ thấy Long và Huy đang khiêng hai cái bàn dài trải khăn trắng, là
để thức ăn, nuớc uống giữa lối đi từ trong nhà ra vuờn, để
khách có thể tự lấy món ăn rối t́m ghế chung quanh vuờn, ngồi vừa ăn
vừa chuyện tṛ. ..Chị Ba th́ lăng xăng quét dọn, hết trong nhà rồi ra đến
vuờn. Tối qua, Quỳnh Châu đă dặn chị Ba thật kỹ về vụ quét dọn, và
lo những thùng rác để mọi nguời vất những đĩa giấy hay thức
ăn thừa. Cô chủ nhỏ c̣n dặn chị phải để
ư, khi nào thùng rác đầy
là phải lấy đi ngay, và thay bao rác khác, kẻo hôi nhà. ..
Nh́n những bận rộn, và những giấy màu, chăng đèn, kết hoa, Khanh bỗng nhớ đến những ngày
Giáng Sinh, đi Bal de Famille Ở nhà những nguời bạn. Khanh nhớ đến Tùng, hay đi
với cô em họ, dáng dấp thanh tú, qui phái, và có mái tóc ngắn, trông lanh lợi và nhí nhảnh. H́nh như dân học truờng Tây, vẫn có cử chỉ tự nhiên hơn các cô gái truờng
Việt. Khanh nghĩ vậy, khi so sánh nhóm Ngũ Long với nguời em họ của Tùng. Mà
có khi, nguời em họ của Tùng c̣n ít tuổi hơn Quỳnh Châu nữa ḱa. Trong nhóm Ngũ
Long, th́ Quỳnh Châu cũng lém lỉnh, ăn no"i tự nhiên, bạo dạn hơn mấy cô kia
Mà có khi cô em họ của Tùng c̣n ít tuổi hơn nhóm Ngũ Long nữa ḱa. Chỉ chừng
15 là cùng. Thế mà cô bé đă nhảy giỏi.V́ thế, đi đâu, Tùng cũng mang đi theo, để
làm partenaire của ḿnh.Khanh th́ có khi đi một ḿnh, có khi có Thu, em gái của Tùng, khi nào, nguời
tổ chức, mà gia đ́nh quen biết. Nhưng chỉ là thỉnh thoảng, v́ Ba mẹ Tùng
chưa muốn cho Thu dự vào những nơi chốn ăn chơi sớm. Nhất là ông
bà lại thấy cô con gái của ḿnh có khuynh huớng ham vui hơn ham học.Khanh đến
chỗ Bal, cũng đuợc các cô thích nhảy với, v́ chàng nhảy khá giỏi, dáng dấp
cao ráo, đẹp trai. Thành thật mà nói, nguời nhảy giỏi, vẫn đuợc ưu
đăi hơn, cho nên nơi nào có tổ chức, là bọn Tùng, Khanh đều đuợc mời. Kỳ này, không biết Tùng có mang theo cô em họ đi không. Nhưng chắc chắn là Khanh sẽ
xin phép hai bác cho Thu di cùng với Tùng và Khanh đến nhà Quỳnh Châu. Khanh không có em, dù là trai
hay gái, v́ thế, với Thu, Khanh coi Thu cũng như là em gái của ḿnh vậy. Bé Thu lại
cũng nhí nhảnh, xinh xinh, dễ thuơng, Khanh nghĩ thầm, sau này rồi cũng làm khổ
nhiều chàng trai, nhiều trái Tim khốn khổ v́ đôi mắt tṛn đen trông ngây thơ, nhưng, lại
hứa hẹn nhiều sóng gió.
Khanh nhớ lại khoảng hai tuần nay, khi Tùng đến
nhà Phong dậy nhảy đầm. Tùng quen với đám đông, nên rất tự nhiên với
nhóm Ngũ Long, như đă thân quen tự thuở nào. Có lẽ v́ thế, mà không khí tập duợt
cũng trở nên tự nhiên, khiến các cô cũng bớt e thẹn, mà bạo dạn hơn, khi Tùng mời mỗi cô nhảy để thử sức. Tùng biết cách chỉ dẫn, nên
từ Rumba nhẹ nhàng, quấn quít, các cô đă học sang những buớc ChaCha vui tuơi. Cả
pḥng lại vang lên tiếng đếm nhịp
1-2-3, 4. Và cứ vừa đếm, chân lại
buớc theo, không khí vui nhộn, làm hăng say tinh thần học hỏi. Và chỉ trong mấy
tiếng đồng hồ, nhóm Ngũ Long đă thuộc ḷng Cha Cha, mộ cách thích thú. Kỳ
này, Tùng mang đến đĩa nhạc, quay với tourne disque hẳn
hoi, những điệu
nhạc tour chuyên nghiệp. Và cứ thế hết Rumba, đến Cha Cha, rồi
Tango, và cuối
cùng là Paso. Phải công nhận Tùng dậy hay thật, và các cô vừa vui, vừa dễ nhớ, nên
chỉ trong hai tuần liên tục, mà nhóm Ngũ Long đă đi theo tiếng nhạc, không vấp
váp, mà có thể nhảy theo đuợc với các partenaire khác như là với Khanh, với Phong, ngoài Thày Tùng. Tùng vui cuời, xoa tay vào nhau, kiểu các cụ, nói : - Chỉ với 4 điệu
chính đó, Ngũ Long có thể làm lác nhiều con mắt của nhiều chàng trai trong buổi
Tiệc Mừng. - Chỉ sợ lúc ấy, nhiều nguời nh́n, cuống lên, rồi buớc
sai nhịp th́ quê lắm đó. - Bạch Mai lúc nào cũng không tin vào tài của ḿnh vậy
? Trong ṿng có một tháng, mà nhảy đuợc như vậy là thông minh lắm rồi. Đừng
đ̣i hỏi nhiều, trời không ban đâu. Tùng an ủi và cũng là khuyến khích. Cả
nhóm vui chờ ngày "trọng đại". Gọi là trọng đại cũng đúng, v́ đây
là lần đầu tiên các cô đuợc tự ḿnh đứng ra tổ chức. Thành công hay
thất bại là trách nhiệm các cô phải lănh hết. Có lẽ v́ nghĩ vậy mà từ
sáng sớm, các cô đă vất vả, bận rộn, lo toan nhiều việc. Các cô cũng không
quên nhóm Tứ Quí, để bắt chia sẻ việc nặng. Quỳnh Châu th́ cứ luôn miệng
sai Phong Linh chạy đi đây đi dó. Cả hai thằng bạn của Phong Linh là Vũ
và Lợi, cũng bị các bà chị nh́n thấy mặt là sai, chạy có cờ. Cũng may có
thêm những chân chạy bàn. Linh Phuợng va Tú Quyên th́ đi lấy đồ ăn, phía Tân
Dịnh. Phuợng Trinh th́ đi lấy mấy thứ đặt ở nhà nguời ta. Vũ
và Lợi là để sai vặt khi thiếu thứ này, quên thứ kia.
Hai Bác cũng ra
vào quan sát, nhắc chừng con cái.Nhất là để chi tiền, những món tiền linh tinh
không đầu đuôi, mà Quỳnh Châu đă sai mấy thằng em đi mua dùm. Ấy là, số
tiền lớn chi cho buổi Tiệc Mừng, Hai Bác đă ứng ra hết, phần của
Quỳnh Châu. Cũng có sự đóng góp đồng đều của gia đ́nh Linh Phuợng-Phuợng
Trinh-Tú Quyên và Bạch Mai.
Căn nhà hôm nay trông đẹp hẳn lên v́ những bong bóng
xanh đỏ bay bay ở các góc pḥng, và buộc vào những cành cây lớn, nhỏ ở vườn
sau. Trong pḥng khách, sàn gạch hoa đuợc lau bóng loáng. Chị Ba đă lau suốt cả chiều
qua. Moi móc cả những góc ghế, không c̣n chút màng nhện nào quấn quanh chân ghế. ..Bàn
để nuớc đuợc cất vào pḥng ngủ của Bố Mẹ. Ghế salon đuợc
kéo vào góc, thông qua với pḥng ăn, tạo một khoảng trống rộng răi, để
khiêu vũ. Và những b́nh hoa hồng đỏ tuơi thắm đuợc để ở
trên kệ tủ, sát nơi cửa sổ. tất cả đều gọn gàng, đẹp mắt. Quỳnh Châu rất hài ḷng về sự sắp xếp này của Ngũ Long tối hom truớc.
Thời gian trôi qua thật nhanhThế mà cũng đă 5 giờ chiều rồi. Chỉ
c̣n 2 giờ đồng hồ nữa là tới giờ khách đến.
Nhóm Ngũ Long
kiểm soát một lần nữa truớc khi ra về để sửa soạn Phần nuớc
uống đă xong.Những két bia, nhưng thùng nuớc ngọt đă để sẵn trong góc
bếp. Những khay món ăn đă đuợc bọc giấy bạc để trên bàn ăn
trong nhà, chờ đến khi khách gần đến, mới để ra ngoài cho sạch sẽ.
Mọi việc đă xong.
Trinh, Phuợng, Quyên, Mai đến chào Bố Mẹ Phong để
về sửa soạn. - Ừ, các cháu về. Nhớ mời Bố Mẹ đến đúng
giờ nhé. - Dạ - Dạ Và Quỳnh Châu, cũng lên pḥng để lo sửa soạn.
Tiếng cánh cổng khép lại. Quyên vội chạy trở vào, cho thêm ư kiến, bắt
các anh c̣n phải trang hoàng vuờn truớc nữa nhé. Mau lên, kẻo không kịp đó. V́ nàng
đă nh́n thấy sự lặng lẽ phía truớc, khác hẳn với sự nhộn nhịp, đẹp đẽ bên trong.
Chưa tới 7 giờ, mà khách mời đă lục tục kéo nhau đến.Những nguời khách đến sớm
nhất, chính là Bố Mẹ của Ngũ
Long. V́ họ có bổn phận phải đưa
các cô gái cưng đến đúng giờ như đă định, để c̣n bày biện
thức ăn ra bàn. Bàn đă đuợc kê sát hai bên lối đi, đối diện nhau, chỉ
chừa một khoảng trống ở giữa. Thức ăn ở hai bàn đều giống
nhau. Heo quay, bánh hỏi. Bánh bao nhỏ, không nhân để ăn với heo
quay. Xôi ṿ, chả lụa. Bánh ba bánh bẻ, bánh hoa hồng, với nhân cà cuống. Bánh Nậm. Bánh ít trần. Chả gị. Cánh gà chiên bơ. Gà rút xuơng. Soupe măng tây nấu cua. C̣n thêm cả những thứ bánh
nguội đặt ở tiệm bánh Nguyễn văn Đắc như Paté chaud,
Croissant, bánh
ḿ chiên tôm. ..và ít bánh ngọt nhỏ, để trong hộp, pḥng hờ nếu thiếu. Và nhiều
vô số kể là những loại thạch đủ màu, đủ kiểu, đă đuợc
hai Bác Tham Thái tăng riêng cho Ngũ Long. Và chiếc bánh đặc biệt, to nhất, là bánh mừng
thi đỗ đề tặng Ngũ
Long. Trái cây tráng miệng, th́ đă có dâu Đalạt
pha ruợu Rhum. Những thùng nuớc ngọt đuợc đem ra, để trên một góc
bàn. Và cả bia hộp nữa.
Linh Phuợng không quên ra vườn, hái lá măng, ngắt
từng cành nhỏ, rải thưa trên mặt bàn. Khăn bàn trắng, lá măng xanh. ..Giá có đuợc
những loại hoa như hoa Hờng, hoa Cúc. ..mà rải tùng cánh xuống bàn, lẫn lộn với
đám lá măng, chắc c̣n đẹp hơn nhiều nữa. Phuợng cũng đă t́m xem
ở vuờn có những loại giây leo hoa nhỏ nào không. Nhưng không có. Phuợng đứng
nghiêng, ngắm công tŕnh nghệ thuật của ḿnh.
Khách đă bắt đầu đến
đông rồi.Mà đông cũng phải, v́ là khách của 5 gia đ́nh chung lại. Thực th́, tuy
không ai nói ra, nhưng các cụ vẫn tế nhị, không mời nhiều, ngoài họ hàng thân, và
những nguời bạn phải thuộc loại sống chết có nhau. Chỉ có gia chủ
là có quyền mời nhiều mà thôi. nhưng hai bác Án Cung, cũng biết điều lắm. Bác cũng chẳng mời nhiều hơn, khi thấy Ngũ Long cho biết, số nguời
đến tham dự đông khoảng 100 nguời.
Thế mà lúc này, nguời đông đến
độ, phải lách, chen, mới có thể vào đuợc bàn để thức ăn.
Quyên
và Trinh, bảo nhau ra đứng đón khách đến ở gần cổng ngoài. Quyên rất
vui trong ḷng, khi nh́n những giây đèn màu, bóng nhỏ, sáng lấp lánh như muôn v́ sao trên trời. Có khi quấn quanh những cành Mai mềm, hay tṛng qua thân cây, Hai trụ đèn ở hai bên lối
đi, truớc đây, rất hiếm khi dùng, thế mà tối nay đă đuợc thắp
sáng, làm sáng cả một khu vuờn, và lối đi.
Cứ mỗi khi có khách đến, Quyên và Trinh đều tuơi cuời tiép đón, và luôn luôn đuợc nghe khen : -Hai cô tối
này trông thật lộng lẫy và đẹp như nàng Tiên -Dạ cám ơn Bác. -Dấ
cám ơn Bác ạ Quyên và Trinh nh́n nhau sung suớng. Thực th́, các cô cũng biết hôm nay
các cô đẹp. V́ rằng từ truớc đến giờ, có bao giờ các cô đánh phấn, tô
môi, kẻ mắt đậm như hôm nay !Quyên nh́n
sang Trinh. Áo đầm dài, màu cánh sen, hở
một mảng phía duới cổ, trắng ngần, có hai sợi dây nhỏ nằm hờ hững
trên vai. Tóc mọi khi Trinh thả dài, hôm nay đuợc chải theo búp Anglais, từng lọn
thả xuống, ôm lấy khuôn mặt trái soan. Kiểu áo th́ cũng giản dị thôi, nhưng
Trinh có dáng nguời thon nhỏ, cao cao, lại trắng, nên trông có dáng quí phái. Kiểu áo của
Quyên mặc, th́ cũng không khác của Trinh mấy. Chỉ khác là duới ngực, có một đuờng
cắt rồi chun chun lại, ở giữa có gắn một nơ hồng, xinh xinh làm nổi
màu vàng hoàng yến. Quyên tóc nhắn, nên dễ dàng, chỉ cần đánh rối tóc cho bồng
lên, xịt keo, là xong.
Có tiếng xe taxi ngừng ở truớc cửa. Quyên ngó ra, nhưng
chưa nh́n rơ, v́ tranh tối tranh sáng. Măi khi đám đông đến gần, Quyên mới nhận
ra, rối reo lên : -Anh Khanh, Anh Tùng...đă đến. Tùng và Khanh đến gần, đứng
giữa Trinh và Quyên, xin lỗi. -Thành thực xin lỗi, v́ phải đi dón cô em họ. Rồi
quay sang hai cô gái Tùng giới thiệu : -Đây là 2 nhân vật chính trong buổi Tiệc Mừng
tối nay. Nguời đẹp áo vàng là chị Tú Quyên. C̣n chị mặc áo màu cánh sen, là nguời
đẹp Phuợng Trinh.
Rồi Khanh quay sang hai cô gái đang đứng phía Tùng, giới
thiệu : -Cô bé có chiếc răng khểnh là Bích
Thu, em gái của Tùng. Và nguời có đôi
mắt thu hút cả mọi v́ sao trên trời là nguời đẹp Bích Thuỷ, là em họ
của Tùng.
Họ chào nhau. Hỏi thăm nhau. Trinh và Quyên, vừa đi vừa nói chuyện
với hai nguời bạn mới, dẫn họ vào trong nhà.
Tùng cùng Bích
Thu, Bích Thuỷ nối gót Trinh
và Quyên đi vào nhà. Mới buớc lên thềm, đă nghe tiếng nhạc d́u dặt, nhè nhẹ
vẳng :Bài Les Flots du Danube. Mọi nguời gặp nhau, nói chuyện. Nguời này trêu chọc
nguời kia, không khí thật tưng bừng, vui nhộn. Chưa chắc họ đă để
ư đến nhạc
Khách mời đă đến đông hơn dự liệu. V́ một
số nguời, đến phút chót, c̣n gọi điện thoại đến cho biết sẽ
mang theo vài nguời bạn. Tú Quyên lách đuợc vào phía trong, đang nhớn nhác đưa
mắt t́m nhóm Ngũ Long. Bạch Mai đang mang thức ăn đến mời những nguời
lớn tuổi. Các Cụ đuợc dọn một bàn riêng ở pḥng ăn. Bạch Mai nhớ
lời bác Cung gái dặn, phải có bàn riêng cho các Cụ. Và Mai đă làm theo đúng lời của
Bác. Gần cuối pḥng, nơi cửa chính ra vuờn, Tú Quyên đă nh́n thấy Linh Phuợng
đang tíu tít với nhóm bạn cùng lớp. Bạch Tuyết đen này,
( các bạn ai cũng
cuời cái tên Tuyết, mà da lại đen
), Bạch Vân c̣ lả, v́ nguời gày, mà lại cao. Thằng Phi Phuợng, v́ Phuợng có dáng cứng cỏi như con trai vậy. ..Quyên, không nhập
với nhóm đó, mà lại có ư đi t́m Quỳnh Châu.
Có lẽ nhóm đó ồn ào nhất, v́
đứa nào cũng đang gân cổ lên để kể về vụ vào
Oral, gặp mấy
thằng cha Sinh Viên hỏi về Khoa Học Thuờng Thức. Linh Phuợng kể :Tụi
bay biết không, tao vào ngồi ở lớp chờ, trong khi đó ôn bài. Tao thấy tụi
nó hỏi cũng dễ. Tao bèn học thuộc bài bệnh ho lao : nguyên nhân và cách chữa trị. Tao nghĩ bài này dễ. Thế là tao yên chí nộp tên. Rồi tao đuợc gọi.Tao bèn cuời
thật tuơi rồi nói ngay, thưa Thày bệnh ho lao. Thằng cha nh́n tao, rồi bỗng cuời
nhẹ "Nguời đẹp, mắc bệnh lao sao đuợc". Rồi nó cũng đành. Tiếng
cuời, nói lao nhao. Im tụi bay, để tao kể nốt : - Cho biết nguyên nhân và cách chữa
trị - Thưa, nguyên nhân là v́... - Chắc không thuộc ? - Ừ tao quên béng. Nhưng
ông Thày cũng tử tế - Cho biết cách chữa trị. - Dạ, thưa Thày. .. Cả
bọn lại nhao lên, - Thế mày có bị ăn trứng "dzịt" luộc không ? - Vậy
th́ cách chữa trị ra sao. Thày nhắc lại câu hỏi - Dạ thưa. .. Cũng tịt
luôn. Phuợng cuời thú tội : - Ừ cũng tịt luôn. Thế mới chán. Tao bắt
đầu sợ. Và nhỏ nhẹ xin thày cho nói bài đậu mùa. Thày cũng dề, nên tao tuy
không nói đuợc song suất, nhưng cũng đủ để đỗ. Thật hú vía
! Thế là trong nhóm lại xôn xao bàn tán. Tụi nó đều nghĩ, v́ Linh Phuợng đẹp, nếu chẳng may "Em là gái trời bắt xấu", hay là con trai th́ đời đă đi
đoong rồi. Ḱa, con Quyên nhớn nhác như muốn t́m ai. Hay nó kiếm tụi ḿnh. Bạch
Vân lên tiếng gọi khẽ. Thằng Phi Phuợng lấy hai bàn tay úp làm loa gọi lớn
hơn : - Eh, nhỏ Quyên, tụi tao đang ở đầy này. Bọn tao đang chờ mày
đấy. T́m không thấy Quỳnh Châu, Quyên bèn xoay nguời về phía đang ồn ào
nhiều nhất, rồi cuời cuời đi ra nhập bọn.
Trong khi Phuợng Trinh
lại cứ t́m nhóm Long, Huy để đưa Tùng đến. Phuợng Trinh sợ Tùng là
nguời mới quen, sẽ lạc lơng. Có lẽ Tùng hiểu đuợc ư của Trinh, nên buớc
mau cho kịp ngang với Trinh, rồi th́ thầm vào tai. Trinh gật gật đầu ra vẻ
hiểu, song cũng vẫn hỏi lại cho chắc : - Anh muốn đến chào hai Bác
truớc phải vậy không ? - Đúng thế. Nhưng Anh chưa nh́n thấy hai Bác ở
đâu. Trinh cứ ra vuờn t́m bọn
Long, Huy đi. Anh sẽ ra sau.
Truớc khi đi, Trinh
c̣n lấy tay ra dấu về phía pḥng khách cho Tùng biết, bác Cung gái đang ở đó. Nh́n
theo tay chỉ của Trinh, Tùng nh́n thấy Bác Cung gái đang nói chuyện với mấy bà bạn
cùng lứa tuổi. Hôm nay, Tùng thấy ai ai cũng ăn mặc chỉnh tề, c̣n có vẻ
trịnh trọng nữa. Bác Cung gái mặc áo dài mầu vỏ đỗ, có thêu những bông
Lan nhỏ bằng những sợi chỉ trắng ngà pha vàng nhạt. Tóc đuợc vén cao
lên, thành búi chignon, trông Bác thanh thoát, sang trọng. Tùng th́ thầm với Thu, Thuỷ, vừa nói, vừa
đưa ánh nh́n về phía Bác Cung : - Này Thu, Thuỷ, bác mặc chiếc áo dài màu vỏ đỗ, đứng
cạnh bà mặc áo dài màu xám, là Mẹ của Quỳnh Châu, một trong Ngũ Long vừa thi
đỗ ăn khao hôm nay. - Anh cho biết chị Quỳnh Châu là ai ? Thu hỏi - Anh cũng
chưa nh́n thấy cô ta đứng đâu. Có thể lát nữa ra vuờn, lấy thức ăn, sẽ gặp. Có tiếng léo nhéo đàng sau lưng Tùng. Th́ ra Quỳnh Châu. - Sao Anh không
ra vuờn cho thoải mái hơn ? - Tại Anh c̣n muốn chào hai bác đă. - Bố Em th́
đang ngồi ở trong pḥng khách với mấy nguời bạn đồng môn, thời học
truờng Albert Sarraut xưa lắc. Em cũng vừa ở đó ra. Các bác kể lại thời
em c̣n mới sinh ra. .. - Thảo nào, cả Phuợng Trinh lẫn Anh đều có ư t́m mà không
thấy. - Phuợng Trinh đâu rồi, Anh ? - H́nh như ra vuờn. - Quỳnh Châu lại
đây, Anh xin giới thiệu 2 nguời đang đứng bên Anh. - Đây là Bích Thu, em gái
anh. Và kia là Bích Thuỷ, em họ của anh. Rồi Tùng xoa xoa hai tay vào nhau, làm ra vẻ trịnh
trọng, đằng hắng : - Đây là Quỳnh Châu, nguời mà Thu vừa hỏi. Một
nhân vật quan trọng trong nhóm Ngũ
Long. - Dạ thưa chị, Anh Tùng em, vẫn kể
cho em nghe về nhóm Ngũ Long của chị. Nguời nào cũng đẹp. Quỳnh Châu
đang vui, có đổ thêm chút vui nữa, chỉ làm cho nàng cuời sung suớng hơn. -
Thật không em ? - Thật mà. Bây giờ nh́n các chị, em lại càng thấy lời anh Tùng
nói là đúng. - Em đă gặp những chị nào rồi ? - Từ ngoài cổng, Em gặp
hai chị Tú Quyên và Phuợng Trinh. Giờ đến chị và Em sẽ đuợc gặp
hai chị nữa cho đủ Ngũ
Long. - Rồi, lát nữa sẽ gặp hết. Để
em lại thưa với Mẹ nhá. Tùng chưa kịp cản, th́ Quỳnh Châu đă thoăn
thoắn quay lưng buớc nhanh. Và không quên kéo tay Tùng dẫn đến chỗ các bác đang
ngồi. - Gớm, cô Quỳnh Châu thấy lớn rồi đấy nhé, bao giờ cho các bác
ăn cỗ đấy ? - Dạ thưa, các bác đang dùng Tiệc Mừng hôm nay của tụi
con. .. - Không, Tiệc kia khác. Tiệc kia phải có chú rể chứ. Quỳnh Châu e thẹn, cúi mặt xuống, tay xoa xoa vào nhau. Rồi trong lúc các Bác c̣n đang mái cuời nói, bàn tán về
tuổi 16, 17, th́ Quỳnh Châu ghé tai Mẹ nói thầm ; Bà Cung quay lưng lại, thấy Tùng, cuời. Nụ cuời thật dịu dàng. - Dạ thưa Bác. Quỳnh Châu lanh chanh, nói với Mẹ : - Đây là Bích Thu, em gái anh Tùng. Và kia là Bích Thuỷ, em họ của anh Tùng
- Cậu Tùng có hai cô em xinh quá nhỉ. - Dạ, đâu bằng Quỳnh Châu, thưa Bác. -
Hôm nay, ai cũng đẹp, phải không Mẹ
?. Anh Tùng trông chẳng giống Tài Tử là ǵ
? - Riêng Em, thấy chi mặc áo xuờng xám, đẹp lắm. Gấm nền đen, điểm
hoa cúc vàng, đẹp làm sao ! - Anh nào em đó. Miệng khéo quá Thu ơi. Bích Thuỷ từ
năy giờ vẫn đứng im, giờ mới lên tiếng : - Chị Thu nói đúng đó
chị. Tại chị cao và tṛn lẳn. Mặc xuờng xám là khỏi chê !Phải vậy không, thưa Bác. Bà Cung nh́n con gái với ánh mắt tŕu mến - Thôi, các cô cậu cứ tự
nhiên nhé. Ra vuờn ngồi, nhớ lấy thức ăn nhiều nhé, kẻo lại đói. Có soupe măng cua đấy. - Dạ, thưa Bác khỏi lo, chúng con xin phép đi lấy bây
giờ.
Trong lúc Tùng và hai cô em đang
cùng đi với Trinh đến chào Hai Bác Cung, th́ Khanh lững thững một ḿnh ra lấy
thức ăn, rồi đi thẳng ra vuờn, đảo mắt t́m nhóm Tứ Quí. Long và Huy
đang ngồi ở góc vuờn, gần cây dừa. Khanh đến nhập bọn. - Sao
giờ mới đến ? Huy hỏi trống không. - Đến cũng khá lâu rồi, nhưng
lại phải chờ phái đoàn của Tùng, nên giờ mới tŕnh diện đây. - Tối
nay đông quá. May là thức ăn nhiều. Nếu không th́ mày bị đói rồi.Long trêu Khanh. Nhưng Khanh duờng như không để ư câu trả lời mà lại vui vẻ hỏi
: - Có ǵ lạ không ? - Chẳng có ǵ. Thằng Phong c̣n chưa xuất hiện cơ mà. -
Eh, đă có bóng hồng nào lọt vào mắt cú vọ của chúng mày chưa ? - Tụi tao chỉ
ngồi ngoài này, chưa có bóng hồng nào luớt
qua. Huy nửa đùa nửa thật, nói
với bọn Long : - Này, tán ai th́ tán. Theo ai th́ theo. Nhưng, Hoàng Quỳnh Châu, là phải tránh
xa đấy nhé. Khanh giơ cao tay, như khi phải thề, nói : - Đuợc rồi, tao, Trần
Thế Khanh, sẽ loại bỏ tên nguời mang tên Quỳnh Châu --Hoàng Quỳnh Châu --. ngoài
ra, là. .. Khanh định nói trêu. ..là của tao. Nhưng không dám đùa nữa. - Tao bảo
thật, kỳ này mày không tán xong nguời nào, là bể mặt bầu, cua, cá, cọp đó nghe
con ! - Mày nói nó tán ai hả Huy? - Tao không biết. Nhưng trong đám đông tối nay, thiếu
ǵ nguời đẹp ? Rồi Huy hạ thấp giọng, như chỉ muốn nói nhỏ
chỉ vừa đủ cho long nghe : - Long ơi, - Gi ? - Mày cũng nên để ư đến
T́nh Yêu đi là vừa. Nguời ǵ mà khô như gạch. Khanh xía vô. .. - Theo thống kê, th́...những
đứa hiền lành, chân thật, ngu ngơ như thằng
Long, một khi đă nhúng tay vào
chàm rồi th́ kéo không ra... Can không nổi...gỡ không xuơi. ..
.Quỳnh Châu đă dẫn
ba anh em nhà Tùng, ra nhập bọn với Long.
Lại cái tính lanh chanh không chừa. - Đây
là Bích Thu, em gái anh Long. và kia là chị Bich Thuỷ,
em họ anh Long. - Này, các ông lo tiếp dùm
cho hai nguời đẹp, em của anh Tùng nhé. Ḱa anh Long, lấy dùm chén soupe cho Bích Thuỷ. C̣n
anh Huy, lấy dùm thức ăn cho Thu đi chứ. ..Ủa, mà anh Phong đâu rồi, sao không
thấy anh ư ở đây với các anh ? - Từ năy giờ, vẫn chẳng thấy nó đâu.
Chác vẫn c̣n ngủ. - Bậy nào. Quỳnh Châu căi. - Thôi. các anh cứ tự nhiên nhé. À, anh Tùng ơi, khoảng 9 giờ, Anh Tùng làm ơn vào lo hộ em vụ nhạc khiêu vũ nha. À, mà sao Em lại phải Ouvrir Bal với anh Phong ? Em sẽ run lắm đó.
Cứ nghĩ đến, bao nhiêu con mắt đổ dồn vào em, là đôi
chân sẽ cuống lên cho coi. - Yên chí đi. Quỳnh
Châu và Phong chỉ nhảy một lát thôi, là tụi này kéo
ra liền. - Làm sao đủ partenaire cho 5 đứa Em ?
V́ anh Long và anh Huy không biết nhảy. - Eh, Huy, mày có biết nhảy
không ? - Dạ thưa thày có ạ - Dạ thưa với cô Quỳnh Châu rằng, thằng
Huy tuy nhảy không giỏi, nhưng nó đă âm thầm đi học nhảy, cùng thời gian
với Ngũ Long đó. Mà nó học ở truờng, có giáo sư dạy đàng hoàng.
..cho nên nhảy vững lắm. - À, th́ ra thế.
Thảo nào, thấy một thời gian anh ấy vắng bóng. -
Có thiện chí cũng đáng khen, phải không ? Quỳnh Cjhâu. Quỳnh Châu
im lặng nh́n Huy. Huy đă làm một ngạc nhiên cho Quỳnh Châu. Thấy nàng vui, Huy cũng
thấy ḷng ḿnh rộn ră theo. Bơ công cho những ngày đến lớp Tony Trọng, để
học. Huy nhớ lại những ngày đầu, sao mà nản thế. Buớc th́ vụng
về. Nguời th́ cứng ngắc, cứ đuợc Thày Tony Trọng khuyến khích. Và dẫn
dần, cũng thấy khá hơn Mỗi ngày mỗi tiến tới hơn. V́ thời gian, học
quá gấp, nên Huy phải học liên tục, và học rất nhiều giờ.Và tối nay, Huy
cố gắng tập trung tư tuởng buớc đúng nhịp.
Chỉ mới học trong 2 tuần lễ, mà dám nhảy một ḿnh,
không cần Thày đi bên cạnh cũng là diều đáng ca ngợi
rồi.
HONG VU LAN NHI 09052003
Trở Về Home - Trang Đầu - Trang Trước - Trang Kế Tiếp - Trang Cuối
|
|
|
|