TƯỞNG NHƯ LÀ
Hồng vũ Lan Nhi
Chương 4
C ũng vẫn
là tôi, trong căn nhà của anh chị Dương, căn nhà mà vợ chồng tôi đă trú ngụ
cả năm trời, nhưng sao hôm nay, tôi cảm thấy có ǵ khác lạ, tâm vui hơn, ḷng
nôn nao hơn, và h́nh như căn nhà có vẻ rộng răi hơn...Niềm vui lâng lâng đó, cứ
trải dài thêm, khi tôi một ḿnh đi ra đi vào trong căn nhà mà không biết phải làm ǵ
trước, làm ǵ sau. Trong tay, chùm ch́a khoá nhà chị Dương đă trao cho tôi sáng nay :
-
Bây giờ, căn nhà này hoàn toàn thuộc riêng anh chị. Chúng tôi đă trao hết ch́a khoá cho
anh chị rồi. Nếu chị muốn thay đổi ổ khoá mới, th́ cứ việc
tự nhiên nhé.
Và, khi nh́n chiếc xe B.M.W màu xanh nhạt lướt đi, tôi cảm thấy
rộn ràng trong ḷng. Anh chị Dương đă dọn về căn nhà mới từ tối
thứ Sáu. Sáng nay, sáng thứ Bảy, anh chị đến để trao ch́a khoá.
Phải
rồi, căn nhà có vẻ rộng răi hơn, v́ bộ salon da màu nâu, cùng với bộ bàn ăn
6 ghế, đă được dọn đi từ chiều qua. Căn nhà v́ thế mà rộng
răi hơn.
Tôi vào pḥng master bedroom lo dọn dẹp, để chờ ngày mai chủ Nhật,
anh chi Toàn sẽ đem bộ salon da đen, với bàn ăn kính , chân sơn đen đến
cho chúng tôi. Từ khi đưọc anh chi Dường báo trước cho vợ chồng tôi
biết, anh chị sẽ dọn đi vào đầu tháng, th́ tôi đă nói chuyện với
Bố Mẹ Chồng, và anh chị Toàn. Tôi mời 2 Cụ về ở với chúng tôi, có pḥng
riêng đàng hoàng. Hai Cụ đă cho biết,
- Bố Mẹ ở tạm với anh chị
Toàn Tuyết, cho đến khi nào xin được housing.
Tôi cũng báo cho Thanh biết
cả tháng trước, để sửa soạn đầu tháng dọn vào ở chung với
vợ chồng tôi.
Như vậy, là mọi chuyện tạm yên ổn. Vợ chồng
tôi sẽ dọn vào master bedroom, Thanh sẽ dọn vào pḥng tôi đang ở bây giờ ...Dũng
có một pḥng, và một pḥng dành riêng cho mấy anh em Tú ...
Lạ ghê, chỉ là căn nhà
thuê, mà khi được tạm thời làm chủ, tôi đă thấy ḷng háo hức, vui vui ...Chỉ
nghĩ đến khi nào tôi có tiền mua được căn nhà cho ḿnh, chắc lúc ấy
ḷng tôi c̣n hồ hởi, háo hức đến quên ăn quên ngủ chứ chẳng chơi.
Tôi
loanh quanh ở pḥng khách, nghĩ cách kê đồ đạc sao cho gọn và đẹp mắt.
Hùng đặt bộ máy hát ở trong góc tường, gần lối ra vào, để Hùng có
chỗ ngồi thay CD nhạc Kâraoke hay khiêu vũ.
Dù không là một hẹn ước,
nhưng mỗi thứ tư, cả Tuấn và Lâm đều ghé nhà nhậu nhẹt với
Hùng. Chiều nay, Lâm cũng hứa sẽ đến đế thu dọn nhà cửa, khiêng dùm
những tủ giường trong pḥng tôi sang pḥng master rộng răi hơn.
Lần đầu
tiên tôi nh́n thấy Lâm mặc quần Jean, và đi giày bata. Trông Lâm khoẻ mạnh, trẻ trung
hơn so với Hùng. Lâm nhanh nhẹn, tháo vát, cho nên, gần như Lâm làm chủ t́nh h́nh dọn
dẹp trưa nay. Lâm kêu Hùng bỏ đệm ra một góc, khiêng mấy cái thanh giường
dựng ở tường, và cùng khiêng cái giường sang pḥng bên, bằng cách để trên
cái kê có bánh xe, mà Lâm đă mang từ nhà đến.
- Hùng à, tao chuyên môn đi vác ngà voi cho
vụ dọn nhà, nên đă chôm được cái này của thằng Quỳnh đây'. - Làm
sao Quỳnh có, hả anh Lâm? - Th́ chắc nó lại chôm được của thằng nào
...
Hùng đang khệ nệ khiêng cái bàn để đầu giường, cũng cố
bon chen vài câu :
- Th́ lại áp dụng cái câu châm ngôn: tăng xin, giảm mua, phát triển
cầm nhầm ...
Mọi người tuy mệt v́ khiêng nặng, cũng phải cười
ngất v́ câu nói châm biếm của Hùng. Lâm giơ tay như hăm doạ Hùng:
- Này, liệu
cái thân, ở xứ Mỹ này, vào tiệm mà lại cầm nhầm, có ngày bị c̣ng tay đấy
con ạ.
Rồi Lâm kế lại cho Hùng, Trinh nghe những ngày mới chân ướt chân
ráo đến Fort Chaffee, trong trại của lính Mỹ, tại Arkansas. Những người
tị nạn đều được tập trung ở 3 địa điểm, một
ở Pennsylvania, một ở Californỉa, và một ở Arkansas. Chẳng hiểu sao Lâm lại
lạc vào nơi này. Lâm ở đây, ngày ngày đến cơ quan Hồng Thập Tự hay
cơ quan Công Giáo U.S.C.C, để lo lăng đồ, như áo quần, mùng mền ...và chờ
đợi làm thủ tục giấy tờ để đi theo người bằng ḷng bảo
trợ cho ḿnh ra khỏi trại.
Lúc đầu, P.X là nơi dành bán những thứ cần
thiết cho gia đ́nh lính. V́ nhu cầu, người dân tị nạn chỉ được
vào mua mỗi sáng từ 8 giờ đến 10 giờ . Chỉ trong 2 tiếng đồng hồ
mà thôi. Sau một thời gian ngắn, họ thấy dân tị nạn mua sắm nhiều hơn
dân địa phương, nên đă nới rộng giờ, và sau cùng th́ dành cho dân tị nạn
quyền mua bán ngang với gia đ́nh lính.
Lúc đầu, Mỹ để tự nhiên,
ai mua ǵ, cứ việc cầm ra nơi trả tiền. Người VN có lẽ thấy Mỹ
dễ dăi quá, nên cái nạn "cầm nhầm" đă xảy ra. Có nhiều người đă bỏ
túi, những món đồ nhỏ, như cây son, cái bút, cái đồng hồ ...Lâm c̣n kể
chính mắt Lâm đă nh́n thấy một bà mẹ dắt 2 đứa con gái đến chỗ
mua áo quần, và bà đă mặc 4,5 cái "x́ líp" cho mỗi đứa con gái, và chiếc áo đầm
tị nạn, lượm được ở pḥng phát áo quần cũ do hội từ thiện
gửi đến, đă che được mắt người bán hàng. V́ thế, mấy mẹ
con ra về thong thả. Phải nói rằng, thời gian ở trong trại, nhiều người
không có tiền, mà lại muốn dùng đồ mới, nên đă vào P.X chôm được khá
nhiều. Lâm c̣n nghe được hai ba bà nói nhỏ với nhau:
- Lấy được
cứ lấy, tội ǵ mà mua.
Nhưng rồi, chuyện ǵ cũng ra ánh sáng. Một sáng
chủ nhật, Lâm đi lễ, và nghe cha giảng về tội " cầm nhầm", và nhắc
nhở, nếu ai có tính táy máy th́ nên chừa, v́ nếu họ bắt được, họ
sẽ bắt tù, và sẽ không được vào nước Mỹ nữa. Ở rtong trại
mấy tháng, ai cũng thấy buồn chán, nhất là những người chung quanh cứ
dần dần chào nhau để đi định cư, người th́ ở Virginia, người
th́ ở Baltimor, người được đi California ...đă làm ḷng người ở
lại rối bời, v́ chưa biết đời ḿnh sẽ được định cư
nơi miền đất hứa nào. Có lẽ nhờ thế mà cái nạn cầm nhầm đă
bớt đi rất nhiều...
Vừa làm vừa nói chuyện, thời gian trôi qua thật
nhanh. Tôi dọn cơm ra chiếc bàn nhỏ ngoài sân, và mời Lâm ở lại dùng cơm tối
với vợ chồng tôi. Bữa cơm dưới ngọn đèn vàng patio, thật thơ
mộng và mát mẻ, v́ những ngọn cây bị gió đong đưa, chúng tôi 3 đứa,
đă vừa ăn vừa nhắc lại chuyện xưa.
Vụ dọn nhà hôm nay, lại nhắc nhớ
tôi nhớ lại vụ dọn nhà từ Chino lên vùng Fountain Valley này. Vậy mà cũng cả
năm trời rồi đó. Thời gian trôi mau thật. Từ nhà nọ dọn đến
nhà kia, tôi không thấy vất vả bằng vụ dọn nhà kỳ này. Mà gọi là dọn
nhà cũng không đúng. V́ chỉ dọn có một pḥng cúa tôi mà thôi, thế mà cũng mệt
nhọc, tôi vất vả, chá bù từ Chino dọn về Fountain Valley, cả gia đ́nh chỉ
có mấy cái túi xách tay.
Trong nhà không có bàn ăn, không có salon, nên tụi tôi ngồi ngoài sân
đến khuya, nếu Lâm không phải về v́ khuya quá, th́ chắc tôi vẫn c̣n ngồi nh́n
trời, nh́n trăng, mà đầu óc th́ nửa nghe chuyện Lâm kể, nửa đi hoang về
những tháng ngày xưa cũ, những ngày mới lớn, chỉ một ánh mắt nh́n của
một chàng trai xa lạ, cũng đủ làm ḷng rộn ràng xao xuyến. Tôi bỗng nhớ
đến ánh mắt của Lâm, một đôi khi cũng đă nh́n tôi đăm đăm,
và ḷng tôi cũng thấy rung lên tiếng tơ lao xao như tiếng tre xào xạc trong gió ...
Những lúc như thế, tôi cứ phải giá vờ đi kiếm t́m cái ǵ đó, không chủ
đích. Tôi né tránh cái nh́n của một người mà tôi linh cảm thấy có ǵ khác, không thuần
tuư là t́nh bạn, hay là t́nh anh em kết nghĩa như Lâm đă tuyên bố ...
Tuy nhiên, Lâm
không có cử chỉ nào xàm xỡ, hoặc câu nói bóng gió xa xôi ...để tôi có thể nghĩ
rằng Lâm đă tán tôi. Lâm vẫn đối với tôi bề ngoài rất b́nh thường,
và h́nh như chàng cố giữ cho b́nh thường. Và ai ai cũng nh́n thấy Lâm là người
đứng đắn. Một người tốt. Chỉ có tôi là đôi khi bất chợt,
nh́n được ánh mắt đăm đăm của Lâm mà thôi. Và chỉ có thế. Ngay
cả những lần chỉ có tôi và Lâm ngồi trong xe, khi chàng đưa tôi đi chợ,
hay đi công chuyện, cả hai đều nói cười vui vẻ, và luôn luôn Lâm hướng
câu chuyện về tôi, về Hùng, và chúng tôi lại phân tích tâm lư ...Có lẽ v́ thế mà Lâm hiểu
tôi nhiều qua những lần tâm sự.
Lâm là trai Nam, tôi là gái Bắc, thế mà lại
thông cảm nhau nhiều chuyện. Vợ Lâm cũng là gái Nam, tính t́nh bộc trực, thẳng
thắn, lại không dễ dàng hiểu nhau. Cũng như tôi và Hùng, trai bắc kỳ, lấy
gái bắc kỳ cũng có thông cảm nhau đâu.
Lâm cứ cho số Hùng sung sướng,
đă gặp người vợ như tôi, tuy không yêu thương, nhưng đă coi trọng
t́nh nghĩa, cho nên, tôi đă lo lắng, săn sóc Hùng mà Lâm nh́n thấy phải thèm muốn,
uớc ao.
- Giá Hùng là người chồng tốt, biết săn sóc gia đ́nh lo cho vợ
con, th́ chả nói làm ǵ. Đàng này ...
Lâm bỏ lửng câu nói, rồi nh́n ra ngoài đựng,
như là đang nói chuyện của một người nào xa lạ không quen biết.
-
Nhưng bù lại, gia đ́nh chồng rất tốt với Trinh. Nếu không, chắc ...
Tôi
lại cũng bỏ lửng câu nói, v́ thực ra, nếu dùng chữ nếu, th́ biết sè có
những ǵ sẽ xảy ra, hoặc có khi lại chẳng có ǵ xảy ra cả .
Tôi cười,
và nói với Lâm:
- Tất cả đều do số phận an bài. Càng lớn, Trinh lại
càng tin vào số mệnh.
Tôi tiễn Lâm ra về, và Lâm hẹn ngày mai sẽ tới phụ
với anh Toàn .
Hùng th́ vẫn ngồi ở sau vườn, hút thuốc, và uống bia
. Tôi nh́n thấy cả chục chai bia nằm ngổn ngang bên gốc cây tùng.
- Anh Hùng ơi,
vào nhà, kẻo sương . - Cho anh hút xong điếu thuốc dở, rồi sẽ vào theo
lệnh bà.
Tôi đi vào pḥng Dũng, xem thằng bé ngủ có đắp chăn mỏng,
và có nằm ngay ngắn không ? Rồi tạt sang pḥng ngủ cũ của ḿnh, xem c̣n sót chỗ
rác nào không ? Tôi muốn giao pḥng cho Thanh trong t́nh trạng sạch sẽ, dù đến cuối
tuần sau, Thanh mới dọn vào.
Đêm qua tôi ngủ rất
trề, v́ cứ thao thức hoài. Đă mấy lần, tôi lén dậy, rồi sang pḥng ngủ
cũ, nh́n lại và thấy có chút ǵ luyến lưu. Tôi là vậy. Cái ǵ cũng là kỷ niệm.
Dù kỷ niệm đó buồn hay vui, th́ khi nhớ lại, cũng đều buồn, v́ nuối
tiếc.
Tôi nhớ đến h́nh dáng ra vào của chị Dương, và cách ngồi hút
thuốc của anh Dương với Hùng, ở ngoài vườn sau. Rồi trong 2 tháng nay,
cứ đến cuối tuần, là anh chị đi lên nhà mới để lo sửa sang,
sơn phết theo ư thích. Tôi cũng đă có lần theo anh chị lên căn nhà rộng lớn
ở trên ngọn đồi cao vùng Orange. Và buổi tối, đứng từ phía nhà bếp,
nh́n ra phía sân, tôi đă thích mê cái thành phố đầy đèn lóng lánh dưới kia. Những
ngọn đèn lấp lánh c̣n nhiều hơn sao trên trời. Phong cảnh chung quanh đẹp
lắm. Nhưng tôi nghĩ, anh chị không có con, lại ở căn nhà quá rộng thế này,
chắc c̣n cảm thấy cô đơn hơn nữa. Cả hai anh chị đều thích nhà
rộng, vườn to, nên căn nhà này đúng là căn nhà lư tưởng của anh chi.
Với
tôi, tôi lại thấy xa quá cho các bạn bè thường xuyên đến với tôi. Anh chị
đă không có con, lại ít bạn,cho nên chỉ lấy thú tiêu khiển là đi du lịch, mỗi
năm một nước.
Chị Dương thuộc loịa người ít nói, cho
nên, tôi chả biết ǵ về quá khứ của anh chị . Tôi chỉ biết chị, khi
theo Hùng dọn về căn nhà này.
Và cũng từ căn nhà này, tôi đă gặp lại
một số bạn xưa, cùng học chung lớp dưới mái trường Trung Vương.
Các bạn xa, gần vẫn thường xuyên gọi phone đến thăm hỏi. Tôi cũng
đă gọi đáp lễ vài lần . Và cũng từ miền Đông, ông anh của tôi, đă
gọi chuyện tṛ với tôi, khi th́ báo tin vui trong ho, lúc lại báo tin buồn, trong họ gần
có người vừa chết ...
Và cũng từ căn nhà nay, tôi đă gặp Diễm
Trang, để rồi trông coi 3 đứa con của Trang, tôi mói có đủ khả năng,
để thuê được căn nhà khang trang rộng lớn thế này. Tôi rất măn nguyện,
dù chỉ là tạm thời làm chủ căn nhà này mà thôi.
Và cũng từ căn nhà này,
mà Lâm là người khách cùng sở với Hùng, đă từ sơ giao trở thành thân quen. Tôi
nhớ đến Quảng, cũng là bạn đồng sở, và cũng đến họp
bạn ở nhà tôi mấy lần, nhưng Quảng đă giữ khoảng cách rất xa, chỉ
đến khi có lời mời của Hùng. Thật trái ngược với Lâm. Những ngày
không họp bạn, tôi nấu nồi canh dưa với sườn non, gọi Lâm bất ngờ
đến ăn, là Lâm đến liền. Lâm không kiểu cách, làm bộ, nên đă gần gũi
với gia đ́nh tôi.
Dù đêm qua ít ngủ, tôi vẫn dậy sớm như thường
lệ. Tôi pha cho tôi ly cà phê, rồi nấu một nồi bún mọc, để mọi người
ăn lai rai từ sáng đến chiều. Tôi thích nấu bún mọc, vừa giản dị
vừa dễ nấu. Cũng may, bà mẹ chồng tôi lại thích ăn bún mọc.
Tôi
nghĩ, phái đoàn Chino có xuống, cũng phải tới khoảng trưa, v́ c̣n phải xếp
hàng lên xe Van... Cho nên tôi cũ cứ tà tà ...
Và tôi đă lầm. Chỉ hơn 10 giờ
một tí, là đă thấy xe chở hàng, đậu ngay trước sân nhà. Rồi tiếng
léo nhéo của chị tuyết gọi Hùng, để ra xe khiêng phụ với anh Toàn.
-
Hùng ơi, ra khiêng phụ với anh Toàn một tay nhé. - Em sẽ cùng khiêng với Hùng .
Nh́n
tấm thân c̣ hường của Hùng, làm sao khiêng nặng được. Bất giác tôi nh́n
ra đường, mong ngóng Lâm tới mau mau. May quá, Lâm đang đậu xe bên kia đường.
Tôi đi nhanh ra cổng đón Lâm và dục dă Lâm vào mau để khiêng phụ.
Lâm vào nhà,
chào bố mẹ Hùng, rồi sang chào anh Toàn .
- Dạ, thưa anh, thợ phụ xin chào
anh. - Oh, có thêm chú Lâm, hay quá. - Anh Toàn ơi, em mới là thợ phụ Thằng Hùng chỉ
là thợ vịn mà thôi. - Cho mày hết đó, tao ra sau vườn ngồi là vui rồi. -
Chú Hùng, cho anh ly bia lạnh đi. Cho Lâm nữa. Uống lấy sức để khênh chứ.
Chị Tuyết đang ở ngoài sân, vội lên tiếng cấm đoán.
- Không được
dỡn à nha . Làm hết .việc đi, lúc ăn trưa, tha hồ uống ...
Bộ salon
da màu đen, 2 mảnh đang được anh Toàn tháo gỡ giấy bao ...trông thật đẹp
. Bộ này do tôi chọn trong quyển catalog. Bàn ăn, th́ cũng chân đen, với kính màu nâu
đậm ...
Pḥng khách trông đẹp hẳn lên. Tôi lấy thuốc chùi kính, lau mặt
bàn đang c̣n những vết bui, và trưa nay, sẽ khai trương bằng món bún mọc.
Mẹ
chồng tôi vui nhất, v́ bà được ăn món bà thích. Tôi mời mọi người
ngồi vào ghế, rồi mới múc từng bát đưa đến mọi người .
Bún mọc phải ăn nóng mới ngon. Tôi nhắc nhỏ vào tai Hùng hăy kư trả tiền bợ
salon và bàn ăn. Lúc đầu chị Tuyết và anh Toàn nhất định không lấy tiền
hai món hàng đó .
- Anh chị tặng cô chú đó . - Thưa chị, chi cho chúng em nhiều
rồi . Ngày xưa th́ em nhận. bậy giờ em đă có lương, chi cho em được
tiêu một tí chứ ?
- Thôi , Trinh đă nói vậy, th́ anh chị tính giá vốn thôi. -
Thật là đẹp cho cả đôi bên .
Ông bố tôi, vui quá, cũng phải lên tiếng.
Đối với riêng tôi, th́ hai ngày Thứ Bảy và Chủ Nhật đă cho tôi một
niềm vui .
Pḥng khách, pḥng ăn bây giờ đă hết trống
trải, mà c̣n đẹp hơn trước, v́ đồ đạc mới. Kỷ vật
mà anh chị Dương để lại là chiếc tủ lạnh cũ. Chị kể, cái
tủ lạnh này tính ra cũng dùng được hơn 10 năm rồi. Về nhà mới,
chị muốn mua cái mới, đẹp hơn, tiện nghi hơn ...Chị ngập ngừng
hỏi tôi,
- Chị Hùng ơi, chị có muốn lấy cái tủ lạnh cũ này không.
Ḿnh không muốn đem theo lên nhà mới. - lấy chứ chị. Cái ǵ chị không muốn
đem về nhà mới, cứ để lại đây. Cái nào dùng được th́ dùng, cái
nào không dùng được th́ vất. - Vậy th́ mấy cái bàn ghế cũ ngoài vườn
sau, tôi để lại nhé. - Vâng, tốt cho anh Hùng vẫn có chỗ ngồi hút thuốc,
uống bia. Cám ơn chị.
Anh Dương là người cẩn thận, nên những
ǵ cũ kỹ không dùng, anh đă gọi người đến thu dọn, đổ rác, và
giao căn nhà khang trang, sạch sẽ cho gia đ́nh tôi. Tôi cám ơn sự đối xử
tế nhị, biết điều của anh chị. Sống chung với nhau trong một nhà,
mà hai cuộc sống như hai thái cực, như hai ḍng nước ngược xuôi, mà vẫn
êm đềm chảy trôi trong một ḍng sông hiền hoà lặng lẽ, khiến bạn bè trong
những buổi họp mặt, cứ thắc mắc, sao không thấy ông bà chủ nhà hiện
diện.
Thực ra, mấy tháng sau này, cuối tuần nào anh chi cũng lên nhà mới
để lo cho đám thợ sửa lại căn nhà cho đúng ư. nào là sơn lại trong
ngoài. Thay thảm mới nơi những pḥng ngủ, và lát gạch ở pḥng khách, pḥng ăn,
pḥng gia đ́nh và những lối đi. Sau đó, lại c̣n làm Landscape cho vườn, trước,
vườn sau ...
Bây giờ th́ căn nhà đă đẹp lắm, và trông như mới,
so với căn nhà cũ. Chuyện, tiền đi đâu th́ làm cho nơi đó trở thành
đẹp là dĩ nhiên. Ngay cả con người, cứ có tiền đến thẩm mỹ
viện , th́ dù có xấu mấy, cũng trở thành dễ coi, nếu không nói là xinh đẹp
hơn trước nhiều. Nếu không đủ tiền đế cắt mắt, bơm
môi, bơm bàn tay năm ngón cho thành mũm mĩm búp măng, búp đa, đỡ nh́n thấy
da dẻ nhăn nheo, v́ làm vườn, làm bếp, rửa chén bát nồi niêu xoong chảo mỡ
màng hàng ngày ...th́ chỉ cần căng da mặt, là đă thấy cuộc đời dổi
khác rồi . Trông làn da mịn màng, không nhăn nheo, như tuổi đôi mươi, khiến
cho người ngoài nh́n vào, thấy đời trẻ đi đến cả hai chục tuổi
...Ôi, văn chương cứ than là tuổi trẻ qua đi, không níu kéo lại được,
thế mà khoa học đă giúp con người t́m lại được tuổi trẻ, dù
chỉ là h́nh dáng bề ngoài.
Pḥng khách, pḥng ăn bây giờ đă hết trống trải, mà c̣n đẹp
hơn trước, v́ đồ đạc mới. Kỷ vật mà anh chị Dương
để lại là chiếc tủ lạnh cũ. Chị kể, cái tủ lạnh này tính ra
cũng dùng được hơn 10 năm rồi. Về nhà mới, chị muốn mua cái mới,
đẹp hơn, tiện nghi hơn ...Chị ngập ngừng hỏi tôi,
- Chị Hùng
ơi, chị có muốn lấy cái tủ lạnh cũ này không. Ḿnh không muốn đem theo
lên nhà mới. - lấy chứ chị. Cái ǵ chị không muốn đem về nhà mới,
cứ để lại đây. Cái nào dùng được th́ dùng, cái nào không dùng được
th́ vất. - Vậy th́ mấy cái bàn ghế cũ ngoài vườn sau, tôi để lại
nhé. - Vâng, tốt cho anh Hùng vẫn có chỗ ngồi hút thuốc, uống bia. Cám ơn chị.
Anh
Dương là người cẩn thận, nên những ǵ cũ kỹ không dùng, anh đă gọi
người đến thu dọn, đổ rác, và giao căn nhà khang trang, sạch sẽ cho
gia đ́nh tôi. Tôi cám ơn sự đối xử tế nhị, biết điều của
anh chị. Sống chung với nhau trong một nhà, mà hai cuộc sống như hai thái cực,
như hai ḍng nước ngược xuôi, mà vẫn êm đềm chảy trôi trong một ḍng
sông hiền hoà lặng lẽ, khiến bạn bè trong những buổi họp mặt, cứ
thắc mắc, sao không thấy ông bà chủ nhà hiện diện.
Thực ra, mấy tháng
sau này, cuối tuần nào anh chi cũng lên nhà mới để lo cho đám thợ sửa lại
căn nhà cho đúng ư. nào là sơn lại trong ngoài. Thay thảm mới nơi những pḥng
ngủ, và lát gạch ở pḥng khách, pḥng ăn, pḥng gia đ́nh và những lối đi. Sau
đó, lại c̣n làm Landscape cho vườn, trước, vườn sau ...
Bây giờ th́
căn nhà đă đẹp lắm, và trông như mới, so với căn nhà cũ. Chuyện,
tiền đi đâu th́ làm cho nơi đó trở thành đẹp là dĩ nhiên. Ngay cả con
người, cứ có tiền đến thẩm mỹ viện , th́ dù có xấu mấy, cũng
trở thành dễ coi, nếu không nói là xinh đẹp hơn trước nhiều. Nếu
không đủ tiền đế cắt mắt, bơm môi, bơm bàn tay năm ngón cho thành mũm
mĩm búp măng, búp đa, đỡ nh́n thấy da dẻ nhăn nheo, v́ làm vườn, làm
bếp, rửa chén bát nồi niêu xoong chảo mỡ màng hàng ngày ...th́ chỉ cần căng
da mặt, là đă thấy cuộc đời dổi khác rồi . Trông làn da mịn màng, không
nhăn nheo, như tuổi đôi mươi, khiến cho người ngoài nh́n vào, thấy đời
trẻ đi đến cả hai chục tuổi ...Ôi, văn chương cứ than là tuổi
trẻ qua đi, không níu kéo lại được, thế mà khoa học đă giúp con người
t́m lại được tuổi trẻ, dù chỉ là h́nh dáng bề ngoài.
Con người
là do bàn tay nhiệm màu của tạo hóa tạo nên, mà khoa học c̣n làm biến đổi được
từ xấu trở nên đẹp hơn, so với " nhan sắc " tự nhiên trước
kia, th́ cái nhà, có nghĩa lư ǵ khi chủ nhân có dư tiền bạc, muốn vẽ voi vẽ
chuột ǵ mà chẳng được.
Giá mà tôi có tiền, th́ không biết lúc ấy, tôi
có thay đổi quan niệm của tôi bây giờ không nhỉ. Hay tôi lại cũng đua đ̣i
vẽ rồng, vẽ rắn cho khác với người ta. Chỉ biết lúc này, tôi đang
sung sướng, ḷng tôi nhẹ tênh, cảm giác lâng lâng trong tôi vẫn c̣n.
Tôi sẽ mua
thêm mấy chậu hoa Lan giả để trong nhà. Lan giả bây giờ họ làm trông giống
như Lan thật, mà không phải tưới bón cho mất th́ giờ. Những cây thật,
tôi đă có trồng trong chậu mấy cây Lan đất, với màu vàng, màu xanh, màu trắng,
và màu hồng ...Những cây này, tôi cũng chẳng phải mua .Ngoài tiệm kính của Châu tṛn,
khách hàng Tết nào cũng tặng, hoặc do Châu mua về trưng bày trong tiệm, rồi
khi hoa tàn, nó than là không biết để đâu cho đỡ chật vườn nhà nó . V́,
trong gia đ́nh nó, chẳng ai chịu lo cây cối cả. Ngay Ông chồng nó, dù rảnh th́ giờ,
cũng không thèm ra vườn. Nó kể một câu chuyện mà tụi tôi cứ ḅ lăn ra cười
và cho là nó thêm mắm thêm muối cho vui cửa vui nhà. Nhưng nó thề là nó nói sự thật
trăm phần trăm.
Câu chuyện bắt đầu là khi nó dọn về căn nhà
2 tầng lầu, 4 pḥng ngủ rông lớn thuộc thành phố Huntington Beach. Căn nhà này do
2 vợ chồng người Mỹ ly dị, nên vườn tược gần như bỏ
hoang. V́ thế mà nó mua được với giả rẻ hơn ngoài thị trường
cả 6,7 chục ngàn. Trước khi dọn vào, nó thuê người sơn phết lại trong
ngoài cho đẹp và sạch sẽ. C̣n ngoài vườn, th́ ông chồng thấy thợ đ̣i
đắt quá, ông lên cơn hà tiện, nói là để từ từ ổng lo. Dọn vào cả
4,5 tháng rồi, mà cái vườn mỗi ngày mỗi hoang tàn hơn. Biết tính chồng hà tiện,
nó chờ ổng đi chơi xa vài ngày, đă gọi thợ về vẽ vời cái vườn
cho thơ mộng.
Gặp mấy ngày trời mưa, cây cối mọc tươi tốt.
Châu từ tiệm về lúc 7 giờ tối, đă được chồng ra tận cửa
đón, - một sự lạ, chưa từng có kể từ khi mới cưới - và cười
cười khoe:
- Sau mấy ngày mưa, trời nắng đẹp quá, anh đă ra làm vườn. -
Anh ra làm vườn ? Chả trách trời mưa . mà anh làm những ǵ ngoài vườn . -
Th́ anh nhổ cỏ dại. Em ra mà xem.
Châu hí hửng đi theo chồng ra vườn
sau. Ông chỉ đám cỏ dại mà ông vừa nhổ chất đống bên lối đi
...
- Đấy, em thấy hoa vàng mọc đẹp chưa ? - Khổ thân em rồi
anh ơi, những cây anh nhổ, là những cây bông nhỏ, mà em đă thuê thợ trồng tuần
trước, c̣n những cây có hoa vàng anh để lại là những cây hoa dại, sau ngày mưa,
nó mọc tốt và trổ bông đó.
Rồi nó vừa đi vào nhà vừa lẩm bẩm
- Lúc nhờ nhổ cỏ dại, th́ không làm, bây giờ, nhè cỏ dại để lại,
nhổ hết những cây bông nhỏ đă tốn tiền thuê thợ trồng...
Tôi chơi
thân với Châu, và lại hay gặp nhau, nên nghe được nhiều câu chuyện " khó tính
" của ông chồng, mà cười đến chảy nước mắt . Tuy khắc nhau
đủ thứ, nhưng gia đ́nh lại rất êm đềm, v́ Châu bảo vợ chồng
nó may mắn, là ông chồng th́ đi làm sở, c̣n nó có business riêng, ít khi gặp nhau, nên ít khi
có chuyện, mà lỡ có chuyện, th́ nó cũng nhịn cho xong. Tôi phải phục cái tính
chịu đựng rất hay của nó.
Cũng nhờ cả gia đ́nh châu không có người
lo cây cối, vườn tược, mà Châu đă cho tôi những chậu Lan khi đă hết
hoa. Trái lại, tôi lại là người rất mê cây, và thích thú khi ra vườn, nhổ cỏ
dại, hay trồng cây .
Bố Mẹ chồng tôi và anh chị Toàn, hôm nay về sớm, v́ anh chị
có cuộc họp sinh nhật người bạn. V́ thế, khai trương bàn ăn mới
bằng chầu bún mọc xong, là Bố Mẹ tôi ra về liền. Nh́n Mẹ chồng tôi hiền
lành, dễ chịu, tôi thấy thương bà ghê. Tôi nhớ Mẹ tôi, cũng dáng người
thanh thanh, hiền lành, nhưng Mẹ tôi không son phấn, tóc uốn quăn như Mẹ Hùng.
Cũng một phần tại bà đẹp. Con cái không có ai được hưởng cái
nhan sắc lộng lẫy của bà. Chị Tuyết cũng đẹp, nhưng so với
bà, vẫn kém thua. Dù bây giờ bà đă gần 70 tuổi rồi. Bố chồng tôi cũng
thuộc loại hào hoa, đẹp trai, có lẽ Hùng được nhờ cái hoà hoa của
Bố. Nhất là gia đ́nh chồng lại rất mê thích nhảy đầm. Hùng nhảy
rất giỏi, tôi và Hùng chắc chỉ có điểm đó hợp nhau thôi.
Rất t́nh
cờ, Tố ghé chơi, v́ nàng vừa từ nhà người bạn về.
- Lâu quá, em
mới ghé thăm anh chị. H́nh như em thấy xe chị Tuyết vừa ở đây ra. -
Đúng vậy. Tố tinh mắt quá nhỉ. Chị nghĩ, ai làm chồng cô Tố, phải
coi chừng. Hẹn ḥ nhăng nhít có ngày vỡ nợ. - V́ thế chẳng ai dám đến
với em cả. Cứ cu ky hoài.
Ngày xưa, tôi làm mai mối cũng mát tay lắm. Tôi
làm mối cho bốn năm đám, đều thành tựu. Có điều, những người
tôi làm mai, họ đều không có con. Cũng chẳng có ǵ lạ. V́ những người tôi
giới thiệu, đều ở lứa tuổi ngoài 40 rồi. Có khi rổ rá cặp lại,
nên họ ngại có con để tránh được cảnh con anh, con tôi, con chúng ta ...
Nhưng
ḱa, cháu Phụng, con gái cô em họ, tôi đă giới thiệu với Thành, c̣n rất trẻ.
Chồng 27, vợ 23. Thế mà hai đứa chờ hoài cũng chẳng có con. Sau 5 năm chung
sống, tụi nó ly dị. Mỗi đứa lấy người khác, th́ Phụng lại
có con.
Từ khi làm mối cho cô bạn thân, th́ từ đấy, vụ làm mai mối
không c̣n hiệu nghiệm nữa. Và tôi cũng chán cảnh làm mai mối rồi. Ai cũng bảo,
cái dại thứ ba là làm mốí.
Vả lại, sang nơi đất nuớc người,
tôi có đi tới đâu mà quen nhiều. Nếu cứ ở Chino, th́ chính bản thân tôi cũng
ra vào thui thủi một ḿnh thôi. Mang tiếng là ở vùng gần Little Saigon, mà nào tôi có đi
đâu ? cả nhà chỉ có một xe hơi cho Hùng đi làm. Sáng Chủ nhật, khi nào Hùng không
cùng đi lễ vối tôi, th́ tôi mượn xe Hùng đi đến Nhà Thờ Thánh Linh đi
lễ, rồi về.
Đi chợ hay đi mua bán mấy thứ lặt vặt, Hùng đă
bán cái cho Lâm, để chàng c̣n ngồi nhà uống bia. Tôi chẳng hiểu Hùng nghĩ ǵ. Chàng
tin tưởng nơi tôi, hay tin tưởng Lâm ? Nếu chàng tin tưởng nơi tôi, th́ chàng
lầm, v́ trí óc tôi vẫn đi hoang dù là ở ngay cạnh chàng. C̣n Lâm, mọi điều kiện
của lâm đều hơn Hùng, mà sao Hùng lai dám giao trứng cho ác.?
Hay là chàng chơi đ̣n
tâm lư. Giả vờ tin tưởng, để sau đó, đôi mắt cú vọ của Hùng
theo dơi sát nút chúng tôi, để xem ḷng dạ của bạn và của vợ. Ừ, nếu
Hùng hành động như vậy mới đúng là con người. C̣n nếu Hùng chỉ cần
say sưa với ma men, mà quên đi người bạn đời đă từng chia sé buồn
vui với Hùng trong cuốc sống, th́ nói dại, nếu lỡ tôi có sa ngă, th́ cũng là chuyện
đương nhiên mà thôi.
Chẳng biết Lâm và Hùng đang làm ǵ ở trong pḥng master
bedroom, mà đến cả 2 giờ đồng hồ, vẫn chưa thấy ló mặt ra.
Tôi
rủ Tố đi vào xem pḥng ngủ của tôi, và nh́n thấy Lâm và Hùng đang gắn giây điện
thoại, và gắn giây computer.
Tôi bỗng nổi hứng, đề nghị khao mọi
người đi nhảy đầm ở Quốc Dương ballroom. Chỗ này, ban ngày là
nơi dậy nhảy, nhưng tối tốí lại là nơi nhảy đầm của những
người thích nhảy, mà lại không ưa đến chỗ pḥng trà, đông người
...
Kể cũng đúng, đến những pḥng trà như Majestic, Ritz, người ta
vừa nhảy đầm, lại vừa khoe quần áo, khoe đồ trang sức, khoe những
ông bồ bà bồ ...Lại nữa, pḥng trà là nơi mở cửa trễ, 9 giờ mới
bắt đầu, trong khi nhiều người, họ đến Ballroom, từ 8 giờ đến
10 giờ là về nhà ngủ khoẻ, ngày mai c̣n có sức đi làm. Và, đến Ballroom, c̣n
có thêm cái lợi, là tiền vé rẻ rề. Lúc bắt đầu chỉ là 4 đồng, rồi
theo thời giá lên tới 5 đồng, rồi 6 đồng ...Và nhất là ballroom mở cửa
mỗi ngày. Bà con nghiền nhảy, có thể đến đó tập thể thao mỗi ngày,
từ 8 giờ đến 10 giờ, mà không phải thức khuya, hại sức khoẻ.
Hùng
đồng ư ngay. Lâm cũng chẳng bận ǵ để có cớ từ chối. Tố th́
cũng chẳng biết về nhà làm ǵ, ngoài leo lên giường nằm ngủ, lấy sức
ngày mai lái xe đi làm. Thế là cả bọn cùng đồng ư trong vui vẻ. Tôi đun nóng
nồi bún mọc, lấy bát đũa, đĩa rau ...và dục mọi người ăn
mau, để c̣n đến đúng giờ, v́ chủ nhật, Ballroom đóng cửa sớm.
HONG
VU LAN NHI (051904)
Trở Về Home - Trang Đầu - Trang Trước - Trang Kế Tiếp - Trang Cuối
|