TƯỞNG NHƯ LÀ
Hồng vũ Lan Nhi
Chương 3
Tôi đă quen với h́nh ảnh mỗi sáng, Trang đến giao Bé Tuyết, Tùng, Tú cho tôi,
và mỗi chiều, cũng với dáng nhanh nhẹn đó, đến đón con về. Tôi cũng
quen với những điện thoại xa, gần hỏi thăm tôi về công việc mới:
trông coi trẻ nhỏ có vất vả, và gặp khó khăn ǵ không. Các bạn tôi, đa số
là đi làm cho hăng xưởng, chỉ có Châu tṛn, là làm nghề tự do, nên nó cũng thường
xuyên gọi phone, và hay đến thăm tôi trong những giờ trưa, tâm sự trong một
vài giờ đồng hồ, rồi lại trở về văn pḥng làm việc. Mỗi lần
đến, thế nào nó cũng mang đến, khi th́ thùng xoài, lúc th́ thùng nho ...v́ nó bảo,
văn pḥng nó ở ngay cạnh chợ Quang Minh, nên rất tiện, và những thùng trái cây th́
rẻ rề, nên dặn tôi đừng có nghĩ ngợi ǵ. Phần tôi, tôi cũng hay kho sẵn
nồi cá, nồi thịt kho, hay tôm kho, để pḥng hờ ...khi có bạn đến bất
ngờ . Nồi cơm điện 10 cup, lúc nào cũng có cơm nóng sẵn sàng . Và trái cây do
các bạn mang đến, cũng tha hồ ăn . Tôi vẫn có thói quen, gặp nhau, tṛ chuyện,
cũng phải có ǵ ăn uống, chứ mà ngồi nói chuyện suông th́ chán phèo, vô vị ...
Từ
sau hôm họp mặt , th́ Lâm hay ghé thăm , và thường nhâm nhi bia với Hùng . Phe nhậu,
th́ mỗi người đến, lại mang nào rươu, nào bia, nào đồn nhắm như
mực khô, nai khô ...Tôi biết điều, nên khi đi chợ, tôi cũng mua thêm cho Hùng vài hộp
củ kiệu, để nhâm nhi ...Đến hoài thành thân, có khi Lâm đến , không uống
bia với Hùng, mà lại vào bếp lo phụ tôi nhặt rau, rửa dùm những trái cây, xếp
vào đĩa đựng trái cây ...Lâm c̣n la Hùng chỉ biết ngồi hưởng một ḿnh
mà không vào phụ với tôi làm cơm .
- Thôi anh Lâm ơi, xin tha cho Hùng đi . V́ không có
Hùng, Trinh c̣n khoẻ hơn, có Hùng phụ, mất công Trinh phải nói nhiều, hoặc làm lại
... - Tao không ngờ mày vô dụng đến thế Hùng ạ . - Chỉ cần một
điểm không vô dụng là ăn tiền rồi Lâm ơi .
Thế là cả ba cùng cười.
Lâm cũng cao ráo, trông khá đẹp trai, nhưng là đẹp trai theo kiểu Nam Kỳ, chứ
không là đẹp trai kiểu Bắc Kỳ. Có lần, trong câu chuyện giữa hai vợ chồng,
tôi đă đem ư nghĩ so sánh đó nói với Hùng, và Hùng nh́n tôi cười hỏi:
-
Cho biết sự khác biệt giữa đẹp trai Nam Kỳ và đẹp trai Bắc Kỳ. -
Theo Trinh th́ Bắc Kỳ linh hoạt hơn, c̣n Nam Kỳ th́ chất phác, thật thà hơn. -
Thảo nào, cô chịu tôi, v́ tôi đẹp trai đúng Bắc Kỳ cô thích. - Xí, nghèo mà ham.
Con người ǵ mà cứ động thấy có lợi là vơ vào cho ḿnh không à, chẳng biết
xấu hổ là ǵ. - Ơ, việc ǵ mà xấu hổ nhỉ, sự thật rành rành, th́ tôi
con trai, lại là dân Bắc Kỳ, th́ đẹp trai kiểu Bắc Kỳ là tôi chứ c̣n
ai vào đây nữa. hihihi. - Anh thật là mày trơ trán bóng. - Mày trơ, th́ tôi không thấy,
nhưng trán bóng, th́ tôi thấy mỗi ngày khi rửa mặt. trán bóng là dấu hiệu của
người thông minh . Tôi có trán bóng, vậy là t6i thông minh. Hay, hay, bây giờ mới thấy
Tam Đoạn Luận có ích trong đời sống.
Hùng chỉ được cái ăn
nói nhăng nhít như vậy. C̣n ngoài ra, chẳng được tích sự ǵ. Lo việc nhà,
không, lo việc ngoài, cũng không, chỉ biết đi làm, rồi lănh lương trao hết
cho tôi, mặc tôi lo quán xuyến thế nào cũng được, chàng chẳng bao giờ đếm
xỉa tới. Ít ra c̣n có điểm đó dễ thương.
Hùng cũng có tính quí bạn
giống tôi . Một hôm, Hùng nói về Lâm, với giọng bùi ngùi:
- Lâm nó bị vỏ
bỏ từ năm năm nay rồi . Nó buồn nhất là hai đứa con theo Mẹ đi
tiểu bang xa . - Con anh Lâm lớn chưa anh ? - Đứa Út cũng hơn con ḿnh vài tuổi
.
Rồi chàng hạ giọng: - Có ai lấy vợ muộn như anh đâu, để
bây giờ thằng con mới nhỏ xíu thế này . Hùng vừa nói vừa xoa đầu con,
một cách thân thương trừu mến. Tôi nh́n Hùng, và thấy câu nói như nhuốm vẻ
cay chua . Và ḷng tôi bỗng thấy cay đắng cho cả Hùng lẫn tôi .
Có phải v́
đất nước nổi trôi, mà đời tôi cũng gian chuận theo với đất
nước không. Tôi nhớ, khi tôi quen Hùng, tôi biết Hùng thua tôi vài tuổi, và chẳng bao giờ
tôi nghĩ Hùng và tôi sẽ lấy nhau . Hùng th́ ăn chơi nổi tiếng trong vùng . Tôi th́
cũng là con người mới nhất trong gia đ́nh : nào thích họp bạn, thích văn
chương, và thích cả nhảy đầm nữa. V́ thế, Hùng là hàng xóm, mỗi lần
gia đ́nh chàng có tiệc, là chàng lại sang mời tôi tới dự. Nó cũng là cái số,
v́ trước kia, tôi chẳng biết Hùng là ai. Bố Mẹ của Hùng, th́ lại h́nh như
có cảm t́nh dặc biệt với tôi, v́ tôi thấy các cụ quí tôi hơn những cô đă
từng đến đây, đă từng thân thiết với Hùng hơn tôi ...Có lẽ v́ tôi
đang chán ngấy cuộc sống hiện tai, cuộc sống đổi đời mà chính
sách độc tài, ác đức của người miền Bắc, đem vào để cai
trị người miền nam . Chính sách cai trị không đường lối, không có căn
bản, khiến cho mọi cơ cấu không có cùng một mối. Mạnh khu nào, khu ấy
tự trị . Mạnh phựng nào, kẻ cầm đâu phường ấy có chính sách riêng,
khiến cho người dân, không biết đâu mà ṃ. Tuần trước, phải thế naỳ,
tuần sau đă lại thay đổi, lại thế khác. H́nh như họ chỉ biết
cấm đoán, và lấy hung ác làm nền cai trị. Và chính sách ngu dân của họ đă thành
công, v́ họ doạ nạt, bắt bớ, làm cho dân sợ . Cứ suốt ngày bắt hội
thảo, khai báo. Tôi coi thường những chính sách dă man, rừng rứ của những cán
bộ quê mùa, giờ được nở mày nở mặt, đem về thành phố múa rối
...
Tôi nhớ đến chị Ba, chị người làm thân tín đă làm cho gia đ́nh
tôi từ năm 1957 đến khi đất nước đổi chủ. Gia đ́nh tôi đă
coi chị như một thành phần trong gia đ́nh. Có thể nói là trong đại gia đ́nh
tôi, chị đă thuốc ḷng công ăn việc làm của các anh chị, các cháu, nói nôm na là thuộc
cả đuờng đi nuớc bước của gia đ́nh tôi . Nếu không có ngày đất
nước rơi vào tay bọn CS, th́ tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng chị đă là
người của phe kia. Có điều cho đến bây giờ, chị vẫn đối
xử với tôi lúc nào cũng như bát nước đầy. Có lẽ, từ trong tâm, chị
vốn là người tốt, là người có ḷng. Chị Ba là người ăn chay mỗi
Ngày Rằm và Mồng Một. Bây giờ nhớ về thưở xa xưa, cứ hai năm,
chị Ba lại xin Mẹ tôi cho chị về quê thăm con, và gia đ́nh, ở Quảng Ngăi
trong 2 tháng. Đối với gia đ́nh tôi, th́ việc chị về quê thăm gia đ́nh là
điều đương nhiên. Tuy, có vài lần, chị kể đă đi thăm bạn
ở miệt vuờn cao su phía Phú Thọ, đă bị ma nhập, làm cho lạc lối, chẳng
t́m được đường về. Và khi sáng sớm, tinh mơ có người đi đến
đó, mấy người mới tỉnh dậy. Thú thực, cho đến bây giờ, tôi
mới biết là chuyện khi chị đi cả đêm, không về nhà, đă lấy cớ
bị ma hớp hồn, làm cho qua chuyện. Và gia đ́nh tôi đă tin thật. Và chỉ dặn,
đừng đi vào những nơi quá sâu, sợ bị VC bắt mà thôi. Sau ngày 30 tháng Tư,
chị xin về quê, v́ gia đ́nh tôi cũng chẳng đủ khả năng để nuôi
chị.
Hôm đám ma Mẹ tôi, chị Ba cũng có đi đưa tiễn đến
nơi an nghỉ cuối cùng. Trong lúc tâm hồn tôi đang bị xáo động cùng cực,
phần v́ Mẹ mất, phần v́ đất nước đă đổi đời. Chủ
cũ không c̣n, chủ mới ngu ngơ, ngốc nghếch, làm cho dân chúng miền Nam như rắn
mất đầu, không c̣n biết phải làm ǵ để tự sống. Những người
chủ gia đ́nh đă bị VC dụ dỗ đi cải tạo chỉ vài tuần, rồi
chính phủ khoan hồng cho về. Gia đ́nh tôi có 3 anh trong nhà binh thời Quân Lực Việt
Nam Cộng Hoà, cũng đă nghĩ, đi cho xong, rồi c̣n về lo cho cuộc sống. Có
ngờ đâu, ra đi là miệt mài nơi chốn rừng thiêng nước độc. Bao
nhiêu người đă không có sức chống chọi về tinh thần, và thân xác bị hành
hạ dă man, đă bỏ thây nơi chốn ngục tù, xa xôi hẻo lánh của miền Bắc
mịt mùng. Các chị dâu và các cháu tôi đă phải bon chen với đời để kiếm
sống. Những ông anh dược sĩ, bác sĩ của tôi cũng chung số phận hẩm
hiu với mọi người trong chốn lao tù. Tôi nh́n các bà chi dâu đi thăm nuôi chồng
mà thấy cuộc đời sao gian nan cực khổ quá. Những người bên phe kia, h́nh
như họ không có trái tim, cho nên nh́n cảnh những người vợ ốm yếu, khiêng
nặng những gỉo thức ăn, đi bộ trên những đoạn đường
gồ ghề, cực khổ, mà họ dửng dưng sao đành ?
Truớc khi mất,
Mẹ tôi c̣n khuyên tôi nên lập gia đ́nh, v́ ở độc thân lúc này rất nguy hiểm,
có thể phải lấy thương phế binh VC, để nuôi cho nó những người
đă hy sinh v́ chế độ dă man, khát máu. Tôi hứa, sẽ nghe lời Mẹ. Và Hùng đă
đến đúng lúc. Phải nói là Bố Mẹ Hùng đă gán ghép Hùng với tôi. V́ các cụ
thường hay nhờ tôi đi mua dùm thứ này, thứ kia, và tôi đă không c̣n phương
tiện nào khác ngoài đi bộ. Xe hơi Anglia của tôi đă để ngoài đường,
cùng với chùm ch́a khoá cho ai lấy đi dùm, c̣n cám ơn nữa. Chỉ v́ sợ VC gán ghép vào
thành phần tiểu tư sản, mà ngày xưa khi c̣n ở chiến khụ họ gọi những
thành phần giàu có là Tạch Tạch Sè.(Tiểu Tư Sản).
Mẹ tôi mất đi,
căn nhà của gia đ́nh tôi, đă được chỉ định cho một gia đ́nh
người lạ đến ở. Họ là những người từ Hanoi vào Nam . và tôi
đă hiểu ư rút về, một pḥng nhỏ nhất trong nhà.
Tôi buồn và chán nản,
nên cứ hay đi ra ngoài, và sang nhà Hùng chơi. Sau khi Hùng ngỏ lời, và tôi đă khóc như
mưa, khi nhận lời lấy Hùng. Và tôi cũng không đ̣i hỏi Hùng phải theo Đạo
khi cưới tôi. Tôi xin phép Đức Thánh Cha chuẩn cho đạo ai nấy giữ. Chỉ
cần là khi có con, dù trai hay gái, Hùng phải bằng ḷng cho đứa con rửa tôi. Mọi
việc ổn thoả, và lễ cưới được tổ chức, tại Nhà Thờ
Ḍng Chúa Cứu Thế, là nơi có ông anh làm Cha của tôi, và sau đó ra nhà hàng ăn, cũng
cả 10 thồi. Gia đ́nh Hùng chịu hết, v́ tôi đă không c̣n ǵ trong tay...
Cưới
xong, tôi về ở chung với gia đ́nh chồng, trên đường Trương Minh Giảng.
Cuộc sống của tôi chẳng có ǵ để bận rộn . Gia đ́nh chồng có lối
sống phóng khoáng, mỗi sáng, Mẹ phát lương cho vợ chồng tôi, tiền ăn sáng,
và rồi hai đứa cứ việc rong chơi. Lúc đầu th́ thấy vui, nhưng sau
đó, lại thấy buồn tẻ . Hùng và tôi bàn nhau, mở một quán, vừa để
họp mặt vui, hát ḥ, vừa dạy nhẩy đầm . Nhất cử mà có tới ba bốn
cái lưỡng tiện. Cho nên, tôi vừa ngỏ ư với các cụ là được tán thành
liền. Mẹ chồng tôi nói:
- Vừa ăn chơi, lại vừa kiếm được
tiền. Nên lắm chứ.
Sở dĩ, tôi nghĩ ra cách làm ăn đó, là v́, phong trào
nhảy đầm bỗng dưng sôi động. Họ thi nhau đi học nhảy đầm.
Nhất là những người đang lo giấy tờ đi Mỹ. Hùng có dáng người
cao ráo, xuơng xương , dáng nhảy đẹp, chàng lại biết cách chỉ dẫn,
học viên dễ hiểu, nên tuy mới mở mà học tṛ cũng khá đông. Hùng c̣n thuờng
xuyên mở buổi tối cho mọi người đến nhảy, và học tṛ, hnào ham nhảy,
có chỗ để tập dượt với Thày. Nhờ thế mà học tṛ mau tiến bộ.
Cũng chính v́ lớp dạy nhảy đầm này, mà tôi lại được biết
thêm một chuyện về Hùng. Và chuyện này đă làm tôi bận tâm, suy nghĩ. Tôi phải
nói ngay là tôi không ghen, và nghĩ rằng, nếu tôi được biết truớc khi cưới,
th́ tôi nhất định chẳng lấy Hùng.
Trong số những người đến
học, th́ đa số là những người trẻ, hoặc những người lớn
tuổi chịu chơi. Chị Bông là người cũng ngang tuổi tôi, chị lại là
người hàng xóm lâu năm của gia đ́nh Hùng. Chị kể cho tôi nghe, một thời
Hùng gắn bó với 1 cô tên Kim Tuyến, và hai người đă có con với nhau. Đứa
con trai bây giờ cũng chừng 8 tuổi. Gia đ́nh chồng h́nh như không chấp nhận,
v́ gia đ́nh cô Tuyến thấp kém lắm. Sau đó, Tuyến buồn, và lấy chồng, nghe
đâu họ đă vượt biên tới Mỹ rồi.
Câu chuyện nghe được,
đă làm tôi thương tôi vô cùng. Thương thân ḿnh chán, rồi lại tội nghiệp
Hùng . Cuộc t́nh của chàng cũng gian nan . Yêu mà không lấy được người ḿnh
yêu. Nhiều lúc toi muốn nói chuyện đó với chàng. Nhưng rồi tôi lại thôi :
-
Để làm ǵ chứ, khi mà mọi sự đă an bài . nếu chàng biết tôi rơ chuyện
của chàng, liệu chàng có ngượng với tôi, v́ dối trá không ? Khi theo đuổi tôi,
chàng nói là chàng yêu tôi, và lần đầu tiên trong đời, chàng muốn có một mái ấm
gia đ́nh. Chàng muốn, hay là Bố Mẹ chàng muốn, v́ cụ Ông biết xem tướng
số, địa lư, và các cụ cứ luôn miệng khen tôi là người có số Vượng
Phu Ích Tử.
Có tôi đề nghị Hùng mới chịu khó mở lớp dạy nhảy.
Truớc kia, chàng chỉ biết hưởng thụ mà thôi. Cuộc sống của tôi ở
quê nhà không có ǵ cực khổ lắm, v́ cứ vài tháng, anh chị em ở nước ngoài gửi
tiền về cho tôi. Gia đ́nh chồng cũng có tiền nữa...
Và sau nhiều đêm
suy nghĩ, tôi muốn ḿnh quên đi chuyện đă nghe được về Hùng, v́ dù sao, người
con gái kia cũng đă đi lấy chồng, đă có một đời sống yên ổn,
ít ra là bề ngoài, giống như cuộc sống của vợ chồng tôi bây giờ.
Tôi
tha thứ cho Hùng, v́ nghĩ rằng, tôi cũng đă có một h́nh bóng trước khi làm vợ
Hùng . Chỉ khác, là tôi về với Hùng, vẫn giữ được thân xác trắng trong.
C̣n tâm hồn ư, nhiều lúc cũng đi hoang đấy chứ, nhất là những lúc
ḷng buồn và chán nản ...
Tiếng Hùng kéo tôi về thực tại
- Này em, cuốí
tuần này tổ chức họp bạn nhé. - Th́ nhà ḿnh lúc nào chả như họp bạn.
Lâm sống một ḿnh, nên nhiều khi đi làm về, cũng ghé, rồi ở lại dùng cơm
với gia đ́nh tôi . Cuối tuần nào th́ cũng vợ chồng anh chi Toàn Tuyết, vài người
bạn cùng lớp ngày xưa của tôi...
V́ thế, thức ăn có bao giờ thiếu
đâu, v́ ai đến, cũng mang theo không bánh cuốn, vịt lộn, bánh bèo, th́ cũng trái
cây ...Vợ chồng Tuấn Trang, c̣n mua đem đến những hộp tôm to đông lạnh,
cho vào tủ lạnh, v́ họ thấy tôi hay nấu nướng cho mọi người ăn.
-
Em thấy nhà chị lúc nào cũng vui. Đất lành chim đậu đó chị. Nhiều
người nhà cao cửa rộng, mời khan cổ, cũng chả có người đến.
Cả
hai vợ chồng tôi đều có cung nô bộc. Và, tôi th́ chả nề hà chuyện ǵ nếu
bạn bè nhờ trong phạm vi khả năng của tôi.
Tôi lại gọi phone thông
báo cho mọi người, cuối tuần, đến họp bạn. Và ai ai cũng hồ
hởi hẹn nhau cuối tuần.
Anh chị bạn của chị Toàn Tuyết, đă
đến học nhảy với Hùng được mấy hôm nay. Giá tiền là 500 đồng
một khoá, cho một người. Gọi là khoá, thật ra, Hùng sẽ dạy đủ mọi
điệu từ căn bản cho đến những điệu Fantaisie, nhất là học
cho đến khi nào giỏi th́ thôi, không cần thời gian ...Tôi nói đùa là học đến
măn đời măn kiếp ...Trong tương lai, sẽ có vợ chồng anh Mạnh chị
Hiền học nữa.
Hùng bây giờ như biết bổn phận, cứ đi là về,
là lo tắm cho hai thằng Tùng và Tú. C̣n tôi, cứ sau khi tụi bé ngủ dậy là tôi tắm
cho bé Tuyết. Tôi cho bé ngồi trong cái chậu thật lớn, đổ nước đầy,
và thả vào đó mấy món đồ chơi bằng nhựa, và nh́n Tuyết, cười
dùa, tây đập đập làm nước bắn tung toé ...có khi bắn cả vào mắt bé,
làm nó nhắm tít lại, trông thật dễ thương. Nh́n những ngấn tay của Tuyết,
chẳng khác ǵ cánh tay búp bế, thương làm sao!
Mỗi lần, tôi bồng ra khỏi
chậu nước, là y như thế nào Tuyết cũng dẫy dụa, khóc, và đ̣i ngồi
chơi nước nữa.
- Không được, không được hư nào . ngồi
yên cho bà lau khô người, rồi thay áo đẹp cho nữa .
Chẳng hiểu bé có
hiểu không, mà nó lại chịu ngồi im cho tôi chải tóc, và rắc phấn thơm lên người
bé ... Tôi cho nó vào cái xe tập đi, để mặc cô bé chạy ṿng quanh nhà, và tôi bắt
đầu luộc bún, v́ chiều nay thứ tư, Tuấn được nghỉ,sẽ đến
ăn bún mọc với gia đ́nh tôi ...
Thứ tư
nào, pḥng mạch của Tuấn cũng đóng cửa. Trước kia, khi chưa biết vợ
chồng tôi, Tuấn thường đi mọi công chuyện trong tuần vào ngày này. Như
đi rửa xe, thay dầu mỡ, đôi khi đi vào tiệm áo quần nào đó Tuấn thích,
mua vài chiếc chemises ...loại Tuấn ưa mặc. Có những lúc dư th́ giờ chả
biết làm ǵ, Tuấn ghé thăm người bạn lớn tuổi phía Bolsa, và cuối cùng
là ghé thăm bên ngoại vài tiếng, tṛ chuyện với Bố Vợ về mấy loại
cây Bolsai, hoặc order cho chủ nhật món ăn nào mà chàng thích, do bà mẹ vợ nấu thật
ngon. Và sau cùng là về nhà thăm Bố Mẹ. Tuấn ít khi nói chuyện với Bố, mà chỉ
hay cà kê với Mẹ về những món ăn. Nhà hàng này, có món canh chua ngon, nhà hàng nọ có món
riêu ốc tuyệt vời ...hoặc giả, nhà hàng nọ, nấu dở ẹt, mà sao vẫn
có lai rai người đến ăn ...Với Mẹ th́ Tuấn ríu rít như chim. Nhất
là Mẹ Tuấn lại hay hỏi han đến những đứa con của Tuấn. Bà
Nội yêu nhất thằng Tùng, rồi đến bé Tuyết. Bố Tuấn th́ cả ngày
ngồi đọc sách, cụ thích thơ văn, và đôi lúc, gọi bạn để cùng
bàn về một câu thơ cổ, mà cụ cho là khó hiểu ...Mỗi lần Tuấn về,
th́ trăm lần như một, cụ ngồi ở ghế sofa nơi pḥng gia đ́nh, khi Tuấn
vào chào, cụ ngẩng đầu lên, cái kính lăo trễ xuống mũi, ngước mắt
nh́n con trong giây lát rồi hỏi:
- Hôm nay con nghỉ làm hả ? - Dạ vâng. - Các cháu
Tùng, Tú Tuyết, khoẻ cả chứ ? - Dạ, chúng nó vẫn b́nh thường ạ . -
Ở lại ăn cơm tối nay chứ ?
Tuỳ theo Tuấn ở lại hay về,
mà câu trả lời cuối cùng có chút thay đổi. Trừ khi nào, trong người cụ
Ông có ǵ khác thường, th́ cụ hỏi về bệnh lư để biết rơ mà thôi. Ngay
cả khi Tuấn đưa Mẹ đi chợ, mà hỏi Bố có đi chơi cho khuây khoả,
cụ cũng lắc đầu từ chối:
- Bố hơi mệt.
Ra xe, Tuấn
nói nửa đùa nửa thật với Mẹ :
- Riết rồi con cũng không biết
khi nào bố mệt thật, khi nào bố mệt giả nữa. Mẹ tôi trả lời trong
ôn hoà :
- Ở với bố mày cả năm mươi năm rồi, Mẹ không lạ
ǵ những câu nói ngang tương tự .
Thế mà chừng hai tháng nay, thời khoá biểu
của ngày thứ tư có thay đổi. Những vụ rửa xe hàng tuần, th́ vẫn
thế . Vụ thay dầu nhớt th́ vài tháng mới thay một lần , Nhưng, sự thay
đổi, là, những lần về thăm bên Nội hay Ngoại, vào ngày thứ tư, không
c̣n thường xuyên nữa. Thường th́ Tuấn ghé nhà Hùng khoảng 5 giờ, là giờ
Hùng đi làm về, rồi ra garage, hay ra sau vuờn ngồi uống bia, nói đủ chuyện.
Có khi thêm Lâm cũng về theo Hùng, vào ngày thứ tư để nhậu, thành ra, ba người
càng thêm rôm chuyện. Lần nào đến, th́ rượu hay bia đều do Tuấn mang đến.
Đôi khi Tuấn đem mực hay tôm đông lạnh đến, nói là của bà Nội gửi
biếu anh chị. Tôi rất ngại, v́ chưa đến chào các Cụ, mà các cụ cứ
cho hoài.
- Chú Tuấn ơi, lần sau, tôi không dám nhận nữa đâu. Cụ cứ cho
hoài. Tôi nghĩ ngợi lắm. - Nếu vậy, em cũng không dám đến ăn nhậu
thường xuyên với anh chị nữa đâu.
Tôi khoác tay phân trần:
- Ăn
nhậu th́ có ǵ là phiền hà đâu. Thêm đũa thêm bát thôi mà. - Như vậy, lần sau,
em không để Mẹ em biếu chị nữa, mà sẽ là vợ chồng em nhé. Chịu
chưa ?. Chịu th́ cười lên một tí đi.
Thế là tôi đuối lư, đành
cười vui vẻ. Hùng vẫn không quên bổn phận tắm rửa cho Tùng và Tú. Tuấn
và Lâm bắt đầu uống vài lon bia trước khi ăn và chờ khoảng 7 giờ
th́ Diễm Trang cũng về tới. Thế là, mọi người lại quây quần bên
bàn ăn, để ăn bún mọc chiều nay. Tùng, và Tú, th́ đă ăn rồi. Hai thằng
con trai giống hệt tính bố, nên rất thích ăn những món bún, phở...
Công việc
coi trẻ nhỏ, tôi như đă quá quen thuộc, nên không thấy có ǵ là vất vả. Giờ
chúng ngủ trưa, tôi vẫn tiếp đón Châu tṛn đến chơi, hay nói chuyện điện
thoại hàng giờ với các bạn. Vừa nói chuyện điện thoại, tôi vừa
xếp áo quần mới lấy trong máy sấy ra. Hoặc, vừa nói chuyện, vừa trông
coi hầm xương, hoặc rửa rau, rửa mực, bóc tôm sẵn, khi nào mọi người
ngồi vào bàn th́ xào qua với thịt ḅ, hay tôm, mực ...
Hôm nay, tôi đă thái nhỏ
rau salade. Ng̣ cùng với kinh giới, tía tô bày sẵn ra đĩa. 5 cái tô lớn, đă để
sẵn, bên canh rổ bún, cùng với đũa và th́a. Tôi để đĩa hành thái nhỏ
bên cạnh, và nhắc chừng những ai tự múc lấy, nhớ bỏ hành vào cho thơm
...
Thế là, ai cũng tự ḿnh lo lấy cho ḿnh, ăn nhiều, ăn ít tuỳ theo
bụng dạ . Nồi bún mọc to như thế, th́ phải cả 20 người ăn mới
hết. Tôi gọi điện thoại cho Châu tṛn, và bảo nó ghé sớm ăn bún mọc trước
khi về nhà.
- Mày c̣n có thể lấy phần về cho ông An, với mấy đứa
con của mày ăn nữa đó. Đừng lo thiếu.
Châu hứa sẽ đến
vào khoảng 7 giờ.
Không hẹn
mà ḥ, Diễm Trang và Minh Châu cùng tới một lượt. Họ chưa gặp nhau bao giờ.
Tôi lại có một màn giới thiệu :
- Đây là chị Minh Châu, bạn học ngày
xưa của chị . V́ lúc nào nó cũng mát da mát thịt, nên tụi bạn gọi nó là Châu
tṛn, để phân biệt với một Châu khác vừa đen, vừa gầy.
- Và đây
là cô Diễm Trang, mẹ của 3 đứa con kháu khỉnh mà tao đang trông coi.
Như
sực nhớ ra, tôi nói tiếp với Diễm Trang:
- Này , Trang ơi, em phải cám ơn
chị Châu tṛn này đi, nhờ có Châu tṛn, mà chúng ḿnh mới có duyên gặp nhau đấy.
Diễm
Trang cũng nghịch lắm, giả vờ khúm núm, khoanh tay cúi rạp người, nói với
Châu:
- Thưa chị Châu, em cám ơn chị nhiều lắm ạ. Nhờ có chị, em
mới biết anh chị Hùng. Có điều, em cám ơn chị Châu, nhưng không biết v́
lư do ǵ mà em phải cám ơn. - Th́ chị Châu đă tự động đăng báo kiếm
việc cho chị đó. - À ra thế. - Vậy chị Châu là ân nhân của em đó. -
Cô Trang gọi tôi là ǵ ? Là Ăn Nhanh hả. Sao cô mới gặp tôi mà cô biết tôi hay thế
? - Dạ, thưa chị em đâu dám, tại chị phiên âm ra thế. Chị nói thế,
chị Hùng đang cười chị ḱa.
Diễm Trang chạy lại phía các con đang
ngồi yên lặng xem phim hoạt hoạ. Bé Tuyết cũng ngoan ngoăn ngồi chăm chú nh́n.
- Tụi bé ăn no, và ăn xong từ lúc 6 giờ, cô Trang ạ. - Cám ơn chị.
Rồi
Trang bồng con ra khỏi xe đẩy, ôm hôn như đi xa đă lâu ngày.
Tôi đi nhanh
ra phía garage, mời phe đàn ông vào ăn. Lâm và Châu đă gặp nhau hôm họp bạn tại
nhà này rồi. Chỉ có Tuấn là chưa. - Chú Tuấn ơi, chị Châu đây là người
của business đó. Chị có văn pḥng bảo hiểm ở đường Brookhurst . Muốn
bảo hiểm ǵ, hăy đến văn pḥng của Chị Châu nhé.
Rồi tôi quay sang Châu:
-
Đây là chú Tuấn, có pḥng mạch ở đường Mangolia, chuyên môn về bệnh đàn
bà đó. Hôm nay thứ Tư, chú Bác Sĩ nghỉ việc, để ăn nhậu.
Xong
màn giới thiệu, tôi mời mọi người ngồi vào chỗ.
- Ai ăn nhiều
ít, tuỳ ư, tự múc lấy nhé. Ăn ngay đi. Ăn nóng mới ngon.
Và tôi dục Trang
cho con vào xe đẩy, rồi ngồi bàn ăn ngay cho nóng. Câu chuyện không đầu, không
đuôi, đă làm cho mọi người vui vẻ, và gần gũi nhau hơn. Tuấn khen nồi
bún mọc ngon, và chàng đă chạy ra nh́n cái nồi to, và nói với tôi :
- Chị ơi,
cho em một tô "to go" để chiều mai ăn nha. Rồi, cho thêm tô nữa cho Trang là 2 "to
go" nghe bà chủ quán.
Châu thêm vào: - Đây là Quán bên Đường, anh Hùng đă giới
thiệu tuần trước, trong buổi họp mặt.
Tuấn vỗ đùi khen hay
: - Hay quá, hay quá, cái tên nghe vừa hay, lại vừa ư nghĩa . Quán Bên Đường.
Tuấn
cứ nhắc đi nhắc lại tên Quán Bên Đường, với một vẻ thích thú.
-
Quán Bên Đường. Quán bên Đường. Như thế là em có quyền ghé bất cứ
lúc nào đói bụng. V́ là Quán th́ sẽ mở cửa từ 8 giờ sáng đến 8 giờ
tối, phải không chị Hùng.
- Yên trí đi, Quán này mở cửa đến nửa
khuya luôn . Ai lỡ độ đường lúc chiều tối, cũng vẫn có thể ghé
như thường. Đừng ngại.
Tiếng Lâm chen vào :
- Bà con nghe cho rơ nhé.
Bà Chủ Quán nói "có thể" ghé, nghĩa là có lúc ghé được, có lúc không ghé được,
tôi thông dịch đúng ư bà chủ chưa? - Anh thông dịch sai rồi. Vậy Trinh dùng chữ
"đừng ngại" th́ nghĩa sao ? - Th́ nghĩa là đừng ngại là đừng ngại.
Hùng
cười to khi nghe bạn và vợ căi lư cùn với nhau . Lâm tiếp: - Eh Hùng, mày có thấy
vợ mày căi cối căi chày hay không ? - Eh anh Hùng, anh có thấy bạn anh căi chẳng ra môn ra
khoai ǵ cả hay không ? - Eh cả hai nghe đây, Tôi là quan toà , xử huề cho hai kẻ cùng
căi ngang như cua ḅ...
Hai vợ chồng Tuấn Trang, sau khi ăn xong, đă xin phép đưa
con về ngủ kẻo khuya .
- Ừ, đúng đó . Có con nhỏ, phải để
tụi nó ngủ trước 10 giờ .
Và Châu cũng ra về cùng thời gian với
Tuấn Trang. Chỉ c̣n lại lâm
Câu chuyện càng về khuya, lại càng hào hứng,
Lâm hay trêu Trinh, và chàng thích thú khi bắt bí được lời nói nào vô ư, là chàng bẻ queo
cho vui cửa vui nhà. Chàng nghĩ thầm, Trinh rất có duyên, ăn nói lưu loát, thông minh ...nhưng
chàng sẽ trêu Trinh, gọi Trinh là dân mát dây, té giếng ...để xem phản ứng của
Trinh ra sao.
Lâm biết được tính t́nh tốt và hiếu khách của hai vợ chồng
Hùng, nên chàng cũng hay ghé thăm . Phần nữa là chàng đang cô đơn, rất cô đơn,
khi quen khá thân với Trinh, có lần Trinh hứa sẽ giới thiệu bạn của Trinh
cho Lâm.
- Nhưng anh phải cho Trinh biết tuổi của anh để lỡ người
ta hỏi, Trinh c̣n liệu mà thêm hay bớt đi chứ ? - Th́ Trinh cứ nhận đại
anh là anh của Trinh đi, v́ anh lớn hơn Hùng tới cả chục tuổi. - Oh, nếu
thế từ nay anh là anh của Trinh nhé. - Okie dokie - A ha, phải khao một chầu ra
mắt anh em với bà con chứ. - Sợ ǵ. Một buổi họp mặt do anh đầu
tầu nhé . - Có ngay. Tuần này đi. - ỌK liền.
Như thế là kỳ này
anh Lâm sẽ tuyên bố lư do đấy nhé.
Tôi cứ tưởng, chỉ
là câu nói đùa cho vui, ai ngờ Lâm đă coi đó như một lời hứa. V́ thế, sáng
hôm sau, tôi nhận được điện thoại của Lâm, gọi từ sở, để
bàn về vụ đặt các món ăn.
- Trinh nghĩ xem nên đặt những món ǵ.
Chiều nay anh sẽ ghé, sau khi tan sở,rồi bàn tiếp. Chắc là kịp phải không,
v́ măi chiều thứ bảy mới họp cơ mà. - Anh yên tâm đi, Trinh lo cho, và anh phải
chịu khó đi lấy ở nhiều nơi đấy nhé. Tại v́ mỗi người
có một món ngon. - Đừng lo, anh sẽ không ngại đi lấy đâu. Trinh cũng
đừng ngại tốn kém nha. Lâu lâu mới có một lần mà. Bye nha. - Bye !
Thế
là, trong lúc tụi nhỏ ngủ trưa, tôi ngồi ghi ghi chép chép những món ăn. Nem nuớng
bà Huờng, bánh bèo và chả Huế Kim Long. Miến xào cua bà Thanh. Tôi sẽ nấu cho Hùng nồi
bún riêu hay phở gà, tuỳ Lâm chọn.
Tôi gọi điện thoại cho Châu, nhờ
nó nhắn các bạn dùm. Phần tôi, tôi sẽ gọi cho Tố và Thanh. Tôi chợt ngẩn người,
v́ từ lâu rồi, tôi quên mất Thanh.
Chắc chắn là sẽ có mặt Bố Mẹ
chồng, cùng anh chị Toàn Tuyết. Thêm anh chị bạn học nhảy đầm nữa.
Sao tôi cứ quên hoài tên của anh chị ấy, mà đành gọi là anh chị bạn của
chị Tuyết. Chị dễ thương lắm. Anh chị thường đến học
vào chiều chủ nhật. Lư do anh chị đưa ra, là,
- Các em có đông bạn đến
chơi, ăn uống bất ngờ vào những ngày thường, mà anh chị lại chưa
biết tí ǵ về nhảy nhót, lại lớn tuổi nữa, học trước mặt
mọi người kỳ lắm. V́ thế chị chọn ngày chủ Nhật.
Tôi thấy
lư do chị đưa ra cũng có lư. Nhất là cái miệng me xừ Lâm, lúc nào cũng bô bô.
Lâm lại là nguời miền Nam, ruột thẳng như ruột ngựa, có khi lại nói đừa
dỡn, đụng chạm, thêm phiền ra.
Có lẽ v́ có một ḿnh, nên Lâm hay ghé nhà
uống bia với Hùng, và ở lại ăn cơm với vợ chồng tôi. Nhiều lúc,
tôi cũng nhờ vả Lâm vài chuyện. Như đưa đi chợ, hay nhờ thẻ Costco
của Lâm, để mua những bát đĩa giấy, xiên th́a, hay giấy lau tay ... Hùng rất
lười trong việc đưa vợ đi mua bán. C̣n bán cái cho Lâm:
- Này ông, chịu
khó đưa dùm vợ tôi đi chợ nhé. - Này này, bà có muốn mua ǵ, th́ ghi sẵn ra giấy,
rồi khi nào Lâm đến, đi một thể. Bà cứ bắt tôi chở đi lặt vặt,
tôi ngại lắm.
V́ thế, coi như một tuần đi chợ một lần, Lâm
đă đến đưa tôi đi. Phải công nhận, Lâm cũng chiều chuộng đàn
bà đấy chứ. Đi chợ hay đi Costco, Lâm đẩy xe, rồi hỏi tôi có mua thứ
này, thứ kia, hay là:
- Ở nhà c̣n đường không ? Lấy 10 lbs nhé .
Hoặc
là :
- Có mua Croissants cho thằng Dũng mang theo đi học không ?
Tôi nhớ lần
đầu tiên đi với Lâm vào Costco, là v́, trong câu chuyện mua bán, tôi than là mua đĩa
giấy ở chợ Mỹ đắt quá, mà ḿnh lại mua nhiều ...Th́ Lâm đề nghị
ngay :
- Ngày mai, anh đưa Trinh đi Costco, là nơi bán cho những gia đ́nh đông,
v́ thế, cái ǵ cũng nhiều, mà giá cũng rẻ.
Và tôi đă lạc vào một khu nhà
rộng lớn mênh mông, có đú các thứ, từ đồ dùng, đến thuốc men, thức
ăn, kẹo bánh ...Tôi nh́n họ mua bán ở đây mà chóng mặt. Xe nào cũng đầy
nhóc, cao nghều nghệu những thứ đồ dùng, thức ăn, đồ về nhà
cửa nữa. Tôi thấy có người mua cả cái TV to lớn. Tôi nh́n và uớc chừng
có đến 10 cái quầy trả tiên, mà quầy nào cũng đông người xếp hàng.
Người Mỹ phải công nhận là họ kiên nhẫn, v́ cái ǵ cũng xếp hàng. Từ
đi chợ, đi restroom, đi nhà hàng, đi ciné, đi nhà băng ...cái ǵ cũng xếp hàng,
không chen lấn, gian lận như người Việt thân yêu của tôi.
Tôi nhớ có
lần đến pḥng mạch Bác Sĩ Việt Nam, có bà đă tự nhiên xếp hàng vào ngay
phía đầu, đă bị những người xếp đàng sau, la ó phản đối.
Người đi trễ, không muốn xếp hàng, mà lại muốn vào trước, không nể
những người xếp hàng cả giớ ở phiá sau ...Tôi đă n h́n thấy quang cảnh
đánh chửi nhau, v́ chỗ đậu xe. Lần đó, tôi đi chợ Bolsa . T́m đưọc
chỗ đậu xe là cả một công tŕnh. Xe Lâm đă phải đi ṿng ṿng cả năm
lần bảy lượt, mới kiếm được chỗ đậu. Tôi vừa ra
khỏi xe, th́ nghe thấy có tiếng c̣i inh ỏi. Chiếc xe van, đă thừa cơ khi xe
lui về phía sau, đă từ phía trước, đối diện, nhào vào. Chiếc xe chờ
phía bên này, bị chiếm mất chỗ, đă chạy xuống, gào to, hét ầm ĩ, và như
chực đánh người đă chiếm chỗ đậu xe của ḿnh. Mọi người
cản ngăn, may quá, có xe ngay chỗ xe của người đang muốn hành hung đi ra,
ông ta đă có chỗ đâu, nhưng vẫn c̣n tức khí hầm hầm, chửi bới ...V́
thế, khi ra nơi công cộng của khu Việt, tôi cứ nhắc nhở ḿnh, một sự
nhịn là chín sự lành.
Từ đó, mỗi lần cần mua đồ dùng trong nhà,
là tôi ới Lâm. Đi chợ với Lâm, tôi khoẻ re, v́ Lâm đẩy xe, Lâm cho thức ăn
vào xe, Lâm mang thức ăn từ xe vô nhà ...tôi chỉ có việc sắp xếp thứ nào vào
ngăn đá, thứ nào để lạnh thường, và những giấy lau tay, th́ Lâm đă
biểt chỗ cất dùm.
o0o0o
Sáng nay, trời đẹp và nắng to, trông nắng
vàng ngon như chiếc bánh rán, khiến tôi lại thấy ḷng vui vui. Chị Tuyết vừa
gọi sẽ tới vào khoảng 2 giờ với Bố Mẹ. Lâm đă đến từ
lúc 10 giờ sáng, để đi mua bóng đèn với Hùng. Hùng chỉ lo vụ máy móc, và đèn
chớp, sao cho không khí trông như không khí pḥng trà, khi nhảy đầm thôi. Lần này, Lâm cho
tôi biết, sẽ tăng cường thêm ca sĩ, nên có mời một thằng bạn cũng
ở sớ, tên Quảng, về hát Karaoke. Nó cũng biết nhảy đầm, tuy không giỏi
lắm. V́ Lâm cho biết, kỳ trước, đào nhiều, mà kép ít quá. Tôi và Hùng cũng biết
điều đó, nên đă để ư t́m thêm kép nhảy cho các đào, bạn tôi. Ông bố
chồng tôi, cũng thích nhảy lắm. Phiền một nỗi, là những người học
nhảy, lại thường là có cặp. Tôi cười thầm, khi nghĩ, chả lẽ
lại đăng báo t́m kép nhảy giỏi, như Minh Châu đă đăng báo t́m việc giữ
trẻ cho tôi.
Lâm nh́n nồi to đang đun trong bếp, hỏi tôi :
- Trinh nấu
món ǵ thế ? - Bún riêu. - Bây giớ ăn được chưa ? - Anh đói hả.
Lấy bát đi, Trinh múc cho một tô.
Thế là Lâm và tôi ngồi ăn trưa. Hùng th́
chỉ uống nhiều hơn ăn, nên tay lúc nào cũng có lon bia. Nh́n mà thấy ngứa mắt
ghê. Tôi nhắc Hùng:
- Anh nhớ lấy ghế xếp chung quanh tường nhé. - Thưa
bà vâng, bà khỏi phải nhắc, con cũng biết việc phải làm. - Không nhắc, th́
khi quên, lại trách sao không nhắc. Mà nhắc, th́ trả lời giọng khó nghe. - Trời
ơi, thưa bẩm, gọi bà xưng con mà c̣n khó nghe.
H́nh như cả Hùng lẫn tôi,
đều có cái ǵ đó bất măn trong ḷng, nên hễ có dịp bung là bung ra cho đỡ tức.
Mỗi lần họp bạn, tôi c̣n tức Hùng hơn nữa, là chàng uống lẫn lộn
cả bia, cả rượu, nên khi nào lúc gần nhảy đầm, cũng ngà ngà say . Bảo
là say, th́ không chịu, c̣n gắt ầm lên với tôi . Nhưng, lần nào cũng bị trục
trặc, khi thay đĩa hát . V́ mắt không nh́n thấy, nên bấm không đúng chỗ . Thế
là, tiếng nhạc im, tiếng hát cũng im . Mọi người nhôn' nhao, kêu hét, Hùng lại
càng cuống, phải nhờ đến anh Toàn lần ṃ măi mới xong . Thế mà hễ tôi
động nói đến là gắt như mắm tôm. Riết rồi tôi không thèm nói tới
nữa.
Lâm thuờng xuyên đến nhà tôi, nên cũng thường xuyên nh́n thấy cảnh
vợ chồng tôi gấu ó nhau. Rất nhiều khi, tôi ngồi nói chuyện tay 3, phân tích tại
sao lại có sự bất hoà giữa Hùng và tôi ...th́ Lâm cho rằng tại Hùng uống rượu,
nên trong cơn ngất nguởng, chứ chưa say, hay nói những câu khó nghe. Trinh là người
tế nhị , có tâm hồn, thích những ǵ đẹp, mà lại nghe những câu không đẹp
từ miệng người chồng, th́ bất măn, và đâm thất vọng.
Tôi nh́n Lâm
. Không ngờ con người mà tôi vẫn cho là chỉ biết bô bô, trong đám đông, hôm nay
đă nói ra nhận xét chính xác như vậy. Tôi đă nh́n Lâm sai chăng. V́, tôi là người
có tâm hồn lăng mạn, thích những ǵ đẹp, thích nh́n vẻ trầm lắng ở nơi
người đàn ông, không thích vẻ ồn ào, ăn to nói lớn, cười hô hố trong
đám đông. Lâm đă có đủ đức tính đó trong chỗ đông người, nên
tôi đă nh́n Lâm, như một người nông cạn, không sâu sắc, không biết lư luận,
không thể đào sâu về bất cứ vấn đề ǵ ...Cho nên, giữa tôi và Lâm, sự
thân thiết, chỉ là một chiều, v́ Lâm cần tôi để tâm sự những khi gặp
điều không vừa ḷng. Tôi chưa bao giờ nói chuyện của ḿnh cho Lâm nghe . V́ tôi vẫn
cho, Lâm chưa phải là người tri kỷ của tôi .
Lâm th́ khác, Lâm đă kể cho
tôi nghe lư do nào hai vợ chồng xa nhau . Tôi chỉ phục Lâm có một điều, là không
bao giờ chê trách, nói xấu người vợ đă ly dị , mà chỉ kết luận là
tại số mà thôi . Lâm cũng kể cho tôi nghe những mối t́nh đă qua, có lẽ sau một
lần ly di, con chim sợ cả cành cây cong, cho nên rất khó mà đi đến sống chung
hoà b́nh . Và lâm khen tôi, đă chịu đựng Hùng, đă lo lắng cho gia đ́nh, dù Lâm nh́n
thấy là tôi không yêu Hùng ...
Tôi chỉ yên lặng nghe Lâm nói, không thêm, không cắt ngang,
và trí óc tôi như đang bay bổng đâu đâu ...
Một sáng thứ Bảy, nắng đẹp
và trong nhà đang sửa soạn cho một cuộc họp bạn, lẽ ra phải vui, thế
mà chỉ v́ có cuộc "đấu khấu" bất ngờ giữa Hùng và tôi, mà không khí bỗng
trầm lắng, đến nỗi, tôi nghe được cả tiếng bước của
thời gian, qua cái đồng hồ treo tường gần đấy. Tôi bỗng dưng
thấy chán ngán, và lại muốn ra đi, đến nơi nào đó, không có những khuôn
mặt quen thuộc này. H́nh như trong con tim đầy sức sống của tôi, vẫn c̣n
tha thiết chờ đợi một bóng h́nh nào đó, có lúc mơ hồ, có lúc rơ rệt ...
Những
lúc tôi đă yếu đuối để ḷng đi hoang, không kiềm chế, tôi đă phải
cầu cứu đến h́nh ảnh đứa con trai độc nhất của tôi, và, nhờ
h́nh ảnh đó, tôi đă trở về với bổn phận, với sự chịu đựng
mà tôi gọi là phi thường. Có nhiều lúc, ngồi một ḿnh trong buổi trưa khi tụi
nhỏ ngủ, tôi đă cảm thấy lo sợ cho những tháng ngày sắp tới, khi mà Dũng
đă lớn khôn, đôi cánh non nớt bây giờ không cần đến sự bảo vệ,
bao bọc của bố mẹ nữa, và sẽ ra đời tung bay cùng trời mây ...th́ lúc
ấy, tôi sẽ sống như thế nào. Chịu đựng trong thầm lặng, với
nỗi buồn day dứt không nguôi, hay tôi lại trở về đời sống độc
thân, không có sự hiện diện của Hùng ?.
Lâm thấy tôi trầm ngâm, yên lặng,
th́ cũng im lặng theo . may quá, tiếng chị Tuyết, đă phá vỡ không khí u buồn
này.
- Trinh ơi, ra đây, chị nhờ chút.
Tôi chạy ra với đôi chân sáo,
như khi c̣n đi học. Tôi muốn đánh lừa ḿnh, muốn quên đi hiện tại
không vui vẻ này.
- Ôi chao, sao mà chị mua nhiều thế ? - Th́ tiện thể đi
chợ, chị mua cho cô ít thịt, tôm để ăn dần trong tuần. - Me mua cho con
thùng xoài, thứ xanh mà con thích đó . - Chỉ có bố là chuyên môn đi tay không ...
Tôi
chạy lại ôm bố, rồi ôm Mẹ: - Con được bố mẹ thuơng thế
này là nhất rồi, phải không chị Tuyết. - Cả nhà đều thương cô,
hơn cả thương thằng Hùng nữa...
Tôi nghĩ đến mọi chuyện
xảy ra trong cuộc đời, h́nh như có liên quan chặt chẽ với nhau. Ḷng thương
yêu của gia đ́nh chồng đối với tôi, đă khiến tôi quên đi những khắc
khẩu thường ngày, nhất là tôi bỗng hối hận về ư nghĩ không tốt đă
thoáng qua trong đầu. Dù chỉ là ư nghĩ ...
Dũng ra khoanh tay chào ông bà Nội, chào
Bác Tuyết, rồi xin phép ông bà Nội, các bác, ăn trước, để c̣n rút lui vào pḥng.
Tôi không muốn con nít ra chỗ người lớn. Lần nào họp bạn, Dũng cũng
ở trong pḥng, khi th́ xem TV, lúc lại nghe nhạc. Dũng chỉ ra ngoài khi nào lấy thức
ăn mà thôi. Xem chừng Dũng cũng không ham nhảy đầm. Hay là chưa đến
tuổi ham những thứ đó, tôi cũng không biết. Chính trong thâm tôi, tôi cũng muốn
nó nhảy giỏi và đẹp như bố nó. Tôi muốn Dũng biết cách ăn chơi,
đồng thời cũng lại phải học giỏi, có bằng cấp đàng hoàng. Ở
đất nước văn minh này, không giỏi, không có tài, cũng khó sống lắm. Tôi
c̣n muốn Dũng biết hát, biết đàn, nghĩa là những tài ǵ tôi không có trong con người
tôi, th́ tôi ước ao được thực hiện nơi đứa con thương yêu
của tôi.
Tôi có tham vọng quá không, khi bắt Dũng đi học Violon. Một tuần,
đi học có 1 lần, trong nửa tiếng, mà tôi cũng cố gắng đóng tiền cho
Dũng học. Tôi rất vui khi ông Thày khen Dũng có năng khiếu. Tôi c̣n muốn Dũng
học piano nữa, nhưng chính tôi chưa đủ khả năng mua chiếc dương
cầm cũ, th́ làm sao có đàn cho nó tập. Học mà không được thực tập
mỗi ngày th́ cũng như không. Chiếc Violon, th́ tôi có khả năng mua cho Dũng, và trong
thâm tâm, tôi sẽ cố gắng mua cho Dũng chiếc dương cầm để nó học.
Tôi chỉ sợ, khi nó lớn tuổi rồi, tay sẽ cứng, không học nổi piano nữa
mà thôi. Hùng thấy Dũng chịu khó tập đàn, và thấy nó kéo đàn có tấn tới,
đă không quản ngại đưa con đến trường mỗi sáng thứ Bảy.
Học đàn đă vây, c̣n phải chờ 1 giờ sau, dể nó học lư thuyết, học
đọc nốt. Tôi không giỏi, nhưng cũng đánh được chút ít. Ngày xưa
tôi có học, và cũng v́ tính mơ mộng, lười biếng, mà tôi đă học chẳng
đến nơi đến chốn. Không biết có phải v́ thế, mà tôi muốn Dũng
học piano hay không.
Lâm đă đi lấy thức ăn, ở mấy chỗ khác nhau
,theo địa chỉ tôi ghi, kèm thêm só điện thoại để pḥng khi không t́m ra nhà ...
Chiếc
bàn phủ khăn trắng, tôi có rắc thêm lá măng xanh chung quanh bàn. Ở một đầu
bàn, tôi đă để sẵn, xiên, th́a, bát, đĩa giấy cùng khăn ăn. Nồi bún
riêu vẫn để lửa thật nhỏ cho nóng. Chị Tuyết cũng mang tới 2 hộp
gà mái dầu, và vịt quay. Mẹ chồng cho thùng xoài. Tôi cắt sẵn để trong đĩa,
bọc giấy cho sạch sẽ, rồi cất trong tủ lạnh. Lâm đă mang về mấy
món đặt. Tất cả 3 khay. Nào là nem nuớng, bánh bèo và chả Huế, miến xào cua,
ít ra, trên bàn ăn lúc này đă có được 5 khay thức ăn rồi. Các bạn đến,
họ sẽ mang mỗi người một món ...có khi là dessert, như thạch, như cam,
như xoài ... Lâm c̣n mang về cả 2 két bia, để ngoài phía garage, trên lối vào cửa
bếp.
Hùng đă lắp xong cái đèn quay, thật giống pḥng trà, mỗi khi có nhảy
đầm, vặn lên trông mờ ảo, hấp dẫn. Hùng đọc báo, thấy ở tiệm
bán đồ điện on sale cái đèn quay đủ màu, nên đă đi mua, sau khi hỏi
ư kiến tôi, và quan trọng hơn nữa là hỏi tôi đưa cuốn check cho Hùng mang đi.
Hùng đă lắp xong, và bật lên cho mọi người nh́n.
- Đẹp quá Hùng ơi. -
Hùng chịu chơi ghê.
Tiếng Mẹ và tiếng chị Tuyết, làm cho Hùng sung sướng
với công tŕnh lắp ráp từ trưa đến giờ.
Chị Tuyết nh́n đồng
hồ, và dục tôi vào sửa soạn để c̣n tiếp khách.
- Khách cũng sắp
đến rồi, Trinh vào phấn son, thay áo quần đi.
Tôi nghe lời, vào pḥng, tắm
rửa, và đánh phấn tô son. Tôi kẻ thêm viền mắt cho đen, làm cho đôi mắt
thêm nổi, với màu son hồng, nhạt, với đường viền đỏ, làm cho
khuôn mặt tôi hôm nay, rực rỡ hơn. Tôi đứng trước tủ áo, phân vân không
biết nên mặc áo tím hay áo vàng tối nay. Cuối cùng, tôi chọn màu vàng, chiếc áo hở
cổ, tay xoè, và lấy chiếc quần, bó sát đùi, phía dưới ống hơi loe một
tí. Nhảy đầm, tôi thích mặc quần, trông dáng người sẽ đẹp hơn.
Mặc váy, trông lịch sự hơn, nhưng nhảy th́ không tạo cho dáng thêm uyển chuyển
...Nh́n vào gương tối nay, tôi cũng sững sờ khi thấy ḿnh khác lạ. H́nh như
nét mặt tôi tươi hơn, và rạng rỡ v́ vui ...
Tôi đă nghe tiếng léo nhéo
của vài người bạn. Tiếng hát của Tố, trong bài Đêm Tàn Bến Ngự.
Có tiếng của người bạn nào đó hỏi tôi, và câu trả lời của chị
Tuyết:
- Trinh đang sửa soạn, và ra đây bây giờ.
Tôi đă sửa soạn
xong, nhưng chưa muốn ra. Tôi h́nh dung ra từng khuôn mặt khi nh́n tôi đêm nay, và có lẽ
người ngạc nhiên trước tiên là Lâm, v́ chưa bao giờ Lâm nh́n thấy tôi trang điểm
kỹ như đêm nay. Và thế nào Hùng cũng nh́n tôi với đôi mắt ḍ hỏi ...
-
Sao đêm nay em đẹp thế!
Và, với ư nghĩ tưởng tượng vui vui
ấy, tôi đă bước ra khỏi pḥng. Tiếng Tố reo lên:
- Chà, hôm nay Trinh đẹp
quá, lông lẫy quá.
Tiếng reo của Tố, và tiếng phụ hoạ của Thanh, đă
làm cho mọi người phải chú ư đến tôi. Và, trong những đốm mắt sững
sờ ấy, tôi nh́n thấy đôi mắt của Lâm, nh́n tôi không chớp. Tôi biết là đêm
nay tôi đẹp.
Bạn bè đến mỗi lúc một
đông. Bàn ăn h́nh chữ nhật đă đầy những món ăn, do mỗi người
mang đến. Thanh và Tố đang loay hoay bầy những trái nho lên đĩa trái cây có táo,
quít, và chuối. Nh́n thấy bao nhiêu là thức ăn, bày trên bàn, tôi phải dồn, những
món nào có hai , cất đi một, cho rộng chỗ. Lại có gỏi sứa tôm thịt, và
món mà tôi ưa thích nhất là gỏi mít, của Quán Hỷ. Món bún riêu của tôi lại đắt
hàng, v́ bún là loại dễ ăn, mát ruột ...Thức ăn tráng miệng hôm nay nhiều ghê.
Có lẽ, mấy đứa bạn biết tôi nấu bún riêu, và dặt khá nhiều món ăn
khác, nên đă mua bánh thạch, ở Van, trông đẹp mắt và ăn đỡ ngấy. Có
người làm khay rau salade, có trộn với jambon ...Tôi mê nhất thố trái cây, có cantalup,
có nho, có đào, có dứa ...cắt sẵn và trộn lẫn vào nhau, trông màu mè vàng, đỏ,
xanh, thật hấp dẫn.
Lần này, Tuấn và Trang có đến . V́ tôi đă nhắc
là dù trễ mấy, cũng ghé . Trang ghé tai tôi nói nhỏ:
- Chị đẹp quá. - Thật
không ? - Thật trăm phần trăm. Em đến hơi trễ, v́ c̣n phải mang 3 đứa
gửi Nội Ngoại. Em hẹn cho tụi nó ngủ lại với các ông bà luôn. Có nhận
em mới gửi. - Như thế là tối nay, phải vui chơi đến sáng nhé. - Chị
tới đâu, em tới đó, sợ ǵ chị nhỉ - Hứa nhe. - Và anh Hùng sẽ hát
bài do em yêu cầu. - Chắc chắn là thế rồi.
Tuấn và Trang, gọi là đến
trễ, buổi tiệc cũng mới bắt đầu. Hùng mở lời bằng cách
chào mừng các bạn rồi tuyên bố lư do, buổi họp mặt hôm nay là do anh Lâm đài
thọ , v́ sao, th́ xin mời anh Lâm bước lên phía tôi, để bà con biết mặt ...
Lâm
bước lên bục cao. Chàng nói, không có mục đích ǵ ngoài muốn họp bạn, và cũng
để giới thiệu với các bạn, cô em gái té giếng của tôi với bà con ...
-
Sao lại gọi là té giếng, xin anh Lâm giải nghĩa dùm. - Thường những người
té giếng, được vớt lên, nếu sống, cũng bị dở hơi, mát giây,
điên điên, khùng khùng ...Xin mời bà con nh́n xem em tôi có mát giây nặng không. - Em gái anh Lâm
tối nay mát giây nặng dữ đa , v́ em gái anh tối nay đẹp quá........
Tôi nh́n
thấy một người khách lạ, và đoán là Quảng, v́ anh ta đang loay hoay trong đám
đĩa nhạc, và DVD với Hùng. Tôi bước nhanh đến phía Hùng, th́ Lâm cũng vừa
xẹt tới:
- Quảng này, đây là chị Hùng, người nấu nướng rất
ngon. Mày ăn bún riêu, là do tài nội trợ đảm đang của chị Trinh, vợ anh
Hùng. Và đây là anh Quảng, cùng một sở với tụi anh, Quảng hát hay, nhảy đầm
giỏi, t́nh gạt ra không hết. - Thưa chị, tôi vẫn được nghe về
chị, bây giờ mới được gặp. C̣n, chị nghe ǵ về tôi, nếu là chê,
th́ đúng, mà nếu khen, th́ phiền chị lọc ra hơn 50%, mới đúng. - Sao không
nói là lọc ra 100% mới đúng ? - Tôi nghe các anh khen anh hát hay, nhảy đầm giỏi,
tơi mới biết đấy chứ ? - Dạ, cám ơn chị.
Mỗi người
tự lo múc lấy hay chọn ăn những món nào ḿnh thích . Lấy xong, th́ sẽ tự động
ngồi ghế đang xếp chung quanh tường. Và, vừa ăn, vừa nghe nhạc.
Tôi
cứ nghĩ, thức ăn sẽ c̣n dư lại, v́ bán bè mang đến quá nhiều . Vậy
mà, cứ ăn như tằm ăn dâu, đến lúc bắt đầu hát ḥ, thức ăn
chẳng c̣n lại bao nhiêu .
Tôi là người mừng nhất, v́ nhiều khi thức
ăn c̣n dư,để lai, Hùng và tôi quên không ăn, lại cũng đổ đi. Thật
phí của trời !
Trong nhà, quạt máy chạy vù vù mà vẫn nóng. Một vài người
ra sân hóng gió. Tiếng hát của Kim, của Khánh, của Thanh, cứ quấn theo bước
chân tôi.
Thanh hát bài Con đường Tôi Về của Lê Tín Hương, thật hay.
...
Mẹ quê gày c̣m trong manh áo vá, vá được áo đời, hồn rách tả tơi ...
Lần
nào nghe Thanh hát, tôi cũng thấy ngậm ngùi cho dân tộc Việt nam, cho những người
Mẹ già, cả một đời khổ v́ nghèo ...
- Trang yêu cầu anh Hùng hát, bài nào
cũng được, miễn là bài mà anh thích ... - Thể theo lời yêu cầu của cô
Trang, tôi xin hát bài Hoa Vàng Mấy Độ ...
Tiếng Hùng trầm ấm, khiến mọi
người đang ồn ào chuyện tṛ, bỗng im bặt, khi Hùng cất cao giọng. Trong
đám này, th́ chỉ có hai tiếng hát sáng giá, là Hùng và Kim Thanh. Tiếng Kim Thanh cũng thuộc
loại trầm, nên Kim hát những bài thuộc loại Tiền Chiến, rất hay. Giọng
hát như gửi gấm niềm tâm sự, khiến người nghe cảm thấy đầy
ắp t́nh người. V́ thế, Hùng hay giới thiệu, tiếng hát Kim Thanh là tiếng hát
truyền cảm ...
Và, khi tiếng hát của Thanh, cất lên lần thứ hai, trong bài
Nắng Chiều của Lê Trọng Nguyễn, với nhạc điệu Rumba, th́ Hùng cầm
tay tôi kéo ra sàn, và yêu cầu mọi người cùng ra sàn nhảy. Dạ vũ bắt đầu.
Và
từ đó, không khí thêm náo nhiệt, ồn ào . Người nào hát, cứ hát. Người nào
nháy cứ nhảy. Và tôi nh́n thấy anh Toàn vừa bước vào cửa. Tôi chạy ra, mời
anh dùng bát bún riêu, v́ tôi biết anh thích bún riêu nhất.
Kỳ này, thêm người nhảy,
và cũng đă quen thân hơn kỳ trước, nên Lâm đă dám ra mời Tố, mời Thanh,
và Hùng th́ cứ thấy ai không có kép nhảy là Hùng nhào vào mời. V́ thế mà không khí tối
nay vui quá.
Lâm chờ đến điệu Tango, th́ ra mời tôi. - Tối nay Trinh nổi
nhất với màu vàng ... - Anh thấy tối nay có vui không ? - Vui lắm . Chưa bao giờ
vui thế .
Lâm nhảy rất khá, nhưng dĩ nhiên là thua Hùng. Trao đổi vài câu, rồi
tự nhiên Lâm im lặng cho đến khi hết bản nhạc. Và từ đó, tôi thấy
Lâm trầm tư, không c̣n nói năng ồn ào như trước đây.
Tôi thấy Tố,
Thanh và Dung đi một ḿnh, nên đă nhắc Lâm và Hùng, phải mời những người
đó nhiều hơn. Được cái Quảng cũng thích nhảy, nên Quảng tuy không được
dặn, cũng đă mời hết mọi người, trừ tôi.
Nh́n Tuấn, trong phong cách ăn chơi, tôi cứ tưởng
Tuấn sẽ là người mê nhảy đầm, và sẽ là người nhảy giỏi.
Nhưng không, Tuấn thích ngồi nói chuyện, bàn căi về một vấn đề ǵ và uống
bia, hơn là nhảy đầm. V́ thế, Tuấn chỉ nhảy với Trang những điệu
nhẹ nhàng như Boston, Rumba. Tuấn mời tôi đúng một bài Tango. Rồi từ đó,
thấy biến mất trong chỗ đông người. Tôi chạy ra phía sau vườn, th́
ḱa, một đám toàn các ông đang nhậu nhẹt, tôi cằn nhằn:
- Sao các anh ngồi
ngoài này ? Anh Lang phải vào nhà hát đi chứ . Cả anh Kiểm nữa. Tôi mách bạn tôi
cho xem . Anh An có muốn tôi gọi Châu ra đây không ? - Xin chị tha cho chúng tôi . Ngồi ở
đây, vừa hưởng gió trời mát mẻ, lại vừa được uống bia
thả dàn, không có sự ḍm ngó của các bà ...chúng tôi đang hạnh phúc chị Hùng ơi ...
-
Bộ có chúng tôi, các anh không hạnh phúc hả . - Đâu dám, ấy là chị phiên dịch
ra thế. Chúng tôi luôn trong hội "thờ bà" mà chị .
Tôi tha cho đám nhậu nhẹt
này, không làm khó dễ họ, mà chỉ nghĩ đến những khác biệt muôn đời
giữa dàn ông và đàn bà, giữa phái nam và phái nữ . Cái hố ngăn cách, thật sâu, thật
to, tưởng như không bao giờ hằn gắn được, thế mà lại rất
cần có nhau. Khi chưa lấy vợ, lấy chồng, th́ than buồn, than cô đơn. Lấy
nhau xong, th́ lại than mất tự do ...Tôi nhớ đến Huấn, người cháu họ,
vẫn chủ trương, không phải đi " chầu" như người ta . Khi nào lấy
là lấy, cưới là cưới . Ấy là Huấn chỉ tuyên bố câu đó, khi chưa
gặt đối tượng . Đến khi gặp Ngọc Bảo rồi, th́, gần như
chiều nào Huấn cũng có mặt tại nhà Ngọc Bảo . Các em gái của Huấn vẫn
trêu ông anh:
- Cây si đă mọc rễ to , sắp thành cổ thụ rồi đấy
.
Huấn nghe, biết các em nói kháy ḿnh, nhưng phe lờ . Cũng như, khi c̣n theo đuổi
các nàng, nhiều anh chàng biết rơ tính nết của hai người không hạp nhau . Chẳng
hiểu sao cứ nhất định cưới, để rồi sau dó, t́nh thương
yêu mỗi ngày mỗi nhạt, mỗi xa cách hơn, và cuối cùng, đi đến ly dị
...
Tôi lại nghĩ đến trường hợp của tôi và Hùng ... Ôi, chỉ là duyên
số. Tôi nghĩ chắc tôi nợ Hùng, có thể kiếp trước, tôi chưa trả đủ,
nên kiếp này tôi phải tiếp tục trả nốt.
Tôi bước vào pḥng khách, trong
ánh đèn mờ ảo, tiếng hát Thuư Vân đang day dứt, nghẹn ngào:
...Ôm ḷng đêm,
nh́n vầng trăng mới về,
buớc chân giang hồ .
..ôi phù du ,
từng tuổi xuân đă già một
ngày kia đến bờ đời người như gió qua
Không c̣n ai đường
về ôi quá dài những đêm xa người chén rượu cay một đời
tôi uống hoài trả lại từng tin vui cho nhân gian chờ đợi
Rồi
lời ai đó, như một lời nhắn nhủ thay cho tiếng cho tiếng thở dài
trong đêm:
...Thôi về đi, đường trần đâu có ǵ ...tóc xanh mấy mùa
có nhiều khi từ vườn khuya bước về bàn chân ai rất nhẹ tựa
hồn những năm xưa.
Tôi mê nhạc Trịnh Công Sơn, và mê những lời
ca mới lạ , đôi lúc như gần gũi, đôi lúc như xa lạ trong ư tưởng.
Thực ra, phải công bằng mà nói, tôi mê tất cả những bài nhạc tinh lăng man của
mọi tác giả. H́nh như tôi là người tham lam, bởi v́, cái ǵ tôi cũng mê . Tôi nhớ
lời của Thanh, trong một lúc nói đùa, nhưng đă phản ảnh rất đúng tâm
trạng của tôi qua lời nhận xét:
- Băng Trinh th́ cái ǵ cũng thích cũng mê .
Người ta chỉ mê một thứ trên đời cũng đủ chết, với Trinh,
nó mê đủ thứ.
Đúng thế, mục vui nào cũng có tôi đóng góp. Họp mặt
ăn uống, nghe nhạc nhảy đầm, đi shopping mua áo quần, giày dép, sắm đồ
trang sức giả lóng lánh đủ kiểu ở Macys ...Không những có mặt tôi, mà ḷng
tôi c̣n hồ hởi, hào hứng, say sưa ...
Tôi vẫn c̣n hậm hực ông Trời đă
không cho tôi có giọng hát, để tôi hát những bài mà tôi thích. Kể cũng lạ, tôi thường
nghêu ngao lúc làm việc như khi quét nhà, khi làm vườn, khi làm bếp ...và ngay từ thướ
c̣n bé tí teo..thế mà sao giọng hát của tôi, lên cao không được, xuống thấp
cũng chẳng xong. Nhưng ông trời cũng có lư khi không cho tôi có giọng hát, nếu không
th́ bà con cô bác sẽ bị điếc tai v́ cái thú say mê ca hát của tôi .
Thuư Vân đă hát
xong bài Phôi Pha của Trịnh Công Sơn từ bao giờ tôi cũng không hay , cho đến
khi tôi nghe được giọng trầm ấm của Lang trong bài Lầm, tôi mới biết,
hồn tôi đă đi hoang khá xa ...
Lầm. Đề tựa đă thẳng thắn, và
dứt khoát nói lên hành động sai của ḿnh, và người hát, là Lang, lại làm cho tôi suy
nghĩ nhiều hơn về hoàn cảnh của anh . Anh có thực sự hối hận đă
có ḷng tốt đem một người bạn dù không thân, khi họ gặp hoàn cảnh bi đát,
túng thiếu, rồi đem về nhà cưu mang một thời gian hay không ? .
Trong hoàn
cảnh này, tôi không biết có nên trách người hay không, hay chỉ trách hoàn cảnh trái ngang
do ông Trời đặt để . Nếu Lang không đưa người bạn tên Thái về
để phụ giúp công ty xây cất của chàng, và nếu Lang không cho người vợ
một đời sống vật chất sung sướng ... phải nói là quá ư đầy
đủ, th́ liệu sự ngoại t́nh giữa Thái và Vân,Vợ Lang có xảy ra không ? hay là
tại v́ cái số Lang phải chịu đựng vợ ngoại t́nh , đă đưa đẩy
Lang gặp Thái, rồi cưu mang, đem về nhà ? Tôi cứ hay suy nghĩ vớ vẩn như
thế . Tôi cứ hay đặt những câu hỏi khó trả lời như thế, để
rồi cuối cùng th́ đổ cho số phận.
Tôi biết Lang cũng hăy c̣n thương
vợ lắm . Thương đến dại khờ, v́ những người ngoài cuộc,
đă thấy Lang bị vợ cắm sừng, mà vẫn c̣n quyền hành đối với
Lang. Lang th́ yếu đuối cho mọi hành động ngu ngốc của ḿnh đối với
vợ là v́ thương 4 đứa con c̣n nhỏ dại ... Tôi nh́n Lang, cao ráo, đẹp trai,
lại say mê kiếm tiền ... Ồ, hay là Lang có lỗi nặng, khi say mê làm việc, mà quên
đi những âu yếm, những săn sóc cho người vợ trẻ, luôn khao khát t́nh yêu
nóng bỏng ? Ừ, cũng có thể tại Lang.
Lâm đến bên tôi lúc nào không hay .
-
Làm ǵ mà ngẩn gnười ra thế ? - Nghe nhạc, và suy nghĩ về tựa đề
Lầm của lam Phương . - Nghĩ về hoàn cảnh Lầm của ḿnh nữa hả
? - Của riêng Trinh hay là chung cho mọi người ?
Lâm nh́n tôi. Ánh mắt đăm
đăm và buồn. Tôi né tránh, và đi nhanh ra phía mấy con bạn cùng lớp đang tụm
nhau nói về chuyện đời. - Th́ cuộc đời là thế: giàu, nghèo, khoẻ mạnh
, ốm đau, sống chết , thành công, thất bại ...phải không tụi bay ? - Không
nhảy hay sao mà đến chỗ này ? - Đến góp chuyện đời mà. - Nhưng
góp sai,
Minh Châu vừa cười vừa nói, khiến cả bọn lại cười
ồ . - Chuyện đời mà góp sai, th́ cuộc đời sẽ đi đoong hai năm
mươi đó con ạ . - Hoạt ơi, tao đă bước sai ngay từ khi vào đời,
và chắc chắn sẽ c̣n sai dài dài. - H́nh như chỉ có con B́nh là bước đúng,
v́ đến giờ này, vẫn thấy vợ chồng nó hạnh phúc quá đi.
B́nh chỉ
cười. Phải công nhận, B́nh hiền lành, và lúc nào cũng như c̣n mắc cở, khi
bị ai trêu.
Tôi lại bỏ đám bạn cùng lớp để đến với
mấy người bạn khác. Nhắc người này ra nhảy, bảo người kia đừng
uống nhiều rượu quá, kẻo say. H́nh như Hùng đă bắt đầu ngà ngà. Nhưng
vẫn c̣n đủ sáng suốt để nhảy bebop với Thanh. Lâm cũng đang nhảy
với Tố . Quảng th́ từ tối đến giờ, h́nh như không lúc nào ngưng hoạt
động . Trong cuộc vui, phải có những người như Quảng mới tạo
được không khí vui nhộn . Có điều, chưa bao giờ Quảng mời tôi . Hay
là tại Quảng chưa thân thiết ? Một ư tưởng chợt loé lên trong đầu:
-
Hay Quảng, lại tưởng tôi là của...Lâm.
Ư nghĩ chợt đến, đă làm tôi phải suy nghĩ
. Có thể lắm, v́ những thân thiết giữa Lâm và tôi. Không hiểu, những người
khác, có ai nghĩ như Quảng nữa không nhỉ. Mà nếu cứ bằng vào những sự
liên hệ mật thiết giữa một người nam và một người nữ, cho
dù người đó có chồng hay độc thân ...th́ người như Quảng có nghĩ
cho chúng tôi có tà ư ǵ đó, cũng không hẳn là sai.
Tôi nghĩ đến Hùng, và trí óc như
bềnh bồng nhớ lại những cử chỉ của Hùng, đối với tôi. Tôi
cảm thấy Hùng rất b́nh thường . Ngay cả, những khi Lâm chỉ dỗ mồi
với Hùng, rồi để Hùng ngồi uống một ḿnh, ngoài garage , vào trong bàn ăn nói
chuyện với tôi, Hùng cũng không tỏ ra một điều ǵ khó chịu. Lâm cũng biết
uống bia, rượu, nhưng chàng không tạo cho ḿnh thói quen cần thiết, đến
độ không có không chịu được, như Hùng. Nếu tôi có kể chuyện với
ai, là Hùng uống bia mỗi ngày như một thói quen, không có không chịu được, th́
chàng lại cho tôi đă nói quá đáng cho chàng. Chàng vẫn lư luận, uống bia là để
cho thân xác khoẻ mạnh, Chàng cần khoẻ mạnh th́ chàng uống bia. Tôi lại hỏi
chàng về vụ hút thuốc, vậy hút thuốc có cần thiết cho sức khoẻ không,
th́ chàng lại đọc cho tôi nghe mấy câu :
- Hút thuốc lá, chữa bệnh lao, Muốn
cho bổ phổi, thuốc lào khỏi chê.
Đến nước này, tôi không c̣n muốn
nhắc đến hai thứ bia, rượu với Hùng nữa.
- Ừ, nó tốt nó bổ
như vậy đó, Trinh để cho anh toàn quyền quyết định sức khoẻ
của anh đấy nhé. Nói dại anh có nằm liệt một chỗ, cũng đừng
nằm đó trách vợ trách con không biết nhắc nhở .
Hùng quá hiểu tôi, chỉ
là nói cho sướng miệng, lỡ trời có bắt tội, chắc chắn tôi không nỡ
bỏ Hùng. Tôi hát thật khẽ:
Thôi về đi đường trần đâu có
ǵ tóc xanh mấy mùa có nhiều khi từ vườn khuya bước về bàn chân
ai rất nhẹ tựa hồn những năm xưa.
" Thôi về đi ", như
một dỗi hờn, khiến cho sự ra đi có chút bùi ngùi, luyến tiếc.
" Thôi
về đi ", có khi lại là một lời quyết liệt, dứt khoát chia tay, làm tôi bỗng
nhớ đến mấy câu thơ trong Chinh Phụ Ngâm :
...Cùng trông lại mà cùng chẳng
thấy, Thấy xanh xanh những mấy ngàn dâu. Ngàn dâu xanh ngắt một màu, Ḷng chàng
ư thiếp ai sầu hơn ai ?
" Thôi về đi ", cho tôi nghĩ đến sự tiễn
đưa , hai người cứ dùng dằng, không nỡ chia rời ...để rồi:
Nỗi
ḷng biết ngỏ cùng ai, Thiếp trong cánh cửa, chàng ngoài chân mây .
C̣n tôi, "Thôi về
đi", chỗ nào sẽ là nơi chốn để tôi đi về ? Mái gia đ́nh của tôi,
bề ngoài có vẻ ấm êm, như mặt nước hồ thu, lặng lờ, đôi lúc
cũng lăn tăn gợn sóng theo bởi gió trời ...cũng như hoả diệm sơn,
bao năm yên ngủ, nào ai biết, đến lúc nào, ngày giờ nào, th́ mặt hồ nổi
sóng, và khi nào th́ núi lửa sẽ phun những nham thạch từ trong ḷng đất bay tung
toé ra xa cả bao dậm .
Tôi vẫn sợ, một ngày nào đó, tâm hồn lắng trầm
trong tôi, nổi trận cuồng phong. Tôi vẫn nghĩ, đến một lần nhào đó
trong đời, trái tim tưởng đă ngủ yên, lại thức giấc, thôi thúc rung động
...mănh liệt, cuồng bạo như những ngọn sóng trùng khơi ...
Tôi, lắc đầu
xua đuổi những ư nghĩ, tôi cho là không tốt đẹp đó ra khỏi trí năo của
tôi. Bởi tôi biết, thân xác tôi ở đây, đi đứng, nói cười, ăn uống,
như bao người khác, nhưng hồn tôi, nhiều lúc đă bay bổng tận cơi xa nào.
Hùng và tôi, có đúng với câu " đồng sàng, dị mộng " không ? . Tôi ngạc nhiên, thấy
những giấc mộng tôi dệt hằng đêm, trước khi ch́m vào giấc ngủ, những
mơ ước của tôi, dù chỉ là những mơ ước hăo huyền, chẳng bao
giờ hiện thực được, đă không có h́nh ảnh Hùng trong đó. Dù tôi biết,
đường trần đâu có ǵ, để mà mơ uớc, đường trần đă
vắng bóng người .
Không c̣n ai đường về ôi quá dài những đêm
xa người chén rượu cay một đời tôi uống hoài ...
Tôi nghĩ
đến Hùng, biết đâu, trong tâm tư sầu lắng của chàng, cũng đă có những
giấc mộng hồng, những mơ ước đẹp, mà không có h́nh ảnh tôi trong
đó. Tôi nghĩ đến người yêu cũ của Hùng, người đă có con với
chàng, giờ đang ở phương trời nào ? Biết đâu, chàng đă có những lúc
" những đêm xa người, men rượu cay, một đời tôi uống hoài ..." , v́
thế mà chàng không bỏ được bia rượu chăng ?
Tôi nhớ đến
câu thơ của ai đó bên Việt Nam, mà tôi chỉ được nghe qua một lần,
mà sao tôi nhớ đến tận giờ :
Tôi cô đơn nhất hành tinh, Thế gian
chắc chỉ có ḿnh tôi thôi . Ước ǵ có được một người, Để
tôi chia sẻ ngót bùi, đơn côi. Sầu này, tôi sẻ làm đôi, Nửa anh bên đó,
nửa tôi bên này ...
Oh, như vậy, nỗi cô đơn trong tôi, đâu phải chỉ
" một ḿnh ḿnh biết, một ḿnh ḿnh hay " . Thế gian này, chán vạn kẻ đang cô đơn
kinh khủng đó sao!
Ai cũng thấy tôi nói cười vui vẻ trong đám đông,
chắc họ nghĩ tôi là một trong số người hạnh phúc, sung sướng nhất.
Cũng như trong cuộc họp bạn náo nhiệt vui nhộn như đêm nay, mấy ai
đă nh́n ra được con người thực của nhau. Con người sống không
phô trương, khoác lác, không mỉa mai cay cú, không coi vật chất quan trọng hơn tinh
thần ...Những tâm hồn đồng điệu sẽ quay về bên nhau, thông cảm,
và dĩ nhiên là sẽ thân thiết, yêu thương nhau hơn ...
Trong nhà, các ca sĩ tài
tử, vẫn thay phiên nhau hát. Các người thích nhảy, cứ việc xập x́nh ... theo
tiếng nhạc. Nhưng, càng về khuya, th́ số người c̣n ở lại đă ít dần.
Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc chia tay. Mọi người đă ra về. Anh chị
Toàn Tuyết đă cùng với Bố Mẹ ra về lúc 11 giờ đêm. Tôi vẫn phục
các cụ, già rồi, mà vẫn c̣n thức khuya được. Tuấn - Trang đă về từ
lúc đồng hồ gơ đủ 10 tiếng.
Cho đến lúc này, tôi mới thấy
mệt, v́ phần th́ lo sửa soạn cho cuộc họp mặt, phần th́ vui nên ít ăn,
mà chỉ uống nước.
Và người ra về sau cùng, vẫn là Lâm .
(c̣n
tiếp)
HONG VU LAN NHI (043004)
Trở Về Home - Trang Đầu - Trang Trước - Trang Kế Tiếp - Trang Cuối
|