Home
Hồng Vũ Lan Nhi
Liên Khúc T́nh Thơ
Trang Thơ
Ngắm Ta
Truyện Ngắn
Trang Nhật Kư Rời
Lá Thư Màu Tím
Truyện Dài
Trang Nối Kết
H́nh Ảnh
Mục Lục Thơ
 

 

TƯỞNG NHƯ LÀ

Hồng vũ Lan Nhi

 

 

Chương 8

 

Dũng đă lui vào pḥng, sau khi hát đồng ca chúc sinh Nhật bà Nội. Tôi thật yên tâm, v́ sự ngoan ngoăn và dễ dạy cúa Dũng. Tôi chỉ mong Dũng cứ ngoan măi như vậy, và rất dễ dạy trong ṿng tay của mẹ. Nghĩ đến Dũng, tôi định đi qua pḥng Dũng, xem con trai tôi tối nay đang làm ǵ. Có thể nó ngủ, hay đang xem TV cuối tuần. Tôi bỗng dừng lại trước cửa pḥng của Dũng với ư nghĩ, hăy để cho nó tự do, đừng cấm đoán, ḱm kẹp, kiểm soát nó quá. Cũng như tôi ngày xưa, đă bị Bố Mẹ kiểm soát gắt gao, và nghĩ cho cùng, càng làm cho ḿnh thấy muốn tung bay, t́m một cái ǵ mới lạ ở bên kia đồi ... Mà không đi bằng thân xác, th́ đi bằng tâm hồn mộng mơ ... Như vậy tốt hay không tốt.

Tôi đi ra nhà ngoài, bằng cách ṿng ra phía sau bếp .

- Em đi đâu vậy, mà t́m măi không thấy ?
- A, định vào thăm con. Anh t́m có việc ǵ không ?
- Không, chỉ không thấy th́ t́m ...

Lạ nhỉ, lần đầu tiên, tôi thấy Hùng để ư đến tôi, đến người vợ có mặt hay không có mặt trong nhà. Vô tinh hay hữu ư ? Bỗng dưng tôi đưa tay sờ má, làm như bàn tay tôi biết được má hồng hay không. Tôi bước ra phía bếp, xem thức ăn c̣n hay hết ...Tôi vội mở tủ lạnh để lấy rượu nếp mời mọi người. Tôi đă suưt quên. Tôi lấy rượu nếp ra 2 chén nhỏ, mang đến mời bố mẹ chồng tôi trước, sau đó, mời mọi người đến ăn thử rượu nếp do chị Hiền làm.

Thanh đến bên và kêu nóng luôn miệng v́ nhảy nhiều quá .

- Từ năy bồ đi đâu mà tao t́m không thấy. Hỏi Hùng, chàng ta cũng chả biết.

À, th́ ra thế. Tôi bỗng thấy yên tâm. Chỉ là t́nh cờ thôi, v́ Thanh không thấy tôi đâu, chứ không phải Hùng để ư đến sự " vắng mặt " của tôi. Ḍng nhạc Tango lại vang lên. Lâm đến mời tôi. Tôi thật thoải mái khi nhảy với Lâm.

- Lúc năy biến đâu vậy ?
- Biến, vẫn ở đây, sao lại bảo là biến .
- V́ có bài Paso, định mời nhảy, t́m hoài không thấy.
- May quá, nhờ Paso, mới biết có người biến, và nhờ Tango, lại hiện về.
- Hôm nay nhảy đă quá. Chàng Quỳnh nhảy cũng hăng lắm. Lượm được ở đâu đấy.
- Lượm cái ǵ ?
- Lượm chàng Qùynh đó.
- Bậy nào, bạn của Thanh, và sẽ là người của nhóm ḿnh đấy ...

Từ lúc đó cho đến hết bài Tango, Lâm và tôi không nói câu nào nữa.

Tôi vội chạy ra với Châu, và không biết nó đến từ bao giờ . Hai bạn Châu, An thật t́nh, dễ thương. Tôi thấy nó đang ăn bún riêu Thanh nấu. Và ông An, th́ đang ăn gỏi mít.

Mọi người bắt đầu nghỉ giải lao.

- Phải cho máy nghỉ đi, kẻo nóng quá.

Lời Thanh nói như một mệnh lệnh, nên ai nấy đều ra uống nước, hoặn ăn thêm tí chút những món mà lúc năy họ chưa ăn. Tố đến bên tôi:

- Chị ơi, hôm nay " thể thao chân" ghê quá, mồ hôi chảy ướt hết áo rồi nè.

Tôi ghé tai Tố:
- Anh chàng Quỳnh nhảy giỏi và thích nhảy, nên đào tối nay không ế, phải không.
- Em chưa nhảy với Quỳnh bài nào. Em chỉ nhảy với bác, với Lâm, và với anh Hùng thôi.
- Thanh chưa giới thiệu chàng Quỳnh hả ?
- Dạ chưa, chị.
- Để ḿnh bảo Thanh.

Sau chừng 15 phút nghỉ xả hơi, Thanh và Hùng lại mở máy nhạc. Tối nay, Hùng không có bạn nhậu, mà chàng chỉ uống bia, nên lần này không say xỉn như mọi khi.

Tiếng Thanh lại vang lên, xin mọi người bắt đầu ra sàn với điệu Boston trước. Quỳnh đến mời tôi, và chỉ có 2 đứa tôi trên sàn. Quỳnh nhảy giỏi, nên chàng đưa đi cũng nhẹ, và dễ đi theo. Quỳnh c̣n khen tôi nhảy đẹp, và nhẹ.

Càng về khuya, những người bạn không biết, hoặc không thích nhảy đầm, đă ra về . Hai cụ Bố mẹ chồng của tôi cũng về từ lúc 11 giờ, ăn uống Chỉ c̣n lại độ năm sáu cặp, hăng say trong bước nhạc mơ hồ. Và Kim Lan, tuy không biết nhảy, mà hát hay, nên cũng phải ở lại để hát cho bà con nhảy đầm.

Cuộc vui nào rồi cũng tàn. Mọi người cũng sửa soan ra về. Anh Quỳnh đến chào Hùng và tôi, và Thanh là người tiễn chân Quỳnh ra cửa.
Mọi người về rồi, tôi thu gọn những bát chén, lo don dẹp thức ăn, cất đi những ǵ c̣n lai, cho vào tủ lạnh cho khỏi hư. Kỳ này có Thanh phụ một tay, nên chuyện thu dọn rất nhanh, và tôi cũng đỡ mệt v́ phải thức khuya.

Kể từ ngày họp mặt sinh nhật Má chồng tôi đến giờ, thấm thoát cũng hơn một tháng rồi. Cuộc sống trong gia đ́nh tôi vẫn b́nh thường. Tuấn và Lâm, mỗi chiều thứ tư, vẫn đến nhậu tại nhà tôi với Hùng. Những chiều cuối tuần, các bạn khôing hẹn trước, ai rảnh th́ ghé chơi, và chỉ có Tố là độc thân, nên hay ghé hơn, và c̣n ở lại ăn uống cho vui. Tố nói,

- Về nhà lúc này cũng chẳng biết làm ǵ. Nằm xem TV, rồi nghe nhạc măi cũng chán. Đi shopping một ḿnh cũng buồn.
- Vậy th́, cuối tuần, Tố cứ việc ghé đây, có ǵ ăn nấy, nhé.
- Dạ.

Tố có giọng nói Hanoi, ngọt như đường phèn, và có dáng ngoan ngoăn như cô em gái. Tính thích chiều chuộng người khác. Và không ngại lái xe, dù xa mấy cũng được, miễn là vui. Trông Tố không có ǵ là có số sát phu, thế mà Tố đă là goá phụ, goá phụ trẻ trung, làm tôi lại nhớ đến cuốn phim " La veuve Joyeuse " Tôi cứ lập tâm sẽ t́m cho Tố một người bạn để đi cho có dôi, bớt cô lẻ. Duyên trời chưa đến đó thôi, cho nên, mỗi lần nh́n thấy Tố đi về một ḿnh, tôi thấy trạnh ḷng.

Thanh cũng một ḿnh, v́ đă ly dị, nhưng Thanh có cuộc sống vui vẻ, nhiều bạn, và cuối tuần nào cũng có mục đi ăn đi chơi. Khi nào ở nhà có mục, th́ Thanh ở nhà. Những khi tôi không tổ chức ǵ, Thanh lại cùng bạn đi chơi xa, họp bạn ở nhà nào đó, xa lắm trên phía Ontario.

Thanh có rủ Hùng và tôi đi cùng, nhưng tôi ngại để Dũng ở nhà một ḿnh. Tôi bảo Hùng đi với Thanh cho vui. Từ lúc nh́n Dũng lớn bổng, thành cậu thanh niên, tôi đâm ra nghĩ ngợi nhiều. Tôi sẽ làm cho Dũng sinh nhật 16 tuổi, và sẽ mời khá đông bạn bè đến dự. Tuổi 16 là tuổi đẹp nhất, và ở tuổi này, Dũng đă có thể lái xe, v́ nhà trường đă cho Dũng tập lái rồi. Giá mà tôi có tiền, th́ đă mua cho con chiếc xe mới, kỷ niệm lứa tuổi 16. Tôi mơ ước nhiều quá. Mơ cho ḿnh. Mơ cho con, đứa con trai duy nhất của tôi. Nhưng mơ uớc đối với tôi, chỉ là điều mộng ảo, sẽ không bao giờ xảy ra trong đời tôi. Biết thế, mà sao tôi vẫn mơ ? Niềm mơ ước càng gia tăng, khi cuộc đời càng bế tắc, không có lối thoát.

Nghĩ đến tháng 10 tới đây, sẽ là sinh nhất của Dũng, tôi bâng khuâng không biết sẽ mua cho con món quà ǵ, vừa ư nghĩa, vừa thực dụng, mà lại không quá đắt tiền. Thôi, tôi sẽ lựa lời hỏi con xem nó uớc mơ thứ ǵ, miễn là ước mơ đó đừng quá tầm tay của tôi.

Dũng đă đi ngủ, và tôi c̣n đang xem TV, và chờ Hung và Thanh đi chơi khuya về . Bỗng có tiếng phone reng . Tôi lật đật tới bắt điện thoai .

- alô ?
- ??
- Dạ, thưa Thanh đi chưa về ạ.
- ??
- Dạ, chào anh Quỳnh. Anh có khoẻ không ạ ?
- ??
- Thỉnh thoảng mời Anh ghé chơi. Anh Hùng và Trinh đều là những người hiếu khách. Anh đừng ngại ǵ nhé .
- ??
- Vâng. Trinh sẽ nhắn lại với Thanh là có Anh gọi nhé. Chúc Anh ngủ ngon.

Thấy trời đă quá khuya, tôi vào giường năm ngủ.


Tôi đă ngủ say đến độ, Hùng về từ bao giờ, tôi cũng chẳng hay. Tôi thức giấc khi trời đă hửng nắng, tôi vươn vai, định làm vài động tác thể dục khi nằm trên giường, th́ tay tôi đụng vào vai chồng, khi chàng đang nằm nghiêng mặt phía về phía trong tường.

Tôi chợt nhớ ra, tối qua Hùng đi với Thanh đến nhà bạn nhảy đầm, phía Ontario ǵ đó. Tôi không đi v́ Dũng ở nhà một minh. Không người mẹ nào, dù có ham chơi cách mấy, cũng không thể để con ở nhà một ḿnh mà an tâm đi chơi được. Tôi cũng chỉ là người mẹ b́nh thương như trăm vạn người mẹ trên thế gian này. Tôi chưa quên thân ḿnh, chưa hy sinh hết những niềm vui riêng tư để hoàn toàn sống cho con, và v́ con. Tôi vẫn c̣n những buổi họp bạn, vui chơi, nhảy nhót. Tôi vẫn c̣n dành những phút cho trí óc mộng mơ. Tôi vẫn c̣n dùng phấn son để che những vết nhăn thời gian, vẫn tô đậm mi mắt, cho vẻ nh́n thêm quyến rũ ... Tôi vẫn c̣n nghĩ đến mặc đẹp, và hơn tất cả, tôi vẫn c̣n mơ ước người hùng trong mộng. Ước để làm ǵ, để rồi nếu lỡ có gặp, tôi có can đảm dứt bỏ gia đ́nh để đi theo tiếng gọi con tim không ? Tôi có can đảm dắt con đi xa, sang một tiểu bang khác để chung sống với người t́nh không ?. Chắc chắn là không rồi. Chắc chắn tôi vẫn là vợ của Hùng, là Mẹ của Dũng, và là dâu của gia đ́nh họ Nguyễn. Tôi không thay đổi được vị trí của tôi hiện giờ, th́ tôi mơ ước làm chi cho mệt ḷng, cho thêm rắc rối tơ. Hơn nữa ước để biết là không được, th́ chỉ thêm chán nản, tuyệt vọng mà thôi.

Và, h́nh như khi người ta không thực hiện được ước mơ trong đời, th́ người ta thực hiện nó trong những giấc mộng đẹp tuyệt trong những ư nghĩ lăng mạn, vẽ vời cho thêm hoa mộng ... cho t́nh tiết thêm hấp dẫn ...

Tôi quay sang nh́n chồng đang ôm gối ngủ say sưa, rồi nhẹ nhàng buớc ra khỏi giường.

Nắng sáng đă chiếu vào căn pḥng, khiến tôi vội kéo màn cửa lại cho bớt sáng. Hùng vẫn nằm ngủ như chết. Tôi nhẹ khép cửa pḥng, và ra phía pḥng Dũng. Thằng bé cũng vẫn đang ngủ. Cách nằm thoải mái, hai tay giơ lên phía đầu, và hai chân giang ra. Tôi lại kéo lớp vải mỏng làm chăn, rơi trên mặt đất, trải nhẹ trên người Dũng. Ngày cuối tuần, ai cũng ngủ no mắt, và dậy trễ hơn ngày thường.

Tôi ra pḥng ngoài. Thanh đang lui cui nấu ǵ đó ở bếp.

- Dậy sớm thế ?
- Cũng vừa ra đây thôi.
- Tối qua vui không ?
- Vui lắm, nên ở lại trễ. Dân nhảy giỏi như Hùng, th́ đào nào cũng o bế hết.
- Anh hùng nào, giang sơn ấy nhỉ. Các cụ nói quả chả sai tí nào.
- Hùng và Quỳnh là hai kép nổi nhất.
- Có Quỳnh hả.
- Có chứ. Bạn bè cả mà. Nhóm này cũng thường xuyên đóng đô ở Quốc Dương hoặc Đỗ Đ́nh. Nhân dịp sinh nhật, mọi người mới chịu đi xa thế chứ.

Tôi lấy bát đũa ra để ở bàn. Lát nữa, ai muốn ăn cứ việc múc ra bát mà ăn cho thoải mái. Thanh nấu bún mọc cho dễ ăn. Nh́n nồi bún mọc to, tôi ước giá có đứa bạn nào ghé ăn cho vui. Gọi th́ tôi không gọi. Tôi cứ nghĩ mọi việc đều có số. Uớc vừa dứt, th́ có khách đến thật.

Lâm và Tố bước vào cùng lúc. Tôi vội trêu:

- Th́ ra có cuộc hẹn ḥ trước.
- Không đâu chị ơi, tụi em chỉ mới gặp nhau khi đậu xe đây thôi.
- Việc ǵ phải cải chính hở Tố. Lâm đây cứ vững như kiềng 3 chân.
- Không phải là Tố cải chính, mà là nói sự thực thôi.
- Ở đời lạ lắm. Nói thật, người ta không tin, cứ nói dối người ta mới tin.
- Nghĩa là sao ? tôi hỏi
- Nghĩa là cứ để cho ai đó nghĩ là có hẹn ḥ.
- Rồi sao ? tôi lại hỏi tiếp.
- Th́ khi người ta biết không phải, sẽ tự người đó cải chính dùm ḿnh. Lời xác nhận của người đó mới có giá trị.
- Anh Lâm khôn ghê. Tố sẽ bắt chước, lần sau không cải chính nữa, mất th́ giờ. Ngộ nhỡ không có người cải chính th́ sao hả anh Lâm ?
- Th́ đành mang tiếng oan Thị Kính vậy, Tố ạ.
- Ối tưởng sao, chứ đành mang tiếng oan Thị Kính, th́ c̣n ǵ để nói nữa. Đúng là lư luận của người ba phải.
- Anh Lâm bị chị Trinh chê rồi đó.
- Khen, chê th́ cũng thế thôi. Giống như Du Tử Lê làm thơ " Đi với về cùng một nghĩa như nhau ".

Miệng Lâm liến thoắng, làm cho Trinh và Tố cười ngất ngư, đau cả bụng. Tôi bắt chước lời của Mẹ thường bảo tôi:

- Vụng chèo, nhưng khéo chống.

Thanh từ trong pḥng đi ra, cho biết, cỡ trưa trưa, có chàng Quỳnh ghé thăm. Ḿnh có thể nhảy nhót được rồi đó. Để Thanh đưa cho Hùng đĩa Let's Dance, là đủ cả mọi điệu.

Hùng đă thức dậy. Đến chào mọi người, rồi kể cho Lâm và Tố nghe cuộc vui chơi tối qua ở nhà anh chị Tuyến, ở vùng Ontario. Họ là dân có tiền, và chịu chơi, nên xây hẳn một pḥng để nhảy đầm. Có sân khấu, có dàn âm thanh nổi, y chang vũ trường. Chỉ có điều, họ ở xa quá, nên mọi người ngại đến. Nhà đó mà bưng về phía dưới này th́ chắc chắn là tuần nào cũng đông người đến nhảy. Ngay cả có lấy tiền 10 đồng 1 người cũng đáng, v́ có ăn, có uống, sàn cũng xịn như ở Quốc Dương vậy. Hùng cứ tiếc măi nhà đó ở xa thành phố quá, ví như họ ở Quang Trung mà ḿnh ở trung tâm Saigon vậy.

- Này, thôi ông ơi, đừng có tiếc nữa, ông làm ơn uống cho xong ly bia đi, rồi ra để sẵn đĩa Let's Dance này vào dùm tôi, lát nữa ông Quỳnh đến là phe ta cũng um xùm, khác ǵ tối qua đâu.
- Thế hả. Bất ngờ thế này mới vui. Để tôi ăn trưa cái đă. Trinh ơi...
- Để tôi lo cho ông ăn. Một tô bún mọc tàu bay hay tàu thuỷ đây ?
- Tô b́nh thường thôi. C̣n để sức nhảy chứ. Ăn no, nhảy sao được.
- Mời mọi người cùng ăn luôn. Tố, và Lâm tự múc lấy nhé.

Câu chuyện vui cứ thế kéo dài cho đến khi tiếng chuông cửa kêu đính đoong, Thanh chạy ra mở cửa, và đón Quỳnh vào, cùng ăn luôn thể.

Thanh nói cuộc vui bất ngờ hôm nay, chắc chắn sẽ vui, v́ toàn những người thích nhảy. Mà lại đúng 3 cặp.

Tôi ăn vớ vẩn đă no bụng, có th́ giờ lo nước cho phe nữ, và bia cho phe nam. V́ mới có 1 giờ trưa, nên nắng c̣n gắt, tôi vội hạ mini blind và kéo màn lại cho tối.

Trong lúc mọi người ăn, tôi để nhạc nhẹ cho toả khắp gian pḥng. Bài Tóc mây tôi thích lắm, lại do Khánh hà hát, nhưng tôi hơi bực ḿnh khi nghe lời hát ... như chiếc nôi em ...Tôi nghĩ rằng tác giả chắc viết, như chiếc nôi êm ...Tôi không dám góp ư, v́ không được biết lời chính của tác giả, mà chỉ là đoán vậy thôi. Nói đến lời trong những đĩa Karaoke, phải nói là họ chép sai quá chừng, mất cả ư nghĩa của bản nhạc. Giá mà có người lo chỉnh đốn lời ca cho đúng với nguyên bản, th́ hay quá. Những người làm nghệ thuật v́ nghệ thuật th́ không có tiền để ra đĩa, mà người có tiền ra đĩa, lại không có tâm hồn, miễn sao, có người hát, những bản nhạc, bán rạ có tiền là được. Tôi nghe những lời ca, của nhạc tiền chiến, nhiều khi nghe họ hát, mà cứ thầm hỏi, họ hát sai nghĩa mà cứ hát như con vẹt. Những lời đó, sẽ c̣n lưu lại với thời gian, lớp tuổi già không c̣n, lớp tuổi trẻ, nếu có ai có ḷng với nguồn gốc Việt, chắc chắn cứ thế mà đi sai hoài. Cũng như bài, Khi Người Yêu Tôi Khóc, đă có người chép sai 1 câu cuối : Cho yêu thương đó Anh c̣n được gửi trong tâm hồn rất lâu". Theo tôi nghĩ, là Anh c̣n được giữ trong tâm hồn rất lâu. Đấy, tôi có cái tật, nghe lời sai là khó chịu lắm. Nhưng, tôi sửa ( trong thầm lặng ) như vậy, có chắc là đúng không. Chuyện đời đúng là rắc rối nhện giăng.

Mọi người đă ăn xong, vẫn c̣n đang quanh quẩn nơi bàn ăn. Hôm nay dessert chỉ có chuối. Thời gian hăy c̣n dài, nên ai cũng đủng đỉnh. Chỉ có Hùng sốt sắng vặn máy. Phần nhạc mở đầu là điệu Tango trong bản La Comparsita, đă làm mọi người hồ hởi, hăng hái. Hùng đưa tôi đủ kiểu, đủ bước, cả những bước quay tṛn, và Quỳnh cũng đang d́u Thanh trong những bước tango mới, khiến hai người như quyến lấy nhau, trông thật đẹp mắt. Lâm và Tố th́ chỉ bước những buớc b́nh thường, chỉ v́ Lâm không thuộc loại nhảy giỏi. Tất cả chỉ ăn thua ở kép nhảy vững, và có giỏi đưa đào hay không, c̣n đào, thường th́ kép dẫn đi đâu là đào đi dó thôi.

Bản Tango chấm dứt. Ai nấy đều mệt, và đổ mồ hôi, nhưng khi bản Histoire d'un Amour, theo điệu Rumba tiếp theo, th́ chẳng ai bảo ai, kép dào dổi tùm lum. Hùng nhảy với Tố, Quỳnh vối tôi, và Lâm với Thanh. Quỳnh có vé thích nhảy "phăng", cho nên chàng đă đưa tôi đi nhiều buớc lắm, được cái tôi cũng thuộc loại nhảy khá giỏi, nên tôi đă theo kịp chàng. Và, chàng đă khen tôi có dáng nhảy đẹp, lại giỏi, và nhẹ ... Tôi chỉ biết cám ơn chàng mà thôi.

Chiều nay, những bản nhạc xưa này, đă gợi trong tôi nhiều kỷ niệm với cố nhân. Tại v́, ngày xưa, cuối tuần nào, nhóm tôi cũng gồm 3 cặp. Sau khi đi xem chương tŕnh nhạc của Hoàng Thi Thơ, 3 người nam ra múa, họ giới thiệu là vũ bộ...ǵ dó, tôi quên rồi, từ đó chúng tôi cũng bắt chước gọi vũ bộ 1 là 3 cô gái, và vũ bộ 2 là 3 cậu trai ... Và, nếu tối thứ Sáu đi vào Arc En Ciel, măi trong Chợ Lớn, th́ tối thứ Bảy, chúng tôi lại đóng đô ở Saigon, là vũ trường Baccarra. Tuần nào cũng đi, nên gần như vũ trường nào cũng có bước chân của chúng tôi. Những dân đi nhảy thường xuyên, thường cùng gặp nhau ở Quán miến lươn, miến gà đuờng Phan Đ́nh Phùng, hay Quán Phở Gánh đàng sau sở Công Chánh. Nói là dân Vạc ăn đêm, cũng chẳng ngoa tí nào. Ai đời, 1,2 giờ dêm mà c̣n đang ăn uống ngoài Quán nhỏ bên đường. Những quán này, nếu là ban ngày, chắc chắn tôi đă không dám ngồi, v́ chỉ là một quán b́nh dân, cho những người lao động, có hàng ghế dài, và mấy cái ghế đẩu quây lại trong ṿng mấy thước vuông mà thôi.

- Trinh biết nhảy từ bao giờ ?
- Từ khi học lớp dệ Tam. Mấy đứa con gái học với nhau, v́ có một con bạn biết đi bước đàn ông , và nó dạy. Nhưng chỉ đuợc nhảy một lần vào dịp Giáng sinh, trong Bal De Famille mà thôi.
- C̣n khi nhảy ở Vũ Trường ?
- Là khi đă có Bồ.
- Trinh biết nhảy sớm hơn tôi. Măi năm ra trường Công Chánh rồi, tôi mới đi học nhảy đầm. Và khi biết nhảy rồi th́ mê lắm.
- Trinh th́ đi hoài cũng được, không đi cũng chả sao. Sau khi chia tay t́nh đầu, Trinh lại chẳng bao giờ bước chân đến vũ trường, cho đến khi sang Mỹ ...
- Tại sao ?
- V́ không có kép. Trinh chỉ thích chọn đi với người cao ráo, có vẻ ngoài lịch sự. C̣n thấp th́ ...thà ở nhà. Chẳng hiểu sao, các ông càng già, th́ càng thấp xuống, trong khi các bà, ít người lùn xuống.
- Tôi cũng có thấp xuống đó. Bây giờ c̣n 5'8 . May quá, không lại bị Trinh chê. Nh́n Trinh, thoạt đầu, tuởng là tính nết xuề xoà, thực ra lại rất khó tính, chọn lựa, nếu không gọi là kén chọn.

Tôi nh́n thẳng vào mắt Quỳnh. Quỳnh cũng nh́n lại tôi. Bốn mắt nh́n nhau, chỉ trong một phút giây, mà tôi tưởng như lâu hàng thế kỷ. Đă lâu lắm rồi, từ ngày xa lơ xa lắc, tôi mới lại được nghe giọng Hoàng nói, mới lại được nh́n nụ cười duyên với đôi môi nồng nàn quyến rũ của Hoàng ... Tôi bỗng quay mặt đi, v́ nếu tôi chỉ nh́n lâu thêm tí nữa, chắc tôi đă khóc vào ngực chàng, như những lần giận hờn ngày xưa, để rồi chàng lại phải cuống quít xin lỗi, dù sau khi hoà lại rồi, chàng bảo với tội, chàng chẳng biết v́ lư do ǵ tôi giận.

Cứ hết Tango, lại Rumba, Chachacha, và những bản nhạc quen thuộc cũ lại lần luợt hiện ra với những kỷ niệm : Blue Danube, Spana Cani, Smoke Get In Your Eyes, Casablanca, La Paloma, Jealousy ... Ôi chao, tôi như ch́m vào biển hồ kỷ niệm. Tôi chao đảo với những ngất ngây trong hồn, và tôi đă có lúc lẫn lộn giữa Quỳnh và Hoàng, nên đă có nhiều lúc ḷng tôi trầm lắng, xao động ...

Những lúc thấy ḷng khác lạ v́ những cảm giác mạnh luồn chảy trong thân thể, tôi phải giả vờ đi t́m nước uống, hoặc kéo Lâm hay Hùng ra nhảy, để Quỳnh nhảy với những người khác. Tôi nhảy với Hùng, muốn làm ra vé âu yếm trong bản Boston hay Rumba, nhưng chỉ là vẻ bề ngoài. Hùng cũng hay nắm chặt tay tôi, và vuốt ve mấy ngón tay mềm của tôi, có nhiều lúc, ḷng tôi cũng xốn xang v́ cử chỉ của Hùng, nhưng tôi như người khát nuớc đi trong sa mạc, đường th́ dài, mà Hùng thỉnh thoảng lắm mới nhúng khăn, cho tôi vài giọt nuớc, trong cơn khát bỏng v́ nắng, v́ nóng ... Cái đam mê trong con người tôi cứ nguội dần. Như b́nh acqui xài hết điện mà không được charge b́nh. Cho nên, t́nh cảm của tôi, đối với chồng đă ít, giờ lại c̣n chết dần nữa, làm sao Hùng giữ được tâm hồn tôi không đi hoang được. Tôi không đổ lỗi cho Hùng, cũng chẳng tự bênh vực ḿnh. Tôi chỉ biết, hoàn cảnh đă đưa tôi và Hùng mỗi ngày mỗi xa cách, như hai bờ sông, mà mỗi người ở một bên. Vẫn nh́n thấy nhau, vẫn cùng nhau luợn ṿng theo con sông, vẫn nh́n ḍng nước chảy, nhưng không bao giờ gặp nhau...

Sống trong hoàn cảnh này, tôi cũng chẳng cảm thấy vui ǵ. Người đàn bà nào chả mơ uớc một hạnh phúc giản đơn, và người đàn bà nào chả mơ ước được nằm trọn trong ṿng tay người chồng yêu quí, đế được nghe những lời âu yếm, được hưởng những vuốt ve, mơn trớn của bàn tay thuơng yêu ... Và nhất là ḿnh được nói lên nỗi ḷng đầy cảm xúc, trào dâng nồng nàn, say đắm của t́nh yêu ḿnh dành cho chồng ...

Nhưng trời đă không cho tôi những mơ uớc đó. Tôi là người cô đơn đi trong những vùng đầy hoa thơm cỏ lạ, nh́n người ta cười nói vui vẻ, mà ḿnh th́ suốt đời lặng câm.

Mọi người nhảy đă thấm mệt, vả lại hôm nay là chủ Nhật, nên ai cũng muốn về sớm để mai đi làm. Mọi người ra về, tôi và Thanh thu dọn chút xíu là xong.

Lại bắt đầu một sáng thứ hai đầu tuần. Công việc của tôi vẫn là trông coi mấy đứa trẻ. Dũng đi học về, vào pḥng học bài, và làm ǵ đó, tôi cũng không kiểm soát. Tôi hoàn toàn dặt tin tưởng nơi Dũng. Công việc coi trẻ nít, đối với tôi thật nhẹ nhàng thoải mái. Chúng ăn uống, chơi đùa, ngủ trưa, rồi lại ăn uống, chơi và chờ giờ Mẹ đến đón. Những lúc tụi bé ngủ trưa, tôi nói chuyện phone với bạn bè, hoặc đôi lúc, có bạn ghé thăm, chuyện tṛ một lúc rồi về. Cuộc sống cuẩ tôi thật thoải mái. Tiền lương của tôi coi như cất đi một nửa, và chỉ dùng hết vào tiền lương của Hùng. Trang đôi lúc mua những hộp tôm Frozen mang đến cho tôi. Trái cây th́ gần như tuần nào cũng có. Trang bảo :

- Em mua cho tụi nhỏ ăn, chứ không phải mua biếu chị đâu, mà chị từ chối.
- Mua cho tụi nhỏ ăn, mà sao mua nhiều thế ?
- Tại nó rẻ.
- Rẻ th́ mua ít thôi.
- Th́ em mua cho cả nhà ăn vậy, chứ đừng la em nữa nhé.

Tôi nh́n Trang, như cám ơn ḷng tốt của Trang đối với tôi. Tôi được mọi người khen tính t́nh dễ chịu, không tính toán, không coi trọng đồng tiền, nên được mọi người quí mến. Tôi cũng cảm tạ Chúa đă cho tôi được có bản tính tốt như vậy. Bạn bè tôi, đa số là giàu có. Như Minh Châu, có tiệm kính, v́ con là Bác Sĩ Nhăn Khoa. Nó lại c̣n mở thêm tiệm vàng nữa. Tiền để đâu cho hết. B́nh th́ chồng là dược sĩ, vẫn c̣n đi làm. B́nh th́ học về bảo hiểm, và có văn pḥng ở khu Bolsa này. Thanh Lan th́ lấy chồng ngoại quốc, giáo sư đại học, giàu có ...v́ nó sang Mỹ du học từ năm 1968. C̣n bạn bè tị nạn của tôi, th́ sang từ năm 1975, nên cũng nhiều đứa thành công lắm. Chỉ có tôi, tuy nghèo hơn tụi nó, nhưng cuộc sống của tôi thật sung sướng. Từ khi sang Mỹ, tôi chưa phải đi làm công sở. Mới đăy,tôi t́m được việc ở nhà giữ em được chừng năm nay thôi. V́ chịu khó dành dụm, nên tôi cũng có cả gần chục ngàn trong bank. Tôi hy vọng, chỉ vài năm nữa, tôi sẽ có đủ tiền đặt cọc, mua căn nhà này, mà anh chị Dương đă hứa sẽ để cho chúng tôi với giá đặc biệt. Rồi lương Hùng mỗi năm, mỗi tăng ... tôi như cô bé Perrette, trong ngụ ngôn của La Fontaine, " Perrette au pot au lait". Cô Perrette, nhà nghèo, vắt sữa ḅ đi bán mỗi ngày. Trong lúc đội sữa đi bán, cô mơ mộng, cô nuôi gà, gà đẻ trứng, trứng ấp thành con, rồi cô đem bán ... cô cứ mơ mộng cho đến khi cô mua được con bê, nuôi cho bê lớn, rồi bê thành con ḅ, và cô sẽ có một đàn ḅ ...cô sẽ giàu, và cô vui quá, đă nhẩy cẫng lên, sữa đổ hết trơn, và mộng tiêu tan, thực tế là cô chẳng có tiền mang về để sống cho qua ngày. Tôi cũng mơ đến ngày tôi có một căn nhà để sống yên ổn. Có an cư mới lạc nghiệp. Mẹ tôi ngày xưa vẫn thường nói thế. Nhà dù nhỏ, vẫn là nhà của ḿnh. Nhà thuê dù có to lớn đến đâu, vẫn là nhà thuê. Từ hôm có Thanh đến ở nhà này, Thanh cũng chia sẻ tiền nhà và tiền ăn với tôi. Thanh không phải loại người tiêu hoang, nhưng biết cách cư xử.

Thanh cũng thích nấu nướng hơn cả tôi nữa, cho nên, Thanh đă nhận phần nấu bếp. Muốn ăn món ǵ, Thanh bỏ ra ngoài, tôi ở nhà, cứ việc, nhặt rau, rửa tôm, hay cắt carot, khoai tây sẵn, để khi Thanh đi làm về, là có sẵn mọi thứ để nấu. Thanh thích ăn ngon, nên mới hay lăn vào bếp là thế.

Ngày tháng qua đi nhanh chóng. Mới đó, mà lại đến cuối tuần rồi. Và chẳng biết đă bao nhiêu cuối tuần qua đi trong nồi vui của mọi người. Trước kia, nhiều khi ở Majestic cho vé mời, v́ không có kép, và cũng không có không khí hào hứng, nên Hùng thường từ chối không lấy vé. Mà nếu có nể mà nhận vé, th́ cũng rất ít khi đi. Từ khi có Quỳnh, cứ tối thứ Sáu, là bắt đầu ăn chơi. Có khi 3 cặp đi Quốc Dương, có khi đi Đỗ Đ́nh, và nếu khi nào Majestic, có chương tŕnh hay, nếu không xoay được vé mời, th́ cả bọn lại bỏ tiền mua vé. Chúng tôi chơi theo lối Mỹ, nghĩa là ai nấy đều tự lo cho ḿnh, không ai phải khao ai cả. Như vậy mới bền lâu. Khi nào, ai nổi hứng muốn khao cả bọn, chỉ cần tuyên bố một lời, bọn chúng tôi đều hồ hởi tán đồng, không từ chối. Cũng như thứ tư tuần trước, chàng Tuấn hứng chí mời cả nhà gồm Tuấn, Hùng, Lâm, Thanh, Dũng và tôi đi ăn ở Favori Restaurant. Nơi đây, là nơi thanh lịch có vẻ tây phương, đèn điện tối mù mù, với một dàn rượu mạnh nổi tiếng, của các nước. Thực ra, chẳng mấy ai dại mà uống rượu mạnh ở tiệm ăn, v́ nó tính đắt, lại cọng thêm đủ thứ thuế nữa.

Quỳnh cuối tuần nào cũng ghé nhà tôi ăn uống, vui chơi, nên thân thiết lúc nào không biết. Nhân một lúc nói chuyện đến ngày sinh nhật của Dũng vào ngày 26/10. Tôi nhớ ra Thanh cũng tháng 10. Quỳnh cho biết, sinh nhật chàng cũng vào đầu tháng 10. Thế là bàn bạc đến vụ tổ chức lớn. Thanh, Dũng, và Quỳnh, có quyền mời bạn bè của ḿnh, ngoài những bạn chung thường gặp ở đây trong những kỳ họp mặt. Quỳnh cho biết, chàng chẳng có bạn bè thân thiết nào ở dưới Los Angeles, tụi nó ở trên phía San José hết. Ở đây chàng chỉ có những bạn nhảy đầm, mới quen, nên không thích mời. Thanh th́ sẽ mời thêm chừng 4 người bạn cả trai, cả gái. V́, bạn thân Thanh mới mời về nhà.

Thời gian cũng chẳng c̣n bao lâu nữa, v́ bây giờ đă gần cuối tháng 9 rồi. Đự định sinh nhật chung sẽ tổ chức vào giữa tháng 10, nghĩa là vào mô,t thứ Bảy giữa tháng. Như vậy chỉ c̣n 3 tuần nữa là cuộc họp mặt lại diễn ra ở nhà tôi. Vui làm sao! Tôi lại bận với vụ mua quà cho mỗi người.

Lần này, anh chị Dương và vợ chồng Tuấn Trang, cũng chắc chắn phải đến. Mấy lần trước, cứ hẹn, rồi lại từ chối phút cuối. Tôi biết anh chị Dương không thích chỗ đông người. Anh chị thích nơi yên tĩnh, vài người ngồi nói chuyện đời, chuyện Đạo. Chỉ thế thôi. Tuấn Trang th́ bận mấy đứa con nhỏ. Tôi cũng biết Tuấn thích nhậu hơn thích nhảy đầm, cho nên, chàng đă có mỗi thứ Tư trong tuần rồi. Chỉ có 3 cặp Hùng, Trinh, Thanh, Quỳnh, Lâm, Tố, là vẫn c̣n ham nhảy đầm. V́ thế, khi nào có Quỳnh ghé chiều thứ Sáu, là Hùng lại réo Lâm và Tố ơi ới. Phải công nhận, từ khi dùng cell phone, thật dễ dàng liên lạc, dù ở xa măi đâu. Chỉ khi nào, người có cell phone, không chịu mở, hay có mở, nhưng lại để ở nhà, hoặc để trong xe hơi, như là nhiều lần Thanh đă quên như vậy.

Gần như là một cuộc họp mặt mỗi cuối tuần, kể từ chiều thứ Sau, cho nên, Thanh hay Trinh, thường nấu những món ăn cho đông người, như phở, cháo ḷng, bún riêu, bún mọc, đôi khi có th́ giờ, tôi c̣n nấu xôi đậu xạnh đậu đen nữa.

Tôi để ư thấy Quỳnh hay ăn những món nhà nấu và ít khi ăn món đặt ở người ta làm. Quỳnh lớn tuổi nhất trong đám, nhưng nh́n lại trẻ ngang với Lâm. Ấy là hoàn cảnh gia đ́nh của Quỳnh không hạnh phúc, mỗi người đi mỗi ngả, từ thời c̣n ở VN, sau khi chàng đi cải tạo về. Quỳnh là người kín đáo, ít nói, và càng ít nói về ḿnh. Trái ngược hẳn với Lâm. Tôi lại là người đă thuộc phe nói nhiều, nên tôi lại thích người ít nói, không ưa người bí bô nhiều lời. Tôi chỉ biết bây giờ Quỳnh sống một ḿnh, có 1 con trai ở xa, và có một căn nhà rộng tới 5 pḥng ngủ ở thành phố Westminster. Quỳnh vẫn c̣n đi làm, măi tận trên Los Angeles, cho công ty nhà nuớc, từ hơn 20 năm nay, nên lương chàng cũng cao lắm. Chàng cho biết chung chung vậy, và tôi lại cũng ghét hỏi ai, như 1 cách phỏng vấn, hay hỏi chi tiết, tỉ mỉ, về cuộc sống riêng tư của họ. Tôi biết chàng không vướng bận, nên có thể mời chàng bất cứ lúc nào, khi có hội họp, thế là đủ rồi.

Trưa nay, trong lúc tụi bé ngủ, tôi đă ra vườn săn sóc mảnh vườn rau thơm bé nhỏ của tôi. Mấy cây bác hà lớn mau ghê. Cả một luống th́ là cũng dang mọc xanh tốt. Khóm cà chua cũng dầy trái, tôi phải t́m mấy que dài, nâng nhánh cà chua lên khỏi mặt đất, cho trái được tươi tốt. Tôi nghĩ đến nồi canh cá chua. Tôi hái những trái cà chua chín, cất vào tủ lạnh. Và nh́n bụi xả tươi tốt xanh um, tôi chưa biết sẽ nấu nướng ǵ với xả. Chiều nay, Thanh đi làm về, tôi sẽ rủ đi chợ mua cá. Tôi sẽ nhớ mua thêm đậu bắp, thêm giá sống, và hành lá. Tuần vừa rồi, tôi không đi chợ v́ Diễm Trang mua tôm nhiều quá, lại thêm Thanh mua mấy đùi gà về kho, nên loanh quanh cũng đủ ăn. Thanh ghét thức ăn dư thừa, và chẳng bao giờ ăn đồ ăn c̣n lại của ngày hôm trước. Về ăn uống, tôi ăn dễ hơn Thanh nhiều lắm. Chả thế mà người tôi lúc nào cũng mũm mĩm, tṛn tṛn trịa. Trong khi đó, Thanh lúc nào dáng người cũng mảnh khảnh tuy không đến nỗi xương xẩu như các cô người mẫu, nhưng chắc chắn là không tṛn trịa giống tôi.

Tôi pha nước xanh loại Miracle, tưới lên các cây, mỗi tháng một lần. Theo như lời chỉ dẫn của họ, th́ mỗi tuần một lần, cùng lắm là hai tuần một lần, nhưng tôi đă không làm theo họ Mỗi tháng một lần, tôi đă tưới đều như vậy, và cây nào cây nấy to ú mập tṛn như tôi vậy. Con người có số mệnh, thiên hạ vẫn nói, giày dép, áo quần c̣n có số, huống chi con người. Tôi có tay trồng tỉa, những cây khô héo, tưởng chết, đưa cho tôi mang trồng, nó lại xanh tươi, mọc thêm nhánh, thêm rễ. Bạn bè cứ trêu tôi, lẽ ra, tôi phải nhiều con, mới đúng. vậy mà lại chỉ có một. Có thể tại tôi lấy chồng trễ. Nếu như đất nuớc không có biến cố 30 tháng Tư, th́ chắc ǵ tôi đă lấy chồng. Như vậy, có một con cũng đă là quí rồi. Bỗng dưng, tôi nghĩ đến Quỳnh cũng chỉ có một con trai, đă lớn, đă đi làm, và hàng năm cũng kiếm được khoảng 50 ngàn. Vậy mà Quỳnh không vui, v́ thằng con trai không chịu lập gia đ́nh, dù tuổi đă lớn. Tôi biết về Quỳnh nhiều, một phần cũng do Thanh kể lại. Tôi nghĩ, tôi chưa đủ thân để Quỳnh có thể tâm sự như Lâm.

Tôi nhớ lại những mẩu chuyện đối thoại giữa Quỳnh và tôi, trong lúc d́u nhau ở sàn. Cũng chỉ là những câu chuyện b́nh thường của hai người bạn mới quen, nhưng tôi có chủ quan không, khi nhớ lại lúc 4 mắt nh́n nhau, có cái ǵ đó thật nồng nàn, thật tha thiết. Hay là tôi đă nh́n Quỳnh qua h́nh bóng cố nhân, để rồi, tô vẽ ánh nh́n, uốn nắn lời nói qua h́nh ảnh cũ. Hoàng của tôi ngày xưa, không quá ít nói như Quỳnh bây giờ. Và Hoàng của tôi đa t́nh lắm, đam mê lắm, và nhất là ghen dữ dội lắm. Sao người đời vẫn nói người nào có tóc quăn tự nhiên là là kẻ đó ghen dữ lắm. Tóc Hoàng đâu có quăn, mà sao chàng lại ghen dữ vậy, ghen đến độ, tôi chỉ biết chống đỡ, mà những cơn giông gió to, nhỏ vẫn cứ xảy ra, và xảy ra thường xuyên. Bây giờ chàng c̣n ghen không, v́ người vợ của chàng cũng thuộc loại đẹp. Tôi nghĩ, ghen ít thôi, th́ t́nh càng thêm đẹp như ánh b́nh minh ... nếu ghen nhiều quá, th́ lại giống như chiều mưa mù mịt có giông gió đầy trời. Tôi vẫn nghĩ, ai không ghen là không yêu. Nhưng ai ghen quá, lại là người không tự tin.

Tôi nhớ đến anh Hiền,một anh bạn lớn tuổi đă nói về quan niệm của anh ta, tại sao anh ta không ghen. Anh ta nói rằng, một khi người yêu của ḿnh, đă bỏ ḿnh để đi với người khác, tức là ḿnh đă có ít nhiều điều ǵ đó thua kém người mới rồi. Mà đă thua kém, th́ có níu kéo người đó trở lại cũng vô ích thôi. Họ đă không trở lại, mà c̣n khó chịu với ḿnh và ghét ḿnh thêm. Cho nên, trong trường hợp của anh, khi bà vợ ngỏ ư muốn xa anh, anh đă bằng ḷng liền, và hai người chia tay trong ôn hoà, không có ǵ phải tranh luận, đổ lỗi cho nhau ...
Tôi hỏi anh :

- Xa nhau cả hơn 30 năm, mà sao anh không lập gia đ́nh ? Chắc anh vẫn c̣n nhớ vợ cũ.
- Ừ nhỉ,(anh cười) sao bà nào cũng có ư nghĩ giống nhau, là ở không cho đến bây giờ là tôn thờ mối t́nh xưa. Thực ra, chẳng tôn thờ mối t́nh nào cả, mà chỉ v́, thấy chán nản, không tin tưởng vào người, vào ḿnh.
- Tại anh sống lư tưởng quá.
- Tại các bà lư tưởng hoá người chồng quá th́ đúng hơn. Bắt người chồng vừa là người có học, vừa là người biết kiếm tiền, biết ăn chơi mà không cho đam mê, kiếm tiền nhiều nhưng phải trong sạch, để các bà hănh diện ngẩng mặt lên khi ra ngoài xă hôi, không được tham nhũng, mang tiếng cho vợ con... Ấy là chưa kể c̣n phải đẹp trai, con nhà giàu, gia đ́nh danh giá ...
- Đàn bà nào chả mơ uớc gặp một người như vậy ?
- Th́ các bà lấy ông Trời mới đúng. V́ ông Trời mới có đủ điều kiện như các bà muốn.
- Trong số 10 người bạn, th́ ít ra Trinh cũng thây' được 1,2 người rất hạnh phúc, vợ chồng yêu nhau từ khi cưới đến khi thành ông Nội Bà Ngoại, mà t́nh họ vẫn không thay đổi.
- Trinh có chắc là họ thực sự yêu nhau không, hay chỉ là vẻ bề ngoài. Cũng có những người sống yên phận. Không đ̣i hỏi, không đua chen, th́ họ sống b́nh an bên nhau.

Tuy nhiên, tôi biết, cả hai đều phải chịu đựng nhau, th́ gia đ́nh mới yên hoà được. Điển h́nh là Minh Châu, bạn tôi, và nhân chứng sống là tôi đây. Tôi có yêu Hùng đâu, chỉ là cảm t́nh, mà tôi vẫn sống chung hoà b́nh với Hùng trong một mái nhà, mà nhiều người vẫn gọi là mái ấm gia đ́nh. Không cần đến người ngoài ngạc nhiên, mà chính tôi cũng ngạc nhiên về tôi.

Trước kia, c̣n trong tuổi trẻ, tôi vẫn tuyên bố, lấy chồng mà không có hạnh phúc là bỏ, bỏ liền, bỏ ngay lập tức, bỏ không thương tiếc. Chỉ v́ các bạn tôi lập gia đ́nh, đa số bị gia đ́nh chồng hành hạ. Ông chồng chỉ một mực khuyên vợ chịu đựng, chịu đưng ... Có đứa c̣n mạt kiếp hơn, chồng đă không vỗ về an ủi, lại c̣n bị ông chồng về phe với gia đ́nh, hành hạ vợ con luôn. V́ thế, tức cho hoàn cảnh nữ nhi bị nam giới bắt nạt, tôi đă hăng hái tuyên bố dút khoát bỏ.

- Thế lỡ có con với hắn, cũng bỏ à ?
- Vẫn bỏ, mang con đi với ḿnh.
- Nghe mày nói ngon quá, tụi tao banh mắt chờ mày ...

Trong những câu chuyện vui, khi gặp lại nhau, tụi bạn vẫn thường nhắc lại câu tuyên bố bất hủ của tôi, và hỏi tôi c̣n giữ đúng lời tuyên bố không, tôi chỉ c̣n biết cười trừ.

 

HONG VU LAN NHI

061704

 

Trở Về Home - Trang Đầu - Trang Trước - Trang Kế Tiếp - Trang Cuối

 

 

Lan Nhi mong được nhận ư kiến của quư vị qua điện thư hongvulannhi@yahoo.com
...............................................
Copy Rights @ Hong Vu Lan Nhi 2005