Chàng quên em chẳng cho quên
Ai đem ch́a ngọc mở lên khóa vàng
Ch́a vàng lại ngỏ khóa vàng
Lời thề giao ước thiếp chàng mở chung
Cây phù dung lá nó phù dung
Ước ǵ ô ấy che chung đầu này.
Chàng trẩy đi kể đă mấy đông
Cho loan đón gió, cho rồng chờ mưa
Tấm gan vàng, dạ sắt, thiếp tôi ngẩn ngơ
Lấy ai ǵn giữ con thơ cho chàng?
Nghĩa vợ chồng đồng tịch đồng sàng
Đồng sinh đồng tử, cưu mang đồng lần
Chàng trẩy đi, vâng lệnh quân thân
Thiếp xin đôi chữ Tấn Tần hợp duyên
Nữa một mai bóng quế dăi thềm
Bóng trăng thấp thoáng ngọn đèn mờ xanh
Chàng trẩy đi, nước mắt thiếp tôi chạy quanh
Chân đi thất thểu, lời anh dặn ḍ.
Chàng về có thiếp dời chân
Thiếp về kẻo sợ phu quân ở nhà.
Chàng về cởi áo lại đây
Pḥng khi thiếp nhớ cầm tay đỡ buồn
Cầm rồi lại đặt xuống giường
Khăn hời, túi hỡi! Có buồn hay chăng?
Chàng về cho thiếp theo cùng
Đói no thiếp chịu, lạnh lùng thiếp cam
Chàng ơi đưa gói thiếp mang
Đưa ô thiếp xách để chàng đi không.
Chàng về dạm vợ đẻ con
Phượng hoàng đă có lầu son đây rồi.
Chàng về em dặn lời này
Dặn câu thưa mẹ, dặn lời tŕnh cha
Đă đành duyên phận đôi ta
Th́ chàng sẽ bước chân ra mà về
Chàng về xin cứ việc về
Đừng nên bẻ lá nguyện thề với ai.
Chàng về mua chỉ mua kim
Thêu loan, thêu phượng mới nên khăn này
Thêu cho đủ lối mới hay
Anh thời thêu phượng, em nay thêu rồng
Bốn bên thêu bốn cành hồng
Ở giữa con rồng, phượng lộn chung quanh
Ở giữa chỉ đỏ rành rành
Bốn góc em thêu bốn cành quế chi
Đố anh thêu được hoa qú
Đố anh thêu được bốn v́ cành hoa
Anh về mượn thợ thêu đi
Anh mà thêu được, em th́ mất khăn.
Chàng về thiếp cũng xin về
Chàng về Hồ Bắc, thiếp về Hồ Tây
Chàng bao nhiêu tuổi năm nay?
Chàng rày mười tám, thiếp rày bốn ba
Mồ cha đứa chê thiếp già
Thiếp c̣n gánh nổi một và trăm kim
Trăm chiếc kim đổi lấy lạng vàng
Mua gương tư mă để thiếp với chàng soi chung
Chàng về sắm sửa loan pḥng
Thiếp xin điểm phấn tô hồng thiếp theo.
Chàng vui cho thiếp đi về
Kẻo thiếp lơ lửng như huê trên cành
Chàng ơi, cho thiếp làm quen
Kẻo thiếp lơ lửng như sen giữa hồ.