Cục đá lăn nghiêng, lăn ngửa
Tôi giơ tay tôi sửa lại nó lăn đứng
Tôi coi không xứng, tôi sửa lại nó lăn dẹp
Tôi thấy không đẹp, tôi sửa lại nó lăn tṛn
Ô này ḿnh ơi!
Giận thời nói vậy chứ dạ anh vẫn c̣n thương em.
Củi mục bà để trong rương
Hễ ai nói đến trầm hương của bà.
Củi mục th́ để trong rương
Hễ ai hỏi đến trầm hương của bà
Cùng nguyền một tấm ḷng son
Anh dầu có phụ keo sơn có trời
Sống dương gian hai đứa đôi nơi
Thác xuống âm phủ cũng nhớ lời thề xưa.
Cùng nhau căn dặn đến nơi
Chỉ non thề biển một lời đinh ninh
Bây giờ t́nh lại xa t́nh
Đó đây chểnh mảng như b́nh trôi sông
V́ ai ngăn đón gió đông
Để cho loan phượng, ngô đồng xa nhau.
Cùng nhau một bọn đi thi
Người th́ đỗ trạng kẻ th́ về không
Cùng nhau một bạn má hồng
Kẻ đă có chồng, người vẫn nằm trơ.
Kẻ đă có chồng, người vẫn nằm không
Cũng liều hồn xuống suối vàng
Thôi thôi ngọc nát hoa tàn từ đây.
Cũng mang lấy tiếng sớm chồng
Mười đêm ấp những giường không cả mười.
Cũng tại hóa công
Nên kẻ đông người bắc
Tuy ở xa lắc
Nhưng c̣n nhắc nhau hoài
Chẳng qua mang nó ghét tài
Xui anh bảng lảng duyên hài mới thôi
Thuận buồm cách dặm xa khơi
Đi sao chẳng có một lời giă nhau
Dầu sao chẳng đặng giao đầu
Gặp nhau đây than văn cũng bớt sầu nhẹ thương.
Cuốc kêu khắc khoải mùa hè
Làm thân con gái phải nghe lời chồng
Chồng mâm, chồng bát, chồng đĩa, chồng sành
Chồng ở chẳng lành chồng ra bờ tre.
Cuốc kêu khắc khoải mùa hè
Làm thân con gái phải nghe lời chồng
Chữ rằng phu xướng phụ tùy
Làm thân con gái lấy chồng xuất gia.
Cuộc chung t́nh chẳng biết tính làm sao
Chàng dầu thương thiếp cũng đứng ngoài rào ngó vô.