|  |  | 
  
    | 
        | 
      Đặt bàn thệ nguyện giữa 
      trời(Sơn minh hải thệ) Đôi tay nâng lấy đồng tiền Bẻ ba bẻ bốn thề nguyền lấy nhaụ Duyên ta thề nguyền từ trước Biết bao giờ ta được cùng nhau ? Một con sông nước chảy hai ḍng Một đèn hai ngọn chàng trông ngọn nào? Chàng trông ngọn thấp hay là ngọn cao Chàng trông ngọn nào chàng chỉ tay lên. Bấy lâu gắn bó thề nguyền Bây giờ lơ lửng như thuyền đứt dâỵ Mừng nay kéo hội vui thay Đem đàn ra gảy một bài nhân duyên. Xem bài nào ấm nào êm Xem bài thề nguyền ta gẩy nghe chung Nếu anh ác gian đem dạ phụ phàng Cho con kiến hôi ḅ dưới đất Con kiến vàng ḅ trên nhánh cây Nếu anh mê đó, bỏ đây Cho con cá lội dưới nước Con chim bay trên trời Nếu anh chưa rơ em tỏ anh tường Bởi cầu ô lỗi nhịp, mới chán chường yêu anh Nếu anh mà yếu tay cương Th́ em quyết trở về nương mẹ già Nếu c̣n có bảy có ba Làm chi có nỗi xót xa trong ḷng Trên sông dưới nước thề nguyền Khứ lai minh bạch trọn niềm thuỷ chung Chén t́nh là chén say sưa Nón t́nh em đội nắng mưa trên đầụ Lược t́nh em chải trên đầu Gương t́nh soi mặt làu làu sáng trong. Ngồi buồn nghĩ đến h́nh dong Con dao lá trúc cắt ḷng đôi tạ Duyên đôi ta thề nguyền từ trước Biết bao giờ ta được cùng nhau?Tương tư mắc phải mối sầu Em đây vẫn giữ lấy màu đợi anh. Cái miếu linh thiêng Có bốn cột kiềng, rui tre mè trắc Đôi lứa ḿnh trục trặc, cắt tóc thề nguyền Lời thề nước biết non xanh Nhện giăng sóng dợn sao đành bỏ nhau Trời xanh đất đỏ mây vàng Anh đi thơ thẩn gặp nàng thẩn thơ Bấy lâu loan đợi phượng chờ Loan sầu phượng ủ biết cơ hội nào? Mong chờ rồng cá kết giao Thề nguyền đông liễu tây đào pḥng chung Bây giờ kể đă mấy đông Thuyền quyên sầu một, anh hùng sầu hai. C̣n non c̣n nước c̣n dài C̣n về c̣n nhớ tới người hôm nay. T́m rồng mà lại gặp mây Sầu riêng năm ngoái năm nay hăy c̣n. Biết nhau ba bảy năm tṛn Như sông một dải ai c̣n dám hay. Lại đây em hỏi câu này: Phượng hoàng đứng đấy, nào cây ngô đồng? Thuyền quyên sớm biết anh hùng Liễu tây vắng vẻ đào đông đợi chờ. Ra vào mấy lúc ngẩn ngơ Nghĩ gần sao lại bây giờ nên xa. Mong cho bướm ở gần hoa Muốn cho sum họp một nhà trúc mai. Lụa làng Trúc vừa thanh vừa bóng May áo chàng cùng sóng áo em Chữ t́nh cùng với chữ duyên Xin đừng thay áo mà quên lời nguyền Anh trao khăn trắng em cầm Mai sau về trển gối đầu lấy hơi 533 (Lac van nen bo) Biết nhau từ thưở buôn thừng Trăm chắp ngh́n nối xin đừng bỏ (quên) nhau! Anh về học kỹ chữ nhu Ba năm em đợi, mười thu em chờ Chừng nào cho sóng bỏ gành Cù lao bỏ biển, anh đành bỏ em  Bao giờ cho mỏi cánh bằng Cù lao bỏ bể th́ anh bỏ nàng Bao giờ cho sóng bỏ gành Lá rụng về cội, đạo hằng chẳng xao Bao giờ đổ núi Tản Viên Cạn sông Tô Lịch Thiếp mới quên nghĩa chàng Bao giờ nên đội nên cơ Th́ em sẽ quyết đợi chờ cùng anh Bao giờ tài sắc tương giao Th́ ta mở khóa động đào đón nhau Bậu ơi bậu ở đừng về Đường xa mưa nắng câu thề đừng quên Chiếc thuyền kia nói có Chiếc giă nọ nói không Phải chi miếu ở gần sông Em thề một tiếng kẻo ḷng anh nghị Củi than nhem nhuốc với t́nh Ghi lời vàng đá xin ḿnh chớ quên! Cũng liều cắn ớt nhai gừng Chua cay mặn chát ta đừng quên nhaụ Đá dầu nát, vàng dầu phai Trăm năm duyên nợ chẳng phai lời nguyền Đă thương cắt tóc trao tay Tha hồ én liệng, nhạn bay mái ngoài Chừng nào muối ngọt chanh thanh Em đây mới dám bỏ anh lấy chồng. Dù ai bẻ lá vin cành Th́ nàng phải nhớ lời anh dặn ḍ. Dù ai buôn bưởi bán ḅng Phận em gắng sức bền ḷng chờ anh. Đôi ta như lửa mới nhen Như trăng mới mọc, như đèn mới khêu Giàu như người ta ăn cơm với cá Khó như em ăn rau má rạm đồng. Dù cho chờ đợi mấy đông Đói no cũng chịu mặn nồng cũng cam(Câu nay than phan) Em là con gái xứ Nam Chuyên nghề đi cấy, sang làm xứ Đông Đồn rằng xứ Bắc cao công, Trốn cha trốn mẹ, trốn chồng mà đi!(Cau nay khong phai the nguyen) Giếng khơi gầu múc lưng chừng Nếu mà vụng liệu xin đừng trách đâỵ Cầm đàn mà bỏ quên dây Bơ công ao ước, bơ ngày ước aọ Sông sâu em sẽ cắm sào Miếu thiêng em sẽ t́m vào cắm nhang. Ví dù không lấy được nàng Mang thân đi xuống suối vàng cho xong. Yêu nhau cho vẹn cho tṛn Kẻo mai thẹn với nước non ở đờị Thà rằng thác xuống giếng khơi C̣n hơn sống ở trên đời xa nhaụ Lời thề hai mái tóc xanh Theo nhau cho trọn, tử sanh cũng liều Lời thề trên miếu Xuân Lai Dưới đ́nh Phú Nhuận đă hai lời thề Mía sâu có đốt nhà dột có nơi Ḿnh có thương, ḿnh cắt tóc ḿnh thề Chỉ trời, vạch đất chớ hề bỏ nhau Một lời đă quyết nói ra Đá vàng cũng quyết phong ba cũng liềụGhi Chú: * Có bản khác: Đôi ta chí quyết đôi ta Rào đường đón ngơ ngăn sông Nào ai rào đón được ḷng đôi ta Tay cắt (dứt) tay sao nỡ Ruột cắt ruột sao đành Một lời thề biển cạn non xanh Qua không bỏ bậu sao bậu đành bỏ qua Tay cắt (phân) tay sao nỡ Ruột cắt ruột sao đành Lời anh thề nước biếc non xanh Theo anh cho trọn tử sanh tại trời Bao giờ cạn lạch (rạch) Đồng Nai Nát chùa Thiên Mụ mới phai lời nguyền. Biển Đông sóng dợn cát đùa, Sánh đôi không đặng lên chùa anh tu Chành về em dặn lời nầy Dặn câu thưa mẹ, dặn lời tŕnh cha Đă dành duyên phận đôi taMà chàng cũng phải bước ra mà về Chàng về xin cứ việc về Đừng nên bẻ lá nguyện thề với ai Cá lưỡi trâu dầm trong nước mắm Qua với nàng duyên thắm mấy trăng Cha mẹ tuy chẳng bằng ḷng Nợ duyên đă gắn, chữ đồng quanh năm Cũng nguyền một tấm ḷng son Anh dẫu có phụ keo sơn có hồi Sống dương gian hai đứa hai nơi Thác xuống âm phủ cũng lời thề xưa Cửa Sài (Cửa chùa) yên phận tớ Nhà bạc đẹp duyên ḿnh Chánh trinh hai chữ em gắng giữ ǵn Chừng nào trời khiến mối tơ t́nh sẽ hay Cái miếu linh thiêng Có bốn cột kiềng, rui tre mè trắc Đôi lứa ḿnh trục trặc, cắt tóc thề nguyền Lời thề nước biết non xanh Nhện giăng sóng dợn sao đành bỏ nhau Có trăng nên mới phụ đèn Chẳng ngon thề thốt th́ liền bến hơi Cười ra nước mắt hổ ngươi Khen ai khéo đặt nên lời ví xưa C̣n duyên kẻ đón người đưa Hết duyên vắng ngắt như chùa Bà Đanh Đặt bàn thệ nguyện giữa trời Sao hôm có lặn c̣n lời sao mai Đôi ta như lúa phơi lâu Đẹp duyên th́ lấy, tham giàu làm chi Đời ta như chỉ xe tư Xe răng cho được y như lời nguyền Hai đứa ḿnh mà đặng gần kề Trăm năm một dạ nguyền thề không xa Nh́n chàng ḍng lệ nhỏ sa Xa ḿnh cũng bởi mẹ cha la rầy V́ ai xui khiến nỗi nầy trời ơi Cầm ô mà bỏ quên đây Bỏ công ao ước bỏ ngày ước ao Sông sâu cũng sẽ cắm sào Chùa thiêng anh sẽ lọt vào cắm nhang Ví dù không lấy được nàng Mang thân đi xuống suối vàng cho xong Yêu nhau cho vẹn cho tṛn Kẻo mai thẹn với nước non ở đời Thà rằng thác xuống giếng khơi C̣n hơn sống ở trên đời xa nhau |  |