Ca Dao chủ đề Giản Dị:
Đơn Sơ
Rau Lĩnh Nam nấu suông mà ngọt
Bưng bát cơm đơm một muốn hai
Trưa nay vừa bức vừa oi
Hái nhanh cho kịp gửi nơi trận tiền
Cà muối xổi, rau dền, cải trắng
Tuy đơn sơ nhưng thắm t́nh dân
Sớm chiều em tưới em chăm
Cho rau mượt lá, anh ăn mát ḷng
Anh giữ súng pḥng không vững chắc
Em trồng rau xanh ngắt trên đồng
Rau tiếp luống, đạn lên ṇng
Giặc nào thoát khỏi trong ṿng tay ta.
Đạm Bạc
Lễ bạc tâm thành
Áo rách
Chồng người xe ngựa người yêu
Chồng em áo rách , em chiều em thương
vải em chiều em thương. (Câu số 177 )
Áo rách chi lắm áo ơi
Áo rách trăm mảnh không có nơi rận nằm
Áo rách th́ giữ lấy tràng
Đủ đóng đủ góp với làng th́ thôi
Anh đi làm mướn nuôi ai
Cho áo anh rách, cho vai anh ṃn ?
- Anh đi làm mướn nuôi con
Áo rách mặc áo, vai ṃn mặc vai
Cha đời cái áo rách này
Mất chúng, mất bạn, v́ mày áo ơi!
Chớ thấy áo rách mà cười
Những giống gà ṇi, lông nó lơ thơ
Chớ cho áo dài là sang (*)
Bởi không áo ngắn mới mang áo dài!
tưởng là sang (Câu số 1657 )
Chồng ta (tôi) áo rách ta (tôi) thương
Chồng người áo gấm xông hương mặc người
Công anh làm rể làm con
Áo rách quần ṃn vợ lại về ai ?
Em là con gái Kẻ Mơ (Xứ Cơ)
Em đi bán rượu t́nh cờ gặp anh
Rượu ngon chẳng luận be sành
Áo rách khéo vá hơn lành vụng may
Rượu lạt uống lắm cũng say
Áo rách có mụn vá nay lại lành
Kỳ này em sắp buôn bè
Thấy anh áo rách, trở về buôn bông.
Kỳ này anh sắp buôn bông
Thấyanh áo rách, buôn lồng cối xay
Mồ cha cái áo rách này
Mất chúng, mất bạn, v́ mày áo ơi
Người th́ mớ bảy mớ ba
Người th́ áo rách như là áo tơi
Rau răm cắt (hái) (ngắt) ngọn c̣n tươi
Những nơi phải lứa th́ Trời không xe
Những nơi bạc ác gớm ghê
Tôi không lấy nó Trời xe tôi vào
Tiếc thay cái sợi chỉ đào
Áo rách chẳng vá, vá vào áo tơi
Bực ḿnh tôi lắm trời ơi
Muốn chôn bà Nguyệt, muốn vùi ông Tơ
Giận người làm mối vẩn vơ
Duyên tôi đă lỗi ông Tơ lại lầm
Thế gian c̣n dại chữa khôn
Sống mặc áo rách, chết chôn áo lành
Thương em hồi áo mới may
Bây giờ áo rách thay tay vá quàng
Trăm năm duyên nghĩa vẹn toàn
Dầu thương áo rách vá quàng cũng thương
Tiếc thay cái tấm lụa đào
Áo rách chẳng vá, vá vào áo tơi
Trời kia có thấu chăng trời
Lụa đào mà vá áo tơi sao đành
Trai tân đang đứng đang chờ
Ai bưng mắt em lại, em lại vơ cha ḍng?
Cha ḍng áo rách em thương
Trai tân quần lợt áo lương không dùng.
Trời sao Trời ở chẳng cân
Kẻ ăn không hết, người lần không ra
Người th́ mớ bảy mớ ba
Người th́ áo rách như là áo rơi
Tuy rằng anh ở nhà anh
Hồn hoa vất vưởng xung quanh nhà nàng.
Tuy rằng áo rách tày sàng
Đủ đóng đủ góp với làng th́ thôi.
Tuy rằng áo rách tầy sàng
Đủ đông đủ góp với làng th́ thôi
Thân em như cái nón cời
Như cái áo rách vá chưa may
Chẳng lo ǵ áo rách tay
Trời kia ngó lại vá may lại thường
Áo rách có cách anh thương
Nón cời có nghĩa anh thương nón cời
Người đời nhiều dại ít khôn
Sống mặc áo rách chết chôn áo lành
Áo rách khéo vá hơn áo lành vụng may
Áo rách khéo vá hơn lành vụng may
Áo rách khố ôm
Áo rách phải giữ lấy lề A clean fast is betler than a dirty
breakfast (Câu số 8653 )
Áo rách quần manh
Chó cắn áo rách
Lếch thếch nón mê áo rách
Một tấm ḷng vàng trong manh áo rách
Tấm ḷng vàng trong manh áo rách
Đi đâu áo rách lang thang,
Lại đây kiếm vải vá quàng lại cho.
Em là con gái Kẻ Mơ
Em đi bán rượu t́nh cờ gặp anh
Rượu ngon chẳng quản be sành
Áo rách khéo vá hơn lành vụng may
Rượu lạt uống lắm cũng say
Người khôn nói lắm hết hay hóa nhàm.
Áo rách vai vợ ai không biết
Áo vá quàng chí quyết vợ anh.
Tay bưng dĩa muối, chén tương
Tương chua muối chát, nhớ thương ngfhĩa chàng
Bạn có gặp nhà ngói nhà sàn
Nhớ hồi áo rách lang thang chưa tề
Bạn có gặp nơi hàng lụa phủ phê
Nhớ hồi áo rách xưa tê không chàng
Ăn tiêu nhớ tới mùi hành
Bạn có ăn nem gà ch? Vịt
Cũng nhớ rau canh thuở nào
Mấy lâu buôn bán nuôi ai
Mà áo em rách, mà vai em ṃn?
Mấy lâu buôn bán nuôi con
Áo rách mặc áo, vai ṃn mặc vai…
Ở hiền, rồi lại gặp lành,
Áo rách tan tành, trời vá lại cho.
Thương em thuở áo mới may,
Bây giờ áo rách thay tay vá quàng.
Dưa Muối
Đừng khinh dưa muối tương cà
Tuy không lịch sự nhưng mà tự do
Chiêm xong lại đến vụ mùa
Hết mùa rau muống đến mùa cải hoa
Đừng khinh dưa muối, tương cà
Tuy rằng ít bổ, nhưng mà có luôn.
|