|
-
- Văn
học dân gian Đồng bằng sông Cửu Long, Khoa ngữ văn đại học Cần
Thơ, NXB Giáo Dục 1997
-
- Đời sống t́nh
cảm
Làm chi dở đục dở trong,
Lờ đờ nước hến, cho ḷng vấn
vương.
(Đức
Ḥa – Long An)
Làm giàn cho bí leo chơi,
Chẳng may bí dộp, mồng tơi leo
cùng.
(Thới
Long – Ô Môn – Cần Thơ)
Làm người có vợ có chồng,
Mấy ai mà chịu pḥng không tới
già.
Hữu duyên chẳng quản đường xa,
Vô duyên dầu ở một nhà chẳng nên.
Trăm năm giữ tấm ḷng bền,
Trọn đời tôi quyết chẳng quên mặt
nàng.
(Vĩnh
Thạnh – Châu Thành –Kiên Giang)
Làm quen mà lỡ không quen
Lênh đênh mặt nước như sen thả
hồ.
(Thuận Thới – Trà Ôn – Vĩnh Long)
trang 418
Làm thơ anh dán đọt bần,
Dán cho hai họ Nguyễn, Trần gặp
nhau.
(TX.G̣ Công – Tiền Giang)
Láng Hầm nước chảy xuôi ḍng,
Gặp em anh hỏi có chồng hay chưa?
Anh hỏi th́ em xin thưa
Mẹ cha xế bong nên chưa có chồng.
(Vĩnh
Lợi – Thạnh Trị - Sóc Trăng)
Lao xao song bủa vô lùm,
Biết đâu căn nợ chỉ giùm cho em.
(Vĩnh
Ḥa – G̣ Quao – Kiên Giang)
Lao xao song bủa dưới thoàn,
Vắng em một bữa, ăn vàng không
ngon.
(Lương Ḥa – Châu Thành – Trà Vinh)
Lạt mục v́ bởi tre non,
Lạt như giống bậu, c̣n son không
thèm.
(Long
Xuyên – An Giang)
Lăng xăng buốm đậu chéo khăn,
Bởi anh vụng tính, lăng quằng
bướm bay.
Lăng xăng bướm lượn vườn hoa,
Đôi ta mới gặp, mẹ già chưa hay.
(Thị
Trấn Kế Sách – Sóc Trăng)
trang 419
Lắng tai nghe cho rơ, nghe chuông
gơ một giờ,
Biểu anh cưới vợ đừng chờ
Tuổi em c̣n nhỏ, để phụ mẫu chờ
đôi năm.
(Cái
Mơn – Chợ Lách – Bến Tre)
Lâu ngày gặp bạn trung thành,
Có chân rắn biết, ngọc có lành
ngọc hay.
Được vàng, được bạc trong tay,
Không bằng anh được hôm nay gặp
nàng.
(Ḥa
An – Cao Lănh – Đồng Tháp)
Lầu nào cao bằng lầu ông Chánh,
Bánh nào trắng bằng bánh ḅ bông,
Anh thương em từ thuở má bồng,
Bây giờ em lớn, lấy chồng bỏ anh.
(An
Ḥa – Giá Rai –Bạc Liêu)
Lầu nào cao bằng lầu ông Đốc,
Đất nào dốc bằng đất Nam Vang,
Nghe tiếng anh than, hai hang lụy
nhỏ,
Em có mẹ già, biết bỏ cho ai ?
(Ngăi
Tứ - Tam B́nh –Vĩnh Long)
Lầu nào cao bằng lầu xă Thượng,
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu
thê
Dầu anh lạc Sở qua Tề,
Trăm năm anh cũng trở về với em.
(B́nh
Sơn – G̣ Công Tây – Tiền Giang) trang 420
Lấy khách, khách lại về Tàu.
Lấy con nhà giàu nay đánh mai
đập.
Lấy lính tập nay đổi mai dời,
Lấy chồng lưới, ở đời nuôi con.
(Nhơn
Mĩ – Kế SÁch – Sóc Trăng)
Lén mẫu thân may anh cái áo,
Năm sáu bữa rồi cớm cháo không
ăn.
(Cao
Lănh – Đồng Tháp)
Lên non t́m ngọc, xuống biển t́m
châu,
Gởi lời bạn cũ đừng sầu,
Không mai th́ mốt, anh bắc cầu
thăm em.
(Tân
Châu – An Giang)
Lên non bẻ lá đề thơ
Câu đợi câu chờ, câu nhớ, câu
thương.
(Vĩnh
Tường – Long Mĩ – Cần Thơ)
Lên xe em cũng muốn lên xe
Xuống kiệu em cũng muốn xuống
kiệu,
Ai hay se găy, ai dè kiệu hư
Buổi xưa anh tới nói em không ừ,
Bây giờ em trách mẫu từ sao đang.
(Ngăi
Tứ - Tam B́nh – Vĩnh Long)
Lên xe, xe thét, xe gầm,
Ḷng thương người nghĩa dăi dầm
nắng mưa.
(Núi
Sập – Thoại Sơn – An Giang) trang 421
Lên xe liếc thấy con phượng hoàng
Xuống xe liếc thấy con bạn vàng
hồi hương.
(B́nh
Khánh – Mỏ Cày – Bến Tre)
Lịch sự chi đó mà làm niềm trăng
gió
Giàu mấy mươi mà nói tiếng của
kho.
Sông sâu ḷng bậu khó ḍ,
Tới đây khác thể con đ̣ mới đưa.
(Bến
Lức – Long An)
Liễu đậu nhành mai, mai oằn liễu
té,
Anh có vợ rồi, kêu em vô làm bé
sao nên.
(An
trạch – Giá Rai – Bạc Liêu)
Liều ḿnh lội xuống ao sâu,
Đặng đo miệng cá uốn câu cho vừa.
Anh ơi, gá duyên đừng kén, đừng
lừa
Cụm mây kia đen đặc, ngọn gió lùa
c̣n tan.
(Tân
B́nh – Phụng Hiệp – Cần Thơ)
Linh đinh một chiếc xuồng ba lá
Anh cảm thương nàng mẹ góa con
côi.
(Ngăi
Tứ - Tam B́nh – Vĩnh Long)
Linh đinh không cửa không nhà,
Thương nhau phải rang hiệp ḥa
lứa đôi.
(Nhơn
Nghĩa – Châu Thành – Cần Thơ) trang
422
Lọng vàng che nải chuối xanh
Tiếc choc him phụng đâu nhành cây
khô.
(Vĩnh
Lạc – G̣ Quao – Kiên Giang)
Ḷng qua như sắt,
Nói chắc một lời,
Qua không có dạ đổi dời như ai.
(Mộc
Hóa – Long An)
Lỡ khi ăn miếng trầu anh,
Đêm lo ngày sợ, mặt xanh như
chàm.
(Đa
Lộc – Châu Thành – Trà Vinh)
Lời thề biển bốn non ba
Em đừng phiền muộn mẹ cha tỏ
tường.
Khoát màn loan anh nằm dựa mé
giường
Anh thương em, sao không sợ các
đường tử sanh.
(Vĩnh
Phong – châu Thành – Kiên Giang)
Lộ bất hành bất đáo,
Chung bất đả bất minh,
Bây giờ mới rơ sự t́nh,
Tại bà mai ở độc, hai đứa ḿnh
mới xa.
(Thị
trấn Ba Tri – Bến Tre)
Lục b́nh theo nước chảy xuôi
Xa em anh nhớ không nguôi trong
ḷng.
(Kiểng Phước – G̣ Công Đông – Tiền Giang) trang
423
- Lục b́nh trôi dưới sông, sao
kêu bằng rau mác?
Con c̣ không nhát, sao gọi c̣ ma?
Trai nam nhân đối đặng thời tôi
lén mẹ già theo không.
- Rau mác khác, lục b́nh nó khác,
Tên c̣ ma chứ không phải nhát mà
ra,
Thục nữ ơi, nhà em gần đây, hay ở
phương xa?
Em đố anh anh đối đặng, em phải
lén mẹ già theo anh.
(Ngăi
Tứ - Tam B́nh – Vĩnh Long)
Lúc em bước chân ra,
Má ở nhà có dặn,
Công sanh thành là nặng,
Điều t́nh ái là khinh,
Đừng nên ham nhan sắc đắm t́nh,
Lánh xa bửu điếm trá đ́nh, chớ
vô.
(An
Lạc Tây – Kế Sách – Sóc Trăng)
Lụy chan chứa đưa chàng xuống
vịnh
Bước chân về trở bệnh tương tư.
(Thuận Thới – Trà Ôn – Vĩnh Long)
Lưới thưa bủa lấy cá rô đồng,
Buông lời hỏi bạn có chồng hay
chưa?
(Vĩnh
Thạnh – Châu Thành – Cần Thơ)
Lưỡi Trương Nghi dẫu bén,
Miệng Tô Tử dầu
lanh trang
424
Bây giờ em đă quyết với anh
Dầu hai ông tái thế dỗ dành em
chẳng xiêu.
(Rạch
Giá – Kiên Giang)
Má hồng ḿnh cũng như ta,
Đêm nằm thơ thẩn vào ra một ḿnh
Em thương hay không tự ư của ḿnh
Không phải anh như bùi Kiệm ép
duyên t́nh nguyệt Nga.
(Tân
Hiệp – Giá Rai – Bạc Liêu)
Má ơi, con má hư rồi,
C̣n đâu má gả, má đ̣i bạc trăm?
(Thạnh Đức – Long Hồ - Vĩnh Long)
Má ơi đừng đánh con đau
Để con bắt ốc, hái rau xoài má
ăn.
(Thị
trấn Ba Tri – Bến Tre)
Mạ non mà cấy đất liền
Vợ thời thấy đó, chạy tiền không
ra.
(Ngăi
Tứ - Tam B́nh – Vĩnh Long)
Mạ non mà cấy đất g̣
Thương em đứt ruột giả đ̣ làm
ngơ.
(Trần
Văn Thới – Cà Mau) trang 425
Mà loan gối phượng ai ôm,
Em than phận khó, đêm hôm một
ḿnh.
(Lương Ḥa – Châu Thành – Trà Vinh)
Màn treo phết đất, gió phất màn
lên,
Ruột đứt từng đoạn, cũng v́ em có
chồng.
(Tân
Châu – An Giang)
Mang bầu tới quán rượu dâu,
Say hoa đắm nguyệt quên câu ân
t́nh.
(Núi
sập – Thoại Sơn – An Giang)
Mảng (mải) coi cây lí, cây đào,
Mảng coi lê lựu, quên chào bạn
xưa.
(Ḥa
Thuận – Châu thành – Trà Vinh)
May không chút nữa em lầm,
Cau vườn không bẻ, bẻ nhầm cau
ranh.
(Định
Yên – An Biên – Kiên Giang)
Mặc cho cha đánh mẹ treo
Đứt dây rớt xuống cũng theo chung
t́nh.
(Thới
Long – Ô Môn – Cần Thơ)
Mặt dẫu cách chớ ḷng đừng cách,
Đường dẫu xa, chớ nhân nghĩa
không xa.
Anh có đi đâu nhớ ghé lại nhà
Trước thăm phụ mẫu sau là thăm
em.
(Mĩ
Hội – Cao Lănh – Đồng Tháp) trang 426
Mặt nh́n nước mắt rưng rưng,
Ở thời khó ở, dời chân khó dời.
(Ba
Trinh – Kế Sách – Sóc Trăng)
Mặt trời vừa lặn, mặt trăng vừa
chói,
Em quay mặt lại đây cho anh hỏi
đôi lời,
Ơn cha như biển, nghĩa mẹ như
trời,
Hai
đứa ḿnh thương lắm, biết có đời ở đời được không?
(Sa Đéc – Đồng Tháp)
Mâm thau chùi sáng, để xuống ván
cái xèng,
Em đừng chê anh áo rách quần
phèn,
Con
nhà ruộng rẫy có hèn hơn ai?
(Ba Thê – Thoại Sơn – An Giang)
Mây muốn mưa trời chưa có chuyển,
Anh muốn gần nàng ngại một kiểng
hai quê.
(Thị
trấn Ba Tri – Bến Tre)
Mây trên trời bủa giăng tứ phía,
Nước ngoài biển sóng dợn tứ bề,
Biết làm sao cho hiệp nghĩa phu
thê,
Đó chồng, đây vợ đi về có đôi.
(An
Trạch – Giá Rai – Bạc Liêu)
Mẹ hay th́ hai ḿnh chịu,
Chớ xa rồi biết liệu làm sao.
(Tân
B́nh – Phụng Hiệp – Cần Thơ)
trang 427
Mẹ già ở túp lều tranh,
Đói no không biết, rách lành
không hay.
(Bến
Lức – Long An)
Mẹ em ham ăn cá thu,
Gả em xuống biển mù mù biệt tăm.
(Long
Đức – TX Trà Vinh)
Mẹ mong gả thiếp về giồng,
Thiếp than phận thiếp gánh gồng
chẳng kham.
(Vĩnh
Tường – Long Mĩ – Cần Thơ)
Mèo lành ai nỡ cắt tai,
Gái hư chồng bỏ, khoe tài chi em.
(Vĩnh
Lạc – G̣ Quao – Kiên Giang)
Mênh mông sông rộng cồn dài,
Suốt đêm lặn hụp, nghèo hoài anh
ơi.
(Vĩnh
Ḥa Hiệp – Châu Thành – Kiên Giang)
Ḿnh có thương chặt tóc ḿnh thề,
Chỉ trời vạch đất chớ hề bỏ nhau.
(Vĩnh
Thuận – Kiên Giang)
Ḿnh nói đối ta ḿnh chưa có
chồng,
Ta đi qua ngơ, ḿnh bồng con ra,
Con ḿnh khéo giống con ta,
Con ḿnh bảy rưỡi, con ta ba
phần.
(Châu
Hưng – Thạnh Trị - Sóc Trăng) trang
428
Ḿnh thương tôi chưa mấy mà ḿnh
than,
Chừng tôi thương lại, chiếc tàu
Nam Vang chở đầy.
(B́nh
Minh – Tam B́nh – Vĩnh Long)
Ḿnh thương thủng thẳng tôi đành,
Dầu cho áo rách, khăn lành cũng
ưng.
Hồi nào một gối kề lưng,
Bây giờ như thể người dưng sao
đành.
(Trường Thành – Châu Thành – Cần Thơ)
Miếng đất láng nguyên tự nhiên cỏ
mọc,
Anh mảng lo nghèo, bạn ngọc có
đôi.
(Cái
Mơn – Chợ Lách – Bến Tre)
Miếng trầu miếng cau là duyên là
nợ,
Miếng vôi miếng thuốc là vợ là
chồng,
Trách ai xin con cá rô đồng,
Lân la chi đó để chồng em ghen.
(B́nh
Sơn – G̣ Công Tay – Tiền Giang)
Miệng đọc cửu chương, tay nương
bàn toán,
Anh hỏi thăm nàng quê quán ở đâu?
(Trần
Văn Thời – Cà Mau)
Miệng em cười, anh thấy muốn xem,
Phải chi có giấy, anh đem họa
h́nh.
(An
Lạc Thôn – Kế Sách – Sóc Trăng)
trang 429
Miệng lằn, lưỡi mối nào yên,
Xa nhau cũng bởi láng giểng dèm
pha.
(Tân
Châu – An Giang)
Mịt mù gió thổi cát bay,
Một lời giao ngăi, ngàn ngày nhớ
thương.
(Tháp
Mười – Đồng Tháp)
Một bàn tay năm ngón,
Có ngón ngắn, ngón dài,
Người ta kẻ kém người tài,
Anh xem cho kĩ, gái này kém ai?
(Trần Văn Thời – Cà Mau)
Một cây bùm rùm nứt ra năm bảy
nhánh bê rê,
Một ḿnh anh chịu lỗi bề nghĩa
nhân.
(Trường Thành – Châu Thành – Cần Thơ)
Một chờ, hai đợi, ba trông,
Bốn thương, năm nhớ, bảy tám chín
mong, mười t́m.
(Kiếng Phước – G̣ Công Đông – Tiền Giang)
Một em nói anh nghe, hai em nói
anh nghe,
Em mua một miếng đất, lập một
miếng vườn,
Trồng hành, tỉa cải, rải hột sa
kê,
Hồi nào em nói anh chê,
Bây giờ cải úa, sa kê đă tàn.
(An
Ḥa – Giá Rai – Bạc Liêu)
trang 430
Một lời thề, không duyên thời nợ,
Hai lời thề, không vợ thời chồng,
Ba lời thề, khai núi lấp sông,
Em quyết theo anh cho trọn, kẻo
uổng công anh chờ.
(Châu
Đốc – An Giang)
Một mai trống lủng khó hàn,
Dây lùn khó dứt, bạn vàng khó
phân.
(Lục
Sĩ Thành – Trà Ôn – Vĩnh Long)
Một mai thiếp có xa chàng,
Đôi bông thiếp trả, đôi vàng
thiếp xin.
(Thoại Sơn – An Giang)
Một ḿnh thiếp chịu một ḿnh,
Một ôm củi quế, một ḿnh gạo
châu.
(Lương Ḥa – Châu Thành – Trà Vinh)
Một miếng nhục em c̣n chịu được,
Hai miếng nhục em bước ra đi,
Con cá tróc vi, hiềm v́ nước
chảy,
Cần câu kia găy, bớ hỡi cần câu,
Anh với em chưa dứt đoạn sầu,
Canh năm gà gáy, trống trên lầu
vội tan.
(Đầm
Dơi – Cà Mau)
trang 431
Một ḿnh lo bảy lo ba,
Lo cau trổ muộn, lo già hết
duyên.
C̣n duyên anh cưới ba heo,
Hết duyên anh đánh ba hèo đuổi
đi.
(An
B́nh – Long Hồ - Vĩnh Long)
Một ngày xuống bến ba lần,
Trông em chằng thấy, thấy bần đu
đưa.
(Kiếng Phước – G̣ Công Đông – Tiền Giang)
Một nhành tre, năm ba nhành trảy,
sáu bảy nhành gai,
Nhà ai cửa đóng then cài,
Anh vô không đặng, đứng ngoài anh
trông.
(Ba
Thê – Thoại Sơn – An Giang)
Một tay hai trái khó bưng,
Miễn (là) bưng trái nọ th́ đừng
trái kia.
(Ba
Tri – Bến Tre)
Một thuyền, một bến, một dây,
Ngọt bùi ta hưởng, đắng cay ta
cùng.
(Mĩ
Ḥa – Cao Lănh – Đồng Tháp)
Một thương em giỏi bán buôn,
Hai thương mái tóc cài gương trên
đầu,
Ba thương cặp mắt bồ câu,
Bốn thương môi mỏng, má bầu xinh
xinh,
Năm thương giọng nói hữu t́nh,
Sáu thương trán rộng, thượng đ́nh
em cao,
Bảy thương vóc liễu má đào,
Tám thương da trắng hồng hào dễ
ưa,
Chín thương sóng mũi dọc dừa,
Mười thương em đẹp mà chưa có
chồng.
(Định
Yên – An Biên – Kiên Giang) trang
432
Một trăm con bướm trắng,
Nó cắn đứt dây đờn,
Đứt dây ḥ hẹn, con bạn hờn trăm
năm.
(Châu
Hưng – Thạnh Trị - Sóc Trăng)
Một trăm năm, một trăm cái tết,
Anh kết duyên chẳng đặng với
nàng,
Anh cầm dao đâm họng rơ ràng cho
nàng coi.
(Thành Công – G̣ Công Tây – Tiền Giang)
Một trăm năm, một trăm tết,
Nếu không kết đặng duyên hài,
Nằm lăn xuống đất lạy hoài ông
tơ.
(Mĩ
Hội – Cao Lănh – Đồng Tháp)
Một vũng nước trong, một ḍng
nước đục,
Một trăm người tục, một chục
người thanh.
Dạo chơi khắp xứ châu thành,
Tới đây phỉ dạ v́ anh gặp nàng.
(Vĩnh
Xuân – Trà Ôn – Vĩnh Long) trang 433
Mới gặp nhau đừng buông lời nói
quấy,
Tiền tài không trọng mấy, em quư
nghĩa tào khang.
Em mê chi những hột thủy xoàn,
Miển anh giử đặng tấm ḷng vàng
đừng phai.
(Giai
Xuân – TP Cần Thơ)
Mù u bông trắng. lá quắn, nhụy
huỳnh,
Có con gái đẹp không gả cho ḿnh,
Chờ khi đi cấy ḿnh ŕnh, ḿnh
ôm.
(Núi
Sập – Thoại Sơn – An Giang)
Mùa nước nổi lắm tôm nhiều cá,
Xách cái nơm đi đó đi đơm,
Lom khom giữa nước giữa đồng,
Một ḿnh hiu quạnh, chạnh ḷng
nhớ em.
(An
Trạch – Giá Rai – Bạc Liêu)
Mùng rộng chiếu trải thênh thang,
Lăn qua đụng gối, anh tưởng nàng,
anh ôm.
(Ngăi
Tứ - Tam B́nh – Vĩnh Long)
Muối mặn, ba năm c̣n mặn,
Gừng cay, sáu tháng c̣n cay,
Hỏi thăm mưu kế ai bày,
Cho nên chồng vợ mỗi ngày một xa.
(Hà
Tiên – Kiên Giang)
Mưa lâm râm ướt dầm lá hẹ,
Cảm thương người có mẹ không cha.
(Thủ
Thừa – Long An)
trang 434
Mưa sa nhỏ giọt đọt gừng,
Đôi ta c̣n nhỏ xin đừng nhớ
thương.
(Lương Ḥa – Châu Thành – Trà Vinh)
Mực văng vô áo khó chùi,
Vô ṿng chồng vợ sụt sùi sao nên?
Hồi nào nhắn xuống nhắn lên,
Bây giờ th́ đứng một bên không
nh́n,
Bông xứng bông, b́nh lại xứng
b́nh,
Mực tàu xứng giấy, hai đứa ḿnh
sao chẳng xứng đôi.
(Vĩnh
B́nh Nam – Vĩnh Thuận – Kiên Giang)
Mướp hương bỏ ngọn qua rào,
Bây giờ gặp mặt, biết chừng nào
gần em?
(Thủ
Thừa – Long An)
Nàng ơi thức ngủ hỡi nàng,
Chim chi nó đậu nhành bàng nó
kêu.
(An
B́nh – Hồng Ngự - Đồng Tháp)
Nào khi anh dỗ chẳng nghe,
Bây giờ xách nón chèo ghe đi t́m.
(Nhơn
Ái – Châu Thành – Cần Thơ)
Con c̣ trắng lượn quanh đám cấy,
Bước đến đây sao thấy dạ bồi hồi,
Chẳng duyên chẳng nợ th́ thôi,
Phải duyên phải nợ, em đáp lời
cùng anh.
(Long
Đức – TX Trà Vinh) trang 435
Năm canh ngơ ngẩn buồn rầu,
Nhớ người nhơn nghĩa, gan sầu
ruột đau.
(Thị
trấn Kế Sách – Sóc Trăng)
Năm ngoái em c̣n e c̣n ngại,
Năm nay em kêu đại bằng ḿnh,
Áo bà ba nút ốc chung t́nh ai
may?
(B́nh
Khánh – Mỏ Cày – Bến Tre)
Năm ngoái em trồng khoai lang có
dây không củ,
Năm nay em trồng khoai lũ có củ
quên đào,
Em gặp anh đây quên hỏi, quên
chào,
Anh có thương đừng trách, trách
thời đừng thương.
(Thuận Thới – Trà Ôn – Vĩnh Long)
Năm th́n trời băo th́nh ĺnh,
Kẻ trôi người nổi, hai đứa ḿnh
c̣n đây,
Tơ hồng nay đă về tây,
Bà nguyệt ở lại xe dây hai đứa
ḿnh.
(Núi
Sập – Thoại Sơn – An Giang)
Nắng bao lâu dây bần không héo,
Mưa một giờ bầu lại ra bông.
(Thới
Long – Ôn Môn – Cần Thơ)
Nắng lên cho héo lá lan,
Cho đáng kiếp chàng, phụ rẫy ta
xưa.
(An
B́nh – Long Hồ - Vĩnh Long) trang 436
Nắng một ngày héo cọng dây dưa,
Anh đi đâu ngồi đó, trời trưa
chưa về.
(Mĩ
Luông – Chợ Mới – An Giang)
Nét mực thẳng hay đau ḷng gỗ,
Lời nói ngay trái lỗ tai người,
Qua tiếc em khôn khéo vẹn mười,
Nỡ không soi xét để rời duyên
nhau.
(Thị
trấn Ba Tri – Bến Tre)
Nên th́ lập kiểng trồng hoa,
Chẳng nên đá kiểng, trồng cà dái
dê.
Chẳng nên thiếp trở lộn về,
Dưỡng nuôi từ mẫu trọn bề hiếu
trung.
(B́nh
Minh – Tam B́nh – Vĩnh Long)
Ngày anh làm lễ tơ hồng,
Đêm em bẻ găy chữ đồng với anh.
(Tân
Châu – An Giang)
Ngày nào mà đặng gần ḿnh,
Mới là hết bịnh tư t́nh cùng em.
(Sa
Đéc – Đồng Tháp)
Ngày nào nên ngăi vợ chồng,
Đôi lứa ta như thể cá hóa rồng
lên mây.
(B́nh
Sơn – G̣ Công Tây – Tiền Giang)
Ngày hai bữa cơm canh lạt nhách,
Trách cha với mẹ nàng t́nh nghĩa
phôi pha,
Khi xưa sao nói gần xa,
Bây giờ ở bạc t́nh ta cũng tàn.
(Thanh B́nh – Giá Rai – Bạc Liêu) trang 437
Ngó đâu ngó đó th́ vui,
Ngó về xứ cũ bùi ngùi nhớ em.
(Thủ
Thừa – Long An)
Ngó lại đằng trước thấy b́nh tích
nước,
Ngó lại đằng sau thấy bộ kỉ trà,
Anh thấy em có một mẹ già,
Muốn vô phụng dưỡng biết là đặng
không?
(An
Trạch – Giá Rai – Bạc Liêu)
Ngó lên Châu Đốc thấy gốc bần
trôi,
Ngó về Gia Định thấy vịnh Cây
Đào,
Anh thương em ruột thắt gan bào,
Biết em thương lại chút nào hay
không.
(Tân
Phú Thạnh – Châu Thành – Cần Thơ)
Ngó lên đám mạ đất g̣,
Kêu anh cũng ngặt, kêu ḅ khó
kêu.
(An
B́nh – Hồng Ngự - Đồng Tháp)
Ngó lên đám bắp trổ cờ,
Biết em mấy tuổi mà chờ uổng
công.
(B́nh
Khánh – Mỏ Cày – Bến Tre)
Ngó lên chót vót ngọn bầu,
Thấy đôi diệc đậu em sầu phận em.
(Vĩnh
Tường – Long Mĩ – Cần Thơ) trang
438
Ngó lên chữ ứ, ngó xuống chữ ư,
Anh thương em thủng thẳng em ừ
Anh đừng thương vội, phụ mẫu từ
nghĩa em.
(Thành Công – G̣ Công Tây – Tiền Giang)
Ngó lên mây trắng trời xanh,
Ưng đâu cũng vậy, ưng anh cho
rồi.
(Lục
Sĩ Thành – Trà Ôn – Vĩnh Long)
Ngó lên trên rừng thấy cặp chim
đương đá,
Ngó ra ngoài biển thấy cặp cá
đương đua,
Anh về lập miếu thờ vua,
Lập trang thờ mẹ, lập chùa thờ
cha.
Anh về bán gốc cây đa,
Bán cặp trâu già, mới cưới đặng
em.
(Long
Đức – TX Trà Vinh)
Ngó lên trời sao giăng tứ phía,
Ngó xuống biển đá dựng tứ bề,
Làm sao đặng chữ phu thê,
Để bước ra về bên đó có đôi.
(Tân
B́nh – Phụng Hiệp – Cần Thơ)
Ngó lên trời trời cao lồng lộng,
Ngó dưới đất đất rộng mênh mông,
Em ở làm chi lớn tuổi chưa chồng,
Anh đây chưa vợ, thấy má hồng anh
thương.
(Tân
Phú Thạnh – Châu Thành – Cần Thơ) trang 439
Ngó lên trời, trời cao lồng lộng,
Ngó dưới đất, đất rộng mênh mông,
Anh với em gá nghĩa chung t́nh,
Dù ăn cơm quán, ngủ đ́nh cũng
ưng.
(Tân
Mĩ – Chợ Mới – An Giang)
Ngó vô tấm kiếng thấy h́nh,
Hạc chầu đủ cặp hai đứa ḿnh lẻ
đôi.
Lẻ đôi em chịu lẻ đôi,
Hoa tàn em cũng đợi, bần trôi em
cũng chờ.
(TP
Cần Thơ)
Ngồi xóm trên giăng lưới, xóm
dưới giăng câu,
Ai làm cho trai thảm gái sầu,
Cơm ăn chẳng đặng, ăn trầu giải
khuây.
(Đa
Lộc – Châu Thành – Trà Vinh)
Ngọc lành c̣n đợi giá cao,
Kim vàng cũng đợi lụa đào mới
may.
(Cái
Mơn – Chợ Lách – Bến Tre)
Ngọn dền tía, ngọn mồng tơi cũng
tía,
Ngọn lang giâm, ngọn mía cũng
giâm,
Thấy anh tốt mă em lầm,
Bây giờ so lại giận bầm lá gan.
(Thủ
Thừa – Long An)
Ngồi buồn chẳng biết trách ai,
Trách tằm kia chẳng đoái hoài tới
đâu,
Dâu kia hết lá v́ tằm,
Mối sầu bết kể mất năm cho rồi?
(Thanh Đức – Long Hồ - Vĩnh Long)
trang 440
Ngồi buồn, dệt gấm thêu hàng,
Song cửa kêu lắc cắc mà dạ nhớ
thương chàng bâng khuâng.
(Hà
Tiên – Kiên Giang)
- Nghe anh hay chữ, em hỏi thử
đôi lời:
Từ mặt nước lên trời mấy trăm
ngàn thước?
Từ mặt nước đo xuống âm phủ, mấy
trăm dặm đường?
Em kể chuyện từ đời Tống đến đời
Đường,
Ông vua Đường có cuốn sách Minh
Tâm,
Một cuốn có mấy chục tờ,
Một tờ có mấy chục chữ,
Anh đứng làm trai quân tử tỏ lại
em tường,
Trăm năm kết nghĩa cang (cương)
thường với anh.
- Nghe em hỏi tức, anh đáp phứt
cho rồi,
Từ mặt nước lên đến trời ba trăm
ngàn thước,
Từ mặt nước đo xuống âm phủ ba
trăm dặm đường,
Anh kể chuyện từ đời Tống cho đến
đời Đường,
Ông vua Đường có cuốn sách Minh
Tâm,
Một cuốn có ba trăm tờ,
Một tờ có ba trăm chữ,
Anh đứng làm trai quân tử tỏ lại
cho em tường,
Trăm năm gá nghĩa cang thường hay
chưa?
(Thới
Long – Ô Môn – Cần Thơ)
trang 441
Ngọc bất trác, bất thành khí,
Nhân bất học bất tri lí,
V́ bởi anh nghèo nên chịu chữ ngu
si,
Phải chi anh đây có của, thua ǵ
hỡi em !
(Tân
Phú Thạnh – Châu Thành – Cần Thơ)
Ngỡi nhân nay giận mai hờn,
Ḷng em ở thẳng như đờn lên dây.
(Ngăi
Tứ - Tam B́nh – Vĩnh Long)
Ngửa tay trao nén vàng mười,
Vàng mười không chuộng, chuộng
người trao tay.
(Đức
Ḥa – Long An)
Nhạn đậu cành sung, anh giương
cung bắn nhạn,
Con nhạn đi rồi, làm bạn với ai?
(Kế
Sách – Sóc Trăng)
Nhạn lạc bầy, kêu sương nơi viễn
bắc,
Em thương anh rồi, em hứa chắc
một câu.
(Trần
Văn Thời – Cà Mau)
Nhạn nam, cá bắc,
Con bay tắt, con bay ṿng,
Duyên gặp duyên không kết nghĩa,
đóng cửa pḥng đợi nơi đâu.
(Tháp
Mười – Đồng Tháp)
trang 442
Nhất nhật phu thê bá dạ ân,
Nhất nhật đồng sàng chung dạ ái,
Một ngày cũng nghĩa phu thê,
Tay ấp má kề sanh tử có nhau.
(Mĩ
Hội – Cao Lănh – Đồng Tháp)
Nhớ ai, em những khóc thầm,
Hai tay áo quẹt ướt dầm cả hai.
(An
Trạch – Giá Rai – Bạc Liêu)
Nhợ xa cần, nhợ lại nằm khoanh,
Chim kêu rủ rỉ, nhớ tới anh tui
khóc muồi.
(Trần
Văn Thời – Cà Mau)
Nhứt lê, nh́ lựu, tam đào,
Bên t́nh bên nghĩa, bên nào cũng
đồng cân.
(Thuận
Thới – Trà Ôn – Vĩnh Long)
|