|
-
- Văn
học dân gian Đồng bằng sông Cửu Long, Khoa ngữ văn đại học Cần
Thơ, NXB Giáo Dục 1997
-
- Đời sống tình
cảm
Tôi trao miếng trầu thì mang câu
bất hiếu,
Vậy tôi để hàng rào, ai hiểu ý
thời ăn.
(Ba
Tri – Bến Tre)
Tôi với mình thề trước miếu Ông,
Sống nằm một chiếu, thác chung
một hòm.
(Tân
Hiệp – Giá Rai – Bạc Liêu)
Tôm càng lột vỏ bỏ đuôi,
Giã gạo cho trắng mà nuôi mẹ già.
(Long
Kiến – Chợ Mới – An Giang)
Tới đây, cụm liễu giao cành,
Hỡi em, kết nghĩa liệu thành được
không?
(Cái
Mơn – Chợ Lách – Bến Tre)
Tới đây trước lạ sau quen,
Bóng trăng là ngỡi (nghĩa), ngọn
đèn là duyên.
(Long
Tuyền – TP Cần Thơ)
Tới đây vai gánh miệng trao,
Ai mua duyên ngọc, má đào, bán
cho !
(Long
Điền – Chợ Mới – An Giang) trang
466
Trách ai làm dạ em buồn,
Cho con bướm lụy, chuồn chuồn lụy
theo.
(Mĩ
Hội- Cao Lãnh – Đồng Tháp)
Tới đây xứ sở của người,
Tứ bề nhẫn nhục, em đừng cười anh
nghe !
(Tân
Phú Thạnh – Châu Thành – Cần Thơ)
Trách ai dụm miệng nói gièm,
Cho heo kia bỏ máng, chê hèm
không ăn.
(Nhơn
Ái – Châu Thành – Cần Thơ)
Trách ai nỡ đốn cây bần,
Chẳng cho ghe cá đậu gần ghe tôm.
(Đức
Hòa – Long An)
Trách lòng con nhện lăng loàn,
Chỉ bao nhiêu sợi, mỗi đàng mỗi
giăng.
(Phú
Thạnh – Gò Công Tây – Tiền Giang)
Trách lòng bậu cứ đẩy đưa,
Gạt anh dãi nắng dầm mưa nhọc
nhằn.
(Hòa
An – Cao Lãnh – Đồng Tháp)
Trách mẹ với cha chớ qua không
trách bậu,
Cha mẹ ham giàu gả bậu đi xa.
(Đa
Lộc – Châu Thành – Trà Vinh) trang 467
Trách ông Tơ, bà Nguyệt chẳng xe,
Một mình ngồi lén bụi tre khóc
ròng,
Trời sao trời ở không công,
Riêng tôi như chỉ lộn vòng rối
ren.
(Thủ
Thừa – Long An)
Trách trời phân rẽ tóc tơ,
Kẻ thác âm phủ, người chờ dương
gian !
Chiều chiều ra mộ khóc than,
Cảm thương bậu phải cơ hàn nắng
mưa.
(Tân
Phú Thạnh – Châu Thành – Cần Thơ)
Trai không vợ như đăng không đó,
Gái không chồng như đó nọ không
đăng,
Đó không đăng, đó thành vô dụng,
Đăng không đó, đăng cũng khó
dùng.
Anh xin em cho anh kết nghĩa đến
cùng,
Phòng khi mưa gió bão bùng có
đôi.
(Cái
Mơn – Chợ Lách – Bến Tre)
Trải chiếc chiếu ra,
Em ngồi một góc, anh ngồi một
góc,
Anh than, em khóc,
Mình thấy không mình?
Hai vừng nhựt nguyệt rành rành,
Sao bây giờ anh đứt đoạn chung
tình bỏ em?
(Giai
Xuân – TP Cần Thơ)
Trăm năm trăm tuổi, may rủi một
chồng,
Dù ai thêu phụng vẽ rồng cũng
không.
(Bình
Khánh – Mỏ Cày – Bến Tre) trang 468
Trăng lên bóng ngả qua rào,
Mong cho thấy mặt không chào cũng
thương.
(An
Lạc Tây – Kế Sách – Sóc trăng)
Gặp em giữa ruộng giữa đồng,
Hỏi thăm thục nữ loan phòng chờ
ai?
(An
Hòa – Giá Rai – Bạc Liêu)
Trắng như tiên không phải duyên,
anh chẳng tiếc,
Đen như cục than hầm, duyên hợp
anh ưng.
(Ba
Tri – Bến Tre)
Trầu vàng ăn với cau xanh,
Thương anh cho đến tóc xanh bạc
đầu.
(TX
Bạc Liêu – Bạc Liêu)
Trên trăng dưới nước anh giao ước
một lời,
Dẫu trăng mờ nước cạn chẳng đời
nào phụ em.
(Sa
Đéc – Đồng Tháp)
Trời cao hơn trán,
Trăng sáng hơn đèn,
Kèn kêu hơn quyển,
Biển rộng hơn sông,
Anh đừng thương trước uổng công,
Chờ cho thiệt vợ, thiệt chồng hãy
thương.
(Bình
Hòa Phước – Long Hồ - Vĩnh Long)
Trời mưa năm bảy đám sụt sùi,
Nhái bầu kêu đồng trống dạ bùi
ngùi nhớ anh.
(Lương Hòa – Châu Thành – Trà Vinh)
trang 469
Trời còn khi nắng khi mưa,
Ngày còn khi sớm khi trưa nữa
người.
(Nhân
Nghĩa- Châu Thành – Cần Thơ)
Trời mưa nhỏ giọt ướt đọt bìm
bìm,
Tại anh ở bạc em mới tìm nơi xa.
(Vĩnh
Xuân – Trà Ôn – Vĩnh Long)
Trời mưa nhỏ giọt đọt gừng,
Đôi ta từ nhỏ đã tửng thương
nhau.
(Ba
Thê – Thoại Sơn – An Giang)
Trời mưa cho ướt lá khoai,
Cho ướt lá mía cho ai gặp mình.
(Bình
Khánh – Mỏ Cày – Bến Tre)
Trời mưa trơn trợt bờ đình,
Lở lời hò hẹn, tôi phải dầm mình
ra đi.
(Vĩnh
Hòa Hiệp – Châu Thành – Kiên Giang)
Trời mưa vần vũ tình cũ xa xôi,
Biết ai nương tựa lần hồi tấm
thân.
(Long
Bình – Gò Công Tây – Tiền Giang)
Trời xanh đầu tóc, gá nghĩa với
cây móc tai,
Mình xa tôi, tôi biết gá nghĩa
với ai bây giờ?
(Ba
Tri – Bến Tre)
Trời vần vũ mây giăng tứ phía,
Nước biển đông sóng bủa tứ bề,
Làm sao gá nghĩa phu thê,
Đây chồng đó vợ đi về có đôi.
(Nhân
Nghĩa – Châu Thành – Cần Thơ) trang
470
Trông lên trời, trời cao vằng
vặc,
Ngó xuống đất, đất rộng thênh
thang,
Thương em nhưng sợ lỡ làng,
Nhà cao cửa rộng, em đâu màng tới
anh.
(Vĩnh
Xuân – Trà Ôn – Vĩnh Long)
Trồng tre chẳng dám ăn măng,
Để cho măng lớn kết bè đưa dâu,
Đưa dâu thì đưa bằng ghe,
Đừng đưa bằng bè rách áo cô dâu !
(Núi
Sập – Thoại Sơn – An Giang)
Trồng tre, trồng trúc hai hàng,
Trồng cây vạn thọ cho chàng bẻ
bông.
(Trần
Văn Thời – Cà Mau)
Trống trên lầu nhặt thúc,
Trăng ẩn bóng về non,
Anh thương em ruột thắt gan mòn,
Thác đành li biệt, sống còn
thương em.
(Thường Lạc – Hồng Ngự - Đồng Tháp)
Trống trên lầu vội đổ,
Chuông ngoài huyện hồi quân,
Mắt nhìn em đôi giọt rưng rưng,
Phải chi hồi đó, ai đừng biết ai.
(Vĩnh
Tường – Long Mĩ – Cần Thơ) trang
471
Trưa thời cấy lúa đau lưng,
Ai vô cấy thế thì ưng tới chiều.
(Mĩ
hội – Cao Lãnh – Đồng Tháp)
Trứng vịt đẻ lộn trứng gà,
Thấy em má trắng, anh đà muốn
hun.
(Cái
Mơn – Chợ Lách – Bến Tre)
Tui thương mình dữ lắm, mình ơi !
Dẫu nhánh mai tàn cũng đợi, nhánh
bần trôi tui cũng chờ.
(Bến
Lức – Long An)
Tui xa mình chưa hết con trăng,
Nhà hư, cột gãy, nhện giăng tứ
bề.
(Vĩnh
Phong – Châu Thành – Kiên Giang)
Tuy anh nghèo như dòng họ anh
đông,
Người giúp một đồng, cũng đủ cưới
em.
(Tân
Châu – An Giang)
Từ năm bão lụt Giáp Thìn,
Đến nay trôi nổi mới nhìn thấy
em.
(Tân
Thành – Gò Công Đông – Tiền Giang)
- Trèo lên chót vót ngọn gòn
Thấy em gò má trắng, mặt tròn anh
muốn hun.
- Thân em chân lấm tay bùn
Mặt em khét nắng mà anh hun nỗi
gì?
(Ngãi
Tứ - Tam Bình – Vĩnh Long) trang 472
Trèo lên cây trắc, ngắt lá đinh
lăng,
Dòm xuống thấy có chữ rằng:
“Họa phước vô môn”
Trai khôn khó kiếm, gái khôn khó
tìm,
Ngó lên trăng khuyết lưỡi liềm,
Muốn vô gá nghĩa, sợ nỗi niềm mẹ
cha.
(Tân
Phú thạnh – Châu Thành – Cần Thơ)
Tưởng là anh tới anh chơi,
Ai dè anh tới kết đôi vợ chồng.
(Phú
Thạnh – Gò Công Đông – Tiền Giang)
Tương tư đầu tóc rối bù,
Đặt lược lên, lấy lược xuống,
nước mắt chùi không khô.
(Tân
An – Long An)
Vái ông Tơ năm ba chầu chát,
Vái bà Nguyệt năm bảy cuốn kinh,
Cho đó với đây gá nghãi chung
tình,
Dẫu ăn cơm quán ngủ đình cũng
ưng.
(Tân
Bình – Phụng Hiệp – Cần Thơ)
Vái trời cưới được cô Năm,
Làm chay bảy ngọ, mười lăm ông
thầy.
(Hà
Tiên – Kiên Giang)
trang 473
Vái trời cho đặng vuông tròn,
Trăm năm giữ vẹn lòng son cùng
chàng.
(Ba
Thê – Thoại Sơn – An Giang)
Ván cẩm lai, trải chiếu bìa xanh,
Đèn tọa đăng em thắp sẵn, chờ anh
hết dầu.
(An
Hòa – Giá Rai – Bạc Liêu)
Vò vò xây tổ trong đình,
Em xoay đầu tóc cho qua nhìn kẻo
quên.
(Mĩ
Hội – Cao Lãnh – Đồng Tháp)
Vì ai nước mắt sụt sùi,
Khăn lau không ráo, lệ chùi không
khô.
(Châu
Hưng – Thạnh Trị - Sóc Trăng)
Vì chàng thiếp bị đòn oan,
Không tin giở áo ra xem dấu lằn.
(Thạnh Trị - Gò Công Tây – Tiền Giang)
Vì sàng nên gạo xuống nia,
Vì em anh phải đi khuya về thầm.
(Tân
Phú Thạnh – Châu Thành – Cần Thơ)
Vì giàu cá bống hai mang,
Cá trê hai ngạnh, tôm càng sáu
râu,
Anh về bên ấy đã lâu,
Để em vò võ canh thâu một mình.
(Vĩnh
Hòa – Gò Quao – Kiên Giang) trang
474
Ví dầu tình đã phụ phàng,
Xin đưa thiếp xuống đò ngang
thiếp về.
(Vĩnh
Hòa – Gò Quao – Kiên Giang)
Vượn bồng con lên non hái trái,
Đoạn sầu này để lại cho ai?
(Châu
Đốc – An Giang)
Xa nhau anh muốn lại gần,
Cầu không tay vịn, anh lần anh
qua.
(An
Hòa – Giá Rai – Bạc Liêu)
Xấu lá gói chẳng đặng nem,
Vì anh chậm bước nên em lấy chồng.
(Mĩ
Luông – Chợ Mới – An Giang)
Xấu tre uốn chẳng nên cần,
Xấu mai nên chẳng được gần với em.
(An
Hòa – Giá Rai – Bạc Liêu)
Xóm trên giăng lưới, xóm dưới
giăng cầu,
Trách ai làm đêm thảm ngày sầu,
Cơm ăn không đặng, nhai trầu giải
khuây.
(Long
Xuyên – An Giang)
trang 475
|